Con Muốn Làm Vợ Ba

Chương 23: Đoạn kết


Đọc truyện Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 23: Đoạn kết

Tôi đã không còn đủ tỉnh táo để tự mình lái xe nữa. Ngồi
trên chiếc taxi hướng đến địa chỉ nhà Hân, đầu tôi càng lúc càng đau như búa bổ. Nhưng tôi không cho phép mình gục ngã lúc này.

Phải lay hoay mãi tôi mới có thể tìm được địa chỉ mà Hân đang ở. Hóa ra
số điện thoại lần trước không phải của cô ấy. Tôi phải nhờ Fred liên lạc với công ty bên ấy, được biết là Hân cũng xin nghỉ ngày hôm ấy. May mà ở công ty có địa chỉ mà tôi cần.

Chiếc xe dừng lại trước một căn hộ vừa phải. Nhưng tôi chẳng quan tâm là nó có đẹp hay xấu, nhanh tay bấm chuông sau khi xuống xe.

Cửa trong hãy còn mở nên tôi hy vọng là có Hân ở nhà. Cơn đau cứ tiếp
tục hành hạ sau mỗi tiếng chuông cửa vang lên, tưởng chừng như không thể chịu nổi. May thay Hân đã xuất hiện, vẫn vẻ từ tốn kiêu hãnh từ bấy lâu của em. Hân nhìn tôi, không ngạc nhiên, cũng không trốn tránh. Em đang
chờ tôi đến, và em biết tôi sẽ đến…

Hân đứng yên một lúc lâu nơi hiên nhà. Một cơn gió hiếm hoi khẽ lùa qua
tóc em, làm tăng thêm vẻ kiêu sa nhưng đầy mệt mỏi của mình. Em đứng
đấy, lặng im nhìn tôi. Phảng phất đâu đó trong ánh mắt là sự kết tinh
của tình yêu em dành cho tôi suốt bao nhiêu năm, ngọt ngào thì ít mà chỉ toàn là đắng cay. Nó cay đến xé lòng mà em vẫn gắng gượng được cho đến
giờ.

Đó đã là chuyện của quá khứ, và cả cuộc đời này có lẽ tôi và em sẽ không thể đến được với nhau. Nếu được hẳn tôi mong là mình sẽ không bao giờ
phải xuất hiện trước mắt em một lần nào nữa, nhưng tôi muốn được gặp
Quỳnh Thy, đứa con gái duy nhất trên đời mà tôi có thể tin đó là của
mình. Tôi đưa hai tay ôm chặt lấy chắn song sắt, miệng muốn thét lên
nhưng hoàn toàn bất lực. Cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ đến mức tôi không
thể nào cầm cự hơn được nữa, cảnh vật trước mắt đã bắt đầu nhòe ra. Tôi
có thể cảm giác được hai chân mình đang dần dần chùng xuống, nhưng ít ra trước khi hoàn toàn ngã gục, tôi đã trong thấy được thiên thần bé nhỏ
của mình giương đôi cánh trắng lượn đến núp sau váy của Hân. Tôi đưa tay qua chấn song, cố rướng về phía trước trước khi hoàn toàn gục ngã…


Ôi, Quỳnh Thy…thiên thần bé nhỏ của ba…

*************************

– Không mẹ ơi! Đừng bỏ con! Đừng bỏ con mà!

“Mẹ? Con? Bỏ ai? Tôi đang ở đâu đây?”

Tôi dần lấy lại được ý thức nhưng cái đầu vẫn đau nhói và hai mắt chưa thể mở ra được. Nhưng tiếng khóc mỗi lúc một rõ hơn.

– Không, con không chịu đâu! Con không cần tìm ba nữa, con muốn ở với mẹ thôi! Mẹ ơi!

Tôi giật mình ngồi bật dậy khi nhận ra đó là tiếng khóc của bé Quỳnh
Thy. Do đứng dậy đột ngột nên tôi bị choáng suýt ngã bật ra sau. May mà
có thứ gì đó chắn lại sau lưng. Nhưng đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn thấy rõ gì ngoài khung cảnh sáng nhòa.

Đến khi hai mắt tôi dần lấy lại được ánh sáng mới nhận ra mình đã ở
trong căn hộ của Hân. Tôi đang nằm trên chiếc ghế salon trên phòng
khách, với một chiếc khăn lạnh đấp trên trán. Áo khoác và cravat đã được cởi ra, để lau bớt mồ hôi quanh cổ. Tôi nhìn sang chiếc đồng hồ trên
tường đã điểm hơn sáu giờ chiều.

Bé Quỳnh Thy đang cầm tay nghe mà cứ khóc òa lên. Hân đứng bên cạnh con
bé, ngước mắt nhìn tôi. Không cần nói ra tôi cũng biết người bên đầu dây chính là Quỳnh Nhi,…à không, Thùy Quyên mới đúng.

