Con Muốn Làm Vợ Ba

Chương 10: Bài toán cuộc đời


Đọc truyện Con Muốn Làm Vợ Ba – Chương 10: Bài toán cuộc đời

Tôi vớ lấy cái áo khoác chạy ra công viên. Cái công viên
ấy cách nhà đến những ba cây số nhưng tôi lại muốn đi bộ đến đó, thậm
chí tôi chĩ mình chẳng có lấy thời gian để lấy xe. Tôi nhìn lại đồng hồ. Chỉ mới 8h30 tối. Thuận vừa mới rời khỏi là tôi giao nhà cho Hân để
chạy vội ra đây. Tôi cần phải đưa bé Nhi trở về.

Chỉ mất chưa đến 10 phút để đến đó, chân bước đi mà có cảm giác như đang chạy. Tôi không nghĩ là Nhi sẽ làm gì ngu ngốc. Chẳng qua đây cũng chỉ
là một cú sốc tạm thời, tôi chỉ không thể hiểu tại sao con bé lại phản
ứng như thế. Nhi đã biết trước sự thật từ lâu thì hẳn việc xuất hiện của ông Thái cũng chẳng phải là điều bất ngờ cho lắm. Đó không giống như
tính cách của bé Nhi mà tôi từng biết, và điều ấy khiến tôi lo lắng…

Bé Hạnh chờ tôi ở trước cổng công viên. Nhìn bé Hạnh chẳng tỏ vẻ gì là
sốt sắng nên tôi phần nào an tâm hơn, ít ra là Nhi cũng chẳng làm điều
gì nông nổi. Hạnh dắt tôi đi vòng vèo trong công viên, vượt qua các đôi
tình nhân đang “hâm nóng” tình cảm. Tôi bỏ mặc không hề quan tâm, bởi
trước mắt tôi giờ chỉ có mình bé Nhi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì con
bé, dù có muốn hay không.

Nhi ngồi đó, trên lớp cỏ âm ẩm lớp sương đêm. Con bé nhìn gì đó lên trời thật chăm chú. Tôi chẳng biết là Nhi đang nhìn gì bởi hướng đó chỉ là
một màn đêm bị ánh đèn công viên làm cho phai nhòa. Thậm chí tôi cũng
chẳng biết là ngày hôm nay có trăng hay không. Thấy tôi đến, con bé kia
liền đứng dậy chào một cách lễ phép. Nhi nhìn bầu trời đêm mà cứ như
người mất hồn. Tôi không muốn đánh động đến Nhi nên bảo hai đứa kia về
trước, dúi vào tay nhỏ Hạnh một ít bạc để đi taxi rồi “đuổi cổ” bọn nó
trước khi chúng kịp có ý kiến. Tôi chỉ muốn có không gian riêng với Nhi, tôi muốn tâm sự với con bé, như hai bố con với nhau…

Tôi ngồi xuống bên cạnh Nhi mà con bé chẳng hề hay biết hay phản ứng,
ánh mắt nó cứ mãi nhìn vào hướng xa xăm ấy. Tôi cũng nhìn chăm chú,
nhưng không phải nhìn theo con bé. Tôi nhìn bé Nhi bằng một thứ cảm giác lạ lẫm xen lẫn hụt hẫng. Hôm nay Thuận đã đến và giáng cho tôi một đòn
tâm lý thật nặng. Nhưng Thuận nói đúng: Nếu tôi không có ý gì khác thì
tại sao lại do dự khi quyết định cưới Hân. Thuận cho tôi thời hạn một
tuần, bởi anh ta cũng chỉ còn ở Việt Nam trong khoảng thời gian đó. Nếu
tôi không đăng kí kết hôn ngay trong tuần thì anh ta dọa sẽ làm mọi cách để tôi phải hối hận. Tôi không sợ ra tòa, mà tôi nghĩ tội làm giả giấy
tờ ấy cũng phải là nặng. Tôi chỉ nghĩ đến hạnh phúc của Nhi, sẽ ra sao
nếu con bé yêu tôi, phí hoài cả một tuổi thanh xuân chỉ vì tôi, như
Hân…

9h hơn. Nhi vẫn chẳng mảy may nhúc nhích trong suốt khoảng thời gian ấy. Có khi nào con bé gặp chuyện. Tôi định đưa tay lay tỉnh thì con bé đã
lên tiếng khiến tôi giật mình.

