Đọc truyện Côn Luân – Chương 37: Lăng không nhất vũ
Liễu Tình muốn nói lại thôi, cau mày nhắm mắt, thở dài. Lương Tiêu thấy thế, không khỏi nghi ngờ, bèn hỏi:
– Thật quá kì lạ, kẻ kia nếu có thù địch với đạo trưởng, cớ sao không
quay lại báo thù? Với bản lãnh của hắn, thử hỏi ai có thể ngăn cản được, hà, rốt lại là hắn có ý gì đây?
Nhất thời cảm thấy khó hiểu, Liễu Tình nghe vậy, trong mắt ánh lên vẻ mông lung, lẩm nhẩm nói:
– Phải, cớ sao không quay lại?
Hai người đều có tâm tư, im lặng không nói, nhất thời trên núi chỉ nghe
tiếng tuyết rơi ào ào. Đột nhiên, dưới núi vọng lên một tràng tiếng nói
hết sức quái dị:
– Kì lạ, tìm khắp núi này cũng chẳng thấy đâu cả, lão Cùng Toan căn bản không có ở núi Hoa Sơn.
Hai người nghe thấy tiếng nói, vô cùng kinh ngạc.
Lại nghe tiếng một người khác trả lời:
– Ngươi nói như rắm chó, lão tử nghe thấy vô cùng rõ ràng. Hừ, lão đạo sĩ ít nhiều cũng đã thấy mặt lão Cùng Toan, ngươi thử dùng bộ óc heo của
ngươi nghĩ xem, trên đời này có người thứ hai nào bộ dạng giống như hắn
hay không?
Người thứ nhất mắng lại:
– Ngươi nói chuyện mới giống rắm chó, lão tử chịu gió rét cả đêm, ngậm đầy một mồm tuyết, cũng chẳng thấy bóng lão Cùng Toan đâu cả.
Người kia tức tối rống lên:
– Mẹ nó, ngươi không tin lão tử, ta liều mạng với ngươi.
Binh binh mấy tiếng, tựa hồ đã có tiếng động thủ.
Bỗng nhiên một giọng nói thô hào vang lên:
– Hai ngươi nói chuyện như rắm chó, câm mồm lại hết cho ta, con bà nó,
nếu không tìm thấy, Tiêu đại gia sẽ nhấn đầu các ngươi xuống cho xem.
Một âm thanh cười sằng sặc lên tiếng:
– Đúng đấy, Tiêu đại gia sắp tới rồi, nếu không tìm thấy Cùng Toan, chúng ta sẽ chịu tội danh báo cáo quân tình không đúng, sẽ chịu hình phạt kéo ruột, treo cổ mà chết ! Con mẹ nó, nghe tin tức của Hồ Lão Thiên đúng
là không ổn thỏa chút nào mà.
Âm thanh quái dị kia tức giận trả lời:
– Hồ Lão Vạn ngươi nói thối lắm. Mới đầu lão tử mới nói, ngươi đã vội thả bồ câu, bây giờ lại đổ tội cho lão tử, rõ ràng là trút bỏ trách nhiệm,
lão tử liều mạng với ngươi, ôi chao …
Cảm thấy mắng người cũng hơi quá đáng, ho khẽ một tiếng. Hồ Lão Vạn cười lên ha hả:
– Hồ Lão Thập nói hay lắm, nói đúng lắm, hây, tổ tiên của Hồ Lão Thiên
không phải là tổ tiên của ta hay sao, có chiếm được tiện nghi gì đâu?
Sao nào? Bồ câu của lão tử thả ra, nhưng là Hồ Lão Nhất bảo lão tử thả,
ngươi không trút được tội lên đầu lão tử đâu.
Tiếng nói chưa dứt, đã nghe một tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên:
– Theo ý ta, tin tức của Hồ Lão Thiên chưa chắc đã sai, chắc chắn lão
Cùng Toan đang ở trên núi này, Hồ Lão Thập cũng không cần đánh Hồ Lão
Thiên nữa, chúng ta lên núi xem sao.
Chỉ nghe Hồ Lão Thập cao giọng nói:
– Hồ Lão Thiên, có mặt Hồ Lão Nhất ở đây nên lão tử tha cho ngươi một con đường sống … ai da … Hồ Lão Thiên ngươi dám đánh lén …
Âm thanh vừa phát ra, trên sườn núi thấp thoáng bóng người, tổng cộng năm
người. Năm người này cao thấp như nhau, mắt nhỏ mũi to, miệng như sư tử, đều mặc quần áo đen trắng xen kẽ, giống như hề ở tuồng hát, trong đó có hai người, một người nắm chặt bàn tay bằng sắt của kẻ kia, một người
nắm chặt cây thiết giản của đối phương, nhìn nhau chằm chằm tức giận, có vẻ là Hồ Lão Thiên và Hồ Lão Thập.
Lương Tiêu và Liễu Tình nhìn nhau, cùng cảm thấy kinh hãi:
– Bốn tên này nói chuyện không đầu không đuôi nhưng thủ cước lại hết sức nhanh nhẹn.
Bỗng nhiên một người hạ giọng nói khẽ:
– Nguyên lai trên này có người. Hồ Lão Bách, ngươi hỏi hai tên đó xem sao.
Âm thanh có vẻ như của Hồ Lão Nhất. Lời nói vừa dứt, chỉ thấy một người
lưng đeo loa bằng đồng, hối hả chạy nhanh lại, chỉ mặt Liễu Tình, hừ khẽ một tiếng, tròng mắt đảo nhanh, nói:
– Lão tử không cần con mẹ nhà ngươi lên tiếng.
Chỉ tay sang mặt Lương Tiêu hỏi:
– Ngươi có thấy một kẻ nhà nho ăn mặc tả tơi, râu đen không?
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Không biết có phải y nói đến gã nho sinh đó hay không?”
Ý nghĩ vừa dứt, cười nói:
– Thiên hạ thiếu gì người ăn mặc tả tơi râu đen?
Hồ Lão Bách gằn giọng:
– Lão tử quên chưa nói, trong mắt có nốt ruồi đen đấy.
Lương Tiêu cười nói:
– Trong mắt có nốt ruồi đen? Lão tử thấy chưa rõ lắm.
Hồ Lão Bách kinh ngạc, trừng mắt nhìn Lương Tiêu nói:
– Ngươi dám xưng lão tử trước mặt lão tử à?
Lương Tiêu nói:
– Trước mặt lão tử ngươi cũng tự xưng là lão tử, cớ sao lão tử lại không
thể xưng là lão tử, ngươi nói lão tử không thể tự xưng là lão tử vậy lão tử càng phải tự xưng là lão tử, lão tử xưng là lão tử thì ngươi làm gì
được lão tử nào?
Nói lung tung một hồi, Hồ Lão Bách cảm thấy ngây ngốc, một lúc sau mới tỉnh ra, gào lớn:
– Phản rồi, phản rồi, tiểu tử hỗn láo, lão tử dạy ngươi bài học.
Trong tiếng hét, một chưởng kích ra.
Lương Tiêu thủ thế, chỉ thấy thế tới cường mãnh, trong lòng thầm tính, chân
bất ngờ bước qua một bước, Hồ Lão Bách mất trụ, quay sang bên phải khẩn
cấp, ứng biến thần tốc, mượn thế đất đạp chân, mã bộ trầm ổn, trừng mắt
nhìn Lương Tiêu, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc. Lương Tiêu cũng có cảm giác
kinh sợ. Chiêu “ Trịnh Huyền Chuyến Hồn Thiên “ vốn lấy từ thạch trận võ học của “ Huyền Dịch Cảnh “, huyền ảo dị thường, vốn tưởng là xuất kỳ
bất ý, đánh ngã kẻ ngốc, nào ngờ không tác dụng gì. Chưa biết phải như
thế nào, chợt nghe Liễu Tình than:
– Ngươi tìm thư sinh có việc gì?
Hồ Lão Bách đảo hai tròng mắt, nói lớn:
– Lão tử không nghe con mẹ nhà ngươi nói.
Liễu Tình cau mày không nói, có vẻ lúng túng. Hồ Lão Bách nhìn Lương Tiêu với con mắt đánh giá, cười nói:
– Tiểu tử, nhìn không ra ngươi cũng có chút bản sự!
Lương Tiêu cười lớn:
– Lão tử mở cửa hàng bán chổi, ngươi mua chổi không, mà ta không chỉ có một hai cái đâu!
(Chú thích khi hiệu đính: đoạn này liên quan đến thành ngữ Trung Quốc, bên
trên nguyên văn nói: có hai cái chổi = có chút bản lĩnh, từ đó xuống
dưới theo mạch văn Lương Tiêu mới dùng chổi để nói bông, nhưng không thể dịch thoát được, vì Việt Nam không có cách nói tương ứng, mọi người
thông cảm).
Hồ Lão Bách tin là thật, cười nhạt nói:
– Lão
tử không mua chổi, ai da, không phải, lão tử thấy ngươi có chổi chứ
không phải lão tử mua chổi, ai da không phải nữa, lão tử chưa từng nghe
trên đời này có cao thủ nào bán chổi hết?
Lập tức cúi đầu trầm ngâm, khổ não vô cùng, Lương Tiêu cố hết sức nín cười, Liễu Tình nhịn không được mỉm cười.
