Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 6
Nhà của Trương Đại Vĩ ở Trương Gia thôn, thành Tây, lái xe mất 40 phút.
Sở Từ vừa lái xe vừa mở cuộc họp qua điện thoại.
Tiểu Tề đã ghi chép khẩu cung của tất cả những nạn nhân trong vụ nổ bom độc cyanua, đang báo cáo sơ bộ lại tình hình:
Thứ nhất, ngày 13 tháng 7, trong vòng một tiếng từ 7 giờ 30 phút đến 8 giờ 30 phút đã xảy ra hai vụ bạo loạn ở bệnh viện;
Thứ hai, có nạn nhân trông thấy một người đàn ông trung niên mặc jacket đen, đội mũ lưỡi trai vứt một bình thủy tinh về phòng cấp thuốc nhưng không nhìn rõ được hình dáng;
Thứ ba, vì thời tiết bất thường nên dịch cảm cúm tăng nhanh, bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, nhưng hung thủ không ném bom vào nơi tập trung nhiều người mà lựa chọn phòng cấp thuốc.
Điều này cho thấy mục đích của nghi phạm không phải muốn giết nhiều người, nên bài trừ khả năng ra tay của các phần tử khủng bố.
Trần Thần dựa theo lời dặn dò của Sở Từ đã thông qua truyền thông đưa ra lời thông báo đến tất cả các bệnh nhân có mặt sáng hôm đó quay lại bệnh viện để kiểm tra.
Ngày hôm qua người dân đến bệnh viện xếp thành hàng dài, tuy nhiên thông tin cung cấp lại không có chút hữu dụng, đại đa số mọi người khi nghe tiếng nổ lớn đã chen nhau bỏ chạy, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sở Từ vẫn chăm chú lắng nghe bọn họ nói, không nói xen vào.
Tần Hàm đã điều tra tình trạng kinh tế của bốn nạn nhân tử vong của khoa dược, kết hợp với lời khai của Trương Đại Vĩ, anh ấy nói sơ lược những thông tin mà mình có được:
“Bên em điều tra được bốn điểm quan trọng:
Thứ nhất, trong vòng 4 năm, ba nạn nhân là Vương Văn Hạo, Mưu Kiến Nghiệp và Hoắc Nhu đều có số tiền rất lớn không rõ nguồn gốc;
Thứ hai, khoảng bốn năm trước bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam có nhập hơn 35 loại dược phẩm của công ty TNHH dược phẩm sinh học Trường Sinh, đại diện của công ty Trường Sinh lại chính là vị hôn phu của Hoắc Nhu, Hàn Chí Viễn.
Thứ ba, cô Lâm Hiểu Hi – vợ của nạn nhân Đinh Hoành, là nhân viên trong phòng nghiên cứu vắc xin của công ty Trường Sinh.
Nửa năm trước tài khoản của Đinh Hòanh đột nhiên được một tài khoản ở nước ngoài chuyển vào ba triệu; số tài khoản này giống với tài khoản đã từng chuyển tiền cho nhóm người của Vương Văn Hạo.
Thứ tư, theo lời khai của Trương Đại Vĩ, vì Trương Đống sốt cao nên đến bệnh viện truyền dịch, sau đó thì xuất hiện tình trạng nôn mửa và tiêu chảy không ngừng.
Việc tổn thương gan thận của Trương Đống có phải do thuốc của bệnh viện hay không cần phải tiến hành điều tra hồ sơ bệnh án của cậu ấy tại bệnh viện và tất cả những loại thuốc cậu ấy đã dùng thì mới có thể xác định được.
Nói tóm lại, có khả năng một vài nhân viên khoa dược đã nhận được hoa hồng từ công ty TNHH dược phẩm sinh học Trường Sinh, còn chuyện an toàn chất lượng của thuốc cần phải điều tra.
Sở Từ nghe từng người báo cáo xong xuôi mới bổ sung: “Tiểu Tề, kẻ tình nghi không thể nào đột ngột xuất hiện tại bệnh viện, truy xuất các camera khu vực quanh bệnh viện xem có ghi lại được hình ảnh của nghi phạm mặc áo jacket đen, đội mũ lưỡi trai hay không.”
“Em biết rồi lão đại.”
“Trần Thần, tiếp tục đến bệnh viện lấy lời khai của những người liên quan, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Bệnh viện ngày hôm đó nhiều người như vậy nhất định có người đã từng trông thấy nghi phạm.”
“Vâng!”