– Ông ấy về rồi ạ?

– Ai kia?

Nhi quay sang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt long lanh ấy giờ chẳng còn
mang chút cảm xúc nào rõ rệt. Con bé nói bằng giọng hờ hững, như chẳng
có gì xảy ra.

– Thuận – cha ruột của con!

Tôi ấp úng:

– À…ừ…ông ta vừa về là ba đến đây ngay. Con hận ông ấy lắm phải
không, Nhi? Ba hiểu tâm trạng hiện giờ của con. Trước đây ba cũng như
vậy, với ông ngoại của con.

– Vậy ba có hận ông ngoại con không?

Tôi thở dài:

– Bây giờ thì không. Dù sao ông ấy cũng đáng thương hơn là đáng hận. Cha của con cũng vậy, ông ta cũng có nỗi khổ riêng. Dù gì Thuận cũng là cha ruột của con, con nên tha thứ cho ông ấy.

Một thoáng im lặng. Nhi thuận tay ném một thứ gì đó xuống hồ nước.

– Con không hề ghét ông ấy! Khi nãy chẳng hiểu sao con lại xử sự như
vậy. Khi ông ta nói ông không có lỗi, rồi muốn nhận lại con, đột nhiên
lại cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình sắp phải rời xa một điều gì đó. Cái
cảm giác ấy cứ luôn ám ảnh khiến con nổi giận, con sợ mình sẽ đánh mất
“nó” khi nhận lại ông ấy là cha.


Rồi Nhi quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt xa xăm:

– Con sợ mình sẽ phải rời xa ba mãi mãi…

Nhi hạ thấp ánh mắt của mình xuống, có điều gì khiến con bé không dám
nhìn thẳng vào mắt tôi. Nó ngồi bó gối, tiếp tục quan sát bầu trời đêm
sâu thẳm. Nhìn Nhi trong tình cảnh này càng khiến cho tôi thêm đau lòng. Dù rất yêu con bé nhưng tôi không thể không nói với nó sự thật, về
những điều Thuận vừa nói với tôi. Thà cứ để con bé hiểu lầm cha ruột của nó như trước có lẽ chúng tôi sẽ được những ngày hạnh phúc bên nhau lâu
hơn một chút. Nhưng tôi không thể, tôi không bao giờ muốn thấy con bé
chịu đựng những lỗi lầm của người lớn.

Tôi phải kể lại sự thật với con bé:

– Thật ra trong chuyện này không ai là có lỗi cả. Cha của con, luật sư Thuận, ông ta cũng có nỗi khổ của mình. Thật ra hồi ấy…

Nhi ngắt lời tôi.

– Con biết tất cả mọi chuyện. Con biết cả những điều mà chính ba, dì Út, hay bất kì ai có liên quan không bao giờ ngờ tới.

Tôi ngạc nhiên:

– Con…biết được chuyện gì chứ?

– Ba quên rằng con từng khẳng định: Mẹ chưa bao giờ yêu ba như ba nghĩ
hay sao? Thật ra người mẹ yêu thật sự chính là cha ruột của con, luật sư Lê Đình Thuận.

Câu nói của Nhi khiến tôi choáng váng. Nếu tôi nhớ không lầm thì đã có
lần chị Như nói chị yêu tôi, không lẽ tất cả đều là giả dối. Chẳng phải
chị đã từng quyết liệt buộc tội Thuận đã lợi dụng chị hay sao? Cuối cùng thì ai mới là người phải chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này?

