Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 20


Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 20

Chủ nhật, hắn lại đến nhà tôi.
Lúc hắn đến tôi vẫn nằm ườn trên sô pha coi Phẩm chất quý ông, cười lăn cười bò với độ nhắng của mấy ông chú bốn mươi. Tôi lại không để ý nên khi hắn bước vào đã trông thấy một cảnh tượng theo tôi nghĩ rất chi là mất mặt. Tôi vội vã bò dậy, mỉm cười gượng gạo với hắn rồi lên tiếng gọi mẹ như một đứa con nít:
“Mẹ à, tổng giám đốc của con tới rồi này!”
Mẹ tôi ở trong phòng vui vẻ lên tiếng:
“Bảo Anh hả, ngồi chơi đi cháu!”
Hắn lễ phép dạ một tiếng. Tôi cầm mấy gói oishi định chuồn lên phòng thì bị hắn gọi giật lại:
“Sao không xem nữa?”
Tôi cười cười:
“À, em nhường ti vi lại cho anh, chắc anh không thích mấy bộ phim em xem đâu?”
Hắn thản nhiên:
“Không sao! Tôi cũng đang xem phim này!”

Đúng là nói mà không biết ngượng, nếu mê như vậy thì ở nhà xem đi, chủ nhật mò đến nhà người ta làm gì.
Như đoán được suy nghĩ của tôi, hắn tiếp:
“Tôi xem trên mạng, mấy bữa nay bận, hình như ngang tập này thì phải!”
Tôi nghẹn, tổng giám đốc à, có phải anh có thuật xuyên tâm không vậy? Sao lúc nào cũng như đang đi guốc trong bụng tôi thế? Tôi hạ giọng:
“Vậy anh xem đi, em không xem nữa!”
Hắn nheo mắt khinh thường:
“Sao vậy? Sợ tôi sao?”
Sợ cái đầu anh ấy, được rồi hôm nay để bà đây làm chính nhân nữ tử không thèm sợ cái thứ đại ma đầu như anh. Vậy là tôi bị khích ngồi lại xuống ghế xem phim với hắn. Mẹ tôi đi ra thấy vậy cũng tủm tỉm cười rồi xách giỏ đi chợ. Định mè nhèo xin mẹ cho đi cùng nhưng nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của hắn, tôi lại thôi.
Đã vậy cho hắn biết bản lĩnh dở người của bổn cô nương. Phim này là phim hài, toàn bộ đều là cảnh vui vẻ. Tôi thể hiện hết sức giọng cười quái đản của mình. Tần suất cao nhất có thể, tôi ôm bụng cười lăn lóc như thể mình chưa bao giờ được cười vậy, đến nỗi nước mắt cũng chực trào ra. Tên Phân Chim đáng ghét, bây giờ hối hận chưa? Kỳ lạ, hắn lại chẳng có phản ứng kiểu như ngạc nhiên, rồi chỉ tay hét, đứng bật dậy rời khỏi nhà tôi một đi không trở lại. Ngược lại, bộ dáng vô cùng thản nhiên đó làm tôi kinh người. Trâu bò, hắn quả thực trâu bò. Hắn ra vẻ tốt bụng đưa khăn giấy sang cho tôi nói gọn một câu:
“Người ngoài nhìn vào tưởng em đang xem phim kinh dị đấy!”

Kinh dị cái đầu anh! Người ngoài nhìn vào phát sợ vậy anh là người gì mà thấy tôi như vậy cũng không run rẩy kia chứ?
Tôi hậm hực cả buổi cho đến khi mẹ đi chợ về mới nhanh chân chạy đi phụ bếp. Con heo nhà hắn, sao hôm nay lại lăng xăng chạy vào đây nữa. Tôi hạ giọng:
“Tổng giám đốc à, anh thân thể cao quý, không nên đi vào đây, lỡ bị thương thì không ai chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Mẹ tôi cũng bảo hắn:
“Tuyền nó nói đúng đấy, việc bếp núc để phụ nữ lo, cháu lên phòng San chơi đi!”
Hắn tỉnh bơ đáp lại:
“Ai bảo việc nhà chỉ có phụ nữ làm, đàn ông phải giúp nữa chứ ạ. Với lại San đang bận nghiên cứu, cháu lên phá hủy mô hình của nó thì sau này còn mặt mũi nào mà đến đây ăn cơm được!”
Tôi suýt nữa thì ói ra máu, tổng giám đốc, mấy lời anh nói có quá lắm không? Ở công ty sai bảo tôi đủ trò, bây giờ lại làm ra vẻ thương hoa tiếc ngọc lắm. Xí, cái đồ nịnh bợ. Vậy mà mẹ tôi nghe ấy lời đó xong, lại vui vẻ khen hắn:
“Cháu đúng là người chồng mẫu mực, sau này cô nào lấy được cháu đúng là có phúc!”
Mẹ à, người ta chỉ là nói để mẹ vui lòng thôi, dù gì thì mẹ cũng không thể trở thành vợ anh ta được, nịnh vài câu để được ăn cơm ngon đúng là hời quá còn gì.
Hắn cười cười trả lời:
“Hy vọng cô ấy cũng nghĩ thế!”
Quái, sao tôi có cảm giác hắn như đang nhìn mình. Một cảm giác lành lạnh chạy qua sống lưng. Tôi run run cầm cọng rau lên ngắt mấy lá vàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.