Tôi toan đứng dậy nhưng Hân lắc đầu ra hiệu cho tôi ở yên đấy. Em đưa
tay ấn vào nút mở loa ngoài trên phím điện thoại, để tôi có thể nghe
thấy rõ ràng từng lời nói bên kia…

– ” Bé Thy của mẹ ngoan. Con không được khóc. Rồi ba sẽ nhanh đến đón con thôi.”

Bé Thy vẫn cứ khóc òa lên, kêu mãi hai tiếng “Mẹ ơi!” đến nao cả lòng. Chợt Quyên nói:

– ” Con cho mẹ nói chuyện với bác Hân một chút.”

Hân im lặng một chút rồi mới trả lời.

– Dì đây! Cháu thật muốn bỏ đi sao?

– “Vâng! Cháu đã quyết định kĩ rồi ạ! Cháu mong dì hãy chăm sóc cho anh
Đông và yêu thương bé Thy như con ruột của mình. Cháu xin dì hãy tha thứ cho cháu?”

– Tha thứ vì chuyện gì? Cháu không phải là người có lỗi, chẳng ai cả.
Sao cháu lại không để cho Đông có cơ hội để thổ lộ với mình? Biết đâu…

Quyên vội cắt ngang.

– “Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu ạ! Ba Đông vẫn mãi yêu hình bóng
của mẹ trong người cháu mà thôi. Dù cháu đã gắng hóa thân vào người

Quyên thì sao chứ, cuối cùng vẫn không chiếm được trái tim của anh ấy.
Cháu chỉ làm cho anh ấy thêm ghét mình mà thôi!”

Hân nhìn tôi chằm chằm khi có tiếng sụt sịt bên kia đầu dây.

– “Mà…anh Đông đã đến chưa ạ?”

­- Vẫn chưa! – Hân trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. – Có thể người
đàn ông ấy vì muốn tránh mặt dì mà không muốn đến nhận luôn cả đứa bé
này. Con nỡ để bé Thy sống bơ vơ không cha không mẹ bên cạnh như thế hay sao? Hẳn cháu là người hiểu rõ nhất mồ côi là thế nào mà.

Giọng bên kia nghẹn ngào vang lên.

– “Cháu biết rõ chứ! Nhưng cháu thấy có lỗi với dì, ngoài bé Thy và anh
Đông ra, dì là người mà cháu yêu thương nhất trên đời này… Cháu không
thể làm thế…”

– Nhi! Cháu còn ở đó chứ?

– “…Cháu sẽ bay đi ngay trong đêm nay, không bao giờ xuất hiện trước mắt Dì nữa đâu… Cháu chúc Dì được hạnh phúc!…”

– Nhi!

– “…Vâng!”

­- Cháu sẽ đi chuyến bay lúc mấy giờ? Cả hai chúng ta hãy cùng đánh cược với hạnh phúc của mình nào. Hãy để xem người đàn ông ấy sẽ chọn ai. Nếu quả thật ông ta đến đón cháu trước thì….Sao? Cháu muốn thử một lần
đặt cược vì tình yêu của mình không?

-“………………Chuyến bay lúc tám giờ!”

Tiếng “cạch” khô khốc vang lên ở đầu dây bên kia khiến cả người tôi cứng đờ đi. Tôi biết là đã muộn nhưng vẫn cố chồm đến.

– Nhi…Gọi là cho Nhi ngay. Anh xin em, hãy gọi lại cho con bé đi.


Hân nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo. Lần đầu tiên trong đời…tôi cảm
thấy sợ hãi con người này. Hân đưa tay xoa đầu vỗ về bé Quỳnh Thy, rồi
nói:

– Nhi…Nhi là ai chứ? Con bé đã không còn trên cõi đời này nữa, anh
thật sự vẫn không hiểu sao? Người đang sống là Thùy Quyên, là Thùy
Quyên! Tại sao anh lại không chịu hiểu chứ hả? Hôm qua đích thân Quyên
dẫn bé Quỳnh Thy đến gặp tôi, và kể hết mọi sự tình. Cứ coi như là tôi
đã trách lầm anh đi. Có thể tôi với anh đúng là không có duyên phận với
nhau thật.

Hân đưa mắt nhìn lên đồng hồ rồi nói rồi quay lại mỉm cười với tôi, nụ
cười thánh thiện như thiền thần xóa tan mọi thù hận. Đôi mắt của một
người mẹ, người dì,…và quan trọng nhất là đôi mắt của người từng rất
yêu tôi.

Hân chia lưng bàn tay trái lên, đủ để tôi có thể trông thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay em.

– Anh hãy đi đi, giờ hãy còn kịp! Đừng lo lắng gì cho em cả! Em sẽ không bao giờ đặt cược với chính đứa cháu ruột của mình đâu.

Giờ tôi mới giật mình ngỡ ngàng khi nhìn ra con người thật của Hân, như
một vị bồ tát sống. Không lẽ em đã dễ dàng tha thứ cho tôi, hi sinh
nhường người mình yêu cho đứa cháu ruột của mình. Hay vì…em cũng cần
có một hạnh phúc riêng cho mình.

Tôi không biết! Chỉ chắc chắn được một điều đây chính là đoạn kết giữa cuộc tình giữa hai chúng tôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.