Đọc truyện Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại – Chương 23: Pn1
Chỉ là kể lại một câu chuyện trước đây:
Sự tình phát sinh vào năm khi ta cùng Quân Dật tròn 16 tuổi.
“Chuyện gì?”. Mặt ta không chút biểu tình mà nhìn cái tên to lớn vạm vỡ trước mặt, hỏi.
Chuyện là buổi trưa, khi lão tử ta đang tại bãi đất trống trong trường học mà ngủ, đã bị bọn tiểu tử này kéo tới tầng cao nhất của trường học.
Như thế nào? Cảđám này không muốn sống chăng? Dám quấy rầy ta, phá hỏng thời gian ngủ trưa quý báu của ta?
Bọn họ tốt nhất là nên nói cái chuyện nào đó trọng yếu, bằng không cứ chờ ta tẩn cho một trận đi.
Nghe được câu hỏi lạnh lùng của ta, vài tên liền nhìn tướng mạo của ta qua một lượt mà dò xét, lại không có một người nào trả lời.
Rất tốt, không nói đúng không, con mẹ nó, lão tử hôm nay cho các ngươi một đám biến thành tàn phế, sau đó từ lầu năm này mà vứt xuống phía dưới. Giơ tay lên, bắt đầu hoạt động cổ tay cùng các đốt ngón tay. Cho bọn hắn năm giây chuẩn bị.
“Ngươi nói đi.”
“Nhanh nói đi.”
“Nói mau đi, chủý này không phải do ngươi nghĩ ra sao?”
Bọn người kia thi nhau mà thoái thác qua lại một hồi, cuối cùng một tên được tôn sùng nhất trong nhóm bước ra đến trước mặt của ta, xem ra là bọn họ chỉ là muốn nói chuyện. Nhìn hắn kìa, lớn lên cùng một con tinh tinh đồng dạng, mẹ kiếp cái mặt gì vậy, một bộ khó coi giống như là vừa bị ai rượt đuổi mà chạy té khói vậy, khuôn mặt cũng ghồ ghề, tiểu tử này mới đi làm ruộng về sao?
Tên cao to quay đầu lại căm tức mà nhìn người vừa đẩy hắn ra, sau đóánh mắt lặng lẽ cẩn thận mà quan sát sắc mặt của ta, bị ta nhìn một cái, thân người đầy thịt béo kịch liệt run rẩy. Cuối cùng nhắm chặt mắt lại, giống như tráng sĩ xuất quân ra trận, một tiếng mà hét lên thật to.
“Lão đại, sinh nhật vui vẻ!”
Thân thể của ta thoáng cái không thể nào màđứng vững, thiếu chút nữa đã nằm lăn trên mặt đất, còn không đợi cho ta kịp đứng vững, một đạo thanh âm còn muốn vang dội hơn lúc nãy truyền tới, nặng nề mà cực kỳ xuyên thấu làm cho ta không thểđứng vững mà lui về phía sau vài bước, tai cũng có chút ù, thế giới thoáng cái an tĩnh.
“Con mẹ nó, các ngươi đang làm cái gì?” Ta rít gào, thật vất vả mới kịp phản ứng.
Một đám người bị ta mắng, nhất tề lui ra phía sau một bước, xoạt một cái, tất cảđều cúi người 90 độ hướng ta làm ra một cái lễ cúi chào đầy tiêu chuẩn.
Cái người vừa rồi đãđẩy tên dẫn đầu kia ra ngẩng đầu lên, nhếch miệng, cưới lấy lòng nói với ta: “Lão đại, các huynh đệ thầm nghĩ chúc ngài sinh nhật vui vẻ mà thôi, ngài đừng nóng giận.”
A, đầu của ta, điên rồi, ta bị bọn họ làm cho điên rồi.
Đám người kia làđứa ngốc sao? là ngu ngốc hay là nhược trí, có người dùng loại phương pháp này để chúc mừng sinh nhật của người khác sao? Ta không biết, còn tưởng rằng đám người bọn họ vội về chịu tang .
Bất quá nghĩ lại, bọn họ cũng không cố tình, lại còn nhớ rõ ngày hôm nay là sinh nhật của ta, mà ngay cả chính mình đều đã quên.
Nhìn bọn họ nguyên một đám với ánh mắt nai con đồng dạng, cũng không nhẫn tâm mà mở miệng mắng, đánh bọn họ.
“Biết rồi, nếu không có gì tôi đi trước.” Ta hướng về phía bọn họ nói, sau đóđịnh xoay người muốn mở cửa đi xuống lầu.
