Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại

Chương 3


Đọc truyện Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại – Chương 3

khó có được một buổi cuối tuần, nghĩđếnviệc đã hơn một tháng nay chưa có trở về nhà, nếu còn không trở về không khéo mẹ sẽ luôn miệng niệm đến tai ta cũng đau luôn mất, cho nên ta quyết định tuần này liền về nhà hưởng thụ không khí gia đình ấm áp.

Ta ra trạm đón xe bus về nhà. Tuy nhà ta và trường học cũng cùng một thành phố, chính là trường học của ta lại quá xa, ở ngoại thành, cho nên từ trường học về nhà ngồi xe bus cũng mất ba giờ, trên đường còn phải đổi xe một lần.

Khi ta vềđến nhà, trời cũng đã tối đen.

Từ trong ba lô lấy ra cái chìa khóa, mở cửa. Tiến vào căn nhàđã lâu chưa về, trong nội tâm nếu nói không nhớ chính là gạt người.

“Mẹ, con của người đã trở về rồi đây!.” Ta hướng về phía bên trong hét lớn.

“Soạt, soạt, soạt…”. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát từ trên lầu truyền đến âm thanh dép lê.

“A ~~ Tiểu Kiệt, con đã trở về rồi”. Theo lối bậc thang nhỏ, mẹ ta vừa nhìn thấy người đãđi như bay lại, tâm tình vô cùng kích động, thoáng cái nhào vào trong ngực ta. Sau đó thả tay ra, lại ở ngay trên mặt của ta mà sờ sờ nắn nắn, tiếp đó lại ôm lấy ta một cái thật chặt, luôn miệng nói: “Tiểu Kiệt, một tháng không gặp, mẹ rất nhớ con, con cũng đã cao hơn rồi”.

Ta cười, lại vòng tay ôm lấy mẹ, khóđược có lúc tình cảm như vậy. Đã nhiều tháng không có về nhà, xem ra mẹ ta thật sự là rất nhớ ta.

Nhưng mà việc ta cao lớn hơn tám phần là do cảm giác sai đi, ta rất tự mình hiểu lấy, 22 tuổi mà nghĩđến việc cao hơn nữa quả thật là rất khó. Ta từ lúc học cấp ba cho tới bây giờ một milimet cũng đều không có cao thêm, mà bản thân đối với việc cao thêm cũng đã triệt để không còn ôm chút hy vọng nào nữa rồi.

“Tiểu Kiệt, con sao lại không nói trước với mẹ là cuối tuần này con trở về, còn chưa cóăn cơm phải không? mẹ nấu món thịt kho tàu mà con thích ăn nhất cho con ăn cóđược hay không?”.

Nghe mẹ nói như thế, mặt của ta không tự chủđược từ từ hóa đen, vội vàng nói: “Không cần đâu mẹ, con đã lâu không có về nhà rồi, hay làđể con nấu cho!”. Ta tận lực làm cho ngữ khí của mình thật uyển chuyển, miễn làm cho tự tôn của mẹ ta bị tổn thương.

Ta thật sự không muốn phải nói ra, nhưng mà thức ăn mẹ ta nấu chính là những thứđặc biệt độc hại đến dạ dày người khác.

Ta nhớ rõ khi đó ta còn nhỏđãăn món ăn do chính mẹ ta nấu, vừa mới bắt đầu còn không có việc gì, ăn xong đứng lên liền cảm thấy buồn nôn, chạy đến buồng vệ sinh đem tất cả những gì vừa ăn đều nôn ra hết, hết lần này tới lần khác mẹ ta một điểm phản ứng đều không có, còn mắng ta là quỷ chết đói đầu thai hay sao màăn nhiều như vậy. Cho nên vì suy nghĩ cho cái dạ dày yêu dấu của ta, cảm thấy chính mình làm vẫn tốt hơn.

Ta từ lúc 13 tuổi đã bắt đầu tự mình học nấu ăn, đương nhiên khi mẹ nhìn thấy ta như vậy thì rất là vui mừng,  ngoài miệng lúc nào cũng luôn mắng ta giống y như một con khỉ, chỉ có lúc ta nấu đồăn thì mới xem ta như một đứa con tốt. Trên thực tế ta rất muốn nói với mẹ rằng, con của người ở bên ngoài cũng là một đứa trẻ rất tốt, sở dĩ có cái tiếng xấu như hiện giờ, tất cảđều do tên tiểu tửở nhà bên cạnh kia làm hại. Tuy ta muốn nói ra sự thật nhưng mà mẹ cũng chỉ cho rằng ta lại nói xạo mà thôi.

