Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 42: -1
“Nghe kể chưa….
Tầng 4 khu thương mại Maya hôm qua phát hiện một thi thể nữ, bị đánh đến chết.”
“Nghe rồi, còn có rất nhiều người chứng kiến, còn bị hóa trang thành búp bê… Trời mạ… thực sự sợ chết đi được.”
“Bởi mới nói mấy người đánh vợ như Trương Siêu… không biết đến khi nào vợ lão bị đánh đến chết.”
“Hôm qua lại đánh, tôi nghe tiếng kêu cực kỳ thảm thiết nhưng tôi đâu có dám xen vào.
Có người khuyên lập tức bị con trai hắn mắng rồi đuổi đi… Thằng nhóc đó… đúng là đẻ đau đ.ít mà!”
“Haizza, nghiệp chướng!”
Trần Niệm tắt bếp, vội vàng đóng cửa sổ, ngăn cách lời bàn luận của hai người hàng xóm, chuẩn bị dọn cơm.
5 món, 1 canh, 3 xào và 2 mặn.
Dọn cơm xong, Trần Niệm gọi ba mẹ chồng, chồng và con trai ra ăn cơm.
Hai ông bà hơn 60 tuổi nhưng được ăn uống đầy đủ nên trông khá khỏe mạnh, bọn họ ngồi xuống liếc nhìn mâm cơm không nói gì.
“Đứng tần ngần ra đó làm gì, mau gọi Hạo Hạo ra ăn cơm.”
Trần Niệm nhỏ giọng trả lời, rồi đến phòng Trương Hạo: “Hạo Hạo ăn cơm!”
Trương Hạo đang chơi game, cả đội đang thực hiện nhiệm vụ, kỹ thuật chơi game của nó quá kém nên sau lần này bị đồng đội đá ra khỏi nhóm.
“Đệt!” Trương Hạo giựt tai nghe, vứt lên bàn, rồi quay sang trừng mắt nhìn Trần Niệm.
Nó dồn tất cả sự bực tức của mình lên người mẹ, nó dùng sức đá Trần Niệm thật mạnh, “Đều do con quỷ hại người này!”
Trần Niệm bị đá ngã xuống sàn, yên lặng ngồi xổm lên xoa chân, răng cắn môi đến trắng bệch.
“Mẹ nó! Đây là bà nấu cho tôi ăn sao, cho chó chó nó còn không thèm ăn.
Tôi không ăn!” Trương Hạo ném đũa, lớn tiếng.
“Hạo Hạo ngoan, bà nội cho con tiền, con ra ngoài ăn nhé!”
“Cám ơn nội, nội là người tốt nhất thế gian!”
Trương Hạo hớn hở cầm tiền ra cửa.
Trần Niệm ra bàn ăn, lại tiếp tục nghe lời mắng chửi.
“Không biết trên đời này sao có bà mẹ nhẫn tâm như cô.
Nấu cơm cho Hạo Hạo khó ăn đến thế… Muốn nó đói chết sao? Tôi không hiểu sao cô lại vô dụng như vậy, tôi được là dâu như cô chắc tôi phải cười đến tỉnh mất.
Vậy mà cô chưa biết thế là đủ ngày ngày cứ trương bản mặt chết dẫm như vậy cho ai xem.”
“Còn đứng đó làm gì, tiêu tiền con trai tôi mà ngay cả bữa cơm cũng không làm được, nói mấy câu cũng nghe… vợ tôi e rằng không chiều cô nổi rồi!”
Trần Niệm không dám cãi, mẹ chồng của cô ta có tiếng chua ngoa nhất khu phố này, chỉ cần cô ta đối đáp lại một câu, bà ta sẽ giật tóc mắng chửi cô ta cả ngày.
Cô ta lên lầu gọi Trương Siêu ăn cơm.
Nhà họ Trương là nhà lầu hai tầng, tầng một có phòng khách, phòng ăn, một phòng để ba mẹ chồng ở; tầng 2 có 3 phòng ngủ và một phòng ngủ nhỏ dành cho khách; trên cùng có một gian gác nhỏ, diện tích không lớn nhưng là lãnh địa của Trương Siêu, không ai được phép vào.
