Đọc truyện Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại – Chương 11
Trên đường về nhà, ta còn không thể tin nổi những chuyện phát sinh vừa rồi.
Mấy ngày trước ta thiếu chút nữa đã bị một tên con trai cưỡng gian, hôm nay lại được một người con gái tỏ tình, cái này, con mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là làm sao?
Hơn nữa khi nghĩđến những chuyện phát sinh vừa rồi, ta thật muốn đem đầu mình xé ra làm hai mảnh, để xem rốt cuộc bên trong chứa cái dạng gì.
Tại sao chuyện mất mặt như thế có thể xảy ra với ta ngay tại một đại sảnh to lớn như vậy? tất cả chuyện này đều do ông chủ chỗ trò chơi kia gây ra cả, cái gì mà dẫn đầu làm mẫu, nếu không phải tại hắn ta, thì ta như thế nào mà chật vật đến như vậy.
Nhưng mà…ta thực sự không nghĩ tới Trầm Tiểu Doanh lại thích ta.
Không phải ai cũng nói con gái hiện nay chọn chồng thì luôn đặt điều kiện lên hàng đầu hay sao. Một là nhà phải có quyền thế, hai là người phải có tướng mạo, cuối cùng mới tính đến tính cách.
Loại thứ nhất nói thế nào ta cũng không thích hợp, cứ nhìn trang phục đang mặc của ta là biết ta không phải là thiếu gia có tiền. Chẳng lẽ là loại thứ 2? Ta tuy lớn lên không phải là quá khó nhìn nhưng cũng không thuộc dạng làm cho con gái gặp mặt mới một, hai lần là có thể yêu được nha. Vậy chỉ còn lại loại thứ 3? Chính là ta cũng không cóôn nhu, cũng không biết cách săn sóc, sở trường duy nhất làđánh nhau. Chẳng lẽ côấy là người thích hình tượng con trai bạo lực?
Sự thật thì chỉ có trời mới biết, lý do xem ra chỉ có Trầm Tiểu Doanh mới rõ ràng nhất.
Như vậy mình có muốn tiếp nhận lời thổ lộ của cô hay không?
Ta đánh một cái thật mạnh vào ót của chính mình, không phải vừa rồi tại đại sảnh của khu vui chơi ta đã gật đầu rồi hay sao, ý tứ cũng xem như làđáp ứng rồi, cũng có nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ còn có thể thay đổi ýđịnh được hay sao.
Chính là, cái cảm giác này, cảm thấy có gìđó không đúng lắm…
Trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện khuôn mặt của một người…
Là Quân Dật…vừa nghĩ tới hắn, ngực ta đã cảm thấy thật rầu rĩ.
Ta không biết hắn tại sao phải nói với ta như vậy, cũng không biết hắn vì cái gì màđối với ta làm ra loại chuyện đó. Nhiều lần ta tự hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không biết được đáp án là như thế nào, cho nên ta đành tự tạo ra một cái đáp án đơn thuần nhất để lý giải nó chính là hắn chỉ muốn nhìn ta bị xấu mặt mà thôi. Nhưng nếu hắn chỉ muốn làm ta xấu mặt, làm ta phải nhận thua với hắn, vậy hà cớ gì hắn phải làm ra sự tình kia, kể ra hắn cũng thật kì quái.
Người thường sẽđối với người cùng giới tính với mình sinh ra dục vọng? điều này ta nghĩ như thế nào vẫn cảm thấy thật không bình thường.
Lắc đầu, đem hết những chuyện phiền toái này toàn bộđều vứt hết.
Chậm rãi màđi về nhà. Vừa đến cửa thì dừng lại, nghĩ muốn lấy ra cái chìa khóa để mở cửa, chính là vừa sờ vào túi mới phát hiện hôm nay lúc đi ra ngoài ta đã quên mang theo. Vừa định gọi điện thoại hỏi mẹ chìa khóa, bỗng nhiên một hồi chuông điện thoại thanh thúy vang lên, mởđiện thoại ra xem, là mẹ gọi tới, thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
“Uy, mẹ, con…”
Còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, ởđầu dây bên kia lại nghe tiếng mẹ thở phào một cái như trút được gánh nặng, nói: “Tiểu Kiệt, con cuối cùng cũng đã chịu nghe máy nha, vừa rồi gọi cho con nhiều cuộc điện thoại như vậy sao con không bắt máy, con đã đi đâu vậy hả?”
