Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 46


Đọc truyện Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 46

Sau lần ký hợp đồng hắc ám đó, Phân Chim luôn miệng hỏi tôi: “Công ty kinh doanh cái gì?”
“Là thiết kế web! Là thiết kế web!”
Tôi phải trả lời bao nhiêu lần anh mới vừa lòng đây. Ác mộng! Đúng là ác mộng! Cũng tại cái miệng làm hại cái thân cả. Tôi sợ hãi đến độ không muốn đi riêng với Phân Chim nữa, bữa trưa cũng ra ngoài giải quyết với Trần Cao Duy. Bây giờ chỉ cần anh lên tiếng là tôi lại vô thức thốt lên “Thiết kế web!”Haiz, thần kinh tôi không hề vững mà.
Đi ăn với Trần Cao Duy đúng là vui vẻ hơn nhiều, chúng tôi có cùng sở thích, Trần Cao Duy lại là ông tám chính hiệu, tôi có gì buồn chán lập tức đem kể với anh ta, mà Trần Cao Duy lại có đôi tai còn hơn cả ngoại cảm. Mọi chuyện từ phòng kế hoạch đến phòng kinh doanh, từ tầng một đến tầng hai tư, từ nhân viên dọn vệ sinh đến tổng giám đốc, anh ta đều biết rõ. Vì vậy đi ăn với Trần Cao Duy không bao giờ là buồn chán!
“Chào chị, lại gặp rồi?”
Tôi ngẩng mặt lên, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt không thể nào trét thêm phấn của cô con gái của người lần trước chạm mặt ở nhà hàng. Người mà suốt năm năm tuổi thơ tôi gọi là ba. Bên cạnh cô ta còn một cô gái nữa, chắc là bạn.
Gặp đươc nhau ở đây đúng là có duyên mà.
Nghiệt duyên! Nghiệt duyên a!
Tôi nở một nụ cười tươi nhất có thể:

“Hóa ra là Thiên Kim tiểu thư!”
Tôi cố kéo dài giọng, khuôn mặt của cô ta cũng dài ra, trắng bệch theo lời của tôi. Mấy người gần đó nhìn cô ta với dáng vẻ dị kỳ, tôi thật hả hê.
“Đây là bạn trai chị sao? Thật là đẹp trai nha!”
Hừm, đổi chủ đề nhanh thật. Trần Cao Duy nghe có người khen lập tức nở mũi. Tôi lườm anh ta. Đừng tưởng bở nhé, không nghe câu con nhà công không giống lông cũng giống cánh sao? Anh ta chẳng qua là họ hàng của Phân Chim nên được thừa hưởng chút sắc đẹp mà thôi.(thiệt tội cho bé Duy!!)
Tôi lắc lắc đầu, chưa kịp trả lời thì Thiên Kim đã tiếp tục:
“Người lần trước là họ hàng của chị sao?”
Cô ta đang nhắc tới Phân Chim thì phải? Dám bảo chúng tôi là họ hàng đấy, thật tâm địa bất lương mà!
Tôi cao giọng:
“Anh ấy là bạn trai tôi!”
Lần này Thiên Kim tiểu thư trợn tròn mắt, miệng há rộng như không thể tin được. Tôi nhìn quanh xem có con ruồi nào gần đó không, cho nó chui tọt qua miệng cô ta chu du cho rồi.
Cô ta cười cười:
“Haha, thật không tin được!”
Chơi nhau sao? Có gì mà không tin được, cô ta đúng là khinh người mà. Đã vậy tôi cũng không cần khách khí nữa, giọng mỉa mai:
“Thiên Kim tiểu thư, có nhiều chuyện trên đời này không thể tin được lắm! Ví dụ, chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ đấy!”
Lần này cô ta tắt ngay nụ cười, cả người hơi lảo đảo:
“Chị nói sao cơ?”

