Bạn đang đọc Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu – Chương 6: NGẠT THỞ
Hương vội dựng xe ngoài cổng rồi chạy vào nhà. Sáng nay do dậy muộn nên cô chỉ vơ vội mấy quyển vở trên bàn học mà quên luôn bản thu chi của Hội học sinh ở nhà. Chiều nay Hội họp, nếu không có cuốn sổ ghi chép đó thì sẽ không biết tổng cộng chi phí cho lễ hội trường là bao nhiêu. Tranh thủ lúc nghỉ trưa, cô phóng xe về nhà lấy.
Kệ cho đôi giầy mỗi chiếc một nơi, cô lao thẳng lên tầng.
-Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?
Tiếng gằn giọng vang lên cùng với tiếng đồ vật rơi vỡ khi Hương đi qua phòng của bố mẹ khiến bước chân cô chững lại. Đó là giọng của bố cô. Nhưng không phải ông đang đi công tác hay sao? Tại sao bây giờ lại ở nhà? Mà hình như bố mẹ đang cãi nhau thì phải.
Hương nhón chân thật nhẹ lại gần. Cánh cửa khép hờ. Ghé mắt nhìn vào, cô thấy bố mẹ đang đứng giữa phòng. Mẹ cô khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, môi mím chặt. Bố đứng quay lưng về phía cửa nên cô không nhìn thấy mặt ông, chỉ nhận ra bàn tay ông đang nắm chặt lại, run rẩy.
-Nói đi – Bố cô cất tiếng – Tôi hỏi cô muốn gì đây?
-Xin anh. Nói nhỏ một chút.
-Tại sao tôi phải nói nhỏ? Tụi nhỏ không có ở nhà, cô không phải vờ vịt nữa.
-Anh đừng có xúc phạm tôi. Tôi nói gì sai sao? Cưới nhau được gần 20 năm, anh đã thực sự yêu tôi bao giờ chưa?
-Cô…
-Sao? Không nói được đúng không? Tôi một lòng một dạ với anh, chăm sóc hai đứa con của anh, lo chu toàn mọi việc, chỉ để anh chú tâm gây dựng sự nghiệp. Nhưng anh, một câu hỏi han, quan tâm cũng không có. Anh là người vô tâm hay từ trước đến nay, anh chưa bao giờ yêu tôi?
-Cô thực sự nghĩ như vậy ư?
-Chẳng nhẽ lại không phải? Anh nghĩ lại xem, một năm, anh ở nhà được mấy ngày? Có về là lại ngồi rịt trong thư phòng… Bỏ đi. Cái đó tôi không để ý. Nhưng sao… lại phản bội tôi? Tại sao lại là cô ta?
-Cô ta?
-Anh giả vờ giỏi lắm. Tôi tận mắt nhìn thấy anh ôm cô ta. Nếu hôm đó tôi không đưa mẹ đi khám bệnh, tự mình chứng kiến, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nghĩ anh có thể… nhưng anh biết không… cái khiến tôi đau hơn… là… cái kẻ thứ ba đó lại là người chị em thân thiết trước kia của tôi…
-Cô nói linh tinh gì thế? Tôi và Nguyệt hoàn toàn trong sáng. Cô đừng có suy diễn lung tung!
….
Tai Hương ù đi. Bố và mẹ… Họ đang nói gì vậy? Ngoại tình… Bố cô ngoại tình ư? Cô lắc đầu, lùi lại phía sau. Không thể nào! Bố cô tuyệt đối không phải là người như vậy.
Hương chạy nhanh xuống, đạp chân chống của xe đạp, phóng đi. Cô cứ mải miết đạp và đạp, không ý thức được mình đang đi đâu. Đầu óc cô bây giờ trống rỗng, đờ đẫn. Cuộc đối thoại của bố mẹ vẫn văng vẳng bên tai. Cô tuyệt đối không tin. Chắc là hiểu nhầm thôi, rồi mọi chuyện sẽ yên ổn trở lại. Cô tự nhủ trong lòng, đôi chân càng đưa nhanh hơn, chiếc xe đạp lao vun vút trên đường.
