Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 46
Nửa tiếng trước.
Sở Từ phải ở lại khắc phục hậu quả, anh sờ thanh kẹo cao su ở trong túi quần, bóc ra cho vào miệng, đi loanh quanh trong văn phòng bừa bộn.
Trước tiên anh giới thiệu mình với hai cảnh viên, sau đó quay qua vẫy tay với Hà Uyển Tình vẫn còn đứng đó khóc nức nở.
“Chào bạn học Hà, đã lâu không gặp!” Sở Từ mỉm cười nhìn sang Hà Uyển Tình, gương mặt anh như phát quang.
“Sở… đội trưởng Sở!” Hà Uyển Tình cảm giác tim mình đập thình thịch, đứng chôn chân ở một chỗ nhìn Sở Từ không chớp mắt.
“Đây là?” Giáo sư Trương cảm nhận được học trò của mình phơi phới nét xuân, tò mò hỏi.
“Tôi là đội trưởng đội trinh sát hình sự Cục cảnh sát tỉnh, Sở Từ.”
“Đội trưởng đội trinh sát hình sự?” Giáo sư Trương cau mày, đội trưởng đội trinh sát bắt đầu tiếp nhận vụ án dân sự từ khi nào?
“Trước đây giáo sư Cảnh có từng đề cử bạn học Hà với Cục cảnh sát Tỉnh, giáo sư Cảnh cảm thấy cô Hà rất chuyên nghiệp, rất thích hợp gia nhập vào cảnh đội.
Bây giờ xem ra cô Hà thích vào làm việc tại phòng nghiên cứu hơn, đội cảnh sát tỉnh không lọt vào mắt xanh của cô ấy rồi.” Sở Từ nói gần nói xa, “Haizza, xem ra chúng tôi đành phải tuyển nghiên cứu sinh tốt nghiệp Học viện Cảnh sát rồi!”
“Có việc này sao?” Giáo sư Trương quắc mắt, quay đầu nhìn Hà Uyển Tình.
Giáo sư Trương không phải người ngu, học pháp y lâm sàng được vào làm việc tại Cục cảnh sát Tỉnh là một chuyện rất tốt.
Hà Uyển Tình cúi gằm đầu, nước mắt rơi lã chã, giọng lí nhí: “Viện trưởng… đã nói…”
“Em…!” Giáo sư Trương tức đến xanh mặt.
Vì vậy nên Cảnh Nguyệt mới gạch tên Hà Uyển Tình trong danh sách thực tập tại phòng nghiên cứu Nam Đô, thay vào đó là đề cử vào Cục cảnh sát Tỉnh.
Giáo sư Trương cảm nhận ai đó tát mạnh lên hai má của ông ta.
Thật đau đớn!
“Giáo sư…”
Sở Từ còn đổ thêm dầu vào lửa: “Ơ… thì ra giáo sư Trương chưa biết chuyện này sao? Bạn học Hà, cô làm như vậy chẳng khác nào biến giáo sư thành trò cười cho cả trường.”
“Nữ sinh viên mơ tưởng xa vời, giáo sư lão làng ỷ thế hiếp đáp lớp giáo sư trẻ tuổi… Chà chà! Cái tiêu đề thế này ngày mai chắc chắn lên thẳng ‘hot search’.”
“Tiểu Trương, Tiểu Lý, tôi đi đây, mấy chuyện đánh nhau u đầu mẻ trán này các cậu phải dốc sức điều tra.”
“Vâng thưa đội trưởng Sở!” Hai cảnh viên biết Sở Từ đang cố tình hù dọa nên cũng phụ họa.
“Hà Uyển Tình, em thật sự làm tôi không còn mặt mũi gặp ai…”
“Giáo sư thầy nghe em giải thích!”
“Được rồi, được rồi, coi như hôm nay tôi mất hết danh dự, sinh viên như vậy tôi không dạy được….”
“Giáo sư Trương….”
Bên ngoài văn phòng vẫn còn vài sinh viên đứng chụp ảnh lia lịa, Sở Từ đã đi được một lúc nhưng vẫn có thể nghe được tiếng ầm ĩ ở bên trong.
Sở Từ nhún vai, trút giận cho nữ thần, tâm tình anh cũng vui vẻ hơn.
*
Hà Uyển Tình chưa bao giờ hận một người nhiều như vậy, giáo sư Trương vốn đang tín nhiệm cô ta thì hiện tại đã nói thẳng cô ta đổi giáo sư khác, tiêu chuẩn thực tập phòng nghiên cứu Nam Đô cũng mất, cô ta cảm giác như trời đất đổ sụp dưới chân mình.
