Bạn đang đọc Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu – Chương 31: GẶP LẠI
Cậu bước một bước, tôi sẽ bước một bước.
Cậu chạy, tôi sẽ chạy theo.
Cậu dừng ở đâu, tôi cũng dừng lại ở đó.
Nhưng nếu cậu biến mất, tôi sẽ không tìm kiếm, vì tôi biết, tôi đã gửi thứ quý giá nhất đời này của mình đi theo cậu.
***
Giữa tháng 6, phượng nở đỏ rực một góc trời. Môn thi cuối cùng cũng đến.
– Bà định đạt 10 phẩy môn này à?
Minh Châu nhìn khuôn mặt phờ phạc của Hương, không nhịn được bật cười lớn. Hương đau khổ nhìn cô nàng, bây giờ cô đã mệt đến không còn muốn mắng người. Cô mệt mỏi đáp:
– Nếu được.
– Ái chà. Quyết tâm lớn vậy sao?
– Không phải! Mà là … đằng nào cũng chết… tội gì không tự ru ngủ mình?
– Thế bà như con gấu trúc thế này để làm gì?
– Để biết ít ra mình cũng có ôn bài, không mang cái đầu rỗng tuếch đi thi, người ta đỡ khinh.
– Tư cách nhỉ?
– Chứ sao? Lần này đúng môn bà thích, điểm cao cứ nhớ là bà đã hứa đãi tôi chầu kem là được, không cần phải ngượng ngùng gì đâu.
– Từ bao giờ bà bịa đặt mà mặt thản nhiên như không thế hả?
– Tôi vốn vậy, chỉ là bà nhận ra muộn thôi.
– …
Tán gẫu một lúc, áp lực trước khi vào phòng thi cũng nhẹ đi phần nào. Hương nghe thấy tên mình vang lên, vội vàng đứng dậy, len lỏi qua đám đông trước mặt, bốc đề thi, nhận giấy nháp rồi ngồi vào chỗ được chỉ định. Mỗi người một bàn, một phòng chắc tầm 40 người. Một số đã lên trả lời còn tất cả thì đang cắm đầu cắm cổ viết. Nhìn quanh một lượt rồi cô mới bắt đầu làm bài thi của mình. Múa tay một lúc cô cũng khiến hai mặt tờ giấy nháp kín đặc chữ.
– Nguyễn Thu Hương, mã sinh viên XXXX, bàn số 2.
Cô phụ trách phòng thi gọi to tên cô, tay chỉ vào chiếc bàn bên trái. Ngước lên nhìn, Hương than thầm trong bụng. Cô gặp phải bàn thầy Hùng – thầy trưởng bộ môn, nổi tiếng hay hỏi xoáy sinh viên.
Chân run run bước đến, cô nở nụ cười tươi nhất có thể, mãi mới có thể ngồi yên ổn trên ghế. Thầy Hùng hỏi và viết tên cùng mã số sinh viên của cô vào bảng điểm rồi mới ngẩng lên. Hai quầng mắt thâm sì, mặt nhợt nhạt đủ để dọa thầy ấy giật mình.
– E hèm! – Thầy hắng giọng, lấy lại vẻ mặt bình thản – thế nào?Ôn thi hết rồi chứ?
– Dạ… cũng ổn ổn ạ.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô chỉ muốn đánh cho bản thân một cái. Gì mà ổn? Một quyển giáo trình mấy trăm trang, người ta học mấy tháng, cô nhồi nhét vào đầu trong thời gian có 5 ngày, căn bản chỉ nắm vững có vài vấn đề chủ yếu, quan trọng nhất còn đâu là cưỡi ngựa xem hoa. Chưa kể điều luật cũng không nắm vững.
– Vậy, cho tôi xem em đã nắm được những gì nào?
– Dạ…
– Em muốn trả lời câu tự luận hay làm tình huống trước?
– Dạ, tình huống ạ.
– Được. Bắt đầu đi.
– Thưa thầy, đề của em là đề chia thừa kế… Ông A có vợ là bà B, hai con chung là C và D…
Thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng cũng xong, cô đặt tờ giấy nháp xuống, nhìn thầy Hùng chờ đợi kết quả. Chia thừa kế là phần cô nắm vững nhất trong môn luật dân sự 1 này. Cô nghĩ mình làm cũng không đến nỗi tồi, nhìn vẻ mặt của thầy ấy cũng không tệ.
– Ừm – thầy Hùng đặt chiếc bút trên tay xuống mặt bàn, mỉm cười – đúng phần am hiểu nhất hả?
– Dạ. Em thích nhất phần này nên cũng học kĩ hơn các nội dung khác ạ.
– Giải quyết khá tốt, dù ngôn từ còn chưa chuẩn nhưng nói chung là được. Tiếp tục câu tự luận đi nào.
– Dạ…
Nụ cười chưa giương lên được bao lâu trên môi cô ngay lập tức tắt ngấm. Tình huống vốn không quá khó vì dù sao khi làm các bài tập cá nhân và nhóm cũng động chạm đến rất nhiều lần, bài cá nhân có khi còn khó hơn, nên dù không học cũng có thể giải quyết được kha khá. Nhưng tự luận lại là vấn đề khác, đòi hỏi phải có kiến thức trong đầu, hay nói cách khác là phải học mới có. Luật không giống những môn học khác có thể chém bừa, nếu chém lung tung có thể chính mình hại mình. Nhưng với tình hình hiện tại của cô không muốn chém cũng chẳng được. Hít một hơi thật sâu cô bắt đầu trả lời.
– Thưa thầy, thừa kế theo pháp luật được quy định tại Điều 674 Bộ luật dân sự 2005, trong đó quy định: thừa kế theo pháp luật là thừa kế theo hàng thừa kế, điều kiện và trình tự thừa kế do pháp luật quy định. Những trường hợp được thừa kế theo pháp luật quy định tại Khoản 1 Điều 675 Bộ luật dân sự….
Cầm chắc tờ giấy nháp, cô bắt đầu đọc hết những gì đã ghi trong đó, thỉnh thoảng lại nhìn thầy một cái. Cái đầu cứ gật gật gù gù của thầy khiến cô chịu chết không biết thầy ấy hài lòng hay là mình nói sai be bét rồi nên không muốn nghe nữa? Liều mạng đọc hết đến chữ cuối cùng, cô lại một lần nữa nín thở chờ đợi.
– Xong rồi hả?
– Dạ.
– Tôi có một tình huống đặt ra cần em giải quyết.
– Dạ.
– Bố mẹ anh A có một mảnh đất thổ cư 200m2, cả hai ông bà đã mất năm 1996, không để lại di chúc. Anh A có một người em trai là B. Năm 1997 A từ miền Bắc vào miền Nam làm việc, mảnh đất trên giao cho B quản lí. Đến năm 2012, A ra Bắc và muốn B chia đôi mảnh đất trên để sinh sống nhưng B không chịu. A đã làm đơn lên UBND xã đề nghị UBND xã buộc B phải chia đất ình. Tại buổi hòa giải, B thừa nhận A và B đồng thừa kế mảnh đất trên và cũng chưa chia cho A dưới bất kì hình thức nào, nhưng kiên quyết không chia đất cho A. Em nắm vững tình huống rồi chứ?
– Dạ.
– Vậy, theo em A phải làm thế nào?
Lục lọi hết tất cả những gì có trong đầu, cô nhớ mình đã từng làm một tình huống tương tự như thế này, nhưng mà giải quyết thế nào thì tuyệt nhiên không còn nhớ.
– Rồi sau đó bà trả lời như thế nào?
Minh Châu vừa đi bên cạnh vừa cúi đầu lục lọi tìm gì đó trong túi sách, không thèm để ý đến sắc mặt lúc nhợt nhạt lúc đỏ bừng của cô. Còn cô thì ủ rũ trả lời.
– Thì lúc đó tôi chỉ nhớ về cái thời hiệu khởi kiện để người thừa kế yêu cầu chia di sản, xác nhận quyền thừa kế của mình hoặc bác bỏ quyền thừa kế của người khác là 10 năm, kể từ thời điểm mở thừa kế. Thời điểm mở thừa kế đối với di sản thừa kế của bố mẹ ông này là năm 1997, bây giờ quá 10 năm rồi thì làm sao mà còn quyền khởi kiện ông B chia thừa kế nữa?
– Ừm.
– Sau đó, hùng dũng nói một hồi, thầy chỉ cười, bảo phần vấn đáp của tôi xong rồi, có thể về. Đần mặt đi ra, đến ngoài cửa mới ngớ người nhớ đến cái Nghị quyết 02/2004. Trong đó có cái khởi kiện chia tài sản chung. Không thỏa thuận được thì ông A có thể dùng cách này. AAAAAAAAAAA! Tại sao không nhớ ra sớm hơn chứ?
– Đây gọi là đầu óc phản chủ.
Cô trừng mắt nhìn Minh Châu, nghiến răng trèo trẹo.
– Tôi vừa làm một bài thi dở tệ đấy.
– Ừ. Tôi thấy mà – Minh Châu thản nhiên gật đầu – không cần nhắc lại đâu.
– Bà thấy người khác gặp nạn mà một câu an ủi cũng không có à?
– An ủi có giúp bà quay ngược thời gian để trả lời cho đúng không?
– Thì không… nhưng ít ra cũng thấy nhẹ lòng hơn chứ?
– Đằng nào cũng xong rồi, bà ở đây than thở được cái gì chứ? Dù gì thì phần tình huống bà làm cũng khá tốt, câu đó chiếm tới 50% điểm. Phần tự luận thì cứ coi như bà chém thì cũng có cái đúng chứ? Cái câu hỏi kia của thầy Hùng chỉ là câu hỏi thêm thôi.
– Bà nói dễ nghe nhỉ? Nhưng mà tiếc lắm, rõ ràng tôi có xem qua, nhưng lúc đó không tài nào nhớ ra nổi. Khoan! Không phải bà cũng giống thầy, phát hiện ngay từ đầu là tôi trả lời sai rồi đấy chứ?
Minh Châu không trả lời câu hỏi của cô, chăm chú nhìn chiếc cặp của mình. Cô nhìn biểu cảm này, nhất thời ngẩn người không biết nói gì. Minh Châu rất thích dân sự, vì thế môn học này cô nàng học rất chăm và kết quả cũng rất cao. Vì vậy chỉ cần nghe là có thể biết được nên trả lời theo hướng nào, phân tích vấn đề một cách thấu đáo và chính xác là điều dễ hiểu. Thở hắt ra, cô thểu não nói.