-Bản thống kê đâu?
Hải nhíu mày hỏi khi nhìn thấy bàn tay trống trơn của cô.
-Hả?
-Chẳng phải cậu về lấy quyển sổ thống kê sao? Vậy, nó đâu?
Hương nhìn xuống hai bàn tay của mình.
Quá bất ngờ nên cô lao vội đi mà không kịp lấy quyển sổ trong phòng. Cô gãi gãi đầu, nhìn Hải với ánh mắt hối lỗi:
-hề hề… Tôi quên rồi….
-Quên? – Hải kinh ngạc thốt lên – Này! Đầu cậu làm bằng cái gì đó? Đến cái lý do mà mình phải đạp xe hai cây số về nhà mà cũng quên là sao?
-Xin lỗi… Tôi sẽ ngồi làm lại luôn bây giờ. Hôm qua mới làm nên còn nhớ. Cậu không phải lo. Tôi xuống phòng họp trước, cậu xin phép thầy hộ tôi.
Nói xong, Hương chạy đi luôn. Nếu ở lại thêm một chút nữa thôi, cô sẽ bật khóc trước mặt cậu ấy mất.
Phòng họp của Hội học sinh trống trơn. Mọi người đều có tiết cả. Thả phịch người xuống một chiếc ghế, cô nắm chặt lấy hai bàn tay đang run rẩy của mình.
Dựa vào câu chữ thì bố mẹ cô cãi nhau như thế không phải lần đầu. Nhưng họ giấu rất giỏi. Cô không hề phát hiện ra. Ngẫm nghĩ kĩ, cô thấy bản thân thật vô tâm. Sao cô không biết được dạo này bố thường đi công tác rất lâu? Cũng không nhận ra đôi mắt thâm quầng của mẹ là do không ngủ được? Còn nữa, lần trước về, bố cô chỉ khẽ xoa đầu cô mà không nói cười như mọi lần?
Hương lắc đầu quầy quậy. Không được suy diễn lung tung. Cô đang cáo buộc bố ngoại tình với những tình tiết mờ nhạt như thế ư? Đó là người bố mà cô yêu quý, người luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô. Ông tuyệt đối không thể phản bội lại sự tin tưởng mà cô dành cho ông. Hiểu lầm… Hiểu lầm thôi! Cô gật đầu quả quyết với chính mình. Chắc chắn mẹ đã hiểu nhầm.
Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng rộng mà trống huơ trống hoác, tìm kiếm sự đồng tình. Làm ơn! Cô cần ai đó ủng hộ mình. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, dạ dày thắt lại, quặn đau. Bàn tay run rẩy thò vào cặp rút điện thoại ra, Hương soạn một tin nhắn. Khi màn hình điện thoại nháy báo tin nhắn đã được gửi, cô mới khẽ thở phào.
Cửa phòng họp mở ra. Hương quay ra nhìn và tròn mắt nhìn.
-Hương? Sao em lại ở đây? Không phải em có tiết học sao?
-Anh Bình?
-Này! Em ổn chứ?
Anh bước nhanh đến bên cô, kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô.
-Em có sao không? Mặt tái mét thế kia…
Hương đưa mắt nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt mình. Đôi mắt nâu ấm áp đang nhìn cô ánh lên sự lo lắng và kinh sợ. Đôi lông mày của anh nhíu chặt lại.
Thấy cô không nói năng gì, Thanh Bình càng lo lắng hơn, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang run lên không ngừng. Khóe mắt cô hơi đỏ và ầng ậc nước. Anh cố gắng hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu suốt. Đôi mắt to tròn trong vắt không còn nét linh hoạt như thường ngày mà đờ đẫn, phủ một màn sương mờ. Đột ngột, anh vòng tay ôm cô vào lòng. Bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô.
-Yên tâm. Sẽ ổn thôi. Anh không biết có chuyện gì xảy ra với em nhưng sẽ ổn thôi…
-…
-Em nói gì đi được không? Anh ở đây với em, em cứ thoải mái mà nói những gì muốn nói…
-Anh….
