Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 13
Hôm sau đi làm, tôi vẫn còn tức chuyện hắn lừa tôi nên cố ý quét dọn qua loa một chút, cho hắn ngửi bụi chết mới thôi. Hắn đi vào phòng, dường như hơi khựng lại. Tôi thấy mặt hắn có chút biến đổi. Tôi run. Có phải hắn nhận ra không? Đúng là tổng giám đốc khác người, một chút chuyện cỏn con tôi làm mà vẫn biết. Tôi chờ tiếng hét của hắn, trời không có gió nhưng vẫn thấy rét run, đúng là khôn ba năm dại một giờ. Chỉ vì không kiềm chế được mà bị mất việc huhu. Tôi nghĩ tới thảm cảnh ôm thùng giấy đi ra khỏi công ty mà lệ chảy hai hàng, lại nghĩ có nên cầu xin hắn tha thứ hay không? Nếu cầu xin nên tạo bộ dáng đáng thương thế nào để hắn mủi lòng đây? Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, không hề có tiếng quát tháo nào, cũng không có đuổi việc lại không có màn khóc lóc ỉ ôi xin tha thứ kia. Tôi thở phào đi ra khỏi phòng. Hôm nay hắt xì mấy cái đúng là có điềm báo trước. Số tôi vẫn còn may chán.
Vậy mà tên Phân Chim đáng ghét kia vẫn chẳng chịu buông tha tôi. Hắn có cách trả thù riêng của mình. Sau giờ nghỉ trưa, hắn gọi tôi vào phòng rồi đưa cho tôi tấm thẻ. Tôi cảm thấy là lạ, hắn liền giải thích:
“Có một số tài liệu cần cho cuộc họp chiều nay tôi để quên ở nhà, cô về lấy giùm tôi!”
Quên cái gì chứ? Mượn việc công báo thù riêng thì nói cho rồi. Biết chuyện sáng nay là mình sai, tôi chẳng thèm cãi với hắn, nhận ngay chìa khóa rồi hỏi địa chỉ. Sau khi đi được mấy bước tôi nghĩ đến một chuyện vội quay lại hỏi hắn:
“Tổng giám đốc, tiền đi taxi là công ty trả phải không?”
Hắn nhíu mày:
“Cô không có xe sao?”
Tôi gật đầu. Thực ra cũng muốn có một chiếc nhưng tôi lại muốn dành dụm nhiều một chút để rinh về một em Liberty, vậy là đi làm phải chịu khó chen lấn trên xe bus.
Hắn trầm ngâm một hồi lâu rồi rút ra một tờ tiền mới cứng:
“Đây, nhớ đi taxi! Nếu cô mà đi xe bus thì nghỉ việc luôn cho tôi!”
A, tốt quá. Hai mắt tôi hiện lên hai chữ S gạch sọc rõ ràng. Tôi hớn hở nhận tiền từ tay hắn, giọng chắc nịch:
“Em sẽ không đi xe bus đâu ạ!”
Nói thì như thế nhưng tôi vốn là một kẻ mê tiền. Tôi nói với hắn không đi xe bus chứ có phải nói là nhất định đi taxi đâu. Tổng giám đốc à, anh có thông minh đến đâu cũng không nghĩ ra trên đời này còn có thứ gọi là xe ôm.
Tôi hí hửng bắt một chiếc xe ôm gần đó. Nhẩm ra thì số tiền còn lại tôi hưởng cũng được thêm chút. Tôi đang nghĩ heo con nhà mình lại được ăn thêm chút cám rồi.
Đứng trước chung cư Gold nhà hắn, tôi mới thấy hết sự phân biệt giàu nghèo trong xã hội. Tôi nhẩm tính, không biết một căn hộ ở đây có thể ăn được bao nhiêu cuộn sushi và mua được mấy tập manga Nhật nữa. Khẽ thở dài, tôi ấn thang máy lên nhà hắn ở tầng 5. Nhà ở đây nổi tiếng đắt đỏ, tuy nằm ở ngoại ô nhưng cũng gần trung tâm thành phố lại còn môi trường trong lành, đặc biệt yên tĩnh. Mỗi căn hộ cao đến hai tầng so với chung cư bình thường. Vậy nên hắn ở tầng 5 thì cũng không khác gì đang ở tầng 10.
Tôi thở dài, tự giục mình mau nhanh lên nếu không ở đây lâu như vậy tôi sinh ra ghen tỵ muốn lấy trộm đồ nhà hắn thì tiêu đời. Chưa kịp quét thẻ thì cánh cửa nhà hắn đã bị mở ra. Tôi không kịp lùi lại bị u một cục trên trán. Một cô lớn tuổi xuất hiện bên cửa, tôi nhìn áo quần thầm nghĩ chắc là người giúp việc. Cô ấy nheo mắt hỏi tôi:
“Cô là ai?”
Tôi xoa xoa trán:
“Cháu là thư ký của tổng giám đốc, anh ấy bảo cháu về lấy một số tài liệu ạ!”
Cô giúp việc kia tỏ ý nghi ngờ, tôi đành đưa ra thẻ nhân viên và chiếc thẻ nhà ra cô ấy mới chịu gật đầu:
“Để tôi lấy cho cô, chờ một chút!”
Nói xong lại tất tả đi vào, không thèm mời tôi vào uống một ly nước. Thế là đi tong cái kế hoạch cướp đồ của tôi. Năm phút sau, cô giúp việc đi ra trên tay cầm một tập hồ sơ. Tôi kiểm tra cẩn thận rồi ra về.