Trần Niệm đứng trước cửa gõ vài tiếng, vì căn gác không khóa nên cô ta đẩy nhẹ cửa ra một chút xem có Trương Siêu ở trong này hay không.
“Ông xã, anh ở đâu, ăn cơm thôi!” Trần Niệm nhỏ tiếng gọi.
Trương Siêu có tính chiếm hữu cao, cho dù ở nhà hay ngoài đường đều buộc phải gọi hắn là ông xã, nếu kêu tên hắn sẽ đánh cho một trận.
“Ông xã…” Trần Niệm đẩy cửa lớn hơn một chút.
“Con này… mày muốn chết à?” Trương Siêu đột ngột xuất hiện ở cạnh cửa, đá mạnh một cái, rồi đóng sầm cửa lại, mắt nhìn Trần Niệm đầy căm ghét: “Tao đã nói mày không được lên trên đây… Lời tao nói mày xem như gió thoảng bên tai à?”
“Xin lỗi ông xã, xin lỗi ông xã, tôi không dám nữa!” Trần Niệm nằm sấp trên đất xin tha.
Trương Siêu đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhanh chóng thu chân về.
Dù sao cũng là người sắp chết, đánh chỉ phí sức.
Tâm trạng Trương Siêu trở nên vui vẻ, xuống lầu ăn cơm.
Trần Niệm bò dậy, lê từng bước theo Trương Siêu xuống lầu, cô ta lén quay đầu liếc nhìn căn phòng lắp ổ khóa vân tay, trong lòng càng cảm thấy tò mò… Rốt cuộc căn phòng đó có gì khiến Trương Siêu phải lắp khóa cẩn thận như vậy.
*
10 giờ tối.
Đúng giờ Trương Siêu đăng nhập vào app Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Số lượng người online hiển thị số 4.
Trương Siêu khó nén sự sung sướng, hắn nhanh tay gõ phím.
Số một: Tôi đã hỗ trợ giết vợ của số 2, lúc nào giết vợ tôi?
Lam Râu Mép: Đã xem tin, cậu làm rất tốt.
Được chủ forum thừa nhận, Trương Siêu cực kỳ hưng phấn, hắn đột nhiên cảm thấy mình có hơi biến thái, khi hắn ra từng đòn với người phụ nữ kia hắn lại không chút nào sợ sệt, hắn chỉ cảm giác từng tế bào đều không kìm được hưng phấn.
Vì vậy hắn không ngừng đánh, đánh liên tiếp, mãi cho đến khi người phụ nữ đó như đống thịt nát hắn mới dừng tay.
Người phụ nữ gào thét ấy rốt cục cũng trở nên ngoãn ngoãn.
Hắn ngâm cô ta vào trong dầu máy, thanh tẩy cơ thể dơ bẩn của cô ta.
Sau đó hắn thay quần áo đẹp, đẹp như con búp bê trong ngăn tủ của hắn vậy.
Hắn trang điểm cho cô ta, đội tóc giả, tạo nét đáng yêu thuần khiết, cuối cùng chụp ảnh cô ta cùng đám “con” của hắn.
Trương Siêu nhìn người phụ nữ, hắn không thể kìm lòng, đưa mũi hít một hơi, hắn hình như còn ngửi được mùi nước hoa mê người từ cô ta.
Di động rung lên, có tin nhắn mới.
Số 3: Ngày kia đặt cho vợ cậu một chuyến du lịch đảo.
Trương Siêu không hiểu.
Số 1: Không phải muốn giết nó sao, tại sao còn cho nó đi du lịch?
Số 1: Lẽ nào là bữa tiệc trước khi chết?
Số 1: Số 3, cậu chuẩn bị giết vợ tôi thế nào?
Trương Siêu gửi đi ba tin nhắn liên tiếp, hắn tràn đầy mong chờ sẽ được trả lời.
Lam Râu Mép: Số 1 xin tuân thủ quy tắc hỗ trợ, hỏi dò nhiệm vụ của người khác sẽ phải chịu phạt.