“Tiểu Kiệt, con muốn nấu à, được, được, hay là Tiểu Kiệt nấu mấy món ngon ngon đi, đã lâu rồi mẹ chưa cóăn qua món con nấu, thật nhớ ghê”. Nói ra mong ước của bản thân, lại làm ra một cái biểu tình như say mê.

Ta chịu không được nói: “Mẹà, mẹ trước tiên đi ra ngoài đi, trong này vướng tay vướng chân, đi ra bên ngoài xem tv đi, nửa giờ sau chúng ta liền ăn cơm, đúng rồi, muốn ăn cái gì, trong tủ lạnh còn gì không?”. Ta một bên hỏi, một bên mở ra tủ lạnh.

“Ân, có, dù sao có con bên cạnh, con nấu cái gì thì mẹăn cái đó, mẹ của con không có kén ăn”.

“Biết rồi, dài dòng”.

Chờ mẹđi khỏi, ta bắt đầu lấy đồ trong tủ lạnh ra, đại khái nhìn qua một chút, mẹ tuy không có tố chất nấu ăn, nhưng trong tủ lạnh luôn cóđầy đủ các loại thức ăn, theo như lời của mẹ giải thích thì đây chính là việc chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Khóđược trở về, liền làm vài món ngon ngon cho mẹ ha ha. Sau đó ta thuần thục rửa đồăn, cắt thái, nấu. Chỉ trong chốc lát, trong phòng bếp đã bắt đầu có mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

Nửa giờ sau.

“Mẹ, đến bưng thức ăn”. Ta quay đầu lại, đối với mẹđang ngồi ở bên ngoài phòng khách xem tv mà thét lên.


“A, được”.

Chờđến lúc hai người đem món ăn bưng lên bàn, đãđúng 7 giờ. Mặc dù lúc trên xe cũng cóăn qua một chút gìđó lót dạ, nhưng lúc này quả thật cũng rất đói bụng. Vừa định ngồi xuống thưởng thức mấy món ăn ngon trên bàn, chuông cửa lại vang lên. Ta một bên nghĩđã trễ thế này còn ai đến thăm, một bên đứng lên đi mở cửa.

Cửa vừa mở, tại một khắc này ta quả thật là hối hận. Ta như thế nào đã quên, muộn như vậy ngoại trừ nhà cách vách còn có ai đến thăm nữa.

Mẹ kiếp, không thể tưởng được hắn cũng trở vềđây, hôm nay quả thật là một ngày thứ sáu đen đủi?

Không nghĩ tới lại đụng phải hắn vào lúc này, ta vốn cho rằng tuần lễ này hắn sẽ không về nhà. Đúng vậy, hiện tại đứng ngoài cửa chính là Quân Dật cùng mẹ hắn.

“Tiểu Kiệt, đã lâu không gặp”. Dì Quân mỉm cười cùng ta chào hỏi.

“Dạ”. Tuy rất muốn xông lên trước cho tên tiểu tử kia một trận, nhưng lại nhìn đến dì Quân đang đứng ở bên cạnh, cho lên liền nhịn xuống ý nghĩ muốn phát tác, nhân lúc mỉm cười chào hỏi cùng mẹ Quân, ta tranh thủ thời gian trừng mắt liếc hắn một cái.

Nhanh cút cho ta, ởđây không chào đón cậu.

Chính là đang nghĩ như vậy, cái ót tự nhiên lại bị một vật nặng đánh vào. Đau quá.

“Như thế nào lại không lễ phép như vậy, đứng ở cửa ra vào làm cái gì, cũng không mời dì Quân cùng Tiểu Dật vào đây ngồi”. Mẹ nói xong còn đối ta giương lên hung khí trong tay, dĩ nhiên là thìa dùng để múc cơm.

Mẹ, mẹ như thế nào lại dùng cái này đánh, ôi chao đầu ta rất bẩn, như vậy đợi lát nữa làm sao màăn cơm.

“Hân Tì, Tiểu Dật, hai người tới vừa lúc, nhanh, mau vào đi”. Mẹđối với hai người bọn họ nhiệt tình mời vào trong.

