Bạn đang đọc Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu – Chương 29: KÝ ỨC RỖNG
Cùng một nơi, cùng một khung cảnh, nhưng trong tâm trí anh không có em…
***
Những tưởng hoạt động của các câu lạc bộ rất đơn giản nhưng Hương đã nhầm. Cô chọn đúng vào câu lạc bộ có nhiều hoạt động nhất trường. Dường như lúc nào cũng thấy các thành viên bận rộn.
– Sao mà lắm việc thế này?
Cô nhìn đống biểu ngữ cần tô màu trước mặt mà muốn khóc. Chẳng phải hôm qua mới hì hục làm xong hai tấm áp phích ư?
– Sắp đến còn bận nữa cơ. 26/3. Mệt chết luôn đấy.
Chị Mai bật cười, ngồi xuống bên cạnh cô, với tay lấy một tờ giấy và bắt đầu cắt. – 26/3 mọi người định làm gì ạ?
– À, về địa phương giúp người dân. Giúp họ tu sửa nhà, trồng cây, linh tinh… Đây là lần đầu tiên em tham gia hoạt động này đúng không? Vui lắm đó. Tối còn đốt lửa trại nữa.
Hương nhìn khuôn mặt hào hứng của chị Mai, cố nở ra nụ cười tươi nhất có thể. Chị ấy sẽ phản ứng thế nào nếu biết cô chẳng hề hứng thú với mấy cái hoạt động ngoài trời như thế?
– Vậy sao bà còn tham gia câu lạc bộ này làm gì cho tốn cơm tốn gạo tốn cả thời gian?
Minh Châu khinh bỉ nhìn cô, tay viết gì đó. Cô trừng mắt nhìn cô nàng.
– Thì lúc đó thấy bà bảo hay…tôi cứ tưởng…
– Bà tưởng cái gì? Tưởng cứ ngồi chơi thôi à?
– Biết vậy tôi tham gia câu lạc bộ Luật học của Thảo. Chỉ ngồi một chỗ tranh luận không phải tốt hơn sao?
– Nhưng mà như câu lạc bộ tình nguyện cũng vui lắm mà? – Thảo mỉm cười – Đi nhiều, giao tiếp nhiều, quen biết cũng nhiều.
– Bà nói với mụ ấy làm gì – Minh Châu phẩy tay – Tham gia mấy tháng rồi mà câu lạc bộ có những ai cũng còn chẳng nhớ thì quen biết thêm được ai nữa?
– Ai nói tôi không nhớ?
– Vậy cái anh phụ trách ban tôi tên gì?
– Ờ… Lâm… À, không phải, Tùng… Hùng… Hùng đúng không?
Minh Châu ngán ngẩm lắc đầu rồi cúi đầu hí hoáy viết. Thảo khẽ ho nhẹ, vỗ vỗ vai cô.
– Coi như tôi chưa nói gì nhé.
– Hai người… Bà đang viết cái gì thế, Minh Châu?
– Lên kế hoạch chứ làm gì? Nhóm bọn tôi phụ trách ăn uống. Nghiên cứu mua bán rồi liệt kê ra cho anh Bình xem. Mệt chết đi được.
– Đúng sở trường của bà rồi còn gì – Cô ngó vào tờ giấy – Cẩn thận kẻo quỹ chúng ta chẳng còn đồng nào đâu nhá. Ha ha…
– Bà nghĩ anh Bình sẽ cho tôi tự tung tự tác à? – Minh Châu lườm cô một cái – Ban bà thế nào?
– Vẽ, vẽ, tô tô, cắt cắt. Nói chung là hôm nào về tay cũng dính đầy màu, tóc thì bám đầy vụn giấy. Chị Hà còn tưởng tôi đi phá hoại ở đâu về.
– Đúng là… À, hôm 26/3 câu lạc bộ mình cho phép mời thêm người ngoài đấy. Thảo, bà đi cùng tụi tôi nhé?
Cô quay sang Thảo, cật lực gật đầu ủng hộ câu nói của Minh Châu.
– Tôi đi được chứ? – Thảo lưỡng lự nhìn cả hai.
– Được chứ sao không. Để tôi nói với anh Bình bổ sung thêm suất nữa. – Minh Châu nhoẻn miệng cười.
– Yên tâm đi – Cô vỗ vai Thảo – Đức cũng đi.
Thảo lập tức đỏ bừng mặt và giơ tay đập vào lưng cô.
Nhăn nhó xoa cái lưng đáng thương của mình, cô thểu não nói.
– Tôi chỉ có ý tốt thôi mà. Bà có cần vùi hoa dập liễu thế không?
– Ai là liễu với hoa vậy? – Minh Châu bĩu môi – ăn đánh như thế là nhẹ đó. Phải tôi…
– Hai người có phải bạn tôi không vậy? – cô kêu lên, giả vờ thất vọng.
– Cái đó… tụi này không chắc – Minh Châu nhún vai.
– …
Khi kết thúc cua học thứ nhất của kì hai thì cũng trùng với ngày 26/3. Vì thế mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề thời gian. Có một tuần nghỉ giữa các cua học. Họ có thể đi tình nguyện mà không lo trùng lịch học.
Nơi mà câu lạc bộ tình nguyện chọn để đến cách thành phố 40km. Ngồi xe ô tô mất gần một tiếng thì đến nơi.
Bước xuống xe, Hương đưa tay bóp bả vai, quay sang lườm Minh Châu.
– Bà xem. Vì bà mà vai tôi tê nhức hết rồi.
– Mới tựa nhờ một chút thôi mà?
– Hứ. Thế thì cầm hộ tôi cái túi này đi.
– Bà có tay sao không tự cầm?
– Tôi nhức vai, dẫn đến nhức cả cánh tay thì sao cầm nổi?
– Này… chém gió thì cũng vừa vừa thôi chứ? Lí do gì hay vậy?
Hương chưa kịp phản pháo lại thì cáu túi trên tay đã bị Vũ Phong cầm lấy. Cô vội vàng nói.
– Ơ… anh không cần…
– Chẳng phải em kêu đau vai sao? Tôi cầm giúp em.
– Nhưng mà…
– Một cái túi nhẹ thế này cũng không tốn quá nhiều sức nên cứ để tôi cầm cho.
Nói rồi Vũ Phong sải chân bước nhanh về phía trước, nhập bọn cùng Thanh Bình và Tuấn Anh.
Khi cô còn ngơ ngác thì Minh Châu đã quàng vai cô, nhẹ nhàng nói.
– Sướng nhé.
– Sướng cái con khỉ!
– Anh ấy chủ động giúp bà, bà còn phàn nàn gì nữa?
– Căn bản là tôi không thích!
– Sao không thích?
– Không thích là không thích.
– Bà đúng là hâm. Người ta giúp thì không muốn, nhưng nếu không giúp thì cũng không xong.
– Chị hai à, nếu là chị, chị có muốn người mình thích chỉ giúp mình với tư cách là một người bạn không?
– Đương nhiên là không!
– Thế còn gì để làu bàu nữa không?
– … – Mà Thảo đâu?
– Kia kìa. Đức đang dìu. Bà ấy say bí tỉ, mặt xanh như tàu lá rồi. Biết bà ấy say xe như thế tôi đã không rủ. Khổ thân.
– Khổ cái gì? Bà không thấy là chỉ có những gì dịp thế này thì Đức mới quan tâm đến bà ấy như vậy à? Nếu được chăm sóc như thế thì khổ một chút có sao đâu!
– Ờ há. Tôi không biết.
– Yêu đi thì tự nhiên hiểu ngay.
– Này, có cần chọc ngoáy nhau không? Đừng có động vào nỗi đau của tôi chứ?
– Ha ha…
Ngôi làng nằm ở lưng chừng núi, chỉ có khoảng 40 hộ dân sinh sống. Những mái nhà nho nhỏ nằm cách xa nhau, xung quanh là rừng cây xanh mướt. Cong đường nhỏ ngoằn ngoèo từ chân núi dẫn cả câu lạc bộ tình nguyện đi qua một khu vườn trồng toàn cây ăn quả. Sau một hồi leo núi cả bọn đã thấm mệt nên khi nhìn thấy những chùm quả lủng lẳng ai nấy mắt cũng sáng rực lên. Minh Châu huých khuỷu tay Hương.
– Bà nói xem, người ta có ình không?
– Cho cái gì?
– Hoa quả chứ còn cái gì? Bà đang nhìn về phía nào thế?
– Tôi? À… nhìn về phía xa xăm…
– Bà đi chết đi!
– Đùa thôi. Hoa quả người ta trồng để bán, mình hỏi thì họ cũng cho nhưng mà thế thì không được cho lắm.
– Bà có tấm lòng bác ái gớm nhỉ? Thế tí nữa nếu họ mang cho thì đừng có ăn nhé?
– Tôi chỉ nói là không xin chứ có nói là họ cho thì mình không ăn đâu?
– Lẻo mép.
– Giờ mới biết hả? Đó là lý do tôi thi vào trường Luật đấy.
– Biết lâu rồi nhưng không ngờ lại nặng như thế.
– Tôi còn nhiều điều bà chưa biết lắm. Có còn muốn làm bạn nữa không?
– Khi nào tôi biết hết về bà rồi thì tôi sẽ suy nghĩ.
Hương mỉm cười, đưa tay trái khoác lên vai Minh Châu. Đức đi bên cạnh đang dìu Thảo yếu ớt như cành liễu. Cô quay sang lo lắng hỏi.
– Bà ổn chứ?
Thảo mệt nhọc xua xua tay.
Đức thở dài.
– Đã yếu rồi mà còn ham hố. Hay là lên lưng tôi cõng đi.
– Thôi…. Tôi…. Đi được….
– Nói còn không ra hơi thì đi cái gì? Hương, bà đỡ Thảo lên lưng tôi đi.
Cô ngay lập tức làm theo lời Đức. Khi anh chàng đã chắc chắn Thảo đã quàng hai tay qua cổ mình thì nhẹ nhàng đứng dậy. Thảo gầy nên có vẻ như Đức chẳng tốn công mấy. Cô và Minh Châu đi theo phía sau hai người đó, cố gắng bặm chặt môi để không phát ra tiếng cười.
– Này – Minh Châu quay sang cô nói nhỏ.
– Gì? – Tôi có thể chắc chắn Đức cũng thích Thảo.
