Con Mồi Của Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 10


Đọc truyện Con Mồi Của Chàng Trai Lạnh Lùng – Chương 10

Bởi vì đêm qua quá điên cuồng, Hứa Linh ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi Hứa Linh rời giường mặc quần áo thì liền gọi Hạ Xuyên dậy.

Nhưng Hạ Xuyên bị Hứa Linh bắt nạt một đêm, sắp mệt đến nhũn thành bột rồi, làm thế nào cũng không chịu dậy…

“Tôi thật sự rất mệt mỏi, cậu để cho tôi ngủ thêm một lúc nữa đi! Cùng lắm thì chúng ta ở đây tiếp một ngày nữa là xong!” Hạ Xuyên ôm chặt lấy gối đầu, còn buồn ngủ nói.

“Không được! Nhanh dậy đi… Buổi chiều có tiết của viện trưởng, chúng ta không thể vắng mặt!” Hứa Linh tàn nhẫn cướp gối đầu của Hạ Xuyên đi, còn ôm luôn cả cái chăn.

“Mẹ nó, chán ghét muốn chết!” Không có gối đầu cùng chăn, Hạ Xuyên không có cách nào ngủ tiếp chỉ có thể oán hận trừng mắt với Hứa Linh, tâm không cam lòng không muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa động một cái liền đau kêu thét lên.

“Làm sao vậy?” Hứa Linh lập tức lo lắng hỏi.

“Mông đau!” Hạ Xuyên đau đến sắp chảy nước mắt, mông của cậu bị Hứa Linh chà đạp một đêm, thiếu chút nữa cũng nở hoa rồi.

“Trở về sẽ bôi thuốc cho cậu, bây giờ cậu kiên nhẫn một chút!” Hứa Linh lấy quần áo mặc vào cho Hạ Xuyên, cậu biết hiện tại Hạ Xuyên căn bản không có sức mặc quần áo.

“Tôi muốn tắm rửa, toàn thân dính nhơm nhớp khó chịu muốn chết!” Hạ Xuyên yêu cầu.

“Nơi này không có phòng tắm, trở về thì tắm!”

“Tôi không chịu, tôi muốn tắm ngay bây giờ, bằng không tôi sẽ không đi nữa!” Hạ Xuyên cố ý làm khó dễ Hứa Linh. Hừ! Vương bát đản này tối hôm qua thao cậu thành như vậy, ngủ dậy ngay cả lời dễ nghe cũng không nói một câu, đã muốn đi học. Giống cậu trước kia mỗi khi làm tình xong ngày hôm sau thức dậy, sẽ luôn dịu dàng dỗ dành những nữ sinh này, làm cho bọn họ vui vẻ…

“Cậu không muốn đi cũng được, chúng ta tiếp tục chuyện tối hôm qua!” Hứa Linh cười lạnh uy hiếp, làm Hạ Xuyên sợ tới mức vội vàng đẩy Hứa Linh ra, bảo vệ cặp mông của cậu.

“Cậu mở tưởng chạm vào tôi một lần nữa, cậu cái đồ dã thú này!” Đùa à, nếu tiếp tục làm nữa cậu còn mệnh để sống sao!

“Vậy ngoan ngoãn ngồi dậy cho tôi, đi nhanh về trường học, đừng cố tình gây sự nữa!” Hứa Linh giúp Hạ Xuyên mặc quần áo cùng đeo giày xong, liền đi xuống quầy tiếp tân tìm nước rửa mặt chải đầu.

“Mẹ nó, hỗn đản! Một ngày nào đó ông đây phải thao lạn hoa cúc nhỏ của cậu, cho cậu gọi ông đây là ông nội!” Chờ Hứa Linh rời đi, Hạ Xuyên nghiến răng nghiến lợi mắng.

Hứa Linh nhanh chóng liền cầm một phích nước ấm trở về, làm ướt khăn lông xong liền giúp Hạ Xuyên lau mặt. Hạ Xuyên bởi vì miệt mài quá độ, trên khuôn mặt tuấn tú che kín dấu vết ***, miệng thì bị Hứa Linh làm phá da…

Nhưng mà Hạ Xuyên cũng không khách khí với Hứa Linh, cổ cùng phía sau lỗ tai của Hứa Linh cũng lưu đầy vết hôn, vết cắn của cậu, trên người lại càng không cần nói, không có một chỗ nào là bình thường, may mắn Hứa Linh có khẩu trang, bằng không cậu căn bản không có cách nào quay về trường học…

Chờ hai người rửa mặt chải đầu xong, Hạ Xuyên siêu cấp khó chịu rời khỏi khách sạn cùng Hứa Linh. Lúc gần đi, cậu quay đầu lại nhìn khách sạn nhỏ cực kỳ đơn sơ, ở đây chứa toàn bộ những chuyện nên làm cũng như không nên làm của cậu và Hứa Linh, hiện tại cậu thật sự không có cách nào quay đầu lại…

Ôm tâm tình cực kỳ phức tạp, Hạ Xuyên cùng Hứa Linh ngồi trên xe bus trở về trường học…

Hạ thể của Hạ Xuyên rát vô cùng, thật vất vả nhịn được đến trường học, vừa mới xuống xe lại thấy Lâm Nhã Đình cùng Tương Thiến Thiến lo lắng đứng ở trước cổng trường nhìn ngó xung quanh, tự nhiên là đang đợi bọn họ…

Không xong! Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Xuyên nhất thời biến thành quả mướp đắng, ngày hôm qua cậu đã hoàn toàn bỏ quên hai cô gái này, phải giải thích thế nào về thất thường của mình hôm qua đây, còn nữa cậu phải nói thế nào cho Lâm Nhã Đình biết hai người bọn họ đã chơi xong rồi…

“Hạ Xuyên!”