– Vậy chỉ có tôi là đầu óc mù mờ thôi nhỉ?
– Bà ấy à – Minh Châu chép miệng – không phải là không thông minh, chẳng qua là tâm hồn luôn treo ngược cành cây, việc gì cũng mơ mơ màng màng như người sao Hỏa ý.
– Sao bà biết người sao Hỏa lúc nào cũng mơ màng?
– Đấy gọi là ẩn dụ – Minh Châu nghiến răng.
– So sánh kèm theo ẩn dụ – cô nhẹ nhàng bổ sung.
– Ừ! Mặc xác là so sánh kèm ẩn dụ hay cái khỉ gì, cũng chẳng cần biết là người sao Hỏa có như thế hay không, mà chưa chắc là sao Hỏa đã có người, khoa học đã chứng minh đâu – Minh Châu rít lên – cái tôi muốn đề cập đến là bà làm việc gì cũng lưng chừng, không phải là không quan tâm những cũng chẳng nhiệt tình. Bà chỉ dốc hết sức vào những gì bà để ý còn mặc thiên hạ có đại loạn cũng không liên quan tới bà. Mà những cái bà để ý thì nhiều đến nỗi không đến hai bàn tay. Cho nên, dù bà đầu óc lanh lợi thì kết quả cũng chẳng bao giờ cao nổi. Hiểu ý tôi nói rồi chứ?
– Hiểu – cô gật gật đầu như gà mổ thóc – Lâu lắm rồi mới thấy bà dùng giọng mẹ hiền dạy con nói với tôi. Vẫn khí thế như vậy.
Minh Châu hung hăng véo mạnh vào mạn sườn cô một cái. Cái véo đau điếng người khiến cô nhảy dựng lên. Xoa xoa cái eo, cô thểu não nói.
– Tôi có nói gì sai đâu mà sao bà bạo lực thế?
– Còn muốn bị véo nữa?
– Không. Không dám. Chị hai à, chị ngày càng “mạnh mẽ” hơn đấy.
Minh Châu hừ mũi, bước đi. Cô vội đi theo, “tiện thể” lúc cô nàng không nói năng gì tiếp tục ca thán về buổi thi vấn đáp. Đột ngột Minh Châu dừng lại, đưa mắt nhìn chiếc túi xách của cô.
– Sao… sao thế?
Minh Châu hất cằm về phía chiếc túi.
– Bà có điện thoại kìa.
– Hả?
Cô nghi hoặc nhìn cô nàng, thò tay vào túi lấy điện thoại. Vì vào phòng thi lại không có thói quen tắt điện thoại nên cô chỉ tắt tiếng, đặt chế độ rung. Cô nàng này làm thế nào biết cô có cuôc gọi đến hay tin nhắn cơ chứ?
– Đừng có nhìn tôi như thế – Minh Châu phẩy phẩy tay – chẳng qua bà để điện thoại ở ngăn ngoài, tôi thấy nó di chuyển nên biết thôi.
– Vậy sao?
– Chứ bà nghĩ tôi là siêu nhân chắc?
– Siêu nhân thì không, nhưng vẫn có thể là quái nhân. AAAAA!!!
Lại bị véo thêm một cái nữa đau đến chảy nước mắt khiến cô không thể không trừng mắt nhìn cô nàng. Lờ đi vẻ mặt đỏ như gà chọi của cô, Minh Châu thờ ơ nói.
– Không nghe đi, để người ta chờ đến bao giờ?
-Ờ. Quên mất.
– Thật là.
Lôi được chiếc điện thoại đang phát những tiếng rì rì ra khỏi túi, cô nhìn màn hình điện thoại mà không khỏi ngạc nhiên. Cô ấn nút trả lời.
– Mẹ? – cô mỉm cười – Lạ nha, mẹ lại gọi cho con vào cái giờ này ạ?
– Xin hỏi cô có phải tên là Hương không?
Giọng đàn ông trầm trầm vang lên phía bên kia đầu dây khiến nụ cười trên môi cô nhạt đi.
– Vâng. Cho hỏi…
– Chủ nhân số điện thoại là mẹ cô phải không? Mẹ cô bị tai nạn. Cô hãy đến bệnh viện X trên đường A.
Cả người lạnh toát. Ánh mắt cô di chuyển từ màn hình điện thoại đen ngòm sang khuôn mặt lo lắng của Minh Châu.
-Có chuyện gì vậy? Sao mặt bà tái mét thế kia?
-Mẹ tôi bị tai nạn, giờ đang ở bệnh viện.
Chiếc xe máy lượn lách qua mấy con phố, vượt cả đèn đỏ, dừng lại trước cổng bệnh viện. Minh Châu đón lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay cô.
– Bà cứ vào tìm mẹ bà đi. Tôi đi gửi xe rồi vào sau.
– Ừ.
– Này – Minh Châu cầm lấy tay cô – bình tĩnh!
– Ừm.
Mỉm cười yếu ớt rồi cô gật đầu, bước nhanh vào trong.
***
– Tôi đã nói rồi. Tôi không sao cả. Tôi muốn ra viện.
Giọng nói sang sảng của mẹ vang lên khiến bước chân cô khựng lại. Chẳng phải bà bị tai nạn sao? Đây là giọng nói của một người vừa ra khỏi phòng cấp cứu à? Khẽ nhíu mày, cô bước đến, đẩy cửa bước vào.Trong phòng bệnh ngoài Thu Hà còn có hai người đàn ông – một mặc áo blue trắng, một mặc áo sơ mi xám. Tất cả đang đứng xung quanh giường bệnh. Còn mẹ cô thì ngồi trên giường khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn bọn họ.
– Tôi nói đến khô lưỡi rát họng mà mấy người vẫn không hiểu à? Tôi muốn về nhà!!!
– Mẹ muốn về nhà thì mai chúng ta kiểm tra xong rồi về – Thu Hà nhẹ nhàng nói – ở lại một ngày thôi, được không ạ?
– Con gái bà nói đúng đấy- vị bác sĩ tiếp lời – dù bà chỉ bị xây xát nhẹ nhưng vẫn cần kiểm tra lại. Chúng tôi phải chắc chắn là bà không có vấn đề gì.
– Chi phí tôi sẽ lo liệu tất cả – đến lượt người đàn ông mặc áo xám – chỉ cần cô ở lại và để cho bác sĩ tiến hành kiểm tra thôi.
– Mấy người coi tôi là vật thí nghiệm hay sao mà cứ kiểm tra, kiểm tra! Kiểm tra cái gì cơ chứ? Tôi chỉ là xây xát nhẹ thôi! Xước da! Xước da! Hiểu không? – Mẹ cô gắt lên.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của mẹ, cô biết bà đã bốc hỏa cao lắm rồi. Mấy người kia nhìn nhau bất lực, không biết phải nói gì tiếp. Người đàn ông mặc áo sơ mi xám lúng túng quay sang phía Thu Hà. Còn chị cô lại nhìn bác sĩ cầu cứu.
Cô nhìn tình cảnh này, cố nín cười, khẽ hắng giọng. Ngay lập tức sự chú ý của mọi người dồn về phía cô. Khuôn mặt đang cau có của mẹ cô dãn ra. Bà vui vẻ đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho cô lại gần. Đến khi ngồi xuống mép giường, chỉ kịp chào hỏi được 2 câu, cô đã bị mẹ túm chặt bả vai mà lắc qua lắc lại như con lật đật.
– Đây là con gái út của tôi – mẹ cô cười tươi – mấy người hỏi nó xem, nếu nó đồng ý thì tôi ở lại. Còn nếu nó phản đối hay im lặng thì mau chóng làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Cô ngán ngẩm nhìn mẹ mình, rất muốn hỏi bà đây là kiểu lí luận gì? Chẳng phải đều dẫn đến một đáp án hay sao? Bà có thực là vừa bị tai nạn không vậy? Sao một chút sợ hãi cũng không có, trái lại còn đi quát nạt bác sĩ? Mẹ cô nhìn cô chằm chằm. Cô có thể đọc ra thông điệp từ ánh mắt chiếu thẳng vào mình “Con cứ thử đồng ý xem? Lúc đó người cần ở lại khám sức khỏe sẽ không phải là mẹ đâu đấy!”.
– Mẹ! – Thu Hà kêu khẽ – đừng đùa nữa.
– Mẹ có đùa đâu? – mặt mẹ cô đến một chút xao động cũng không có, thản nhiên như không nhìn mấy người đứng xung quanh mình.
– Mẹ! Đừng như thế. Chỉ ở lại một đêm thôi, mai con sẽ đưa mẹ về?
– Không! Con đi hỏi em gái con ấy. Nó nói gì mẹ nghe theo.
Cô giật mình khi thấy mình được nhắc đến, lại sầu não thêm khi thấy ánh mắt mong đợi của chị mình.
– Thôi được rồi – cô vỗ vỗ tay – bác sĩ? Chú có thể giúp chị cháu làm thủ tục xuất viện được không?
– Hả?
Vị bác sĩ thốt lên kinh ngạc. Rõ ràng là ông ấy mong muốn được nghe một đáp án khác.
– Và giúp cháu làm thủ tục nhập viện luôn.
Vị bác sĩ á khẩu, nhìn cô chằm chằm. Cô nhún vai.
– Tại mẹ cháu muốn xuất viện nên cháu sẽ vào thay bà ấy.
– Này, cháu gái – vị bác sĩ vội vàng xua tay – đừng đùa thế chứ?
– Tôi sẽ ở lại! – mẹ cô không thèm nhìn hai người đàn ông, quay sang Thu Hà đang đứng ngây ngốc bên cạnh – Con về chuẩn bị ẹ bộ quần áo để mai thay, nấu ẹ bát cháo thịt nữa. Mẹ không muốn ăn cơm bệnh viện. À, cầm luôn cả tập tài liệu trên bàn làm việc đến ẹ, cái tập có tờ giấy nhớ màu xanh ấy. Mẹ cô tuôn ra một tràng rồi ngừng lại, sau đó tiếp tục.
– Còn con – nhìn về phía cô – chút nữa ra phía quầy ngoài cùng hành lang bên trái kia lấy túi xách lại đây ẹ. Đừng có nói là con quên hình dáng nó như thế nào nhé? Cái túi đó con mua ẹ đấy.
– Dạ.
