Đọc truyện Cơn Gió Trong Đêm – Chương 21
Căn phòng yên tĩnh, vì bà Từ đi chơi bài chưa về, tối nay Ngoc. Viên có việc sẽ vê` muộn. Ngọc Viên là người rất thận trọng, nhiều khi Minh Quân nghĩ cô ta sẽ làm lộ việc thì hỏng cả.
Việc đau thương của con người, nói bao nhiêu là có bấy nhiêu. Ngày thường có bao nhiêu là người loanh quanh, lẩn quẩn ; đột nhiên họ biết đi đâu mất cả.
Đêm khuya, Minh Quân nghe tiếng kêu nho nhỏ, có cả tiếng khóc. Lúc đầu nghe nhỏ, dần dần lớn lên, từ mơ hồ xa xôi đến rõ ràng gần bên.
Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, chạy đến phòng Gia Huy, bật đèn lên. Cô há hốc miệng nhìn đứa bé đang ôm bụng lăn lộn, trán đẫm mồ hôi. Gương mặt đứa bé vốn hồng hào, nay đã đỏ bừng lên.
Trời! Chuyện gì đây?
Minh Quân bế con lên. Gia Huy không ngừng gào khóc.
− Mẹ, mẹ, con đau bụng qúa, con đau bụng quá!
Con đau, lòng mẹ càng đau hơn. Minh Quân luống cuống cả tay chân, trong tình hình này, cô chẳng biết dựa vào ai.
Cô vừa dỗ Gia Huy thôi khóc, vừa luc. xách tay tìm số điện thoại.
Người nghe điện thoại nói:
− Bác sĩ Tạ chưa về nhà!
Minh Quân như chới với giữa biển khơi, ngỡ vớ được khúc gỗ bập bềnh, không ngờ chỉ là ảo giác.
Cô chán nản hỏi:
− Chừng nào bác sĩ mới về nhà?
− Chắc muộn lắm, bây giờ đã hơn 10 giờ. Hay bà để lại số điện thoại, tôi sẽ đưa cho bác sĩ?
− Bác sĩ Tạ về, nói gọi điện ngay cho tôi, hoặc đến nhà tôi. Con tôi đột nhiên đau bụng, nó cứ khóc mãi.
Báo số maý điện thoại xong, Minh Quân ôm chặt con, tình hình không tốt, tay chân đứa bé lạnh lên.
− Đau quá mẹ ơi, đau qúa!
Minh Quân mất hết cả hồn viá, cô chạy đến tủ thuốc, lấy chai da%`u nóng xoa bụng đứa bé – chẳng ích gì. Không còn cách nào khác, Minh Quân vội vàng lấy áo khoác, xé lấy tờ lịch, ghi:
Ngọc Viên, bác, bác sĩ Tạ: Tôi đưa Gia Huy đến bệnh viện cấp cứu, có tiện xin đến đó ngay.
Minh Quân 10:30 tối.
Sau đó, cô gọi taxi đi đến bệnh viện.
Buổi tối, phòng cấp cứu đầy cả người, bệnh nhân và người già, ngồi dài như kiến, ai cũng muốn nhanh chóng vào trước, không chịu sắp hàng.
Minh Quân bế Gia Huy, tiếng khóc nó xé nát cả lòng cô, cô muốn chịu đựng hết nỗi đau của nó, hơn là nhìn nó đớn đau quằn quại.
Cô thầm nguyện Gia Huy được bình an, Minh Quân cô ngày nay chỉ còn duy nhất có đứa con mà thôi.
Thời gian chờ đợi hêt” sức chậm rãi trôi qua, như bầy kiến bò hàng dài, Minh Quân càng chồn chồn lo lắng.
Buổi tối Thic”h Y ít khi đi giao tiếp, hôm ấy cô đi thăm một người bạn học đi nước ngoài. Khi trở về, cô đến ngay phòng Thích Văn thăm bệnh. Trước giờ hai anh em rất thân nhau, gần gũi, vì tính cách cả hai hợp nhau.
Ngay từ bé, họ cũng ít đi lại chơi đuà cùng Thích Nguyên. Thư Thâm đã nhiều lần nhắc nhở:
− Bọn trẻ này làm ta chán quá! Cùng là ruột thịt, cùng là anh em, tại sao lại không chơi với Thích Nguyên chứ?
Thực ra, trẻ con chỉ thích chơi đùa với bạn bè hợp với chúng, có ai mà ép uổng được?
Thích Văn nghiêng đầu sang bên đọc sách, thấy Thích Y, hỏi:
− Bác sĩ Tạ, dự tiệc có gặp vận may không?
− Em đâu dám, để còn xem vận may của anh ra sao, em sẽ học theo.
− Em lại cười anh rồi, em làm anh càng thấy đau lòng hơn. Y đức của em như vậy à?
− Thế nào? Hôm nay thấy khá hơn không?
− Người yêu vẫn mất biệt.
− Em muốn hỏi bệnh tình của anh kìa.
− Bác sĩ Tạ ơi! Không phải cô đã biết tâm bệnh phải cần tâm chữa sao?