-Ừ.
-Anh…
-Anh ở đây, bên em…
Giọng trầm ấm của anh khiến nước mắt cô không kìm được nữa mà trào ra. Cô đưa tay ôm lấy anh, bật khóc nức nở.
Cô sợ lắm. Cô muốn anh biết lòng cô đang nổi sóng dữ dội. Cô thực sự rất sợ. Nhưng cuối cùng chỉ biết ôm chặt lấy anh mà khóc. Trong làn nước mắt, cô thấy thấp thoáng một bóng người ở cửa. Khi cô đưa tay gạt nước mắt để nhìn rõ hơn thì người ấy không còn ở đó nữa…..
Nhìn khuôn mặt mình trong gương, Hương thở hắt ra. Mắt cô đỏ hoe, sưng lên. Cái kiểu này thì không thể quay vào lớp được nữa, đành ngồi trong phòng hội học sinh vậy. Anh do có việc nên đã đi, trước khi rời khỏi còn lo lắng nhìn cô không an tâm. Cô phải nói mãi anh mới chịu đi. Nghĩ lại lúc đó, khuôn mặt cô thoáng ửng hồng. Cô đã ôm chặt lấy anh, nước mắt cô ướt đẫm một bên vai áo anh. Chưa bao giờ cô nghĩ mình và anh có thể thân mật như vậy, hình dung lại khuôn mặt hốt hoảng của anh, trong lòng có chút ấm áp. Khẽ mỉm cười, cô bước về khu nhà của Hội học sinh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
-A lô. Phong?
-Em làm sao thế?
Giọng Vũ Phong vang lên phía bên kia đầu dây đầy hoảng sợ và căng thẳng.
-Dạ? Anh nói sao cơ?
-Tôi hỏi em bị làm sao? Tự dưng gửi cho tôi cái tin nhắn dọa người như thế là sao? Em đang ở đâu? Mọi thứ ổn không?
-Em đang ở trường. Anh nói tin nhắn?
Hương ngẩn người một lúc rồi sửng sốt, há hốc miệng. Trong lúc rối bời, cô đã gửi đi một tin nhắn.
Là gửi cho Vũ Phong ư?
-Này. Alo? Em còn ở đó không?
-Vâng.
-Giờ tôi qua trường em. Ra cổng trường ngay cho tôi.
Tút tút……
Anh ta nói xong là cúp máy luôn.
Hương trừng mắt với cái điện thoại. Lúc nào cũng thích ra lệnh. Anh nghĩ em là con nhỏ dễ nghe lời thế sao? Cô bĩu môi, do dự một lúc rồi chẳng hiểu nghĩ thế nào mà chân tự động đi về phía cổng trường.
Đứng chờ Vũ Phong, cô mở hộp thư đã gửi, xem lại tin nhắn mình đã gửi cho anh ta.
“Anh! Em… Phải làm sao đây? … Em bất an lắm!”.
Hương nhìn cái tin nhắn mà chính bản thân mình đã soạn ra và gửi, tự dưng da gà da vịt nổi hết cả lên. Khẽ rùng mình, cô lẩm bẩm:
-Củ chuối. Thảo nào anh ấy lo như vậy. Mà sao mình có thể viết được cái tin như thế nhỉ? Trời ạ!!!
Tiếng phanh xe vang lên khiến Hương giật mình ngước lên. Vũ Phong đã đứng trước mặt cô. Trời mùa thu mát dịu nhưng trán anh đổ mồ hôi nhễ nhại. Cô chưa kịp mở miệng nói gì thì anh ta đã xoay người cô một vòng, mắt quét qua mọi nét trên khuôn mặt cô. Rồi buông cô ra, Vũ Phong không nén nổi phát ra tiếng thở phào. Khuôn mặt vừa nhẹ nhõm lúc trước lập tức cau có, đỏ bừng:
-Cái cô ngốc này! Em có biết tôi lo thế nào không hả?
-Ơ… Anh bình tĩnh chút đi….