“Tần Hàm, xác định chủ tài khoản tại nước ngoài, tiếp tục tra thêm những chứng cứ chứng minh có sự tồn tại về lợi ích giữa công ty Trường sinh và bệnh viện.” Sở Từ ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Còn nữa, chưa có chứng cứ, không được dễ dàng đưa ra kết luận.
Cuộc họp ngữ âm kết thúc, Cảnh Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn im lặng ở vị trí ghế phụ lái bỗng nhiên lên tiếng: “Thật ra đội trưởng Sở có thể yêu cầu cảnh sát Tần so sánh tình hình dùng thuốc của Trương Đống với 35 loại thuốc mà công ty Trường Sinh cung cấp xem có giống nhau hay không.”
Sở Từ nhìn con đường phía trước mặt, rồi dừng xe bên vệ đường sau đó quay sang nhìn chằm chằm Cảnh Nguyệt: “Tại sao giáo sư Cảnh không nghi ngờ là Trương Đại Vĩ nói dối, mà lại tin rằng nguồn dược phẩm của bệnh viện xảy ra vấn đề.”
Vì di động hết pin nên Cảnh Nguyệt ngồi đọc tiểu thuyết của Agatha đốt thời gian, thấy Sở Từ cố tình dừng xe để hỏi chuyện cô, cô khép sách lại, nhàn nhạt trả lời: “Không phải đội trưởng Sở đã nói với tôi rồi sao?!”
Tất cả các suy đoán của cô đều dựa trên phán đoán của Sở Từ, một người đàn ông tính cách trầm ổn, kinh nghiệm nhiều năm, đồng thời lại còn am hiểu sâu sắc về tâm lý tội phạm.
Đội trưởng Sở đã quên mất vấn đề đội trưởng đã hỏi tôi trong phòng pháp y rồi à?”
Sở Từ khẽ sửng sốt, rồi bừng tỉnh.
Từ trong đáy lòng anh không khỏi thán phục khả năng trinh thám và năng lực quan sát của Cảnh Nguyệt.
Anh chỉ đơn giản hỏi cô nếu một người hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh thì trong tình huống nào sẽ nhanh chóng mắc bệnh viêm gan.
Vậy mà chỉ cần dựa vào câu hỏi này cô có thể suy đoán được anh đang hoài nghi nguồn dược phẩm của bệnh viện có vấn đề.
Còn nữa, từ mấy viên thuốc con nhộng trên bàn làm việc của anh và chiếc gạt tàn thuốc trống không liền đoán được anh mắc bệnh bao tử và đang cai thuốc; từ ADN của Trương Đại Vĩ so sánh với báo cáo đã có thể suy luận được ông ta không phải là người ném bom mà ông ta biết rất rõ hung thủ là ai.
Sở Từ nhìn thế nào cũng thấy Cảnh Nguyệt quá sức hợp nhãn.
Từ giọng nói đến dáng vẻ, từ tính cách đến trí tuệ, tựa như là đắp nặn dành riêng cho anh vậy, không có điểm nào mà anh không thích.
Đáy mắt anh nhìn Cảnh Nguyệt dần trở nên thâm trầm, giọng anh xa xôi: “Giáo sư Cảnh thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ!”
Cảnh Nguyệt không đáp lời.
Sở Từ cười cười không nói.
Hiện tại không có chứng cứ nào cho thấy 35 loại thuốc mà bệnh viện chọn mua của công ty Trường Sinh có vấn đề, cũng chưa chứng minh được Trương Đống vì sử dụng thuốc của bệnh viện mà mắc bệnh gan.
Dùng hai luận chứng để chứng minh một kết quả là không nghiêm cẩn; thế nhưng, đôi khi một người trinh sát hình sự cần phải có trực giác.
Bạo gan giả thiết, sau đó cẩn thận truy tìm bằng chứng, chân tướng sẽ không còn quá xa.
Sở Từ một lần nữa khởi động xe, tiếp tục chạy về nhà Trương Đại Vĩ.
Tuy anh tán đồng với cách suy luận của Cảnh Nguyệt nhưng không gọi ngay cho Tần Hàm để đưa ra chỉ thị kiểm nghiệm nguồn dược phẩm.
… vì đã đến Trương gia thôn.
Sở Từ đậu xe trước cổng làng.
Trương gia thôn không lớn, toàn bộ thôn chỉ có 30 hộ gia đình, đều mang họ Trương, sau khi tìm hiểu thì biết được tất cả mọi người đều có họ hàng với nhau cả trăm năm nay rồi.
Trong thôn không có đường nhựa, đường vào thôn trải đá xen lẫn bùn đất, giẫm lên phát sinh những tiếng lộc cộc.