Nhi lại tiếp tục tấn công vào cái đầu đang rối tung lên của tôi:

– Có thể ba không tin lời con nói. Đúng là mẹ từng nói yêu ba, nhưng chỉ duy nhất một lần trong đời thôi phải không? Hôm mà ông ngoại con nói ba là con ruột của ông ấy. Mẹ nói dối đấy, mẹ sợ ba sẽ bỏ rơi mẹ, hoặc tệ
hơn là mang trả mẹ về nhà. Đối với mẹ, ba chỉ là một đứa em trai không
hơn không kém. Mẹ rất tiếc vì đã lợi dụng lòng tin của ba, mẹ rất ân hận vì điều đó…

Tôi nổi giận. Dù có là Nhi thì cũng không được phép nói về Như như vậy.

– Sao con lại dám bịa đặt những điều đó? Tại sao con lại dám nói về mẹ
mình như vậy? Lúc ấy thậm chí con còn chưa ra đời nữa kìa. Con biết gì
mà nói chứ!

Tôi đứng lên định bỏ đi thì Nhi đã giữ tay tôi lại, dúi vào đấy một
quyển sổ nhật kí đã phai màu theo năm tháng. Tôi chưa hiểu chuyện gì thì Nhi đã đứng lên, khuôn mặt con bé bỗng trở nên vô cảm đến lạ lùng.

– Lời của con tuy không đáng tin, nhưng đó là sự thật. Con chỉ nói lại
những gì mẹ đã kể cho con biết mà thôi. Đây là món quà mà ông Thông- ông ngoại nhỏ Hạnh, nhờ nó mang đến cho ba. Xin lỗi ba vì con đã đọc tất cả những điều trong ấy. Con không giữ nó vì con nghĩ ba sẽ cần nó hơn con.

Tôi đã đoán ra đó là vật gì nhưng lại không đủ can đảm để tin nó là
thật. Tôi run run lật trang đầu của quyển sổ. Một cái tên hiện ra ngay
trên đầu quyển nhật kí: NGÔ HUỲNH QUỲNH NHƯ.

– Phải! Đó là nhật kí của mẹ. Ba phải đọc nó, để biết được những suy
nghĩ của mẹ. Có thể mẹ sẽ không như những hình ảnh mà ba đang níu giữ
trong đầu nên ba hãy chuẩn bị tâm lý trước. ĐÃ ĐẾN LÚC BA PHẢI QUÊN MẸ
VÀ QUYẾT ĐỊNH CHỌN AI GIỮA HAI NGƯỜI: DÌ…HAY LÀ CON!

Hân đứng đợi chúng tôi trước cổng, dường như em có ý định sẽ qua đêm ở
đây. Trời không lạnh lắm nhưng dường như em đang mệt trong người, ngay
từ đằng xa tôi đã nghe được tiếng hắt hơi của em. Tôi bước chậm phía sau bé Nhi, tay nắm chặt quyển nhật kí. Tôi chưa đọc nó, tôi chưa chuẩn bị
đủ tâm lý để sẵn sàng chấp nhận những sự thật trong quyển nhật kí ấy.
Chị Như đã rời xa thế giới này từ lâu lắm rồi, tôi còn cố gắng niếu kéo
điều gì kia chứ, sao tôi cứ mãi đau khổ về chị. Sao trong mắt tôi lúc
nào chị Như cũng hiện diện đâu đó trong Hân, trong bé Nhi. Tôi muốn chấm dứt sự đau khổ ấy, và quyển nhật kí này có thể là liều thuốc hữu hiệu
nhất…

Nhi bước qua cổng một cách bình thản, trông con bé cứ như người mộng du. Nó khẽ nhìn Hân rồi bước vào nhà, chẳng nói một lời nào. Hân không hỏi
thăm bé Nhi, người em quan tâm nhất hiện giờ là tôi, đang hững hờ bước
chân qua cổng. Tôi định bước vào trong thì em giữ tay tôi lại. Cứ như

người mất hồn, tôi quay người lại theo quán tính thì em đã ôm chầm lấy
mình, cảm giác bị siết chặt trong tay em. Mùi tóc thơm óng mượt, làn hơi ấm tỏa từ người em truyền sang đã kéo tôi trở về thực tại. Tay em khẽ
đùa nhẹ trên tóc tôi, em đang cố gắng giúp tôi thư giãn, giúp tôi lấy
lại tình thần đã mất. Tôi phải trở lại là thằng Đông như ngày nào.