-Bình tĩnh cái đầu của em. Ôi tim của tôi! Tức chết đi được…
-Em xin lỗi…
-Nói đi.
-Dạ?
-Em nói không sao nhưng tôi không cho là vậy. Em mà viết ra cái tin nhắn như vậy thì chắc chắn là có chuyện. Nói ra xem nào.
-Thực sự là không có chuyện gì thật mà….
Câu nói của cô nhỏ dần rồi mất hẳn dưới ánh nhìn của Vũ Phong. Đôi lông mày rậm nhướn lên, đôi mắt hai màu hấp háy ý nói là cô thử nói dối xem sao, chắc chắn chết không toàn thây. Hương cụp mắt, lấy mặt đất làm tâm điểm. Không hiểu sao trước mặt Vũ Phong cô không tài nào nói dối được. Anh ta như nhìn thấu tâm tư cô. Cơn gió này mạnh mẽ cuốn phăng mọi thứ, cô cũng không phải ngoại lệ. Thế là miệng ngoác ra và mọi thứ được kể lể chi tiết, trưng bày sạch sẽ.
-Vậy đó. Em nói xong rồi.
Cô chốt lại và nhìn Vũ Phong. Khuôn mặt anh trở nên thâm trầm, môi hơi mím lại. Sau đó anh ta đưa mắt nhìn cô.
-Em tin bố em chứ?
-Tất nhiên rồi ạ.
-Vậy thì em biết mình phải làm gì rồi phải không?
-Dạ?
-Tin tưởng thì không được nghi ngờ và dối trá. Nếu đã tin bố em, hãy thẳng thắn hỏi ông ấy, như những người trưởng thành với nhau. Tôi tin rằng bố em nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện cho em nghe.
-Thật sao?
-Em nghi ngờ tôi?
-Không dám ạ.
-Tốt. Vậy làm như thế đi. Tối tôi sẽ gọi điện cho em. Cứ thẳng thắn và bình tĩnh. Không phải sợ, biết không?
-Vâng.
-Thật là… Mà khi có chuyện, tôi là người đầu tiên em nhắn tin đúng không?
-Vâng ạ.
Có phải cô nhìn nhầm hay không nhưng trong chốc lát, ánh mắt của Vũ Phong chợt sáng lên, lấp lánh tia cười. Nhưng chỉ một chút thôi rồi lại trở lại bình thường, nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm. Hương bối rối nhìn anh ta. Tự dưng thấy tim đập hơi nhanh hơn bình thường. Cô vội quay sang nơi khác. Đập vào mắt cô là một chiếc xe moto hầm hố. Hương lắp bắp chỉ tay vào chiếc xe.
-Anh… đi … cái này…. đến hả?
-Uh.
-Của anh ư?
-Không. Mượn của bạn thôi. Sao?
-Anh có bằng lái chưa?
-Chưa. Chưa đủ tuổi. Nhưng yên tâm, tôi đi thành thạo mà.
-Nguy hiểm lắm. Anh đừng có giỡn chứ.
-Tôi không đi thường xuyên đâu. Chẳng qua vội quá nên mới mượn thôi. Khỏi lo.
-Thật chứ?
-UH. Mà tôi có việc phải đi đây. Em không sao là được rồi. Bye.
-Bye.
-Phong?
-Hả?
-Đi cẩn thận.
Anh ta ngẩn người nhìn cô, rồi, bật cười, bàn tay lại đưa tay xoa đầu cô. Đến khi bóng dáng chiếc áo trắng mất hút cuối con đường Hương mới quay trở vào, tâm trạng tốt hơn hẳn. Như bầu trời đã bớt mây đen, quang quẻ hơn…..