Hai người đàn ông tròn mắt nhìn mẹ cô nói chuyện với hai cô con gái mà như đang phân phó công việc cho cấp dưới, miệng há hốc không khép lại được. Trời sinh ra đàn ông mạnh mẽ còn phụ nữ yếu đuối. Nhưng nếu nhìn vào gia đình cô thì cái chân lý ấy sai bét nhè. Ở nhà, mẹ cô là hổ cái, chị là sư tử, còn cô, có lẽ là con báo con. Chẳng ai biết đến từ “dịu dàng” trong tính cách cả.
Vị bác sĩ có lẽ do kinh nghiệm nghề nghiệp nên nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, tìm cớ thoát ra ngoài cùng với Thu Hà. Căn phòng chỉ còn ba người, cô và người đàn ông kia im lặng, mẹ cô không mở miệng nói nữa, không khí ồn ào biến mất, thay vào đó là sự im lặng đến mức nghe được tiếng điều hòa kêu vo vo trên tường.
Binh!
Cửa phòng bệnh mở tung, Minh Châu mặt mũi đỏ bừng chạy xộc vào. Mẹ cô bật cười nhìn cô nàng.
– Châu à, con đi đâu mà vội thế?
– Cô! Cô không sao chứ ạ?
Minh Châu quan sát mẹ cô từ trên xuống dưới một lượt rồi thở phào. Cô nàng ào tới ôm lấy mẹ cô.
– May… may quá.
Mẹ cô khẽ cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc Minh Châu, dịu dàng nói.
– Cô không sao. Cái con bé này, con lo sợ gì chứ? Mạng cô lớn lắm, chết sao được.
– Cô đừng có nói đến cái từ đó. Cô là người mạnh mẽ nên chắc chắn không sao cả.
– Con thấy chưa? – mẹ cô bĩu môi nhìn cô – bạn con nó lo ẹ như thế, còn con là con gái mà mặt mũi cứ lạnh như băng, đến một câu hỏi han cũng chẳng có.
Cô bật cười, khoanh hai tay lại.
– Con nghĩ người có thể quát tháo người khác chắc chắn là rất khỏe mạnh. Mà chẳng phải mẹ nói mình không sao đấy thôi?
– Con! Hừ! Minh Châu, con làm con nuôi của cô đi. Có đứa con gái khéo léo như con thì cô mới thấy có chút an ủi về già.
– Được! Được ạ! Mẹ nuôi à, con nhớ món sườn xào chua ngọt của mẹ lắm. Mẹ mau mau khỏe lại rồi nấu cho con nhé?
– Không thành vấn đề.
Lắc lắc đầu, cô giữ nguyên nụ cười, quay đầu về hướng khác, lại vô tình bắt gặp một đôi mắt khác đang nhìn mình dò hỏi. Sững người mất mấy giây. Cô hoàn toàn quên mất người đàn ông này. Mà xem ra ông ấy cũng có sự nhẫn nại cao đấy chứ? Cứ như vậy im lặng đứng nhìn hết mẹ rồi bạn cô “tâm sự” mà không chen ngang vào. Cô lúng túng, nhe răng cười một cái đầy gượng gạo.
– À… ừm… chú … thông cảm…
Lờ đi vẻ áy náy của cô, người đàn ông chỉ cười khẽ và cất giọng trầm trầm.
– Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?
– Dạ?
– Tôi cần trao đổi với cháu một số vấn đề – ông ấy liếc mắt về phía bà mẹ đang hào hứng buôn chuyện của cô rồi lại thu tầm mắt quay về phía cô – nhưng chỗ này không thích hợp.
Cô không nhịn được ngoái đầu về phía mẹ mình, sau đó cúi đầu đi một mạch ra ngoài.
– Xin lỗi chú.
Không đợi người đàn ông đi bên cạnh nói gì, cô đã mở miệng trước.
– Mẹ cháu nói hơi nhiều!
– Mẹ cháu rất vui tính.
Ông ấy vẫn giữ nụ cười ôn hòa như thế. Bây giờ cô mới để ý đến người đàn ông này. Thân hình cao lớn, mái tóc hoa râm, đôi lông mày rậm. Đặc biệt là đôi mắt hơi nheo lại rất sáng. Chắc hẳn lúc còn trẻ ông ấy rất đẹp trai. Tự dưng trong đầu cô lại liên tưởng đến bóng dáng của Vũ Phong. Anh ấy khi có tuổi rồi có lẽ cũng sẽ phong độ như người đàn ông này? Chợt nhớ ra một điều, cô ngước lên.
– Mà cháu quên không hỏi chú là…
– Tôi là chủ nhân lái chiếc xe quệt vào mẹ cháu. Tôi tên là Minh.
Ra là vậy. Chẳng trách ông ấy lại kiên nhẫn đến thế. Cô gật gù.
– Cháu không hỏi lí do vì sao ư?
– Lí do tại sao chú đâm vào mẹ cháu ấy ạ?
Không ngờ cô lại hỏi thẳng như thế, nụ cười ôn hòa kia cứng đờ lại.
– Dù thế nào thì cũng là lỗi tại tôi. Tôi sẽ thanh toán tiền viện phí, nhưng muốn gặp cháu là để nói lời xin lỗi.
– Cái này…
– Vậy đi. Đây là danh thiếp của tôi – người đàn ông đưa cho cô tấm card – nếu có vấn đề gì xảy ra với mẹ thì cháu cứ gọi vào số này cho tôi.
– Ý cháu không phải vậy. Chú đã thực hiện đủ trách nhiệm của mình rồi. Mà chú cũng thấy đấy, mẹ cháu không sao cả.
Tuy không nói gì nhưng đôi mắt mở lớn của người đàn ông này nói cho cô biết ông ấy không tin vào lời cô vừa nói. Ông ấy chăm chú nhìn cô một lúc rồi khẽ gật đầu.
– Tôi hiểu rồi. Bây giờ tôi có việc phải đi. Đành phải thất lễ với mẹ cháu vậy.
– Vâng. Chú cứ làm việc của mình đi ạ – cô mỉm cười.
– Tôi vẫn giữ câu nói vừa rồi. Điện thoại của tôi không bao giờ tắt máy đâu.
Nói rồi ông ấy xoay người bước đi. Cô ngẩn người nhìn bóng dáng cao lớn khuất dần, đến khi bừng tỉnh thì chỉ còn một mình.
Hành lang hun hút, vắng lặng như tờ. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Xung quanh lại là một màu trắng, trắng toát đến rợn người. Cô quay trái, quay phải, chỉ có vài bóng người phía xa. Nụ cười tắt hẳn. Cả thân người nặng nề dồn xuống đôi chân run rẩy không ngừng.
– Không sao rồi! Không sao cả! Không sao! Không sao!
Cô lẩm bẩm, hai cánh tay đan chéo nhau, bàn tay ôm chặt lấy bả vai, móng tay bấm sâu qua lớp vải áo vào tận da thịt. Lạnh buốt bao trùm cơ thể, len lỏi tận vào tim. Cô nhắm chặt mắt, cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng rồi lại lảo đảo và khuỵu chân xuống, đổ ập người về phía trước.
– Cẩn thận!
Một bàn tay vươn ra vòng qua eo ôm lấy cô và kéo ngược trở lại. Có lẽ do cô không còn chút sinh khí, hoặc cũng có thể do người ấy dùng lực nhiều nên theo quán tính cô ngửa hẳn về phía sau, dựa vào lồng ngực của người ấy. Động chạm thân thể khiến cho kẻ đang trong tình trạng mơ mơ màng màng là cô ngay lập tức bừng tỉnh. Cô mở mắt, cúi xuống nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình. Cánh tay rắn chắc nổi lên vài đường gân, tuy không to nhưng vẫn có cảm giác khỏe khoắn. Người này là đàn ông. Suy nghĩ vụt qua, cô vội vàng đẩy anh ta ra. Chắc không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, anh ta lùi lại mấy bước rồi lấy lại thăng bằng, bước tới, cố chấp giữ chặt bả vai cô từ phía sau, cất tiếng.
– Cẩn thận một chút không lại ngã!
Cô xoay người, mở miệng nói cảm ơn. Nhưng mới chỉ kịp há miệng.
– Cá….
Lưỡi mất đi sự linh hoạt, nằm im trong khoang miệng. Trước mặt là đôi mắt nâu nhạt hơi nheo lại, phảng phất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Khóe môi nhếch lên thành một đường cong đầy ngạo mạn. Cô nhìn người đứng trước mặt mình,chớp chớp mắt liên tục. Có lẽ cô bị ảo giác rồi.
– Cậu không sao chứ?
Cô không trả lời. Cậu ta lại hỏi.
– Bị ốm ở đâu à? Sao lại nghiêng nghiêng ngả ngả thế kia? Nhìn sắc mặt cậu tái mét rồi.
Đáp lại vẫn là im lặng. Cậu ta đưa tay ra vỗ nhẹ lên má cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay khiến cho khuôn mặt đông cứng của cô dịu lại, đánh thức cả những dây thần kinh còn đang ngủ yên trong não bộ. Cô giật mình, né tránh. Bàn tay khựng lại giữa không trung rồi thu về. Chủ nhân của nó không nói nữa mà lặng lẽ nhìn cô, môi hơi mím lại. Cô nhíu mày rồi ngẩng lên. Sao tự dưng lại có cảm giác chênh lệch chiều cao hơn lúc trước vậy?
– Là cậu à?
Cô hỏi bằng cái giọng vẫn còn kinh ngạc, phát âm run run, mắt vẫn không rời khỏi đôi đồng tử nâu nhạt kia.
– Ừ! Là tôi.
Hải mỉm cười gật đầu, hai tay đút túi quần, người dựa vào bức tường phía sau. Tên này cao hơn trước khá nhiều. Chắc cũng 1m8 rồi. Khuôn mặt gầy hơn, góc cạnh hơn, giọng nói cũng trầm hơn đôi chút. 3 năm trôi qua, trời đất thay đổi liên tục, huống chi là con người.
– Sao không nói gì? – Hải vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi – quan sát tôi đã đủ chưa?
– Cậu cao hơn trước.
– Ừ. 1m82. 68kg.
– Giọng … cũng khác…
– Vậy à?
– Tất cả, trừ đôi mắt!
Nụ cười héo đi chút ít, Hải cứng nhắc gật đầu. Cô có cảm giác cậu ta không vui với nhận xét này của mình. Cô có nói gì sai đâu?
– Cậu về nước từ bao giờ? Sao tôi không nghe anh Bình nói gì cả?
– Mới về sáng nay. Định về thẳng nhà nhưng bị một bà thím va phải, khâu 3 mũi thôi.