Làm Râu Mép: Số 1 tạm thời bị kick khỏi forum, nhận sự trừng phạt theo quy định.
Không chờ Trương Siêu giải thích, hắn thoát khỏi forum, app tiểu tổ hỗ trợ số 21 lại một lần nữa biến mất.
“Tiên sư nó… Chờ con kia chết xem ông còn cần mày không!” Trương Siêu vứt điện thoại xuống đất, ngã người lên đống ảnh chụp kh.ỏa t.hân.
Hắn mở két sắt, lấy một dĩa CD, âm thanh ám muội quen thuộc vang lên khắp không gian.
Hắn như một con nhện săn mồi, ảo tưởng từng con mồi bị hắn nuốt vào bụng.
*
Ngày hôm sau Trương Siêu theo lời số 3 đã nói tìm một công ty du lịch đặt cho Trần Niệm một chuyến đi du lịch đảo.
Bỏ ra hơn 1000 tệ.
Trương Siêu quẳng vé và hành trình du lịch trước mặt Trần Niệm: “Đừng bảo ông đây chỉ biết đánh người, ra ngoài chơi mấy ngày cho thư thả, đừng cả ngày bày ra bộ mặt chết bầm đó, trông thấy là bực.”
Trần Niệm cầm tờ chi tiết tour du lịch, cô ta không tin vào mắt mình.
“Chỉ một mình tôi đi?” Trần Niệm hỏi lại cẩn thận.
“Tao cũng muốn đi, vậy cửa hàng giao cho mày quản à?!” Trương Siêu hét lên, Trần Niệm lập tức không dám hỏi lại.
Sau khi rồi đi, Trần Niệm vẫn cảm thấy hành vi của hắn có rất nhiều điểm kỳ lạ, Trương Siêu có tiền, thường ngày cũng đưa khá nhiều tiền tiêu vặt cho cô nhưng xưa nay hắn chưa từng đưa cô ra ngoài du lịch, nói nếu cô đi du lịch thì trong nhà ai nấu cơm cho ba mẹ.
Trần Niệm cất vé và hành trình tour vào ngăn kéo, đợi khi ba mẹ chồng ngủ trưa cô lặng lẽ ra đồn công an.
Nữ cảnh viên vừa trông thấy Trần Niệm còn tưởng cô ta bị chồng đánh, lập tức chạy đến hỏi han.
Trần Niệm uyển chuyển nói nguyên nhân vì sao đến đây: “Tôi chỉ muốn đến xin các đồng chí số điện thoại của cô đã giúp tôi báo cảnh sát.”
“Cô ấy có đưa tôi danh thiếp nhưng tôi làm mất rồi.” Trần Niệm nhỏ giọng giải thích.
Nữ cảnh viên không cần hỏi cũng biết chắc chắn chồng của cô ta xé đi rồi.
“Lần trước chị ấy có lưu lại; tuy nhiên, chị Trần à, chị thật tâm muôn liên lạc với chị ấy sao?” Nữ cảnh viên hỏi, cô ấy không muốn Trần Niệm trong lúc nhất thời tìm đến rồi hai ba ngày sau lại đổi ý, chuốc thêm phiền phức cho người khác.
Trần Niệm gật đầu: “Nghĩ kỹ.”
Cô ta đã nghĩ suốt ba ngày nay rồi, cô ta đã nghĩ thật kỹ.
Cô ấy muốn ly hôn với Trương Siêu, muốn rời khỏi căn nhà đã không cho cô ta được hạnh phúc, cô ta muốn tự lo liệu cuộc đời mình.
Nếu như Hạo Hạo theo cô ta, cô ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi nó, nuôi nó trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn và lễ độ.
Còn nếu Hạo Hạo không theo cô ta… vậy coi như cô ta không có đứa con này.
Mặc dù sẽ rất đau khổ…
Nhưng thời gian chính là phương thuốc tốt nhất…
Tóm lại tốt hơn nhiều so với tình cảnh hiện tại.
