Cơn Gió Đến Muộn

Chương 57


Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 57


Buổi chiều Dao Tri Hành được chuyển sang khu tạm giam của thành phố.

Trại tạm giam không lớn nhưng khá sạch sẽ, hắn ngồi tựa vào tường, ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng đánh bài của mấy cảnh viên ở ngoài.
Hắn nhắm mắt, cố ép mình ngủ một giấc.
Dằn vặt suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không có tác dụng, hắn không thể ngủ.
Hắn mở mắt nhìn đám đàn ông nằm cuộn trong phòng, ngáy khò khò.

Hắn chửi thầm: đồ heo!
Sau đó hắn nhận ra bản thân mình đang giam chung với bọn họ, chẳng khác nào mình cũng là heo?
Dao Tri Hành cảm thấy phiền…
Không biết tên Phùng Đức Hoa ngu xuẩn kia có làm theo kế hoạch giết người diệt khẩu hay không.
Điều tồi tệ duy nhất khi hắn ở trong trại giam là hắn không thể nhận được thông tin kịp thời, không biết tình hình hiện tại ra sao.
Dao Tri Hành liếc mắt nhìn ba cảnh viên đang đánh bài, nhướn mày.
Hắn nói lớn: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
“Nửa đêm không lo ngủ ồn ào cái gì, không thấy biển cấm dán tên tường à….

Cấm hút thuốc!” Một anh cảnh viên mập mạp quát.
“Tính toán gì với một người sắp chết, coi như làm việc từ thiện đi!” Một cảnh viên cao gầy liếc mắt nhìn Dao Tri Hành đầy thương hại, anh ta bỏ bộ bài xuống, sờ bao thuốc lá trong túi, mồi lửa, rồi mới đưa điếu thuốc cho hắn.
“Tiểu Phương, cậu để ý đến tên hung thủ giết người này làm gì, một kẻ ngay cả vợ mình còn dám giết, chết rồi cũng sẽ xuống địa ngục thôi.

Nếu không nhờ đội trưởng lục được trong nhà Trương Siêu còn sót lại quyển nhật ký thì biết đâu hắn đã được thoát tội.


Giúp nhau giết vợ, thật không bằng súc sinh!”
“Ớ… Em nghĩ hắn còn được sống thêm vài ngày chứ!”
“Chặt!” Cảnh viên mập mạp bĩu môi, “Đôi ba, hết bài!”
“Khoan, tứ quý mười, tôi cũng hết bài!” Cảnh viên cao gầy nhìn sang lão Tù, “Lão Tù, chú nói xem tiểu Phương có đáng bị mắng không?”
“Quên đi, cho rồi thì thôi!” Lão Tù liếc nhìn Dao Tri Hành đang ngồi trong phòng giam, ánh mắt thương hại, “Nói chung hắn cũng xui, là chủ một công ty danh tiếng, bị người ta dụ dỗ trở thành hung thủ giết người, chưa biết chừng…”
Lão Tù không nói hết câu, để lại cho Dao Tri Hành nhiều không gian tưởng tưởng.
Ba cảnh sát tiếp tục đánh bài, còn Dao Tri Hành nghe những lời kia thì sợ đến mức mãi chưa lấy lại tinh thần, rít một hơi thuốc thật sâu.
Tàn thuốc rơi xuống đất, chưa đầy một phút đã đốt xong điếu thuốc.
Trương Siêu ghi lại tất cả quá trình bọn họ giúp nhau giết vợ?
Dao Tri Hành vểnh tai muốn nghe thêm một chút thông tin liên quan, nhưng ba cảnh viên không còn nói thêm câu nào nữa.
Dao Tri Hành là giám đốc một công ty nổi tiếng.

Những loại người đi lên từ hai bàn tay trắng đến khi công ty đạt được đến một thành công nhất định thường hay có tính cách đa nghi.
Lão Tù chỉ nêu nguyên nhân, để Dao Tri Hành tự tô vẽ hoàn chỉnh án mạng mượn dao giết người.
Có điều… lúc này chính hành là con dao ấy.
Những tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu qua song sắt, hắt lên gương mặt của Dao Tri Hành.
“Coong…Coong…Coong”
Tiếng chuông ở giáo đường gần đó vang lên bảy tiếng, Dao Tri Hành bị đánh thức, hắn nheo mắt nhìn xung quanh mới nhớ ra bản thân đang bị tạm giam.
Anh cảnh viên đánh bài tối qua bưng một dĩa màn thầu trắng đặt dưới đất, gõ cây batoong vào cửa sắt: “Ăn sáng!”
Dao Tri Hành nhìn màn thầu dưới đất, quay phắt mặt đi, vẻ mặt ghét bỏ.
Ục, ục, ục….
Bụng phát ra âm thanh không đúng lúc, hắn cắn răng đang chuẩn bị cúi người thì tên đàn ông phóng tới như một con sói đó quét toán bộ đám màn thầu sạch sành sanh.
Dao Tri Hành nhìn cái mâm trống không đầy sửng sốt.