Khuôn mặt tỉnh queo của cậu ta làm cho cô á khẩu. Bị tai nạn, vào bệnh viện, khâu ba mũi mà chỉ cần chữ “thôi” kia tất cả sự nghiêm trọng đều bay biến hết. Cô nhìn dải băng trắng quấn quanh trán cậu ta, rồi lại nhìn cánh tay đầy vết xước vừa đỡ mình. Không hiểu sao trong lòng có cảm giác phức tạp, vừa lo lắng vừa thản nhiên, vừa vui mừng vừa tức giận, vừa kinh ngạc vừa bình tĩnh lạ lùng.
– Sao cậu cũng ở đây?
Hải hỏi, mắt như tia X – quang quét một lượt qua người cô, đến sợi tóc cũng nhìn kĩ càng.
– Cậu bị bệnh ở đâu à?
– Không! Là mẹ tôi.
– Hải?
Giọng Thanh Bình vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại. Cô và Hải cùng hướng về nơi phát ra tiếng nói. Đi đằng trước là Thảo, đến Đức, Thanh Bình, Tuấn Anh, cuối cùng là Vũ Phong. Thanh Bình đi lại gần Hải, nhíu mày khi thấy cái đầu quấn băng của em trai mình.
– Sao em nói là chiều mới đến nơi?
– Em bay chuyến sớm hơn. Cũng là trong ngày kiểu gì cũng về mà.
– Gọi điện ẹ chưa? Mẹ cứ nghĩ là tối em mới về đến nhà.
– Em gọi rồi.
– Cái dải băng kia là thế nào vậy?
– À, một chút sự cố không đáng có ấy mà. Không có vấn đề gì.
Hải đưa tay vuốt vuốt đầu, rồi sực nhớ ra, quay sang cô.
– Cậu nói mẹ cậu nằm viện?
– Ừ – cô gật gật – cũng giống cậu, bị quệt xe. Nhưng chỉ bị xây xát thôi, nằm viện một hôm rồi về.
– Anh nghĩ là chúng ta nên đến thăm mẹ em – Tuấn Anh đột nhiên lên tiếng – hơn là đứng đây tán gẫu đấy.
Anh chàng ngoắc ngoắc tay muốn cô lại gần. Cô bước tới, khó hiểu nhìn Tuấn Anh.
– Em đang làm cái gì đấy? – Tuấn Anh thì thầm.
– Làm cái gì là làm cái gì? – cô cũng thì thào đáp lại.
– Tên nhóc kia là ai?
– Anh không nhớ? – cô trợn tròn mắt.
– Nhớ cái gì? Đã gặp lần nào đâu mà nhớ? – Tuấn Anh nhíu mày nhìn Hải.
– Cái lần đầu tiên em gặp anh là đến trường anh tìm bạn. Chính là cậu ấy đấy.
– À. Thế tên nhóc ấy làm gì ở đây?
– Anh đang đùa đấy à? – mặt cô méo xẹo – cậu ấy vừa nói đấy thôi.
– Anh có nghe đâu?
Tuấn Anh nhún vai, nở nụ cười. Cô há hốc miệng nhìn Tuấn Anh, nhận thấy nụ cười kia ngày càng sâu, nhưng đáy mắt lại tối đen như mực. Bất giác trong lòng cô giật thót một cái. Cô ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía sau Tuấn Anh. Vũ Phong đang đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt cực kì bình thản theo dõi mọi người. Sẽ không có gì đáng nói nếu như cô không thấy ánh mắt Vũ Phong chiếu thẳng vào Hải – lạnh băng
– Sao thế?
Tuấn Anh vẫn cười, khua khua tay trước mặt cô. Cô không nhìn Tuấn Anh, lắp bắp.
– Anh .. anh… đang nghĩ giống em đúng không?
– Anh không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác.
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tuấn Anh, thấy được mình trong đó – vừa vui mừng vừa lo lắng.
***
Phòng bệnh được yêu cầu giữ yên lặng nhưng lúc này lại không khác gì một cái chợ. Ngoại trừ Hương, Vũ Phong và Thanh Bình yên lặng đứng ở một góc thì những người còn lại đang nhiệt tình chơi bài. Không hiểu Đức lôi ở đâu ra một bộ bài, thế là tất cả nhào lên giường bệnh và bắt đầu cuộc đỏ đen. Người cần phải nghỉ ngơi là mẹ cô lại thành người nhiệt tình nhất. Tiếng cười to sảng khoái mỗi lần thắng của bà cho cô có suy nghĩ hoài nghi cái quyết định giữ bà lại một ngày ở đây có chắc là sáng suốt?
– Mẹ em bị bệnh gì ấy nhỉ?
Vũ Phong nghiêng người về phía cô, khẽ hỏi. Cô liếc nhìn anh rồi lại nhìn về phía mẹ mình.
– Mẹ em bị quệt xe thật đấy à? Cô ấy…
– Rất khỏe – cô tiếp lời anh – thậm chí là khỏe hơn cả người không bị bệnh là tôi.
– Thật ư?
Khóe môi Vũ Phong nhếch lên. Mặt cô thoáng chốc nóng bừng. Từ lúc nào Vũ Phong đã đứng rất gần cô, bờ vai cô chạm vào cánh tay anh như có dòng điện chạy qua. Mà dường như Vũ Phong cũng chẳng để ý, đôi lúc còn cúi thấp đầu nói với cô, hơi thở nóng ấm phả vào bên má trái của cô.
-Hôm nay em thi tốt chứ?
-Rất tệ – cô ỉu xìu như bánh đa nhúng nước – không được như mong đợi.
-Mong đợi của ai? -Của Minh Châu. Nó mong tôi được 10 phẩy môn này.
-…
Câu nói đùa của cô khiến ột người láu cá như Vũ Phong cứng họng. Cô nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của anh, bất giác bật cười. Vũ Phong nhìn cô, không giận dữ mà chỉ mỉm cười, ánh mắt ấm áp nheo nheo lại.
– Cậu không chơi à?
Hải từ đâu nhào tới, câu lấy cổ cô. Cô nhíu mày, gỡ cánh tay cứng như thép của cậu ta ra khỏi cổ mình, làu bàu.
– Cậu muốn mưu sát tôi đấy à?
– Tôi có làm gì đâu? Heo ngố, cậu nhăn nhó nhìn buồn cười thật đấy.
– Cậu….
– Tôi thấy cô ấy rất dễ thương.
Vũ Phong xoa xoa đỉnh đầu cô, lại một lần nữa mỉm cười vô cùng dịu dàng. Cô mở to mắt nhìn anh, không tin vào tai mình. Anh ấy vừa khen cô dễ thương? Không phải cô nghe nhầm chứ?
– Tôi nói thật đấy – Vũ Phong nhìn cô – ngậm miệng lại đi nào! Có phải điều gì to tát đâu mà em kinh ngạc đến thế?
– Không… không phải… – cô vẫn trân trân nhìn Vũ Phong không chớp mắt – chỉ là… chỉ là…
– Cậu ta mà dễ thương ư? – Hải nhíu mày, ánh mắt tóe lửa nhìn cô – nhìn chẳng khác gì heo ngố. Mắt anh có vấn đề sao?
– Mắt tôi rất tốt. Thị lực 10/10.
Vũ Phong bình thản đáp. Cô nghe đến câu này thì không nín được cười, và càng cười lớn hơn khi nhận được ánh mắt đồng tình của Vũ Phong. Hải trầm ngâm nhìn cô rồi lại quay sang Vũ Phong. Đến khi cô khó khăn lắm mới có thể dừng lại thì cậu ta lạnh lùng buông một câu “tôi đi đây” rồi đẩy cửa bước đi. Cô nhìn cánh cửa bị đóng sập lại rất mạnh, nhất thời đờ người tại chỗ. Khỉ đột tức giận à?
– Kệ cậu ta đi.
Giọng của Vũ Phong truyền xuống từ phía trên đỉnh đầu. Cô ngước lên nhìn anh. Vũ Phong cúi xuống, ánh mắt ấm áp ban nãy đã biến mất, tia sáng trong đồng tử đã hoàn toàn biến mất.
-Tập trung chăm sóc mẹ cho tốt, còn những việc khác đừng quan tâm làm gì. Tôi có việc phải đi đây. Em ở lại với mọi người nhé.
-Hở… Ừm.
Vũ Phong chào mẹ cô một tiếng, xoa xoa đầu cô rồi mở cửa ra ngoài. Cô rất muốn chạy theo anh, ít nhất có thể đi cùng nhau ra ngoài cổng bệnh viện. Và cũng có thể nói với nhau thêm một hai câu. Nhưng đôi chân lại dính chặt lấy nền nhà, không tài nào nhấc lên nổi.
Có lẽ, nên nghe lời Vũ Phong, ở lại đây, tập trung chăm sóc cho người bệnh khỏe hơn voi, và nhất là không nên nghĩ ngợi gì nữa. Một ngày chỉ nên có một tiếng hại não dành cho buổi thi vấn đáp là đủ rồi.
Tiếng y tá đổi ca vọng đến từ bên ngoài khiến Hương giật mình. Trong bệnh viện quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng của máy móc hay tiếng côn trùng bên ngoài khuôn viên bệnh viện.
Lúc này là 22h đêm. Mẹ cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Còn cô thì hết nghịch điện thoại rồi đi đi lại lại trong căn phòng bệnh mười mấy mét vuông. Đi đến cuồng chân thì lại ngồi xuống và ngắm trần nhà. Biết buồn chán như thế này thì ngay lúc đầu cô đã không bắt Thu Hà về nhà. Dù sao hai người thì vẫn hơn một, dẫu cho bà chị cô là người rất kiệm lời.
Điện thoại rung lên báo có cuộc gọi đến. Là một dãy số lạ hoắc. Chần chừ một chút rồi cô ấn nút trả lời.
– A lô?
– Hi! Heo ngố! Đang làm gì đấy?
Thì ra là Hải. Giọng của cậu ta trong điện thoại vẫn vậy, âm cuối thường được phát âm cao hơn hẳn. Cô thở hắt ra, đáp lại bằng giọng uể oải.
– Ừ. Đang trong bệnh viện.
– Vậy hả? Thế lúc này cậu đang làm gì?
– Thì ngồi và ngắm tường chứ còn có thể làm gì được nữa?
– Bác ngủ rồi à?
– Ừ. Ngủ lâu rồi. Còn mình tôi đây này.
– Vậy có muốn có bạn tâm sự không?