“Lão đại, chờ một chút.” Lại là trăm miệng một lời mà hét lên.
“Con mẹ nó, các ngươi còn có chuyện gì, có rắm mau thả.” Ta không kiên nhẫn nói.
“Lão…… Lão đại, đây là quà mà các huynh đệ muốn tặng cho ngươi.” Chỉ thấy một tên tiểu tử cao gầy từ phía sau đưa ra một cái gìđó, lại run rẩy màđưa cho ta.
U, cái này là tình huống gì, trong một đám tinh tinh lại lộn một con khỉ, ta trước nhìn lướt qua, chỉ thấy hắn toàn thân run rẩy. Ai, lại là một con khỉ không có can đảm.
“A.” Ta đưa tay tiếp nhận, sau đóđặt nó lên vai, xoay tay lại mở cửa, đi xuống dưới lầu. Đợi khi vừa đi đến chỗ rẽ dưới cầu thang liền dừng lại, cười cười mà nói: “Cám ơn, bất quá từ nay về sau đừng có dùng loại phương thức này, nhớ chưa”. Thật làđemngười ta hù chết mà.
Tan học vềđến nhà, ta từ trong ba lôđổ ra một ít thứ, cái gọi là quà sinh nhật.
Cái này… Những cái này là gì? Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những thứ trên bàn.
Transformers? Súng nước? Mạt trượt? Kẹo cao su?
Còn… Còn có trong tay ta là cái gì đây… Là cái gì? Cái mà người ta vẫn thường nói là có cánh gì đó ? Mẹ kiếp, bọn họ rốt cuộc có biết thưởng thức là cái gì hay không, thứ này thì ta dùng làm cái gì? Hay là hắn cho rằng cái bao lớn này là khăn ướt dùng để lau mặt?
Con mẹ nó, đều là những thứ rác rưởi.
Tuyệt…… Tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ……
Ta con mẹ nó, muốn làm thịt bọn họ, thiến bọn họ, sau đó liền đem bọn họ cho vào vườn bách thúđể cho bọn họ bị mấy con tinh tinh tiền *** hậu sát, giết xong rồi hiếp.
A ~ a ~ a ~ ta ngửa mặt lên trời mà thét dài ba tiếng, sau đóđem mấy thứ gìđó trên bàn toàn bộ cho vào thùng rác, chán nản cầm lấy bóng rổđi ra ngoài tiêu hỏa.
Đánh bóng xong liền về nhà, chuẩn bịđến phòng tắm mà tắm rửa, lại vừa lúc đến phòng liền nhìn thấy người mà ta cảđời cũng không muốn nhìn thấy.
“Cậu tại sao lại ở chỗ này?” Ta đưa tay đập mạnh quả bóng về phía hắn.
Thoải mái mà tiếp nhận quả bóng của ta đánh tới, Quân Dật đem bóng của ta ném xuống phía dưới giường, sau đó liền đưa tới trước mặt của ta một cái hộp nhỏ, nói: “Đây là cái gì?”
Ta mị mắt nhìn, hai cái hộp plastic được đóng gói gì đó, chưa thấy qua, kỳ quái mà liếc nhìn hắn, nói: “Không biết.”
“A? Chính là tôi nhìn thấy nó trên mặt đất”. Quân Dật đối với ta cười tà, sau đó chỉ chỉ thùng rác.
Thùng rác? hẳn là lúc ta gom tất cả vào đó mà rơi ra, cho nên mới không có nhìn kỹ, trong đó có cái gì?
Không… Không đúng, hiện tại không phải là thời gian mà nghiên cứu cái này.
“Con mẹ nó, ngươi dám lục đồđạc của ta?” Ta hướng hắn rống giận.
Không được sự cho phép của ta màđã tự tiện bước vào, đó chính là bất lịch sự, lại còn tùy ý lấy đồđạc của ta ra xem, không thể tha thứ.
“Con mẹ nó ngươi đừng cười.” Nhìn hắn bộ dáng cười đắc ý lại có chút khiêu khích, ta nhịn không được muốn xông lên trước.
Cửa mở ra, mẹđi vào, ta vội vàng thu tay màđứng tại chỗ.
“Hai người các con đều đây sao, mau xuống đây ăn dưa Ha-Mi, ta cắt rồi để trên bàn dưới lầu đó” Mẹ nhìn chúng ta, cười nói chúng ta xuống dưới ăn hoa quả.
