Bạn đang đọc Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc – Chương 1
Có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình xui xẻo đến thế. Trốn tránh buổi tọa đàm của vị tổng giám đốc nổi tiếng giàu có đẹp trai kia để thong thả đi dạo cho những ngày cuối của đời học sinh thì lại gặp hai người không muốn gặp nhất. Ở đằng xa kia, Duy Hải và Hà Hương đang bước lại phía tôi. Đang định trốn chạy thì Hà Hương đã nhận ra tôi trước còn đưa tay lên vẫy vẫy. Tôi hận không thể đào một lỗ để chôn mình xuống cho rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính, sao số tôi lại xui xẻo thế này. Thấy bọn họ khoác tay nhau tình tứ, lòng tôi như có ngàn con kiến bò, khó chịu chết đi được. Lại còn vẻ cười nói hạnh phúc kia nữa chứ. Hà Hương niềm nở chào tôi:
“Nhật Tuyền, cậu không tham gia buổi tọa đàm sao?”
Tôi nửa cười nửa mếu, nếu đi đã không gặp hai người. Cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể, tôi bình tĩnh trả lời:
“Chán lắm, đời sinh viên có mấy ngày nữa đâu! Tớ muốn nhìn lại cái nơi tồi tàn mà mình gọi là trường đại học này một chút, sau này còn kể cho con nghe mẹ nó đã vất vả khổ sở thế nào!”
Hà Hương bật cười vui vẻ còn Duy Hải chỉ khẽ nhếch môi. Cậu ta đúng là chẳng nể nang gì. Nhưng sao tôi thích cái vẻ lạnh lùng này đến thế nhỉ? Thích suốt hai năm cuối đại học. Bây giờ thấy người ta tay trong tay hạnh phúc, tôi không đến nỗi muốn làm kẻ thứ ba xen vào nhưng cũng không tránh được trong lòng có buồn phiền thậm chí nhiều hơn một tí. Đang định trả lời qua loa rồi tránh đi thì Hà Hương đột ngột hỏi tôi:
“À, phải rồi, Nhật Tuyền cậu có bạn trai chưa?”
Tôi nghẹn họng toàn tập. Thấy vẻ bối rối của tôi, Hà Hương còn cố ý nói chọc thêm một câu:
“Đừng nói suốt mấy năm đại học cậu không có anh chàng nào đấy nhé! Tuy chúng ta học tín chỉ không gặp nhiều nhưng tớ nghe bọn Diễm My bạn cậu bảo cậu đang để ý ai đó. Thế nào , có tiến triển gì chưa?”
Tụi bạn bà tám đáng ghét, sao lại để lộ thông tin cơ mật ra thế này không biết. Tôi nắm chặt tay, Taekwondo ta học suốt mấy năm không dành để dạy dỗ bọn mày thì đúng là quá phí. Nhưng nghĩ tới tình cảnh trước mắt, tôi chỉ biết lùi kế hoạch trả thù lui vài giờ. Trước tiên bây giờ phải thoát ra cặp đôi oan gia này đã. Tôi nghĩ nghĩ nếu bây giờ nói ra người tôi để ý là Duy Hải bạn trai cô ta thì cô ta có hộc máu luôn tại chỗ không nhỉ? Cả Duy Hải nữa, biết đâu tôi lại có cơ hội. Tôi dẹp ngay cái suy nghĩ hết sức nguy hiểm kia ra khỏi đầu, liếc Duy Hải rồi tươi cười trả lời với Hà Hương:
“Tớ cưa được anh chàng kia rồi! Tuy quá trình hơi vất vả nhưng kết quả đúng là không tệ.”
“Thật sao?” Hà Hương lắc lắc vai tôi. “Ai vậy? Tụi này có biết không?”
Tôi nuốt nước bọt, sao hôm nay cô nàng này lắm chuyện thế nhỉ?
“Không phải người trong trường đâu, anh ấy đi làm rồi, hơn tớ năm tuổi.”
“Trời ơi, tớ nghe bảo hai người hơn nhau năm tuổi là tốt lắm đấy, sau này cưới nhau nhất định hạnh phúc!”
Tôi rợn người. Hơn năm tuổi hay năm mươi tuổi gì cũng được, bây giờ cậu tha cho tôi là tôi hạnh phúc lắm lắm.
Tôi ra hạ sách cuối cùng.
“Xin lỗi, bạn trai tớ đến đón rồi! Tớ phải đi trước đây!”
“A! Có phải anh chàng kia không?”