Tôi hít một hơi thật sâu, bao nhiêu suy tính trong đầu dần tan biến
hết.Tôi mỉm cười khi được Hân hôn nhẹ lên má, em buông tôi ra, nhìn vào
mắt tôi, nói như một người yêu bé nhỏ:

– Dù thế nào thì em vẫn tôn trọng quyết định của anh! Hãy làm điều gì anh cho là đúng.

Ôi Hân đáng thương của tôi. Mãi đến bây giờ mà em vẫn còn tâm lý chấp
nhận hi sinh vì tôi nữa hay sao. Đông ơi! Mày có phải là một thằng đàn
ông hay không? Tại sao mày lại luôn khiến cô ấy phải đau khổ vì chờ đợi
mày, tại sao mày không dứt khoát một lần trong đời đi chứ. Đông! Mày
phải đọc quyển nhật kí ấy, mày phải xóa tan hình ảnh người con gái kia
trong đầu mình.

Tôi phải quyết tâm hơn. Tôi nắm chặt quyển nhật kí trong tay, bước thẳng vào nhà.

Nhi chưa vội về phòng. Con bé thả mình rơi tự do thẳng
xuống bộ ghế salon trong phòng khách. Tuy vậy tôi lại chẳng hề trông
thấy chút gì là bàng hoàng trong con bé lúc này cả. Dường như sự xuất
hiện của Thuận không làm con bé sốc như tôi vẫn nghĩ, cái mà con bé sợ
hãi lúc nãy chính là việc phải xa rời tôi. Mà khi nãy Nhi nói gì nhỉ?
Con muốn ba chọn lựa giữa con hay dì Hân của con hay sao? Con muốn phải
chọn lựa thế nào đây để hạnh phúc cho tất cả, cho Hân, cho con, và cho
cả hạnh phúc mà cả đời ba cố gắng theo đuổi. Đó là một điều không thể
nào xảy ra, và ba biết chắc chắn sẽ ít nhất là một người bị tổn thương.
Và hơn ai hết ba không muốn người đó là con, con có hiểu không?

Tôi đem theo một chai rượu mạnh vào phòng. Những lúc nào cần bình tĩnh
tôi luôn dùng đến nó. Trước khi đóng cửa phòng lại tôi còn thấy Nhi với
Hân ngồi dưới phòng khách. Có lẽ Hân đang thuật lại cuộc trò chuyện của
Thuận lúc nãy, tôi không rõ, mà đó cũng chẳng phải là điều tôi cần quan
tâm lúc này.

Rót sẵn một ly đặt lên bàn, tôi lật những trang đầu tiên. Từng trang kí ức hiện về trong tôi rõ ràng nhất…

” ngày…tháng…năm…,

Mấy ngày qua trong nhà lại có thêm một thành viên mới. Một chàng trai
khá dễ thương tên là Đông. Chỉ tiếc cậu ấy lại là em trai của tôi nhưng
không hề hay biết, không ai trong nhà này, trừ tôi và ba… “

Lần đầu tiên bước vào nhà ông Thái, người đầu tiên tôi tiếp xúc là chị.
Kể từ lần ấy tôi đã đưa hình bóng chị vào trong tim mình từ lúc nào
không hay biết, để mãi đến giờ vẫn chưa lấy ra được. Tôi thích thái độ
ân cần, lịch thiệp của chị, tôi hoàn toàn bị chinh phục khi thấy người
thuộc tầng lớp như chị không hề khinh rẻ kẻ nghèo hèn quê mùa như tôi.
Nhưng không ngờ…chỉ vì chị nghĩ tôi là em ruột của mình.