“Hứa Linh!”

Đang lúc Hạ Xuyên buồn rầu không biết nên làm thế nào cho phải, Lâm Nhã Đình cùng Tương Thiến Thiến đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng kích động chạy tới.

“Ngày hôm qua hai người đã đi đâu, sao cả đêm cũng không về? Bọn em lo lắng gần chết!” Tương Thiến Thiến lo lắng hỏi.

“Đúng vậy! Bọn em một đêm không ngủ, lúc nào cũng lo hai người gặp chuyện không may…” Lâm Nhã Đình giữ chặt tay Hạ Xuyên, nói xong nước mắt lại theo đó chảy ra, bộ dáng điềm đạm đáng yêu dễ làm người khác đau lòng.

Hạ Xuyên vội vàng bỏ tay Lâm Nhã Đình ra, bởi vì cậu nhìn thấy Hứa Linh dùng ánh mắt vô cùng khủng bố nhìn chằm chằm vào cậu cùng Lâm Nhã Đình cười lạnh…

Lâm Nhã Đình kinh ngạc nhìn cậu, không rõ vì sao cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế, chẳng lẽ là vì Tương Thiến Thiến? (con ngu) Chính là cô phát hiện Hạ Xuyên ngay cả con mắt cũng không liếc Tương Thiến Thiến một cái…

“Bọn tôi hiện tại phải đi học, chờ muộn một chút sẽ giải thích cho hai người, chúng tôi đi trước!” Còn hơn ngày hôm qua, Hứa Linh đồng dạng lạnh lùng không ít.

“Hai người…” Lâm Nhã Đình muốn hỏi rõ ràng, nhưng Hạ Xuyên cùng Hứa Linh đã ném hai cô lại đi vào trường học.

“Nhã Đình, bọn họ rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại trở nên kỳ quái như vậy?” Tương Thiến Thiến đột nhiên có loại dự cảm vô cùng không tốt.

“Tớ cũng không biết, lát nữa chúng ta nhất định phải hỏi rõ ràng!” Lâm Nhã Đình âm thầm đoán các loại nguyên nhân có thể xảy ra, trong lòng cũng tính toán bước tiếp theo mình nên làm như thế nào.


Vừa rời khỏi tầm mắt của bọn Lâm Nhã Đình, Hạ Xuyên liền đau ngã vào người Hứa Linh, bởi vì liên quan đến nơi đó, mỗi bước đi của cậu đều đau như dao cắt, thời điểm trở về đều là Hứa Linh giúp đỡ cậu.

“Cậu muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hứa Linh biết cậu rất vất vả, ngày hôm qua cùng mình đánh một trận ác liệt, lại bị mình làm suốt một đêm, cho dù là siêu nhân cũng sẽ không chịu nổi.

“Chúng ta nhanh trở về đi!” Hạ Xuyên lắc đầu. Cậu cảm giác bên trong có cái gì chảy ra, khẳng định là thứ Hứa Linh để lại bên trong ngày hôm qua, phải nhanh chóng trở về lấy nó ra.

Hứa Linh đỡ Hạ Xuyên làm cho cậu tựa vào trên người mình, tận lực giảm bớt gánh nặng cho cậu ta, chậm rãi đi về phía ký túc xá nam sinh…

Chờ tới lúc trở về ký túc xá, Hạ Xuyên đã sớm đổ mồ hôi như mưa, may là ông trời phù hộ, La Suất cùng Đại Tiểu Cường cũng không ở, trong ký túc xá không có ai, bằng không Hạ Xuyên không biết phải giải thích như thế nào về bộ dáng chật vật hiện tại của mình.

Dưới sự nâng đỡ của Hứa Linh, Hạ Xuyên vào phòng tắm, Hứa Linh xối nước nóng, giống như một nữ phó cẩn thận nhất, giúp Hạ Xuyên rửa sạch từ trong ra ngoài một lần.

Lúc Hứa Linh đưa tay vào trong thân thể của Hạ Xuyên móc ra dịch thể cùng máu, Hạ Xuyên đau phát khóc. Tối hôm qua lúc làm còn không cảm thấy gì, hiện tại mới phát hiện mông đau quá, đau đến mức như không phải của cậu, đau chết cậu!

“Hối hận sao?” Hứa Linh đột nhiên rũ mắt nhìn Hạ Xuyên thấp hơn cậu một chút hỏi.