Bên kia Hồ Lão Thiên và Hồ Lão Thập vẫn đang loạn đả, Hồ Lão Nhất với Hồ
Lão Vạn đang đừng chờ, không nghe Hồ Lão Bách trả lời, Hồ Lão Nhất mất
hết kiên nhẫn lên tiếng:
– Hồ Lão Bách, ngươi hỏi được cái gì rồi?
Hồ Lão Bách trả lời:
– Bên đây có một tên tiểu tử, nó suýt đánh ngã lão tử …
Lời nói chưa dứt, bốn đạo nhân ảnh đến nhanh như chớp, đứng chắn ngay trước mặt Hồ Lão Bách, đồng thanh hỏi:
– Cái gì? Chắc chắn là có dính dáng với lão Cùng Toan !
Hồ Lão Bách hai tay huơ loạn, nói:
– Không phải không phải, thằng thối tha này bán chổi, lão Cùng Toan đọc sách, đầu trâu mặt ngựa không dính dáng với nhau.
Hồ Lão Vạn đưa mắt liếc Lương Tiêu, vênh mặt lên, một trảo xuất ra, cười nói:
– Ngươi bán chổi gì thế?
Lời nói vừa phát ra, ngũ chỉ đã công thẳng đến trước mặt, kình phong mạnh
mẽ, mười phần lăng lệ. Lương Tiêu cong mình, tay làm thành hình niêm
hoa, hai ngón tay nhắm thẳng tay của lão phất tới. Hồ Lão Vạn thất kinh, vội vàng thu tay lại la lớn:
– Không phải không phải, Hồ Lão
Bách, tên này không phải bán chổi? Hắn biết Như Ý Huyễn Ma Thủ, đích
thực là hậu bối của Tiêu đại gia.
Lời nói vừa phát, mọi người
không ai là không biến sắc, Liễu Tình ngạc nhiên nhìn Lương Tiêu. Lúc đó A Tuyết cùng với Ách nhi nghe tiếng la hét, cũng vượt quan môn, Ách nhi lưng mang một cái bao lớn, tay dắt theo con lừa trắng mang tên “Khoái
tuyết”.
Hồ Lão Bách vừa nghe Hồ Lão Vạn hô hoán, tức thì sắc mặt trắng bệch, cười nói:
– Lão tử … làm sao biết được? Nãy giờ y chưa hề sử qua chiêu đó, có … có phải là y bán.. bán cái gì nhỉ?
Hồ Lão Vạn nhảy lùi ra sau ba xích, chỉ vào Hồ Lão Bách hét to:
– Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, là Hồ Lão Bách nói ngươi bán chổi.
Hồ Lão Nhất cười nhạt nói:
– Hồ Lão Bách, ngươi dám nói xằng bậy vậy ư? Ngươi nói hậu bối của Tiêu
đại gia bán chổi, cũng ý nói Tiêu đại gia đi bán chổi. Ngươi nói Tiêu
đại gia bán chổi, cũng tức là không giữ thể diện cho lão nhân gia? Ngươi đã không biết giữ thể diện cho lão nhân gia, lát nữa làm sao ăn nói với lão nhân gia?
Hồ Lão Nhất nói một hồi, mọi người kể cả Liễu Tình không ai không thấy lạ lùng, Hồ Lão Bách cắn môi, bỗng nhiên đấm ngực
giậm chân, hu hu khóc òa lên.
Lương Tiêu trong lòng hiểu rõ, trầm ngâm nói:
– Hồ Lão Bách, ngươi trước tiên nín khóc đã, ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không cáo giác ngươi đâu.
Hồ Lão Bách nghe câu nói đó, giống như giữa đêm đen thấy ánh dương quang, vội vàng lau nước mắt, nói:
– Hồ Lão Bách nói, nhất định nói hết, nói một chữ đúng một chữ, người già trẻ nhỏ cũng không lừa …
Lương Tiêu ngắt lời:
– Bớt nói lời thừa đi, ta hỏi ngươi, Tiêu đại gia lên Hoa sơn có chuyện gì không?
Hồ Lão Bách nói:
– Chỉ là lão Cùng Toan không tự lượng sức ấy …
Hồ Lão Nhất bỗng nhiên tiếp lời:
– Tự chuốc lấy diệt vong.
Hồ Lão Thập nói tiếp:
– Thập ác bất xá.
Hồ Lão Thiên cao giọng nói:
– Tội đáng muôn chết.
Hồ Lão Vạn nhất thời không tìm được lời, nói luôn:
– Toàn những điều ta định nói, lại bị bọn các ngươi nói cướp mất.
Bốn người kia lập tức đại nộ, đồng thời lên tiếng chửi bới, Hồ Lão Vạn hoang mang lùi lại.
Lương Tiêu biết được tin tức của Tiêu Thiên Tuyệt, bất giác tính nóng trỗi dậy, nhướng cao mày quát:
– Không được tranh nhau nói.
Hồ Lão Bách hắng giọng một tiếng, liếc trộm Lương Tiêu, nói thầm:
– Năm năm trước, Tiêu đại gia đột nhiên phát Hắc Thủy lệnh, ra lệnh cho
bọn ta đi tìm cái tên thập ác bất xá, tội đáng muôn chết Cùng Toan kia,
vậy là bọn ta tất cả đều rời khỏi Trung Điều sơn, đi khắp thiên hạ tìm
y, về sau nghe nói y ở tại Hoa Sơn, vội lên đây tìm kiếm.
Liễu Tình nghe đến đó, vội hỏi:
– Trung Điều sơn, năm người các ngươi phải chăng tự xưng là “Trung Điều
sơn trung bảo, nhất thập bách thiên vạn”, đích thực là “Trung điều ngũ
bảo” đấy chăng?
Năm người đồng thời đảo hai mắt, đồng thanh nói:
– Lão tử không nói chuyện với con mẹ nhà ngươi.
Liễu Tình trông thần sắc bọn họ, biết chắc mình đoán không sai, bất giác thầm nghĩ:
– Ta từ lúc chưa nhập Huyền môn, đã nghe qua tiếng tăm năm quái nhân này, người tuy ngu ngốc nhưng võ công cao tuyệt. Bọn họ nói Tiêu đại gia,
chắc đó phải là Tiêu Thiên Tuyệt, nhưng sao Lương Tiêu lại được chân
truyền công phu của y được?
Chỉ nghe Lương Tiêu lại nói:
– Hồ Lão Bách, lão Cùng Toan đó là ai vậy, vì sao Tiêu Thiên Tuyệt lại đi tìm hắn?
Hồ Lão Bách hai tay buông thỏng, vẻ mặt ủ rũ trả lời:
– Tiêu đại gia không nói, chúng ta cũng không biết. Tóm lại tìm nếu không ra lão Cùng Toan, Tiêu đại gia chắn chắn sẽ nộ khí xung thiên, mà một
khi đã nộ khí xung thiên rồi thì nhất định sẽ động đến đao kiếm, gặp
người giết người, gặp quỷ giết quỷ ……
Hồ Lão Vạn cười lạnh nói:
– Hay lắm, ngươi trước tiên bảo Tiêu đại gia đi bán chổi, bây giờ lại dám mắng người đi gặp quỷ a!
Hồ Lão Bách sắc mặt trắng bệch, vội cự lại:
– Này …… Này …… Hồ Lão Vạn ngươi dám vu khống lão tử, lão tử quyết ăn thua đủ với ngươi ……
Nói rồi liền lao đến chộp lấy Hồ Lão Vạn, khiến cho Tam Bảo phải tiến tới giữ chặt hai người lại.
Lương Tiêu nhịn không được liền hỏi:
– Trung Điều Ngũ Bảo, các ngươi chí chóe với nhau cả nửa ngày, rốt cuộc lão Cùng Toan nọ là ai vậy?
“Trung Điều Ngũ Bảo” trố mắt nhìn nhau, năm cái đầu đột nhiên chụm lại, nhỏ to thì thầm một lúc. Hồ Lão Nhất nói:
– Tiểu tử, ngươi đã từng lãnh hội võ công của Tiêu đại gia, sao lại không biết đến danh xưng của lão Cùng Toan chứ?
Hồ Lão Thập gật đầu nói:
– Đúng vậy, năm huynh đệ chúng ta muốn kiểm tra xem ngươi có đúng là hậu bối của Tiêu đại gia thật hay không?
Nói rồi hắn đột ngột tiến lên, xuất ra một chiêu “Nhị lang đảm sơn”, chưởng trái phách ngang, chưởng phải phách dọc.
Lương Tiêu đang định hóa giải, chợt thấy một cây trúc tiêu từ bên thân người
vụt ra, điểm đến huyệt “Thần khuyết” nơi thắt lưng của Hồ Lão Thập. Hồ
Lão Thập đang toàn thần tập trung thử sức Lương Tiêu, không ngờ lại có
người đánh lén, nhất thời giật mình kinh hãi, tức tốc lùi về phía sau.
Ai ngờ trúc tiêu nọ so với thế lui của hắn còn nhanh hơn, điểm vào ngay chính giữa huyệt “Thần Khuyết” của hắn.
Hồ Lão Thập bụng dưới đau nhói, mặt đỏ tới mang tai, nằm kềnh ra mặt đất. Bên tai chỉ nghe tiếng Lương Tiêu vang lên:
– Liễu Tình đạo trưởng ……
Lời còn chưa dứt, Hồ Lão Thiên, Hồ Lão Vạn đã la hét ỏm tỏi, đánh về phía
Liễu Tình. Liễu Tình một cước đẩy Hồ Lão Thập ra, trúc tiêu lập tức
nhoáng lên, phân khai đâm đến hai người.
