Đọc truyện Côn Luân Ma Chủ – Chương 5: Có cho cơ hội ngươi cũng chẳng dùng được! (2)
Dịch: Tuấn Athox
***
Dịch và biên bởi Athox.
Trong khách sạn, Sở Hưu vuốt ve một thanh đoản đao, giấu nó trong tay áo, trong đầu không ngừng tưởng tượng mô phỏng cảnh tượng Tụ Lý Thanh Long, đao thế xuất vỏ như thanh long xuất hải.
Tụ Lý Thanh Long không phải võ kỹ quá mức phức tạp, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được nếu muốn tu luyện tới đại thành cũng không phải chuyện dễ dàng. Cực hạn của võ kỹ này còn sâu hơn tưởng tượng của Sở Hưu.
Đúng lúc này, Sở Hưu chợt nghe dưới khách sạn vang lên tiếng nói huyên náo ầm ĩ, hình như còn có người kêu tên mình.
Y bước xuống xem xét, thấy đám hộ vệ của mình đang giằng co cùng một đám người, thị nữ Nguyệt Nhi thậm chí núp trong góc, không dám lên tiếng.
Thấy Sở Hưu đi xuống, Lý Thông cười lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi uy phong nhỉ, đồ của Lý gia ta mà ngươi cũng dám cướp à? Cho ngươi biết dù là hạ nhân của Lý gia ta cũng không dễ ức hiếp như vậy đâu!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, đám hạ nhân Lý gia theo sau Lý Thông đều lộ vẻ kích động, hiển nhiên hành động đối mặt với nhị công tử Sở gia chỉ vì một người dưới như vậy khiến bọn họ cực kỳ cảm động.
Thấy biểu cảm của đám người, ánh mắt Lý Thông thoáng hiện vẻ đắc ý, nhưng hắn vẫn nói với giọng chính nghĩa; “Sở Hưu, mau đưa hộp báu ngươi cướp của Lý Kinh ra đây rồi nói xin lỗi, chuyện này kết thúc ở đây. Dẫu sao Lý gia cùng Sở gia đều là một trong tam đại gia tộc của Thông Châu Phủ, ta cũng không muốn mất hòa khí, nếu không ngươi tự biết hậu quả rồi đấy!”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn Lý Thông này, trong trí nhớ quả thật có người như vậy, chỉ có điều trước kia Sở Hưu thậm chí không được chào đón trong nội bộ Sở gia chứ nói chi tới gia tộc khác.
Bất luận Lý gia hay Thẩm gia đều chỉ coi y như rác rưởi, dẫu sao người thừa kế Sở gia tương lai chắc chắn không phải y, việc gì phải để ý tới.
Điểm duy nhất Sở Hưu không hiểu là rốt cuộc trước đó mình sống uất ức tới mức nào mà một tên chi phụ của Lý gia cũng dám lớn lối với mình như vậy?
Nhìn Lý Thông, ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ khó hiểu: “Nếu ta không đưa thì sao?”
Lý Thông cười lạnh một tiếng, đám hạ nhân Lý gia xông tới, khí thế hung hăng bất thiện.
Bên cạnh Sở Hưu mặc dù cũng có tới mười mấy người, nhưng với địa vị của y tại Sở gia, trong mười mấy người này chỉ có năm sáu người thật sự đạt tới Thối Thể cảnh, còn lại chỉ là người hầu phục vụ sinh hoạt thường ngày cho Sở Hưu.
Còn bên Lý gia là đội buôn, hạ nhân có tư cách gia nhập đội buôn Lý gia đều được luyện tập võ công quyền cước, tất cả đều là võ giả Thối Thể cảnh.
Lúc này một hạ nhân bên cạnh Lý Thông chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Thất gia bảo ngươi giao đồ ra nói xin lỗi là đã nể mặt ngươi lắm rồi! Nếu không chỉ chút người này của nhà ngươi, hôm nay đừng hòng rời Nguyên Bảo Trấn này!”