Cả buổi họp Hải luôn nhìn Hương với ánh mắt khó hiểu. Khi hầm hầm giận dữ, lúc lại có chút đau đớn rồi chuyển sang thờ ơ. Cậu ta ngồi đối diện với cô, đôi mắt màu nâu nhàn nhạt cứ xoáy sâu vào cô. Hương thấy khó chịu, mấy lần cựa người trên ghế. Cuối cùng không thể giả vờ không biết nữa, cô cũng đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Hải không tránh mà trực diện nhìn cô chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên. Và cuối cùng kẻ thua cuộc là cô. Quay sang hướng khác, chăm chú nghe sự chỉ đạo của chị, cô để mặc cho cậu ta muốn nhìn thì nhìn. Hải là người vô cùng khó hiểu nên cô cũng không mệt công đi tìm hiểu xem tại sao cậu ta lại thay đổi thái độ nhanh như tắc kè hoa như thế. Hơn nữa, lúc này tâm trí của cô đang dừng trên khuôn mặt của anh, đâu còn chỗ nào mà nghĩ ngợi thêm? Cô vẫn còn ngại ngùng việc xảy ra buổi trưa nên hầu như không dám nhìn thẳng về phía anh, kể cả khi trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, cô vẫn cúi gằm mặt. Hình như anh cũng cảm nhận được khuôn mặt hơi hồng hồng của cô nên chỉ mỉm cười. Anh đâu biết cái nụ cười ấm áp đó không chỉ làm ặt cô đỏ thêm mà còn khiến tim cô không nghe lời đập rộn rã trong lồng ngực. Con người thật kì lạ, có thể dễ dàng vui rồi dễ dàng buồn chỉ vì một câu nói, một cử chỉ của ai đó. Cô thích anh, vui vì anh, khóc cũng vì anh. Đây gọi là thích một người hay là … yêu? Cô không biết hai từ đó khác nhau cỡ nào, chỉ chắc chắn một điều, chưa từng hối hận vì để anh chiếm cứ trái tim mình.
-Em với Hải, hai đứa thế nào rồi?
Thu Hà đột ngột hỏi cô khi hai chị em đạp xe song song về nhà. Cô quay sang, tròn mắt:
-Thế nào là sao ạ?
-Không phải hai đứa thích nhau sao?
-Ai nói vậy ạ? Không phải đâu. Chị đừng có nói lung tung.
-Ơ. Cái con bé này. Sao tự dưng lại hét ầm lên như thế? Tại dạo này chị nghe thấy mấy tin đồn về em và Hải. Chị cứ nghĩ là thật chứ?
-Tin… tin đồn ấy ạ?
-Uh. Mọi người đồn ầm lên đấy. Em không biết sao? À, quên. Em có bao giờ để ý xung quanh có chuyện gì đâu.
-Chị nói rõ hơn đi.
-Em thấy Hải là người thế nào?
-Cậu ta? Con khỉ đột đáng ghét chứ còn thế nào ạ.
-Hải chỉ đối xử đặc biệt với em thôi. Trừ Bình và em ra, chị chưa thấy cậu nhóc quan tâm đến ai nhiều như vậy. Chắc em không biết biệt danh của Hải đâu nhỉ.
-Biệt danh?
-Hoàng tử băng giá. Nếu nói Bình là ánh mặt trời ấm áp thì Hải chính là tảng băng lạnh lùng. Hải trong mắt mọi người là một chàng hoàng tử đẹp trai nhưng cao ngạo và lạnh giá, khó có ai đến gần được.
-Hoàng tử băng giá? Ha ha… Chị có nói quá không đấy? Cái gì mà hoàng tử chứ? Ha ha… Cậu ta chỉ là một tên khỉ đột thôi…
-Đấy là suy nghĩ của em thôi. Chính vì thái độ của Hải và nhìn cảnh hai đứa thân thiết nên mọi người mới cho rằng hai đứa là một đôi đấy. Chưa kể, hôm nay, lúc họp, chị thấy cậu nhóc cứ nhìn em suốt.
-Chị đừng học mọi người đi làm thầy bói mù. Chẳng qua cậu ta và em là hai kẻ không đội trời chung nên đấu đá nhau suốt ngày thôi. Nhìn em? Có mà đang thầm nguyền rủa em thì có.
-Thật là… Sao em cứ ăn nói bốp chát thế? Chị không nói như vậy là xấu nhưng nên nhỏ nhẹ đi một chút. Dẫu sao em cũng gần 17 tuổi rồi. Đã thành thiếu nữ rồi đấy, biết không.