Hồ Lão Thiên vung chưởng ngăn cản, không ngờ lòng bàn tay lại bị trúc tiêu điểm trúng ngay chính giữa, đau nhức vô cùng, nhất thời tay phải hơi co lại, lộ ra sơ hở.
Trúc tiêu của Liễu Tình tiến đến, một tiêu phân làm hai ảnh, nhắm ngay hai
huyệt “Kiên Tỉnh” và “Nghênh Hương” của Hồ Lão Thiên mà đánh vào, “oạch” một tiếng, đã khiến hắn nằm sóng soài trên mặt đất, miệng không ngừng
hét lớn:
– Không tính, không tính, lão tử chỉ nhất thời khinh địch ……
Hắn vừa ngước mắt lên, chợt thấy Hồ Lão Vạn cũng đã ngã sấp ra mặt đất, nhất thời nộ khí tiêu tan, nhếch miệng cười nhạo:
– Ha ha, Hồ Lão Vạn, lão tử đây khinh địch, ngươi cũng bắt chước khinh địch theo hay sao?
Hồ Lão Vạn bị điểm trúng huyệt “Kỳ Môn”, ngực ê ẩm không chịu nổi, nghe vậy thì cả giận nói:
– Con mẹ nhà ngươi đánh rắm, lão tử không hẳn là khinh địch, chỉ vì nam
nhân tốt không đấu cùng nữ nhân, lão tử đây chỉ là nhường cho mụ ta một
chiêu thôi.
Hồ Lão Thiên cười nói:
– Con mẹ ta đánh rắm thì cũng là con mẹ ngươi đánh rắm, ngươi không chiếm được tiện nghi đâu, ha ha!
Hắn tự cho mình đã lấy được thế thượng phong, nhất thời hứng chí bốc cao, cười sằng sặc mãi không thôi.
A Tuyết nghe bọn chúng đối thoại, nhịn không nổi liền khanh khách cười lớn. Ách Nhi cũng mất tự chủ, thầm che miệng cười trộm.
Hồ Lão Vạn phát giác ra mình đã bị hố, nghe tiếng cười liền trừng mắt quát:
– Lão tử tuy không nói chuyện với con mẹ nhà ngươi, nhưng hai con nhóc
nhà ngươi mà còn cười nữa, lão tử sẽ thóa mạ cho biết tay.
A Tuyết bĩu môi nói:
– Ngươi xem thường đàn bà, sao lại bị đàn bà đánh ngã thế kia?
Hồ Lão Thập, Hồ Lão Vạn, Hồ Lão Thiên, sáu con mắt đảo tròn, cùng lúc rống lên:
– Lão tử không phải bị đánh ngã, lão tử chỉ nhường cho mụ ta một chiêu.
A Tuyết làm mặt hề, bảo:
– Thua mà không chịu nhận thua, da mặt ba người các ngươi thật là dày quá đi!
Hồ Lão Thập nhãn châu chuyển động, đột nhiên nói:
– Xú nha đầu, ngươi dám đến gần đây đá vào bụng ta một cái không? Ngươi mà dám đá lão tử, lão tử sẽ nhận thua ngay.
A Tuyết nói:
– Sao lại không dám chứ?
Vừa định khởi cước, chợt nghe Lương Tiêu nói:
– A Tuyết đừng mắc lừa hắn, hắn muốn mượn cước lực của muội để giải huyệt đạo đấy! Hừ, kẻ này nhìn qua có vẻ ngớ ngẩn, không ngờ lại có lòng dạ
riêng.
A Tuyết chợt hiểu ra, nói:
– Ai da, nhờ có ca ca thông minh, nếu không muội đã bị hắn gạt rồi.
Hồ Lão Vạn căm tức Lương Tiêu, mắng:
– Ngươi là hậu bối của Tiêu đại gia, cớ sao lại đi giúp người ngoài?
Lương Tiêu cười lạnh nói:
– Tiêu Thiên Tuyệt mà coi ta là hậu bối của hắn thì cũng không có gì sai biệt lắm.
Hồ thị huynh đệ thốt nhiên giận dữ, cả thảy đều mắng to:
– Đồ bịp bợm!
Lương Tiêu cũng chẳng thèm để ý, lòng lại thầm nghĩ: “Liễu Tình đạo trưởng
lúc nãy đã ra tay thế nào nhỉ. Ài, Quy Tàng Kiếm do người xuất ra, quả
thật so với ta cao minh hơn gấp bội ……”
Lúc này Trung Điều Tam
Bảo đương quát tháo ầm ĩ. Liễu Tình cùng Hồ Lão Nhất, Hồ Lão Bách đã đấu nhau hơn hai mươi hiệp. Hai kẻ nọ đánh lâu không thắng, mỗi người đều
tự móc ra binh khí của mình.
Hồ Lão Bách mang một cái loa đồng,
thỉnh thoảng lại dùng miệng loa khóa chặt trúc tiêu của Liễu Tình, trong lúc mở khép, kình phong bên ngoài quán nhập vào, loa đồng phát ra tiếng kêu “Hoen Hoét”, khiến lòng người sinh nhiễu loạn.
Hồ Lão Nhất
lại sử dụng một tấm sắt dát mỏng tạo thành một thanh thiết phong xa, y
như món đồ chơi của trẻ con, gió lớn mà thổi qua, liền lập tức xoay
chuyển không thôi, thiết phong xa bên người Liễu Tình theo đó cứ tiến
lùi phiêu hốt, phát ra tiếng rít “Ô, ô” quái dị, hết sức chói tai.
Hai người bọn chúng dốc hết sức lực ra mà đánh, Liễu Tình trong lúc vội
vàng cũng khó mà thủ thắng cho được. Đấu đến năm mươi chiêu, Hồ Lão Nhất đột nhiên dùng lực quá mạnh, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, đầu phong
xa sút cán bay vèo đi mất.
Liễu Tình trông thấy binh khí của hắn
rời tay, nhân cơ hội lập tức huy tiêu tấn công. Hồ Lão Nhất dời bước né
tránh, Hồ Lão Bách huy loa đồng xông lên ứng cứu. Liễu Tình mượn lực đả
lực, tống xuất loa đồng ra ngoài, trúc tiêu trong gió phát ra một tiếng
rít lớn, áp chế cả âm thanh của loa đồng, lao đến sát ngực Hồ Lão Nhất.
Hồ Lão Nhất giơ cán phong xa ra ngăn cản.
Chính trong lúc đó, Liễu Tình chợt nghe Lương Tiêu la lớn:
– Cẩn thận!
Tiếng nói vừa cất lên, tiếng gió sau lưng đã ập tới, đúng là thiết phong xa
nọ theo gió quay trở lại, lưỡi phong xa sáng lóa nhắm ngay vào sau ót
Liễu Tình.
Nguyên lai, thiết phong xa này của Hồ Lão Nhất có một
cơ quan để tách ra, có thể bay đi và quay trở lại phục nguyên vô cùng kỳ diệu. Hắn phóng xuất phong xa, lại giả bộ tránh né, mục đích muốn dẫn
dụ Liễu Tình tới nơi thiết phong xa sẽ bay ngược về. Hồ Lão Bách lại
nhân cơ hội nhào đến tấn công, cốt để phân tán tâm trí của Liễu Tình,
đợi đến khi thiết phong xa quay lại, dễ có thể cắt đứt cổ của bà.
Liễu Tình cũng đâu phải hạng tầm thường, ứng biến cực kỳ mau lẹ, tiếng gió
sau gáy vừa nổi lên, đã lập tức cúi mình hạ thấp đầu xuống, dù vậy vẫn
chậm hơn nửa phần, cho dù đã né cổ sang nơi khác, nhưng sau ót chắc chắn đã thụ thương.
Mọi người còn chưa kịp kinh hô, đã thấy phong xa
nọ giống như bị ai đó từ bên dưới đẩy dịch đi một chút, bắn chếch lên
trên, bay xẹt khỏi đỉnh đầu Liễu Tình.
Hồ Lão Nhất tuyệt chiêu
thất bại, bất giác trợn trừng hai mắt, gào lên một tiếng, đem phong xa
ráp trở lại cán cầm, còn chưa kịp phóng đi lần nữa, bỗng phát giác dưới
nách tê rần, nửa thân người nhất thời cứng đơ.
Lúc này Liễu Tình
đã trở ngược trúc tiêu điểm đến, Hồ Lão Nhất không thể động đậy, tức thì trúng tiêu ngã chỏng vó. Chỉ còn lại một mình Hồ Lão Bách, lúc này đang cả kinh kêu lên oai oái, tay chân loạn xạ khua khoắn loa đồng để bảo vệ toàn thân.
Ai ngờ Liễu Tình cũng chẳng thèm tiến kích nữa, chỉ
đứng ngẩn ngơ ra đó, trúc tiêu nhẹ đong đưa trên tay, thân thể chầm chậm xoay chuyển, ngước nhìn về phía rừng tùng, khẽ thở dài:
– Ngươi tới để làm gì chứ?
Mọi người thấy thế, đều cảm giác kỳ quái. Hồ Lão Bách thấy Liễu Tình run
run si ngốc, phát giác có cơ hội để tấn công, lập tức loa đồng khẽ vung
lên, quét về phía lưng bà.
Lương Tiêu trông thấy rõ ràng, tức tốc lao người về trước, tay bốc lên một khối băng tuyết, ném vào bắp chân của Hồ Lão Bách.