Hạ Xuyên lắc lắc đầu, tuy rằng thật sự rất rất đau, nhưng cậu cũng không hối hận chuyện ngày hôm qua…

Hứa Linh khẽ nhếch khóe môi, ôm cậu rời khỏi phòng tắm, dịu dàng đặt cậu lên trên giường xong, trở lại bên giường của mình lấy ra một con gấu bông đã rất cũ rồi xoay người đưa cho cậu.

“Cái này cho cậu!”

“Đây là cái thứ gì vậy? Khó coi chết đi được, thật quê mùa! Hơn nữa thứ này không phải nên đưa cho nữ sinh mới đúng sao!” Hạ Xuyên nhíu mày.

“Không cần thì thôi!” Hứa Linh có điểm mất hứng, muốn cầm con gấu bông đi.

“Thứ gì tặng cho người ta rồi sao có thể lấy lại chứ!” Hạ Xuyên lập tức vươn tay ôm chặt lấy con gấu bông, tuy rằng một người đàn ông trưởng thành chơi cái này thật sự rất không ra cái dạng gì, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Linh tặng đồ cho cậu, sao có thể không cần!

Trong mắt Hứa Linh hiện lên nụ cười, buông tay ra đưa gấu bông cho cậu. “Cậu thế này tốt nhất đừng đi học, ở ký túc xá nghỉ ngơi đi!” Hạ Xuyên hiện tại đi học, nếu không cẩn thận có thể sẽ té xỉu ở phòng học…

“Nhưng buổi học hôm nay là của viện trưởng…” Hạ Xuyên cũng không muốn đi, nhưng lại sợ viện trưởng vì thế mà gọi điện cho ông bô nhà cậu.

“Tôi sẽ giúp cậu giải thích với thầy ấy, cậu hãy ngủ một giấc thật ngon, lúc ở khách sạn không phải cậu vẫn rất muốn ngủ sao!”

“Ừm!”

“Tôi đi học đây!” Hứa Linh nhìn thời gian, sau khi xử lý xong quần lót dính máu của Hạ Xuyên liền đi học.

Chờ Hứa Linh đi rồi, Hạ Xuyên nhìn con gấu bông bên cạnh thở dài, thật không hiểu vì sao mình lại đi thích cái tên này. Biến mình thành như vậy, thế mà lại chỉ tặng cậu cái thứ chỉ nữ sinh cùng trẻ con mới chơi, hơn nữa con gấu bông này thoạt nhìn rõ ràng đã có chút cũ kỹ…

Đáng giận! Ngay cả cái mới cũng luyến tiếc mua cho cậu! Đồ hẹp hòi! Đồ nông dân nghèo kiết xác…

Hạ Xuyên buồn bực đấm cho con gấu bông già nua mấy cái, làm cho nó ngã chổng vó…

“Hả, đây là cái gì?” Hạ Xuyên đột nhiên phát hiện đùi trong của gấu bong có mấy chữ, tò mò cầm lên nhìn.

“Tặng cho nhị mao đáng yêu nhất?!” Hạ Xuyên nhíu mày. Nhị mao là ai? Cái tên thật quê mùa!

Hạ Xuyên thật sự quá mệt mỏi, không có tinh lực nghĩ nhiều, ngáp một cái liền ôm gấu bông tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ…

Hứa Linh đến chạng vạng mới trở về, vừa vào cửa liền thấy Hạ Xuyên đang ôm gấu bông ngủ say, còn chảy nước miếng nữa!

Đáy mắt hiện lên nụ cười, Hứa Linh đặt đồ ăn vừa mua lên bàn, ngồi xuống bên giường. Nhìn thấy khuôn mặt ngủ giống như đứa nhỏ của Hạ Xuyên, Hứa Linh nhếch khóe môi. Thật sự là con heo! Ngay cả ngủ cũng giống heo… Đáng yêu!

“Heo, nhanh dậy ăn cơm!” Hứa Linh véo cái mũi của Hạ Xuyên, lạnh giọng kêu lên.

“Làm gì thế? Đừng ồn! Tôi còn muốn ngủ!” Hạ Xuyên hất tay cậu ra, quay đầu tiếp tục ngủ.

Hứa Linh nhướn mày, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa, đột nhiên đưa tay óp mũi Hạ Xuyên lại, làm cho cậu không thể hô hấp.

“Ưm ưm… Ưm…” Hạ Xuyên thiếu hơi lập tức khó chịu giãy giụa, mở to mắt hất tay Hứa Linh ra, lửa giận tận trời mắng: “Cậu làm cái gì vậy? Cậu muốn giết tôi à!”

“Đã tỉnh!” Gian kế đã thực hiện được Hứa Linh vừa lòng nhếch khóe môi.


Hạ Xuyên vừa muốn chửi ầm lên, Hứa Linh đã nhấc đồ ăn đến quơ quơ trước mặt cậu, “Dậy ăn cơm thôi, ăn xong lại ngủ tiếp!”