Không cần phải vậy chứ, mẹ, mời bọn họ vào trong làm cái gì, dì Quân thì còn có thểđược đi, nhưng mẹ không biết tên tiểu tử kia hai ngày trước đối với nhi tử bảo bối của mẹ không chút nương tay mà cho một quyền rất mạnh, đến bây giờ còn ứ máu. Không có cầm chổi đuổi hắn ra khỏi nhà là tốt lắm rồi, còn gọi hắn đến làm cái gì.

Lời này ta tất nhiên không dám nói thẳng ra tiếng, chỉđành phải thầm oán giận trong lòng.

Mẹ rõ ràng không có nghe được nội tâm của ta đang kịch liệt lên án, còn thân mật lôi kéo hai mẹ con nhà kia: “Hân Tì, tôi thường xuyên đến nhà của côăn cơm thật là không biết xấu hổ, khó có dịp Tiểu Kiệt trở về, nấu ăn ngon cho nên gọi điện thoại mời hai người đến ăn chung”.

“Tiểu Dật, đúng là càng ngày càng đẹp trai nha, không giống tiểu tử nhà Dì, đúng rồi hai đứa đã lâu cũng không gặp nhau nha”. Nói xong cho ta một cái nháy mắt, ta quay đầu đi, giả bộ không phát hiện. Ai muốn cùng hắn chào hỏi. Động tác này làm mẹ ta tức đến nghiến răng.

“Cái thằng nhỏ này, Tiểu Dật, trường học chắc thi cử nhiều lắm phải không? nhìn cháu gầy đi nhiều lắm, cố gắng học làđúng, nhưng cũng phải chú ý đến thân thể mình nha. Hôm nay ăn nhiều một chút, dì giúp cho con bồi bổ thân thể”.

Mẹ, rốt cuộc ai mới là con của mẹ hả. Ta cũng một thời gian dài mới trở về, như thế nào không thấy mẹ quan tâm ta như vậy.

“Tiểu Kiệt, đứng ngốc đó làm cái gì, đi đem bưng cơm ra cho mẹ”. Mẹ lên tiếng sai bảo ta, đảo mắt hướng về phía hai người kia lại bày ra một bộ dạng thật rạng rỡ: “Ha ha, đừng đểý, thằng bé này cóđiểm ngốc mà”.

Vừa đi cầm bát cơm đến lại nghe mẹ ta nói như thế, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã trên đất. Cái này…cái này là lời nói mà một người mẹ nên nói sao? Mẹ, ta thật sự hoài nghi ta không phải do người sinh nha.


Ngồi vào bàn, không đểýđến ai, ta trực tiếp động đũa. Dù sao ngồi đối diện với ta chính là cái tên tiểu tử làm cho ta nuốt cơm không trôi, thừa lúc hiện tại ăn nhiều một chút, miễn đến lúc đóđối với hắn ăn không vô thứ gì.

Mà hậu quả của việc trực tiếp động đũa đó chính là trên đầu bị chiếc đũa nặng nề gõ hai cái.

“Cái thàng nhỏ này, như thế nào lại không lễ phép như vậy, khách còn chưa ăn, con ăn nhanh như vậy làm cái gì?”. Mẹ mắng, sau đó lại đối với hai người ngồi đối diện khách khí giải thích: “Thắng bé này chắc là rất đói rồi, hai người cũng ăn đi, đừng khách khí”.

Thịt kho tàu, đậu hủ chiên, trứng tráng, rau xào cộng thêm cá trích và một chén súp đậu hủ, bốn món mặn một món súp, đó là những món ăn gia đình rất bình thường. Vốn đang nghĩ hai người ăn sẽ không hết, hiện tại lại rơi vào tình huống này, trùng hợp vừa đủ.

Trên bàn cơm, ngoại trừ mẹ ta thỉnh thoảng lớn giọng nói cùng mẹ Quân Dật ngẫu nhiên thêm vài tiếng phụ họa, ta cùng Quân Dật hai người thủy chung không nói một lời.

Tiểu tử này, hôm nay là lạ, bình thường khi tới nhà của ta, không phải lần nào cũng làm cho mẹ ta cười đến run rẩy hết cả người, hôm nay từ lúc đến  cho tới bây giờđều không có nói qua một câu. Không biết phát bệnh thần kinh gì, muốn tức giận thì cũng là ta tức giận mới đúng. Sự kiện lần trước ta còn chưa có tính sổ cùng ngươi, ngươi nhìn cái gì mà nhìn. Ngươi vẫn nhìn, con mẹ nó, ta mệt mỏi mới không thèm đểý, lập tức quyết định không nhìn đến người nào đó nữa.