Nữ cảnh viên nhìn được ánh mắt kiên quyết của Trần Niệm, trong lòng cảm khái: rốt cục bùn nhão này cũng có thể tạo thành hình.
Cô ấy vui vẻ tìm cho Trần Niêm cách thức liên lạc với Cảnh Nguyệt.
Trần Niệm lấy điện thoại lưu số của Cảnh Nguyệt: “Tôi có thể hỏi một chút cô này làm nghề gì được không?”
Nữ cảnh viên tưởng Trần Niệm lo lắng Cảnh Nguyệt không thể giúp được cô ta nên không giấu diếm, kể hết những thông tin gì mình biết được.
“Chị ấy họ Cảnh, tên Cảnh Nguyệt, là giáo sư khoa y của trường đại học thành phố Lô, cũng là pháp y của đội trinh sát hình sự, vì vậy nếu chị ấy đứng ra làm giám định thương tích cho chị thì rất đảm bảo.
Đúng rồi! Bạn trai chị ấy là một luật sư nổi tiếng; nếu như chị ly hôn ra tòa, chị ấy có lẽ cũng giúp được chị.”
“Trẻ như vậy đã là giáo sư đại học?” Trần Niệm tròn mắt ngạc nhiên.
“Chứ sao… Giáo sư Cảnh chính là tấm gương cho hội phụ nữ bọn tôi.”
“Ừm!” Trần Niệm càng nghe càng an tâm với quyết định ly hôn của mình.
Cô ta còn chưa đến 40, tương lai của cô ta còn dài, còn có rất nhiều lựa chọn.
Cô ta không nên giam mình trong địa ngục ấy.
Trần Niệm nhìn chằm chằm dãy sồ của Cảnh Nguyệt, muốn lập tức nói cho Cảnh Nguyệt nghe quyết định của mình… Nhưng cuộc gọi vừa reo lên một tiếng cô ta đã ngắt máy.
Cô ta nghĩ… hay là chờ cô ta đi du lịch về rồi bàn với Cảnh Nguyệt sau.
Cô ta cần phải có một trạng thái thật tốt để đối mặt với Cảnh Nguyệt.
*
Sở Từ bàn giao mọi thông tin có được từ phía nhà tù Kansai cho Cục trưởng Thành, vì việc này có liên quan đến MI9 và SCI nên Cục trưởng Thành và Sở Từ buộc phải đến Kyoto báo cáo.
Kyoto – Tòa nhà CIA – Phòng điều tra vụ án đặc biệt.
“Trưởng phòng điều tra là Ngôn Vũ, là con trai thứ hai của nhà họ Ngôn, một trong tứ đại tài phiệt.
Anh ta lớn hơn cháu mấy tuổi, được xác định sẽ là người nối nghiệp lão Nghiêm, là một nhân vật rất lợi hại.” Cục trưởng Thành nói với Sở Từ.
Sở Từ đã nghe từ lâu đại danh của Ngôn Vũ, học viên xuất sắc của học viện quân sự, đội trưởng đội lục quân đặc chiến, đạt ba bằng khen hạng nhất và hai bằng khen xuất sắc.
Anh ta chính là tấm gương của toàn bộ huấn luyện viên cùng các sinh viên trong trường cảnh sát.
Ngôn Vũ cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, từ đội đặc nhiệm được chuyển thẳng vào CIA, chưa đến 30 tuổi đã trở thành người nối nghiệp của lão Nghiêm, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vững trên vị trí cao của phòng điều tra.
Tuy chức danh ngang cấp cục nhưng Ngôn Vũ trực thuộc bộ chỉ huy quân sự, thuộc tiêu chuẩn nguyên thủ quốc gia.
Đang trong lúc nói chuyện cửa văn phòng đẩy ra, một người mặc quân phục xanh sẫm, khí chất ngời ngời tiến vào.
Người đàn ông trẻ tuổi cởi nón để lên giá treo, đi về phía Cục trưởng Thành, đưa tay: “Xin chào Cục trưởng Thành.”
Cục trưởng Thành đứng dậy bắt tay: “Xin chào, mấy năm không gặp lại khách sáo rồi!”
