Đọc truyện Cơn Lốc YaKuza – Chương 18Cơn Lốc Yakuza –
Chương 18
Anh ấy…
“Lạch cạnh!”
Đột nhiên.
Chiếc hộp thiếc socola trong túi Lý Hàng rơi ra!
Lý Hàng lập tức giấu chiếc hộp vào trong lòng.
Anh liếc nhìn Hứa Mộc Tình cách đó không xa.
Cũng không biết cô ấy đã thấy nó hay chưa. Lý Hàng sải bước đến trước mặt Báo Đen.
Báo Đen cười nhạt một tiếng: “Nhìn thấy trực thăng còn tưởng nhân vật lớn nào đến chứ!”
Thì ra là mày! Mày nghĩ mình mày có thể đấu lại nhóm bọn tao sao!?”
“Bây giờ ông đây sẽ xử gọn mày!”
Một cái mã tấu được rút ra từ thắt lưng gã ta, chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn.
Báo Đen vung mã tấu lên.
Từ nhỏ Báo Đen đã được luyện dùng mã tấu, mã tấu của gã có thể giết người!
Báo Đen cười u ám.
Tràn đầy tự tin.
Như thể đã thấy mã tấu trong tay đã cắt cổ Lý Hàng xong rồi vậy.
Máu đỏ rực rỡ, bắn ra tung tóe!
Tới rồi, tới rồi!
Lý Hàng ở ngay trước mặt
Ánh sáng của mã tấu lóe lên, chém xuống đầu!
Một bàn tay bất ngờ vươn ra nắm lấy cổ tay Báo Đen.
Ngay lập tức, vặn nhẹ.
Tiếng la hét.
Báo Đen vừa ngã xuống đất, Lý Hàng liền giơ chân đạp mạnh xuống!
“Rắc rắc!” Tiếng xương nứt gãy vang lên.
Chân phải của Báo Đen bị đạp một cái liên gãy!
Gã la hét như một con lợn bị giết
Báo Đen vừa kêu gào vừa tức giận ra lệnh cho đàn em của mình.
“Lên hết cho tao! Giết nó, giết chết nó a a al!”
Đột nhiên, đám người vung mã tấu và thanh sắt trong tay lên xông về phía Lý Hang!
Một đám người thì sao chứ?
Trong mắt Lý Hàng đây chỉ là một lũ gà con!
Lý Hàng di chuyển.
Anh giống như một con sư tử hung dữ vồ vào một bầy gà con!
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Không bao lâu, Lý Hàng chạy loạn xạ trong đám người đó, như thế đang đi ở chốn không người vậy.
Đám người bị đánh gục la hét thảm thiết!
Cây gậy cũng bị uốn cong!
Nắm đấm tung ra liền bị đánh gãy!
Đám người bất đầu bỏ chạy, van xin tha thứ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có gào thét!
Không thể ngừng than khóc!
Trong khoảnh khắc, trên mặt đất bằng phẳng chỉ còn một người.
Lý Hàng đứng đầy kiêu hãnh.
Cảm của mọi người ở công trường bến tàu đều sắp rơi hết xuống đất, con người cũng muốn nhảy ra khỏi hốc mắt!
Thật kinh khủng, đây có còn là con người không?
Ngay sau đó, Lý Hàng lại làm một chuyện khiến lũ côn đồ này sợ tè ra quần!
Anh yêu cầu công nhân dùng máy xúc đào một hố sâu rồi ném tất cả vào trong.
Trong hố đất, những tên côn đồ rên rỉ van xin.
Lý Hàng mặc kệ bọn chúng, một mình anh trói Báo Đen vào cây cột bên cạnh.
Lý Hàng đứng trước mặt Báo Đen.
“Nhóc con, đừng làm chuyện điên rồ !”
“Mày có biết lão đại của tao là ai không?”
“Nói ra sợ sẽ hù chết mày, lão đại của tao là Tứ Đại Thiên Vương của thành phố này, Trương Toàn Vũ”
“ở thành phố Ninh Châu, không có kẻ nào khiêu khích tao ma có kết cục tốt đẹp đâu?” “Tao chỉ cần một cú điện thoại, ngàn vạn anh em trong thành phố sẽ đến giết mày ngay! Đến lúc đó, chính là ngày chết của…”
“Bốp!” Một cái tát giòn giã vang lên.