Trong lúc ăn mẹ ta cùng dì Quân cùng một chỗ bàn về tình tiết trong phim tình cảm Hàn, không ngoài việc nữ nhân chính si tình ngốc nghếch, nam chính rất đẹp trai, nữ thứ chính vì nam chính mà vung ra các tiện chiêu, nam thứ chính vì nữ chính mà si tình thật sự.

Ta nhìn nhìn dì Quân cũng đã có biểu tình xấu hổ, lắc đầu. Ta van mẹđó, mẹơi, mẹ làm ơn đừng cóđộc hại lỗ tai của người ta nữa, ăn cơm ngon như vậy, nghe mẹ nói liền muốn đem cơm phun ra hết luôn rồi.

Xem hai người chỉ trong một lát cũng không nói hết chuyện, ta dùng sức bới bới cơm, gắp mấy ngụm thức ăn, lại gắp một ngụm cá trích đậu hủ cùng súp mà ta yêu thích nhất ăn hết, đối với mẹở bên cạnh nói: “Con ăn no, con lên phòng trước đây”.

“A, ừ”. Ta nhìn mẹ ta như vậy cũng không biết có nghe lọt lời nào hay không. Mặc kệ, lên phòng thôi, hôm nay thời gian ngồi xe dài như vậy, con mẹ nó, thật đúng là có chút mệt mỏi, đi lên ngủ bù một giấc. Thảnh thơi lên lầu, mở ra cửa phòng ngủ, mệt mỏi đến ngay cả quần áo cũng không cởi, trực tiếp leo lên giường.

Quân Dật vừa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy bộ dáng người nào đóôm chăn ngủ say. Quân Dật thật sự khó có thể giải thích, vì cái gì có người ngủ thì cứ thích đem chân tay quấn quanh lấy một loại đồ vật. Đương nhiên, loại đồ vật này tuyệt không giới hạn ngoài chăn, mền, tự nhiên kể cả gối đầu, bông vải thảm, đệm, hay  một loại đồ vật mềm mại gìđó. Điều này làm cho Quân Dật nghĩđến một loại động vật.

Lại trùng hợp với khảo sát, cũng không phải nói là một loại động vật to lớn gì, chỉ là một loại hay ôm một cái cây, phần lớn thời gian đều làôm cây mà vượt qua, cho dù làđang ngủ, cũng có thể thủy chung bảo trì một cái tư thế, tuyệt không thểđơn giản để rơi xuống. Chính là cái tập tính sống này, làm cho Quân Dật luôn liên tưởng đến tư thế ngủ của người nào đó.

Lâu dài, biểu hiện ngủ cùng hô hấp của người trước mắt vô cùng quen thuộc, đầu gối cuốn thành một đoàn trên chăn, cả người cong giống y như một con tôm nhỏ, thân thể theo hô hấp mà phập phồng lên xuống có quy luật.

Tuần lễ này vốn nghĩ là không về nhà, chuyện ngày đó quả thật làm cho tâm trạng Quân Dật vô cùng bực bội. Nhưng lại nghĩ nói không chừng về nhà có thể có khả năng nhìn thấy hắn. Hôm nay nhìn đến người trên giường yên tĩnh ngủ say lại làm cho Quân Dật nhớ tới chuyện không vui phát sinh hai ngày trước.

Ngày đó, khi nghe thấy hắn nói không muốn gặp chính mình, nghe hắn nói một năm trước là cốý sửa lại nguyện vọng, phẫn nộ cùng lửa giận nhanh chóng bùng cháy mạnh mẽ thiêu hết toàn bộ lý trí của bản thân, không còn chút suy nghĩ nào, thân thể mình liền tiến về trước đánh úp về phía hắn.

Trong giây phút nhìn thấy hắn vìđau đớn mà ngã xuống đất, mới đột nhiên phát hiện, thì ra trong một năm này chính mình khát vọng hắn đến như thế nào. Bởi vì sợ chính mình tiếp tục ở lại nơi đó sẽ làm ra chuyện mà ngay cả bản thân mình cũng không biết, cho nên mới hốt hoảng rời đi.

