Bạn đang đọc Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan – Chương 38: Ba Ván Thắng Hai Thì Thắng Rất Công Bằng
Một đạo nhân mặc thanh y đi tới từ trong đám người.
Nói là đạo sĩ, thật ra thì cũng không đúng lắm.
Người tới tuổi không quá lớn, nhiều nhất chắc cũng chỉ khoảng hai mươi, má hơi phính, nhìn qua trông rất vui vẻ.
“Chủ nhân có điều không biết, đây là thủ đồ của hà giam chính trong Tư Thiên Giám, tên là Nhạc Thư.”
Thừa dịp lúc người đối diện đi tới, A Viên vội vàng nhỏ giọng giải thích với Đường Tô Mộc: “Người này mở một cửa tiệm đan dược ở phố Tây bên kia, bởi vì bị chúng ta cướp mối làm ăn cho nên trong lòng không cam lòng, dạo này cứ luôn tìm cách tới chỗ chúng ta gây phiền toái.”
“Chủ nhân không cần lo lắng, cửa tiệm đan dược của bọn họ ở bên kia ta đã đi xem thử vào hôm qua rồi, trống trơn, căn bản chẳng có mấy vị khách, ngài chỉ cần đi về phía trước không cần để ý tới hắn ta, còn lại cứ giao cho bọn ta và Dương chưởng quỹ là được.” A Viên nói.
Thủ đồ hà giam chính?
Cái này Đường Tô Mộc đúng thật là không biết.
Bởi vì Tư Thiên Giám trực thuộc của hoàng thượng nên bình thường rất ít tiếp xúc với các triều thần và hoàng tử, cho nên trong quá khứ cho dù Đường Tô Mộc có biết rằng có nơi thế, thì chuyện liên quan tới Tư Thiên Giám cũng biết rất ít.
Chỉ nghe loáng thoáng ở chỗ của Thái tử, toàn bộ quan viên bên trong Tư Thiên Giám có hơn một nửa đều là những bao co không có bản lĩnh gì, chỉ biết nói bậy bạ, duy vị Hà Viễn Trác cả hà giam chính mới là một người có bản lĩnh thật sự.
Có thể trở thành thủ đồ của ông ấy, Nhạc Thư này chắc cũng có chút tài cán nhỉ.
Bỗng nhiên có chút tò mò muốn biết đối phương đến tìm mình định làm gì, Đường Tô Mộc dứt khoát không vội về, đứng tại chỗ.
“Dạy dỗ thì chưa tới, chỉ là ta thật sự rất tò mò, hôm nay Nhạc đạo trưởng không tới Tư Thiên Giám xem tinh tượng ban đêm mà chạy tới đây làm gì?”
Nhạc Thư hít sâu một hơi, nguyên gương mặt bánh bao cũng nhíu lại theo, không nhịn được chỉ vào y nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói nữa à? Ai bảo các ngươi chạy tới đây mở tiệm thuốc! Còn nữa, có biết bởi vì cửa tiệm đan dược của các ngươi sử dụng những thủ đoạn vớ vẩn linh tinh kia mà trong tiệm của ta đã mấy ngày liên tiếp không có ai vào rồi không!”
Thủ đoạn vớ vẩn linh tinh…!đang nhắc tới quảng cáo tuyên truyền à?
Chỉ là tiệm mới khai tưởng, quảng cáo vốn là thủ đoạn tuyên truyền rất bình thường thôi mà.
Đường Tô Mộc cạn lời nhìn hắn ta một cái: “Tại thương ngôn thương, Nhạc đạo trường, ai quy định trong cả kinh thành chỉ có mình Tư Thiên Giám các ngươi có thể mở cửa tiệm đan dược ở đây?”
“Hơn nữa có thể mời chào khách tới hai không, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình, cũng không thể vì các ngươi không kéo được khách đến mua, làm ăn không khá liền đổ tất cả sai lên lên đầu bọn ta, trên đời này nào có đạo lý như thế?”
Người đi trên đường phố vốn nhiều, giờ phút này nghe thấy lời phản bác của Đường Tô Mộc, trong đám người nhất thời truyền ra những lời tán đồng.
