Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 37
Bạn của Phân Chim tên là Trương Minh Khải, là bác sĩ của bệnh viện Nhân Ái của thành phố. Minh Khải có vẻ ngoài điển trai nhưng tính cách thì hài hước không giống hắn. Bởi vậy tôi và anh ta trò chuyện có vẻ hợp. Anh ta không màng đến sự có mặt của Phân Chim, lôi một loạt tật xấu của hắn kể cho tôi nghe. Tôi vừa nghe vừa thấy buồn cười, mà Phân Chim cũng thật kỳ lạ, hắn thản nhiên như không, khuôn mặt điềm tĩnh nghe chúng tôi trò chuyện. Trương Minh Khải chắc đã đoán được suy nghĩ của tôi, anh ta mỉm cười:
“Dây thần kinh xấu hổ của cậu ta bị đứt rồi em ạ! Xem xem, chúng ta nói chuyện về cậu ta mà cậu ta cứ như là đang nghe chuyện của người ngoài vậy.”
Tôi cười, chẳng lẽ giống như lời Minh Khải nói, cũng có khả năng, bạn hắn là bác sĩ đã kiểm tra cho hắn rồi nên mới kết luận như thế không biết chừng.
Phân Chim nhướng mày:
“Cậu là bác sĩ khoa nội đấy, đừng tỏ vẻ của một bác sĩ thần kinh nữa, chẳng hợp tí nào.”
Tôi sặc, có ai lại nói thẳng như hắn vậy không, nhưng khi tôi liếc sang Trương Minh Khải thì thấy anh ta đang cười. Tôi chợt nhận ra bọn họ là bạn thân, hội bà tám của chúng tôi chẳng phải suốt ngày troll nhau đó sao?
Phân Chim nhìn sang tôi, giọng đầy ẩn ý:
“Hơn nữa, những điều cậu nói, cô ấy biết tôi cũng không ngại.”
Lần này tôi đỏ mặt hoàn toàn còn Trương Minh Khải thì cười phá lên. Tôi thấy ngượng vô cùng, hắn sao lại công khai như vậy trước người khác kia chứ. Tôi vội xin phép đi vào toilet một chút. Trước khi đi, Trương Minh Khải còn nói với thêm:
“Đừng ở lỳ trong đó nhé, em dâu.”
Bước chân của tôi càng lúc càng nhanh hơn, hai má nóng ran.
Ở trong toilet được năm phút, tôi cuối cùng cũng nghĩ thông. Nói gì thì đây cũng là lần đầu tiên tôi chính thức “yêu”, ngại ngùng là bản chất rồi. Tuy tôi bình thường hùng hổ, cãi nhau chí chóe với người khác nhưng căn bản da mặt vẫn chưa đủ độ dày được. Nghe hắn nói với Trương Minh Khải như vậy, tôi chợt nghĩ hắn đã sắp xếp tương lai cho chúng tôi, nghĩa là hắn không hề có ý đùa giỡn, hắn nghiêm túc với tôi, muốn sống bên tôi cả đời. Cả người tôi run run, ý nghĩ vừa hiện ra đã thấy ngọt ngào vô cùng. Tôi soi mình trong gương lần nữa rồi bước ra ngoài.
Còn cách bàn mấy mét tôi chợt nghe giọng Trương Minh Khải loáng thoáng:
“Tớ còn tưởng cậu nhất kiến chung tình với cô bé hàng xóm kia nữa chứ? Chẳng phải vì cô ấy nên cậu mới quay về đây sao?”
Tôi sững người, anh ta đang nhắc tới Linh sao? Cô bé hàng xóm, lại còn nhất kiến chung tình, chẳng lẽ Phân Chim thích Linh. Tai tôi ù lên, tôi cảm thấy rõ người mình đang run lên. Phân Chim nói câu gì đó tôi không nghe rõ, mà căn bản tôi thực sự không muốn nghe. Trương Minh Khải đang cười thì ánh mắt chạm phải tôi, tôi đành gượng gạo bước tới. Anh ta nhìn tôi chằm chằm như thể sinh vật lạ, chẳng lẽ anh ta đang đánh giá tôi với Linh sao? Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Phân Chim mỉm cười nhìn tôi, tôi không ngờ được hắn vừa nói chuyện về một người con gái khác sua lưng tôi mà bây giờ có thể thản nhiên đối diện với tôi như vậy. Tôi cố tỏ ra tự nhiên, ăn hết bữa cơm với hai người bọn họ, chỉ là món ngon trong miệng đã còn lại vị đắng chát.
Trên đường về, tôi tiếp tục im lặng. Phân Chim thấy vẻ kỳ lạ của tôi thì nhẹ giọng hỏi thăm:
“Em khó chịu ở đâu sao?”
Tôi không trả lời hắn, Phân Chim trầm mặc một chút rồi quay sang hỏi tiếp:
“Có phải lúc nãy em nghe thấy gì không?”
Tôi giả ngốc, trưng ra bộ mặt không biết gì với hắn:
“Anh nói cái gì sao?”
Hắn im lặng, tôi nhìn thấy một tia thất vọng vụt qua mắt hắn, tôi dụi mắt, chẳng lẽ hắn muốn tôi nghe việc hắn thích Linh sao? Hắn làm vậy là muốn tôi càng phải giữ chặt hắn sao? Tôi cười cay đắng. Hóa ra người đàn ông tôi yêu là như vậy? Giọng tôi lạnh đi:
“Em hơi mệt, em muốn về nhà.”
“Em không khỏe ở đâu? Em đưa em đi bệnh viện!”
Tôi đáp: “Không cần.”- rồi giả vờ nhắm mắt không để ý đến hắn.