” ngày…tháng…năm…,

… mối quan hệ của tôi với Đông càng phát triển thì tôi lại càng thấy
khó xử. Tôi chỉ mong đó là tình cảm chị em với nhau nhưng dường như Đông đang cô đẩy nó đi đến một mức xa hơn. Tôi có cảm tình với cậu ấy, nhưng không phải như thế này………………… Những bức thư trước cửa,
những món quà không để tên người gửi, những bó hoa tươi thắm nhất luôn
xuất hiện trong hòm thư, tôi nghĩ chúng là của Đông nhưng lại không nỡ
vứt bỏ hết. Những thứ ấy cứ liên tục xuất hiện từ khi Đông bắt đầu đi
làm. Tôi nghĩ cậu ấy không nên lãng phí bao công sức ra chỉ để tặng cho
tôi những thứ này…”

Chị là mối tình đầu của tôi. Điều đó đúng, tôi không hề phủ nhận. Đúng
như tôi nghĩ ngay từ đầu mối tình của tôi chỉ là đơn phương, chị chưa
bao giờ có cảm giác yêu tôi…dù chỉ một lần. Sao lúc ấy tôi không nghĩ

mình đang dần trở thành một gánh nặng cho chị. Tôi sực nhớ là khi ấy tôi không hề tặng chị bất kì một món quà nào. Mà có bao giờ tôi dậy sớm hơn chị để mà chuẩn bị những thứ đó kia chứ. Chị nhầm tôi với ai chăng…

Tôi lật sang những trang tiếp theo.

” ngày…tháng…năm…,

Một buổi sớm tinh mơ khi trời vẫn còn tờ mờ, tôi bước xuống đường đi dạo trong cái se lạnh buổi sớm, cũng gần Noel rồi………… Đường phố lúc này cũng đã rộn ràng người qua lại nhưng không ồn ào. Đêm qua thật khó
ngủ với tôi, chỉ mới 5h sáng thôi sao. Nhưng có thể đấy cũng là một điều may mắn, bởi khi trở về tôi đã bắt gặp chàng trai luôn đặt những đóa
hoa tươi thắm vào hòm thư. Anh ta thật chỉn chu trong áo sơ mi trắng
phẳng phiu, đầu tóc gọn gàng lẫn đôi kính cận trí thức của mình. Anh
chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay lúng túng khi trông thấy tôi. Anh chìa bàn tay mình ra, mỉm cười nói với tôi chỉ một câu: ” Em đi dạo cùng anh
chứ?”. Không hiểu sao vì sao tôi lại nắm tay anh ấy……..”

Tôi đập mạnh tay xuống bàn khiến nó rung lên. Những thứ chai lọ phía
trên theo đó cùng kêu leng keng, một số thư rơi xuống vỡ tan tành trên
sàn. Tôi chẳng biết tại sao mình lại cư xử như vậy. Thật sự thì chị đang yêu ai kia chứ, chị Như ơi? Hóa ra chị chỉ yêu những món quà lãng mạn,
đắt tiền đó thôi sao. Nếu khi ấy tôi cũng giàu có, nếu người tặng cho
chị những thứ ấy là chị sẽ yêu tôi hay sao.

Tôi đưa chai rượu lên miệng hớp một ngụm lớn, mặc cho cái cổ họng như
đang cháy ra từng mảnh. Và tôi khóc, sao tôi lại yếu đuối đến như vậy.
Một thằng đàn ông thì không được phép khóc nhưng trong cuộc đời này tôi
đã phải rơi nước mắt quá nhiều. Chị Như ơi, nếu chị nói rõ ra là chị
từng yêu em như yêu một đứa em trai, hay là chị đừng bao giờ nói trước
mặt em là chị thích em, rằng chị từng xuyến xao lòng vì gặp em. Chị bảo
rằng chị với Thuận chỉ là một mối tình hờ ư, thế thì những gì chị viết
trong đây là sao hả? Hả? HẢ????

