Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 9


Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 9

Đứng ngẩn ngơ trong phòng tổng tài một hồi lâu, tôi mới định thần lại được. Hóa ra hắn nhận tôi làm thư ký vậy mà tôi lại tưởng mình là nhân viên phòng tài vụ, gây ra tình huống dở khóc dở cười hôm nay. Tôi vuốt vuốt tà váy, trong lòng không khỏi có chút vui sướng, nhất là khi thấy vẻ lúng túng của bà cô kia, cũng thầm cảm ơn hắn đã đến kịp lúc nếu không sau hôm nay nhất định tôi sẽ nghẹn chết vì tức mất. Chợt nghĩ tới mấy năm học đại học ệt cuối cùng lại không làm đúng chuyên ngành, tôi tức, nếu biết trước như vậy nhất định tôi sẽ không thèm học đại học dành số tiền kia mua một căn nhà kha khá rồi.
Tôi đứng trước bàn hắn khá lâu thấy hắn vẫn chăm chú nhìn đống tài liệu trước mặt chẳng thèm để ý một kẻ đang đứng là tôi đây. Hơn năm phút trôi qua, chân đã mỏi nhừ, tôi định rút ra thì hắn chợt ngẩng đầu dậy nhìn tôi:
“Sao còn đứng đó? Mau pha cho tôi một tách cà phê! Vì ai sáng nay đến trễ mà đến giờ tôi vẫn không có cà phê để uống thế không biết!”
Tôi định cự nự, có phải tôi đến muộn đâu, chỉ là nhầm nhọt chút thôi mà nhưng rồi kìm lại được im như hến lò dò đi pha cà phê cho hắn. Máy pha cà phê chết tiệt, tôi đã dùng bao giờ đâu. Trên đường đi để ý có một máy bán thức uống tự động, tôi nhanh nhẹn đi xuống đó. Vừa đặt đồng xu vào khe chưa kịp nhấn nút thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi:
“Maruko!”
Tôi quay đầu lại. Tên Trần Cao Duy đang mỉm cười nhìn tôi. Tôi định phớt lờ anh ta nhưng nghĩ tới hôm phỏng vấn bị anh ta chơi xỏ, tức không chịu được, tôi liền lên tiếng giọng tức tối:
“Sao hôm trước anh bảo tôi anh là trợ lý tổng giám đốc?”
Anh ta nhún vai, khẽ cười:
“Tôi chỉ bảo là gần như thế, chứ tôi có nói là chắc chắn đâu?”

Tôi giật mình nghĩ lại, hình như đúng là hôm đó anh ta không hề khẳng định, vậy mà tôi còn tưởng… Đúng là đầu óc đơn giản, tôi tự nhéo mình một cái. Trần Cao Duy thấy thế lại cười nói thêm một câu:
“Hơn nữa tôi cũng không hề lừa cô, bây giờ tôi là trợ lý tổng giám đốc!”
Có là trợ lý của tổng thống tôi cũng mặc kệ anh, cái tên chết bầm này không tránh xa chắc có ngày tôi bị tẩu hỏa nhập ma mất, một tổng giám đốc phân chim đã khiến tôi đau đầu lắm rồi. Tôi ôm ly cà phê hừ mũi bước qua anh ta.
Đặt trước bàn làm việc của Phân Chim, tôi vội lui ra, chưa kịp vặn tay nắm cửa đã nghe được một tiếng hét kinh hoàng:
“Nhật Tuyền!”
Tôi quay đầu lại, nở nụ cười vô tội, lại thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của hắn thì nhanh chóng nghiêm mặt cúi đầu đứng yên tại chỗ, hắn gằn giọng:
“Cà phê gì đây?”
Tôi cười cười mong dập tắt cái không khí đáng sợ kia:

“Em thấy cà phê tự động rất ngon nên mua, tổng giám đốc không cần trả tiền đâu, em mời!”
Hắn nhếch môi hỏi lại tôi:
“Thật sao?”
“Thật!”- Tôi quả quyết.
Hắn cười tươi hơn trước, ánh mắt thâm hiểm nhìn tôi:
“Vậy thì kể từ sáng mai, ngày nào cũng mua cho tôi một cốc được chứ?”
Tôi méo mặt, có cần anh ủng hộ nhiệt tình vậy không? Tôi chỉ là không biết pha cà phê nên mới đi mua, học cách sử dụng thì cũng chỉ tốn mấy phút lên mạng tra là biết, nhưng bây giờ lại bắt tôi buổi sáng tốn ra mấy ngàn đi mua cà phê, một tháng cũng tốn một khoản kha khá rồi. Huhu mới ngày đầu đi làm đã bị bóc lột rồi. Nhưng nghĩ lại vẫn là do mình gợi chuyện trước, tôi nhẹ giọng:
“Thực ra cũng không ngon lắm đâu ạ, mai em pha cà phê cho anh!”
Đáp lại tôi hắn chỉ nói gọn một câu:
“Nhưng biết làm sao đây nhỉ? Tôi thấy thích nó thật rồi!”
“Đúng là cái đồ phân chim!” Tôi rủa thầm trong bụng, nói đi nói lại cũng là muốn uống cà phê miễn phí. Tôi cầu anh đang uống thì bị sặc. Tức tối đi ra cửa, tôi không khách khí đóng sập một phát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.