– Giờ mới nhìn ra à? – Không. Trước kia cũng hơi nghi ngờ, Đức lúc nào cũng dính như sam bên cạnh Thảo, nhưng tôi chỉ cho là do họ học cùng lớp, lại cùng câu lạc bộ. Nhưng hôm nay thì khẳng định luôn rồi. Lão này lo ra mặt luôn.
– Ừ. Cũng tốt. Thảo tốt như thế để người ngoài cuỗm mất thì tiếc lắm.
– Nói cứ như mẹ Thảo không bằng.
– Tôi là mẹ cả, bà là mẹ hai. Suy ra lão Đức phải gọi cả tôi và bà là mẹ vợ. Há há. Vui ghê.
– Bà mà để lão ấy nghe thấy được thì…
– Có sao đâu. Tôi cũng không ngán lắm.
– Thật là… Nhưng mà này?
– Gì nữa?
– Bà với Vũ Phong, hai người thế nào rồi?
– Là sao?
– Từ hôm dọn nhà đến giờ có tiến triển tí nào không? Hôm đó mẹ bà làm tôi thót tim không biết bao nhiêu lần.
– Vẫn thế – cô nhẹ nhàng lắc đầu, mắt hướng về phía Vũ Phong – anh ấy vẫn chẳng có tí biểu hiện nào cả.
– Phải có gì đó tác động vào thì mới nhớ được chứ? Hay lấy gì đó đập cho anh ấy một phát, có khi lại có tác dụng.
– Ý kiến sáng tạo ghê – cô đưa mắt lườm Minh Châu
– Chứ cứ như thế này mà bà không thấy nản à? Như lúc ngồi trên xe cũng thế. Rõ ràng là hai người ngồi gần nhau mà chẳng nói năng gì cả. Người nghe nhạc, người ngắm đường. Bà có nhìn biểu cảm của tụi tôi không?
– Tụi tôi?
– Tôi, anh Bình, Tuấn Anh, Đức. Thảo thì ngất rồi.
– Biểu cảm gì?
– Thất vọng tràn trề. Cứ nghĩ sẽ có màn nàng tựa vào vai chàng ngủ hay là dựa vào nhau nói chuyện thân mật chứ?
– Bà xem phim hàn quốc nhiều quá rồi đấy. Tôi không dư hơi chơi trò lãng xẹt như thế.
– Thật là hai người từ trước đến nay chưa từng làm như thế bao giờ à?
Cô ngẩn người nhìn Minh Châu, trong phút chốc lưỡi cứng lại. Trong đầu thoáng qua hình ảnh ba năm về trước, khi cùng nhau đi xe buýt, lúc cô xay bí tỉ như Thảo bây giờ, người ấy đã nhẹ nhàng kéo cô lại gần, hạ thấp vai cho cô tựa vào, không ngừng an ủi. Cảm giác ngọt ngào đã xua đi sự khó chịu nơi dạ dày, khiến cô an tâm vô cùng.
Ngày hôm nay, không hiểu do vô tình hay cố ý, Vũ Phong ngồi ngay bên trái cô. Trái tim đã đập nhanh hơn một chút, tự dưng cô có chút hồi hộp. Nhưng khi bánh xe bắt đầu lăn, cô liếc nhìn sang bên cạnh đã thấy anh ấy đeo tai nghe, mắt lim dim. Cảm xúc tụt dốc không phanh. Cô chán nản quay sang bắt chuyện với Minh Châu, thỉnh thoảng lén nhìn nhưng lại thấy người nào đó đã ngủ say từ lúc nào.
– Này! Minh Châu khua khua tay trước mặt khiến cô giật mình.
– Hả?
– Hả cái gì? Tôi đang hỏi bà mà.
– À… tôi không còn say xe, cũng không phải là đối tượng thích hợp nữa. Muốn có sự lãng mạn thì phải từ hai phía. Thôi! Nói chuyện này chán quá. Đổi chủ đề đi. Sắp đến nơi chưa nhỉ?
– Sắp rồi. Anh Bình đang ra hiệu gì kia kìa.
Cô cùng Minh Châu bước nhanh hơn. Khi đến đầu làng thì Thanh Bình ra hiệu ọi người tập hợp lại, bắt đầu phổ biến.
– Mọi người chú ý nào – Thanh Bình hô to – Chúng ta đến nơi rồi. Tôi biết mọi người đã mệt nhưng vẫn cần phải phổ biến vài việc trước khi nghỉ ngơi. Giờ là 9h30. Chúng ta đến chào hỏi bác chủ nhà đã cho chúng ta nghỉ lại, mọi người cất đồ rồi bắt đầu nấu nướng. Ăn xong thì ngủ trưa. Công việc buổi chiều như sau. Làng này có 5 hộ nghèo nhất, nhà của họ đã xuống cấp rất nhiều. Chúng ta đến phụ những nhà đó sửa sang lại nhà cửa. Sau đó thì về tắm rửa, rồi nấu nướng. Tối đến chia nhau đi chào hỏi các nhà trong làng. Công việc này tốn hết cả buổi chiều đó nên mọi người phải thức dậy lúc 1h chiều. Ok?
– Ok! – tất cả đồng thanh đáp.
– Tốt! Giờ thì đi thôi.
Ngôi nhà họ trú lại rất rộng, hai căn nhà ba gian, một gian bếp, phía sau là ao và vườn cây, trước mặt là khoảng sân rộng trồng bốn cây cau cao vút. Gia đình này có một cụ già, hai vợ chồng và hai đứa con một trai một gái. Hai người con đều đi học xa nên nhà chỉ còn ba người. Bác chủ nhà hồ hởi chào đón câu lạc bộ, dành nguyên căn nhà ba gian cho tất cả nghỉ lại. Sau khi cất đồ, tụi con gái xuống bếp phụ bác gái nấu nướng còn lũ con trai thì xúm lại chơi cờ với cụ ông và bác trai. Căn nhà có thêm người nên bớt trống trải, tiếng nói cười vang lên khắp nơi.
Nhiều lúc ta cứ than thân trách phận, nói rằng mình sao mà khổ thế, chuyện gì cũng chẳng được theo ý muốn. Nhưng chỉ khi nhìn ra thế giới bên ngoài, quan sát mọi người xung quanh mới có thể nhận ra bản thân đang được sống hạnh phúc đến thế nào.
Hương ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, cổ họng nghẹn lại.
Mái nhà lợp bằng lá đã bắt đầu mục nát, thủng lỗ chỗ. Tường nhà chắp vá bằng những viên gạch vỡ, không trát vữa. Ngôi nhà này nắng thì nóng hầm hập, mưa thì trong nhà cũng chẳng khác gì ngoài trời.
– Em nhìn gì mà chăm chú thế?
Giọng Vũ Phong vang lên bên tai. Cô quay sang, thấy anh đang nhìn mình mỉm cười, đôi mắt nheo nheo lại. Thở hắt ra, cô trả lời.
– Tôi thấy bản thân mình quá may mắn.
– Lại triết lí gì đây?
– Anh nhìn xem. Ngôi nhà này…. Lần đầu tiên tôi thấy một ngôi nhà xập xệ như thế…
– Ờ…
– Có phải sống sung sướng quá nên giờ nhìn thấy cảnh trước mắt mà tim như có ai bóp chặt?
– Đây là gia đình nghèo nhất làng – Vũ Phong không trả lời câu hỏi của cô, anh đưa mắt nhìn về phía mái nhà – Gia đình này có bốn người, bố mẹ làm nông, con thì nhỏ. Bốn miệng ăn nhưng thu nhập thì thấp, chỉ trông chờ vào một mảnh ruộng. Người chồng lại mắc bệnh thoái hóa đốt sống lưng, thuốc men cũng tốn rất nhiều tiền. Nên, họ không thể dành dụm được nhiều tiền để sửa sang nhà cửa.
– Vậy ư? Thế chính quyền …
– Có sự hỗ trợ chứ. Nhưng chỉ là con số nhỏ thôi. Chủ yếu là họ tự lo cuộc sống của họ. Người ta không thể cứ mãi trông chờ vào sự giúp đỡ của kẻ khác, tự lực cánh sinh luôn là tốt nhất mà.
– Nhưng thực ra, ngôi nhà chỉ là bề ngoài thôi đúng không? Cuộc sống của họ như thế nào mới thực sự quan trọng. Đối với tôi, dù nghèo khó nhưng gia đình đầm ấm thì vẫn là một loại hạnh phúc.
– Có lẽ vậy…
– Sao anh biết rõ vậy?
– Tôi luôn tìm hiểu về những thứ liên quan đến mình. Ít ra cũng nên hiểu về người mà mình cần giúp đỡ.
– Ồ. Vậy thì tôi thì sao? – cô bật cười, nghiêng người hỏi – Anh có tìm hiểu về tôi không? Nếu đúng như anh nói thì tôi cũng là người liên quan đến cuộc sống của anh đấy.
Khi nói hết câu, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt một nâu một đen, cô hối hận vì đã thốt ra những lời như thế. Vũ Phong nhìn cô chằm chằm, đáy mắt phức tạp, nhưng rõ ràng là có ngạc nhiên. Bị nhìn như thế, cô cũng trở nên lúng túng, mặt lập tức nóng bừng. Vội vàng quay đi để tránh ánh mắt Vũ Phong, cô lắp bắp.
– Tôi… tôi… đùa thôi…. Anh… anh… có thể…. Đừng…. đừng… nghĩ nhiều quá…
– Ừm.
Ừm là kiểu gì đây? Mặt cô không chỉ nóng nữa mà bắt đầu ửng hồng. Lời nói cũng lung tung.
– À… tôi… chúng ta… có nên … ừm…. làm việc không? Mọi… mọi người…. đã bắt đầu… rồi… à…
– Ừm.
Lại ừm! Cô hơi cáu, định phản bác lại thì nhận ra khóe môi Vũ Phong hơi nhếch lên. Vẻ ngạc nhiên biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nét cười lan tỏa khắp khuôn mặt. Không khó để nhận ra tâm tình của anh lúc này rất tốt. Câu chữ bị chặn lại ở đầu lưỡi, cô ngẩn người nhìn anh.
– Ê! Hai người kia! Làm việc đi chứ? Đứng đó tám chuyện gì lắm thế hả?
