Đọc truyện Cơn Mưa Định Mệnh – Chương 49
Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua, với Hạnh, những ngày này thực sự bình yên và khá thoải mái. Công việc suôn sẻ, được người đàn ông hoàn hảo như trong truyện cổ tích quan tâm và bao bọc, cô thấy mãn nguyện lắm. Nhưng đời là thế, khi chìm đắm trong hương say thì chỉ mong muốn được như thế mãi… Hạnh không biết rằng, những ngày này là thời gian bình yên hiếm hoi trước bão giông, những ngày sắp tới chỉ e nụ cười khó mà hiện hữu được trên môi.
Trời chớm đông, những cơn gió mùa kéo đến mang theo sự hanh khô và giá rét khiến cho vạn vật trở nên lười biếng. Tan làm, Hạnh không ghé qua chợ mà về nhà luôn, từ ngày chuyển đến sống trong căn hộ của Dương, căn bếp hoàn hảo cùng sức chứa khủng của tủ lạnh làm cô lười đi chợ. Mỗi lần mua sắm là mua thật nhiều, thỉnh thoảng Dương cũng cho người đem đồ đến, cô gần như không phải mua sắm quá nhiều.
Hạnh tung tẩy đi trên phố, háo hức về nhà để gọi điện cho Dương, nghe nói hôm nay anh bay sang Hàn Quốc. Đang đi thì điện thoại đổ chuông, ban đầu tưởng là Dương vì ngày thường không có ai gọi cho Hạnh cả. Theo quán tính, Hạnh không nhìn màn hình mà bấm nghe luôn:
Em nghe đây!
Đáp lại lời nói của Hạnh là giọng một người đàn ông ồm ồm:
Hạnh phải không?
Hạnh khựng lại, người này không phải Dương, hóa ra cô nhầm, nghĩ là anh nên không nhìn số. Cô giơ điện thoại lên trước mặt, màn hình hiện lên dãy số lạ hoắc….
Vâng, ông là ai?
Dù vậy song cô vẫn tò mò xem người ta tại sao lại biết cô, và mục đích của cuộc gọi này là gì?
Tôi muốn gặp cô!
Người đàn ông vào thẳng vấn đề chính.
Nhưng tại sao tôi phải gặp ông?
Tôi có việc muốn trao đổi với cô.
Tôi chẳng có việc gì phải trao đổi với ông cả, chào ông!
Hạnh cự tuyệt lời đề nghị của người đàn ông, cô vội vã cúp máy. Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác bất an, khó tả. Không phải ngẫu nhiên cô có cảm giác lạ lùng này, là bởi dạo trước sống ở khu trọ tập thể, bị mấy tên biến thái càn quấy nên khi nghe giọng ồm ồm của người đàn ông kia cùng ngữ khí lạnh băng, cô đoán, người này chắc hẳn không có ý đồ tốt đẹp. Thêm nữa, cuộc sống của cô rất dình dị, gần như không có quan hệ ngoài luồng nào cả, và tuyệt đối chưa bao giờ kết giao với người lạ… Vậy thì, cuộc gọi này phần nhiều là lừa đảo.
Chắc mẩm với phán đoán của bản thân, Hạnh cất điện thoại đi, tâm trạng vui vẻ khi nãy không còn nữa, bước đi trên vỉa hè, lòng cô ngổn ngang những tâm sự. Rốt cục, là ai muốn gặp cô?
Một lát điện thoại lại đổ chuông, Hạnh nhìn thì vẫn là dãy số đó, cô tắt đi không nghe. Không bỏ cuộc, người đó lại gọi đến, Hạnh lì lợm không nghe. Thấy sự không hợp tác, người đó nhắn tin đến. Ban đầu Hạnh định gọi báo cho Dương biết có người lạ muốn gặp gỡ mình, song nghĩ lại, anh ấy đang có chuyến bay đi Hàn Quốc, những việc nhỏ nhặt thế này cô không tự giải quyết được mà phiền đến anh thì hơi ngại. Nghĩ vậy Hạnh không gọi nữa, mở tin nhắn ra xem, nội dung khiến cô bất ngờ:
Xin cô 15 phút thôi. Nếu cô muốn hiểu thêm về người tên DƯƠNG thì đến quán cafe Mộng Điệp, qua ngã ba siêu thị phố mới, vào quán lên tầng 3. Tôi ngồi ở cạnh cửa sổ.