Cảnh Nguyệt đi giày da nên hơi khó di chuyển, thật sự không thích hợp đi những loại đường đá sỏi thế này, cứ bước một bước chân cô lại lệch sang một bên.
Tuy nhiên tính cách quật cường, lại không biết cách giao tiếp, Sở Từ người cao chân dài đã đi cách cô khá xa nhưng cô vẫn không nói anh chờ cô một chút.
Sở Từ thầm nghĩ, cô đúng là một người ngoan cường.
Sở Từ đi một đoạn thì dừng bước, nhặt được cành cây khá chắc chắn ở bụi cỏ ven đường rồi quay trở lại.
Anh đưa một đầu về phía Cảnh Nguyệt, vẻ mặt bông đùa: “Giáo sư Cảnh bám chặt lấy để khỏi té.”
Có mấy lần tiếp xúc với cô, Sở Từ nhận ra được Cảnh Nguyệt vô cùng bài xích việc tiếp xúc tay chân với người lạ.
Cảnh Nguyệt nắm cành cây, vẻ mặt khá ngượng ngùng.
Vốn dĩ cô muốn đi theo giúp đỡ anh, không ngờ vẫn cản đường cản lối.
Cô gật đầu, khẽ đáp lời: “Vâng!”
Nhà Trương Đại Vĩ nằm sâu bên trong thôn, là một căn nhà ba gian với hai tầng lầu.
Căn nhà đã cũ, gạch men sứ bên ngoài đã tróc hơn nửa lộ ra từng mảng vữa ẩm ướt.
Cửa lớn bằng gỗ sơn màu đỏ nâu, hai bên dán câu đối đỏ đã bạc màu, Sở Từ giơ tay gõ cửa.
Một lúc lâu mới thấy một cậu thanh niên mặc áo lam nhạt ra mở cửa.
Tay cậu ta chống gậy, sắc mặt tái xanh, mắt trũng xuống, gương mặt không hốc hác, cả người gầy đến mức đáng sợ.
“Xin hỏi đây có phải là nhà Trương Đại Vĩ không?”
Cậu thanh niên nhìn người đàn ông mặc cảnh phục bừng bừng sức sống, gật đầu.
“Cậu là Trương Đống?!” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu mang theo vài phần chắc chắn.
Cậu thanh niên tiếp tục gật đầu, mở miệng nói, giọng rất yếu: “Là tôi, xin hỏi anh là?”
Sở Từ lấy thẻ ngành cho Trương Đống xem, rồi nhích ra một chút để có thể thấy rõ Cảnh Nguyệt đứng phía sau: “Tôi là Sở Từ, đội trưởng đội hình sự của Cục Cảnh Sát thành phố Dương; vị này là giáo sư đại học Lô Thành, Cảnh Nguyệt.”
“Giáo sư Cảnh!” Trương Đống thấy đúng là giáo sư Cảnh, cậu ta thốt lên kinh ngạc.
Cảnh Nguyệt là ai chứ, là nữ thần của tất cả nam sinh trường đại học Lô Thành, là giấc mơ của cậu ta, là tháp hải đăng mà cậu vĩnh viễn không thể với tới.
Trương Đống cúi đầu nhìn lại bản thân, trông không khác một lão già hom hem, gần đất xa trời, trong tiềm thức đáy lòng cậu ta dâng lên cảm giác tự ti.
Cảnh Nguyệt nhìn ra được cảm nhận của Trương Đống, nhưng cô là người không biết cách an ủi người khác, chỉ biết ăn ngay nói thật: “Tôi nghe nói cậu bị bệnh, tôi đến thăm cậu, thuận tiện hỏi cậu một số chuyện.”
Trương Đống nhường đường mời hai người bọn họ vào nhà: “Giáo sư Cảnh, Đội trưởng Sở! Mời vào nhà.”
Cảnh Nguyệt quan sát bố trí của gian nhà, vì để thuận tiện cho Trương Đống đi lại nên trong nhà không có bất cứ vật dùng dư thừa nào, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết thì chẳng còn gì, căn nhà khá trống trải.
“Mời giáo sư Cảnh và đội trưởng Sở ngồi, tôi đi rót nước cho hai vị.” Trương Đống nở nụ cười lộ ra hàng răng trắng thẳng tắp.
Cảnh Nguyệt nhìn chiếc sofa duy nhất có trong nhà, hơi chần chừ, còn Sở Từ thản nhiên ngồi xuống.
“Trương Đống, cậu…” Cảnh Nguyệt muốn nói cậu ta đừng bận lòng, bọn họ không khát nước; nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị Sở Từ kéo tay cô ngồi xuống sofa, ra hiệu với Cảnh Nguyệt.