Báo Đen bị Lý Hàng tát bay mất hai cái răng.
“Nói lắm thế nhỉ?
Lúc này, xe của Lưu Đức Luân đang từ xa chạy tới.
Theo sau là một chiếc xe khách.
Trên xe khách là nhân viên bảo vệ của tập đoàn họ.
Khi Lưu Đức Luân cùng với một số lượng lớn nhân viên bảo vệ đến nơi, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy những tên côn đồ gây rối này đang nằm trong hố.
Đây là chuyện gì?
Là ai đánh?
Thế thế này hơi mạnh quá rồi đấy !
Khi biết những thứ này đều do một mình Lý Hàng làm,.
Ánh mát Lưu Đức Luân nhìn Lý Hàng như đang nhìn một vị đại thần!
Trình độ giáo dục của Lưu Đức Luân không cao.
Lúc này trong đầu anh chi hiện ra hai từ.
Trâu bò!
Lý Hàng gọi Lưu Đức Luân đến bên cạnh.
Lý Hàng đã cứu Lưu Đức Luân một mạng, đồng thời vừa nhìn thấy chiếc trực thăng bọc thép hạng nặng cách đó không xa, Lưu Đức Luân liền biết Lý Hàng chắc chắn không phải hạng tầm thường
Không dám chậm trễ, anh ta nhanh chóng lại gần.
“Không biết anh Lý có gì phân phó?”
Lưu Đức Luân này rõ ràng là ông chủ lớn nhưng ở trước mặt Lý Hàng, anh ta thật sự không thể đứng thẳng!
Lý Hàng nói: “Đánh gãy chân tay những người này, ném khỏi Ninh Châu!”
“Nhân tiện, cũng cảnh cáo thế lực ngầm ở Ninh Châu này luôn, kẻ nào dám động đến tập đoàn Lăng Tiêu đều sẽ có kết cục như vậy.”
Đợi Lưu Đức Luân ném đám côn đồ lên xe tải rồi lái xe đi.
Lý Hàng phát hiện Hứa Mộc Tình đang tìm thứ gì đó trên cỏ.
“Em đang tìm gì vậy?” Lý Hàng hỏi.
Hứa Mộc Tinh không ngừng quan sát trên mặt đất “Vừa rồi khi xuống máy bay trực thăng, hình như anh đã đánh rơi gì đó”
Tim Lý Hàng lập tức thắt lại!
“Làm gì có, em nhìn nhầm rồi . “
“Không đầu, thị lực của tôi rất tốt. Rõ ràng tôi thấy từ túi anh rơi ra một thứ hình vuông”
“Giống như một cái hộp”
Lý Hàng nhanh chóng chuyển chú đề, anh lao về phía Hứa Mộc Tình.
“Này, tất của em bị rách rồi!”
Lý Hàng nhào vào dưới chân Hứa Mộc Tinh, bất đầu sở soạng đôi chân mảnh mai của có.
Lực chú ý của Hứa Mộc Tinh đã bị chuyển sang chuyên khác.
“Tất em bị rách rồi, để anh che cho em.”
Hứa Mộc Tình nhanh chóng trốn sang một bên, mật cô đỏ bừng.
Hừ!
Còn nói là sẽ không chạm vào tôi, đáng ghét
Hướng chú ý của Hứa Mộc Tình bị chuyến thành công.
Có nói với Lý Hàng: “Sau này bọn chúng sẽ không tìm tới nữa chứ?
“Hay là chúng ta gọi cảnh sát đi”
Lý Hàng cười nhạt: “Không cần, từ giờ về sau chúng muốn gây sự cũng không được”
“Ninh Châu sẽ không còn ai gọi là Báo Đen nữa”
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hàng không rời mắt.
Rõ ràng Lý Hàng trông không khác gì người bình thường.
Tuy nhiên, khi nãy anh đánh nhau với hơn một trăm người.
Ánh mắt đáng sợ đó khiến người ta đón tận xương tủy.