Giọng Minh Châu lảnh lót vang lên khiến cả cô và Vũ Phong đều giật mình. Mặt cô ngay lập tức lại đỏ trở lại. Cô vội vàng gật gật đầu ra hiệu cho Minh Châu rồi ngước lên nhìn Vũ Phong.
– Chúng ta đến đó đi.
Vũ Phong mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô rồi ung dung bước đi trước. Còn lại một mình cô đứng đơ người tại chỗ, tim nhảy nhót loạn xạ trong lồng ngực, mặt đã nóng như mặt trời ngày hè.
***
– Hai người đang nói chuyện gì thế?
Minh Châu tò mò hỏi Hương. Cô mỉm cười, thong thả quấn chặt bó lá rồi mới trả lời.
– Bàn chuyện thế sự!
– Này! – Minh Châu nhăn mặt – Tôi hỏi tử tế đó nha.
– Thì tôi cũng trả lời rất tử tế đấy thôi.
– Quên đi! Coi như tôi nhiều chuyện!
Minh Châu xoay người, im lặng buộc bó lá vào với nhau rồi đưa cho đàn anh đang cúi người xuống lấy. Biết cô nàng đang nổi cáu, Hương bật cười lớn, ôm lấy cánh tay bạn.
– Đùa mà. Đừng giận chứ?
– Tôi đâu có giận!
– Thực sự là tôi và anh ấy chỉ nói linh tinh vài câu về ngôi nhà này thôi mà, có gì nữa đâu.
Minh Châu nhìn cô nghi ngờ.
– Bà tin hay không thì tùy – cô nhún vai – đưa cho tôi một sợi dây nào.
– Cứ tưởng là mình làm kì đà cản mũi của hai người chứ? Xem ra tôi suy nghĩ quá nhiều rồi! Mà bà buộc cho cẩn thận chứ? Buộc lỏng như thế thì khi đưa lên cao nó rơi hết.
– Thế này còn chưa chặt à? Mà sao tụi con trai thi nhau leo hết lên mái nhà để cho tụi mình ở dưới vậy?
– Bà có thể leo lên đó nếu muốn, và, nếu có khả năng!
– Mệt phết nhỉ? Lợp lá thế này liệu có được lâu không?
– Tôi cũng không biết, nhưng chúng ta đã làm những gì có thể, ít ra nhà họ cũng không bị dột nữa. Sau đó chúng ta giúp họ dựng lại gian bếp bị nghiêng đằng sau, chẻ củi…
– Khoan! Tôi cứ tưởng lợp mái nhà là xong chứ?
– Bà tưởng tượng khá nhỉ? Thế thì ai cũng xung phong đi làm tình nguyện hết à?
– Tôi…
– Chẳng trách Vũ Phong bảo tôi trông chừng bà.
– Anh ấy nói khi nào?
– Khi bà ngơ ngơ ngác ngác như bò đội nón đứng trước cửa nhà người ta chứ còn lúc nào? Bà đấy, rõ ràng không mắc bệnh tiểu thư nhà giàu nhưng sao lúc nào cũng như người từ trên trời rơi xuống thế?
– Hì hì… Tôi là người cung trăng mà… Hằng Nga giáng thế.
– Có mà trâu đầu thai thì có! Làm nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Trời cũng về chiều tối rồi đấy!
– Em biết rồi, chị hai!
– Em gái ngoan!
Cô trừng mắt nhìn Minh Châu. Cô nàng le lưỡi, lập tức chạy biến. Nhìn Minh Châu cười tươi rói đứng bên cạnh Vũ Phong thách thức mình, cô không nén nổi thở hắt ra. Bạn bè thế đấy!
***
Khi trở về thì cả người Hương dính đầy mồ hôi và bụi bặm. Cô đưa tay quệt trán, liếc nhìn các thành viên của câu lạc bộ. Ai nấy cũng trong tình trạng nhếch nhác và lem luốc từ đầu đến chân. Tuy nhiên mọi người đều rất vui vẻ, những mệt mỏi theo đó tan biến hết.
– Hình như chỉ mình tôi thấy mệt thì phải?
Cô huých khuỷu tay Minh Châu.
– Sao lại hỏi thế?
– Mọi người có vẻ vẫn có thể chạy 10000m nữa, còn tôi thì sắp ngất đến nơi rồi.
– Đấy là do thể trạng bà yếu chứ không phải mọi người khỏe hơn voi. Bớt nói năng lảm nhảm đi. Đi tắm thôi.
– Bà tắm trước đi. Tôi muốn tắm muộn một chút.
– Tùy bà. Nhưng báo trước là chỉ còn một lượt nữa thôi là đến phiên tụi con trai đấy nhé.
– OK.
Thực ra không phải cô muốn tắm muộn mà là vì không quen tắm chung với người khác. Dù cùng là con gái với nhau, tắm chung chẳng có vấn đề gì nhưng cô vẫn thấy ngượng ngùng. Vì thế cô chọn tắm sau.
Vì chưa đi tắm nên cô ngồi bên hiên nhà, nhìn tụi con trai đang hăng say đá bóng trên sân. Bất đắc dĩ trở thành khán giả duy nhất, lại còn bị ép cổ vũ, cô thỉnh thoảng vỗ vỗ tay, gào lên mấy câu vô vị sau đó tựa lưng vào cột nhà, mắt lờ đờ. Mệt đờ người còn đâu hơi sức mà cổ với vũ cái gì.
– Nhìn bộ dạng của em mắc cười quá!
Đang mải thả hồn về với miền cực lạc, cô giật mình ngẩng lên. Thanh Bình đang chống nạnh nhìn cô, trên môi là nụ cười rạng rỡ. Người anh ấy đẫm mồ hôi, áo phông theo đó dính chặt vào người. Cô ngay lập tức di chuyển ánh mắt mình sang hướng khác.
– Em không nghĩ là anh cũng thích bóng đá. Em tưởng anh chỉ thích bóng rổ?
– Thì đúng là như vậy, nhưng bóng đá cũng không tồi. Môn thể thao vua mà.
-Vậy ạ? Mà hình như con trai ai cũng thích nhỉ?
– Có lẽ vậy… Như Hải…
Đang nói thì Thanh Bình im bặt, lúng túng nhìn cô dò xét. Cô cũng gượng cười.
Cái tên đó….
Lâu lắm rồi chưa được nhắc tới…
Đưa mắt nhìn quả bóng lăn tròn trên sân, Hương chợt nhớ một bóng dáng. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt nâu, khuôn mặt luôn hiện lên nét tự tin.
Hải!
Lâu lắm rồi nhỉ?
Cậu thế nào?
Vẫn sống vẫn tốt chứ?
Tôi xin lỗi! Vì đã không liên lạc gì với cậu.
Trái bóng theo chân từng người chạy vòng quanh sân, đột nhiên lăn tới chân cô. Đưa tay nhặt quả bóng, cô ngẩng lên định đưa cho người đang bước tới gần, nhưng rồi lại ngẩn người.
– Anh…
– Có thể đưa cho tôi quả bóng được không? Em không định giữ làm tin đấy chứ?
Câu nói của Vũ Phong khiến mọi người cười ồ lên, còn cô thì đỏ bừng mặt. Cô bối rối trả quả bóng vào tay Vũ Phong, luống cuống đứng dậy. Với bước đi vội vã, đầu cúi gằm, cô không nhận ra mình đã đi về phía ao cá phía sau nhà. Đến khi ngón chân chạm vào mô đất ẩm ướt cô mới ngẩng đầu lên. Trước mắt là chiếc ao rộng, mặt nước gợn sóng lăn tăn. Xung quanh trồng rất nhiều cây ăn quả như bưởi, xoài, cam, ổi, nhãn… Những nụ hoa li ti trắng đục trên ngọn cây nhìn thật thích mắt, chẳng mấy chốc nó sẽ phát triển thành những chùm quả lủng lẳng, nặng trĩu.
– Đừng đứng gần quá, phấn hoa có thể rơi vào mắt đấy.
Cô giật mình thu tay lại, xoay người về phía sau. Vũ Phong đang vén một cành nhãn ngáng giữa ngực và đi về phía cô. Cô ngạc nhiên nhìn anh.
– Anh không đá bóng nữa à?
– Có gần 20 thằng con trai trong khi có mỗi quả bóng, đá thế là đủ rồi, phải nhường người khác nữa chứ?
– À… Thế anh ra đây làm gì?
– Vậy em thì sao?
– Tôi…. Tôi… Tôi muốn ngắm cây.
– Ngắm cây? Cây gì?
– Thì… Ờ…. Xung quanh toàn cây chả lẽ không có cái gì cho tôi ngắm à?
– Khụ khụ… cũng có lí đấy.
– Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi?
– Tôi … đi dạo… thả lỏng cơ thể…
– Ồ…Thả lỏng…
– Ừ…
Im lặng! Cô và Vũ Phong đứng song song, cùng hướng về phía ao, mỗi người một suy nghĩ, không gian như dừng lại, im lặng tuyệt đối. Cô đưa mắt nhìn về phía xa, khi mà mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời không còn xanh nữa mà chuyển sang đỏ cam, những đám mây màu xám lững lờ trôi. Cô không thích bình minh mà thích hoàng hôn. Những buổi chiều dừng lại trên đường, ngẩng đầu ngắm hoàng hôn, thích thú nhìn ánh mặt trời tắt hẳn, tâm hồn cô như dây đàn bị ai đó chạm vào, khẽ rung lên.
– Tôi từng đọc một bài thơ, của tác giả nào đó người Nga mà tôi không nhớ tên. Trong đó có đoạn như thế này… Anh nhớ chứ? Cũng ánh bình minh Cũng chiều hoàng hôn Cũng cơn mưa rào Cũng ngày nắng vàng rực rỡ Chúng ta cũng đi bên nhau Cùng một cảnh sắc Cùng con người Nhưng, Anh có còn nhớ em?
Cô quay sang nhìn Vũ Phong, khẽ nhếch môi.
– Anh thấy thế nào?
– Cũng được. Nhưng nội dung bài thơ nói về điều gì?
– Chiến tranh, tình yêu và sự quên lãng. Khi từ chiến trận trở về, chàng trai không còn nhận ra người con gái đã đợi mình 6 năm.
– Sao đột nhiên em lại đọc cho tôi nghe?