Đúng lúc này, chỉ nghe từ không trung vang lên một tiếng cười giễu, một đạo
lục ảnh hốt nhiên hiện ra, so với khối tuyết của Lương Tiêu ném ra còn
nhanh hơn gấp bội.
Hồ Lão Bách đang xoay chuyển cánh tay, sau lưng chợt nhói lên một cái, loa đồng cầm không vững văng đi một đoạn thật xa.
Lúc này, khối tuyết của Lương Tiêu cũng vừa vặn lao đến, bên trong ẩn chứa
nội kình, lực đạo không nhẹ chút nào, Hồ Lão Bách trúng phải vật này,
tức thì mắt hoa lảo đảo, miệng không ngừng rủa xả:
– Kẻ nào dám núp trong bóng tối, co đầu rút cổ ám toán lão tử? Có ngon thì đường đường chính chính …… Ui da ……
Bỗng dưng, hắn trụ lại không vững, bốn chân chổng vó lên trời, la thảm một tiếng té sấp xuống đất.
Đám đông phía sau nhao nhao thóa mọa, nhưng Liễu Tình thủy chung vẫn không
quay đầu lại, chỉ run rẩy ngước nhìn về phía khu rừng tùng, trên khóe mi lộ ra một tia thống khổ, thở dài u oán nói:
– Đã đến rồi, tất có sắp đặt, ngươi …… xuống đây đi!
Lương Tiêu cũng nhận ra sự tình cổ quái liền bước lên trước quan sát, chỉ
thấy nơi hậu tâm Hồ Lão Bách mơ hồ hiện ra một sợi tơ gì đấy màu xanh
biếc, đến khi nhìn kỹ lại, không kìm hãm được phải hít vào một hơi lương khí, nguyên lai chính là nửa đoạn tùng châm.
Phải biết tùng lâm ở cách đây khoảng bảy trượng, tùng châm này vừa nhẹ lại vừa mảnh, chẳng
những xuyên qua gió tuyết, vượt xa mấy trượng, hơn nữa lại có thể đả
thương một cao thủ bậc thầy như Hồ Lão Bách, thần thông như thế, quả
thật chỉ có thể là người trên trời.
Tùng lâm lặng im trong chốc
lát, đột nhiên truyền ra một tiếng thở dài khe khẽ, lớp băng tuyết trên
nhánh cây lả tả rớt xuống, theo đó phiêu hốt hạ xuống một bóng người
đang chầm chậm bay đến.
Lương Tiêu nhìn kẻ đang tới, nhất thời thất thanh kêu lên:
– Ối dà, là ngươi sao?
“Trung Điều Ngũ Bảo” trên mặt đất cũng đồng loạt la lớn:
– Chính là lão Cùng Toan!
Tiếng la vang lên trộn lẫn niềm vui lẫn sự kinh ngạc.
Kẻ mới đến ấy nho sam cũ rách, râu dài đen nhánh, đúng là vị nho sinh vẫn ngày ngày cùng Lương Tiêu đấu kiếm.
Lương Tiêu lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, đột nhiên rút kiếm nhảy tới, chắn phía trước người Liễu Tình, giương giọng nói:
– Đạo trưởng, A Tuyết, Ách Nhi, các ngươi mau chạy đi, để ta cản hắn lại!
Ách Nhi không rõ cớ sự, chỉ ngẩn người ra một chỗ. A Tuyết lại ngây ngốc hỏi:
– Ca ca à, trông hắn không giống người xấu chứ?
Lương Tiêu mắt thấy sự tình nguy cấp, hai người lại một kẻ ngốc một kẻ khờ,
trong lòng vô cùng khẩn trương, quay đầu nhìn lại, chợt thấy Liễu Tình
vẫn không dời bước, chỉ nhìn chăm chăm vào nho sanh nọ dáng vẻ xuất
thần, liền không khỏi la vội:
– Liễu Tình đạo trưởng, còn không mau chạy đi?
Nhưng Liễu Tình vẫn không nhúc nhích, lại hướng về nho sanh nọ than vãn:
– Trung Điều Ngũ Bảo nói vậy chắc ngươi cũng nghe hết rồi chứ?
Nho sanh cười khổ đáp:
– Nghe hết cả!
Liễu Tình hỏi:
– Vậy ngươi muốn gặp lại Tiêu Thiên Tuyệt hay sao?
Nho sanh lặng yên nhìn bà, lẩm bẩm nói:
– Năm đó ta đáp ứng với muội, Tiêu lão quái không chọc đến ta, ta cũng
không đi tìm hắn. Hôm nay cũng do hắn đến tìm ta, hơn mười năm ân oán,
cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Lương Tiêu nghe thấy hai người một
hỏi một đáp, không giống như cừu địch, lại tựa như hảo bằng hữu bao năm
gặp lại, bất giác trong lòng cảm thấy mờ mịt.
Lại nghe Liễu Tình nói tiếp:
– Ngươi …… Ngươi làm sao biết được ta đang ở đây?
Nho sanh trong mắt lướt qua một tia thống khổ, chậm rãi nói:
– Ngày đó bên đình Dịch Kỳ, ta thấy thiếu niên này sử ra Quy Tàng Kiếm
liền có thể đoán biết ngay. Ôi, không ngờ ta khổ sở truy tìm suốt hai
mươi bốn năm qua, cuối cùng cũng tìm ra tông tích của muội, nhưng ……
niềm vui trôi qua rồi sẽ như thế nào chứ? …… cho dù …… cho dù có gặp
được muội, muội thủy chung vẫn muốn rời bỏ ta mà đi ……
Liễu Tình nghe được những lời này, khóe mắt từ từ đỏ lên, phút chốc đã ngập tràn lệ thủy, nghẹn giọng nói:
– Cho nên, ngươi đã không đến gặp ta?
Nho sanh cánh tay thoảng động, tựa như muốn lau đi dòng nước mắt trên mặt bà, nhưng cuối cùng lại xuôi tay nói:
– Phải, nếu muội không biết thì sẽ không rời bỏ nơi này, ta thiết tưởng
như vậy có thể được xa xa ngắm nhìn muội. Ài, ta thấy muội truyền cho
thiếu niên này “Quy Tàng Kiếm”, liền đem trăm phương ngàn kế chỉ dẫn cho hắn, để hắn học được vừa nhanh lại vừa giỏi, lại không để hắn phát hiện ra sơ hở, chỉ hy vọng có thể khiến cho muội vui mừng. Ôi, mỗi lần được
trông thấy gương mặt tươi cười của muội, ta cảm thấy hoan hỉ không thể
nói nên lời.
Lương Tiêu đến lúc này mới chợt hiểu ra: “Hóa ra
hắn, hay kẻ dụng kiếm ngày trước chính là một bậc đại tông sư, nguyên
lai hắn cố ý chỉ điểm cho ta, trách nào ta lại học nhanh đến như vậy.”
Liễu Tình lắc đầu nói:
– Ngươi làm như vậy, đâu giống bản tính của Công Dương Vũ năm xưa chứ?
Lương Tiêu lại cảm thấy cái tên “Công Dương Vũ” này nghe có chút quen tai,
ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra năm đó trên Bách Trượng Bình, cha và mẹ
đã từng nhắc đến cái tên này, nhất thời trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ
hơn.
Chỉ thấy Công Dương Vũ thật lâu mới lên tiếng, mắt ngước nhìn lên những tầng mây dày đặc đang che kín cả bầu trời, âu sầu nói:
– Lâm Tuệ Tâm đã trở thành Liễu Tình, Công Dương Vũ sao có thể còn là
Công Dương Vũ của ngày xưa được chứ? Ha ha, Liễu Tình ơi Liễu Tình, ân
oán tình cừu, tất cả đều kết thúc cả rồi!
Y bỗng dưng ngửa mặt
lên trời cất tiếng cười thê thảm, âm thanh chấn động cả khu rừng khiến
cho lớp lớp băng tuyết trên cành cao rào rào đổ xuống.
Liễu Tình lắc đầu nói:
– Ta biết có khuyên ngươi cũng vô ích. Nhưng vẫn cần nhắc nhở ngươi rằng, hãy bỏ đi thật xa, không nên cùng Tiêu Thiên Tuyệt giao thủ nữa.
Công Dương Vũ cười lạnh nói:
– Ai còn lạ gì hắn chứ? Năm đó ta cùng với Tiêu lão quái lưỡng bại câu
thương, người nào cũng không động đậy nổi, lúc ấy chỉ có muội đang ở
giữa, nhấc tay một cái là có thể giết chết hắn, nhưng muội cứ ngần ngừ
mãi rồi lại mềm lòng, cứu ta thì chớ lại còn cứu thêm hắn, lại còn
khuyên hai người bọn ta không nên tái đấu nữa. Tiêu lão quái bình sanh
tối trọng ân oán, ngoài miệng thì tỏ vẻ không đáp ứng, nhưng kỳ thực
cũng vì điều này mà trong suốt hai mươi năm qua đã không đi tìm ta nữa.
Hừ, hắn không tìm đến ta, ta cũng nghe lời muội mà không đến tìm hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại mò tới cửa, nếu ta mà đào tẩu, chẳng phải hóa ra
kẻ hèn nhát hay sao?
Liễu Tình nhíu mày nói:
– Ngươi có thể có được bao nhiêu phần thắng chứ?
