Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 41


Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 41

Tôi như người không có suy nghĩ mặc cho hắn kéo đi. Chúng tôi lên taxi, hắn vẫn nắm chặt tay tôi còn tôi thì hoàn toàn không có phản ứng. Có lẽ hôm nay xảy ra quá nhiều việc khiến tôi cũng không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả nữa. Xe dừng lại ở chung cư Gold. Hắn dắt tay tôi lên nhà, bây giờ tôi mới được ngắm nội thất bên trong nhà hắn. Lúc hẹn hò, tôi vốn là một người rất bảo thủ, sự giáo dục của mẹ khiến tôi cảnh giác rất nhiều, tôi chưa bao giờ bước vào nhà hắn hoặc nói cách khác tôi là không dám vào.
Hắn mở đèn trong nhà rồi kéo tôi đến phòng khách. Tôi ngây người nhìn những khung ảnh được đặt ngay ngắn trên tủ. Người trong những tấm hình đó chình là tôi, bắt đầu là bức ảnh tôi nhìn thấy trong ví hắn cho đến bức ảnh năm tôi học 11, trên người còn mang bộ đồng phục cấp ba. Kế đến là những bức hình chụp tôi từng lúc khác nhau, kể cả những bức hình tự sướng cùng bọn bạn. Giọng hắn đều đều bên tai:
“Mấy năm trước anh trở về, đã định đến gặp em, nhưng anh lại nghĩ bây giờ mình chẳng có gì cả, em lại còn là học sinh nên anh quyết định im lặng. Anh muốn một ngày gặp lại, anh sẽ đàng hoàng đứng trước mặt em, đàng hoàng theo đuổi em, tất nhiên có sự chấp nhận của mẹ và anh trai em.”
Tai tôi ù lên theo lời hắn nói, thì ra hắn đã ở bên tôi lâu như thế mà tôi không hề biết. Hắn về nước đã mấy năm, thì ra trong suốt quãng thời gian đó hắn luôn bên cạnh tôi sao? Cảm giác có một người luôn dõi theo mình thật ấm áp.
Tay tôi miết lên tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba. Tôi ở trong hình khoác tay bạn bè cười rạng rỡ. Góc chụp có vẻ ngẫu nhiên, tôi hỏi hắn:
“Đây là anh chụp sao?”
Hắn gật đầu:

“Lúc đó anh đến cùng San, cảm thấy em lúc đó rất đẹp.”
Mắt tôi rưng rưng, quay lại nhìn hắn một lúc lâu.
“Anh luôn dõi theo em như vậy. Còn em, ngay khi anh đứng trước mặt vẫn không nhận ra!”
Hắn bước tới kéo tôi ôm vào lòng:
“Lúc đầu là anh sai, anh không nên bỏ đi mà không nói một lời với em, là anh đã khiến em có một sinh nhật năm mười tuổi buồn đến thế. Tuyền, CM là vì em nên anh mới cố gắng, là vì em nên mới tồn tại, vậy nên em không cần làm gì cả, không có vấn đề khoảng cách của chúng ta ở đây, chỉ cần em cũng yêu anh là đủ.”
Tôi xiết chặt vòng tay ôm hắn. Phải, chỉ cần chúng tôi yêu nhau là đủ. Anh đã bên cạnh tôi lâu như thế, tôi cũng sẽ cố gắng giữ chặt người đàn ông này, yêu anh, bên anh, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.
Tôi đưa tay lên sờ mặt anh, khuôn mặt điển trai này thật muốn cắn một phát để tuyên bố với mọi người đây là người đàn ông của tôi. Tôi cười ranh mãnh:
“Vì anh đã có thành ý như thế nên em sẽ dùng cả đời còn lại bám theo anh không rời, cho anh cảm thấy phiền phức đến chết thôi!”
Anh véo má tôi, tiếng cười vang lên sảng khoái:
“Nhóc con!”

Hôm nay tôi cùng anh đến bệnh viện thay băng. Chẳng biết tên Trương Minh Khải nghe tin ở đâu chạy vọt xuống. Anh ta nhìn vết thương của Phân Chim bỗng nhiên lắc lắc cái đầu cảm thán:

“Không ngờ Jerry nhà câu còn biết cắn người nữa đấy! Cậu đã làm gì khiến con chuột của cậu nổi giận vậy?”
Tôi xấu hổ vội quay mặt đi, Trương Minh Khải lớn tiếng cười. Thì ra lần trước anh đã cho anh ta biết tôi chính là cô bé ngày đó. Vậy mà tôi lại không thèm nghe. Đúng là cái đầu tưng tửng của tôi, mẹ tôi nói cũng chẳng sai, đến giặt đồ mà tôi cũng không bỏ xà phòng vào máy giặt thì còn cái ngu nào hơn nữa.
Thấy Trương Minh Khải cứ tiếp tục trêu đùa, Phân Chim cau mày:
“Cậu không ở phòng tai – mũi – họng chạy xuống đây mà làm gì?”
Trương Minh Khải thấy lạ, ngừng cười quay sang Phân Chim hỏi lại:
“Tai – mũi – họng? Sao tớ phải ở đó?”
Phân Chim gật gù:
“À, phải, tớ nhầm, phải là nha khoa chứ nhỉ? Tớ thấy cậu bị ngứa miệng không nhẹ đâu đấy!”
Lần này đến lượt tôi ôm bụng cười, Trương Minh Khải nhăn mặt, anh ta quay sang cô y tá đang thay băng bên cạnh, giọng nghiêm túc:

“Y tá Quyên, cô cứ mạnh tay vào. Tên này mồm mép còn ghê như thế chắc không vấn đề gì đâu, chút nữa tôi cho cô số điện thoại của bác sĩ Khang khoa nội, anh ta đẹp trai lắm đấy!”
Tôi nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại anh ta:
“Anh ta liệu có đẹp trai hơn bệnh nhân đang ngồi đây không, bác sĩ Khải?”
Lần này, Trương Minh Khải đơ người. Phải mất mấy giây sau anh ta mới tiêu hóa nổi câu hỏi của tôi. Anh ta cười phá lên, quay sang Phân Chim, giọng có chút kỳ dị:
“Hai người các cậu đúng là rất hợp nhau, tớ không đấu nổi nữa. Biến đây!”
Nói xong anh ta vỗ vào cánh tay bị thương của Phân Chim rồi chạy thẳng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.