– Không! Không phải tôi đọc cho anh nghe, mà nhìn ánh hoàng hôn này, tự dưng nhớ đến. Đơn giản vậy thôi.
Vũ Phong nhìn bầu trời trước mặt rồi lại quay sang cô, ánh mắt sâu hun hút.
– Không nghĩ em lại có tâm hồn bay bổng như thế.
– Thế anh nghĩ tôi là người thế nào?
– Em? Mông lung khó hiểu!
– Mông lung khó hiểu?
– Ừ. Có ai nói em như người từ trên trời rơi xuống chưa?
Cô bật cười, gật đầu. Câu này tất cả những người cô quen biết đều đã từng nói.
– Em cho người khác cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ, rất khó hiểu.
– Vậy à? Tôi có một người bạn… Lâu lắm rồi không gặp cậu ấy… Trước kia, cậu ấy từng bảo tôi là dở hơi nhất mà cậu ấy từng gặp. Tôi với cậu ấy lúc nào gặp mặt là cũng cãi nhau chí chóe. Cứ nghĩ sẽ ghét cậu ấy cả đời, nhưng, khi cậu ấy đi rồi mới biết, à, hóa ra mình đã có một người bạn tuyệt vời như thế. Có phải cậu ấy rời xa tôi chính vì tính cách này của tôi không?
– Nếu đã là bạn – Vũ Phong nhíu mày – thì chắc chắn không bỏ rơi nhau vì lí do vớ vẩn như thế.
– Vậy còn những người yêu nhau?
– Càng tuyệt đối không. Chẳng phải em từng nói yêu thì cần nhất tin tưởng sao? Tôi nghĩ tình yêu hay tình bạn cũng vậy thôi, phải tin nhau thì mới có thể ở bên nhau được.
– Vậy…
– ?
– Không.
Vậy anh rời xa em vì lí do gì? Vì không tin em ư?
Cô rất muốn hỏi, rất muốn biết năm ấy vì sao anh rời xa cô không một lời giải thích, chỉ để lại cho cô một câu nói ngắn gọn nhưng như lưỡi dao sắc lẹm cứa nát trái tim cô. Nhưng, cô không thể hỏi.
– Có lẽ chúng ta nên quay vào thôi – Vũ Phong lên tiếng – tôi thấy Minh Châu đang đi tìm em kìa.
Cô xoay người nhìn. Quả thực Minh Châu đang ngó nghiêng khắp nơi, khuôn mặt đầy sát khí. Cô thấy tốt nhất là mình nên nhanh chóng xuất hiện nên gật nhẹ đầu với Vũ Phong rồi vội vàng chạy tới.
***
Ăn cơm xong, câu lạc bộ tình nguyện chia nhau đi chào hỏi các hộ gia đình. Hương đi cùng với Minh Châu, Thảo và Đức. Nhưng Minh Châu rất lạ, cả buổi chẳng ồn ào như mọi khi, khuôn mặt hiện rõ nét ưu tư mà không chỉ cô, Đức và Thảo cũng thấy cô nàng chắc chắn có vấn đề. Trên đường về, Hương lên tiếng hỏi.
– Này! Bà sao thế?
– Hả?
– Sao không nói gì vậy? Bình thường bà nói như bắn súng liên thanh, sao từ chiều đến giờ lại im re thế?
– Tôi…
– ?
– Có gì thì nói ra – Dường như Đức thấy quá sốt ruột nên bực mình – bà cứ thế này khiến tụi tôi lo đấy.
– …
– Đúng đấy – Thảo nhẹ nhàng vỗ vai Minh Châu – có gì nói ra tụi này còn biết đường mà giúp chứ?
Minh Châu đưa mắt nhìn hết ba người rồi dừng lại trước khuôn mặt Hương.
– Bà này?
– Hả?
– Nếu… Tôi chỉ nói là nếu thôi nhé?
– Ừ.
– Nếu… nếu Vũ Phong… đã nhớ … ý tôi là anh ấy đã nhớ lại phần kí ức đã đánh mất… thì bà sẽ làm gì?
– Ý bà là sao? – Cô nhíu mày, nụ cười trên môi dần thu lại – bà nói… anh ấy đã tìm lại được kí ức rồi sao?
– Tôi… cũng không chắc… Lông mày càng nhíu chặt, cô quay hẳn người đứng đối diện với Minh Châu.
– Bà nói rõ xem nào?
– Bà… bình tĩnh…
– Bà đừng có ấp úng nữa – Đức vỗ nhẹ lên vai cô ra hiệu rồi nhẹ nhàng nói với Minh Châu – Nói ngắn gọn và nhanh chóng lên nào.
– Là thế này… Lúc chiều, khi Hương đi tắm, tôi ngồi ở hiên nhà với mấy anh, trong đó có Vũ Phong. Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ… họ còn đùa nhau … rồi vô tình khi Vũ Phong đứng dậy, ví của anh ấy để ở túi quần đã rơi ra ngoài… tôi ngồi gần nên cúi xuống nhặt hộ… Không phải là tôi cố ý mà là cái ví đã mở sẵn… tôi thấy một tấm ảnh trong đó… Thực sự tôi không nhìn rõ lắm…Nhưng tôi nghĩ… Người trong tấm ảnh đó là bà, Hương ạ!
Câu nói của Minh Châu như quả bom dội thẳng vào não bộ cô, khiến chúng hoàn toàn tê liệt. Cả người cứng đờ, mắt mở to nhìn Minh Châu như không tin nổi.
– Bà chắc chắn chứ? – Đức vội hỏi – là ảnh của Hương ư?
– Tôi cũng không rõ – Minh Châu lắc đầu – vì thoáng qua nên không nhìn được kĩ. Vì vậy tôi mới phân vân không biết có nên nói với mọi người hay không.
– Nhưng mà nếu đúng là ảnh của Hương thì chuyện này là thế nào? – Thảo lên tiếng, mắt đảo qua phía cô rồi lại hướng về phía Minh Châu
– Thì rõ mười mươi rồi chứ sao –Đức bực tức nói – anh ta nhớ nhưng lại ra vẻ chẳng biết gì. Chắc chắn là không muốn mọi người biết. Tên @^%#%$.
– Này! Đừng nói bậy chứ? – Thảo nhăn mặt – sự việc còn chưa rõ mà, đúng không Hương?
Cô đưa mắt nhìn tụi bạn, không biết trả lời ra sao. Bây giờ đầu óc cô hoàn toàn rối loạn, như có đám mây mù che phủ, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì. Cô mím chặt môi, lắc đầu.
– Tôi không biết!
– Cần gì đoán già đoán non chứ? Bây giờ về hỏi anh ta là biết ngay chứ sao – Đức gằn giọng
– Không được! – Cô gắt nhẹ – Tuyệt đối không được!
– Sao lại không? Chứ bà cứ định ở đây mà suy đoán à?
– Nếu… ngộ nhỡ… không phải… thì mọi chuyện sẽ ra sao? Nếu thế thì tôi không có đủ can đảm để đối diện với anh ấy đâu.
– Nhưng mà…
– Cứ bình tĩnh được không? Chúng ta sẽ xác nhận lại chuyện này vào ngày mai. Sau đó tính tiếp.
– Hương nói đúng đấy. – Thảo vỗ vỗ vai Đức – cứ về đi đã, cũng không được tỏ thái độ nghi ngờ gì. Mai sẽ tìm cơ hội xem rốt cuộc Minh Châu có nhìn đúng không.
– Chúng ta về thôi. Cần nghỉ ngơi để mai còn làm việc.
Nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cô, Đức thở dài, hậm hực bỏ đi trước. Thảo vội vàng chạy theo.
– Chúng ta về thôi.
Minh Châu ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng nói. Cô gật đầu. Từng bước từng bước, ngày càng nặng nề hơn.
Như một cơn sóng ngầm, cuộn dâng dữ dội trong lòng đại dương dù cho bề mặt vẫn yên bình đón nhận ánh mặt trời vàng ruộm trên cao….
Hương khẽ day day thái dương, mệt mỏi nhìn mọi người xung quanh. Do nghĩ ngợi quá nhiều cộng với lạ nhà nên tối qua cô gần như thức trắng. Mắt cứ mở thao láo nhìn trần nhà trong khi mọi người đã ngủ ngon giấc. Vì vậy nên cả người rất khó chịu, mí mắt cứ nặng trĩu.
Ngày thứ hai trong đợt tình nguyện, câu lạc bộ giúp người dân thu hoạch dứa. Cuối tháng 3 đầu tháng 4 là lúc lứa dứa đầu tiên bắt đầu chín. Nhìn sườn đồi trải dài toàn dứa là dứa với những chiếc lá nhọn hoắt, viền lá đầy răng cưa, ai cũng vừa háo hức vừa sợ. Câu lạc bộ có tầm 40 người, tuy không phải ai cũng sinh ra ở thành phố nhưng cũng ít người đã từng làm những công việc kiểu này bao giờ. Trong khi Thanh Bình đến hỏi một bác nông dân cách thu hoạch thì những người còn lại bắt đầu tiến vào ruộng. Một chị bên tổ xã hội mà mọi người vẫn thường gọi là đại tỉ vì chẳng biết sợ bất cứ thứ gì bước lên phía trước, cúi xuống nhìn rồi reo lên.
– A ha. Có một con rắn nhỏ!
Ngay lập tức những tiếng hét hãi hùng vang lên. Đám con gái co giò chạy một mạch lên bờ. Lũ con trai vì giữ thể diện nam nhi, không dám chạy nhưng cũng tụ tập hết lại, không đi lại gần đám dứa gai góc đó nữa.
– Đừng sợ. Rắn này có độc đâu. Nhìn nó có vẻ hiền mà.
Đại tỉ nhoẻn miệng cười, tiếp tục quan sát con rắn, không để ý đàn em phía sau đang nhìn mình như người ngoài hành tinh.
– Cháu gái nói đúng đấy.
Một bác trai đi đến, phía sau là Thanh Bình. Bác ấy nhìn cả bọn đang co rúm một góc, bật cười.
– Đừng sợ. Nó không làm hại các cháu đâu. Chúng tôi thường xuyên kiểm tra ruộng dứa nên hiếm khi có rắn rết.
– Vậy… cái con rắn này…. – Minh Châu khiếp đảm chỉ tay về con rắn đang nằm trong tay đại tỉ.
– Cháu nhìn kĩ xem.