Hạ Xuyên sờ sờ cái bụng, thật sự có chút đói bụng, nhớ ra tính cả ngày hôm nay, đã hai ngày rồi cậu không ăn cơm!

“Lần sau cậu không được dùng loại phương thức thiếu đạo đức này gọi ông đây dậy nữa, bằng không ông đây đánh chết cậu!” Hạ Xuyên cầm đôi đũa Hứa Linh đưa tới, không quên cảnh cáo.

“Không biết ai đánh ai!” Hứa Linh không để cho ai có mặt mũi cười nói.

“Cậu…” Hạ Xuyên tức đến không nói ra lời, tuy rằng Hứa Linh nói là sự thật, bản thân mình quả thật chỉ có nước bị cậu ta đánh, nhưng cậu ta cũng không cần nói trắng ra như thế chứ! Đồ khốn!

“Ngậm miệng lại, ăn cơm nhanh lên!” Hứa Linh đã mở cà mèn ra đẩy về phía trước.

“Ngậm miệng lại ăn cơm thế nào, cậu dạy tôi!” Hạ Xuyên tức giận vặn lại cậu ta.

“Ngây thơ!” Hứa Linh chịu không nổi đảo mắt xem thường.

Hạ Xuyên hừ lạnh một tiếng, vừa mở cà mèn ra nhìn, lập tức vui vẻ nở nụ cười. Là cơm rang chân giò hun khói chua ngọt, cậu thích ăn nhất! Cả thành phố chỉ có một tiệm cơm ở thành nam bán, nghĩ đến Hứa Linh vì mình đặc biệt chạy đến quán cơm xa xôi mua cơm, Hạ Xuyên nhất thời bay hết giận dữ, trong lòng thấy ngọt ngào…

“Cậu làm sao biết tôi thích ăn cơm rang chân giò hun khói chua ngọt?” Hạ Xuyên tò mò hỏi, trước kia cậu cùng Hứa Linh mỗi ngày đối chọi gay gắt, cậu chưa từng có cơ hội nói cho Hứa Linh sở thích của mình.

“Cậu thích ăn thứ này? Tôi không biết, tôi tùy tiện mua!” Hứa Linh mặt không thay đổi nói.

“Nói dối không biết chùi mép!” Mình mà tin cậu ta thì đúng là đồ ngốc.

“Không nên vô nghĩa nhiều như vậy, nhanh ăn cơm đi, không ăn thì để tôi ném đi!” Hứa Linh bị vạch trần có hơi xấu hổ, nghiêm mặt uy hiếp.

“Có người thẹn quá hóa giận nha! Ha ha ha…” Khó được có cơ hội nhìn thấy biểu tình xấu hổ của Hứa Linh Hạ Xuyên không giễu cợt cậu ta mới là lạ.

“Mông cậu lại ngứa có phải không?” Hứa Linh đen mặt lại, rõ ràng thật sự tức giận.

Biết lão hổ thật sự muốn phát uy, con mèo nhỏ nào còn dám lỗ mãng, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm…

“Đúng rồi, cậu nghĩ ra cách nào để nói với hai người Lâm Nhã Đình chuyện hôm nay chưa?” Hạ Xuyên đột nhiên nhớ tới bạn gái trước cùng bạn gái hiện tại, lập tức cảm thấy đau đầu.

“Đó là vấn đề của cậu, không liên quan đến tôi!” Hứa Linh ăn xong miếng cơm cuối cùng, lạnh lùng trả lời.

“Cậu… Cậu sao có thể như vậy?” Hạ Xuyên tức giận thiếu chút nữa hộc máu, việc này toàn bộ do Hứa Linh dựng lên, nhưng cậu ta lại muốn ném tất cả cục diện rối rắm này cho cậu thu dọn một mình, cậu ta có nhân tính hay không a!

“Tương Thiến Thiến cùng Lâm Nhã Đình một người là bạn gái trước của cậu, một người là bạn gái hiện tại của cậu, tất cả đều là cậu trêu chọc vào, đương nhiên phải từ cậu giải quyết!” Hứa Linh phủi sạch trách nhiệm không còn một mảnh.

Hạ Xuyên vừa muốn phản bác, lại đột nhiên nghe được từ ngoài cửa truyền đến tiếng cười của La Suất cùng Đại Tiểu Cường, Hạ Xuyên vội vã kêu Hứa Linh thu dọn hết đồ ăn ngồi trở lại giường của mình, miễn cho đám người La Suất nhìn thấy bọn họ thân mật ngồi cùng nhau sẽ khả nghi.

“Xuyên Tử, cậu đã trở lại!” Mở cửa ra, thấy Hạ Xuyên một đêm chưa về, La Suất cùng Đại Tiểu Cường lập tức nhiệt tình chạy tới kêu lên.

“Xuyên Tử, tối hôm qua chạy tới đâu vui vẻ hả? Cũng không bảo bọn tớ, không có suy nghĩ.” Đại Tiểu Cường tức giận chỉ trích.

“Người ta sao có thể gọi cậu đi làm bóng đèn chứ!” La Suất cười ám muội nói.