Người đứng ra chính là tâm phúc của Lý Thông, lúc này không lộ vẻ trung thành thì đợi đến lúc nào?
Huống hồ Thất gia đã nói tên Sở Hưu này không có chút thực quyền nào ở Sở gia, thậm chí không bằng một quản sự, vậy việc gì phải sợ?
Gương mặt Sở Hưu vẫn không chút biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: “Đừng hòng rời Nguyên Bảo Trấn? Ha ha.”
Một tiếng cười nhạt chế nhạo vang lên, tên hạ nhân Lý gia kia đang định nói gì đó, đột nhiên tầm mắt hắn bị một luồng đao quang che kín!
Một đao vô cùng nhanh chóng như sấm xét lướt qua trời cao, đến lúc phản ứng lại hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, một thanh đoản đao đã cắm sâu vào trong lồng ngực. Tiếp đó Sở Hưu nhẹ nhàng rút chuôi đao ra, bọt máu bắn ra không ngừng, hắn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mở to hai mắt, dần dần không còn sinh khí!
Mọi người ở đây không ai thấy được Sở Hưu xuất đao ra sao, cũng không ai phát giác rốt cuộc Sở Hưu giấu thanh đao ở nơi nào.
Mãi tới lúc Nguyệt Nhi ở phía sau rít lên chói tai đám người mới phản ứng lại, tên Sở Hưu này lại dám giết người? Không nói hai lời đã đâm chết một người?
Lý Thông chỉ vào Sở Hưu, sắc mặt kinh hãi: “Ngươi… Ngươi dám…”
Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã rút xong thanh đoản đao khỏi ngực tên hạ nhân kia, chém thẳng về phía hắn.
Cảnh tượng này càng ngoài suy nghĩ đám người, Sở Hưu giết một hạ nhân của Lý gia thì cũng thôi, giờ còn muốn giết cả Lý Thông? Phải biết Lý Thông là quản sự của Lý gia, cũng là huyết mạch chi thứ của Lý gia!
Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại xuất thủ với Lý Thông, cũng không ai kịp phản ứng.
Bản thân Lý Thông ngược lại cũng định ngăn cản, nhưng lần này hắn chỉ định uy hiếp Sở Hưu, vốn không cầm binh khí, huống hồ hắn quen sống trong nhung lụa, không mấy khi chiến đấu thật, cho dù có binh khí cũng không ngăn nổi.
Chỉ có Lý Kinh bên cạnh hắn cắn răng, phản ứng lại nhanh nhất, ném con dao đang cầm về phía Sở Hưu, muốn ngăn cản thế đao của y. Nhưng con dao lại bị Sở Hưu chém bay, thế đao không hề thay đổi, đâm thẳng tới cổ Lý Thông.
Cảm nhận được lưỡi đao còn dính máu tươi trên cổ, lại nhớ tới dáng vẻ hung ác tàn nhẫn của Sở Hưu khi giết người vừa rồi, hai chân Lý Thông không khỏi run lên bần bật.
Nhìn Lý Thông, Sở Hưu nói với giọng rất bình thản: “Thứ như ngươi cũng dám tới gây sự với ta? Đúng là không biết chữ chết viết thế nào!
Sở Hưu ta cho dù không được chào đón ở Sở gia thì vẫn là nhị công tử của Sở gia. Sở Tông Quang là cha ruột của ta, còn ngươi là cái thá gì? Một tên chi thứ mà thôi, địa vị cũng chẳng cao hơn quản sự bao nhiêu.
Ngươi kiếm đâu ra tự tin mà đòi đến đây gây sư? Ngươi có tin ko? Giờ ta có giết ngươi tại chỗ sau này cùng lắm cũng chỉ bị phạt cấm đoán, quỳ từ đường mà thôi!”
Lý Thông lại càng run rẩy mãnh liệt, lúc trước hắn chỉ nghĩ Sở Hưu hèn nhát dễ bắt nạt, lại không nghĩ tới chênh lệch thân phận hai bên.