“Đúng thế, vị công tử này nói đúng đó, dựa vào đâu mà toàn bộ kinh thnahf chỉ có một nhà có thể mở cửa tiệm đan dược chứ? Nếu nói như vậy thì từ nay về sao mọi người cũng không cần mở cửa tiệm làm ăn nữa.”
“Không sai, cũng không thể như thế được, cửa tiệm giống nhau đều có mấy nhà mở, nhà ai bán được tốt bán được lời thì tới nhà đó, chỉ có thể mở một nhà là như thế nào vậy?”
Thậm chí có người ở một bên khinh thường nói: “Ai ya, không hổ là người của Tư Thiên Giám, ghê gớm quá ghê gớm quá, quan uy lớn quá ta.”
Nhạc Thư mà mồ hôi lạnh túa hết cả ra: “Không phải, bần đạo, bần đạo không có ý đó.”
“Vậy xin hỏi rốt cuộc lời vừa nãy của Nhạc đạo trưởng là có ý gì?” Đường Tô Mộc bình tĩnh nhìn hắn ta nói.
Nhạc Thư ấp úng, đáy lòng không nhịn được có chút hối hận.
Vốn cho rằng với thân phận thủ đồ Hà giam chính của mình, tất nhiên có thể khiến đối phương biết khó mà lui, ai ngờ đối phương mới mở tiệm chưa được mấy ngày đã tích được nhiều khách quen đến thế, thậm chí còn chịu xúm lại chỗ này nói hắn.
“Thời gian không còn sớm nữa, tiệm nhỏ còn phải làm ăn, nếu Nhạc đạo trưởng không có chuyện gì nữa, vậy xin mời đi về cho.” Thấy chuyện xong hết rồi, Đường Tô Mộc tiến lên một bước, làm một động tác “Mời”.
“Không được.” Cuối cùng nhớ ra ý đồ của mình, Nhạc Thư cố chấp mở miệng nói: “Bần đạo không thể đi.
đúng rồi, không bằng ngươi tới tỷ thí với bần đạo…!tỷ thí y thuật đi, ai thua thì người đó phải cúi đầu xin lỗi, còn phải dời đến chỗ khấc mở tiệm, thế nào?”
Vốn Nhạc Thư muốn tỷ thí đạo pháp với Đường Tô Mộc, nhưng bỗng nhiên nhớ ra chẳng qua đối phương chỉ là một người bình thường, như vậy thì thứ nhất tỷ thí đạo pháp tuyệt đối là đang bắt nạt người ta, mà mặc dù tỷ thí y thuật có hơi phiền toái, nhưng ít ra tương đối công bằng.
Hơn nữa Nhạc Thư cũng có tự tin như thế, tuyệt đối sẽ không bại bởi một người bình thường.
“Chủ nhân, ngài đừng đồng ý với hắn ta.
Dựa vào đâu mà chúng ta phải xin lỗi, còn phải tới nơi khác mở tiệm chứ?” A Viên nghe vậy nhất thời không cam lòng.
“Tỷ thí y thuật?” Đường Tô Mộc cản A Viên lại, trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi muốn tỷ thí ở đây à? Hay là đổi chỗ khác?”
Thủ đồ của Hà giam chính trong Tư Thiêm Giám đó.
Đường Tô Mộc đang rầu vì không biết phải làm sao để hoàn toàn nổi danh trong kinh thành, hiện giờ đơn giản là dâng cơ hội tuyên truyền tới.
Quan trọng nhất chính là nếu nói sớm hơn mấy ngày trước thì có thể y sẽ từ chối đối phương, nhưng hôm nay có kỹ năng trong tay, y bỏ qua cơ hội tốt này mới là lạ.
“Ngươi đồng ý?” Nhạc Thư sửng sốt một chút, vốn không ngờ đối phương sẽ trực tiếp đồng ý.
“Đúng.
Nhưng mà nói trước một chút.” Đường Tô Mộc nói thêm: “Tỷ thí thì được, chỉ là hiện giờ cửa tiệm nhà ta làm ăn ổn định, các ngươi có chịu rời đến nơi khác không cũng chẳng có bất kỳ ảnh hưởng gì tới nhà ta, cho nên nếu thắng thì đặt tiền cược đi.”