Ta nhíu nhíu mày, có thể là lúc nãy ở trong đại sảnh tiếng ồn quá lớn nên không nghe thấy.
“A, con ở bên ngoài nên không có nghe thấy tiếng chuông.”
“Thật là, mỗi lần có việc muốn nhờ con, có gọi con như thế nào thì cũng luôn như vậy.”
“Mẹ, cái chìa khóa, con..”
“A, nãy giờ mà mẹ quên nói với con, mẹ hiện tại đang ở sân bay, ba con gọi điện thoại cho mẹ, nói làđã trở lại, hiện tại đang ở S thị, vốn là tháng sau mới trở về, nhưng lại muốn về sớm hơn dựđịnh, hiện nay muốn mẹ qua bên đó. Mẹ vừa rồi gọi điện thoại cho con, cũng là vì muốn nói chuyện này.”
“Mẹ, con không có mang theo chìa khóa, mẹ nói như vậy thì con làm sao vào nhàđược.”
“Con đứa nhỏ này…luôn nóng nảy như vậy, cả ngày hết quên đông lại quên tây, chìa khóa nhà của chúng ta, mẹ có lưu lại bên dì Quân một bộ, mấy ngày nay con cứở lại nhà dì Quân đi, mẹ và cha con một tuần lễ sau sẽ trở lại.”
“Con không…”
“Được rồi, không nói với con nữa, mẹ phải lên máy bay đây, con nhớ phải ngoan ngoãn cho mẹ.”
Mẹ vừa nói xong thì cúp điện thoại ngay lập tức, ta đối với điện thoại mà uy uy nửa ngày, tức giận đến mức thiếu chút nữa đãđập luôn cái điện thoại làm hai mảnh.
Làm sao bây giờ, không có chìa khóa thì ta làm sao mà vào nhà. Mà càng khiến ta tức nhất chính là có bao nhiêu chỗ tốt không gửi, tại sao hết lần này đến lần khác cứ gửi đến nhà của Quân Dật. Ông trời là cóý chọc ghẹo ta sao, càng không muốn gặp lại càng làm cho ta phải gặp, thực con mẹ nó mà.
Nếu không thìđành đến nhà của những người quen khác, ngủ tạm mấy đêm trước, chuyện còn lại cứ tính sau. Ta thầm nghĩ.
Vì vậy trong đầu ta nhanh chóng hoạt động hết công suất, liệt kê xem có quen biết những ai. Kết quả ta phát hiện, trong vùng này, ta không có lấy một người để nương tựa vào, ta tức giận một cước đạp lên cửa.
Trong nội tâm có chút do dự, tranh đấu một hồi, rốt cuộc vẫn phải đến căn hộ sát vách. Ta ở phía bên ngoài cửa ra vào đi qua đi lại một hồi. Trong lúc vô tình ánh mắt lại nhìn thấy được cửa sổ phòng tắm của ta ở lầu hai không có khóa.
Ha ha, thật sự là Bồ Tát hiển linh mà, ông trời đúng là hậu đãi ta mà.
Ta tùy ý đánh giá qua cái địa phương kia một chút, xem thử có thể trèo lên hay không. Ta rướn người trèo lên lan can bên phải của bức tường, chỗ này hẳn là phòng bếp đi. Lấy chân phải giậm lên một bệđá, nương theo lực đạo của tay trái bắt lấy lan can trên sân thượng lầu hai, tay phải nắm lấy bệ cửa sổ của phòng tắm bên cạnh. Tay trái mạnh mẽ chống đỡ, một chân bước vào bên cửa, tay phải lại vừa nắm giữ thật chặt, xoay người lướt qua cửa sổ, đi vào bên trong.
Nếu lúc này có ai đi phía dưới kiểm tra, chắc hẳn đã hô to bắt kẻ trộm rồi. Trong lòng đột nhiên cảm thấy ta đúng thật là rất có khả năng trong lĩnh vực ăn trộm này, cứ nhìn một loạt động tác thành thạo vừa rồi của ta mà xem, từ nay về sau nếu như tốt nghiệp mà không có việc làm, có khả năng đi làm ăn trộm cũng được.