A, thật là tiểu thư con nhà giàu có thần kinh không vững mà. Tôi cảm thấy ngồi nói chuyện thấp hơn cô ta thật mất hứng bèn đứng thẳng người lên, cũng may nhờ đôi giày cao gót, tôi cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Tôi nghiến răng:
“Sao với trăng cái gì? Cô tưởng mình là đứa con duy nhất của ông ta chắc? Nhớ năm xưa, mẹ cô mới lên thành phố, một mình thân cô thế cô, mẹ tôi đưa tay giúp đỡ, còn nhờ người chồng vĩ đại của mình cho bà ta làm thư ký, mẹ cô không biết ơn lại còn ra sức quyến rũ ông ta, mẹ tôi không chấp nhặt làm lớn chuyện, ly hôn với bố cô để hai người bọn họ được rảnh tay mà làm gian phu dâm phụ! Thật trơ trẽn!”
Khuôn mặt Thiên Kim dần biến sắc, ngay cả bạn cô ta cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt lạ thường. Cô ta lắp bắp:
“Chị nói láo! Tôi không tin!”
Tôi cười giễu:
“Về mà hỏi lại bà mẹ hồ ly tinh của cô ấy! Bà ta giờ này chắc đắc ý lắm, nhưng không sao, mẹ tôi hiện tại sống rất tốt, mấy người cứ chờ xem báo ứng đi!”
Lúc nói ra những lời này, quả thật trong lòng tôi quặn lên đau thắt, cổ họng như bị ai bóp nghẹn, nhưng tôi vẫn cố. Hiệu quả tất nhiên không tệ. Trần Cao Duy nhìn tôi im lặng trầm mặc, tôi vỗ vỗ vai anh ta, hướng Thiên Kim nói thêm:
“Hỏi chuyện bạn trai tôi, cô định giống như mẹ mình, làm kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của người khác chắc! Đúng là mẹ nào con nấy, thật không biết xấu hổ!”
Cả người Thiên Kim run rẩy, cô ta đưa tay lên định tát tôi nhưng cũng may tôi nhanh nhẹn lập tức bắt lấy tay cô ta, bàn tay ra sức bóp chặt. Tay còn lại cầm ly nước hoa quả đang uống dở, không do dự hắt vào mặt cô ta:
“Nhớ lấy, mẹ tôi không so đo với các người bởi vì bà không cần, còn tôi, đừng dại mà đụng vào tôi, người ta đánh tôi một, tôi sẽ trả lại gấp mười!”

Tôi thoải mái uống sạch ngụm nước còn lại, giọng nhàn nhạt:
“Còn nữa, tôi và cô không có quan hệ gì, gọi chị nghe thật… chướng tai!”
Rốt cuộc Thiên Kim tiểu thư cũng không chịu đựng thêm nữa, cô ta vội quay người chạy đi.
Tôi thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã nói ra điều bấy lâu trong lòng, quả nhiên nhẹ nhõm hẳn.
Tôi nhếch môi cười gian tà với Trần Cao Duy, anh ta giơ nhón tay cái ra tán thưởng:
“Bội phục! Bội phục!”
Tôi cười hihi, chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe thấy rầm một tiếng. Haiz, ai mà bất cẩn thế kia? Chưa đầy ba giây sau tôi đã nhận ra người nọ chính là vị cô nương tôi vừa nói chuyện. Thiên Kim tiểu thư không chịu nổi đả kích đã đâm đầu vào cửa kính, tệ hại hơn cô ta còn bất cẩn ngã lăn xuống sảnh chính nhà hàng. Kết quả khỏi phải bàn, một màn muối mặt, cô ta bị chảy máu mũi, cả người xộc xệch. Thiên Kim tiểu thư à, giữ gìn hình tượng chút đi!
Cuối cùng Thiên Kim nhà ta cũng ôm mũi khóc lóc chạy đi. Haiz, con nhà giàu thật không tốt chút nào! Trần Cao Duy đơ mặt, mấy giây sau mới có phản ứng, ánh mắt như không thể tin được nhìn tôi:
“Lực sát thương không tệ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.