Một năm liều mạng nhẫn nại kiềm chế dục vọng muốn nhìn thấy hắn, chỉ vì muốn cho hắn không gian, bởi vì hắn nói muốn nếm thử tự do, rời đi để bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa. Từ nhỏ lúc học cao trung, do chính mình tận lực trêu cợt hắn, khiến cho thanh danh của hắn tại vùng này thập phần không tốt, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, không từ bất cứ việc xấu nào.

Kỳ thật tất cả chuyện này đều áp dụng đúng cho một người, là chính mình.

Quân Dật rất rõ ràng người trên giường chính là một người rất ôn nhu, ngày đó mình theo mẹđến nhà hắn ở cách vách, chính mình đã biết rõ chuyện đó.


Quên không được lúc hắn biết được chuyện ba của mình qua đời được một thời gian, trong mắt của hắn chính là sự thương cảm, bi thương, đồng tình, chính hắn cũng đã quên chính mình cùng ta đồng dạng không có ba ở cạnh bên người. Cho nên lúc bản thân mình tùy ý cướp lấy món đồ chơi  của hắn, xâm chiếm gian phòng của hắn, liều mạng kề cận quấy nhiễu hắn, hắn tuy tức giận nhưng cũng rất nhanh quên đi, chưa từng ở trước mắt mình mà phát tác tức giận, luôn dễ dàng tha thứ cho việc mình cố tình gây sự.

Song khi chính mình cho rằng đãđộc chiếm được sựôn nhu của hắn, cứ như vậy vượt qua cả cuộc đời, tự nhiên cũng có người phát hiện tính chất đặc biệt của hắn. Ngày đó giữa trưa khi nghe được mấy nữ sinh lớp khác nói chuyện phiếm, làm cho Quân Dật bỗng nhiên ý thức được là có nguy cơ.

“Quân Dật cậu ấy thật đẹp trai, tôi…tôi yêu mến cậu ấy”.

“Oa, ngươi cũng yêu mến cậu ấy sao, thật sự, tôi cũng như vậy, Quân Dật lớn lên đẹp mắt, lại cao, thành tích học tập luôn đứng nhất toàn trường, rất nổi tiếng”.

“Tiểu Doanh, ngươi sao? Yêu mến ai?”.

“Ách, ta?…”

“Đúng vậy, như thế nào, không cần xấu hổ, nói mau, chúng tôi cũng sẽ không cười cậu”.

“Ân…tôi…tôi yêu mến Đường Thể Kiệt”.

“A, không thể nào, Tiểu Doanh cậu yêu mến Đường Thể Kiệt sao, nhưng cậu ta lớn lên tính tình xấu như vậy”.

“Ân, nhưng cậu ấy rất ôn nhu, ngày đó có môn ngữ văn tôi không có mang theo sách giáo khoa, cậu ấy lại mang sách cho tôi mượn, về sau còn bị thầy giáo phạt vì không mang sách giáo khoa.”

Trong lúc vô tình nghe thấy mấy nữ sinh nói như vậy, khiến cho tâm tình của mình cũng trở nên hỏng bét, trực giác người nọ sẽ bị những nữ sinh kia cướp đi. Vì vậy liền đi đến bãi đất trống phía sau căn tin trường học hút thuốc. Có lẽ là do thời kì phản nghịch, hút thuốc, uống rượu đối với chính mình mà nói cũng như không có gì.

Phía trước mặt mọi người luôn là học sinh xuất sắc, tỏa sáng, sau lưng lại mong muốn làm những chuyện trái với nội quy trường học, muốn làm cho chính mình có thể thoát ly khỏi cái vỏ bọc hào nhoáng kia, mà cũng vì muốn giải tỏa áp lực của chính mình, giảm bớt tâm tình kích động.

Chỗ kia bình thường không có người nào, cho nên chuyện hút thuốc nhất định  sẽ không bị phát hiện. Lại bị người nọ trực nhật, đi đổ rác thì phát hiện.

Nhìn thấy cái biểu tình kinh ngạc kia của hắn, trong đầu mình lần đầu tiên sinh ra cảm giác bối rối. Không thể tưởng được hắn lại uy hiếp nói muốn nói cho thầy giáo.

Nghĩ đến mấy lời nói của những nữ sinh lúc giữa trưa kia, vì vậy trước hắn một bước lôi kéo hắn đi đến chỗ chủ nhiệm , đem toàn bộ lỗi đổ trên đầu của hắn. Bởi vì chính mình biết rõ, dựa vào biểu hiện bình thường, thầy giáo tuyệt đối sẽ tin tưởng mình. Nhìn xem biểu tình hắn đang nóng lòng ở trước mặt lão sư giải thích rõ ràng, tâm tình của mình rất là sung sướng.