Không được, cô ta không thể bỏ qua như thế được.
Cô ta có thể tìm Hứa Mặc Bạch.
Đúng! Tìm Hứa Mặc Bạch
Hứa Mặc Bạch nhất định có cách giúp cô ta.
Hà Uyển Tình yêu anh ta như vậy, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Hà Uyển Tình lấy điện thoại gọi cho Hứa Mặc Bạch.
‘Xin lỗi, số điện thoại đang tạm khóa.’
Tạm khóa?
Hà Uyển Tình gọi lại lần nữa.
‘Xin lỗi, số điện thoại đang tạm khóa.’
Tạm khóa! Không thể nào.
Hứa Mặc Bạch là một luật sư có tiếng, mở máy 24/24, tại sao tạm khóa?
Trong lòng cô ta mơ hồ suy đoán… Phải chăng Hứa Mặc Bạch đã cho số cô vào danh sách đen.
Hà Uyển Tình lắc đầu.
Không thể, anh ta không thể làm như vậy.
‘Lần đầu tiên’ của cô ta đã dành cho Hứa Mặc Bạch, làm sao có thể cho cô ta vào danh sách đen.
Có lẽ anh ta có việc… Hà Uyển Tình tự nói với bản thân.
Cô ta mở Wechat nạp vào số điện thoại của Hứa Mặc Bạch ba trăm tệ.
Sau đó nhắn tin Wechat cho anh ta.
Uyển Tình: Mặc Bạch, điện thoại của anh tạm khóa, em đã nạp cho anh ba trăm tệ rồi đó! (~o ̄3 ̄)~
Sau khi nhắn tin, Hà Uyển Tình cũng không dám gọi lại, cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình, sợ bỏ lỡ mất tin nhắn trả lời của Hứa Mặc Bạch.
Hai phút sau, tin nhắn gửi tới – Hà Uyển Tình nhận được mười ngàn tệ từ Hứa Mặc Bạch.
Cô ta bấm nút đồng ý.
Nỗi lo lắng được vơi đi ít nhiều, cô ta cả nghĩ rồi!
Cô ta vẫn còn đang sung sướng, chuẩn bị nhắn tin cám ơn Hứa Mặc Bạch cho cô ta tiền tiêu vặt thì một tin nhắn nữa gửi đến.
Yêu Nhất Luật Sư Hứa: Nhận tiền rồi, sau này đừng liên lạc tôi.
Uyển Tình: Mặc Bạch!
Hà Uyển Tình liên tục nhắn tin qua, nhưng trên màn hình hiển thị thông báo cô ta không còn là bạn của Hứa Mặc Bạch.
Cô ta tức tốc gọi điện thoại nhưng số điện thoại vẫn đang tạm khóa.
Cô ta như rơi vào vực sâu, từ chân đến đầu đều lặng cóng.
Hứa Mặc Bạch đã cho cô ta vào danh sách đen.
Đưa cô ta phí chia tay mười ngàn tệ.
Cõi lòng tan nát, ánh mắt lơ đãng quét qua Cảnh Nguyệt và Sở Từ đang đứng trò chuyện ở bãi đậu xe, đôi mắt Hà Uyển Tình bừng bừng lửa giận.
Nhất định Cảnh Nguyệt đã nói gì đó với Hứa Mặc Bạch, nhất định như vậy!
Cảnh Nguyệt không ưa cô ta!
Vì Mặc Bạch nên Cảnh Nguyệt trả thù cô ta.
Chính Cảnh Nguyệt hại cô ta không được vào phòng nghiên cứu, khiến giáo sư giận dữ, làm Mặc Bạch hiểu lầm.
Là Cảnh Nguyệt!
Chính vì Cảnh Nguyệt!
Hà Uyển Tình lẩm bẩm, giống như đang lên cơn điên, cô ta lao nhanh đến bãi đậu xe.
Cô ta muốn xé nát gương mặt ngụy trang của Cảnh Nguyệt, để tất cả mọi người thấy được bộ mặt ghê tởm này.
“Giáo sư Cảnh cẩn thận!”Sở Từ vừa thấy bóng dáng đang lao nhanh tới phía Cảnh Nguyệt, đang tính đưa tay ngăn lại thì chứng kiến cảnh tượng nữ thần của anh đã thủ thế vật đối phương xuống đất!
Sở Từ: …
Mặc dù anh đang đắm chìm vào từng cử chỉ của nữ thần nhưng tuyệt đối anh không hề phản ứng chậm.