− Đừng vội. Có khi: khắp chốn tìm em nhưng chẳng thấy, đột nhiên người đẹp hiện bên ta!
Vừa nói đến đó, người giúp việc gõ cửa phòng đi vào, đưa cho Thích Y tờ giấy, nói:
− Có người tên Tả Minh Quân gọi điện nói có chuyện gấp tìm cô, con bà ấy đột nhiên ngã bệnh.
− Cái gì?
Thích Văn tức thì ngồi bật dậy.
Không chần chừ, họ đi ngay đến địa chỉ đã nhắn, bên ngoài cổng họ đọc được tờ giấy của Minh Quân nhắn nên đi ngay đến bệnh viện.
− Chạy nhanh lên! – Thích giục Thích Y – Đã nói rồi, để cho anh lái phải mau hơn không?
− Anh cả ơi, chậm mà chắc.
− Không ngờ cô ấy vẫn còn ở Hồng kông, chỉ vì muốn tránh anh, tại sao chứ?
Thích Văn vỗ mạnh vào đùi mình.
− Tại sao không nói sớm cho anh biết, em hay khám bệnh cho con Minh Quân lắm mà.
− Thưa ông Tạ, phòng bệnh em có hàng trăm người, không lẽ mang hết phiếu khám bệnh về nhà cho anh kiểm tra à?
Xe dừng lại, Thích Văn không đợi em gái, anh chạy ngay vào phòng chờ đợi, nhìn thấy Minh Quân, mặt xanh xao, tiều tuỵ.
Minh Quân đang bế đứa bé khóc lóc, vừa ngẩng đầu lên nhìn, cô như không còn tin vào mắt mình.
Cô hoàn toàn sững sờ.
− Minh Quân! Thích Văn gào to lên.
Minh Quân như khối băng tan rời rã, cô ngả vào lòng anh.
Một người ôm một người, cả ba thành một khối. Bao nhiêu ngày tương tư chịu đựng, giờ phút này mới được đền bù.
Lòng đã hiểu nhau, họ chẳng nói lời gì.
Thích Y vừa đến, Minh Quân mới rời khỏi Thích Văn.
− Đứa bé thế nào?
Cô đặt tay lên trán, lên bụng cậu bé, đoạn ấn nhẹ, hỏi:
− Con đau lắm hả?
Gia Huy gật đầụ
− Bị đau ruột cấp tính, tôi sắp xếp cho nó nhập viện, cần phải mổ ngay.
− Có nguy hiểm lắm không?
− Yên tâm, chỉ tiểu phẫu thôi, việc không để trễ được.
Thích Y đến báo với phòng trực bệnh viện, sau đó nói Thích Văn:
− Anh giúp chị Minh Quân đến làm thủ tục nhập viện, em đưa Gia Huy vào phòng bệnh trước.
Thích Văn gật đầu, anh dìu Minh Quân đến phòng trực. Cô gái trực ban đưa Minh Quân phiến đăng ký, nói:
− Chị điền đầy đủ vào đây, giao lại cho tôi.
Minh Quân nhận fiếu, cô ghi tên đứa bé Tả Gia Huy, ngày tháng năm sinh, địa chỉ, kế đến tên họ cha, mẹ.
Cô mím chặt môi, chịu đựng lấy nỗi đau, viết tên cha đứa bé: Tả Tư Trình.
Viết xong, cô ngẩng mặt lên, mắt đã nhòa lệ, trong ánh sáng đèn đêm, gương mặt cô như mỉm cười dễ chịu. Thích Văn không nhịn được, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nói:
− Chuyện ấy có can hệ gì? Nếu vì nguyên nhân đó mà lẩn tránh anh thì thật oan ức, xem thường anh quá.
Không lời nào khiến người ta cảm động cho bằng.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Ca tiểu phẫu của Gia Huy nhanh chóng và rất thuận lợi. Thích Văn đưa Minh Quân vào thăm đứa bé.
Cả hai vẫn quấn quýt bên nhau, chẳng nói chẳng rằng, họ hoàn toàn say đắm trong thế giới riêng tư của 2 người, khiến cho Thích Y và Ngọc Viên đâm ra thưà thãi.
Thích Y rất sảng khoái, cô tự giới thiệu mình với Ngọc Viên, đoạn nói:
− Chúng ta ra ngoài tìm thứ gì uống nhé?
− Vâng, hay lắm.
Họ để lại Minh Quân và Thích Văn. Mấy ngày sau đó, Thích Văn đều đến bệnh viện chuyện trò cùng 2 mẹ con Minh Quân.
Gia Huy bình phục rât” nhanh, chưa đến một tuần lễ, Thích Y và bác sĩ phụ trách đã đồng ý cho cậu bé xuất viện.
Lúc Gia Huy thay quần áo, nó đứng trên giường rât” cao hứng nói với Thích Văn:
− Bác Tạ, xem này, bác sĩ Tạ cho con con thỏ trắng nè!
Gia Huy chỉ hình con thỏ đeo trên ngực.