Ai, xem như tiểu tử ngươi hôm nay gặp may mắn, ta ngoan ngoãn mà chuẩn bị cùng mẹ xuống dưới. Chính là vượt quá ngoài dự kiến của ta, Quân Dật lại gọi chúng ta lại.
Hắn đi đến trước mặt của mẹ ta, giả vờđưa ra một khuôn mặt khờ dại, nhu thuận mà hỏi: “A di, đây là cái gì? Tiểu Kiệt ném trên mặt đất.”
Ta và mẹ hai người cùng nhau nghi hoặc nhìn hắn.
Ta càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đề phòng mà trừng hắn, vật kia cóđặc biệt đến mức phải đưa cho mẹ ta xem hay không? Trong nội tâm âm thầm dâng lên chút ý thức cảnh giác nguy cơ.
“Hử?” Mẹ cầm lấy cái hộp, sau đó nhìn nhìn đóng gói bên ngoài, thỉnh thoảng lại ánh mắt lại có chút nheo lại. Nhìn một lát, bàn tay bắt đầu run lên nhè nhẹ, sắc mặt cũng ngày càng đen đi.
Ta buồn bực, vật đó là cái gì lại làm cho mẹ xuất hiện loại này phản ứng này. Ta hiếu kỳ cũng nghiêng nữa người trên dán sát lại, muốn nhìn thửđó là cái gì.
Ai ngờ mẹ nhanh chóng đưa tay qua nắm chặt lấy cái lỗ tai của ta, hung hăng mà vặn, đối với cái lỗ tai của ta mà rống to: “Con cái thằng nhóc này, Mẹ con hôm nay nhất định phải giáo huấn con một chút mới được”
“Đau… đau…, mẹ, buông tay.” Ta đối với mẹ mà cầu xin tha thứ, sau đó nhìn thấy tiểu tử Quân Dật kia đứng tại đó mà thái độ thờơ, trên mặt lộ ra biểu tình mang chút trào phúng.
Con mẹ nó, nhất định là do tiểu tử kia hãm hại ta, ta ngay cả vật kia là cái gì cũng không biết.
“Xú tiểu tử, con làm cái gì?” Ta giương nanh múa vuốt nghĩ muốn lao tới, lại quên rằng lỗ tai của ta còn bị mẹ níu lấy.
“A ~~~~ mẹ, lỗ tai của ta muốn đứt.”
“Con còn muốn làm cái gì? bản thân làm việc trái với lương tâm còn sợ bị người khác cáo trạng sao?” Mẹ trong miệng thở hổn hển, mà tay nắm lấy tai ta một điểm cũng không buông lỏng, càng tóm càng chặt: “Ai…… Tức chết mẹ của ngươi rồi, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi tên tiểu tử hỗn đãn này”
“Mẹ, không cần phải vậy nha, con không hề như vậy mà, tại sao phải đánh con” Ta thét lên.
Không rõ mẹ vì sao mà bị chọc giận, con mắt trừng lớn cùng với cái chuông đồng giống nhau, mắng: “Con…… Con còn không thừa nhận, còn nói như chính mình đúng vậy? Nói? Đối phương là ai?”
Ta ngẩn người, cái gìđối phương là ai?
“Nói mau, là ai?”
Cái gì cùng cái gì nha, mẹ ngươi không phải là phát sốt đi?
“Con nói mau cho ta, cái kia… đứa con gái nào bị con phá hư?” Mẹ thét lên.
Hỏng bét…… Phá hư? Ta nhìn mẹ như nhìn bệnh nhân tâm thần, mẹ, bàđiên rồi.
“Con, cái ánh mắt đó là cái gì?”
“Mẹ, Mẹ không phải làđiên rồi đi?” Nghĩ gì liền nói ra, một chút cũng không thèm suy nghĩ thấu đáo.
Ta nhìn thấy mẹ tức giận chết khiếp, khuôn mặt đồng dạng mà vặn vẹo đủ hình thù, ta liền cầm lên cái hộp kia mà xem xét, đúng là cái hộp vừa rồi mà Quân Dật cầm trên tay.
Cái này, vật gìđó? Ta nhìn mẹ.
“Như thế nào? Đồ của mình cũng không biết? Một hộp áo mưa, một hộp thuốc tránh thai, ta…… Ta hôm nay nhất định phải đánh chết con tên tiểu tử chết tiệt” Mẹ bộ dạng hung ác như là muốn đem ta đi chôn sống.