Cả câu lạc bộ xúm lại nhìn. Rồi…
– Giời ạ! Rắn giả!
– Ai bày trò thế?
– Thật là….
Những tiếng thở phào xen tức giận vang lên, khuôn mặt ai nấy đều giãn ra.
Hương đưa mắt nhìn Đức. Cậu ta rõ ràng là vừa bật cười và đưa tay huých Vũ Phong. Không phải là hai người này chứ?
Dường như cảm nhận được cái nhìn của cô, cả hai quay lại rồi sau đó đưa mắt về phía khác. Nhưng cô kịp nhìn thấy vành tai Vũ Phong đỏ ửng. Anh ấy khi nói dối hoặc làm điều gì sai vành tai sẽ chuyển màu.
– Bà nhìn cái gì thế?
Thảo theo ánh nhìn của cô hướng về phía Đức, tò mò hỏi. Cô lắc lắc đầu, khoát tay. – Không. Không có gì.
– Nhưng mà…
– Anh Bình đang gọi kìa.
– Nhưng…
Chuyện này chẳng hay ho gì mà kể. Cô cũng thừa biết bản tính láu cá của Vũ Phong, nhưng không ngờ Đức lại hùa theo anh ấy. Hôm qua cậu ta còn nổi nóng muốn đánh người mà giờ lại bá vai bá cổ người ta mà cười cợt. Kéo tay Thảo đi được vài bước, cô không nén được quay lại nhìn. Gió thổi khá mạnh khiến mái tóc Vũ Phong bồng bềnh. Trên môi là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nheo nheo lại. Thân hình cao lớn đứng giữa bao người vẫn nổi bật. Như cơn gió hoang dã… Tim chợt nhói lên. Cô vội vàng quay đi, cúi đầu bước tiếp, cố kìm cảm xúc dâng lên trong lòng.
***
Trồng được ruộng dứa thế này đã không dễ nhưng thu hoạch cũng không phải là chuyện đơn giản. Do không có kinh nghiệm nên rất nhiều lần Hương bị gai cứa vào mu bàn tay.
– Mọi người nhớ là không được cắt sát quả dứa nhé. Phải cắt thêm một phần cuống phía dưới nữa…
Giọng Thanh Bình vang lên đều đều.
– Chết rồi!
Nghe giọng thiểu não bên cạnh, cô quay sang. Minh Châu đang cầm quả dứa được cắt rất gọn gàng, gọn đến nỗi không còn một chiếc lá nào, trơ trọi toàn quả với mắt và mắt.
– Bà không nghe anh Bình nói gì à? – Cô trợn mắt, thì thào.
– Tôi cắt trước khi anh ấy nói – Minh Châu ủ rũ – Chẳng phải khi đi mua dứa thì nó toàn thế này à?
– Đó là người ta cắt hết ngọn rồi bán trực tiếp. Chúng ta thu hoạch về còn vận chuyển nữa. Bà mà cắt thế này thì dứa hỏng hết trước khi bán đấy.
– Nhưng mà tôi trót làm rồi. Giờ sao đây?
– Còn sao nữa? Những quả đấy chúng ta mua lại rồi tính sau chứ sao. Bao nhiêu quả?
– 15…
– …
– Bà nói gì đi chứ?
– Bà bảo tôi nói gì bây giờ?
– Bảo cô nhóc này quá ngốc!
Cô và Minh Châu giật bắn người, ngẩng đầu ngay lên. Tuấn Anh một tay cầm dao một tay cầm quả dứa mà Minh Châu đã cắt, nhe răng cười.
– Anh vừa nói gì hả? – Minh Châu nghiến răng, trừng mắt nhìn Tuấn Anh.
– Nói em ngốc! Bao nhiêu thế này, em định làm những món gì hả?
– Liên quan gì đến anh?
– Tôi đang định xem biểu hiện của em thế nào … vốn định giúp nhưng mà…
Tuấn Anh xoay người, giả bộ chuẩn bị bước đi. Minh Châu vội vàng nắm lấy cổ tay Tuấn Anh.
– Khoan!
– Hử?
Tuấn Anh ngoái lại, mắt nhìn vào bàn tay đang giữ chặt lấy tay mình, khóe môi nhếch lên.
– Anh… có thích dứa không?
– Hả?
– Hả cái con khỉ! Tôi hỏi anh có thích dứa không?
– À… ừm… cũng có… nhưng sao?
– Vậy chúng ta trao đổi được không? Anh mua giùm tôi chỗ dứa này, anh thích món gì tôi sẽ làm cho anh ăn?
– Em đang đùa đấy à?
– Nhìn mặt tôi giống đang đùa lắm à?
– Không…
– Vậy anh có đồng ý không? – Minh Châu sốt ruột
– Ok. Tôi sẽ nói với chủ vườn. Nhưng, nhớ là khi mua về các em phải làm hết đấy nhé.
– Không thành vấn đề.
Tuấn Anh bật cười, đưa tay vẫy vẫy rồi bước đi.
Cô quay sang nhìn Minh Châu. Cô nàng đang hớn hở xếp những quả dứa cắt hỏng sang một chiếc rổ lớn.
– Này!
Cô khều vai Minh Châu.
– Hả?
– Tôi hỏi bà một câu nhé?
– Hỏi gì thì hỏi đi? Bà không thấy tôi đang bận à?
– Bà với Tuấn Anh rốt cuộc là quan hệ gì?
Bộp!
Quả dứa rơi tự do, chạm vào mặt đất tạo nên một khoảng dập khá lớn, ngọn lá cũng nát tươm.
Minh Châu cúi xuống nhặt quả dứa thảm thương rồi thả vào rổ dứa cắt hỏng, nhẹ nhàng buông một câu.
– Thêm một quả nữa. 16 quả!
– Ê…
– Bà ăn no dửng mỡ đi lo chuyện thiên hạ hả?
– Có đúng không? Nhìn phản ứng của bà này… Ha ha… Khai mau… Đến đâu rồi…
– Này! Tôi cảnh báo trước nhé. Muốn ăn đòn không?
– Càng cáu càng chứng tỏ có chuyện rồi. Ê, nói đi. Chúng ta là bạn đúng không?
– …
– Sao im thế? Bà làm tôi tò mò rồi đấy.
– Bà mà còn hỏi thêm câu nào nữa thì tôi sẽ đem hết mọi chuyện nói với Vũ Phong đấy. Dù cho anh ấy đã nhớ lại hay chưa.
Nụ cười trên môi Hương vụt tắt, mắt tối sầm lại. Minh Châu đang lúi húi cắt dứa, ngẩng lên nhìn cô.
– Biết ngay mà. Bà càng tỏ ra tự nhiên thì trong lòng bà càng rối loạn.
– …
– Tối qua bà có biết bà lăn qua lăn lại bao nhiêu vòng không? Tôi và Thảo đều hiểu bà cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tụi tôi lại cầu mong bà cứ yếu đuối, khóc cũng được. Như thế tụi tôi mới có thể biết mình nên làm gì. Nhưng mà…
– Tôi mang rổ dứa này ra chỗ anh Bình đây. Anh ấy phụ trách thu dứa mà.
– Này… đừng có chạy chứ…
– Tập trung chuyên môn đi. Bà mà làm hỏng thêm quả nào nữa thì cái ví của Tuấn Anh sẽ càng thêm mỏng đó. Nên nghĩ cho “người thương” một chút chứ. Ha ha…
– NGUYỄN THU HƯƠNG! Bà chết đi!!!!
– Có người trốn việc nhé!
Hương quay lại. Vũ Phong đứng cách cô mấy bước chân, khẽ mỉm cười.
– Sao anh biết tôi ở đây?
– Tại sao à? Vì tôi với em có cùng ý nghĩ.
Vũ Phong bước đến gần hơn, đưa mắt nhìn xung quanh.
– Không khí trong lành thật đấy.
– Anh nói chúng ta có cùng ý nghĩ là sao?
– Không phải em muốn lên đây bắt cá à?
Cô tròn mắt nhìn anh.
– Sao…
– Bác chủ nhà cũng nói với tôi, lên trên này, nếu may mắn có thể bắt được cá theo khe suối bơi ra. Mọi người thu hoạch xong dứa đều về gần hết nhưng lại chẳng thấy em đâu cả. Tôi nghĩ em sẽ lên trên này. Chỉ đoán thôi không ngờ lại đúng.
– Tôi ước gì… anh …
– ?
– Không! Nếu đã lên đến đây thì anh có muốn cùng bắt cá không? Con suối ở ngay phía trước…
– Được!
Nước suối trong vắt nhìn thấy đáy. Những hòn cuội và đá nằm im dưới làn nước mát lạnh. Nước chảy từ khe đá trên cao, dội xuống mấy hòn đá tảng phía dưới rồi mới thành dòng về phía xuôi. Hương cùng Vũ Phong bước tới, ngắm nhìn dòng thác tuôn chảy. Bác chủ nhà nói rằng nếu muốn bắt cá thì phải đến chỗ này, giữa những khe hở cá thường bơi lặn trong đó.
– Ok. Chúng ta… bắt đầu – Hương hào hứng xắn tay áo lên.
Nhưng Vũ Phong lại đứng đực người nhìn cô.
– Sao anh còn không xắn quần lên, muốn ướt hết sao?
– Ừm…
Chạm nhẹ vào làn nước, cô cảm nhận được cái lành lạnh len lỏi dưới gan bàn chân. Từ rụt rè và lưỡng lự, cô mạnh dạn bước hẳn xuống.
– Lạnh! – cô khẽ thốt lên
– Bây giờ mới là cuối xuân, nước vẫn còn lạnh lắm.
Vũ Phong mỉm cười. Anh đã xuống nước từ lúc nào, đang đưa tay hứng lấy dòng nước đang ào ào đổ xuống. Nước trắng xóa phía sau lưng Vũ Phong như muốn ôm trọn lấy người con trai này. Cô thốt lên lời cảm thán, bước nhanh đến chỗ Vũ Phong. Nhưng, cô không để ý mình đang lội ngược dòng, đá cuội dưới chân trơn trượt.
– Cẩn thận!
Cả người cô lảo đảo, mất trọng tâm, chỉ chực ngã ngửa về phía sau. Hai cánh tay chới với phía trước khua loạn xạ. Một bàn tay to nắm lấy cổ tay cô kéo lại, giữ cho cô đứng thăng bằng. Cô hoảng hồn há hốc miệng mà ngước lên.