“Có ý gì?” Đại Tiểu Cường nghi hoặc nhìn La Suất.

La Suất cười mà không đáp, chỉ chỉ thân trên trần trụi ở ngoài chăn của Hạ Xuyên, phía trên chi chít vết hôn nóng bỏng.

“Trời ạ! Xuyên Tử, tối hôm qua cậu đi đâu thông đồng với tao hóa, đã vậy còn quá bốc!” Đại Tiểu Cường nghĩ đến Hạ Xuyên lại đi thông đồng với cô em mới nào đó, bởi vì bọn họ đều biết loại thục nữ như Lâm Nhã Đình là không có khả năng cuồng dã như vậy.

Hạ Xuyên vội vàng kéo chăn bao kín người mình, quay đầu lén nhìn Hứa Linh, tuy rằng bởi vì khẩu trang làm cậu không rõ lắm mặt của Hứa Linh, nhưng Hạ Xuyên biết sắc mặt hiện tại của Hứa Linh nhất định rất khôi hài, cậu không khỏi nở nụ cười.

“Nhìn cậu cười tiện như vậy, đêm qua nhất định rất sung sướng, nhanh khai báo thành khẩn cho chúng tớ đi.” La Suất tò mò muốn chết với chuyện phong lưu tối hôm qua của Hạ Xuyên.

“Đúng, nhanh lên nói cô gái kia là ai, cậu chừng nào thì dụ dỗ được.” Đại Tiểu Cường cũng theo đó ồn ào.

“Nào có cô gái nào, tối hôm qua không có chuyện gì cả, các cậu không cần đoán…” Hạ Xuyên sao có thể nói bọn họ, lão đại của bọn họ tối hôm qua ngủ với đàn ông, lại còn là bên bị thượng.


“Tiểu tử cậu còn không nói thật, xem ra phải cho cậu nếm thử chút lợi hại, cậu mới có thể nói!” La Suất nháy mắt với Đại Tiểu Cường, hai người đè lên trên người Hạ Xuyên, chuẩn bị ‘sửa chữa’ Hạ Xuyên.

“A –––” Hạ Xuyên cả người là thương lập tức đau đến kêu thảm thiết.

“Tiểu tử này còn dám giả bộ, chúng ta tha cậu ta ra giáo huấn.” La Suất nghĩ đến Hạ Xuyên giống như bình thường phối hợp diễn trò với bọn họ, liền cười nói với Đại Tiểu Cường.

Hạ Xuyên lập tức sợ tới mức thất kinh, nguy rồi, Hứa Linh quên giúp cậu mặc quần áo, cậu dưới chăn trần như nhộng, nếu bọn Tiểu Suất tha cậu ra ngoài, nhất định sẽ hoài nghi cậu, trên đùi, trên mông của cậu tất cả đều là dấu tay cùng dấu hôn của tên Hứa Linh kia…

Mắt thấy bọn La Suất sẽ xốc chăn của Hạ Xuyên lên, tha cậu ta đi ra ngoài, Hứa Linh rốt cuộc mở miệng…

“La Suất, Đại Tiểu Cường, vừa rồi giáo sư Trần của hai người bảo tôi gọi hai người đi văn phòng của ông ấy.”

“Cái gì? Sao bây giờ cậu mới nói!” La Suất cùng Đại Tiểu Cường lập tức dừng lại, giáo sư Trần là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, bình thường bọn họ sợ nhất chính là giáo sư Trần.

Nghe thấy giáo sư Trần tìm bọn họ, La Suất cùng Đại Tiểu Cường không dám trì hoãn, lập tức bỏ ngay việc ép hỏi Hạ Xuyên, chào Hạ Xuyên một câu liền vội vàng đến văn phòng…

Chờ bọn La Suất đi rồi, Hạ Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra. Thật sự là hù chết cậu, may mà Hứa Linh thông minh lừa bọn tiểu Suất đi, bằng không cậu nhất định phải chết!

“Dâm phụ, nhanh lại đây mặc quần áo cho đại gia!” Hạ Xuyên quay đầu kêu lên với Hứa Linh.

“Cậu vừa nói cái gì?” Hứa Linh hơi sửng sốt, thanh âm trầm xuống có loại nguy hiểm nói không nên lời.

“Cậu không nghe thấy bọn Tiểu Suất vừa nói gì sao? Dâm phụ, lại đây nhanh lên!” Hạ Xuyên còn chưa hết kinh sợ nên vẫn có đầy bụng oán khí với tên đầu sỏ gây nên này.

“Tối hôm qua cái người ôm tôi bảo tôi dùng sức thao cậu ta, vĩnh viễn không cần đi ra mới là *** phụ danh phù kỳ thực…” Hứa Linh bước qua, một mặt giúp cậu ta mặc quần áo, một mặt cười mỉa nói.

“Tôi nào có, tôi chỉ bảo cậu dùng sức chút, cậu không được vu khống cho ông đây!” Hạ Xuyên lập tức phản bác, chứng minh trong sạch của bản thân, nhớ tới chuyện tối hôm qua khuôn mặt tuấn tú liền xấu hổ đỏ bừng lên.