Cũng là đàn ông anh biết hiện tại Trương Đống không muốn một ai thương hại mình, hãy coi cậu ta như người bình thường đã là dành cho cậu ta sự tôn trọng nhất rồi.
Trương Đống vừa chống gậy vừa bưng nước đến đặt trước mặt Sở Từ: “Giáo sư Cảnh vừa nói gì ạ, em nghe không rõ.”
Cảnh Nguyệt mỉm cười, khẽ khàng lên tiếng: “Tôi muốn hỏi có nước ấm không, tôi muốn uống nước ấm.
Trương Đống gật đầu mấy lần, gương mặt ửng đỏ, lắp bắp trả lời: “Có… Có…”
“Cám ơn.”
Rót nước ấm cho Cảnh Nguyệt xong, Trương Đống kéo chiếc ghế cất sát vách tường ra, ngồi xuống gần bọn họ.
Từ nhỏ Trương Đống đã là một cậu bé nghe lời và hiểu chuyện, chưa từng đánh nhau, lại càng chưa bao giờ đối diện với cảnh sát.
Hai tay cậu ta đặt trên đùi khẽ run, có hơi lo lắng.
Không đợi Sở Từ hay Cảnh Nguyệt lên tiếng hỏi, cậu ta đã nói trước.
“Ba tôi nói sáng giao ban xong sẽ về nhưng đến bây giờ đã qua một ngày rồi vẫn chưa thấy về, điện thoại tôi cũng không liên lạc được, tôi biết cảnh sát sớm muộn gì cũng đến đây.”
Sở Từ hỏi: “Căn bệnh của cậu có liên quan đến chuyện dùng thuốc của bệnh viện nhân dân thành phố Dương?”
Trương Đống không trả lời câu hỏi này mà ngẩng đầu xoay qua phía Cảnh Nguyệt, ánh mắt trông chờ: “Giáo sư Cảnh, có lẽ cô không biết em.
Vốn dĩ em muốn thi lên nghiên cứu sinh, với mong muốn cô sẽ là giáo viên hướng dẫn em, tương lai cũng ước mơ trở thành một pháp y, nhưng em…”
“Tôi biết!” Cảnh Nguyệt đáp lời: “Giáo sư Từ từng đề cử cậu với tôi, tôi cũng đã đọc qua thành tích học tập của cậu, cậu nhất định sẽ thi đậu.”
Trương Đống nở nụ cười xán lạn, câu khẳng định của Cảnh Nguyệt tựa như thêm sức lực cho cậu ta, cậu ta nói tiếp: “29 tháng chạp tôi về nhà với cha, cùng cha đón tết.
Hôm mùng 4 đi họp mặt lớp, tôi uống hơi quá chén nên về nhà bị cảm.
Uống thuốc và nghỉ ngơi một ngày vẫn sốt cao, tôi lo mùng 8 không thể về trường được nên mùng 7 tôi đến bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam truyền ba chai thuốc.”
Viền mắt Trương Đống ửng đỏ, bàn tay đang đặt trên đùi cuộn chặt: “Sau khi truyền thuốc, đêm hôm đó tôi bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy không ngừng.
Kéo dài tầm nửa tháng bệnh viện chẩn đoán tôi mắc bệnh viêm gan… Thời gian đầu chúng tôi không hề nghi ngờ là do thuốc của bệnh viện có vấn đề, mãi cho đến khi cha tôi đến bệnh viện gặp được Lão Kim, cũng có người nhà chết vì dùng thuốc ở đây, chúng tôi mới biết còn có rất nhiều người bị hại.
Cha tôi tức không chịu được, nhiều lần đến bệnh viện khiếu nại nhưng không được, lại còn bị trả thù, lúc này cha tôi mới lấy axit tạt người ta.
Thế nhưng tuyệt đối cha tôi không hề ném bom, mọi người phải tin tưởng ông ấy.”
“Chúng tôi tin ba cậu không làm việc này, cảnh sát sẽ không hàm oan người tốt Trương Đống à.” Cảnh Nguyệt an ủi.
Sở Từ nắm được điểm mấu chốt trong câu nói vừa rồi: “Lão Kim?”
Trương Đống gật đầu: “Ông ta chính là nhóm trưởng của những người có người thân dùng thuốc bị bệnh, chính ông ta đã kéo cha tôi vào nhóm.
Do vậy sau này chúng tôi mới biết số người bị bệnh do dùng thuốc của bệnh viện đã lên đến hơn 130 người!”.