– …
Hoàn toàn không nói được từ nào. Khí thế từ Vũ Phong khiến cô vốn còn đang trong tình trạng hỗn loạn càng thêm luống cuống. Mắt mở to nhìn anh, miệng cứ há ra rồi ngậm lại. Vũ Phong quát to.
– Sao lúc nào em cũng hậu đậu như vậy hả?
– Tôi… tôi..
– Tôi cái gì mà tôi! Em hãy suy nghĩ một chút trước khi hành động được không? Em tưởng mình đang đi trên mặt đất hay sao mà cứ phăng phăng chạy như thế hả? Nếu ngã xuống thì nhẹ nhất cũng là bong gân đấy!
Cô ngẩn người nhìn Vũ Phong đang lửa giận phừng phừng. Anh ấy tức giận nên bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng dùng nhiều lực hơn khiến cô thấy đau nhói. Cô khẽ xoay cổ tay nhưng bàn tay cứng như thép vẫn nắm rất chặt.
– Vũ… Vũ Phong…
– Sao nào?
– Tôi… biết lỗi rồi… Anh… đừng quát nữa được không?
Vũ Phong khựng lại, lông mày nhíu chặt hơi giãn ra.
– Sao? Sợ đến thế cơ à?
Cô lắc đầu. Cô đâu có sợ, mà là hoảng hốt. Câu mắng mỏ của Vũ Phong dịu dàng và quen thuộc quá đỗi, nó khiến cô mơ mơ hồ hồ. Ánh mắt nhìn cô chăm chú mang theo bao nhiêu ấm áp. Vũ Phong vẫn cứ nắm chặt lấy cổ tay cô như sợ rằng nếu buông ra cô sẽ ngã ngay lập tức. Ánh nắng chiều lan tỏa, tiếng nước róc rách, dòng nước lạnh chảy qua hai chân…
– Tôi hơi mất bình tĩnh. Xin lỗi!
– Không… không sao… Là tại tôi…
– Ờ… Chúng ta… ờ… nên bắt cá thôi nhỉ?
– Vâng…
Vũ Phong giúp cô đứng vững, bàn tay buông tay cô. Chỗ cổ tay được anh nắm vốn nóng ấm chợt lạnh ngắt. Cô nuốt khan, gật đầu, bì bõm bước theo anh.
– Em đã từng đi câu cá bao giờ chưa?
Vũ Phong quay người, hỏi cô. Cô nhìn anh, rồi nhe răng cười.
– Vậy em định bắt cá kiểu gì?
– Ờ… Không phải cứ tìm mồi rồi buông cần là câu được cá à?
Vũ Phong nhìn cô với ánh mắt phức tạp rồi xoay người.
– Tôi nói sai à? Chả lẽ có cách câu khác?
– Đây là suối và thác nước! Nước chảy siết thế này, em định buông cần câu kiểu gì? – Vũ Phong nhếch mép – đi theo tôi!
Vũ Phong lôi ra hai chiếc chậu, một ít cám, giun đất và một bọc ni lông. Cô ngạc nhiên nhìn đống đồ anh mang theo, ngồi xuống bên cạnh, cô chỉ chỉ vào chiếc chậu.
– Chúng ta bắt cá bằng cái này?
– ừ!
– Làm thế nào?
– Em đổ cám, trộn với giun vào trong chậu, sau đó bọc ni lông, chọc một lỗ lớn trên mặt rồi đặt vào khe đá đằng kia. Chắc em cũng nghe bác chủ nhà nói rồi đúng không, cá hay bơi qua chỗ đó?
Cô lại gật gật đầu.
– Cá sẽ chui vào trong chậu ăn mồi, lúc đó ta sẽ nhấc lên. Hiểu chứ?
– Hiểu!
– Nhưng em phải làm lỗ nhỏ thôi. Suối không có cá lớn đâu, nếu lỗ quá lớn thì khi ăn xong chúng sẽ bơi đi mất.
– Ok! Nhưng mà anh chắc chắn làm thế này sẽ bắt được cá chứ? Tôi đã nhắn tin khoe với tụi Minh Châu rằng chúng ta sẽ mang nhiều cá về…
– Đúng là cầm đèn chạy trước ô tô. Chưa thả mồi mà đã khoác lác được rồi! Nếu đã vậy thì mau mau làm đi.
– Tuân lệnh!
– Thật là…
Câu cá là việc làm cần sự kiên nhẫn cực kì cao. Hương thấy mình quả thực không thích hợp với loại hoạt động này. Cô nhấp nhổm trên bờ, đưa mắt nhìn chậu cá dưới nước. Nước ở chỗ đó vẫn trong vắt, không hề có dấu hiệu nào của việc cám bị xới tung lên.
– Em có nhìn thế hay nhìn nữa cũng vậy thôi – Vũ Phong đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng có chút khàn khàn.
Cô ngẩng lên, vừa kịp nhìn thấy tia cười trong đáy mắt Vũ Phong. Bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời lan tỏa khiến cho đôi đồng tử đặc biệt càng thêm sâu thẳm, bên con ngươi màu nâu nhạt dần.
– Muốn làm gì đó thay vì ngồi đấy mà chờ đợi không? – Vũ Phong nhếch môi.
– Làm gì bây giờ?
– Nhìn phía kia kìa, em thấy rồi chứ? Nước ở đó khá lặng, lại có nhiều hòn cuội rất đẹp. Em muốn ra đó không? Tôi sẽ kiếm cho em một viên cuội.
– Nghe có vẻ hay ho đấy.
Dòng suối khá rộng nhưng lại nông. Hương theo Vũ Phong đi ra giữa dòng. Quả thực là có rất nhiều cuội. Cô cúi xuống nhặt bừa một viên đưa lên nhìn. Hòn cuội trắng xám, đặt trong lòng bàn tay mát lạnh. Trên mặt vì do nước bào mòn nên trơn mịn nổi lên vài đường gân lạ mắt.
– Phong, anh nhìn xem này, em tìm ra trước anh rồi đấy nhé!
Cô mỉm cười ngước lên.
Nụ cười đông cứng trên môi, Vũ Phong kinh ngạc nhìn cô.
Cô nhìn anh rồi há hốc miệng. Biểu cảm kia đã cho cô biết mình vừa nói gì. Vì quá vui mà cô đã vô thức dùng cách thức nói chuyện thân mật với anh. Cách xưng hô ấy từ khi gặp lại cô chưa từng dùng, lại càng chưa cười rạng rỡ như vậy. Cô mím môi, cố giữ cho vẻ mặt thật bình thản. Vũ Phong bước nhanh tới, cầm lấy tay cô.
– Anh… Anh… định làm gì….
Mặc cô hốt hoảng lắp bắp, Vũ Phong nhẹ nhàng giơ cao bàn tay cô, dùng ngón tay thon dài của mình cậy từng ngón tay đang bấm chặt vào lòng bàn tay của cô.
– Rất đẹp!
– Hả?
– Viên cuội rất đẹp – Vũ Phong mỉm cười, lấy viên cuội trong tay cô
– Ờ…
– Tôi thích nó, em có thể cho tôi không?
Cô vẫn chưa hoàn hồn, cứng nhắc gật đầu.
– Anh… thích?
– Không ngờ chỉ vì một viên đá vô tri mà em đã gọi tôi bằng anh. Sao tôi có thể không thích nó được?
Vũ Phong cúi xuống, đưa khuôn mặt lại gần. Cô có thể nhìn thấy chuyển động trong mắt anh. Khuôn mặt nóng bừng lên, cô đưa người lui về phía sau một bước.
– Cám ơn em! – Vũ Phong nhoẻn miệng cười
– Không có gì…. Ơ… Nhưng sao lại cảm ơn tôi?
Vũ Phong không trả lời cô, xoay người bước đi. Cô vội vàng bước theo, miệng lặp lại câu hỏi. Nhưng Vũ Phong một mực không chịu nói, cứ cười thật to. Cô bực mình, trợn mắt nhìn tấm lưng rộng trước mặt.
Nếu đã không nói… Ào! Cô cúi xuống, hất nước về phía trước. Rất chuẩn xác nước bắn tung lên người Vũ Phong.
Vũ Phong xoay người nhíu mày nhìn cô.
– Mát lắm đúng không? Chẳng phải anh kêu cắt dứa rất bẩn sao? Tôi giúp em tắm cho sạch sẽ.
Cô to gan hất thêm nước. Mái tóc Vũ Phong bị nước hất vào ướt nhẹp, rủ xuống trán. Cô bật cười, khuôn mặt anh ấy lúc này rất giống bánh bao nhúng nước.
Rào!
Nụ cười biến mất, cả miệng đầy nước. Cô sặc sụa phun nước ra.
– Em cũng cần tắm rửa.
Vũ Phong không chần chừ phản công lại. Cô ho mấy cái, trừng mắt. Giờ thì cô cũng ướt sũng nước rồi. Và cũng chẳng còn e dè nữa, cô và Vũ Phong bắt đầu té nước lên đối phương.
Qua qua lại lại, nước bắn tung, giọt nước bay trên không trung thành một đường cong đẹp mắt. Con suối vốn vắng lặng trở nên ồn ào.
– Hai người có ba tội. Thứ nhất là tách nhóm mà không nói với ai, khiến ọi người lo lắng. Thứ hai là đi bắt cá mà không thèm rủ bạn bè, đánh lẻ một mình. Thứ ba là nói đi bắt cá nhưng một con cũng không có lại còn ướt nhẹp từ đầu đến chân. Vì thế, theo ý kiến chung, phạt hai người phụ trách bữa tối. Còn nữa, sau khi ăn xong thì giúp bác chủ nhà xếp dứa ở ngoài sân vào trong nhà. Có ý kiến gì không?
Thanh Bình tuôn ra một tràng rồi đưa mắt hết nhìn Vũ Phong rồi lại quay sang phía Hương. Nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của anh ấy Hương nuốt hết những lời phản kháng vào trong bụng, đau khổ lắc đầu. Nhưng đấy là cô, còn Vũ Phong thì lại khác.