“Heo quả nhiên là heo ngốc!” Hứa Linh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói.

“Đồ con rùa! Cậu đi chết…” Hạ Xuyên lúc này mới hiểu được mình lại bị lừa, muốn chồm lên đánh Hứa Linh, chỉ là cậu đã quên tình trạng thân thể của mình, chân vừa mới chạm đất liền vì chân mỏi mà ngã chổng vó…

“Ha ha ha…”

“Đồ con rùa, chết tiệt, ông đây liều mạng với cậu!”

Sau đó, trong phòng truyền ra tiếng cười to của Hứa Linh cùng tiếng mắng tức giận của Hạ Xuyên…

__o0o__

Hạ Xuyên hiểu được chuyện Lâm Nhã Đình phải nhanh chóng chấm dứt không thể kéo dài, bằng không sẽ rất dễ dàng làm chuyện phức tạp hơn, cho nên ngày hôm sau ngay khi cậu có thể xuống giường liền lập tức gọi điện thoại hẹn Lâm Nhã Đình ra ngoài nói chuyện chia tay.

Ngồi trong quán đồ uống lạnh ở phụ cận trường học, chờ Lâm Nhã Đình tới Hạ Xuyên vẫn không biết nên nói gì, tâm tình cực kỳ phức tạp. Thật không ngờ lại có một ngày cậu sẽ vì Hứa Linh từng bị cậu chán ghét nhất mà chia tay với Lâm Nhã Đình!

Lại nói tiếp thật sự rất kỳ quái, từ khi nào thì cậu lại thích Hứa Linh? Giống như vào lúc chờ cậu phát hiện, bóng dáng Hứa Linh đã khắc thật sâu vào trong lòng cậu, có lau cũng không được nữa!

Cẩn thận ngẫm lại Hứa Linh vừa xấu vừa nghèo, hơn nữa luôn thích đối nghịch với cậu, còn rất thích chọc tức cậu! Một chút ưu điểm cũng không có! So sánh với Lâm Nhã Đình, cậu ta quả thực chính là một cục đại tiện (sozi vì thô bỉ =))~), thật không rõ mình vì sao lại thích cậu ta, có thể đây là cái gọi là tình yêu chân chính không có lý do đi! Cậu thật sự là bị Hứa Linh kéo xuống rồi…

“Hạ Xuyên!”

Một thanh âm ngọt ngào cắt ngang suy nghĩ của Hạ Xuyên, ngẩng đầu liền lập tức nhìn thấy một người đáng yêu xinh đẹp như hoa, hôm nay Lâm Nhã Đình mặc cực kỳ xinh đẹp, cho dù so sánh với thần tượng ngôi sao cũng không kém cỏi chút nào.

“Đến đây!” Hạ Xuyên cũng không bị sắc đẹp của Lâm Nhã Đình mê hoặc, thái độ vô cùng lãnh đạm.

“Ăn cơm chưa?” Thái độ của Hạ Xuyên làm cho trong lòng Lâm Nhã Đình vang lên một tiếng chuông, nhưng cô không biểu hiện ở trên mặt, cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh Hạ Xuyên, vô cùng thân thiết kéo tay cậu.

“Chưa!” Hạ Xuyên lắc đầu, buông tay cô ta ra.

“Em với anh đi ăn!” Sắc mặt Lâm Nhã Đình có hơi khó coi, nhưng cô vẫn tận lực duy trì miệng cười xinh đẹp.

“Không cần! Kỳ thực anh hẹn em ra ngoài là có chuyện muốn nói với em… Chúng ta chia tay đi!” Hạ Xuyên ném điếu thuốc trên tay, quay đầu nhìn vào mắt của cô ta, thanh âm lạnh như băng.

“Anh nói cái gì?” Nụ cười của Lâm Nhã Đình rốt cuộc không giữ được nữa, thanh âm mang theo tức giận.

“Chúng ta chia tay đi!” Hạ Xuyên lại lặp lại một lần.

“Vì sao?” Tay Lâm Nhã Đình nắm chặt khẽ run lên, cô thế nào cũng không dự đoán được Hạ Xuyên hẹn cô ra ngoài là vì nói chia tay với mình, cô biết anh ta với Tương Thiến Thiến tình cũ khó quên, nhưng cô trăm triệu lần không ngờ được anh ta lại sẽ đá mình…

“Chúng ta không thích hợp!” Hạ Xuyên dùng lý do chia tay mà tất cả mọi người đều thường xuyên dùng.

“Không! Anh không cần gạt em, em biết anh là vì Tương Thiến Thiến…” Lâm Nhã Đình biết không thể ầm ĩ với Hạ Xuyên làm cho anh ta phản cảm, mà phải khóc lóc tỏ vẻ đáng thương kể lể, khóc vẫn là vũ khí cường đại nhất, cũng là hữu dụng nhất của con gái.

“Cái đó và Tương Thiến Thiến không có liền quan!” Hạ Xuyên nhíu mày, không rõ Lâm Nhã Đình thế nào lại lôi Tương Thiến Thiến vào.