Nhưng mà ta cảm thấy, khi nào mà mẹ trở về thì ta phải nhắc nhở bàđi làm một cái khóa chống trộm ở cửa sổ mới được, chứ cứđể dễ dàng trở mình một cái là có thể vào nhà thế này, thực sựđến một ngày nào đó, nhà này không bị trộm lấy hết tài sản mới lạ, mà nhà ta cũng chẳng có nhiều nhặng gì, nếu như thực sự bị trộm, thì chỉ còn nước ăn gió Tây Bắc mà sống qua ngày đi.
Nghĩ đến việc không cần phải đến nhà cách vách lấy chìa khóa, lòng ta phải gọi là vui sướng cực kì, thảnh thảnh thơi thơi mà xuống dưới lầu, mởđèn, mởđiều hòa, lấy một ít bia trong tủ lạnh ra, ngồi lên sô pha, bắt chéo hai chân lên bàn, một bên vừa uống bia vừa xem TV.
“Oa oa” hai tiếng ếch con kêu lên, ta mởđiện thoại ra xem, là dãy số lạ lần trước, còn dùng ngữ khí rất thân mật mà hỏi: “Cậu đã vềđến nhà chưa?”
“Con mẹ nó, ngươi là ai? ngươi làm gì mà dám trông nom việc tôi có về nhà hay không?” Ngữ khí của ta có chút không tốt mà trả lời lại, là người nào, ta lại không có quen biết lại gửi một cái tin nhắn ngắn như vậy.
Một hồi lâu vẫn không thấy trả lời lại, đoán chừng là bị ta hù dọa cho sợđi. Tốt nhất là như vậy, ta đây cũng không có dư thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm.
Mới nghĩ như vậy, lại có cái tin nhắn gửi đến.
“Tôi là Trầm Tiểu Doanh, thật ngại khi quấy rầy cậu như vậy.”
Khi biết tin nhắn này là do Trầm Tiểu Doanh gửi đến, ngữ khí của ta lập tức thay đổi nhanh chóng.
“A, tôi không phải cóý như vậy, tôi không nghĩ tới người gửi tin nhắn này là cậu, còn tưởng rằng là có người nào nhàm chán nên mới gửi tin chọc ghẹo, ha ha. Tôi đã vềđến nhà rồi.”
“A, như vậy sao, vậy là tốt rồi. còn có, cảm ơn cậu đã tiễn tôi về nhà, hôm nay tôi chơi vô cùng vui vẻ.”
“Ha ha, cậu chơi vui vẻ là tốt rồi.”
Sau đó chúng ta cứ như vậy mà gửi tin nhắn qua lại nói chuyện phiếm, cuối cùng đối phương gửi một tin nhắn nói: “Thật ngại quá, tôi phải ra ngoài ăn cơm, trở về lại trò chuyện tiếp.”
Ta lấy di động vứt sang một bên, trong nội tâm thầm nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác khi có bạn gái nha, ta cũng chưa từng thử qua cảm giác này lần nào, nói không chừng ta cùng côấy thật sự có thể phát triển mối quan hệ này.
Dựa lưng vào trên ghế sa lon ta thật sung sướng mà xem phim Bến Thượng Hải, cửa ra vào đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa. Ta cả kinh, mẹđi S thành không có khả năng trở về sớm như vậy, không phải miệng ta quạđen đến mức nói có trộm thì có trộm liền chứ.
Rất nhanh vọt đến cạnh cửa, đứng ở một bên cầm lấy cây chổi giơ lên thật cao, chỉ cần chờ người kia bước qua khỏi cánh cửa này sẽăn ngay một đòn trí mạng.
Cửa mở, một người tiến vào bên trong, ta nắm lấy cán chổi cứ như vậy đập thật mạnh một phát. Ai biết người tới có phản ứng rất nhanh, lanh lẹ mà tránh thoát một kích của ta, nhanh chóng vòng ra phía sau lưng, lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhanh chóng chế trụ lấy hai tay của ta.
“Lạch cạch…” cái chổi rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh khó chịu.
Ta lúc này đây mới phát hiện người vừa bước vào là Quân Dật, không đểýđến tay ta đang bị người chế trụ, ta mắng: “Con mẹ nó, cậu làm cái gì vậy, có biết cậu có thể dọa chết người hay không?”