– Tôi phản đối. Thứ nhất, Hương có nói với Minh Châu và vài bạn khác nữa là lên núi. Do đó cái tội tách nhóm không có cơ sở. Thứ hai, tôi có rủ vài người nhưng họ thà ở lại ôm dứa chứ không muốn leo trèo, vì vậy càng không thể trách tụi này đánh lẻ không gọi bạn bè. Còn cái tội thứ ba…
Vũ Phong ngừng lại, quay sang nhìn cô. Dưới đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm của anh, cô rụt cổ, đầu cúi không thể thấp hơn. Vũ Phong lại nói tiếp.
– Tụi này không phải là không bắt được cá, mà là, có người quá tốt bụng…
– Là sao? – Mọi người ngơ ngác.
– Cô nàng này – Vũ Phong chỉ vào cô – không những không bắt được con nào mà còn hăng hái thả hết mấy con cá tôi vất vả bắt được.
– Cái gì? – Minh Châu thốt lên – Bà bị sao thế hả? Ôi! Món cá nướng của tôi!!!
– Đâu có – cô xua xua tay – là tôi muốn giúp anh ấy. Ai dè đá trơn quá… thế là chậu cá úp ngược… cá … nó lặn mất tiêu…
Mấy chục cặp mắt rực lửa nhìn cô như muốn thiêu cháy cô thành tro. Họ đã ngóng trông món canh cá, cả cá nướng nữa. Nhưng vì cái tính hậu đậu trời cho của cô, đến con cá nó thế nào cũng chẳng được nhìn thấy huống hồ là ăn. Trong khi cô thu người, muốn co giò chạy khỏi nơi đầy sát khí này, Vũ Phong lại nhàn nhã đứng bên cạnh thích thú nhìn người gặp nạn.
– Anh đã nói là sẽ giúp tôi cơ mà – Cô hạ giọng, rít lên.
– Tôi chẳng phải đã thanh minh hộ em rồi còn gì. Không phải là em không bắt được mà do trượt chân nên đổ hết cá đi.
– Đấy gọi là giúp à? – cô lườm anh
– Hai người to nhỏ gì đấy? – Thanh Bình cắt ngang – giờ mọi người đi tắm rửa, nghỉ ngơi, sau đó chờ hai người này nấu nướng xong thì chúng ta đánh chén nhé!
– Nhất trí – mọi người hào hứng reo ầm lên rồi lũ lượt kéo nhau đi mất.
Cô méo xệch miệng, nhìn Thanh Bình, Minh Châu và Thảo cầu cứu. Nhưng họ chỉ nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, mím môi nén cười.
– Cố gắng nhé!
Cái sân nhanh chóng vắng hoe không còn một bóng người, cô ảo não ngẩng lên.
– Giờ…. Chúng ta làm gì đây?
– Nấu ăn chứ còn làm gì? Trước hết cứ vào bếp xem có những nguyên liệu gì. Mọi người cũng mệt rồi nên nấu món gì ngon một chút.
– Nấu cho họ ăn là may lắm rồi – cô bĩu môi – họ còn dám cằn nhằn?
– Tại sao lại không thể?
Giọng Tuấn Anh vang lên ngay sau lưng khiến cho cô giật bắn người, nhảy dựng lên.
– Em có cần phản ứng thái quá thế không?
Tuấn Anh chán nản nhìn cô. Cô đưa tay vuốt vuốt ngực, trừng mắt nhìn anh ta.
– Anh là ma hay sao mà đi chẳng có tiếng động nào thế? Hù tôi thót tim!
– Ha ha…. Không nghĩ em nhát gan đến vậy. Biết thế anh đã dọa em thêm chút nữa.
– Anh thử xem…
– Cậu có việc gì? – Không để Tuấn Anh nói tiếp, Vũ Phong đã đưa tay cầm cổ áo kéo anh ta cách xa cô mấy bước chân, đồng thời xoay người đứng chắn ngang ở giữa.
Tuấn Anh xoa xoa cái cổ đáng thương, hậm hực nhìn Vũ Phong. Hương không biết khuôn mặt Vũ Phong thế nào vì anh đứng xoay lưng về phía cô, chỉ thấy Tuấn Anh đang hùng hùng hổ hổ ngay lập tức thay đổi nét mặt, nhe răng cười.
– Không….. hờ hờ… Không làm phiền hai người nữa…
– Anh có việc gì cần tụi em giúp sao? Cứ nói ra đi.
– Anh… – Tuấn Anh nuốt nước bọt, rõ ràng nói chuyện với cô nhưng mắt lại hướng về phía Vũ Phong – à… không…
– Cậu nói ra xem nào – Vũ Phong cất tiếng – ấp úng cái gì?
– Ví! Trả tôi cái ví tiền.
– Ví? Ví nào? À…. Cái cậu làm rơi ấy à?
– Ừ. Chứ cậu nghĩ tôi còn có cái nào chắc?
– Tại chẳng thấy cậu nói gì, cứ nghĩ thiếu gia đây không cần nữa?
– Này, đừng dùng ánh mắt giết người ấy nhìn tôi chứ? Cậu không cần làm vậy thì tôi cũng biết mình nên giữ khoảng cách như thế nào mà! Thiếu gia cái khỉ mốc! Trả ví đây.
Tuấn Anh bực tức chìa tay ra. Vũ Phong rút từ túi quần ra một chiếc ví da màu nâu, nhưng lại vẫn cầm chắc trong tay, dường như chưa có ý định cho nó về với chủ.
– Cậu… – Vũ Phong xoay xoay chiếc ví – vẫn còn giữ tấm ảnh ấy à?
– Liên quan gì đến cậu – Tuấn Anh giựt lấy chiếc ví, đút vào túi rồi đưa mắt liếc nhìn cô – đó là việc của tôi. Tôi đi tắm đây, hai người nhanh chóng nấu nướng đi nhé. Tụi này làm việc vất vả cả buổi chiều nên đói lắm rồi.
– Xì! – Cô bĩu môi – anh cứ làm như mình chăm chỉ hơn tụi em vậy.
– Dù một chút thôi cũng là hơn! Đừng có anh nói gì em cũng đáp trả ngay vậy chứ? Càng ở lâu bên tên này em càng ngày nhiễm tính xấu của cậu ta rồi. Thôi, tôi đi tắm đây.
– Không tiễn – cô và Vũ Phong đồng thanh nói.
Khuôn mặt của Tuấn Anh đen lại, anh ta thở hắt ra.
– Đến đuổi người cũng giống nhau. Ok! Ok! Tôi biến ngay đây.
Tuấn Anh vẫy vẫy tay rồi bước đi, không quên tặng cho cô một nụ cười khó hiểu. Cô nhíu mày nhìn theo.
– Anh ấy thật đáng ghét.
– Tôi chưa thấy cậu ta dễ mến bao giờ.
– Hai người có thật là bạn bè không?
– Đôi lúc… tôi ước giá như đó không phải là sự thật.
– …
Vì từng chứng kiến tay nghề của Vũ Phong hôm chuyển nhà nên Hương cũng không mạo hiểm để anh làm gì quá phức tạp. Nhiệm vụ vô cùng đơn giản là gọt khoai tây, cà rốt.
– Đây là cái nạo vỏ. Anh quay ngược cái lưỡi… đúng vậy… rồi kéo… ok. Rất dễ phải không?
– Em định nấu món gì?
– Nấu canh khoai tây hầm, đậu sốt, … ừm… còn mấy quả dứa hỏng của Minh Châu… chúng ta có nên làm món dứa xào và nộm dứa nữa không? Đúng rồi. Đậu phụ sốt dứa chua ngọt. Món này ngon tuyệt cú mèo. Mấy nàng ăn kiêng sẽ rất thích à xem.
– Tùy em! – Đừng phó thác hết cho tôi chứ? Tôi chỉ là biết chứ không hề giỏi nấu nướng.
– Vậy chẳng lẽ để tôi làm à?
– …
– Mà sao tôi làm giống như em bảo mà củ khoai tây nó lại chỉ còn thế này nhỉ? Vũ Phong giơ củ khoai lên trước mặt. Giống như từ một quả trứng vịt biến thành trứng chim cút, củ khoai được gọt kĩ lưỡng đến mức lọt thỏm trong lòng bàn tay Vũ Phong. Cô cầm lấy củ khoai, ngẩng lên.
Ba giây sau…
PHỤT!
– HA HA HA HA….
Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo. Mặt Vũ Phong thoáng hồng, sau đó dần trở nên xám xịt, khi mà cô cứ cười mãi không ngừng.
– Em cười đủ chưa?
– Ha ha… Đau bụng quá… Ha ha…
– Này! Dừng được rồi đó!
Cười nhiều khiến nước mắt trào lên ở khóe mi, bụng cũng hơi đau. Nhưng cô chỉ cần nhìn củ khoai bé tẹo, lại thấy sự lúng túng ngượng ngùng lần đầu tiên xuất hiện ở Vũ Phong khiến cô không tài nào dứt cơn cười, cứ thế cười đến ngồi xụp xuống nền nhà. Mất một lúc lâu sau, khi Vũ Phong quyết định đứng tựa vào thành bếp, khoanh hai tay, mắt nheo lại nhìn cô chằm chằm, cô mới khó khăn nín cười.
– Cười chán rồi chứ?
– Xin… Hic… Xin lỗi!
– Có muốn cười nữa không?
Giọng nói trầm trầm, đáy mắt lấp lánh tia nhìn nguy hiểm của Vũ Phong báo hại khóe miệng cô vốn mỏi nhừ vì cười đông cứng lại, miệng đóng khung hình vuông nhìn anh. Cô cố khép môi lại, từ từ lắc đầu.
– Thoải mái đi. Tôi có ăn thịt em đâu?
– Xin lỗi!
– Vì cái gì mà xin lỗi?
– Vì cười quá nhiều. Nhưng mà, thực sự buồn cười lắm. Các cụ ta nói cấm có sai. Thiên tài thì cũng có điểm yế…
Lông mày Vũ Phong hơi dãn ra lại nhíu chặt lại. Anh bước tới gần cô hơn, cúi xuống. Cô theo phản xạ hạ thấp trọng tâm, hai tay chắn trước ngực, mở to mắt nhìn anh.
– Anh…. Định…. Làm …. Gì….
– Em đúng là điếc không sợ súng hả?
– Hử?
– Tôi không dạy dỗ em thì em càng được nước lấn tới phải không, cô nhóc?
– …
– Tôi nghỉ ngơi một chút! Em giỏi nấu ăn mà, hãy xử lí đống rau củ còn lại đi nhé!