Tôi ngớ người nhìn theo hướng Hà Hương đang chỉ. Quả thật đang có một chàng trai cao ráo đang bước đến chỗ chúng tôi. Dáng anh ta thong dong, khuôn mặt thì khỏi chê vừa nghĩ chắc anh ta cũng hơn mình khoảng năm tuổi, lại ra dáng tri thức, kiểu người không phú thì cũng quý, áo quần thì ple giày da phải nói quá mức tuấn tú. Tôi nuốt nước bọt. Nhìn vẻ mặt ngẩn ra của Hà Hương, tôi quyết định chơi cô ta một lần. Dù sao sau này ra trường cũng không còn cơ hội gặp lại nữa. Vậy là bằng sự tự tin cũng như mặt dày của mình, tôi chạy đến chỗ chàng trai không quen biết kia, đúng trước mặt anh ta nở nụ cười tươi nhất có thể.
“Honey!”
Không cần nói cũng biết anh chàng kia bị tôi dọa cho hoảng hồn thế nào. Anh ta nhìn chằm chằm tôi một lượt từ đầu đến chân. Còn tôi trưng ra bộ mặt đáng thương nhất có thể, dùng ánh mắt của một con mèo con tội nghiệp nhìn anh ta. Anh ta cũng khá có đầu óc, nhìn hai người đằng sau tôi thì đã hiểu ra vấn đề.
Anh ta hắng giọng:
“Sao mùa hè mà lại ăn mặc phong phanh thế này?”
Hả, anh có nhầm không? Hết câu để nói rồi sao, chẳng lẽ bảo tôi mùa hè mặc áo cổ cao kín mít, chân mặc tất mới vừa lòng. Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc kia tôi biết anh ta đang chơi xỏ lại mình. Mặc kệ, dù sao tôi cũng là người khơi mào trước. Ít nhất bây giờ phải diễn xong vở kịch này cái đã. Vừa hay, Duy Hải và Hà Hương cũng kéo đến chỗ tôi. Cô nàng thấy tận mắt vẻ điển trai ngời ngời của người được gọi là “bạn trai tôi” thì khỏi nói, ánh mắt ghen tỵ dâng lên ngời ngời.
“Xin chào, tôi là bạn học của Nhật Tuyền!”
Người kia cũng rất biết điều, vui vẻ trả lời lại:
“Tôi là bạn trai của cô ấy, rất vui được gặp cô!”
Duy Hải cũng gật đầu chào lại. Cậu ta vốn ít nói, tôi không thèm chấp. Chỉ là trong lúc hai người kia chào hỏi qua về, mắt tôi vẫn như quán tính he hé nhìn về phía cậu ta. Haiz, mối tình đầu của tôi, chết thảm ngay trong trứng nước. Tôi cố thu bộ dạng ảo não, kết thúc cuộc trò chuyện của hai cái kẻ đang vui vẻ trao đổi kia tránh đêm dài lắm mộng.
“Thôi, bọn tớ có việc đi trước đây, hẹn gặp lại sau nhé!”
Hà Hương vẫy tay vẻ tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn khoác tay Duy Hải bước đi. Tôi tùy tiện kéo tay người kia đi về hướng ngược lại. Đến khi bọn họ đã đi khỏi, tôi mới thở phào ngồi xuống băng ghế trên đường. Chàng trai kia bị tôi kéo đi bây giờ cũng đứng trước mặt ra vẻ như: “Tôi cần một lời giải thích!”
Tôi cười cười vô tội.
“Chỉ là đóng kịch một chút thôi! Cảm ơn anh!”
Anh ta thản nhiên hỏi lại:
“Cô thích cậu ta?”
Có phải rõ ràng thế không? Đụng vào nỗi đau của tôi, anh đúng là một kẻ vô tâm. Nhưng rõ ràng anh ta là người ngoài, làm sao hiểu được một kẻ cô đơn như tôi. Vì cảm kích lúc nãy đã cứu tôi thoát khỏi một màn muối mặt, tôi dùng giọng nhẹ nhàng nhất trả lời anh ta:
“Cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy! Đã quấy rầy việc của anh rồi!”
Anh ta nhếch môi, nâng tay nhìn đồng hồ.
“Đúng là đã muộn, tôi đi đây!”
Thấy anh ta cuối cùng cũng không truy cứu nữa, tôi thầm cảm ơn trời phật. Nhưng chưa đợi tôi cảm tạ xong anh ta đã quay người nói thêm một câu:
“À! Tôi hiểu vì sao anh chàng kia thích cô gái kia hơn rồi. Cô đối với cô ta đúng là… một trời… một vực!”
Ý gì đây? Lửa giận tôi chưa kịp bốc lên đầu anh ta đã mỉm cười bước nhanh về phía trước. Ngay cả một kẻ không quen biết cũng có thể sỉ nhục tôi. Tôi đấm tay xuống mặt ghế, đau kinh khủng. Hic, đúng là tự mình hại mình. Cuộc đời của một cô gái hai mươi tư tuổi của tôi sao lại bi thảm đến vậy. Tôi ngửa mặt lên trời, hình như ông trời cũng thương xót ban xuống cho tôi một chút gì đó mát mát trên mặt. Tôi đưa tay sờ thử rồi ngửi ngửi. Má ơi! Phân chim!!!!