Quân Dật nhìn ta bộ dáng như lâm vào đại địch, đôi môi mỏng khẽ câu lên, cứ như vậy giống cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào ta.
Đợi đã… muốn làm gì?
Ta có chút hoảng hốt, thân thể cũng trở nên cứng ngắc, tuy miệng hắn làđang cười, nhưng trong ánh mắt kia, một điểm vui vẻđều không có.
Hắn như vậy làm cho ta thực sự sợ hãi, ta cảnh giác mà thối lui về phía sau. Có cảm giác rằng hắn hôm nay không giống như thường ngày, ở phía sau nụ cười của hắn dường nhưđang chứa đựng một loại thâm trầm gìđó, một loại mà ta nghĩ cũng không bao giờ dám nghĩđến.
“Cậu rốt cuộc tới đây làm cái gì, nếu không có chuyện gì thì mời cậu ra ngoài ngay đi, ởđây không có chào đón cậu.” Xem nhẹ nội tâm đang sợ hãi, ta cường ngạnh nói.
“Cạch” cửa bị Quân Dật xoay tay đóng lại, như trước vẫn không thèm đểýđến lời nói của ta, cũng không đểýđến thái độ sợ hãi của ta. Lưng ta là một mạt lạnh lẽo, loại cảm giác này…cảm giác khiến cho người ta phải sợ hãi mà run lên, tất cả làm cho ta nhớ tới lần trước. Cũng không cóđểý nhiều như vậy, ta ngay lập tức xoay người hướng bên trong mà chạy đi.
Trái tim không tự chủ màđập đến điên cuồng, không có tần suất nhất định, toàn thân đều tràn ngập cảm giác bối rối đến khó tả. Lúc này trong lòng ta chỉ còn lại một chữ“Trốn”. Ba bước cũng thành hai bước, ta nhanh chóng chạy lên cầu thang, mắt thấy cửa phòng của ta hiện ra ngay trước mặt, nhưng không ngờđược chân lại bị trượt, cả thân thể nghiêng ngả, lảo đảo muốn té xuống.
Xong rồi, ta nhắm mắt lại chờđợi đau đớn.
Nhưng không cóđau đớn như trong dựđoán của ta, mà ta ngã vào trong một vòm ngực rộng lớn, ôn hòa, ấm áp. Mặt ta tái đi, bị bắt rồi, bị bắt rồi…
“Cậu có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không?”. Thanh âm có chút kinh hoảng vang lên bên tai của ta, từ phía sau lưng truyền đến tiếng tim đập kịch liệt của người kia, biểu hiện tình huống vừa rồi là cỡ nào nguy cấp.
Ta ngẩn người, không biết nên phản bác như thế nào, lại nhìn vào khuôn mặt của hắn, đã cởi bỏ khuôn mặt tươi cười mà thay vào đó là vẻ mặt với biểu tình ngưng trọng.
Hắn…đây làđang lo lắng cho ta sao?
Ta đột nhiên bị chao đảo, thân thể của ta bị người ôm lơ lửng trên không. Quân Dật ôm ta đi lên lầu.
“Cậu làm cái gì? Mau thả tôi xuống.” Ta muốn giãy dụa, chính là hiện tại bị người ta vác trên vai, lơ lững giữa không trung nên thân thể cũng không dám động đậy.
Đi thẳng đến phòng ngủ của ta, Quân Dật mới đặt ta ở trên giường. Sau đó hắn cũng ngồi xuống bên cạnh làm cho giường cũng bị lõm xuống thật sâu.
Ý thức được khoảng cách giữa mình và hắn gần như thế nào, ta cuống quít thối lui đến bên kia góc giường tạo khoảng cách giữa ta và hắn.
“Cậu đang sợ cái gì hả?” Quân Dật cười, lại lộ ra cái biểu tình đầy tiếu ý làm cho người ta cảm thấy thật bất an. Ánh mắt của hắn cứ nhìn ta chằm chằm mà không hề rời đi.
Ánh mắt ấy làm cho ta có cảm tường giống như ta là một con ếch đang bị một con xà nhìn chằm chằm vậy, không thể nào màđộng đậy.
“Là sợ tôi lại đối với cậu làm ra cái chuyện như lần trước hả? hay là…”. Lời nói đột nhiên thay đổi: “Hay là, sợ tôi biết rõ chuyện cậu cùng bạn gái kết giao?”