Công Dương Vũ lắc đầu bảo:
– Ta với hắn bình sanh đã giao thủ không dưới trăm lần. Ta mà không sáng
tạo ra Tam Tài Quy Nguyên Chưởng thì thủy chung khó phân được cao thấp.
Sau khi luyện thành, ta thắng hắn bại. Hắc, ai chứ Tiêu lão quái ấy bỏ
chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Về sau, hắn võ công đại thành, lại tìm tới
Thiên Cơ Cung gây sự, đả thương Hoa Vô Tưởng. Ta mặc dù sử dụng “Thái Ất Phân Quang Kiếm” để tống khứ hắn đi, tuy nhiên lấy hai địch một, thế
nào cũng bị coi là thua. Sau đó, ta chế ra Quy Tàng Kiếm, lại cùng hắn
tiếp tục tái đấu, trước sau hơn mười lần, cũng không ai thắng được ai.
Đến nay đã trãi qua hai mươi năm, hừ, ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc
lão quái vật và lão Cùng Toan, ai nhỉnh hơn ai!
Trên mặt đất, Hồ Lão Nhất đột nhiên la lên:
– Tự nhiên là Tiêu đại gia lợi hại hơn rồi, lão Cùng Toan ngươi dám cả
gan nghênh chiến, nhất định sẽ bị đánh cho hoa rơi nước chảy!
Hồ Lão Thập tiếp lời nói:
– Bỏ chạy té đái!
Hồ Lão Bách nói:
– Chết không toàn thây!
Hồ Lão Thiên nói:
– Phơi thây ngoài hoang dã!
Hồ Lão Vạn bị đẩy xuống sau cùng, nhất thời không nghĩ được từ nào hay, chỉ đành bảo:
– Những lời các ngươi vừa nói đều là những thứ hay ho mà ta đã nghĩ ra, vừa hay lại bị các ngươi nói cướp mất.
Tứ Bảo còn lại giận sôi gan, thi nhau phỉ nhổ lên người hắn, đáng tiếc bọn họ đang nằm trên mặt đất, nước miếng không thể văng đi xa được.
Công Dương Vũ mắt nhìn Liễu Tình, lặng lẽ hỏi:
– Tuệ Tâm, muội vừa rồi bắt năm kẻ này, là muốn chế trụ bọn họ, không để
bọn họ chuyển chiến thư của Tiêu lão quái đến cho ta có phải không?
Dứt lời lại xoay người cười lạnh nói:
– Hắc Thủy Lệnh đang ở trên người ai?
Hồ Lão Vạn nói:
– Trên thân Hồ Lão Nhất ấy!
Công Dương Vũ bước lên hai bước, từ ngực áo của Hồ Lão Nhất lôi ra một tấm
thiết bài tối sẫm, mặt trước có khắc “Vô pháp vô thiên”, mặt sau lại ghi bốn chữ “Đảo hành nghịch thi”.
Công Dương Vũ chứng thực không có gì nhầm lẫn, hướng Hồ Lão Nhất bảo:
– Nói cho Tiêu Lão quái biết, ta sẽ ở đây chờ hắn. Nếu tiện, bảo hắn đừng ngại vác theo một cỗ quan tài đến đây.
Lương Tiêu nghe được cả kinh: “Công Dương Vũ gặp gỡ Tiêu Thiên Tuyệt, thật sự là một trường hảo đấu, nhưng nếu hắn một kiếm giết chết Tiêu Thiên
Tuyệt, ta chẳng phải cả đời không thể báo được đại cừu hay sao?”
Nghĩ đến đây, cõi lòng không khỏi mờ mịt.
Chợt nghe Công Dương Vũ lạnh lùng quát:
– Nghe rõ chưa?
Hồ Lão Nhất thành thật đáp:
– Nghe rõ rồi!
Công Dương Vũ quát một tiếng: “Hảo!”, tiện tay quăng một cái, Hồ Lão Nhất
nặng nề rơi xuống, chỉ cảm thấy gân cốt cả người như rã ra, “ối, ối” đau đớn kêu lên hai tiếng, chợt phát giác huyệt đạo toàn thân đã được hóa
giải, vội vàng nhảy lên, lần lượt chạy đến giúp cho bốn huynh đệ còn lại giải khai huyệt đạo.
Năm gã ôm đầu chạy trốn như chuột, đang chuẩn bị xuống núi. Đột nhiên, Công Dương Vũ hai mắt nhìn lên trời, hừ lạnh một tiếng:
– Các ngươi coi chỗ này là vườn rau hay sao, muốn đến là đến, muốn đi là đi à?
Trung Điều Ngũ Bảo nghe tiếng, hai chân mềm nhũn, nhất nhất dừng lại.
Hồ Lão Thập cao giọng nói:
– Không đi được là thế nào? Chẳng lẽ lão Cùng Toan nhà ngươi còn muốn mời lão tử dùng cơm á?
Công Dương Vũ hừ một tiếng bảo:
– Các ngươi đúng là có mắt không tròng, dám đối với Tuệ Tâm vô lễ. Hừ,
hạn cho các ngươi mỗi người hướng về nàng dập đầu mười cái, bằng không,
hãy để hai con mắt của các ngươi lại đây!
Hồ Lão Nhất giận dữ thốt:
– Lão tử có chết cũng không quỳ lạy con mẹ ấy đâu!
Nghe thế, bốn người còn lại đều xưng phải.
Công Dương vũ trong mắt hàn quang chợt lóe, trầm giọng nói:
– Được thôi, các ngươi tự mình móc mắt, hay muốn Cùng Toan ta làm giúp?
Trung Điều Ngũ Bảo nhìn qua nhìn lại. Hồ Lão Nhất đột nhiên nói:
– Đã như vậy, hay là dùng đến chiêu nọ!
Hồ Lão Thập gật đầu tán đồng:
– Phải đấy!
Công Dương Vũ không nhẫn nại nổi, quát lớn:
– Cái gì mà chiêu này chiêu nọ, hai con mắt là đủ rồi! (*)
Hồ Lão Bách cười hi hi bảo:
– Lão Cùng Toan, người ta nói ngươi rất có học vấn, lão tử lại chưa bao giờ khâm phục, hôm nay sẽ làm cho ngươi ê mặt ê mày!
Công Dương Vũ liếc hắn thầm đánh giá, cười lạnh nói:
– Bằng vào năm tên ngu ngốc các ngươi sao?
Lương Tiêu cũng nhịn không được bật cười.
Hồ Lão Thiên trừng mắt với hắn, cả giận nói:
– Tiểu súc sanh ngươi cười như đánh rắm. Lão Cùng Toan, ngươi cược hay
không cược? Nếu ngươi thua hãy để lão tử đi, lão tử thua sẽ mặc tình
ngươi xử trí!
Công Dương Vũ vừa bực mình lại vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Để ta xem năm người các ngươi giở cái trò mờ ám gì.”
Nghĩ rồi liền gật đầu nói:
– Được, một lời đã định!
Hồ Lão Vạn thản nhiên nói:
– Lão tử trước tiên ra một câu đối, ngươi đến đối, đối mà không nhỉnh hơn sẽ bị tính thua!
Công Dương Vũ mày rậm nhăn tít, nhưng vẫn gật đầu ưng thuận.
Chỉ thấy Hồ Lão Vạn ra vẻ trịnh trọng, lớn tiếng nói:
– Vế đầu tiên chính là “Nhất Thập Bách Thiên Vạn, Trung Điều Sơn Ngũ Bảo”.
Công Dương Vũ nhíu mày nói:
– Cái thứ rắm chó như vậy mà cũng được tính là vế đầu á?
Hồ Lão Nhất reo lên:
– Đối không ra thì bảo đối không ra, lại kiếm cớ thoái thác à!
Công Dương Vũ tuy vẻ ngoài cười lạnh, nhưng trong bụng kỳ thực lại vô cùng
tức giận: “Cái vế đầu tiên này chẳng những chó má không thông, đã vậy
lại còn cực kỳ khó đối. Đối một cặp câu khó nhất chính là số từ trong
câu đối ấy, một câu này bên trong lại có sáu từ, “Nhất Thập Bách Thiên
Vạn” năm số này số sau lớn hơn số trước. Nếu lấy số từ đối số từ, thì
vừa có vẻ dập khuôn, lại không hiển lộ được năng lực của bản thân, tuy
có thể lấy năm sự vật khác ra ứng đối, nhưng vẫn cần cái sau lớn hơn cái trước, cùng với vế đầu đối ứng. Bất quá việc này cũng không làm khó
được ta, giống như trong cách cân đo thì có lạng, cân, hoa, hào vân vân! Trung Điều Sơn này ư? Đại loại có thể đối bằng Bắc Minh Hải, cũng không khó đối, tuy nhiên Ngũ Bảo lại chiếu ứng với năm số phía trước, ta lại
không thể lấy năm đối năm mà phải lấy số khác để đối lại, ví như “Tam
quang nhật nguyệt tinh” đối lại sẽ là “Tứ thi phong nhã tụng”. Tương tự
như vậy, thì cũng không phải không có cách ứng chiếu với năm sự vật ở vế trước. Huhm, ta khinh, thứ này sao có thể cho là vế đầu được chứ, đúng
là rắm chó không thông, rắm chó không thông mà!”
Y tự phụ tài học uyên thâm, biết rõ vế đầu tiên này thật sự kỳ quặc khó hiểu, có điều
nghĩ đến việc năm tên ngu ngốc này tự tay ra đề, nếu mình mà làm ngơ
không đối, đến khi lan truyền ra ngoài chẳng phải đã tự đánh mất thể
diện hay sao? Còn nếu thật sự muốn đối, thì đến trời cũng chẳng thể đối
chỉnh cho được.