– Cậu có thể giúp sao? Bệnh viện đóng cửa không cho vào thăm lâu rồi. Chứ không tôi đã gọi Châu hay Thảo đến buôn chuyện.
– Cậu mở cửa sổ đi.
– Hả? Mở cửa làm gì?
– Thì cứ mở đi.
Cô bước tới, tháo then cài, đẩy hai cánh cửa sang hai bên, và kinh ngạc suýt thét lên, theo phản xạ lùi lại một bước. Dưới ánh trăng mờ ảo, Hải đang đứng trước mặt cô, vẫy vẫy tay và cười rạng rỡ. Cái bóng của Hải đổ dài vào trong phòng, che khuất một phần khuôn trăng phía xa xa. Rõ ràng không phải là mơ.
Hải bước lại gần hơn, giữa cô và cậu ta chỉ còn cách cái bệ cửa sổ. Trong đáy mắt nâu nhạt có tia sáng lấp lánh.
– Này! Này! Hải khua khua tay trước mặt cô, thì thào. – Tôi biết cậu cảm động lắm nhưng làm ơn đừng trợn tròn mắt mà nhìn như thể dọa ma người khác như thế được không?
– Cậu vào đây bằng cách nào? – cô lấy lại tinh thần, vươn đầu ra ngó nghiêng xung quanh – Bệnh viện đóng cửa rồi mà?
– Thì người ta không cho vào bằng cửa chính thì mình đi bằng cửa phụ. Yên tâm đi. Khu này ít người qua lại lắm. May mà phòng bệnh của mẹ cậu nằm ở tầng 1, chứ không tôi còn phải học người nhện trèo tường lên nữa. Nào! Cậu ra ngoài hay tôi nhảy vào đây?
– Cậu… cậu đứng im đó! – cô vội vàng nói – tôi sẽ ra ngoài.
Cô không muốn đánh thức mẹ mình dậy. Bà khó khăn lắm mới có được giấc ngủ sâu như thế này. Hơn nữa thỉnh thoảng sẽ có y tá trực ban đi qua đi lại, nếu bị bắt gặp họ sẽ nghĩ như thế nào?
Khi cô cúi gập người, một tay chống vào tường và thở hồng hộc trước mặt Hải, cậu ta liền thở dài.
– Cậu vội như thế để làm gì hả? Tôi có đi ngay đâu mà sợ?
– Tôi … không… sợ … cậu… bỏ đi … – cô nói không ra hơi – mà là… sợ … cậu… làm … điều gì đó….liều lĩnh… thôi.
– Xem ra cậu vẫn nhớ rõ tính cách của tôi nhỉ?
Hải khẽ cười, đôi mắt nâu nheo lại. Cô ngẩng lên nghi hoặc nhìn cậu ta. Nói như thế là sao?
– Tôi có thể làm bất cứ điều gì mà mình cho là cần thiết. Chẳng phải cậu từng nói tôi là tên trơ trẽn nhất thiên hạ đấy thôi? Việc gì tôi cũng có thể làm mà.
– Ờ. Điều này thì không sai tí nào.
Cô gật gù đồng tình. Thấy vậy, Hải nhíu mày, đưa tay cốc lên đầu cô một cái đau điếng. Ôm lấy cái đầu đáng thương, cô trừng mắt nhìn cậu ta. Ngón tay vẫn còn đặt trên đỉnh đầu cô của Hải hơi khựng lại, sau đó chuyển thành cả bàn tay to vò đi vò lại làm ái tóc vốn được ép thẳng của cô nhanh chóng biến thành một cái tổ chim.
– Cậu làm cái gì thế? – cô la lên, lấy tay hất tay cậu ta ra.
– Như thế này là hòa rồi.
– Hả?
Cô vừa vuốt vuốt mái tóc vừa ngơ ngác hỏi. Sao lúc nào cậu ta cũng nói cái kiểu không đầu không đuôi thế nhỉ?
– Không có gì! Sao cậu ngủ muộn vậy?
– Tôi không ngủ được. Còn cậu? Chẳng phải cậu về nhà rồi cơ mà?
– Ừ. Về rồi.
– Thế sao lại vẫn còn ở đây?
– Thì lái xe quay lại. Thế mà cũng hỏi.
– Nhưng từ nhà cậu đến đây mất hơn 1 tiếng đồng hồ.
– Ừ. Có 1 tiếng 20 phút thôi.
– Này. Trưa nay thì cậu mới về đến sân bay. Sau đó lại vào bệnh viện. Rồi thêm 60 km về nhà. Và cộng thêm 60 km nữa khi đến đây. Ngày hôm nay cậu đã đi tổng cộng bao nhiêu km vậy? Định biến thành con thoi chạy qua chạy lại à? Không thấy mệt sao?
– Có mệt thì tôi cũng phải quay lại. Cậu ở đây mà!
Cô đang hừng hực khí thế, muốn mắng cho Hải một trận nhưng toàn bộ những gì chuẩn bị nói còn tràn ngập trong miệng chưa kịp thốt ra đã bị ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết của cậu ta làm cho kinh ngạc, chỉ còn biết há hốc miệng mà nhìn. Những người có đồng tử mắt màu nâu thường tạo cho người đối diện một sự thoải mái nhất định. Màu nâu nhàn nhạt của đất sét có lẽ là hoàn hảo nhất – ấm áp và thâm trầm cuốn hút lòng người. Cô ngây ngốc quan sát tỉ mỉ đôi mắt trước mặt mình, vừa nhìn vừa nhớ đến hai màu đen – nâu trong mắt của ai đó. Nhiệt tình như vậy, tại sao người này có thừa còn người kia lại lặn đến đáy biển cũng tìm không ra?
– Tôi đáng để cậu làm thế sao?
Cô nghe giọng mình yếu ớt vang lên trong đêm tối, như hỏi Hải mà cũng là hỏi chính bản thân mình. Khóe môi tự động nhếch lên đầy giễu cợt.
– Với tôi, là đáng!
Hải ngồi xuống bãi cỏ, cầm lấy tay cô kéo xuống. Theo phản xạ cô cũng ngồi sụp xuống, người hơi nghiêng về phía cậu ta. Đang định ngồi thẳng dậy thì Hải đã dùng hai bàn tay vây chặt lấy khuôn mặt cô, kéo nó đối diện với mình.
– Cậu…
Lưỡng lự vài giây, rồi cậu ta nói tiếp.
– Ba năm qua sống tốt chứ?
– Tôi ăn uống ngủ nghỉ đều đặn. Hiện tại còn đang thừa cân. – cô mỉm cười.
– Vậy à?
– Ừ.
– Thấy tôi, cậu có vui không?
Cô nhìn thẳng vào mắt Hải, sau đó nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay ôm chặt má mình ra, gật gật đầu.
– Vui. Rất vui.
Từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ, Hải nhoẻn miệng cười đầy đắc ý. Ánh trăng màu bạc phủ lên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta càng làm tăng lên nét phấn khích và nụ cười càng thêm rạng rỡ. Cô chống hai tay xuống nền cỏ ướt đẫm sương đêm, cảm nhận làn gió đông nam nhẹ nhàng len lỏi và thổi tung những lọn tóc dài sau lưng. Gần đến rằm rồi thì phải. Mặt trăng sáng quá. Xung quanh là vài ngôi sao nhỏ lấp lánh.
– Này, Heo ngố?
Hải bất chợt lên tiếng. Cô vẫn ngắm nhìn bầu trời, khẽ ừm một tiếng.
– Ba năm qua cậu đã làm những gì?
– Tôi? Thì học, thi rồi lại học. Ngày ăn hai bữa chính, bữa phụ không tính.
– Bạn bè thì sao?
– Bạn? Thì là những người cậu gặp lúc sáng đấy. Cái người cao kều tóc hung hung tên là Tuấn Anh, người đứng cạnh anh ấy là Vũ Phong. Hai người này học cùng khóa với anh Bình. Tên con trai còn lại là Đức, cùng lớp với tôi. Cái cô gái tóc dài là Thảo, còn người ngồi trong phòng bệnh với mẹ tôi là Minh Châu.
– Ừm. Nhớ rồi. Còn ai nữa?
– Nữa ư? Tôi thấy thế là nhiều rồi mà? – cô quay sang phía Hải,mỉm cười.
– Cậu vẫn như thế – Hải thở dài – Tôi tự hỏi, cả cuộc đời cậu liệu có được mấy người bạn đây? Trước kia hay bây giờ, cậu chưa cho ai cơ hội tìm hiểu cậu cả thì làm sao họ có thể làm bạn với cậu được?
– Với tôi, như vậy là đủ rồi. Cậu cũng là bạn của tôi đấy thôi, dù chúng ta phải mất ba năm mới gặp lại?
– Cậu nghĩ là vì sao?
Cô né tránh ánh mắt có chút trách móc xen hối hận của Hải, cúi đầu nhìn ngọn cỏ dưới chân. Những chiếc lá nhọn hoắt đẫm sương. Không khí giữa họ cứ thế chùng hẳn xuống, hòa với sự tĩnh lặng xung quanh. Hải trừng mắt nhìn cô, sau đó thở hắt ra.
– Bỏ đi! Chuyện qua rồi. Chúng ta vẫn là bạn nhỉ?
– Ừ. Nếu cậu không chối bỏ.
– Tôi có ý như thế hả?
– Chắc… không…
– Tôi nghe anh Bình nói cậu đã chuyển nhà về thành phố này?
– Ừ. Cách đây mấy dãy phố. Hãy đến chơi nếu cậu có thời gian.
– Thời gian thì tôi không thiếu, chỉ là cậu có muốn mời tôi đến hay không thôi.
– Vậy sắp xếp đi, lúc nào rảnh thì gọi cho tôi. Mà cậu được nghỉ hè rồi à?
– Tôi tốt nghiệp rồi.
Hải thản nhiên đáp, thuận tay bứt một ngọn cỏ mân mê trong tay. Cô ngay lập tức quay hẳn sang phía cậu ta, mắt chữ o mồm chữ a không kìm chế được. Trước sự kinh ngạc của cô Hải chỉ nhếch môi, chậm rãi thông báo.
– Tôi tốt nghiệp sớm. Cậu học tín chỉ thì chắc cũng biết là có thể hoàn thành chương trình sớm mà? Tôi học 3 năm, cũng là bình thường.
– Xem ra đầu óc cậu đúng là có chút chất xám nhỉ?
Một cái cốc đau điếng vào đầu. Cô nhăn nhó xoa chỗ đau, cau mày nhìn thủ phạm cũng đang trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
– Cậu không nói được câu nào tử tế hơn à? Học luật mà sao cứ tùy tiện phát ngôn thế hả?