Ngôn Vũ mỉm cười, đưa mắt nhìn Sở Từ: “Vị này là…”
“Là đứa cháu trai vô dụng của tôi, Sở Từ, hiện đang là đội trưởng đội trinh sát hình sự, không so được với cậu.”
Ngôn Vũ quan sát Sở Từ một lúc, thái độ đúng mực: “Là cao thủ trong đội trinh sát hình sự của Bộ Công An, cháu muốn có cũng không được, chú Thành lại khiêm tốn rồi.”
Chờ đến khi Cục trưởng Thành và Sở Từ ngồi xuống, anh ấy mới nói tiếp: “Không biết vì sao hôm nay chú lại qua đây?”
“Cục trưởng Ngôn, lần này chúng tôi đến đây vì muốn tìm một ít thông tin bên phía nhà tù Kansai.” Sở Từ đưa tư liệu cho Ngôn Vũ: “Đây là văn kiện điều tra liên quan.”
Ngôn Vũ không nói tiếp, liếc mắt nhìn Sở Từ, ngữ điệu có phần lạnh nhạt: “Tôi đã đọc qua bản fax của Cục trưởng Thành, các anh muốn tìm hồ sơ liên quan đến phạm nhân nhà giam số 1.”
Sở Từ ngồi ngay ngắn nhìn thẳng Ngôn Vũ gật đầu: “Phải!”
“Rất xin lỗi, tất cả các hồ sơ có liên quan đến phạm nhân đều thuộc độ cơ mật cao của CIA, chỉ có cấp bộ trưởng mới có quyền kiểm tra.”
“Nhưng phạm nhân không phải là mọi người bắt được sao?” Sở Từ kiên quyết không từ bỏ cho dù Ngôn Vũ đưa lời từ chối.
“Nếu như tôi nói quản ngục nhà giam số 1 là King liệu cậu còn muốn xem không?” Ngôn Vũ hỏi ngược lại.
Sở Từ không do dự: “Có!”
“Xem ra cậu đã biết phạm nhân của nhà giam số 1 là ai.” Ngôn Vũ khẳng định.
Sở Từ không che giấu: “Từ một đường dây tôi có biết được vụ án liên quan đến King.”
Ngón tay thuôn dài của Ngôn Vũ gõ trên đầu gối tựa như đang suy nghĩ, qua một lúc lâu anh ấy đứng dậy ra bàn làm việc gọi một cuộc gọi nội bộ: “Mạch Quy, cô đến phòng làm việc của tôi.”
Tầm năm phút sau cách cửa lại được đẩy ra một lần nữa.
Lần này là một người phụ nữ.
Cô ta mặc chiếc đầm trắng, khoác áo dạ dài màu trắng, mái tóc dài đen ngang mông, mềm và mượt.
Làn da cô ta trắng như tuyết, mày liễu mắt hạnh, mặt trái xoan, đôi môi anh đào, đáy mắt trong vắt, tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
“Tô Mạch Quy, điều tra viên đặc biệt SCI.” Ngôn Vũ giới thiệu.
“Là Sở Từ, tôi biết!” Tô Mạch Quy đảo mắt nhìn Sở Từ nhẹ nhàng đáp lời.
“Nếu anh muốn biết tin gì có thể hỏi qua cô ấy, nhưng tôi nhất định phải có mặt ở đây.” Ngôn Vũ cường điệu.
Tô Mạch Quy liếc nhìn Ngôn Vũ cười gằn một tiếng, xoay người tính rời đi: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú cùng mọi người nói chuyện phiếm.”
Ngôn Vũ cũng không có ý định cản cô ta lại, khi Tô Mạch Quy ra gần đến cửa mới dừng lại, lạnh nhạt: “Tin tức hắn muốn truyền đạt với tôi, tôi đã nhận được, chỉ là một trò hề mà thôi.
Đội trưởng Sở nên trở về thì hơn.”
Nói xong Tô Mạch Quy bỏ đi.
“Mạch Quy là người duy nhất may mắn còn sống sót sau vụ của King, vì vậy cô ta đều rất bài xích những việc liên quan đến King.