Tâm trạng y quẩn quanh một vài tia ý niệm, bỗng dưng cánh tay phất lên, trầm mặt bảo:
– Thôi, năm người các ngươi mau cút đi chỗ khác cho ta!
Trung Điều Ngũ Bảo vui mừng khôn xiết. Hồ Lão Nhất phình ngực hóp bụng, ha ha cười lớn:
– Tiêu đại gia nói không sai, lão Cùng Toan quả nhiên không đối được!
Hồ Lão Vạn cũng cười nói:
– Đúng vậy, thì ra học vấn của lão Cùng Toan còn thua cả lão tử, bọn
ngươi sau này không được gọi ta là Hồ Lão Vạn nữa, phải gọi lão tử là Hồ Cùng Nho, ha ha ha!
Năm tên gập người lại cười như điên.
Công Dương Vũ thốt nhiên giận dữ, tức giận hừ một tiếng, trong mắt thần
quang bạo phát. Trung Điều Ngũ Bảo bị hắn trừng mắt, nhất thời tim óc
trống rỗng, lập tức ngậm miệng quay đầu bỏ chạy. Nhưng chỉ vừa xuống tới sơn nhai, can đảm của năm người lại trỗi dậy, tiếp tục thay phiên nhau
chửi bới om sòm.
Công Dương Vũ sắc mặt sa sầm, đột nhiên hai tay
chống eo, phát ra một tiếng hú thật dài, thanh âm truyền đi hơn mười
dặm, tiếng vọng thật lâu không dứt, tựa như cả đại Hoa Sơn đều cùng lúc
hưởng ứng theo.
Công Dương Vũ hét xong một tiếng bèn giương giọng nói lớn:
– Ta đếm đến năm (1), các ngươi còn không lăn đi nơi khác, thì hãy lưu năm cái đầu chó lại đi ……
Bên dưới sơn nhai chợt nhiên lặng phắt như tờ.
Lương Tiêu chạy vội tới bờ huyền nhai nhìn xuống, chỉ thấy năm kẻ nọ đang
chạy bán sống bán chết tựa như đang trách hận vì sao cha mẹ chỉ sinh ra
cho mình có hai cái giò, liền không nhịn được nỗi vui mừng.
Liễu Tình ngơ ngác nhìn Công Dương Vũ ra tay, mãi cho đến khi Trung Điều Ngũ Bảo đã bỏ đi hết, bấy giờ mới thở dài nói:
– Ách Nhi, chúng ta đi thôi!
Công Dương Vũ cả người chấn động, quay lại nhìn Liễu Tình. Chỉ thấy Ách Nhi
tay dắt lừa trắng, đang bước theo sau Liễu Tình. Công Dương Vũ dõi theo
hai người đi cách xa mấy trượng, hốt nhiên cười thảm nói:
– Được lắm, Tuệ Tâm, muội ngay cả đến nhặt xác ta mà cũng không muốn hay sao?
Thân thể Liễu Tình khẽ run lên, nhẹ than:
– Ngươi không chịu nghe lời ta khuyên bảo, còn nói chi những lời như thế? Người sống trên thế gian này, mấy ai có thể thoát khỏi cái chết? Trang
Chu mất vợ, còn đập lấy bộ phũ mà xướng ca, phận ta chỉ là một Huyền môn đạo sĩ, còn đi lo lắng cho ai đó làm gì chứ?
Công Dương Vũ sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng nói:
– Gã Trang Chu ấy vô tình vô nghĩa, chỉ là một tên khốn kiếp! Được lắm,
muội mà đi, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, có thể toàn tâm toàn ý đánh bại Tiêu lão quái cũng tốt.
Liễu Tình lạnh nhạt bảo:
– Cũng được, như thế ta có thể làm một “tên khốn kiếp” cũng hay.
Công Dương Vũ cả người ngây dại, bỗng dưng ngửa mặt lên trời thét to một
tiếng, tiếng thét đau khổ tột cùng, âm thanh vừa dứt, liền ngã quỵ xuống nền tuyết trắng, giảy nảy khóc òa lên như một tiểu hài tử.
Mọi
người trông thấy một nhất đại cao thủ như hắn lại đi làm thế, lúc đầu vô cùng ngạc nhiên, kế đó lại buồn cười, nhưng sau khi nghe được mấy
tiếng, ai nấy đều sinh ra ý xót thương.
Liễu Tình chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, bất giác thở dài:
– Ngươi biết rõ tâm ý ta không thể thay đổi, khóc lóc phỏng có tác dụng gì chứ?
Công Dương Vũ bỗng dưng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:
– Được lắm, Vậy muội muốn thế nào mới chịu thay đổi tâm ý? Nhật nguyệt
tinh tú trên bầu trời, tuy ta không cách nào hái được. Nhưng chỉ cần
Công Dương Vũ ta có khả năng đáp ứng, thì dù là nước sôi lửa bỏng thế
nào, ta cũng nhất định làm được. Tuệ Tâm, chỉ cần một câu nói của muội,
ta liền lập tức có thể từ bỏ tất cả, cùng muội đi đến nơi chân trời góc
biển! So với muội, cái gì là võ công, thắng bại, thanh danh giang hồ,
toàn bộ chỉ là thứ rắm chó mà thôi.
Lương Tiêu nghe được nhiệt
huyết sôi sục, thầm nghĩ: “Lời này cũng chỉ có hắn mới có thể thốt ra
được! Ài, Liễu Tình đạo trưởng sao lại không chịu chứ?”, lại ngó đến Ách Nhi và A Tuyết lúc này đều đang lặng thinh nhìn Công Dương Vũ, bất giác nhủ thầm: “Có lẽ là họ cũng có chung ý như ta.”
Liễu Tình si ngốc lặng nhìn phương xa, trong mắt đột nhiên chan chứa ánh lệ, khẽ than thở nói:
– A Vũ, ngươi đã có vợ có con, vốn có thể thụ hưởng khoái hoạt. Còn ta
bất quá chỉ là một nữ tử tầm thường, luận về dung mạo, luận về võ công,
luận về học vấn, Hoa Vô Xuy đều hơn ta gấp trăm lần! Huống chi, nàng ta
còn sanh cho ngươi một đôi nhi tử! Cho dù trong lòng ngươi không có Hoa
Vô Xuy, chẳng lẽ lại nhẫn tâm không nhìn nhận hài tử của mình hay sao?
Bà cười buồn bã, lại xoay người đỡ Công Dương Vũ dậy, giúp hắn lau đi dòng lệ thủy trôi trên má, ôn nhu nói:
– A Vũ yêu dấu, hãy về lại Thiên Cơ Cung đi! Lâm Tuệ Tâm đã chết rồi, chỉ còn lại một Liễu Tình này mà thôi, ân oán tình cừu, tất cả đều đã chấm
dứt. Nếu ngươi đã biết rõ, cần gì phải trở lại làm khổ ta chứ?
Lương Tiêu nghe được không khỏi ngây người, thầm nghĩ: “Công Dương Vũ này
đúng là phụ thân của Hoa đại thúc, ông nội của Hiểu Sương, và là chồng
của Hoa Vô Xuy. Ài, ta cũng ngốc thật, vừa rồi có nhắc đến việc Tiêu
Thiên Tuyệt đại náo Thiên Cơ Cung, ta đáng ra phải đoán được ngay chứ.
Mà cũng khó trách, Công Dương Vũ vừa là kẻ đã thành gia, vừa là cha của
nhi tử, Liễu Tình đạo trưởng vốn là người tốt, không muốn phá hoại tình
cảm phu thê, phụ tử của họ. Xem ra, Công Dương tiên sinh rốt cuộc cũng
là đang làm một chuyện vô ích mà thôi.”
Nghĩ đến tình thế không thể hóa giải này, lòng hắn thầm cảm thấy nuối tiếc cho hai người.
Công Dương Vũ ngây ngốc nhìn Liễu Tình một lúc, đột nhiên ha hả cười nói:
– Muội lại gọi ta là A Vũ sao? Ha ha, Muội lại gọi ta là A Vũ sao? Ha ha.
Hắn vừa nói vừa cười, cười xong một trận, thần sắc bỗng nhiên lại buồn bã, lộ ra nét hồi tưởng, chầm chậm nói:
– Muội nói phải, Hoa Vô Xuy người cũng như tên, dung mạo vô xuy (2), tài
trí trác tuyệt, không có một chút khuyết điểm nào. Nhưng muội có biết
không? Nàng lấy lòng người đùa bỡn chỉ để hả dạ, thiết tưởng có thể vĩnh viễn trói buộc được ta, khiến ta nửa bước cũng không rời. Nhưng ta vốn
là một kẻ mà trời đất cũng không giữ lại được, nếu như thế gian này
không có Lâm Tuệ Tâm, ta nguyện được say sưa nơi hoang dã, ngước nhìn
áng mây cao, cũng không muốn chịu đựng chút nào sự trói buột. Muội nói
ta ngày ngày khoái hoạt ư? Ài, kể từ khi Thanh Uyên ra đời tới nay, ta
chưa bao giờ được hưởng thụ sự khoái hoạt ……
Hắn nói đến đây lại thong dong hít vào một hơi khẩu khí, hai mắt hướng về phương đông xa xôi, dáng vẻ như ngây như dại.