Tôi lại uống, rồi lại khóc, lại uống…rồi lại khóc….

“…ngày…tháng…năm…,

Thuận muốn rời xa tôi. Anh bảo đó là lo cho hạnh phúc cho chúng tôi sau
này. Tôi không quan tâm, tôi không cần những thứ ấy. Tại sao lúc ấy tôi
lại không thể nói với anh những điều đó, để khi anh thật sự đi xa rồi
tôi mới thấy con tim mình thổn thức đến thế này….

…ngày…tháng…năm….,

Không được! Tôi đã đã có thai, giọt máu của anh Thuận. Tôi yêu anh nên
sẽ không hề hối hận. Nhưng…nhưng còn ba! Ba sẽ giết tôi mất, ba sẽ
giết đứa con của tôi với anh mất. Không, tôi không thể để chuyện đó xảy
ra. Nhưng tôi biết làm sao đây?……………………Đông! Tôi phải
gặp Đông. Chỉ có Đông mới có thể giúp tôi thôi. Ba sẽ không dám làm điều gì tổn hại đến cậu ấy, chỉ có cậu ấy mới có thể giúp tôi giữ lại được
giọt máu này….”

A! Rõ rồi nhé!-Tôi cười nắc nẻ trong cơn say. Vậy là chị đã rõ cái bộ
mặt thật của mình ra rồi nhé. Chỉ đến khi cùng đường rồi chị mới nhớ tới thằng em này thôi sao? Phải rồi, chị biết rõ mà. Chị biết tôi có thể vì chị mà làm bất cứ việc gì, kể cả hi sinh một tương lai sáng lạng phía
trước. Hóa ra những chuyện tồi tệ trong cả cuộc đời tôi, cái giá mà tôi
đã phải trả,….tất cả…tất cả là hình phạt cho việc tôi đã yêu chị hay sao.

– Chị trả lời đi chứ?

Tôi hét lớn, tay chỉ thẳng vào bức ảnh chị Như trên tường.

– Chị nói đi! Tôi có lỗi gì chứ, tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy?

Tôi ném thật mạnh chai rượu xuống sàn. Tôi đi lòng vòng trong phòng,
buông ra những tiếng **** thề cay nghiệt lần đầu tiên trong đời, mà cũng chẳng biết là tôi đang **** ai. Ngoài kia, cánh cửa phòng tôi đang hé
mở. Qua cái khe cửa ấy tôi có thể lờ mờ trong thấy hai dì cháu của Hân
đang ôm nhau khóc dưới lầu. Họ sợ hãi tôi, họ kinh hãi khi thấy tôi trở
nên như thế. Có sao đâu chứ, tôi có phải là họ hàng của mấy người đâu,
tại sao các người lại khóc vì tôi…tại sao…

Tôi tức giận đóng chốt cửa phòng lại thật mạnh, cài chốt cả bên trong.
Tôi đưa mắt nhìn vào quyển quyển nhật kí, trang cuối cùng…

“…ngày…tháng…năm…,

Mấy hôm nay ngày nào tôi cũng mơ thấy mẹ. Mẹ không phải đến chỉ để thăm
tôi. Mỗi lần bà xuất hiện đều đưa cánh tay của mình lên. Tôi biết, nếu
tôi nắm vào bàn tay ấy tôi sẽ ra đi mãi mãi……. Tôi biết mình sẽ
chẳng còn sống được bao lâu, bởi hình bóng của mẹ càng lúc càng rõ ràng. Ngày đó rồi sẽ đến nhanh thôi, và tôi cũng chẳng còn hối tiếc gì lắm
cho cuộc đời này, tôi đã hoàn toàn thanh thản để từ bỏ nó. Nhưng trước
khi ra đi tôi muốn được nhắn nhủ vài dòng lại cho những người thân yêu
nhất trong cuộc đời mình.