Hứa Mộc Tình vẫn có chút lo lắng: “Những người này chác là do nhà họ Thôi phái tới. Nếu chúng ta không gọi cảnh sát, có thể sau này họ sẽ lại tới..
“Đừng lo, có anh ở đây”
Nói xong, Lý Hàng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình.
Anh dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay thon thả mềm mại của Hứa Mộc Tình.
Chỉ trong phút chốc, Hứa Mộc Tình cảm thấy toàn thân được bao bọc bởi một thứ đặc biệt ấm áp.
Lý Hàng nghiêm nghị nói: “Em cứ yên tâm làm việc của mình, khiến tập đoàn ngày càng lớn mạnh. Những việc khác có giao lại cho anh.”
“Anh sẽ loại bỏ mọi chướng ngại vật cản đường của em”
Lý Hàng nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt như thiêu đốt.
Hứa Mộc Tình nhất thời không dám nhìn thẳng Lý Hàng, có hơi cúi đầu đỏ mặt.
“Chị Mộc Tình …”
Lúc này, cách đó không xa giọng của Trương Hiểu Bình truyền đến.
Tiếng gọi của cô khiến Hứa Mộc Tình nhanh chóng thu tay lại.
Hứa Mộc Tinh quay đầu chạy.
Cô vừa chạy vừa đỏ mặt.
Ghét chết đi được, sao mình lại cho anh ta nắm tay chứ?
“Ba! Không xong rồi!”
Thôi Thiên Tử vội vã xông vào phòng làm việc của Thôi Hải Phong.
“Ba, Báo Đen xong đời rồi!”
“Những anh em dưới chướng bọn họ đều bị đánh tàn phế cả rồi”
Thôi Hải Phong đột ngột đứng lên: “Cái gi?
“Sao có thể như vậy, từ khi nào mà Hứa Hiếu Dương có được năng lực này!?” Thôi Thiên Tử lắc đầu: “Con không biết, Con chỉ nghe thuộc hạ nói Báo Đen và hơn một trăm anh em của hắn đã bị đánh gãy hết chân tay rồi ném ra khỏi Ninh. Châu”
Thôi Hải Phong nhìn chằm chằm Thôi Thiên Tử rồi nói: “Ai đã ném chúng ra khỏi Ninh Châu?”
“ÀI Là Lưu Đức Luân”
Thôi Hải Phong cau mày.
“Quả nhiên là hắn!”
“Ở Ninh Châu này cũng chỉ có hắn mới có khả năng này.”
“Con có biết thế lực đừng sau Lưu Đức Luân là ai không?”
Thôi Thiên Tử lắc đầu,
“Người đứng sau hắn là Hồ Gia!”
Nghe xong lời này, Thôi Thiên Tử lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Hồ Gia!?
Ông ta từng là một nhân vật huyền thoại của toàn tỉnh!
Sau đó, vì tuổi đã cao nên ông ta rửa tay gác kiếm về quê nhà ở Ninh Châu.
Mặc dù Hồ Gia không còn quan tâm đến chuyện giang hồ.
Tuy nhiên, trong toàn bộ thế giới ngầm của thành phố này, ông ta có ảnh hưởng cực kỳ mạnh mẽ.
Ông ta chỉ cần nói một câu, bất cứ lúc nào cũng có thể ra lệnh cho hàng ngàn người bán mạng cho mình!
“Cha, chúng ta không thế bỏ qua chuyện này!”
“Bà nội vẫn đang nằm trong bệnh viện.”
Lúc này Thôi Hải Phong phẫn nộ trừng mắt.
Đôi mát ông ngập tràn sát khí.
“Dự án bến tàu này là điểm nổi bật của Tập đoàn Thiên Nhất.”
“Chúng ta ra tay ở bến tàu, Lưu Đức Luân chắc chắn sẽ can thiệp”
“Nhưng nếu chúng ta ra tay với nhà Hứa Hiểu Dương, anh ta sẽ không quản được nữa!”
Thôi Hải Phong lập tức lấy điện thoại ra bấm số của Diệp đại sư.
“Diệp đại sư, khi nào ông đến?”
“Ba ngày?”
“Được, ba ngày nữa, tôi muốn ông giúp tôi giết một người.”
“Không, giết một nhà!!”