Nhạc Thư do dự hồi lâu, cuối cùng nhịn đau trong lòng, lấy ra một cái hộp trong tay áo: “Đây là linh ngọc thượng đẳng nhất, giá bằng cả cửa tiệm nhà ngươi.
Nếu như lát nữa ngươi thắng, bần đạo sẽ đưa hộp linh ngọc này cho ngươi.”
“Nhưng để cho hợp lý thì đồ của ngươi ở bên kia cũng phải đối.
Nếu như bần đạo thắng, trừ dời đến nơi khác ra, ngươi còn phải đưa cho bần đạo ít nhất ba loại phương thuốc của đan dược.”
Những này Nhạc Thư nói ra không có chút chột dạ nào, dù sao thì mặc dù linh ngọc hiếm thấy, nhưng phương thuốc cũng quý báu giống vậy, nhất là một phương thuốc đan dược hiếm hoi, thậm chí có thể trở thành gốc cho cả một tông môn.
Nếu như có thể mượn cơ hội này lấy được phương thuốc…!
Linh ngọc?
Không đợi Đường Tô Mộc nói chuyện, bỗng nghe thấy bên tai vang lên âm thanh “ting ting.”
“Ting ting, rà soát thấy bên cạnh tồn tại ba viên linh ngọc thượng đẳng, nhắc nhở nhẹ: Linh ngọc có thể giúp người chơi nâng cấp kỹ năng, ngàn vạn lần chớ nên bỏ qua.”
Nâng cấp kỹ năng?
Thật đúng là muốn cái gì thì cái đó tới.
Trong lòng Đường Tô Mộc thoáng động, rất sợ đối phương sẽ đổi ý, trực tiếp gật đầu nói: “Được, vậy cứ làm theo như ngươi nói đi.”
Dẫu sao trên đường phố cũng nhiều người lắm miệng, không tiện cho hai người tỷ thí, cuối cùng vẫn là Dương chưởng quỹ tìm tới đại phu ở y quán bên cạnh, mượn y quán của họ cho hai người dùng tạm.
Đại phu tên là Chu Sam, năm nay đã cao thọ sáu mươi, nghe nói thời còn niên thiếu đã từng làm ngự y trong cung, y thuật cao siêu, tiếng thơm vang xa.
Hiện giờ y quán yên tĩnh, trước đó Chu đại phu lại được Dương chưởng quỹ trợ giúp, gần như không cần lo lắng nhiều mà dứt khoát đồng ý, thuận tiện mời bệnh nhân đang đợi xem bệnh trong y quán ra luôn, làm nơi tỷ thí.
Bệnh nhân tổng cộng có hai, ba người, hai thanh niên, một trung niên, Đường Tô Mộc còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn kỹ đã nghe thấy Chu đại phu mở miệng nói:
“Hai vị, hiện giờ bệnh nhân trong điếm điều ở đây, không nói nhiều lời dư thừa, lấy thời gian một nén nhang làm giới hạn, hai vị có thể tự đi vào bên trong, chia ra tiến hành chữa trị cho ba người này.
Sau đó căn cứ vào hiệu quả chữa trị, đưa ra người thẳng cuộc cuối cùng.
Hai vị thấy như thế nào?”
“Được, ba ván thắng hai thì thắng rất công bằng.” Nhạc Thư hơi hất cằm lên nói.
Thấy vẻ mặt Nhạc Thư tự tin, đám người nhất thời có chút không xác định.
“Dù gì thì đạo trưởng này cũng là thù đồ của Hà giam chính trong Tư Thiêm Giám, có thể thật sự sẽ thẳng nổi Đường công tử hay không?”
Mấy người bên cạnh cũng lộ ra vẻ bất an: “Khó mà nói trước được.
Mặc dù Đường công tử là ông chủ sau màn của cửa tiệm đan dược, nhưng cho tới giờ chưa từng nghe nói sẽ xem bệnh cho người khác, vốn bán thuốc và xem bệnh là hai chuyện khác nhau.
Aiz, ta thấy mua thuốc ở đó rất thuện tiện, nếu thật sự rời đến bên ngoài thành thì…”
“Đáng tiếc, một cửa tiệm đan dược lớn như thế, muốn mở lại phải mất bao lâu đây? Nếu phải dời đến bên ngoài thành, bên ngoài người ít, đến lúc đó chắc là cũng chẳng làm ăn được tốt như thế.”