Về sau chính mình lại tận lực hãm hại hắn, cũng giống như trước kia tất cả mọi việc, mọi lời chỉ trích đều chỉ hướng về phía hắn.

Dần dần, trong mắt bạn học hắn biến thành người không có học vấn không nghề nghiệp, đánh nhau ẩu đả, không từ bất cứ việc xấu nào, chính xác là một tên bất lương. Dưới tình huống này, tự nhiên cũng không có bạn học nào nguyện ý tiếp cận hắn, càng đừng nói đến những nữ hài tử kia. Cuối cùng chuyện mình lo lắng cũng không có phát sinh.

Vốn cho rằng như vậy người nọ sẽ hoàn toàn thuộc về mình, nhưng Quân Dật lại càng ngày càng hoài nghi quyết định lúc trước có chính xác hay không.

Ở trường học dù gặp mặt, luôn bị bạn học, bằng hữu kéo ra thật xa, nhiều lần bị thầy giáo gọi vào văn phòng, cũng chỉ là nghe được những lời nói như nhau: “Quân Dật, thầy biết rõ em cùng bạn học Đường Thể Kiệt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng vì suy nghĩđến tiền đồ của em, thầy hy vọng em ít cùng hắn tiếp xúc thì tốt hơn”.

Không phải như thế, điều mình muốn rõ ràng không phải như thế, mình muốn hắn luôn ở bên cạnh mình, đối với chính mình cười, đối với chính mình phát giận, đối với mình khóc. Nhưng hắn lại bị bạn học rời xa, vì cái gì ngay cả mình cũng tới gần hắn không được.

Nhiều lần nhìn thấy hắn cùng với học sinh trường khác đánh nhau, nhịn không được nghĩ muốn tiến lên hỗ trợ, lại bịánh mắt của hắn ngăn cản, trong lúc đó, ánh mắt của hắn bao hàm ý tứđùa cợt, khinh miệt, phẫn nộ, làm cho Quân Dật đứng im tại chỗ không thểđộng đậy. Đúng vậy, điều này là trước đây chính Quân Dật đã cưỡng chế đem tất cảđặt trên người hắn, hiện tại thì bản thân có cái quyền gìđến ngăn cản.

Nhìn thấy người nọ bịđánh ngã xuống đất, lại giãy dụa đứng lên xông đến phía trước tiếp tục đánh, tim Quân Dật từ trước đến nay chưa từng co rút nhanh như vậy, ngực như là có cái gì muốn vỡ tung ra, cổ muốn nói cũng không thể nên lời, hô hấp cũng đều trở nên thật khó khăn.

Vì vậy mà phát hiện.


Là chính mình? Làm cho tất cả bị phá vỡ chính là mình?

Đem quan hệ của hai người biến thành như vậy chính là do những việc mà bản thân đã gây nên. Nhịn không được màđoán như vậy.

Tuy như vậy, nhưng chính mình mỗi lần đến nhà hắn, hắn đều cùng mình chào hỏi, còn nấu nhiều món ăn ngon cho mình ăn, làm cho mình luôn nghĩ rằng quan hệ của hai người hoàn toàn không có thay đổi.

Cho nên một năm trước kia, khi hắn điền bảng đăng ký: thi công viện, khi hắn nói muốn thay đổi địa phương sống,  một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, trong lòng mình cảm thấy thật may mắn. Cái này chứng tỏ quan hệ của hắn và mình có thể thay đổi.

Cho nên yên tâm để cho hắn rời đi, khờ dại cho rằng thời khắc hắn quay trở về, hai người có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Chính mình tựa hồđánh giá cao lực nhẫn nại của bản thân, bắt đầu từ ngày đóđến nay đã qua ba trăm mười hai ngày, cộng lại bảy ngàn bốn trăm tám mươi tám mấy giờ, chính mình rốt cục nhịn không được sử dụng thủđoạn, đưa hắn lừa gạt đến bên cạnh mình.

Nữ sinh kia đối với chính mình mà nói hoàn toàn không tất yếu phải để mắt tới, bên cạnh của mình chưa bao giờ thiếu con gái, mà sở dĩ cùng cô ta kết giao cũng chỉ bởi vì cô là sinh viên của công viện, là người học chung trường với người kia.