“Anh đừng phủ nhân, em biết anh với Tương Thiến Thiến tình cũ khó quên, anh thấy Tương Thiến Thiến thích Hứa Linh anh ghen tị, cho nên anh mới chia tay với em, quay lại hàn gắn với cô ta…”

Nghe xong, Hạ Xuyên đảo mắt xem thường, sức tưởng tượng của cô gái này cũng quá phong phú đi!

Hạ Xuyên vốn định giải thích rõ ràng, nhưng rất nhanh liền bỏ qua ý niệm này, không bằng khiến cho cô ta hiểu lầm, như vậy cô ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Hứa Linh, khiến cho Tương Thiến Thiến thành bia đỡ đạn của bọn cậu đi!

“Xem ra không có cách nào lừa cô! Đúng, tất cả đều như cô nói, tôi quả thật với Tương Thiến Thiến tình cũ khó quên, muốn bắt đầu một lần nữa với cô ấy. Ngày đó tôi kéo Hứa Linh ra ngoài chính là muốn làm cho hắn bỏ cuộc, trả lại Tương Thiến Thiến cho tôi!” Hạ Xuyên nghĩ kỹ xong, lập tức gật đầu thừa nhận.

“Anh sao có thể đối xử với em như vậy? Em yêu anh như thế!” Lâm Nhã Đình thương tâm khóc òa lên.

“Cô thật sự yêu tôi sao? Nếu cô thật sự yêu tôi, thì vì sao thế nào cũng không chịu để cho tôi chạm vào cô, loại con gái cũ kỹ giống như cô, ông đây thật sự chịu đủ rồi!” Vì làm cho Lâm Nhã Đình hết hy vọng, Hạ Xuyên cố ý nói rất khó nghe.

“Có phải chỉ cần em đồng ý dâng bản thân lên cho anh, anh sẽ không chia tay với em không? Nếu là như thế, em đồng ý dâng bản thân cho anh!” Lâm Nhã Đình quyết định nói thật nhanh.

Vốn cô nghĩ luôn muốn mà không được là tốt nhất, vì bảo trì cảm giác mới mẻ của Hạ Xuyên với mình, cho nên vẫn không cho anh ta chạm vào mình, nhưng hiện tại đã không thể quản được nhiều như vậy, trước phải lưu Hạ Xuyên lại đã rồi nói sau…

“Tôi hiện tại đã không còn hứng thú với cô nữa, cô không cần mơ mộng, tôi với cô chắc chắn chia tay rồi!” Hạ Xuyên lắc đầu cười lạnh, nếu là trước đây cậu sẽ cực kỳ vui vẻ, nhưng hiện tại cậu thật sự không có một chút hứng thú với cô ta.

“Hạ Xuyên, anh rất tàn nhẫn! Anh nhớ rõ trước kia anh nói với tôi như thế nào không? Anh đã nói anh sẽ yêu tôi cả một đời, anh sẽ kết hôn với tôi!” Lâm Nhã Đình muốn điên rồi.

“Cô cũng quá ngu xuẩn đi! Lời nói của một playboy như tôi mà cô cũng tin?” Hạ Xuyên cười ha hả.

“Anh…”

“Tính tiền!” Hạ Xuyên không muốn lại nói tiếp với cô ta, đứng dậy thanh toán tiền xong liền bỏ đi.

Nhìn bóng dáng tuyệt tình của Hạ Xuyên, Lâm Nhã Đình nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt như muốn phun ra lửa, cô tuyệt đối sẽ không để Hạ Xuyên toại nguyện, ngoan ngoãn chia tay với anh ta…

Cô làm sao có thể để con vịt bay qua miệng, nam sinh có tiền có thế giống như Hạ Xuyên không phải không tìm thấy, nhưng đẹp trai như Hạ Xuyên thì có thể khó tìm. Loại bạch mã vương tử chỉ xuất hiện ở trong cổ tích này, cô tuyệt đối sẽ không đưa cho con khác…

Lâm Nhã Đình âm thầm thề trong lòng, Hạ Xuyên là của cô, ai cũng đừng mơ cướp được, vô luận dùng phương pháp gì, cô đều phải làm cho Hạ Xuyên hồi tâm chuyển ý…

__o0o__

Đi ra quán đồ uống lạnh, Hạ Xuyên thở phào nhẹ nhõm, chuyện Lâm Nhã Đình rốt cuộc giải quyết, hiện tại chỉ còn lại Tương Thiến Thiến…

Nghĩ đến Tương Thiến Thiến, Hạ Xuyên không khỏi nhức đầu, phải nói với cô ta thế nào đây? Trực tiếp bảo cô ta không cần si tâm vọng tưởng với Hứa Linh, không được tiếp tục quấn quít lấy Hứa Linh, cô ta căn bản không xứng để thích Hứa Linh sao? Không được! Cô ta chính là một vòi nước, nếu nói như vậy khẳng định sẽ quấn lấy khóc lóc không ngừng. Nhớ rõ lúc trước khi cậu chia tay với cô ta, cô ta chính là như vậy, thiếu chút nữa làm cậu phiền chết!