Hắn chỉ là người của chi thứ, Sở Hưu giết hắn sẽ gây ra đại họa, nhưng thế thì sao? Hắn dẫu sao cũng là con trai ruột của gia chủ Sở gia Sở Tông Quang, chẳng lẽ Lý gia có thể vì hắn mà đòi kẻ giết người đền mạng ư?
Tới giờ Lý Thông mới biết rốt cuộc mình làm một việc ngu xuẩn tới mức nào.
Thanh đoản đao của Sở Hưu từ từ rời khỏi cổ Lý Thông, y đưa chuôi đao cho hắn thản nhiên nói: “Cầm lấy đao.”
Lý Thông sửng sốt, không biết Sở Hưu có ý gì.
“Ta nói, cầm lấy đao.”
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Sở Hưu, lúc này Lý Thông mới run run rẩy rẩy cầm lấy thanh đoản đao.
Sở Hưu cầm thân đao, giơ lên ngực mình, ánh mắt trừng trừng nhìn Lý Thông: “Chẳng phải vừa rồi ngươi định gây sự với ta ư? Giờ đao trong tay ngươi rồi đấy, ta cho ngươi một cơ hội giết ta.”
Lý Thông vội vàng lắc đầu. Đùa cái gì vậy? Sở Hưu giết hắn không cần đền mạng, nhưng hắn mà giết Sở Hưu không chỉ phải đền mạng, thậm chí cả trên dưới lớn bé già trẻ nhà hắn đều phải đền mạng!
Sở Hưu bước một bước tới, ép sát thân đao vào ngực mình, nói với giọng âm trầm vô cùng: “Ta nói, ngươi giết ta đi!”
“Cạch” một tiếng, đoản đao rơi xuống đất, hai tay Lý Thông run lên lẩy bẩy, không cầm nổi thanh đao nữa.
Gương mặt Sở Hưu lộ vẻ chế nhạo, xoa xoa gương mặt Lý Thông cười lạnh nói: “Rác rưởi! Có cho cơ hội ngươi cũng chẳng dùng được! Đưa đao cho ngươi ngươi cũng chẳng dám giết, ai cho ngươi lá gan tới gây sự với ta?”
Đối mặt với hành động nhục nhã này của Sở Hưu, nghe giọng điệu giễu cợt của y, Lý Thông hổ thẹn phẫn nộ tới đỏ cả mặt, nhưng lại không dám trả lời một câu.
Sở Hưu chỉ thẳng ra cửa khách sạn, thản nhiên nói: “Giờ cút ngay cho ta, mang cả thi thể tên ngu ngốc kia đi, thu dọn cho sạch sẽ, đừng gây phiền hà gì cho chưởng khách sạn.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp xoay người lên lầu, đám hạ nhân Sở gia cùng Nguyệt Nhi sắc mặt ngây ngốc, đây là Sở Hưu ư?
Có điều hôm nay bọn họ đều đã bị hù dọa, không dám suy nghĩ nhiều, lập tức theo Sở Hưu lên lầu.
Lúc này ngoài đường cạnh khách sạn, Lý Kinh tới cạnh Lý Thông, thận trọng nói: “Thất gia…”
Có điều hắn còn chưa nói dứt lời đã bị Lý Thông đạp thẳng một cái, ngã lăn xuống mặt đất.
Gương mặt Lý Thông đỏ bừng vì tức giận nói: “Con mẹ ngươi! Chỉ vì tên ngu xuẩn nhà ngươi nên mới rước lấy nhiều chuyện như vậy. Ngươi chờ đó, cho dù tam công tử có che chở ngươi đến đâu, lúc về Lý gia ta cũng sẽ cho ngươi biết tay!”
Mọi người xung quanh đều không chút biểu cảm nhìn Lý Kinh nằm trên mặt đất sắc mặt đờ đẫn. Chỉ vì hắn nên hôm nay Lý Thông mới mất mặt như vậy, sợ rằng thời gian sau này của hắn tại Lý gia sẽ chẳng hề dễ chịu.