– Cái gì?
– Có ý kiến sao? Chẳng phải em chê tôi vụng về ư? Để kẻ vụng về này động vào em không sợ sẽ hỏng bét hết à?
– Tôi nói thế bao giờ?
– Em không nói – Vũ Phong nhếch môi – nhưng mắt em diễn đạt hết! Vậy, bếp trưởng, bữa ăn tối ngày hôm nay nhờ hết vào em nhé!
Vũ Phong nở một nụ cười, đứng thẳng người dậy, phủi phủi quần áo rồi bỏ đi. Đến khi cô hoàn hồn thì nhà bếp chỉ còn mình cô. Cô lắp bắp.
– Không… đùa …. chứ?Bữa ăn diễn ra vô cùng ồn ào. 5 bàn ăn, 43 người.
Mọi người hào hứng nhìn các món ăn bày trên mặt bàn. Những tiếng trầm trồ xen khen ngợi vang lên. Hương ngồi cùng bàn với tụi Minh Châu, Thanh Bình, Vũ Phong, Tuấn Anh cùng với hai cô bạn nữa bên tổ xã hội.
– Có thật là hai người làm hết chỗ này không? – Tuấn Anh đưa đũa chỉ chỉ vào mấy đĩa thức ăn, mắt mở to kinh ngạc.
– Không!
– Có!
Mọi người trố mắt nhìn. Hương lườm Vũ Phong một cái.
– Là có hay không?
– Không phải! Là tôi làm hết! – cô trả lời.
– Hả?
– Cô ấy đùa thôi – Vũ Phong xua xua tay – tôi cũng tham gia mà.
– Anh? Anh làm gì? – Cô nghiến răng.
– Gọt khoai tây!
Nhìn khuôn mặt thản nhiên của Vũ Phong, cô thực sự muốn giết người. Bỏ đi một lúc lâu, quay trở lại khiến cái bếp trở nên hỗn độn, bung bét. Cả rổ khoai tây vào tay anh ta không còn được một nửa. Cô có hai tay, chứ bốn tay cũng không dọn dẹp được hết hậu quả Vũ Phong gây ra. Ấy vậy mà kẻ phá hoại này lại ngồi đây mà vỗ ngực tự hào.
Vũ Phong nín cười nhìn cô gái ngồi phía đối diện. Khuôn mặt vì giận dữ mà ửng hồng, môi mím chặt, ánh mắt tóe lửa nhìn anh. Rất muốn cười nhưng biết chắc chắn nếu làm vậy cô nhóc sẽ không thèm nhìn mặt mình nữa, thành ra cứ phải nín cười đến đau cả bụng.
– Muốn cười thì cứ cười – Tuấn Anh ngồi bên cạnh khẽ nói – cẩn thận nội thương. Cậu trêu chọc cô bé ấy thế nào vậy?
– Tôi có làm gì đâu – Vũ Phong nhún vai – cậu cũng biết tôi không giỏi công việc bếp núc mà.
– Nhìn cô nhóc như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
– Chuyện của tôi cậu quản làm gì? Mau tập trung ăn uống đi. Nhìn chẳm chằm người khác là không lịch sự đâu.
– Ồ! Cậu đang tự nói chính mình hả? Tuấn Anh như răng cười, ánh mắt mờ ám quét qua Vũ Phong.
– Minh Châu – Vũ Phong chợt gọi.
– Dạ?
– Tuấn Anh nói cậu ta thích ăn ớt cùng dứa. Em có thể gắp mấy miếng ớt cho cậu ta được không?
– Tất nhiên là được rồi.
Nói đoạn Minh Châu hào phóng bỏ nguyên hai quả ớt chỉ thiên vào bát Tuấn Anh cùng nụ cười rạng rỡ.
– Anh cứ từ từ thưởng thức nhé! – cô nàng nheo nheo mắt.
– …
Tuấn Anh khóc không ra nước mắt nhìn tên bạn xảo quyệt đang nhàn nhã uống nước, lại quay ra phía Minh Châu đang toét miệng cười. Hai kẻ này đúng là ác quỷ đội lốt người.
– Sao anh không ăn đi? – Minh Châu hỏi Tuấn Anh – ít ớt à?
– H… hả?
– Đây! – cô nàng gắp thêm hai quả nữa – vậy là được chứ? Không ngờ anh lại ăn cay được như vậy. Ăn đi. Tôi đã có lòng gắp cho nên anh không được để thừa bất cứ thứ gì đâu đấy.
– …
Tuấn Anh méo mặt nhìn mấy quả ớt đo đỏ nằm trong bát. Ớt chỉ thiên, ăn một miếng uống cả lít nước không đủ. Bốn quả ớt mà ăn vào khả năng chết người cực kì cao. Bọn họ có còn nhân tính không vậy?
Kết thúc bữa cơm, Minh Châu nhìn Tuấn Anh quằn quại vì miệng đang bốc hỏa thì cười đến chảy nước mắt. Hương định bước đến gần xem anh chàng có cần giúp đỡ gì thì Vũ Phong đã giữ lại, khuôn mặt bình thản nhìn bạn bè lâm nạn, phun ra một câu.
– Đấy gọi là gieo nhân nào gặt quả đấy. Em không cần nhúng tay vào.
– Là sao?
– Cậu ta có thể tự cứu mình, em đừng gặp ai cũng ân cần quan tâm quá mức.
– Nhưng mà… Anh ấy…
– Có Minh Châu với Thảo lo rồi.Chúng ta còn nhiệm vụ nữa đấy. Đi thôi!
Vũ Phong không chừa cho cô một giây lưỡng lự, cầm tay cô kéo đi. Khi nhìn thấy cả sân dứa trước mặt cô mới nhớ ra. Bọn họ còn phải giúp xếp dứa vào nhà kho. Thấy cô nghệt mặt, đứng ngẩn người tại chỗ, Vũ Phong khẽ vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô. Cô vô thức ngước lên.
– Sao thế? – Vũ Phong bật cười.
– Chỗ này… có bao nhiêu quả?
– Một trăm! Hình như thế! Hoặc nhiều hơn – Vũ Phong nhún vai.
– Anh nói… nghe… nhẹ nhàng ghê!
– Nhanh thôi. Bác chủ đi có việc, dặn chúng ta cứ lần lượt xếp theo hàng dọc là được.
– Ờ…
– Còn đứng ngẩn ở đó, làm việc thôi.
– Tôi biết rồi…
Ánh trăng mờ ảo lơ lửng trên không, chiếu rọi bóng hai người đang im lặng làm việc. Vốn Vũ Phong không nói nhiều, Hương không bắt chuyện thì ngay lập tức hai người sẽ chìm vào không gian riêng. Cúi xuống ôm lấy mấy quả dứa, cô liếc mắt nhìn Vũ Phong. Trán ướt đẫm mồ hôi, ánh trăng chiếu vào lại lấp lánh kì lạ. Chiếc mũi cao, khuôn mặt nam tính. Vô cùng quen thuộc.
– Á!
Cảm giác nhói đau ở ngón tay khiến cô bất giác kêu lên. Vũ Phong giật mình ngẩng lên.
– Sao thế?
– Tay… hình như bị lá dứa cứa vào…
Vũ Phong bước nhanh tới, cầm lấy tay phải của cô. Ngón trỏ bị cứa một đường khá dài.
– Đau không?
Cô nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ là vết thương nhỏ nhưng Vũ Phong lại có vẻ rất lo lắng, đôi lông mày nhíu chặt lại, hằn hai đường trên trán. Cô rút tay ra, mỉm cười.
– Không sao đâu. Đợi chút nữa máu sẽ tự đông thôi.
– Có cần băng…
– Vết thương này nhằm nhò gì? Khi tập nấu nướng tôi thường xuyên bị dao cứa vào, vết cắt lúc đó còn sâu hơn thế này nhiều.
Xoa xoa ngón tay, cô vô thức ngước lên, thấy Vũ Phong đang nhìn mình chằm chằm. Đáy mắt sâu thẳm, dưới ánh sáng mờ ảo không rõ cảm xúc. Bị nhìn như vậy, tim cô nhanh chóng tăng nhịp, mặt cũng nóng lên.
– Em ngồi nghỉ đi – Vũ Phong quay mặt đi – chỗ dứa còn lại để tôi làm nốt.
Cảm xúc ồn ào bị dội nước lạnh, cô không đáp nhưng cũng chẳng phản đối, tìm một góc ngồi xuống ngắm nhìn Vũ Phong chuyển dứa vào kho. Đây là lần thứ mấy anh trốn tránh rồi? Cô không rõ. Cứ khi cô cảm nhận được bên trong khuôn mặt bình thản kia có gì đó le lói xuất hiện thì ngay lập tức Vũ Phong lại vội vàng chạy mất. Cô có cảm giác anh đang trốn chạy, lo sợ giữa cả hai sẽ nảy sinh hạt mầm không đáng có. Sự phát hiện này khiến tâm trạng cô không vui vẻ chút nào.
– Vũ Phong?
Nghe thấy cô gọi Vũ Phong đặt hai quả dứa trên tay xuống, xoay người lại.
– Hả?
– Có đau không?
– Em hỏi cái gì cơ?
– Nếu bị xe đâm… có đau không?
– …
– Tôi luôn tự hỏi như vậy… Ánh sáng chói mắt… Ầm… Liệu có đau không? Liệu có thể vì thế mà ngủ mãi không?
– Em đang lảm nhảm cái gì vậy?
Cô ngước lên, nhìn khuôn mặt cau có, tức giận tột đỉnh xen với hốt hoảng không kìm chế mà biểu lộ ra ngoài của Vũ Phong, khẽ nhếch môi.
– Anh có hiểu không? Cảm giác ấy…
– …
– Nếu có thể, tôi luôn tự nhủ giá như đó là mình, thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng rồi, nhận ra, vẫn vậy. Giống như ta luôn tin rằng sẽ có ngày nhìn thấy thiên đường, nhưng trước khi đến được thiên đường, thì phải đi qua địa ngục trước. Uống bát canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện của kiếp trước. Quá khứ tiền định cũng do vậy nhỏ hơn cả hạt bụi, nhanh chóng bị quên lãng. Khi gặp lại cố nhân, khung cảnh trăm năm không đổi, chỉ có lòng người xa lạ…