Tên tội phạm trốn khỏi nhà tù Kansai có lẽ do King cố tình thả ra.
Hắn mắc chứng tâm thần phân liệt nặng, trong đó có một tính cách cực kỳ am hiểu thuật thôi miên; vì thế có lẽ một cảnh ngục đã bị hắn thôi miên rồi tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ.”
*
Đội trinh sát hình sự thành phố Lô.
Lý Linh Ninh học theo dáng vẻ của đội trưởng, đầu tiên cô ấy đứng quan sát Phùng Đức Hoa – chồng của Trương Lệ đang ngồi trong phòng thẩm vấn qua tấm gương một chiều.
Quan sát một lúc lâu Lý Linh Ninh mới cầm hồ sơ đi vào phòng thẩm vấn ngồi xuống đối diện Phùng Đức Hoa.
“Tên?”
“Phùng Đức Hoa.”
“Giới tính, tuổi, quê quán.”
…
Hỏi xong các câu hỏi cơ bản, Phùng Đức Hoa rất phối hợp trả lời.
“Lần cuối cùng anh gặp vợ mình là lúc nào?”
Phùng Đức Hoa lấy tay trái chống mặt, chớp chớp mắt: “Vào buổi tối hai ngày trước, chúng tôi cãi nhau một trận ầm ĩ, cô ta ra khỏi nhà.
Từ sau đó, tôi không gặp cô ta nữa.”
“Vợ anh mất tích tại sao anh không báo cảnh sát?”
“Tôi cho rằng cô ta tức giận qua nhà đồng nghiệp hoặc bạn thân ở mấy ngày… tôi đâu ngờ cô ta bị người ta giết…” Phùng Đức Hoa giải thích.
“Phùng Đức Hoa, hàng xóm đều nói anh là kẻ mê bài bạc, thiếu nợ đầy nhà, có nhiều lần còn muốn bán luôn cả vợ… đúng không?” Lý Linh Ninh đập bàn, quát.
Phùng Đức Hoa giật mình, đẩy người về sau, cách xa Lý Linh Ninh một chút mới lên tiếng: “Nhưng tôi đã bán đâu!”
“Vợ anh bị giết, anh không thấy đau khổ chút nào sao?” Nghe câu trả lời này của hắn, Lý Linh Ninh đột nhiên cảm thấy buồn.
“Hu hu hu… Đồng chí, cô nhất định phải bắt được hung thủ sát hại vợ của tôi… Đồng chí…” Phùng Đức Hoa lấy tay ôm mặt, giả vờ khóc.
Diễn một hồi hình như hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, còn biết lấy nước miếng chậm lên mắt.
Phùng Đức Hoa lăn lộn trên đất, lớn tiếng khóc than: “Vợ tôi chết rồi, tôi khổ quá, khổ muốn chết… Đồng chí ơi, tôi khổ muốn chết!”
“Phùng Đức Hoa!” Lý Linh Ninh tức điên.
“Người chết là vợ anh, anh còn có tâm trạng ở đây diễn trò, anh còn lương tâm không?!”
Phùng Đức Hoa bò dậy, phủi bụi trên người, ngồi lại ghế cười hì hì với Lý Linh Ninh: “Đồng chí cảnh sát xinh đẹp à, chị không hiểu nỗi bi thương của tôi thì thôi lại còn vu oan nói tôi không có lương tâm… Tôi có lương tâm hay không thì chị cứ đến sờ một cái chẳng phải sẽ biết rồi sao.”
Lý Linh Ninh từng tiếp xúc đủ loại người nhưng cô ấy chưa từng gặp người vô liêm sỉ như Phùng Đức Hoa, cô ấy tức đỏ cả mặt, chỉ vào mặt hắn nói không nên lời.
“Anh… Anh…”
Hàn Khiêm đang quan sát ở phòng bên cạnh nhận ra được Lý Linh Ninh đang bị cuốn vào tiết tấu của Phùng Đức Hoa, anh ấy lập tức đi vào phòng thẩm vấn ngăn lại.