Ta kinh ngạc, giương mắt hỏi: “Cậu như thế nào lại biết chuyện này?” Chuyện này mới xảy ra vào buổi chiều hôm nay, ngay cả mình còn cảm thấy chuyện này thật bất ngờ, hắn làm sao mà biết được.
“Cảm thấy thật kì quái sao?” Quân Dật không trả lời câu hỏi của ta mà hỏi ngược lại, sau đó nói: “Bởi vì lúc đó tôi cũng có mặt… tận mắt nhìn thấy tất cả chuyện này.” Giọng nói mang chút trào phúng, như làđang nói đến một chuyện rất buồn cười.
Ta đông cứng tại chỗ. Trong đầu ta lúc này chỉ còn nghĩđến một việc đó là Quân Dật đã biết chuyện này.
Hắn đã biết, còn tận mắt nhìn thấy tất cả.
Mà nhìn thấy tình cảnh đó…hắn sẽ cảm thấy như thế nào?
“Muốn biết tôi có cảm giác gì phải không?”. Quân Dật chợt cảm thấy buồn cười lại hỏi, ngữ khí giống như là biết được tất cả những gì mà ta suy nghĩ.
Ta nghi hoặc chống lại ánh mắt của đối phương, mà con ngươi đen như mực kia giống như là muốn đem ta cuốn vào, cứ nhưđang tận lực bố trí bẫy rập im lặng mà chờ ta nhảy vào.
Hắn muốn nói cái gì?
Khóe miệng Quân Dật khẽ cong, giọng điệu giống như bình thường phảng phất mà hướng ta nói: “Chỉ là cảm thấy cô gái kia đứng bên cạnh cậu ôn nhu mĩm cười, quả thật lớn lên cũng rất xinh đẹp.”
Hả…chỉ có như vậy?
“Cậu…”. Muốn mở miệng nói chút gìđó, nhưng cổ họng giống như nghẹn lại, nói không nên lời.
Biểu tình trêu tức mà nhìn ta vẫn còn đang ngây ngốc, Quân Dật tiếp tục nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì côấy gọi là Trầm Tiểu Doanh.”
“Nhìn cô ấy cười với vẻ mặt hạnh phúc như vậy, làm cho người ta nhìn vào cũng thật khó chịu.” Quân Dật nói đến đây, trên mặt bỗng nhiên lóe lên một chút âm tàn rồi ngay lập tức biến mất: “Thật là làm cho người ta có loại cảm giác…hận không thể giết chết cô ta ngay tức khắc.”
Ta mở to hai mắt mà nhìn hắn, tựa nhưđang nhìn một người xa lạ nào đó.
Giết…giết Trầm Tiểu Doanh? Hắn…hắn đang nói đùa cái gì vậy.
“Cậu đang nói đùa cái gì vậy?”. Ta điên cuồng mà hét lên.
Nếu nhưđây chỉ là lời nói vui đùa, thì thực sự chỉ khiến cho người ta tức giận mà thôi, chính mình tuyệt đối không cảm thấy buồn cười một chút nào cả.
“Như thế nào? Sắc mặt sao lại biến thành khó coi như vậy.” Quân Dật nhắm lại hai mắt, hai hàng lông mày lộ vẻ tà mị có chút vui vẻ, môi mỏng câu lên thành một nụ cười, lại nói: “Cũng không phải chỉ là cô gái kia, mà ngay cả những người khác ở bên cạnh ngươi, tôi không nghĩ sẽ buông tha cho bất kì ai.” Gần như là một lời nói tàn nhẫn, nhưng trong mắt của ta như thế nào lại giống như một loại đàm luận bình thường về thời tiết.
Tại sao lại như vậy? thật khó có thể tin, cái này có thể xuất phát từ trong miệng của Quân Dật, một người luôn giả nhân giả nghĩa thốt ra?
Nghĩ lại, ta cố gắng tìm kiếm trong mắt của hắn một chút dấu vết của sự vui đùa, nhưng lại khiến cho ta thật kinh hãi khi phát hiện bên trong ánh mắt kia không hề có vui đùa mà là sự chăm chú.