-Dạ… Em biết rồi… chị sắp biến thành mẹ rồi đấy…
Thu Hà bật cười, khẽ lắc đầu. Hương cũng cười theo. Trong lòng cô tự nhủ, trước khi mọi việc rõ ràng tuyệt đối không để chị cô biết chuyện của bố mẹ. Chị cô chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc năm học, chuẩn bị thi đại học. Chị ấy cần thời gian và chuyên tâm học tập, không thể để chị ấy phải lo lắng được. Chị là niềm tự hào của bố mẹ và cả của cô nữa. Vì vậy, cô phải có trách nhiệm chăm sóc cho chị mình mới được.
***
Mang theo quyết tâm to lớn ấy, Hương mạnh dạn bước vào thư phòng của bố. Ông đang ngập trong mấy chồng tài liệu cao ngất ngưởng. Thấy cô bước vào, ông mỉm cười, vẫy vẫy tay bảo cô lại gần.
-Bố đang làm việc ạ?
Cô kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh ông. Bố cô đưa hai bàn tay lên ôm lấy khuôn mặt cô, cười:
-Uh. Lại đây cho bố xem con gái yêu của bố xem nào. Lâu lắm không được ngắm con rồi.
-Bố. Lại nữa rồi. Con lớn rồi àm bố cứ đối xử với con như trẻ lên ba ý.
-Ha ha… Nhóc tì. Đối với bố, con mãi mãi là nhóc tì của bố thôi…
-Thật là… Mà sao hôm nay bố lại về ạ? Con cứ tưởng cuối tuần bố mới về?
-Bố thu xếp xong thì về thôi. Mà bố phải về chứ, đi lâu quá, bố sợ con quên luôn mặt bố thì hỏng.
-Bố. Con không thích đùa như thế đâu. Còn chị Hà nữa mà.
-Hà nó tự biết lo lắng cho bản thân hơn con. Mà bố nghe nó nói kì này kết quả học tập của con lại giảm rồi hả?
-Hơ… Đâu có ạ…
-Bố xem bảng điểm rồi. Khỏi phải chối.
-Hì hì… nhưng cái môn hóa ấy, con không nuốt nổi mà.
-Vậy còn toán?
-Cũng vậy luôn ạ. Hình như con sinh ra không phải để học mấy cái môn tính tính toán toán đó đâu ạ.
-Ngụy biện. Bố biết con học mấy môn xã hội tốt hơn, nhưng cũng không được bỏ bê những môn còn lại. Biết không?
-Dạ… Nhưng mà, chỉ cần qua là được mà bố…
-Lại cãi nữa rồi. Hay, sau này con thi vào trường luật đi. Cãi giỏi như thế.
-Được đấy ạ. Bố không bảo con sớm…
-Con nhóc này….
Ông búng ngón tay vào trán cô một cái đau điếng. Hương đưa tay lên xoa xoa cái trán bị búng đỏ lên của mình, cười tươi.
-Bố?
-Hả?
-Bố về thế này, bao giờ bố lại đi ạ?
-Xem nào… Chắc hai ba hôm nữa. Dạo này công ty nhiều việc nên bố không có thời gian nhiều cho các con… Bố xin lỗi…
-Không đâu ạ. Con và chị đều hiểu mà.
-Cái Hà sắp vào đại học rồi, nhà sẽ thêm vắng. Con ở nhà, nhớ quan tâm, chăm sóc mẹ nhé. Bà ấy dạo này hơi yếu.
Nói câu này, Hương thấy bố mình khẽ thở dài, các nếp nhăn xô lại, như hằn sâu hơn. Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, tay nắm chặt, mồ hôi đổ ra ướt đẫm lòng bàn tay. Môi khô khô. Cô khé liếm môi, hơi mím lại, rồi quyết định nói:
-Bố. Bố yêu mẹ không?
Bố cô hơi ngạc nhiên, mắt hơi mở to ra nhìn cô.