Chuyện gì thế này? Người đó đã ngồi sẵn ở đó chờ cô sao? Làm sao ông ta biết chắc chắn Hạnh sẽ đến nhỉ? Đứng giữa vỉa hè, Hạnh bần thần nghĩ ngợi, liên quan đến Dương? Anh ấy thì sao…
Nhưng rồi Hạnh gạt đi ngay, là người lạ thì nên cảnh giác vẫn hơn. Nghĩ vậy cô cất điện thoại vào túi và đăm chiêu bước đi, nói là không quan tâm nữa nhưng cô không ngăn nổi sự tò mò, ông ta là ai, tại sao biết Dương có dính líu đến cô? Về đến chung cư, lúc chuẩn bị vào thang máy, điện thoại lại báo có tin nhắn, Hạnh nôn nóng mở ra đọc luôn, vẫn là số máy của người đàn ông lạ.
Anh trai và các cháu của cô vẫn khỏe chứ? Tôi thấy dạo gần đây thời tiết mưa nhiều, dễ chừng anh ấy hay nghỉ ở nhà, thu nhập chắc bấp bênh lắm!
Người đàn ông tung chiêu độc, liên quan đến Dương cô có thể mắt nhắm mắt mở vờ như không quan tâm, vì anh và cô chỉ là những người vô tình đến với nhau, dẫu có chút tình cảm nhưng cũng không đến mức đem ra để hù dọa. Nhưng anh Toàn thì khác, anh ấy rất quan trọng đối với cô, như cha như mẹ, còn các cháu nữa? Những người thân yêu của cô… nhưng tại sao ông ta lại biết rõ mọi thứ về cô đến thế? Từ chuyện yêu đương đến cuộc sống gia đình, từng thành viên một?
Không do dự, Hạnh bấm điện gọi ngược trở lại, động đến ai chứ nói đến người thân ruột thịt là cô không kiên nhẫn thêm được nữa.
Ông là ai, ông muốn gì?
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Hạnh hỏi dồn dập.
Bình tĩnh nào, cô nóng vội gì chứ? Chỉ muốn gặp cô một lát, uống ly cafe mà cũng khó khăn quá!
Người đàn ông bình thản đáp.
Nói đi, ông đang ở đâu?
Hạnh giận dữ đáp.
Địa chỉ ở tin nhắn tôi đã gửi cho cô, chắc cô chưa xóa nó đi chứ?
Hạnh tắt điện thoại, cô mở tin nhắn ra xem địa chỉ mà người kia nhắc tới, lẩm rẩm trong miệng mấy câu, Hạnh bỏ ra ngoài vẫy taxi. Từ chỗ cô ở đến quán Mộng Điệp không xa lắm, đi taxi chưa đầy 10 đã đến nơi, trời chuyển đông nên rất nhanh tối, vừa mới đây thôi màu đen đã giăng kín cả bầu trời. Phố phường đèn điện giăng lấp lánh, quang cảnh khá đẹp nhưng Hạnh còn tâm trạng nào để chiêm ngưỡng cảnh sắc ấy? Cô nôn nóng muốn gặp người đàn ông kia, rốt cục ông ta định bày trò gì?
Giờ cơm chiều nên quán cafe khá vắng vẻ, đi lên tầng 3 theo chỉ dẫn người đó nói, Hạnh chú ý cả khu chỉ có duy nhất một người đang ngồi, độ tuổi trạc ngoài 40, hơi lùn và béo. Cô đi đến gần, giọng nói ồm ồm vang lên trong điện thoại khi nãy cô vẫn nhớ, muốn thử xem chính xác có đúng là người này không, Hạnh cất lời trước.
Ông là…
Chẳng để Hạnh phải ngờ vực thêm, người đàn ông vội đứng dậy, chìa bàn tay phải ra trước mặt Hạnh, nhã nhặn nở nụ cười mỉm nói:
Chào cô Hạnh!
Vậy ra đúng là ông ta, giọng ồm ồm chứ thực ra cũng không già lắm, gọi bằng ông thì hơi ngượng. Hạnh đổi cách xưng hô:
Chú tìm cháu có việc gì không? Mà sao chú biết cháu?
Cũng không có gì cả, trái đất tròn mà, việc hiểu biết về một người nào đó chắc không quá khó như Hạnh nghĩ đâu!
Hạnh chợt cảnh giác về lời ông chú nói ra, cô vẫn chưa hiểu mục đích của cuộc hẹn là gì.
Không tốn thì giờ của Hạnh nữa, hẹn cô ra đây là muốn gửi cho cô cái này!
Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn tỏ ra lịch thiệp nho nhã như vậy, cách xưng hô với Hạnh không biểu đạt được vai vế là anh em hay chú cháu. Nói rồi y đưa ra trước mặt cô một phong bì cứng cứng, Hạnh hoang mamg, xem phim nhiều nên cô tưởng tượng ngay đến cảnh bị tống tiền, khi nãy ông chú có nhắc đến anh trai và các cháu của cô. Lẽ nào… ông ta theo dõi cô, biết cô giờ đây qua lại với Dương, một người đàn ông quyền lực và giàu có nên tính chuyện tống tiền sao? Nghĩ đến chuyện đó, Hạnh tưởng tượng ra trong cái phong bì kia liệu có ngón tay hay bộ phận nào của người thân không? Bỗng chốc cô lạnh hết vai gáy, gió ngoài trời lùa từng cơn thổi vào cửa kính đập leng leng, cô giật thót, kinh hãi không dám xem.
Thái độ của ông chú vẫn bình thản như vậy, không hề thay đổi sắc mặt, thấy Hạnh đắn đo không nhận lấy, y nói:
Chỉ là mấy tấm hình chụp thôi mà, Hạnh đang suy diễn chuyện gì thế?
Nhờ có câu nói ấy Hạnh thầm thở phào, ôi may quá, không có chuyện chặt xác hay gì cả. Là cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng cô vẫn chưa tin lắm, dè dặt nhìn ông chú và hỏi lại:
Nhưng tại sao lại gửi cho cháu?
Thì Hạnh cứ xem đi!
Ông chú dúi cái phong bì vào tay Hạnh, cô giật thót nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy vì tò mò. Bóc lớp băng keo ra, bên trong là một xấp ảnh màu. Xem kìa, người trong hình kia là ai chứ??
Hạnh bất ngờ vô cùng khi nhân vật xuất hiện trong bức hình chính là Dương, anh trong phục công sở, ngồi bên cạnh là cô gái ăn mặc hở hang, cả hai tình tứ trong không gian đèn nhạc lấp lánh. Cảm giác quặn đau khẽ nhói lên trong lồng ngực, cô biết, điều này cô lo sợ cũng nhiều, là bởi, anh ấy đi mây về gió, không thể tránh khỏi những tình huống thế này. Dù đã nghĩ được vậy song lúc này cô vẫn thất vọng quá, cô tưởng bản thân mình cao thượng lắm, nghĩ rằng mình thoáng đãng trong cách nhìn nhận… nhưng rốt cục, máu ghen của người phụ nữ chỉ cần có người châm ngòi là nó lại bốc cháy ngay. Không đến mức điên loạn gào khóc song biểu hiện lúc này của cô khiến cho ông chú trước mặt biết mình đã thành công.
Những ngón tay khẽ miết lên tấm ảnh, biết là đau lòng nhưng cô vẫn tò mò, rốt cục có bao nhiêu người phụ nữ đã đi qua đời Dương. Ông chú vẫn kiên nhẫn ngồi quan sát. Bức ảnh khác, vẫn là Dương. Anh ngồi trong bàn tiệc, xung quanh có khá nhiều người, anh nâng ly trước mặt, bên cạnh là một cô gái khác, ánh mắt cô ta nhìn Dương đắm đuối không rời. Dù trong sáng nhưng Hạnh ý thức được, công việc của anh luôn luôn xuất hiện những bóng hồng như thế. Trái tim trong lồng ngực như bị cứa thêm một nhát dao…
Rồi những tấm hình tiếp theo, không còn kín đáo như trước nữa mà Dương hoàn toàn không mặc gì, trần như nhộng trai trên gái dưới với một cô gái không nhìn rõ mặt trong phòng làm việc. Nhìn là biết ngay vì căn phòng này nằm ngay ở công ty nơi cô đang làm việc, thậm chí, cũng ở nơi đó, Cô và anh đã cùng nhau… Hạnh cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại, đau đớn vô cùng, cô cứ ngỡ anh xưa nay sống có nguyên tắc, có lập trường… cô đa tình rằng tình yêu của anh dành cho cô là sét đánh, là ngoại lệ.
Rằng ngoài cô ra anh không có ai khác, cả căn phòng làm việc đó nữa… Cô tưởng chỉ có mình cô được phép nằm lên chiếc giường đó… nào ngờ, với anh, cô chẳng là gì cả. Biết đâu, ngoài căn hộ cô đang ở, Dương còn mua thêm nhiều căn hộ khác để bao nuôi người tình… giống như cô?