“Được rồi! Trong Cục cảnh sát không được náo loạn.” Hàn Khiêm lạnh mặt nhìn Phùng Đức Hoa.
“Cô ra ngoài đi, giao việc thẩm vấn lại cho tôi.”
Lý Linh Ninh không nghe, cô ấy kéo ghế, trợn mắt nhìn Phùng Đức Khoa: “Không!”
Hàn Khiêm đành ngồi xuống bên cạnh Lý Linh Ninh, anh ấy liếc mắt nhìn bộ dạng đắc ý của Phùng Đức Hoa, hắn càng biểu hiện thái độ ngạo mạn thì thái độ của Lý Linh Ninh sẽ cuốn theo tiết tấu của hắn, không thể giữ được bình tĩnh.
Thế nhưng Hàn Khiêm thì không, anh ấy không dễ bị tức giận.
“Sau khi vợ anh bỏ nhà đi, anh ở đâu, làm gì, gặp ai, ai có thể chứng minh?”
“Cảnh sát, nghĩa là đồng chí đang nghi ngờ tôi giết vợ?” Phùng Đức Hoa hỏi ngược lại.
Hàn Khiêm đập mạnh bàn, lạnh lùng nhìn Phùng Đức Hoa: “Thành thật trả lời, anh ở đâu, làm gì, ai có thể chứng minh?”
Phùng Đức Hoa nhún vai: “Đánh bài ở hội quán Tiểu Phương.”
“Chỗ nào?”
“Đồng chí, tôi nói tôi ở hội quán Tiểu Phương, bà chủ ở đó có thể chứng minh, mấy người chơi với tôi có thể chứng minh hai ngày qua tôi đều ở đó.”
“Không hề rời đi?”
“Không!”
“Tên khốn cờ bạc!” Lý Linh Ninh mắng.
“Đồng chí xinh đẹp, cô dám mắng người? Tôi muốn kiện cô ta… Anh cảnh sát, cô ta dám mắng người dân.” Phùng Đức Hoa lu loa.
Hàn Khiêm liếc Lý Linh Ninh cảnh cáo, rồi quay sang Phùng Đức Hoa mỉm cười: “Cô ấy vừa nói gì?”
“Tên khốn cờ bạc.”
“Cô ấy có nói Phùng Đức Hoa là tên khốn cờ bạc không?” Hàn Khiêm hỏi.
Phùng Đức Hoa lắc đầu.
“Cho nên… cô ấy mắng anh à?”
Phùng Đức Hoa nhếch miệng, tựa lưng vào thành ghế: “Tôi không nói lại mấy người, tóm lại tôi không giết vợ, các người có nhốt tôi lại tôi cũng nói tôi không giết người!”
“Được rồi, cảnh sát chúng tôi biết tự tìm chứng cứ, nếu anh không làm chúng tôi sẽ không nghi oan cho anh, nhưng nếu anh có làm thì anh tuyệt đối chạy không thoát.”
“Ha ha ha… Vậy tôi sẽ chờ!” Phùng Đức Hoa đứng dậy, “Đồng chí… tôi có thể đi rồi chứ?”
“Đi!” Hàn Khiêm phất tay.
“Tạm biệt đồng chí xinh đẹp!” Phùng Đức Hoa tặng cho Lý Linh Ninh một nụ hôn gió rồi cười hì hì rời đi.
Chờ Phùng Đức Hoa đi rồi, Hàn Khiêm mới nghiêm mặt giáo huấn Lý Linh Ninh.
Lý Linh Ninh nào nghe lọt lỗ tai, lúc này cô ấy chỉ hận không thể chạy theo Phùng Đức Hoa đánh cho hắn một trận.
“Không cần nói nữa, tôi đến nơi làm việc của Trương Lệ, tôi không tin tên cặn bã đó vô tội.” Lý Linh Ninh đứng dậy, giận đùng đùng bỏ đi.
Hàn Khiêm thở dài, chẳng còn cách nào khác đành đi đến hội quán Tiểu Phương để kiểm chứng lời khai của Phùng Đức Hoa.
Người phụ nữ anh ấy thích, bắt quỳ anh ấy cũng chịu!.