“Đồng chí cảnh sát ơi! Có thể mang cho tôi chút đồ ăn được không?” Dao Tri Hành bám vào song sắt gọi lớn.
Dao Tri Hành lặp lại hai lần nhưng cảnh sát không để ý đến hắn.
Tên phạm nhân ở bên cạnh ăn no, chép miệng châm biếm: “Người anh em, lần đầu vào đây đúng không? Coi nơi này là khách sạn hay sao mà xin bọn họ thêm đồ ăn.”
Cả đời Dao Tri Hành đã bao giờ ở trại tạm giam, ngay cả đồn công an hắn còn chưa từng đặt chân đến.
Cả đêm dằn vặt lo lắng, không ngủ ngon, bụng đói cả ngày, cả người Dao Tri Hành cực kỳ uể oải, hắn ngồi xuống đối diện người đàn ông: “Đại ca, sao anh vào đây?”
Người đàn ông lau miệng, cười khà khà hai tiếng, không lên tiếng chỉ làm động tác đưa bàn tay cứa ngang cổ.
Dao Tri Hành rét run, răng môi lập cập: “Anh giết người?”
“Hả… Không phải mày cũng vào đây vì tội này sao?” Người đàn ông ghét vẻ mặt lúc này của Dao Tri Hành, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng Dao Tri Hành.
“Tôi… tôi… không giết người…”
Người đàn ông phá lên người, đám người cùng phòng cũng bật cười ha hả: “Thằng này thật biết nói đùa… Mày không biết phòng này chỉ giam những phạm nhân giết người sao.

Bọn tao ở đây chỉ chờ ra tòa xét xử là tống vào trại giam.

Thôi thì chúng ta cũng được ở chung với nhau, có lòng tốt nhắc mày một câu.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Dao Tri Hành: “Vừa nhìn là biết là kẻ có ăn học, da thịt trắng bóc, thừa nhận mình giết người chẳng khác nào như ‘bán cúc hoa’ Hahaha…..”
Qua ánh mắt của gã đàn ông này, Dao Tri Hành hiểu được ý của gã là gì.

Trong ngục toàn là những tên hung ác, còn hắn là một kẻ thư sinh vừa nhìn là biết dễ bắt nạt.
Nghĩ bản thân sẽ bị tống giam, Dao Tri Hành càng hoảng sợ.
“Anh… ra ngoài!” Một cảnh sát tới đưa Dao Tri Hành ra ngoài.
Dao Tri Hành được chuyển đến đội cảnh sát hình sự tiếp tục thẩm vấn, phòng thẩm vấn sát văn phòng của cảnh đội.


Khi Dao Tri Hành đi ngang qua, có vài cảnh viên đang xem tin tức buổi sáng trên di động.
Vì họ mở loa nên hắn nghe được rất rõ.
Tin tức đã đọc được một nửa, biên tập viên ngữ điệu lành lạnh, vang vọng trong không gian yên tĩnh khiến đáy lòng Dao Tri Hành rét run.
“Gần đây trên mạng đang lan truyền bộ tiểu thuyết ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’ với nội dung hoàn toàn giống với các vụ án giết người liên hoàn gần đây.

Cư dân mạng thi nhau đồn đoán phải chăng hung thủ ra tay dựa theo tình tiết hắn đọc được hay tác giả bộ tiểu thuyết này có liên quan đến hung thủ? Theo như cảnh sát cho biết tác giả bộ truyện là pháp y của Cục cảnh sát, các tình tiết trong bộ truyện đều được một tài khoản tên Lam Râu Mép gợi ý.

Hiện nay đội hình sự căn cứ vào những lời gợi ý này bắt được một vài hung thủ.

Những thông tin mới nhất của vụ án sẽ được thông báo trong các bản tin buổi sáng….”
Sau khi đưa Dao Tri Hành vào phòng thẩm vấn, cảnh viên rời đi để một mình hắn ngồi bên trong, bốn phía không một chút ánh sáng, chỉ có ánh đèn trên đỉnh đầu hắt lên khuôn mặt trắng xám của hắn.
Trong đầu Dao Tri Hành lúc này là một mảnh hỗn độn.
Hắn cố gắng suy nghĩ, không bỏ qua một chi tiết nhỏ, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Ô cửa kính đối diện có mấy người đang quan sát Dao Tri Hành trong phòng thẩm vấn không chớp mắt.
“Phòng tuyến của hắn sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi!” Cảnh Nguyệt khẳng định.
“Khà khà… Giáo sư Cảnh, khẳng định chiến công này một nửa thuộc về chị.