Im lặng cả nửa ngày, Công Dương Vũ lại nói tiếp:
– Năm ấy, Hoa Vô Tưởng cùng Tiêu lão quái giao thủ, thụ phải trọng thương mà qua đời. Hoa Vô Xuy mắng nhiếc ta đủ điều, nói ta không nên giả nhân giả nghĩa, chọc ghẹo đến Tiêu Thiên Tuyệt. Sau cơn giận dữ, ta rời bỏ
Thiên Cơ Cung mà đi. Về sau, ta vì nhớ đến Thanh Uyên và Mộ Dung, muốn
quay trở lại thăm hài tử, nhưng Hoa Vô Xuy lại bắt ta nhận lỗi mới cho
gặp. Hừ, Công Dương Vũ ta là loại người gì chứ, lỗi không phải ở ta, ta
đương nhiên không thừa nhận. Cho dù vậy, ta vẫn còn lưu lại chút quan
tâm tới nàng ấy. Không ngờ được, Hoa Vô Xuy lại lập kế muốn giết muội,
trên bờ sông Hoài Thủy, nàng đâm muội một kiếm, ta trông thấy rõ ràng,
nếu lúc đó võ công của ta không đại thành, muội còn có thể giữ mạng được đến hôm nay hay sao ……
Công Dương Vũ nói đến đây, nở một nụ cười sầu thảm:
– Từ đó về sau, ta cùng với nàng ấy ân đoạn nghĩa tuyệt. Công Dương Vũ
của ngày hôm nay, chỉ là một kẻ lang bạt, vô quốc vô gia, vô thân vô cố, vô pháp vô thiên. Phì, “Cùng Nho” cái rắm chó gì chứ, phải sửa thành
“Lục Vô Cư Sĩ” mới đúng!
Lương Tiêu thấy vẻ mặt đau khổ của hắn,
thầm cân nhắc: “Hoa Vô Xuy cho dù không phải người tốt, nhưng bà ta một
mình muôi lớn nhi tử của mình nên người, quả thật cũng có chút đáng
thương.”
Liễu Tình im lặng trong chốc lát rồi khẽ thở dài:
– Vô luận nhà ngươi có nói như thế nào, đều là nữ tử với nhau, ta biết rõ Hoa cung chủ đối với ngươi chưa bao giờ vong tình. Năm ấy nàng vung
kiếm giết ta, chung quy cũng chỉ xuất phát từ lòng ghen tuông thù hận.
Hai mươi năm qua, ta mãi mãi nghi nhớ giây phút mà ngươi đả thương nàng, nàng đã nhìn ngươi bằng ánh mắt ấy. Ài! Ta cả đời cũng chưa từng thấy
qua ánh mắt nào thương tâm đến vậy! Nếu …… Nếu ta không thể quên được
ánh mắt ấy, thì cũng vĩnh viễn không cách nào đáp ứng được ngươi.
Câu cuối cùng được bà thốt ra một cách dứt khoát dị thường, hoàn toàn không chừa ra chút đường sống nào.
Công Dương Vũ thẩn thờ nhìn bà trong chốc lát, sầu thảm nói:
– Tuệ Tâm, muội tâm địa càng tốt, ta lại càng không thể để cho muội ra đi được. Hảo, hôm nay nếu muội không chịu đáp ứng, ta sẽ đứng mãi ở đây,
muội đi cũng được, không đi cũng được, ta cũng sẽ không thèm nhúc nhích
nữa. Nếu Tiêu Thiên Tuyệt có tới, hãy để hắn một chưởng đánh chết ta cho xong.
Liễu Tình khó xử nói:
– Ngươi …… ta đã nói hết lời rồi, tùy ngươi nghĩ sao cũng được!
Công Dương Vũ mặc nhiên không đáp, hai mắt nhắm lại đứng trên bãi tuyết
trắng, mặc cho cuồng phong gầm thét, mang theo ngàn vạn hoa tuyết bay
chấp chới trên người.
Liễu Tình thấy hắn vô lại như thế, nhịn không được bực mình quát:
– Nếu ngươi muốn đứng, thì ta cũng sẽ đứng. Ngươi đã tìm kiếm ta suốt hai mươi bốn năm qua, vậy ta cũng sẽ cùng đứng với ngươi suốt mấy ngày mấy
đêm vậy.
Công Dương Vũ đầu mày run lên. Chỉ thấy Liễu Tình song thủ hợp lại, hai mắt theo đó cũng nhắm nghiền.
Ách Nhi và A Tuyết trông thấy tình cảnh này cũng chẳng biết làm thế nào hơn.
Lương Tiêu nhíu mày bảo:
– Chúng ta hãy tìm chút cây rừng và cỏ khô đến đây, cất cho bọn họ một căn chòi tạm, sau đó lại đốt thêm một lò lửa nữa.
Hắn vừa định cất bước đi, nơi đầu gối bất giác tê rần, cơ hồ muốn ngã sấp
xuống, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy trên huyệt “Khiêu Hoàn” dính chặt
một lá tùng châm xanh bóng, lại nghe Công Dương Vũ lạnh nhạt nói:
– Xú tiểu tử nhà ngươi bớt lo chuyện rỗi chút đi! Hừ, Tuệ Tâm đã bị ta chế trụ, các ngươi mau dìu nàng trở vào trong nhà!
Lương Tiêu trong lòng thầm biết võ công của chính mình còn cách hắn rất xa,
có phản kháng cũng chỉ vô ích, nghĩ vậy đành rút tùng châm ra khỏi
người, bước tới phía trước Liễu Tình, quả nhiên thấy vài đại huyệt trên
ngực bà lộ ra mấy nhánh tùng châm, bất giác giật mình: “Với khả năng của Liễu Tình đạo trưởng mà cũng khó thoát khỏi bị tùng châm xuyên vào
huyệt đạo hay sao?”
Chợt thấy Liễu Tình mở mắt ra, trầm giọng nói: “Lương Tiêu, ngươi đừng đụng đến ta.”
Lương Tiêu than vãn:
– Xin đạo trưởng thứ lỗi, chờ khi mọi việc đã qua, Lương Tiêu nguyện mang roi đến thỉnh tội với người.
Nói rồi không để ý đến những lời mắng mỏ của Liễu Tình nữa, để cho Ách Nhi
cùng A Tuyết ôm bà trở vào trong đạo quan. Bản thân hắn lại bước tới
trước hai bước, chần chờ cả nửa ngày mới nói:
– Công Dương tiên sinh, ta đã từng ghé qua Thiên Cơ Cung.
Công Dương Vũ khép hờ hai mắt lại, sắc mặt không lộ chút biểu tình.
Lương Tiêu lại nói:
– Ta đã thấy qua Hoa Vô Xuy, bà ta có thuật trụ nhan, dường như chẳng bao giờ có thể già đi được, lại hay đàn tấu lên những khúc nhạc khiến cho
người khác phải nao lòng. Ta cũng nhận ra Hoa Thanh Uyên đại thúc.
Nói đến đây, chợt thấy Công Dương Vũ đầu mày dựng lên. Lương Tiêu biết tâm thần hắn đã động, liền nói tiếp:
– Ông ấy là một người rất tốt, tuy hành xử hơi có phần ủy mị chậm chạp.
Về phần Hoa Mộ Dung, nàng ta mồm năm miệng mười, Ài, chỉ sợ cả đời này
cũng không thể xuất giá.
Hắn vừa nói vừa cười, lại tiếp lời:
– Thê tử của Hoa đại thúc cũng rất tốt, bọn họ có một nhi nữ, tên gọi Hiểu Sương, vốn là một hảo hài nữ ……
Hắn nói đến đây bỗng nhiên ngập ngừng, cuối cùng đành nén lại, không nhắc đến bệnh tình của Hoa Hiểu Sương.
Công Dương Vũ vẫn trơ trơ như gỗ, Lương Tiêu âm thầm thở dài, đang muốn quay đi, chợt nghe Công Dương Vũ cảm thán nói:
– Đa tạ đã cho ta biết!
Lương Tiêu bảo:
– Không cần phải cảm ơn, ông từng chỉ điểm kiếm pháp cho ta, ta trả lại chút ít công lao, cũng là lẽ thường tình.
Công Dương Vũ hừ một tiếng, hỏi:
– Ngươi có phải họ Lương tên Tiêu?
Lương Tiêu đáp:
– Phải!
Công Dương Vũ trầm ngâm nói:
– Ngươi đã lãnh hội qua võ công của Tiêu Thiên Tuyệt à? Ồ, phải rồi,
ngươi theo họ của cha, lại lấy tên theo họ của mẹ, phụ thân ngươi chính
là Lương Văn Tĩnh, còn mẹ ngươi đích thị là Tiêu Ngọc Linh rồi!
Lương Tiêu toàn thân chấn động, quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
– Sao ông lại biết?
Công Dương Vũ nhíu mày hỏi:
– Thằng ngốc Lương Văn Tĩnh ấy không nhắc nhở gì đến danh xưng của ta sao?
Trong lời hắn lại ẩn ướt vẻ cô đơn, thở dài một tiếng, lại hỏi:
– Thằng ngốc ấy bây giờ vẫn khỏe chứ?
Lương Tiêu không kiềm chế được, hai hốc mắt từ từ đỏ lên, run giọng nói:
– Người… người không còn nữa… qua đời cách đây đã lâu lắm rồi!
Công Dương Vũ hai mắt trợn trừng, hỏi như quát:
– Ngươi nói y đã qua đời rồi ư?