Áo…… Áo mưa, còn có tránh…… Tránh…… Thai? Ta ngay lập tức đem hai cái hộp kia mà vứt đi, giống như trên tay đang cầm củ lang nóng vậy.
Cái này…… Loại vật này…… Như thế nào là của ta
“Mẹ, mẹ nghe……” Ta nghĩ hướng mẹ giải thích, đã thấy mẹ hướng góc tường đi đến.
Sau đó, ta kinh hãi mà phát hiện mẹ trên tay cầm lấy một cây kiếm dài được treo trên tường màđi về phía ta, cây kiếm kia là do cha ta trước kia đi du lịch ở suối nước nóng mà mua trở về cho ta làm kỉ niệm, khoảng chừng hơn một thước, rất nặng .
Chỉ thấy mẹ cố hết sức nắm lấy thanh kiếm kia, bày ra một kiểu pose, trong miệng mang đầy lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc mà nói: “Mẹ ngươi hôm nay muốn thay trời hành đạo.”
Xoạt, một kiếm vung tới.
Ta mặt mũi trắng bệch, mẹ, ngươi không phải muốn làm thật chứ. Thật muốn giết con của ngươi sao.
Chợt nghe mẹ chính ở chỗ này mà quát: “Hôm nay ta muốn thanh lý môn hộ, tiểu Dật, cháu đợi ở một bên đi, đừng có nhúng tay vào”
“Tuân mệnh.” Quân Dật đáp.
Mẹ kiếp, các ngươi nguyên một đám cho rằng hiện tại đang diễn kịch cổ trang.
Chỉ thấy nữ kia hiệp từng bước một tới gần, ta từng bước một lui về phía sau, cuối cùng lui đến không thể lui, ngã xuống giường.
“Thương…” Thanh âm của kiếm vung xuống, ta mắt khép lại, trong miệng hô to: “Mong một kiếm lưu tình”
Một hồi lâu, khi ta bắt đầu cho rằng linh hồn có phải hay không đã phi thiên, chậm rãi mở mắt mà nhìn, chỉ thấy mẹ quỳ gối trước mặt ta, cúi đầu không ngừng thở hổn hển, mà thanh kiếm sáng bóng kia lại đang cắm xuống dưới, cách chỗ trọng yếu của ta không đến 2 li mét.
Cho dù lá gan ta có lớn, cũng không nhịn được mà thoát ra một thân mồ hôi lạnh, Mẹ… Mẹ…Là thật sự muốn đem chính mình đi…Thiến?
Xung quanh đều yên lặng, thiên địa vạn vật nhưđang ngủ say, lỗ tai của ta chỉ nghe được tiếng tim đập của mình.
“A di, tốt lắm, ta nghĩ Tiểu Kiệt cũng biết sai rồi, Dì tha thứ cho cậu ấy đi” Tên Quân Dật ở một bên xem cuộc vui lúc này mới tiến lên, cẩn thận nâng mẹ của ta dậy, khẽ vuốt lưng của bà, nói: “Kỳ thật, cháu nghĩ, Tiểu Kiệt chỉ xuất phát từ hiếu kỳ mà thôi, cũng không biết rõ nó là cái gì, hơn nữa ở trường học cháu cũng không có thấy cậu ấy cùng cô gái nào kết giao”
Mẹ vừa nghe, mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng mà nhìn chằm chằm vào Quân Dật, nói: “Thật vậy sao?”
Quân Dật nhẹ gật đầu, cam đoan mà nói: “Thật sự.”
Mẹ nhìn hắn vài giây, cuối cùng cười cưới nói: “Tiểu Dật nói như vậy thì Dì yên tâm rồi, đến đến, chúng ta xuống dưới ăn dưa Ha-Mi.”
Ta ngơ ngác nhìn bọn họ.
Mẹ quay đầu lại, nhưác lang mà trừng mắt nhìn ta, nói: “Con… mẹ cho con ở chỗ này suy ngĩ cho tỉnh lại, cơm tối cũng đừng ăn, từ nay về sau nếu còn dám mua mấy cái này, thì mẹ sẽ……” Nói, giơ tay lên thành nắm đấm mà quơ quơ, ta co rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi trên giường, một cửđộng cũng không dám làm ra.
……
……
Vì vậy ta cứ như vậy mà vượt qua một cái sinh nhật kinh tâm động phách.
Ngày hôm tại phía sau trường học tầng cao nhất
“Lão đại, chúng ta sai rồi.”
“Lão đại, không cần phải…….”
“Tha chúng ta.”
“Chúng ta cũng không dám nữa .”
“Lão đại……”