– Nói đùa cũng không được sao? – cô lẩm bẩm.
– Tôi thử đưa gương cho cậu để cậu xem biểu cảm trên mặt mình có giống một người đang đùa không nhé?
– Cậu mang gương theo người à? Á! Đau quá!
Đau quá hóa thành cơn thịnh nộ, cô vùng đứng dậy, thét lên.
– Tên khỉ đột kia! Tôi nhường cậu không có nghĩa là tôi mặc kệ cho cậu bắt nạt mình đâu nhé!
Tiếng thét chói tai vang lên trong đêm yên tĩnh càng to và vang xa hơn. Hành lang bệnh viện vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là ánh đèn pin lấp lóa. Cô và Hải đưa mắt nhìn nhau. Mất mấy giây, lấy lại bình tĩnh, cô vội vàng đẩy cậu ta vào bụi cây gần đó.
– Oái!Cậu làm cái khỉ gì vậy?
– Nằm im đó – cô hạ giọng.
Ánh sáng càng lúc càng đến gần. Khi ánh đèn chiếu thẳng về phía mình, cô đưa tay lên che mặt, nheo mắt cố nhìn về phía đó.
– Hương?
Giọng nam trầm trầm, có chút quen thuộc. Không phải y tá? Cô hạ tay xuống, người kia cũng chiếu đèn sang hướng khác và bước tới. Khi bóng dáng ấy càng tiến lại gần, trái tim cô cũng theo đó càng lúc càng đập loạn xạ trong lồng ngực.
– Là em đấy à?
Mắt cô di chuyển từ đôi giày rồi từ từ nhích dần lên, đến khi đối diện với đôi mắt một đen một nâu thì cụp xuống. Mồ hôi rịn ra trên trán, trong lòng giật thót một cái, hai bàn tay giấu sau lưng nắm chặt. Vũ Phong tắt đèn pin, đứng cách cô hai bước chân, lông mày hơi nhíu lại, nghi hoặc hỏi.
– Hương! Em đang làm gì ở đây vậy?
Mái tóc bồng bềnh, dáng người cao lớn nổi bật dưới ánh trăng. Vũ Phong nhìn cô chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.
Lòng bàn tay thoáng chốc đã ướt đẫm mồ hôi. Móng tay bấm sâu in hằn trên da những vết cong cong màu hồng. Cô cắn môi, mắt không nhìn thẳng vào Vũ Phong. Trong lòng gợn lên tia bất an khó hiểu, dù cô rất rõ mình không hề làm sai điều gì nhưng vẫn vô cùng lúng túng khi bị ánh mắt mang theo tia nghi ngờ của Vũ Phong chiếu thẳng vào.
– Em có nghe tôi hỏi không vậy?
Vũ Phong cốc nhẹ vào trán khiến cô giật mình, chớp chớp mắt nhìn anh.
– H… Hả?
Vũ Phong nhíu mày chặt hơn, ánh mắt theo đó thêm thâm trầm. Anh khoanh tay, nhìn cô chằm chằm từ đỉnh đầu xuống dưới chân.
Theo ánh mắt đó, cô ngượng ngùng cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên, càng không thể hỏi anh ấy đang làm cái gì.
– Tôi có ăn thịt em đâu mà em co rúm người lại vậy?
Giọng nói mang theo tia cười bất đắc dĩ vang lên, cùng với đó là cô thấy má trái tự dưng ấm khác thường. Vũ Phong đưa tay ra gỡ lọn tóc dính trên mặt cô. Từ chỉ dùng ngón trỏ, anh ấy mở rộng bàn tay, chạm nhẹ vào má cô.
Kinh ngạc ngước lên, cô mở to mắt, môi hơi há ra. Trái tim đang đập nhanh càng nhanh hơn, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
Khuôn viên bệnh viện trở nên huyền ảo dưới ánh trăng. Cây cối khẽ lay động, hương hoa quỳnh dìu dịu. Ở một nơi yên ắng như vậy, lại chỉ có hai người bọn họ, với hành động này của Vũ Phong, cô liệu có thể cho phép mình đa tình được không? Có thể hiểu hành động thân mật này theo cảm nghĩ của riêng cô được chứ?
Rất muốn, rất muốn hỏi Vũ Phong như vậy. Cô nắm chặt vạt áo, mắt không tài nào rời khỏi đôi mắt đặc biệt này.
Cứ như vậy, cô nhìn, Vũ Phong cũng không tránh. Qua một khoảng thời gian khá lâu sau đó, Vũ Phong mới hắng giọng, mỉm cười và rút bàn tay của mình về. Sự ấm áp trên má nhanh chóng biến mất, và khiến cô bừng tỉnh. Vũ Phong xoay xoay chiếc đèn pin, đưa mắt nhìn xung quanh rồi cúi xuống hỏi cô.
– Má em không lạnh. Có phải đã ra ngoài này được một lúc rồi không?
Cô á khẩu, hết gật rồi lắc lắc đầu.
– Là có hay không? – Vũ Phong mỉm cười – phòng của mẹ em bật điều hòa. Mà em ngồi trong đó suốt thì chắc chắn da mặt phải mát hơn chứ? Nhiệt độ bên ngoài cao hơn nhiều đấy.
– ….
– Tôi chỉ hỏi thôi. Em không nhất thiết phải trả lời. Khuya rồi em còn ra đây làm gì? Sương xuống không tốt cho sức khỏe.
Cô rất muốn nói bây giờ là mùa hè, sương không thể độc như mùa thu, cùng lắm là hơi ẩm theo gió đến mà thôi. Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của Vũ Phong thì bao nhiêu suy nghĩ trong đầu ấy cô đành giữ lại, ngậm chặt miệng không thể nói, đầu lại một lần nữa cúi xuống, thấp đến cổ đau nhức
Vũ Phong nhếch môi nhìn cô, sau đó dời ánh mắt đi nơi khác, khi lướt qua bụi cây mà Hải đang trốn thì dừng lại. Cô nhìn Vũ Phong bước tới gần cái bụi cây, hốt hoảng chạy nhanh chặn ngay trước mặt anh. Vũ Phong nhướn lông mày. Cô cười trừ.
– Tôi… tôi…
– Hử?
– Tôi… à. Tôi quên không hỏi sao anh lại đến đây?
– Đã 15 phút trôi qua giờ em mới hỏi câu hỏi này?
– Tại… tôi quên mất.
– Không ngờ có người đến việc hỏi một ai đó xuất hiện trước mặt mình lúc đêm khuya như vậy mà cũng có thể quên. Tôi có nên dành cho em một lời tán thưởng không đây?
– Thì giờ tôi đang hỏi anh đấy thôi?
Soạt soạt.
Tiếng động vang lên từ lùm cây làm cô và Vũ Phong ngưng trò chuyện, đồng thời hướng về phía đó. Tim cô lại được một phen đập loạn trong ngực. Cô nghiến răng, trừng mắt nhìn. Cái tên khỉ đột ngu ngốc này. Cậu ta đang làm cái gì không biết. Chỉ nằm im trong đó thôi cũng không xong. Cô lo lắng ngẩng lên quan sát biểu hiện trên mặt Vũ Phong. Trái với suy nghĩ của cô, khuôn mặt anh cực kì bình thản, thậm chí là còn có vẻ tươi tỉnh khó hiểu. Anh cũng đứng nguyên tại chỗ, hai tay đút túi quần, không hề có ý định di chuyển. Cô thở phào, thêm một lần nữa liếc mắt về phía lùm cây rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
– Anh nói đi chứ?
– Hả?
– Sao anh vào đây?
Vũ Phong lườm cô một cái, hơi hếch mặt lên, mắt đảo tứ tung nhưng tuyệt nhiên không nhìn cô. Cô nhíu mày với anh.
– Anh nói đi chứ? Sao giờ này mà anh lại ở đây?
– Vì ai đó nói thèm ăn sữa chua đậu đỏ nên tôi phải phóng xe qua mấy con phố để mua sau đó trèo tường bệnh viện vào. Nhưng tôi nghĩ lòng tốt của mình không đặt đúng chỗ rồi.
– Anh… mua…
Cổ họng nghẹn lại, sống mũi cay cay. Cô không tài nào nói hết câu. Đâu đó trong lòng đang lan tỏa sự ngọt ngào mang tên hạnh phúc. Môi cô không tự chủ được cong lên. Đêm tối không thể thấy được rõ biểu cảm của khuôn mặt nhưng nhìn hành động đá qua đá lại của đôi chân cũng đủ hiểu người con trai cao lớn đang vò tung mái tóc trước mặt cô chắc chắn đang ngượng ngùng. Cô bật cười, nhẹ nhàng nói.
– Vậy, sữa chua của tôi đâu?
– Ở… ở trong phòng.
– Cám ơn anh!
– Cám ơn gì chứ – Vũ Phong khoát tay – chỉ là… ờ…. Tiện thôi.
– Vậy sao?
– Em nên vào ăn đi. Đá tan hết thì sẽ không còn ngon nữa. Nào! Vào thôi. Tôi mất công đi mua thì em hãy bày tỏ thành ý của mình cho tôi xem.
Không đợi cô trả lời, Vũ Phong đã cầm tay cô lôi tuột vào trong. Cô luống cuống bước theo anh, đồng thời cũng ngoái đầu nhìn về phía bụi cây vừa nãy. Hải đã chui ra, đang đứng yên lặng nhìn cô. Cậu ta quay lưng về phía mặt trăng, phía trước người bị che khuất ánh sáng, chìm trong bóng tối đen đặc. Cô chỉ kịp mấp máy môi “tôi xin lỗi” đã bị kéo đi mất, không thể biết được phản ứng của Hải như thế nào. Nhưng chắc chắn không phải là vui vẻ. Sữa chua đậu đỏ là món khoái khẩu của Hương. Cũng là một trong rất ít món ăn cô có thể nạp vào dạ dày với khối lượng lớn. Vị bùi bùi của đậu hòa quyện với hương chua chua thanh mát của sữa chua kích thích cảm giác thèm ăn và không khiến cô thấy ngán. Bình thường cô có thể ăn liền tù tì một lúc ba cốc lớn. Nhưng lúc này, mỗi một chiếc ly giấy nhỏ thôi mà mất 20 phút vẫn chưa vơi được một nửa.