Hai chân hắn chợt động, dường như muốn bước lên về phía trước, nhưng chợt nhớ đến lời đã hứa, rốt cuộc cũng ráng nhẫn nhịn được.
Lương Tiêu thấy bộ dáng của hắn như thế, trong lòng biết rõ người này cùng
phụ thân ắt có quan hệ, liền lập tức không chỗ nào giấu giếm, đem sự
việc Lương Văn Tĩnh qua đời ra sao nhất nhất kể lại.
Công Dương Vũ nghe Lương Tiêu nói xong, ngây dại ra trong lát, hốt nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cười thảm mà rằng:
– Thiên thượng bất tri nhân gian sự, vũ tuyết phân phân nhập bi thu.(1)
Lương Tiêu không hiểu được ẩn ý bên trong, Công Dương Vũ vừa ngâm xong, hưng trí cũng dần nguội đi, nhắm mắt lại khẽ than vãn:
– Ngươi đi đi!
Lương Tiêu trông thấy biểu tình của hắn như thế, cũng chẳng biết nói gì hơn,
đành trở lại trong đạo quan. Vừa bước vào cửa, A Tuyết đã tóm lấy hắn mà bảo:
– Ca ca, Liễu Tình đạo trưởng tức giận lắm rồi!
Ách
Nhi cũng lo lắng nhìn hắn. Lương Tiêu bước vào sương phòng, mắt thấy
Liễu Tình đang trừng mắt nhìn mình, liền thuận miệng nói:
– Công
Dương tiên sinh cho dù võ công có lợi hại tới đâu, dưới thời tiết như
thế này, cũng sẽ bị đông cứng mà thôi, đợi cho hắn yếu đi một chút, ta
sẽ động thủ chế trụ ngay.
Liễu Tình lắc đầu nói:
– Cùng
Nho Công Dương Vũ đậu phải hạng dễ đối phó như vậy? Ngươi hãy mau giải
khai huyệt đạo cho ta , Umm, ta sẽ không cùng hắn đấu đá làm chi cho
thêm tức, ta bất quá chỉ là một người đạo sĩ, vốn không nên động đến cái ý niệm trần tục này!
Lương Tiêu thầm nghĩ tâm tình bà đã bình ổn trở lại, sẽ không thể bất tuân lời hứa, liền y lời giải khai huyệt đạo cho bà.
Liễu Tình đứng dậy nói:
– Lương Tiêu, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.
Lương Tiêu đáp:
– Đạo trưởng không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đừng ngại.
Liễu Tình than vãn:
– Đều do ta bị hắn quấy nhiễu tâm cảnh, không thể sớm tỉnh lại. Hắn làm
như thế, chính bởi đã nhìn thấu bản thân ta không thể vong tình với hắn. Để đối phó với kẻ này, chỉ có thể lấy vô tình đối hữu tình. Nếu ta tỏ
ra vô tình vô nghĩa, bỏ đi nơi khác, hắn một mình một bóng, đương nhiên
sẽ cảm thấy mất đi hứng thú, bao nhiêu lời thề nguyền đổ chú, luận võ
đấu khí cũng sẽ theo đó tiêu tan, chỉ có thể vội vã đuổi theo ta mà
thôi. Ai, hôm nay hắn tự mình trói mình, đúng là một cơ hội thật tốt, ta cùng với Ách Nhi sẽ nhân lúc gió tuyết bên ngoài yểm trợ, từ cửa sau
của đạo quan mà rời đi. Ngươi đợi cho ta đi xa, hãy để cho A Tuyết đến
nói với hắn. Ầy, ngàn vạn lần nhớ kỹ, phải để cho A Tuyết nói, ngươi
không thể cắt ngang được!
Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao vậy?
Liễu Tình cười khổ nói:
– Hắn tâm tình nóng nảy, một khi tính ngoan cố bộc phát, nhất định sẽ
trút giận lên đầu kẻ khác, khó mà kềm lại được. A Tuyết chỉ là một nữ tử yếu đuối, hắn cho dù lửa giận có bốc cao vạn trượng đi chăng nữa, cũng
sẽ cảm thấy lưỡng lự khi ra tay. Nhưng nếu đổi lại là ngươi, hai bó lửa
cùng lúc châm vào nhau, chỉ có thể càng cháy thêm dữ dội, nếu dẫn đến
động thủ, kẻ thiệt thòi chính là ngươi chứ không ai khác.
Lương
Tiêu nghe thấy âm thầm bội phục: “Ta trước giờ vẫn nghĩ Liễu Tình đạo
trưởng là người cổ hủ, không hiểu biết tình thế, chẳng ngờ người lại có
thể phân tích ra đạo lí lợi hại đến như vậy. Người trước kia tên gọi Lâm Tuệ Tâm, quả nhiên tâm tư linh nhuệ. Nhưng nói gì thì nói, Công Dương
tiên sinh như thế chẳng phải cũng có chút đáng thương hay sao?”
Cuối giờ Thân đầu giờ Dậu, gió tuyết dần dần trở nên mãnh liệt. Bắc phong
gào thét cuốn những điểm hoa tuyết nhỏ li ti tụ lại thành từng cụm tuyết lớn, bay hỗn loạn tán lạc, không ngừng liên miên rớt xuống.
Đến
rạng sáng ngày hôm sau, băng tuyết trên vách núi đã chất dày thành một
lớp hơn hai thước, Công Dương Vũ cả người từ trên xuống dưới đều phủ
ngập sương tuyết, nhưng hắn vẫn tuyệt nhiên bất động, phảng phất y như
một gã người tuyết, chỉ đôi khi lại thở ra một hơi khói trắng, mới hiển
lộ ra chút sanh ý.
Liễu Tình xa xa lặng nhìn hắn cả nửa ngày, rốt cuộc cũng dứt tình tuyệt ý, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa sau của đạo quan đã rộng mở tự lúc nào, liền hướng về Lương Tiêu nói:
– Lúc
này mưa tuyết vô cùng dày đặc, đủ để che lấp tiếng động, nếu còn không
đi, sợ rằng mãi mãi cũng chẳng thể đi được. Lương Tiêu, mọi việc còn lại trông cậy vào ngươi!
Lương Tiêu chắp tay thưa:
– Đạo trưởng yên tâm, xin người đi đường bảo trọng!
Liễu Tình gật gật đầu, vừa đi được hai bước, nhịn không được liền quay đầu
nhìn lại, sát na ấy, bất giác lệ quang chợt đong đầy hai mắt, lại sợ bị
người khác trông thấy, vội vã quay đầu đi, nhanh bước rời khỏi đạo quan.
Con lừa lông trắng sớm đã được bọc guốc cẩn thận bằng một loại sợi bông, đi trên nền tuyết tuyệt không phát ra một tiếng động nào. Chỉ thấy hai
người một lừa, mạo hiểm khôn cùng trong cơn gió tuyết, lướt qua đỉnh núi ngập màu đen thẫm, rồi dần dần mấ hút trong bóng đêm dày đặc.
Lương Tiêu đưa mắt dõi theo hai người đi xa, trong lòng lấy làm thất vọng vô cùng, chợt nghe A Tuyết nhỏ giọng nói:
– Nếu đổi lại là muội, nhất định sẽ không đi đâu cả!
Lương Tiêu thở dài:
– Trong chuyện tình nghĩa, làm sao có thể lưỡng toàn cho cả hai được chứ. Bất quá, Liễu Tình đạo trưởng tuy là có lòng tốt, nhưng hồ như lại có
chút trẻ con quá.
A Tuyết cúi đầu nói:
– Từ khi muội biết
chuyện đến nay, cũng chưa ai đối xử với muội tốt như vậy! nếu có kẻ đối
đãi muội tốt như thế, thì cho dù có trái luân thường đạo lý thế nào,
muội cũng nguyện được ở cùng một chỗ với y.
Lương Tiêu cười nói:
– Muội tính tình vừa tốt, người lại xinh đẹp, lo gì không có hảo nam nhân yêu thích chứ! Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, lại khiến lòng sinh thêm
bối rối.
A Tuyết liếc hắn một cái, thầm nghĩ: “Cho dù có là hảo nam nhi ra sao, ta cũng không thèm để ý tới đâu!”
Đổi ý lại hỏi:
– Ca ca, nếu huynh là Công Dương tiên sinh, huynh sẽ như thế nào?
Lương Tiêu trầm ngâm giây lát, đoạn lắc đầu đáp:
– Ta cũng không biết nữa!
A Tuyết thở dài. Hai người ngồi đối diện với nhau không nói gì. Mắt thấy
sắc trời dần chuyển sang trắng bạch, A Tuyết chợt lên tiếng:
– Ca ca, Liễu Tình đạo trưởng chắc đã đi xa rồi, muội đi nói cho Công Dương tiên sinh nghe có được không?
Lương Tiêu nhìn ra màn mưa tuyết bên ngoài phòng, trả lời:
– Bọn họ ước chừng đã hạ sơn! Nhưng đề phòng vạn nhất, chúng ta hãy đợi thêm chút nữa……
Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài đạo quan vang lên tiếng nói khào khào của một người:
– Lão Cùng Toan, lão Cùng Toan!
—————————-
(1):Trời cao chẳng hiểu chuyện nhân gian, mưa tuyết rơi rơi ngập thu sầu. (Câu
này hình như Phượng Ca tự chế cho CDV ^^ – Kiếp Nô)