Đọc truyện Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À? – Chương 14: Kịch trường ảnh gia đình
14. Kịch trường ảnh gia đình
Người quản lí cũng không muốn giảng đạo lý với y, chỉ mong y có thể nhận thức được sự thật: “”Thiếu Ngải, nói thật với cậu chứ, nếu như cậu bỏ tham gia cái chương trình thu lại kì thứ tư này, nửa cuối năm sau lịch trình của cậu cũng trống không. Nửa năm không làm việc, cậu có biết việc này đối với một diễn viên có bao nhiêu trí mạng không? Bên trong showbiz, quan trọng nhất là cái gì chứ? Là bộc quang, là muốn cho nhiều người biết đến cậu! Một bộ với có thể chống đỡ được cậu đi bao xa chứ?””
“”Tôi biết hiện trạng của bản thân.”” Người quản lí không thể tin được Hoắc Thiếu Ngải lại bình tĩnh đến vậy, bình thường nhiều lời với y, y lập tức sẽ nổi nóng, “”Cũng là vì tôi rất hiểu rõ tình hình của bản thân, công việc nào cần suy nghĩ đều có anh giúp tôi an bài, tôi chẳng muốn động não chút nào.””
Hoắc Thiếu Ngải dừng lại một chút, lại nói: “”Thật ra tôi cũng không biết quyết định của mình ngày hôm nay là đúng hay sai, tôi chỉ cảm thấy là, sang năm mình cũng đã 35 tuổi rồi, mà tôi lại chẳng cho là mình già, có thể trên thực tế trong mắt nhiều người, 35 tuổi con đường nên đi là cán bộ kỳ cựu đức nghệ song hinh, tại sao tôi phải làm như vậy? Tôi không phục chính là bởi vì không phục, vì thế hai năm trước trở lại quay phim, có thể người trong giới điện ảnh coi thường tôi, tôi không chịu được cái này, tôi liền rời khỏi, tôi ghen tị với những thanh niên hai mấy, oán hận showbiz chính là sóng sau đè sóng trước, để cho làn sóng trước bị lãng quên đến chết đi trên bờ cát, thật sự thì đây cũng chỉ là kiếm cớ cho bản thân thôi. Tôi không muốn như vậy.””
Người quản lý chưa từng nghe Hoắc Thiếu Ngải nói những lời này, cậu vẫn cảm thấy Hoắc Thiếu Ngải này hồi trẻ chưa ăn khổ nhiều, sau khi tốt nghiệp nghe theo đề nghị của thầy giáo học viện điện ảnh, lại cũng có một ít thành tựu diễn xuất, sau đó lại nghe theo an bài của công ty mà đi, cũng có kịch bạo hỏa, chuyển hình tham gia chân nhân tú còn có thể làm cá mắm vươn mình, y còn muốn theo đuổi cái gì đây, y vốn không phải người có dã tâm bừng bừng nhất định phải có sự nghiệp lớn, y đã rất hot rồi, coi như không như trước đây, cứ cho là y không đạt được kỳ vọng vốn có của thầy mình đi.
Người quản lý thật sự nghĩ không ra: “”Thiếu Ngải, cậu có thực sự hiểu rõ bản thân muốn gì không? Tại sao đột nhiên cậu lại thay đổi ý nghĩ, là bởi vì Nhị công tử nói gì với cậu sao? Thiếu Ngải, cuộc đời của cậu hẳn phải là….””
“”Cuộc đời của tôi xưa nay không phải của bản thân tôi!”” Hoắc Thiếu Ngải đột nhiên phản bác, “”Tôi đóng phim, diễn lên toàn là câu chuyện của người khác, tôi tham gia chương trình thực tế, cũng là kịch bản của người khác viết ra, thực sự tôi tùy hứng, lười biếng lại chẳng thú vị, anh muốn tôi như vậy ư?””
Người quản lý bị y làm cho sợ hãi.