-Sao con lại hỏi thế?
-Bố cứ trả lời con trước đi. Bố yêu mẹ chứ?
-Tất nhiên rồi. Con…
-Chỉ mình mẹ phải không ạ? Không có ai khác phải không ạ?
-Hương…. Con…
Ông nhìn cô trân trân, khuôn mặt trầm ngâm. Hương khẽ nuốt nước bọt. Bố cô im lặng khiến cho các dây thần kinh của cô như căng ra.
-Con nghe thấy phải không? Trưa nay?
Hương lưỡng lự rồi khẽ gật một cái. Cô nghe thấy tiếng bố cô thở dài.
-Tuyệt đối không phải như những gì mẹ con nói đâu….
-Con cần bố khẳng định…
-Chỉ là tình cờ gặp lại một người bạn cũ đang có chuyện buồn thôi. Cô ấy và mẹ con trước kia là bạn thân. Bố thừa nhận trước kia có rung động, nhưng người bố yêu là mẹ con. Lần này đi công tác, vô tình gặp lại. Gia đình cô ấy có chuyện nên bố chỉ an ủi cô ấy chứ không có ý gì khác. Nhưng mẹ con lại nhìn thấy và hiểu lầm. Mẹ con rất ương bướng, bà ấy không nghe bố nói dù chỉ một câu…
-Vậy ạ.
-Tin bố đi Hương. Bố không bao giờ làm việc gì có lỗi với mẹ và các con cả.
-Bố. Bố nói thế là con hiểu. Con tin bố.
-Uh. Cảm ơn con. Nếu mẹ con mà chịu lắng nghe như con thì … Mà thôi. Để bà ấy nguôi giận một chút bố sẽ nói sau vậy.
-Dạ. Vậy con về phòng đây.
-Uh.
Sau khi về đến phòng, cô thả người xuống giường. trong lòng mây đen tan biến đi hết. Khẽ cười, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vũ Phong.
“Phong. Bố không gạt em. Hi hi”.
Tin nhắn vừa gửi đi, đã có hồi âm.
“Vậy hả? Vui lắm phải không?”
“Dạ vâng. Chỉ là hiểu lầm thôi. Làm em sợ gần chết”
“Nói năng lung tung. Biết được rồi thì đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, biết không?”
“Em biết rồi. Anh đang làm gì đấy?”
“Học. Tôi là con người chăm chỉ mà. Há há”
Hương bĩu môi. Cái tên Vũ Phong này lấy ở đâu ra nhiều tự tin lắm thế không biết. Nhưng chắc anh ấy không thể không chăm chỉ được. Vũ Phong cũng sắp tốt nghiệp rồi. Giống chị và anh. Rồi họ cũng lên đại học. Không biết anh và Vũ Phong chọn trường gì nhỉ? Chị cô chọn học kinh tế, nói muốn sau này có thể giúp được bố. Trường kinh tế ở thành phố khác, cách xa nhà. Chị sẽ không còn ở nhà thường xuyên mà chăm sóc cô nữa. Nghĩ đến đây tự dưng niềm vui trước đó bay biến đi hết. Anh… liệu có giống chị không? Cũng rời bỏ nơi đây, rời xa cô? Cả Phong nữa. Họ sẽ đi hết, không bên cạnh cô mỗi ngày, cũng không thể nhìn thấy nhau nếu muốn ư? Cô không phải là người yếu đuối, nhưng, nếu như thế thật, không thể tránh được bị nỗi buồn xâm chiếm. Tình cảm với anh, cô chưa bao giờ nói, cũng không chắc có thể nói được không nữa… Thời gian cứ dần trôi, còn cô cứ giậm chân tại chỗ, không tiến không lui, khư khư ôm cái vị trí của mình, lơ lửng không rõ ràng. Nếu nói thì còn tình cảm của chị nữa. Nhưng nếu không nói, thì trong lòng lại mệt mỏi. Thời gian chưa bao giờ chờ con người. Không còn nhiều thời gian cho cô quyết định. Vậy, cô phải làm sao đây?