Nước mắt không hẹn mà gặp, trước mặt là ông chú lạ loắc lạ hơ, Hạnh mặc kệ, nước mắt ruôn ra như mưa, bầu trờii đêm xám xịt, Tâm trạng của Hạnh lúc này cũng thế, mờ mịt không biết nên làm sao? Cô đau khổ, thất vọng, không gì có thể diễn tả được… cảm giác như đang bay bổng trên bầu trờii rồi rơi phịch xuống đất thật đau vậy.
Không chờ đợi Hạnh khóc thêm nữa, ông chú nhấp môi ly cà phê đen thong thả nói:
Hạnh biết tôi gọi Hạnh đến đây làm gì rồi chứ?
Hạnh xua tay, giọng vẫn còn nấc nghẹn, cô sụt sùi:
Chú không cần nói gì cả!
Nói rồi nước mắt cứ ứ ra những giọt lệ trong veo, cô hiểu rồi, người ta đang nhắc nhở cô nên tránh xa người đàn ông đào hoa đó, cô chẳng phải người đầu tiên…
Không, Hạnh nghe tôi nói song tôi sẽ đi ngay.
Ông chú khẩn khoản.
Đây là em rể tương lai của tôi, em gái tôi đã có thai được hai tháng rồi, biết cậu ấy trăng hoa nên tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu không muốn bản thân phải đau khổ thì ngay khi chưa quá muộn hãy buông bỏ đi.
Tránh những điều không hay xảy ra!
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, Hạnh giờ đây đã trở thành kẻ phá đám, cô đâu ngờ rằng anh đã có vị hôn thê của mình, chị ấy đã mang thai đứa con của anh được hai tháng… vậy còn cô, anh chỉ là vui chơi qua đường thôi sao…. Tận cùng của nỗi đau há chẳng phải giây phút nhục nhã này ư, cô ăn học đàng hoàng lại mù quáng đem lòng yêu một người đàn ông đã có vợ? Nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của người khác, nếu không có người nhắc nhở, chẳng phải sai lầm ấy sẽ còn tiếp diễn ư? Trước đây cô đã nghĩ về chị dâu như thế nào, bây giờ Hạnh cảm thấy mình thật dơ dáy, hóa ra cô cũng khốn nạn thế, ngu muội đến thế….
Ông chú đứng dậy cáo biệt và bỏ đi mất, còn lại Hạnh ngồi đó với những tấm ảnh lõa lồ, bàn tay cô vo tròn tấm phong bì và bóp nhàu nát nó, tâm trạng hỗn loạn không thể tả. Thật không ngờ,… thật không thể ngờ mà, may là quán vắng khách, nếu không bất cứ ai cũng phải chú ý đến cô, vẻ mặt đau khổ, lúc lại hầm hầm tức giận. Cô lại thấm thía câu nói YÊU CÀNG NHIỀU THÌ ĐAU CÀNG NHIỀU….
Rời khỏi quán cafe Mộng Điệp, ông chú ngồi lên chiếc xe con chờ sẵn ở bên đường, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi bên trong, vẻ mặt như quan tâm đến câu trả lời của ông chú. Mặt hoa da phấn, bà ta sở hữu một nét đẹp không thể coi thường.
Con bé nó phản ứng gì không?
Dạ thưa chị nó khóc dữ lắm!
Ông chú vui vẻ đáp.
Ừm, nó phải đau khổ vậy thì mới buông bỏ được, loại người như nó ở ngoài kia có thiếu gì đâu. Dăm bảy bữa lại moi móc tiền từ thằng nhóc nhà này thôi, cao quý nỗi gì!
Chị nói đúng đấy!
Ông chú tán thưởng.
Công việc thằng bé bận rộn như thế, vậy mà nó có chú ý đến sức khỏe đâu, đi công tác về nhà không thèm đếm xỉa, chốc lát đã ở bên con bé này.
Tôi đã cho người tìm hiểu rồi, gia cảnh thiếu thốn lắm, người như nó chắc gì đã yêu thằng bé thật lòng?
Tốt nhất nên cảnh tỉnh sớm cho nó khỏi ngộ nhận.
Còn nếu nó không tỉnh, ta sẽ triển khai bước tiếp theo!
Người phụ nữ lạnh lùng nói ra suy nghĩ của mình, ông chú vâng dạ rồi cho xe rời đi, bà ta dúi vào tay ông chú một cái phong bì, chiếc xe con vun vút lao đi trên phố thoáng chốc đã biến mất dạng. Dương trên chuyến bay sang Hàn Quốc không hề biết rằng Hạnh ở nhà đang phải đối diện với chuyện gì?