Ba ơi, con thật lòng xin lỗi ba, đứa con bất hiếu này không thể quay về
để gọi một tiếng ” Ba ơi” lần cuối. Nhưng con không hề hối hận về những
gì mình đã làm. Hạnh phúc của con, con muốn tự mình quyết định. Dẫu gián tiếp chính tay ba đã phá tan nó đi. Nhưng ba vẫn là ba của con, con mãi mãi vẫn luôn kính trọng ba. Xin ba hãy tha lỗi cho đứa con gái bất hiếu này.


Hân ơi, chị xin lỗi về tất cả những hiểu lầm đã gây ra cho em và Đông.
Phải chi mà chị có thể nói với em: Đông là em trai chúng ta. Nếu chị sớm nhận ra để ngăn cản tình cảm của em dành cho cậu ấy thì em đã chẳng
phải đau khổ như vầy. Với tính tình của em, chị hiểu rằng em sẽ mãi chỉ
yêu mình Đông trong cuộc đời này, chỉ đến khi nào em biết được rằng hai
người không thể đến với nhau mà thôi. Giờ đây chị vẫn chưa thể nói cho
em biết sự thật được, hãy xem quyển nhật kí này như là tờ di chúc cuối
cùng, khi em đọc được những dòng này chị mong em có thể vững lòng đi tìm hạnh phúc khác cho riêng mình.

Anh Tuấn! Khi anh ra đi em đã rất hận anh, em nói với mọi người anh là
một kẻ tán tận lương tâm, nhưng khi em nhận ra rằng không có anh bên
cạnh mới đau đớn đến nhường nào. Em yêu anh, mãi mãi vẫn yêu anh. Người
ta thường nói tình yêu là mù quáng, dù em biết mình cũng đã mù quáng để
yêu anh, trao anh tất cả nhưng em không hề hối hận. Em đã sắp phải đi
xa, em không thể chờ đợi được nữa. Đứa con này của anh, đứa con gái của
chúng ta, nó tên là Linh Nhi, là thứ quý giá nhất trên đời mà em có
được. Rồi một ngày nào đó em mong anh quay về, về bên con gái của chúng
ta……

Tôi không đủ tự tin để đọc thêm những dòng yêu thương nào mà chị Như
dành cho “người đàn ông yêu thương” của chị nữa. Nó làm cho tôi thêm
buồn nôn, tôi kinh tởm những gì chị ghi trong ấy. Không bao giờ tôi tin
những điều được viết trong này, mà một khi đã tin thì tôi sẽ chẳng bao
giờ tha thứ cho chị. Tôi chẳng phải là một vị thánh, không phải là người tốt sẵn sàng hi sinh bản thân mình đến vậy. Tôi cũng có dục vọng của
mình, tôi cũng biết căm thù, cũng biết mưu cầu hạnh phúc. Biết ghen tị,
và đặc biệt là đọa đày người khác….

Trang nhật kí tiếp tục lật sang trang kế tiếp, những dòng cuối cùng….