Ngậm chiếc thìa trong miệng, cô đưa mắt nhìn Vũ Phong đang thong dong đứng ngắm bức tranh treo trên tường, khuôn mặt hiện lên vẻ chăm chú say mê. Cô theo đó cũng chuyển hướng nhìn theo. Đó là bức tranh vẽ hoa sen. Cũng không có gì đặc sắc nếu như nó không được vẽ bằng vụn than. Màu đen ánh lam tuyệt đẹp phát quang trong căn phòng thiếu ánh sáng khiến cho người ta trầm trồ. Mà Vũ Phong đã đứng như tượng ở đó một lúc lâu rồi.
Cô múc thêm vài hạt đậu đỏ sậm cho vào trong miệng, vừa nhai vừa tiếp tục quan sát Vũ Phong và nhớ tới Hải.
Cô tự hỏi tên khỉ đột đó đã về chưa? Bây giờ đã khuya lắm rồi, cậu ta chắc không ngu ngốc đến mức phóng xe về thẳng nhà đó chứ? Thanh Bình dù đã thi xong nhưng vẫn còn ở lại chưa về nhà ngay. Chắc cậu ta sẽ đến nhà anh ấy rồi. Cậu ta có giận cô không? Cô thực sự cũng không muốn bỏ mặc cậu ta như thế.
– Phòng bệnh này là phòng bệnh cao cấp.
Vũ Phong lên tiếng phá vỡ không khí im lặng giữa bọn họ, cũng lôi cô ra khỏi mớ câu hỏi không có ai trả lời. Cô gật gật đầu.
– Người gây tai nạn đã đặt phòng này ẹ tôi.
– Ông ta có vẻ hào phóng – Vũ Phong mỉm cười – không tính đến điều hòa, chăm sóc, ngay cả những vật dụng ở đây cũng rất tốt.
– Người ta có lòng mẹ con tôi có dạ mà. Anh thấy bức tranh đó thế nào?
– Rất đẹp. Đơn giản nhưng có hồn. Không ngờ bệnh viện cũng có loại thẩm mĩ này.
– Là của mẹ tôi đấy. Bà bắt chị tôi mang đến cùng với cả đống đồ. Chỉ có một đêm thôi mà bà cứ làm như cả thế kỉ không bằng ấy.
Cô đặt chiếc cốc xuống mặt bàn, bước tới gần Vũ Phong. Đưa tay chạm vào mặt kính, tự dưng tâm trạng chùng hẳn xuống.
– Bức tranh này là của bố tôi vẽ tặng mẹ. Ông nói chính nhờ nó mà ông mới có thể bước chân vào thế giới của bà.
– Rất lãng mạn!
– Đúng vậy! Mẹ tôi nói bà sẽ dễ ngủ hơn khi nhìn thấy bức tranh. Nhưng mà cũng khá phiền toái khi di chuyển nó. Chị tôi mất bốn mươi phút từ nhà đến đây trong khi bình thường chỉ khoảng 10 phút. Ngày mai lại phải mang nó về nữa. Haizz.
– Lúc nào mẹ em xuất viện?
– Chiều mai. Chắc khoảng 4h.
– Tôi sẽ đến.
– Không cần đâu – cô vội vàng xua tay – đồ đạc không có gì. Hai chị em tôi có thể tự làm.
– Bình thường em thông minh như thế, sao giờ lại…
Vũ Phong nhíu mày, cốc nhẹ vào trán cô. Cô xoa xoa trán, chu môi lườm anh một cái. Tự dưng đi mắng người ta lại còn vô lí động tay như thế.
– Không cho tôi thì em cũng nên cho Bình một cơ hội. Cậu ta rất muốn đến nhưng bà chị của em thẳng thừng từ chối rồi.
– Và anh ấy nhờ anh?
– Ừ. Em nghĩ sao?
– Còn nghĩ sao nữa? – cô thở hắt ra – cái này tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
– Chẳng phải em nói thích ăn sữa chua đậu đỏ ư? Sao ăn ít vậy?
Vũ Phong liếc nhìn chiếc cốc trên mặt bàn rồi lại cúi xuống nhìn cô.
– Không ngon à?
– Ngon! Nhưng chắc tại tôi ăn no rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh đã mua cho tôi.
– Tôi nói là tiện thể rồi mà, em khách sáo gì chứ? Tôi có thể ăn một miếng được không?
Cô tròn mắt nhìn Vũ Phong, vô thức gật một cái. Và rồi ngây ngốc nhìn anh múc một muỗng cho vào miệng, cái đầu gật gù, đôi mắt ánh lên tia cười. Vũ Phong đưa chiếc cốc đến trước mặt cô.
– Em ăn nữa chứ?
– H… Hả?
– Nào! Há miệng ra!
– H… H…. Hả?
– Hả gì mà hả. Tôi bảo em há miệng ra.
– Cái gì mà… Ưm…
Những hạt đậu bùi bùi hòa quyện với sữa chua tan trong miệng dấy lên hương vị ngọt ngào khó tả.
Mặt cô nóng bừng, lan sang cả hai tai, cả người bất động, ngây ngốc nhìn Vũ Phong. Bọn họ, căn bản là, dùng chung một chiếc thìa. Đây có khác gì hôn gián tiếp?
Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc, khiến cô cảm thấy choáng váng. Đôi mắt cô vẫn nhìn Vũ Phong chằm chằm, như muốn tìm kiếm một thứ gì đó. Có hay không? Và rồi đột nhiên như có ai nói thầm vào tai điều gì đó, thức tỉnh thứ mà cô đang cố ru ngủ bấy lâu nay. Chúng khiến cô hoang mang, thậm chí là hốt hoảng. Lùi lại ba bước, chắc chắn rằng mình đã đứng cách xa Vũ Phong, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
– Muộn rồi. Tôi nghĩ là mình nên về thôi.
Vũ Phong đưa cho cô chiếc cốc, cầm lấy ba lô đeo lên vai. Khi đi ngang qua cô, lúc này vẫn còn ngẩn người, anh khẽ đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô rồi mở bước ra về.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng, đôi chân mềm nhũn của cô cuối cùng cũng không thể trụ vững, khụy xuống. Hai tay chống trên nền nhà, hơi thở đứt quãng, cô tham lam hít lấy không khí xung quanh. Trong lồng ngực, trái tim đập liên hồi mạnh mẽ, càng lúc càng lúc càng nhanh .
– Cậu ổn chứ?
Giọng nói vang lên sau lưng làm cô giật mình, quay phắt người lại. Mắt mở to nhìn người trước mặt, cô thì thào.
– Cậu… cậu chưa về à?
– Chuyện còn chưa nói xong, tôi về thế nào được? Cậu ổn chứ? Mặt sao tái mét thế kia?
Hải quỳ một chân xuống, cầm lấy hai bàn tay và kéo cô đứng dậy. Cả người cô lảo đảo, nếu không có cậu ta giữ chặt, có lẽ cô đã ngã ngửa ra phía sau.
– Đứng được không? – Hải nhíu chặt lông mày hỏi cô
– Được. Tôi ổn.
– Vậy, chúng ta ra ngoài nhé? Tôi không muốn đánh thức mẹ cậu.
– Được.
Hành lang chìm trong yên lặng. Hải đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế rồi sau đó tự động ngồi xuống bên cạnh. Cô lúc này đã trấn tĩnh lại, liếc nhìn cậu ta.
– Có biết mấy giờ rồi không? Sao cậu vẫn chưa về? Định ngủ lại đây chắc?
– Tôi đang xem xét khả năng đó.
– Tôi không có đùa đâu.
– Tôi cũng không đùa. Người vừa nãy là ai thế?
– Chẳng phải tôi nói với cậu rồi sao? – cô lúng túng tránh ánh mắt của Hải – đó là đàn anh khóa trên.
– Đàn anh này có vẻ rất thân thiết với cậu?
– Chỉ là đàn anh thôi.
– Xem ra cậu đang tự lừa dối bản thân rất giỏi – Hải nhếch môi.
– Tôi không hiểu cậu đang nói gì.
Cô quay mặt đi chỗ khác, tay vô thức mân mê mép áo. Bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp có phần tức giận của Hải.
– Cậu có thấy đàn anh nào quan tâm đến đàn em của mình tới mức nửa đêm còn trèo tường mang đồ ăn vào không?
– Anh ấy không chỉ là mang đồ ăn vào. Thực chất là còn muốn giúp anh Bình và chị tôi nữa.
– Vậy, cậu nghĩ sao về hành động đút thức ăn? Tôi nghĩ hai người chắc hẳn không thân thiết đến mức anh ta thường xuyên xoa đầu cậu đâu nhỉ?
Lần này cô không trốn tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt Hải. Đôi mắt nâu tràn đầy giận dữ, phẫn nộ và cả bi thương. Mím chặt môi, cô trừng mắt, ngồi nhích ra phía ngoài một chút.
– Là người đó phải không?
Cổ họng đắng ngắt, sống mũi cay xè. Cô cảm tưởng câu nói nghẹn ứ vừa thốt ra không phải của Hải mà là của chính mình. Môi mỗi lúc mím chặt hơn.
– Phản ứng của cậu như vậy tức là đúng rồi – Hải cười khan – thì ra đúng là anh ta. Chẳng trách cậu lại có những hành động như vậy. Cuối cùng, tôi vẫn chỉ có thể như vậy thôi.
Hải đột ngột đứng dậy. Cô ngẩng đầu lên. Cậu ta cũng vừa lúc cúi xuống, môi hơi nhếch lên, đáy mắt tối sầm lại.
– Tôi về đây. Cậu ngủ sớm đi.
Khi Hải xoay người chuẩn bị bước đi, trong lòng như có ai giục giã, cô vội vàng túm lấy vạt áo cậu ta. Hải khựng người, xoay đầu lại. Cô ngước nhìn, môi mấp máy mãi mới thành lời.
– Tôi…. Có lẽ… đã thật sự không xong rồi! Tại sao? Tại sao? Sao lại có thể? Sao lại như vậy? Nói cho tôi biết được không? Cậu nói cho tôi biết?
Vẻ mặt nhợt nhạt, ánh mắt hốt hoảng, hai bàn tay túm chặt lấy áo của cô khiến Hải giật mình. Cậu ta ngay lập tức ngồi xuống, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
– Bình tĩnh! Nào! Bình tĩnh! Tôi không đi, ở lại với cậu. Vì thế, bình tĩnh nói cho tôi hiểu, được chứ?