Nhạc Thư nghe mà càng hài lòng hơn, cứ như giờ phút này mình đã thắng cuộc tỷ thí, mặt đầy đắc ý nhìn về phía Đường Tô Mộc: “Đường công tử cảm thấy thế nào? Ta thấy thời gian một nén nhanh không khỏi quá dài, nửa nén nhang được không? Ngươi và ta ký khế ước, nếu ai thua thì cũng không được phép đổi ý.”
“Được thôi.” Đường Tô Mộc gật đầu một cái.
Ký khế ước tất nhiên không thể tốt hơn nữa.
Y còn đang lo sau khi đối phương thua không chịu giao linh ngọc ra đây này.
Thấy đối phương cũng không lộ ý rút lui, Nhạc Thư không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, người chạy tới trước cửa y quán xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Chu đại phu thấy vậy dứt khoát mở rộng cửa tiệm ra, để ba bệnh nhân ngồi ở chính giữa đại sảnh, mặc cho mọi người vây quanh nhìn xem.”
“Mời hai vị.” Chu đại phu ôn hòa cười một tiếng, ra dấu mời với hai người.
Nhạc Thư dứt koát vượt qua Đường Tô Mộc đi tới phía trước, bắt đầu chữa trị cho thanh niên ngồi ở bên trái.
Vóc người thanh niên gầy yếu, dáng không cao lắm, mặt hơi có chút vàng vọt.
Trong bụng Nhạc Thư sáng tỏ, rất nhanh đã có phán đoán: “Thấy sắc mặt ngươi không tốt, dạo này không thèm ăn, đêm không thể chợp mắt.”
“Đúng đúng.” Thanh niên nghe vậy liền vội vàng gật đầu: “Cả ban ngày cũng ngủ không được ngon giấc, ban đêm cứ đau bụng không ngừng, vốn không có cách nào ngủ yên.”
“Đưa tay ra cho ta xem một chút.” Nhạc Thư nói.
Thanh niên vội vàng đưa tay phải ra, Nhạc Thư đặt đầu ngón tay lên trên cổ tay đối phương, nhắm mắt cảm nhận trong chốc lát, khẽ gật đầu một cái.
“Ngộ thực.
Dạo này khí trời nóng bức, ngươi tham ăn nên vô tình ăn đồ sống nguội, hư tỳ vị, cho nên ban đêm mới đau bụng, không cách nào ngủ yên.”
Thật ra thì dựa theo thói quen từ xưa, Nhạc Thư không nên vội vàng mở miệng như thế, chỉ là vì để sớm chứng minh bản lĩnh của mình, muốn lập uy trong đám người, khiến cho hắn ta không có thời gian hỏi han cẩn thận, chỉ có thể nhanh chóng đưa ra kết luận.
Nhưng mà trái lại cũng không sao.
Xem mạch tượng của đối phương, đúng là tỳ vị có chút vấn đề, mặc dù nói sai, chắc là cũng không sai nhiều lắm.
Hửm?
Thanh niên nhíu mày một cái, lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Sao thế? Bần đạo nói không đúng à?” Thấy vẻ mặt đối phương không đúng, đáy lòng Nhạc Thư nhất thời hẫng một cái.
“Tất nhiên không đúng.” Đường Tô Mộc theo ở phía sau nói, lại nhìn kỹ ánh sáng trắng trên người thanh niên: “Bình thường hẳn là vị công tử này rất chú ý tới ăn uống, sao có thể ăn đồ hỏng rồi ngộ thực được.”
“Đúng là như thế.” Thanh niên vội gật đầu nói: “Từ nhỏ ta đã yếu ớt, cực kỳ chú ý phương diện ăn uống.
Đừng nói nới đồ sống nguội, đồ ăn chỉ hơi kích thích một chút thôi cũng không dám động vào, tuyệt đối không thể nào ăn đồ hỏng.”
“Vậy thì ngươi…” Nhạc Thư lập tức trợn tròn mắt.
“Không phải ngộ thực, mà là trúng độc.” Đường Tô Mộc cười một cái, nhìn về phía thanh niên trước mắt: “Ta nói có đúng không?”
Nhạc Thư: “?!”.