Hắn là…thật sự…
“Như thế nào, sợ hãi? Không tin tôi sẽ nói ra loại lời này…cũng không tin tôi thật sự sẽ làm ra loại việc này.” Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của ta, Quân Dật giống như tiếc hận mà lắc đầu: “Nhưng mà cũng thực đau lòng! cậu cũng không hề biết đến tâm tình của tôi dù chỉ một chút, nhìn cậu như vậy nhất định là không biết được bao nhiêu năm qua tôi dùng ánh mắt như thế nào mà nhìn cậu?”
Cái gì?
Ta có chút không đuổi kịp suy nghĩ của đối phương.
Ánh mắt của Quân Dật nhìn chằm chằm vào ta, sau đó có chút trào phúng mà cười, tiếp theo không kiêng nể gì cả màđẩy ngã ta xuống giường.
“Tôi…”
“Không cần nói!”
Vội vàng cắt đứt lời nói của hắn, trực giác của ta cảm thấy lời nói của hắn lúc này ta thực sự không thể nghe.
Nghĩ đến ba ngày trước hắn đối với chính mình làm ra loại chuyện như vậy…
Không cần nói.
Đối với việc hắn dùng ánh mắt gì mà nhìn ta, ta căn bản một chút cũng không muốn biết.
Chính là đối phương hoàn toàn không thèm đểýđến lời nói của ta, một chữ một chữ rõ ràng nói ra.
“Mỗi ngày chỉ nghĩđến cậu để tự an ủi, chỉ cần tưởng tượng đến cậu là có thểđạt đến cao trào. Muốn hôn cậu, muốn chạm vào cậu, nghĩ hung hăng mà xâm chiếm cậu, xé nát cậu, muốn xiết chặt cậu vào trong cơ thể của tôi, cho cậu với tôi hòa thành một người. không cho người khác trông thấy cậu, muốn đem cậu nhốt đến một căn phòng mà hung hăng ân ái, cho thân thể của cậu chỉ có thể nhớđến tôi, rốt cuộc không bao giờ rời đi mà chỉ có thểở bên cạnh tôi…”
Quân Dật nói một câu, mặt của ta trắng nhợt đi một phần, khi hắn nói xong, trên mặt của ta sớm đã không còn một tia huyết sắc.
Nói ra, hắn vì cái gì mà nói ra.
Vì cái gì chứ…
Tại sao phải nói ra, còn dùng thái độ chân thành như vậy, làm cho mình một điểm hoài nghi đều không có. Không phải là trêu chọc chính mình, cũng không phải muốn mình xấu mặt, hắn là thực tâm.
Mỗi chữ mỗi câu như làđánh thẳng vào trong tâm can của mình.
Thật lâu. Chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương như có một ngọn lửa đang cháy mãnh liệt.
“Tôi chính là một tên đàn ông, cậu không biết những lời này nên nói với con gái thì thích hợp hơn sao?”
Ta cố gắng gượng cười, biểu tình trên khuôn mặt vặn vẹo, hết sức kì quái.
“Có ý gì?” Quân Dật giống như thường ngày mà mĩm cười, nhìn biểu tình dường như rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi màu đen kia giờ phút này lại đang dậy sóng.
Ta hoảng hốt cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
“Chúng ta vẫn như trước kia… chúng ta lại trở lại làm bạn bè, đến lúc đó…cho dù cậu muốn chỉnh tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không phản kháng.”
Đúng vậy, trở lại làm bạn bè của nhau, chính mình sẽđem toàn bộ những chuyện trước kia đều quên hết thảy, cứ xem như nó chưa từng phát sinh qua, cũng buông bỏ luôn những thành kiến trong quá khứ, thật sự mở lòng màđối đãi với hắn.
“Ha ha…”.Quân Dật đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng biểu tình ngưng trọng lại, lạnh lùng mà nói: “Đường Thể Kiệt, cậu như thế nào lại thành người nhát gan như vậy, trong lòng cậu rõ ràng biết được chuyện này sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra, tôi và cậu vĩnh viễn không thể làm bằng hữu. Trước kia không, hiện tại sẽ không, tương lai cũng nhất định là không có khả năng.”
Không đểýđến biểu tình khiếp sợ của ta, hắn một chữ một chữ nói ra làm cho máu trong người ta đều đông cứng lại.
“Bởi vì-tôi-muốn-cậu.”