– Cậu biết không? – cô nấc nghẹn, mở to hai mắt – người đó… từng nói rằng, đối với anh ấy, tôi vô cùng quan trọng, như không khí vậy… nhưng… từng coi tôi quan trọng như thế…. Tại sao lại có thể quên? Tại sao lại có thể nở nụ cười thản nhiên như thế? Tôi… tôi… cho rằng… mình cũng có thể… cũng có thể…. Làm như vậy…. Nhưng mà… Nhưng mà…. Không được rồi… tôi… không những không thể quên… mà… càng lúc tình cảm của tôi càng lớn… đã khắc quá sâu rồi… Cho tôi biết…. Tại sao? Tôi đã cố gắng như vậy cơ mà? Tại sao?
Dòng nước mắt mặn đắng lăn tròn trên má, rơi xuống tạo thành một vệt tròn trên tay áo sơ mi của Hải. Cô bám chặt lấy cánh tay cậu ta, móng tay bấm sâu vào da thịt. Nơi hai người ngồi cách xa bóng đèn vàng trên trần nhà. Bóng tối bao phủ xung quanh, hành lang hun hút, chỉ có cô và Hải. Cánh tay Hải vòng qua ôm lấy bả vai cô, còn cô vùi đầu trong ngực cậu ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Dù đã cố nén lại nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sụt sịt vang lên. Cũng như khuôn mặt thâm trầm của Hải lúc này, tuy không nhìn ra chút biểu cảm nào nhưng lại khiến người ngoài nhìn vào không kìm được rùng mình.
Hương nhìn ngoài trời mưa rả rích, rồi lại thu tầm mắt nhìn chiếc khăn trong tay mình. Trong lòng hỗn loạn kèm với lo lắng bao trùm làm tâm trạng cô vốn chẳng vui vẻ gì càng thêm u uất.
Minh Châu đến từ sớm. Khi thấy Hải trong phòng bệnh thì mắt mở to nhìn cô, sau đó thì hùng hổ kéo cậu ta đi mua đồ ăn sáng.
Thu Hà đưa mẹ đi chuẩn bị để kiểm tra tổng thể. Căn phòng thành ra chỉ còn mình cô thẫn thờ ngồi một chỗ. Đến khi Minh Châu cùng Hải trở về, cô mới biết mình ngồi như thế một lúc lâu rồi.
– Của bà này.
Minh Châu đưa cho cô một chiếc bánh mì và một hộp sữa.
– Cám ơn bà.
Cô nhận lấy, vô tình phát hiện ra hộp sữa có chữ không đường. Ngước lên nhìn Minh Châu thì nhận ra cô nàng đang nhìn Hải chằm chằm, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt giống như đang nghiền ngẫm gì đó. Tự dưng lại có dự cảm không tốt, nuốt thắc mắc vào trong bụng, cô quyết định tập trung cho ăn uống. Nhưng khi cắn miếng bánh mì, cô lại một lần nữa kinh ngạc vì không hề có cà rốt trong bánh. Cái này có chút không hợp lý. Bình thường Minh Châu đi mua bánh mì cho cô đều quên bảo không cho cà rốt vào, sao lần này…
– Bánh thế nào?
Người hỏi là Hải. Cậu ta thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, dù xung quanh có khá nhiều ghế trống.
– Ừm. Cũng được.
Cô gật đầu, lúng túng liếc nhìn Minh Châu đang cười mờ ám với mình.
– Không cà rốt, và không đường. Đúng chứ? Có muốn ăn gì nữa không?
– Không. Thế này được rồi.
Mặt hơi hồng hồng, cô cúi đầu gặm bánh mì, cảm giác rõ ràng khóe môi của Hải hơi cong lên, và nét cười trong mắt Minh Châu càng đậm.
– Này! Cậu là chuột hả? Ăn bánh mì kiểu gì mà gặm từng tí một vậy? Dính cả vào má rồi kìa.
Ngón tay mát lạnh lau đi vết dơ trên má, nhưng lại khiến tim cô bỗng đập nhanh hơn một nhịp, mặt càng đỏ hơn. Hải không để ý sự biến đổi trên mặt cô và chú tâm vào bữa sáng của mình. Khi cậu ta đã giải quyết xong cái bánh mì thì có tiếng điện thoại reo. Hải lôi điện thoại trong túi ra nhìn, lông mày hơi nhíu lại, quay sang cô.
– Tôi ra ngoài một lát.
– Ừ.
Cửa vừa đóng lại, ngay lập tức Minh Châu ào đến, mặt tươi rói, môi nở nụ cười vô cùng đáng ngờ.
– Bánh mì ngon chứ?
– Hả?
– Không cà rốt, và không đường. Có muốn ăn gì nữa không?
Minh Châu lặp lại câu nói của Hải, giọng nói ngọt ngào cao vút khiến cô nổi da gà.
– Bà… bà bị … làm sao đấy?
– Bất ngờ thật đấy – Minh Châu vỗ vào vai cô một cái – cậu ta ở đây cả đêm à?
– Bà biết rồi còn giả vờ hỏi làm gì? – cô xoa xoa cái vai đáng thương. Cô nàng này luôn ra tay bạo lực như thế.
– Mới về nước, không thèm về nhà mà lại ở đây. Biết bà không ăn cà rốt và thích uống sữa không đường. Xem ra anh chàng này vẫn chung tình với bà lắm đấy. Ai da. Bạn tôi thật đào hoa.
Minh Châu vỗ ngực cảm thán, nháy mắt với cô. Cô khẽ lườm cô nàng một cái, cố gắng ăn nốt cái bánh.
– Vớ vẩn. Bà có trí tưởng tượng phong phú thật đấy. Sao không đi viết tiểu thuyết đi?
– Cái mặt bà nó vẫn còn hồng kia kìa.
Cô theo phản xạ sờ lên mặt, rồi nhanh chóng nhận ra mình đã trúng kế của Minh Châu. Cô nghiến răng nhìn Minh Châu đang cười lăn lộn trên giường.
– Bà!
– Chối làm cái gì? Tôi chỉ nói cậu ta chung tình với bà chứ có nói bà có ý gì với cậu ta đâu? Bà không thể cấm người ta thích mình được.
– Không nên nói những điều này với Hải.
– Muộn rồi.
– Hả?
– Cho bà biết một chuyện nhé. Nhưng mà… tôi sẽ được lợi gì nhỉ?
– Không muốn nói thì thôi. Tôi không hứng nghe đâu. Những bí mật bà tiết lộ chẳng có cái nào tốt đẹp cả.
– Ê! Thật sự không muốn nghe hả?
– Ừ!
– Chắc chắn?
– Chắc chắn!
– Nói chuyện với bà có ngày chắc tức đến thổ huyết. Coi như tôi nhường bà. Vừa nãy đi với Hải, tôi thu thập được kha khá thông tin thú vị. Tên này cũng hay ho đấy, không thèm úp mở gì, cứ thẳng như ruột ngựa làm tôi ngại chết đi được.
– Bà cũng biết chữ ngại nó viết thế nào à?
Một chiếc gối bay tới chỗ cô. Cô vội vàng đỡ lấy. Minh Châu chỉ ngón trỏ vào cô, trợn mắt.
– Có im cho tôi nói không hả?
– Ok! Ok! Mời tiếp tục!
– Hừ. Làm người ta mất hứng. Sao tính cách bà tệ như vậy mà cậu ta có thể vẫn luôn nhớ đến bà tận ba năm liền nhỉ? Còn nói là không thay đổi nữa?
– Bà nói sao?
– Tôi nói – Minh Châu khoanh tay lại – cái người mà bà gọi là tên khỉ đột ngốc ấy, thật sự rất ngốc, ngốc đến đáng thương. Mọi tâm tư đều dồn ột người nhưng người ta một giây cũng không nhớ đến mình, nhưng vẫn mỉm cười nói là tình nguyện. Nói đấy là chuyện của cậu ta, không cần nói cho cậu, nhưng, tôi nghĩ như vậy thì quá đáng quá, và cậu cần biết.
Nụ cười giữ nguyên trên khuôn mặt cứng đơ. Đầu óc bị từng từ giáng thẳng vào choáng váng, tê dại. Cô nhìn Minh Châu và cô nàng cũng nhìn cô. Cô có cảm giác mình là bị cáo còn Minh Châu là chủ tọa. Họ đang ở một phiên tòa, cô đang bị chất vấn, tra hỏi. Chủ tọa hùng hồn nói ra cả mớ lí lẽ, còn bị cáo thì im lặng lắng nghe. Nhưng rồi, mọi thứ qua đi rất nhanh, nhanh đến cả cô cũng không ngờ tới mình lại có thể bình thản đối diện với Minh Châu và thốt lên một câu.
– Rồi sao nữa?
Minh Châu bị cô hỏi bất ngờ, không kịp phản ứng, cặp mắt hình viên đạn biến mất và xuất hiện sự lúng túng.
– Bà muốn tôi làm gì? Phải khóc lóc cảm ơn cậu ta sao?
– Ý tôi không phải vậy.
– Bà hiểu rõ tính tôi, thì chắc cũng dự đoán được tôi sẽ nói gì, làm gì. Nhưng sao lại kích động thế? Hải còn nói gì với bà nữa phải không?
– H… Hả? Không… Không có.
– Tôi mặc hai người đã tâm sự những gì, nhưng giờ tôi chỉ coi Hải là bạn. Ba năm trước là bạn, giờ cũng là bạn. Tôi đã dùng tình cảm của một người bạn chào đón cậu ta, hy vọng mọi người, bà, Thảo, hay bất kì ai đừng làm mọi thứ rối tung lên một lần nữa, cũng đừng khích lệ cậu ta điều gì. Có một điều bà không biết về Hải, đó là cậu ta vô cùng cố chấp. Chỉ cần cho cậu ta một tia hy vọng, cậu ta mãi mãi không bao giờ buông tay.
Vì vậy, nhẫn tâm mới là điều tốt nhất cho cậu ta.
Ngay từ lúc gặp lại, nhìn vào đôi mắt nâu ấy, cô vô cùng hoảng hốt. Suy nghĩ ẩn chứa trong đôi mắt ấy, ba năm trôi qua rồi sao có thể vẫn nguyên vẹn như vậy? Thậm chí còn lớn hơn? Điều này tuyệt đối không tốt chút nào.
Cho nên cô mới có thể dễ dàng khóc trước mặt Hải, cũng thốt ra những tâm sự chưa từng thổ lộ với bất kì ai. Tình cảm của cô, nỗi đau của cô, mọi thứ, không chỉ vì tin tưởng mà nói ra, cô còn muốn cậu ta hiểu, giữa hai người, mãi mãi vẫn là quan hệ của ba năm về trước.