“”Thiếu Ngải, ý tôi không phải thế…””
“”Không, tôi nói những lời này, cũng không -phải muốn anh an ủi, mà tôi luôn hiểu rõ tôi là người thế nào, thế nhưng tôi không muốn thử thay đổi bản thân, hoặc là nói, tôi có từng thử, nhưng lại dễ dàng buông tha, đồng thời tự cho rằng tôi chẳng thể nào thay đổi thiên tính của mình, coi nó là điều đặc biệt của bản thân.”” Hoắc Thiếu Ngải tự giễu, cười nói, “”Thật ra, hồi còn trẻ thầy cũng có nói với tôi, hi vọng đời này sẽ có người nào chịu đựng được tôi, chấp nhận được ưu điểm và khuyết điểm của tôi, kẻ yếu thường trốn tránh với hiện thực, bởi vì tôi làm một mình không xong mới có thể gửi hy vọng vào người khác. Một nhân tài ưu tú thực sự sẽ không quan tâm đến những thứ này, bởi vì họ đủ mạnh, đủ tự tin, đứng ở đâu thì nơi đó chính là phong cảnh…””
Y nhắm mắt lại, tựa như đang nhẫn nại một cảm xúc kịch liệt nào đó, thế nhưng âm thanh của y vẫn rất bình tĩnh: “”Những câu nói này đều là tôi nhớ ra, chỉ là tôi không thích nghe, tâm an lý đắc cũng có thể đã quên….nhưng tôi một mực lại muốn nắm lấy câu chuyện thuộc về bản thân, nhưng nếu tôi lựa chọn bình thường, vậy dĩ nhiên sẽ mất đi quyền làm chủ, là tôi không hiểu chính mình.””
“”Tôi không muốn như vậy.””
Hoắc Thiếu Ngải tranh luận với người quản lý lần này, Chu Tuyển Danh tạm thời cũng không biết. Hắn hiện tại đang bị chuyện tình làm phiền lòng khốn nhiễu. Cha của hắn là Chu Thế Dương thật sự muốn kết hôn với “dì Hứa”. Ngày kết hôn cũng là ngày giáng sinh, Chu Thế Dương còn bụng dạ khó lường mời cả nhà đi ăn một bữa cơm.
Chu Tuyển Danh nổi trận lôi đình, tuyên bố cắt giảm một nửa sinh hoạt phí 200 vạn của lão tàn phế này. Chu Tuyển Phỉ ngăn cản hắn.
( 100 vạn tệ = 3 tỷ hơn thì phải:v)
Hắn giận đùng đùng đến biệt thự của Chu Thế Dương náo loạn một hồi. Nhưng mà náo loạn kiểu gì thì Chu Tuyển Phỉ không thu được tình báo tin cậy. Chỉ biết là Chu Tuyển Danh ôm con mèo què kia về nhà rồi.
Hắn cũng không thèm nghĩ giải thích với Hoắc Thiếu Ngải chuyện này ra sao, tiểu Ngải này đành tạm thời nuôi ở nhà Chu Tuyển Phỉ. Chu Tuyển Phỉ hỏi hắn lúc nào thì mới thẳng thắn với Hoắc Thiếu Ngải, hắn ấp úng nửa ngày, kết quả lại lái đến chuyện cha mình đột nhiên kết hôn.
Chu Tuyển Phỉ khuyên nhủ, mẹ qua đời cũng nhiều năm như vậy, cha cũng đã sống một mình lâu rồi, lão muốn tìm bạn đời mới, có gì vội vàng chứ.
Chu Tuyển Danh mắng, lão không phải đã già, mấy chục năm qua bên cạnh oanh oanh yến yến chẳng thiếu, 12 tuổi em đã nhìn thấy lão với một con ả làm loạn trong phòng rồi!
Điểm này Chu Tuyển Phỉ cũng không biết phản bác ra sao, anh cũng không thể làm gì khác ngoài việc nói, vậy thì làm gì được? Chuyện đã trôi qua cũng chỉ đành để nó trôi qua, còn nữa, năm đó là bản thân bà quyết định, ai cũng….
Em cũng không phải để ý chuyện này! Chu Tuyển Danh ngắt lời.
Chu Tuyển Phỉ sửng sốt một chút.
Em chỉ… Chu Tuyển Danh dừng lại một chút, âm thanh càng nhỏ hơn, em chỉ….
Chu Tuyển Phỉ thực sự không nghe rõ mấy lời phía sau hắn nói gì. Anh hỏi lại một lần, Chu Tuyển Danh cũng không nói nữa.
Một tuần sau, cuối cùng Chu Tuyển Danh cũng quyết định ôm tiểu Ngải về nhà. Đúng là Chu Tiểu Tiêu nuôi nó đến độ cưng luôn, tiểu Ngải vừa đi con bé liền gào khóc. Chu Tuyển Phỉ không thể hiểu một con mèo xấu xí đến thế thì yêu thương cái gì.