Hấp dẫn cô gái kia đối với chính mình mà nói là quá dễ dàng, còn khiến cho mấy tên bạn thân phải kinh ngạc bởi vì chính mình có một ngày hướng đến một cô gái bình thường mà sử dụng nhan sắc. Vốn là lòng đố kỵ của con gái rất lớn, tự nhiên chịu không được trêu chọc, sau đó lại nói ra vì chính mình yêu thương người khác mà cùng cô chia tay, vô luận là cảm tình hay tự tôn, khiến cho cô không cam tâm mình bị bại dưới tay của một tên đàn ông khác.

Mà bản thân mình chỉ cần ngồi yên đợi ngưông đắc lợi. Biết hắn rõ như chính mình, tự nhiên đoán được với tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ chạy đến tìm ta.

Chỉ là không có nghĩđến hắn quả thật xuất hiện nhưng cứ như có chuyện rất kịch tính, một quyền đánh rớt mắt kính của mình, tuy nhiên rất nhanh bị bằng hữu của mình ngăn cản. Nhìn hắn như con thú nhỏ hai mắt tràn đầy hung mãnh, phát hiện bản thân tham lam nhìn không rời nhất cử nhất động của hắn.

Nhìn thấy Dĩnh Quang bị hắn một đầu gối đá trúng chỗ yếu ớt, trong lòng lại nhịn không được vì hắn màủng hộ.

Sau đó ngăn lại Lạc Phong cũng chỉ bởi vì bản thân không muốn nhìn hắn ở cùng với người khác quá nhiều. Nghĩđến Âu Dương trước khi rời đi còn liếc nhìn đầy ý vị thâm trường, xem ra bị phát hiện rồi. Bất quá chính mình cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn che giấu.

Tiếp theo— tại trong lúc đó hung hăng cho hắn một quyền.

Tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn thoáng ố vàng của đối phương, thô ráp cũng không có mềm mại, lại làm lòng mình rung động đến lạ thường.

Trước kia có lẽ chính mình không có quyền gì, để cho hắn chạy trốn, nhưng hiện tại…

Chậm rãi cúi đầu xuống, đem khoảng cách của cả hai ngày càng kéo gần hơn, gần đến có thể cảm giác được hô hấp của đối phương. Đặt lên đôi môi mà chính mình đã luôn nghĩđến hàng trăm hàng vạn lần, dọc theo đôi môi có hơi chút khô nứt tinh tế liếm láp.

Chỉ là đụng chạm đơn giản như vậy cũng làm cho bản thân kiềm lòng không được mà cảm thấy thỏa mãn, cố gắng bình phục hô hấp đã có chút hỗn loạn của chính mình, sợ lại không thể kiềm chế bản thân mà hôn tiếp, chỉ sợ chính mình lúc đó không phải đơn giản hôn nhẹ, ôm một cái là có thể thỏa mãn.

Cái này cứ xem như là tiền lãi, từ nay về sau chính mình có rất nhiều cơ hội hướng hắn chậm rãi đòi.

Nhịn không được lại hạ xuống một nụ hôn, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

“Dọa…”. Ta từ trên giường nhảy bắn lên, thất kinh nhìn quanh bốn phía, lại nhìn đến bài trí quen thuộc trong phòng thoáng cái mới an tâm.

Mình là dục cầu bất mãn sao, như thế nào lại mộng xuân. Còn mơ tới mình bị người hôn, cảm giác ẩm ướt trong mộng cùng xúc cảm kia vẫn còn đọng lại trên môi của mình. Mặc dù cũng không có bước phát triển tiếp theo, nhưng nghĩđến chính mình bị hôn một cái, cũng đủ làm cho bản thân kinh hãi, lạnh run. Trong nội tâm rủa thầm một tiếng con mẹ nó, ta vội vàng đưa tay xuống phía dưới sờ, khá tốt, không có gì hết.

Lần đầu tiên trong đời, trong lòng ta nghiêm túc lo lắng có hay không nên tìm bạn gái, dù sao cũng 22 tuổi. A phiến tuy nhìn không ít, nhưng là súng thật đạn thật chính là kinh nghiệm còn không có. Không phải đều nói chân lý chính là từ kiểm nghiệm thực tế sao? Cho nên, ta quyết định lần này trở lại trường học, tìm mục tiêu, cho hắn chính thức làm trên chiến trường.

*aizz, động lực edit tiếp của ta đâu rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.