Nhi, con gái yêu quí của mẹ. Mẹ mong con sẽ tha thứ cho người mẹ này,
bởi một khi con đã đọc được những dòng này thì có nghĩa là mẹ đã không
còn trên cõi đời này nữa. Mẹ xin lỗi con, đứa con gái bé bỏng của
mẹ…………….Mẹ đành phải gửi con lại cho cậu ruột của con, cậu
Đông. Đông là em cùng cha khác mẹ với mẹ nhưng mẹ biết cậu sẽ chẳng bao
giờ thừa nhận. Khi con đọc được dòng này thì có lẽ con đã gọi người ấy
là ba rồi. Mẹ yêu ba ruột của con nhưng mẹ không hề bắt buộc con cũng
phải yêu ông ấy. Hãy để ông ta tự do đi trên con đường tiến thân của
mình, đừng làm khó dễ cho ông ấy nếu ông ấy không đến nhận lại con.
Nhưng điều mẹ luôn áy náy trong lòng chính là Đông. Con gái của mẹ, chưa bao giờ mẹ lừa dối một ai, hay bắt ai đó làm điều vô lý vì mình. Nhưng
mẹ đã làm điều đó với cậu Đông, chúng ta đã mắc nợ cậu ấy quá nhiều. Mẹ
muốn viết cho con thật nhiều hơn nữa mẹ đang dần kiệt sức đi rồi. Cuốn
nhật kí này mẹ sẽ gửi lại đây cho bác Thông, mẹ muốn con là người đầu
tiên đọc nó. Nhi ơi, chúng ta rồi sẽ mắc nợ Đông rất nhiều, khi nào con
đủ khôn lớn đọc được những dòng này thì mẹ mong con có thể thay thế mẹ
chuộc lỗi với cậu Đông. Hãy làm những gì con cho là đúng….

Lời cuối cùng mà Quỳnh Như này muốn nói duy nhất lúc này, và cũng là lời không thể nói nhất.

Đông ơi! Chị xin lỗi em…..

Tôi thét lên như chưa bao giờ được hét, như hàng ngàn mũi dao đâm vào
tim tôi, tôi hét với tất cả sức lực còn lại, với tất cả bao nhiêu căm
hơn, uất ức trong lòng. Tôi cầm quyển nhật kí lên, định ném ra ngoài cửa sổ, xóa đi tất cả, tất cả những gì lẽ ra tôi không nên biết…

Sao thế này, tại sao tôi không thể ném nó đi. Tại sao con tim tôi cứ mãi thổn thức.

Tôi ôm chặt cuốn nhật kí trong lòng, mãi tự hỏi mình câu hỏi ấy. Tại sao thế…chị Như ơi….

Sáng hôm sau tôi lại tỉnh dậy thật muộn, ánh sáng chan rọi thẳng vào
trong phòng, chiếu hơi nóng lên mí mắt, bắt tôi phải ngồi dậy ngay. Tôi
đưa mắt nhìn khắp phòng, đống chai lọ vỡ nát, quyển nhật kí, quần áo sốc sếch. Thì ra cơn ác mộng đó hoàn toàn không đơn thuần chỉ là một giấc
mơ, cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời tôi. Nhưng…nhưng tôi hoàn toàn
không cảm thấy tuyệt vọng. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như đã
trút hết được tất cả những uất ức trong lòng, tôi phải sống cho tương
lai trước mắt. Tất cả những gì của quá khứ thì hãy để nó là quá khứ.

Đồng hồ điểm 8h sáng, đã muộn giờ đến công ty. Tôi bước vào phòng tắm sơ lại một chút. Cài lại cái cravat màu nâu sẫm mà Hân tặng, tôi khẽ vén
màn cửa sổ nhìn xuống vườn. Hôm nay Hân không đi làm, hai dì cháu đang
vui vẻ cùng nhau phơi đồ bên dưới. Tôi nhìn họ, bất giác lại mỉm cười.
Phải rồi, đây có lẽ chính là cái cảm giác gia đình mà tôi vẫn luôn hằng
tìm kiếm. Tôi nhìn lên bức hình chị Như trên tường.

– Chị vẫn mãi là chị của em… phải không ạ?

Chẳng có câu trả lời. Nhưng tôi có thể thấy được hình ảnh chị đang mỉm cười từ trong ấy.

Tôi bật điện thoại lên, tay lần mò bàn phím rồi ấn nút gọi. Có tiếng trả lời của một nhân viên ở bên kia. Tôi hít một hơi thật sâu…

– Tôi muốn đặt một nơi để tổ chức lễ đính hôn. Tôi nhắc lại, một buổi lễ đính hôn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.