− Này, Gia Huy. – Thích Văn cởi hai cúc áo sơ mi, nói – Bác cũng có một con thỏ đây.
− Bác sĩ Tạ cho bác hả?- Gia Huy vui vẻ hỏi.
− Đúng rồi.
− Giống hệt nhau.
− Bởi vì bác với Gia Huy là bệnh nhân rất nghe lời bác sĩ Tạ mà!
Gia Huy gật đầu:
− Sau này mình có lạc nhau, có thể nhờ vào con thỏ trắng này mà nhận ra nhau đấy, phải không?
− Vâng, vâng!
Nhìn Thích Văn và Gia Huy hợp nhau, Minh Quân thấy rất an ủi.
Ddêm ấy, Ngoc. Viên nhất định đưa Gia Huy về nhà trước, để cho Minh Quân có thời gian ở bên Thích Văn.
− Rất nhiều chuyện để nói, ở bệnh viện không nói hết được, cậu cứ yên tâm đi.
Thích Văn lái xe lên phía núi, ngồi trong xe, một tay ôm lấy Minh Quân, anh vưà hỏi:
− Em biết anh tìm em khổ lắm không?
Minh Quân gật đầu:
− Tại sao thế? Cha cuả Gia Huy có là ai đi nữa, anh cũng đâu có phân biệt, tất cả đã là quá khứ rồi mà.
− Thích Văn, không ngờ Tư Trình lại là con người như thế.
− Hắn còn yêu em à?
− Không, trước giờ hắn chưa từng yêu em, nếu hắn có yêu một chút nào đó thì anh ta có thể đã tin em, buông tha em.
− Tất cả đều do anh ta sắp đặt phải không?
− Chúng ta không có chứng cớ.
− Có đấy.
− Tử Nghiã tìm được Triển Khôn làm chứng rồi à?
− Không, tên ấy đã sang Úc rồi.
Minh Quân chán nảnh.
− Minh Quân, sự thực đã rõ rồi, đừng phiền nữa, không thể cứ dựa vào một người làm chứng là được.
− Thích Văn, đâu ph?i ai cũng như ý mình.
− Đúng, cho nên đâu phải ai cũng chịu hùa theo Tư Trình, đó là sự thực, trên đời này đâu có ai chiếm được phiếu tín nhiệm cho mình đâu; chúng ta chỉ làm theo lương tâm để tranh thủ lấy những lá phiếu đông loại với chúng ta mà thôi.
Minh Quân cuí đầu, không nói:
− Em còn lo à?
− Vâng.
− Vì gia đình anh sao?
− Anh thấy đấy, vấn đề vẫn còn y nguyên ra đó.
− Đúng, anh không phủ nhận, đó là chỗ khó, nhưng, Minh Quân, nếu phải chia tay với em lần nữa thì càng khốn khổ cho anh.
− Thích Y có đứng về phía chúng ta không?
− Nó là người biết phân biệt phải trái, em yên tâm.
− Thích Văn, tiệc tối ngày mai đằng nhà anh, em có nên đến không?
− Tại sao không? Cô dâu có xấu xí thế nào cũng phải ra mắt nhà chồng, huống chi em đâu có xấu, vậy thì sợ gì? -Thích Văn ôm chầm lấy Minh Quân – Đừng lo, anh sẽ hết lòng giúp em.
− Gia Huy có đi không?
− Minh Quân, anh nóng lòng lắm, cứ làm một màn cho xong – Thích Văn nhìn cô say đắm, nói tiếp – Anh không thể mạo hiểm để cho em bỏ đi lần nữa. Gia đình anh có phản ứng thế nào cũng vậy thôi. Đối với anh, anh tôn trọng cha mẹ, nhưng anh cũng phải có quyền quyết định cho mình chứ.
Đêm ấy Minh Quân cố ngủ, nhưng thật khó khăn. Trái lại, Thích Văn lại yên tâm ngủ một mạch tới sáng. Vừa thức dậy, anh đã lao ngay vào công việc.
Tư Trình đến văn phòng Thích Văn, hỏi:
− Nói chuyện với anh một chút được không?
− Mời ngồi.
− Nghe Thích Nguyên nói, đêm nay nhà có mở tiệc bà con họ hàng đến dự, anh cũng đưa bạn gái về giới thiệu à?
− Tin tức rất chính xác!
− Tôi có thể biết tên cô gái may mắn này không?
− Một đồng nghiệp cũ của chúng ta..
− Tái Minh Quân?
− Đúng.
− Thích Văn, anh có biết gì về cô ấy đâu?
− Biết nhiều đấy chứ, có thể còn hơn cả dượng nữa kìa. Tư Trình, hãy buông tha cô ấy đi. Dượng không thương tiếc con người ấy thì cũng phải để cho người ta đi tìm hạnh phúc chứ. Chúng ta là người cùng nhà, tôi xem dượng cũng như bạn tốt, thậm chí còn phải cảm tạ dượng nữa đấy.
Sắc mặt Tư Trình liên tục biến đổi, anh ta đứng lên