Cảnh Nguyệt trầm mặt, ánh mắt căm ghét nhìn Hà Uyển Tình, ngữ điệu không còn giữ được kiên nhẫn.
“Hà Uyển Tình, tôi cảm thấy cô rất phiền, những chuyện mờ ám kia tôi không muốn tính toán với cô.” Cảnh Nguyệt cúi người một chút, âm lượng đủ để hai người nghe thấy, “Con kiến nhỏ! Đừng chọc vào tôi, sẽ giẫm chết cô.”
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Nguyệt quét qua người, cả người Hà Uyển Tình như bị ngàn mũi dao kề cổ, cô ta không ngừng run rẩy.
“Cô… cô….”
Cảnh Nguyệt đứng thẳng dậy, rút tờ khăn ướt rồi lau thật kỹ bàn tay của mình, cô lau đi lau lại rất tỉ mỉ.
Một con kiến nhỏ lúc nào cũng bò lên người cô, tìm cách cắn cô khiến cô khó chịu thì cô sẽ giẫm cho chết!
Cảnh Nguyệt ném khăn tay vào thùng rác, cô mở cửa ghế phụ, thấy nét mặt kinh ngạc của Sở Từ, cô phất tay: “Đội trưởng Sở, đi thôi!”
Sở Từ mỉm cười, nữ thần khiến anh phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Anh thích!
Chờ xe Cảnh Nguyệt đi khuất, Hà Uyển Tình mới đứng dậy khỏi mặt đất, mở miệng mắng chửi: “Con đàn bà thối tha… đồ thối tha!”
*
Sáng hôm sau khi sắp ra khỏi cửa Cảnh Nguyệt mới nhớ đến hai chậu cây của Sở Từ bị Lý Linh Nịnh tưới quá nhiều nước nên úng chết, cô quay lại tìm một chiếc túi giấy bỏ cây Crassula Gollum và Cây tai thỏ (1) – một loại sen đá với mặt lá mọc lấm tấm lớp lông mỏng màu nâu đỏ tựa như chiếc tai thỏ.
Cảnh Nguyệt là pháp y hợp đồng, giờ làm việc tự do nên chỉ những khi có những vụ án liên hoàn thì mới bận rộn.
Vì quay lại lấy thêm mấy chậu sen đá nên khi đến Cục cảnh sát đã hơi trễ, các cảnh viên đa số đã ra ngoài công tác.
Cửa phòng làm việc của Sở Từ đóng chặt, Cảnh Nguyệt gõ cửa, cô không chắc là Sở Từ có ra ngoài hay không.
“Đội trưởng Sở có ở trong đó không?”
“Mời giáo sư Cảnh vào!”
Cảnh Nguyệt xách túi đồ đi vào trong.
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ, kéo dài thân ảnh của anh.
“Đội trưởng Sở nhìn xem đây là cái gì!” Cảnh Nguyệt nhẹ nhàng lấy từng chậu cây ra ngoài, đôi mắt lấp lánh.
Cô đưa hai chậu cây ra bệ cửa sổ, lơ đãng đảo mắt nhìn hai chậu khác đã được Lý Linh Nịnh mua thay vào.
“Gollum và Tai Thỏ!” Sở Từ đứng phía sau lưng Cảnh Nguyệt, tim anh như có ai gãi nhẹ, ngứa ngáy.
Anh đưa tay chạm vào cây kim nhung, ánh mắt chạm phải vành tai của Cảnh Nguyệt, giọng anh khàn đi: “Thật đáng yêu!”
Không biết đang nói cây hay đang nói người.
Cảnh Nguyệt mỉm cười, đồng ý với lời khen này của Sở Từ: “Nó đáng yêu đúng như tên gọi Cây Tai Thỏ.”
Tim Sở Từ đập nhanh hơn, anh quay đầu sang hướng khác: “Giáo sư Cảnh đi làm ngày đầu tiên đã hối lộ tôi rồi?!”
“Đội trưởng Sở gọi tôi là Cảnh Nguyệt đi, nghỉ việc tôi không còn là giáo sư.”
“Đội trưởng Sở không phải là người siêu chăm cây sen đá sao, tôi đặt hai chậu ở đây, nhất định sẽ có thể trồng được.” Cảnh Nguyệt nhìn hai cây be bé, đôi mắt mong chờ.
Một ngày nào đó trên ban công nhà cô sẽ có một góc cây tươi xanh.
“Được!”
Sở Từ cong môi nhìn sườn mặt Cảnh Nguyệt không chớp mắt, dưới ánh mặt trời anh có thể thấy rõ những sợi lông tơ mềm mại trên gương mặt trắng nõn của cô.