Đột nhiên, trong túi quần Hạ Xuyên vang lên bài ‘ngàn năm’ của Lâm Tuấn Kiệt, cậu lấy di động ra vừa mới ấn nút nghe liền nghe thấy tiếng khóc thương tâm muốn chết của Tương Thiến Thiến.

“Hạ Xuyên, tôi hận anh! Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, đồ khốn…”

Hạ Xuyên nhíu mày, lời này nghe rất quen tai, giống như lần trước khi chia tay với Tương Thiến Thiến cũng nghe qua, sao lại thế này?

“Anh sao có thể như vậy? Anh đã làm tổn thương tôi một lần, vì sao còn muốn làm tổn thương tôi lần thứ hai? Anh không phải tâm lý có bệnh chứ!” Tương Thiến Thiến luôn luôn dịu dàng rất ít mắng chửi người, thế này đủ để thuyết minh hiện tại cô ta phẫn nộ đến mức nào.

“Cô đang nói cái gì?” Hạ Xuyên không hiểu ra sao, một câu cũng nghe không hiểu, Tương Thiến Thiến phát điên cái gì vậy?

“Anh sao lại biến thái như vậy! Anh đã chia tay với tôi rồi, vì sao còn muốn ngăn cản tôi gặp gỡ Hứa Linh?”

“Tôi không rõ cô đang nói cái gì, chờ cô khôi phục bình tĩnh chúng ta bàn lại!” Chỉ trích bén nhọn làm cho mày Hạ Xuyên càng nhíu càng chặt, muốn tắt điện thoại.

“Không cần giả ngu, Hứa Linh đã nói cho tôi biết rồi, bởi vì anh mà anh ấy không thể hẹn hò với tôi, ngày đó anh uy hiếp anh ấy nếu anh ấy dám có quan hệ với tôi, anh sẽ làm cho anh ấy bị khai trừ…” Tương Thiến Thiến khóc rất thương tâm.

Shit! Hạ Xuyên khẽ rủa một tiếng trong bụng, tiểu tử thối này lại hãm hại cậu, chẳng qua việc đã đến nước này, chỉ có thể biết thời biết thế, làm cho Tương Thiến Thiến hoàn toàn hết hy vọng với Hứa Linh!

“Đúng, là tôi uy hiếp Hứa Linh, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô cùng Hứa Linh quan hệ với nhau, nếu cô không muốn hại Hứa Linh, về sau tốt nhất cô cách xa hắn một chút!” Hạ Xuyên đâm lao đành phải theo lao, giọng hung dữ uy hiếp.

“Anh vì sao phải làm như vậy?” Tiếng khóc của Tương Thiến Thiến càng lúc càng lớn.

“Chỉ cần là đồ của tôi, cho dù là tôi từ bỏ, người khác cũng mơ tưởng được!” Kỳ thật cậu không biến thái như vậy đâu! Tương Thiến Thiến quan hệ với ai liên quan mẹ gì đến cậu, nhưng cô ta cố tình không có mắt đi thích người cậu thích!

“Hạ Xuyên, anh sẽ gặp báo ứng, tôi nguyền rủa anh!” Thanh âm oán hận có khủng bố nói không ra lời, làm cho người ta sởn tóc gáy.

“Bệnh thần kinh!” Hạ Xuyên tắt điện thoại, cậu không muốn tiếp tục nghe điên ngôn điên ngữ của Tương Thiến Thiến. Chẳng qua không phải Hứa Linh nói Tương Thiến Thiến giao cho mình giải quyết sao? Thế nào mà cậu ta lại chạy đi nói hươu nói vượn với Tương Thiến Thiến, hại mình bị mắng! Đáng giận! Sau khi trở về cậu nhất định phải làm cho Hứa Linh đẹp…

Sau khi Hạ Xuyên trở lại trường học, vừa định đi ký túc xá tìm Hứa Linh tính sổ, liền nhìn thấy cậu ta ôm hai quyển sách đi ra từ thư viện, Hạ Xuyên lập tức nổi giận đùng đùng đi qua…

“Cậu nói cái gì với Tương Thiến Thiến? Cậu có biết cậu hại tôi bị con điên kia mắng muốn chết hay không?” Hạ Xuyên hung tợn trừng mắt mắng Hứa Linh.

“Cô ta đã đi tìm cậu! Vậy cậu còn hỏi tôi, cậu hẳn là đều đã biết hết rồi!” Hứa Linh không có chút xíu áy náy nào, vẫn giống như dĩ vãng lạnh băng ngạo mạn. Kỳ thật là Tương Thiến Thiến chủ động tìm đến cậu, cậu chịu không nổi dây dưa của cô ta liền đem Hạ Xuyên ra làm bia đỡ đạn!

“Cậu…” Hạ Xuyên bị thái độ của cậu ta làm tức giận đến nói không ra lời, chính mình như thế nào sẽ thích một người như thế, mắt của mình nhất định mù rồi!

__o0o__


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.