Chị không biết khi em bật đoạn chị ghi âm đó căng thẳng đến mức nào đâu, chỉ sợ gặp sự cố, cũng không dám liếc nhìn hắn.” Nghĩ đến sắp phá được án, Lý Linh Ninh nhảy qua ôm lấy cánh tay Cảnh Nguyệt, dáng vẻ thân mật.
Cảnh Nguyệt rùng mình.
Sở Từ liếc Lý Linh Ninh: “May là cô không nhìn, không thì sôi hỏng bỏng không.”
Cảnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Lý Linh Ninh vỗ vỗ ngực, vui mừng vì vừa rồi cô ấy đã không quá lốc chốc: “May… thật may..”
Đúng như lời Cảnh Nguyệt nói, Dao Tri Hành trong phòng thẩm vấn đứng ngồi không yên.
Hắn là một người thông minh.
Là một người thông minh nhưng đa nghi.
Cảnh Nguyệt đặt một cái bẫy để hắn tự suy diễn rằng Lam Râu Mép coi hắn là quân cờ thế thân.


Sau đó quân cờ này biết được chân tướng, vậy hắn sẽ bất chấp tất cả dùng mọi cách để giành lại lợi ích cho bản thân.
Bản tính của một con buôn.
“Tôi muốn gặp luật sư! Tôi muốn gặp luật sư!” Dao Tri Hành đập bàn.
“Đội trưởng! Bây giờ qua đó không?” Lý Linh Ninh hỏi.
“Không!” Sở Từ không nhúc nhích.
Mặc kệ Dao Tri Hành ở đó la hét vẫn không có cảnh sát nào đi vào, tựa như hắn đã không còn giá trị.
“Được rồi!” Sở Từ lên tiếng, “Cho hắn gặp luật sư!”
Lý Linh Ninh ra ngoài cho cảnh viên vào gặp hắn, cho phép hắn được gọi luật sư của mình.
“Cảnh Nguyệt, cô có hứng thú đoán xem luật sư của hắn là ai không?” Sở Từ vẫn nhìn Dao Tri Hành chăm chú, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Hứa Mặc Bạch.” Cảnh Nguyệt trả lời không hề suy nghĩ.
Sở Từ cũng biết Cảnh Nguyệt sẽ đoán được, nhưng thấy cô có thể nhanh chóng nói ra cái tên này anh đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Sở Từ xem thường bản thân mình, không có chuyện gì lại đi tìm giấm uống.
Khổ.
Hứa Mặc Bạch nhanh chóng đến đồn cảnh sát.
Sở Từ ra ngoài gặp anh ta, Cảnh Nguyệt đi phía sau vẫn cầm điện thoại trên tay đọc bình luận dưới chương mới nhất của ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn.’
“Luật sư Hứa, đã lâu không gặp!” Sở Từ lướt nhìn âu phục giày da bóng lưỡng của Hứa Mặc Bạch, “Gầy đi!”
Hứa Mặc Bạch bắt tay Sở Từ, nhìn thẳng vào mắt anh, nhàn nhạt trả lời, “Đội trưởng Sở trông cũng tiều tụy đi nhiều!”
“Vậy sao… Gần đây nhiều vụ án, tin tưởng với sự giúp đỡ của luật sư Hứa cảnh sát chúng tôi sẽ nhanh chóng phá án.” Sở Từ thả tay Hứa Mặc Bạch ra, khóe mắt liếc nhìn Cảnh Nguyệt đang đứng phía sau, thấy cô vẫn cúi đầu nhìn di động chăm chú, mới thấy thoải mái hơn.
May là nữ thần không nghe được tình địch công kích anh tiều tụy.
Hứa Mặc Bạch đi vào phòng thẩm vấn, mười phút sau anh ta trở ra.
“Thân chủ của tôi muốn nói chuyện riêng với đội trưởng Sở, anh ấy có đầu mối quan trọng cần cung cấp cho cảnh sát.”
Sở Từ nhìn Hứa Mặc Bạch, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi vào.
Chờ Sở Từ đi khuất, anh ta mới bắt chuyện với Cảnh Nguyệt, ánh mắt nhìn cô đầy lưu luyến: “Tiểu Nguyệt, gần đây em có khỏe không?”
Ánh mắt Cảnh Nguyệt đang quét qua một bình luận rất ‘hấp dẫn’, không lưu ý đến Hứa Mặc Bạch đang đứng trước mắt mình, đi vòng qua người anh ta đến chỗ Tần Hàm.
“Tần Hàm, Lam Râu Mép đăng nhập!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.