“Đội trưởng tìm chúng tôi ạ!” Lão Tù và Yến Vũ đi vào.
Sở Từ dời tầm mắt, “Đúng! Về cái chết của nạn nhân Trần Niệm, tôi muốn nghe ý kiến của hai người.”
“Vậy tôi đi trước!” Cảnh Nguyệt chuẩn bị rời đi, Sở Từ liền gọi lại.
“Cảnh Nguyệt, cô hãy ở lại thảo luận cùng chúng tôi, chúng tôi cũng cần xin thêm chút ý kiến của cô.”
Lão Tù và Yến Vũ đưa mắt nhìn Cảnh Nguyệt – Tại sao đổi cách xưng hô rồi?
“Từ hôm nay trở đi Cảnh Nguyệt sẽ là cố vấn phác họa tâm lý tội phạm, sẽ tham gia tất cả các vụ án quan trọng.
Do đó, sau này dù trên phương diện y học hay phác họa chân dung tội phạm đừng ngại, cứ việc đến tìm cô ấy.” Sở Từ cười nói.
“Tôi đã chính thức xin nghỉ việc ở trường đại học, sau này mong mọi người hướng dẫn nhiều hơn!” Cảnh Nguyệt ngồi xuống.
“Giáo sư Cảnh… À… Pháp Y Cảnh… À… Cảnh Nguyệt… Ôi chao!!! Tôi vẫn nên gọi là pháp y Cảnh.
Chúng ta cùng cố gắng!” Lão Tù gọi nửa ngày mới thống nhất cách xưng hô với Cảnh Nguyệt.
Mặc dù ông khá tò mò lý do vì sao Cảnh Nguyệt đột nhiên từ chức, nhưng phù sa không chảy ruộng ngoài nên sống chết ông cũng sẽ không đề cập đến.
“Kết quả nghiệm thi Trần Niệm thế nào rồi?” Sở Từ hỏi.
“Tuy một số bộ phận trên cơ thể Trần Niệm bị cá rỉa nhưng từ các bộ phận còn lại vẫn cho biết được cô ta chết đuối.
Tuy thân thể cô ta có nhiều vết máu tụ nhưng đều được tạo thành sau khi tử vong, xét nghiệm máu không thấy có chất độc.
Do vậy kết quả sau khi nghiệm thi là tự sát hoặc bất cẩn rơi xuống biển.
Thời gian tử vong khoảng từ 1 giờ đến 3 giờ sáng bốn ngày trước.”
Lão Tù mở sổ ghi chú: “Từ lời khai của gia đình nạn nhân và khách du lịch trong đoàn cho thấy, năm ngày trước nạn nhân tham gia tour du lịch hải đảo, ngày hôm sau thì nạn nhân tử vong.
Nạn nhân làm nội trợ, không nghề nghiệp, không có bạn bè, nhà mẹ ruột ở xa nên cũng không thăm viếng, tính cách nhu nhược, không gây thù chuốc oán với ai.
Theo như thời gian tử vong pháp y Cảnh đề cập, đó là rạng sáng, khả năng cô ấy đi dạo trên boong thuyền rồi bất ngờ rơi xuống nước rất khó xảy ra.”
“Nạn nhân Trần Niệm thường xuyên bị chồng bạo hạnh, hàng xóm của cô ta cũng xác định chuyện này.
Cô ta thường bị ba mẹ chồng quở mắng, con trai hỗn láo, chồng hành hạ.
Rạng sáng cô ta một mình dạo trên boong thuyền chỉ có một khả năng – là do cô ta không chịu được bạo hành gia đình, cô ta muốn tự sát.” Yến Vũ nói.
Sở Từ nhìn Cảnh Nguyệt: “Cô có ý kiến khác?”
“Không phải tự sát!” Cảnh Nguyệt do dự một chút rồi đưa ra những nhận định của mình về người đã khuất.
(1) Crassula Gollum: Sen đá ống điếu, lá cây bị uốn cong lại ở phần đầu.
Vì vậy, tạo cho người nhìn hình dung chúng như những chiếc ống điếu nhỏ nhắn, đáng yêu.
Lá cây có màu xanh ngọc bích rất đẹp mắt.
Phần đầu của lá thường có màu đỏ tươi tạo được điểm nhấn thu hút.
(2) Sen Đá Nhung Viền Đen (tên khoa học: Kalanchoe tomentosa ‘Chocolate Soldier’) có nguồn gốc từ Mexico.
Cây có lá tương đối dày và được bao phủ bởi một lớp lông mỏng, xung quanh lá có viền màu nâu đen.