Ngày đó Hoắc Thiếu Ngải ghi hình xong chương trình, nhận được thư từ chối từ buổi thử giọng cách đây một tháng. Y quả nhiên không được chọn, thế nhưng Hạ tiểu ảnh đế cũng chẳng được chọn luôn, cuối cùng người được chọn nghe nói là một tên diễn viên Đài Loan.
Lúc Hoắc Thiếu Ngải trở về, muốn nói chuyện này với Chu Tuyển Danh, thế nhưng Chu Tuyển Danh lại không gọi cho y trước, cũng chỉ cho một tài xế đến đón y. Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy quái lạ, hỏi tài xế. Tài xế nói, có lẽ Nhị công tử còn đang buồn phiền chuyện Chu lão tiên sinh tái hôn.
Sau khi Hoắc Thiếu Ngải về đến nhà, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, năm nay năm phương trời đông giá rét, tháng mười hai thì có xu thể bao phủ trong làn áo bạc. Y bước lên bậc thang, Chu Tuyển Danh mở cửa cho y, Hoắc Thiếu Ngải kinh ngạc, một con mèo từ lồng ngực Chu Tuyển Danh nhảy ra.
Hoắc Thiếu Ngải ngay lập tức đã nhận ra nó, màu lông tạp nham trên người còn có ban, chân trước bởi vì khớp xương không tốt mà phát dục dị dạng, con mắt tròn vo, cực kỳ có tinh thần.
“”Tiểu Ngải?”” Y kinh ngạc hỏi.
Chu Tuyển Danh cũng ngẩn người, mềm giọng nói: “”Em còn nhớ nó à….””
Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy buồn cười, hóa ra Chu Tuyển Danh hôm nay trở nên khác thường là do vật nhỏ này hả?
Y ôm tiểu Ngải vào lồng ngực, đóng cửa lại, đang chuẩn bị cởi đôi giày ngắn bị tuyết dính ướt, Chu Tuyển Danh lại ngồi xuống, ngón tay thon dài mơn trớn mắt cá chân y, nhẹ nhàng nắm lấy, một tay khác cởi giày ra.
Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy Chu Tuyển Danh này là đang có voi đòi tiên.
Y hỏi: “”Sao anh lại tìm được nó đem về thế?””
Chu Tuyển Danh thẹn thùng cúi đầu: “”Thật ra anh vẫn nuôi nó ở nhà của cha….””
Gì cơ, y cũng thấy lạ, khi ấy làm gì có chuyện Chu Tuyển Danh ném hết tất cả đống đồ không liên quan đi, chỉ để lại viên nang không gian chứ, hóa ra là đống đồ kia đều mang đến chỗ khác.
Hoắc Thiếu Ngải dùng mũi chân nhấc cằm Chu Tuyển Danh, mặt hắn lập tức đỏ ửng.
“”Vậy sao hôm nay anh lại ôm nó về nhà rồi?””
Chu Tuyển Danh nhỏ giọng nói:”” Cha anh không phải muốn kết hôn ư, anh sợ mẹ kế không đối xử tốt với nó….””
Còn mẹ kế nữa… Hoắc Thiếu Ngải lườm một cái.
“”Thế anh không sợ em đối xử với nó không tốt à?””
Chu Tuyển Danh lập tức bị hoảng: “”Thiếu Ngải, anh không nghĩ như vậy…””
Hắn bỗng nhiên không biết giải thích ra sao, lúc trước đúng là hắn thấy Thiếu Ngải không thích nó nên mới mang nó đi, nhưng hôm nay mang nó về, hắn lại sợ Thiếu Ngải sẽ hiểu lầm, hắn không hy vọng sẽ làm Thiếu Ngải không vui, nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt Thiếu Ngải…
Hoắc Thiếu Ngải nhìn dáng vẻ sốt sắng của hắn, liền không nhịn được nở nụ cười. Trêu chọc Chu Tuyển Danh thật sự quá vui, nói không chắc hắn cũng thích người ta trêu mình như vậy.
Hoắc Thiếu Ngải nhìn Chu Tuyển Danh vẫy vẫy tay.
Chu Tuyển Danh chẳng khác gì tiểu tức phụ, vặn vẹo nhăn nhó một hồi mới đi đến.
Hoắc Thiếu Ngải kéo lấy ống tay áo lông của hắn, kéo hắn vào lồng ngực mình, ngửa đầu hôn lấy hắn.
Tiểu Ngải ở giữa lồng ngực hai người “meo” một tiếng, rồi lại im lặng.
【END】
– TOÀN VĂN HOÀN-
:
Cảm ơn đã theo dõi và hẹn gặp lại ~