Cơn Gió Đến Muộn

Chương 4


Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 4


Lời khai của bốn gia đình nạn nhân đều tương tự nhau: nạn nhân khi còn sống đều là người hiền lành, không hại ai, không có kẻ thù, tác phong sinh hoạt nghiêm túc, không có gút mắc vấn đề tình cảm, mong cảnh sát sớm ngày phá án, bắt được hung thủ trừng trị trước pháp luật.
Sở Từ nghe xong thấy nực cười, người nhà không chịu khai tỉ mỉ, cung cấp tin tức nửa thật nửa giả, chẳng phối hợp như vậy thì cảnh sát sớm phá án thế quái nào được.
Hiện tại đối tượng tình nghi duy nhất chính là người tài xế taxi Trương Đại Vĩ, ông ta nhanh chóng bị triệu tập về Cục Cảnh Sát, Sở Từ cầm giấy bút tự mình thẩm vấn: “Họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp.”
Người đàn ông trung niên tên Trương Đại Vĩ ngồi đối diện với Sở Từ, mặc một chiếc áo thun cotton màu xanh đã bạc màu, hơi cúi đầu, tinh thần uể oải: “Trương Đại Vĩ, 53 tuổi, là tài xế taxi.”
Sở Từ quét mắt nhìn huy hiệu được thêu trên ngực áo của ông ta, bên dưới là bốn từ Đại học Lô Thành kiểu thư pháp rất đẹp, anh hỏi tiếp: “Sáng hôm qua từ 7 giờ đến 9 giờ ông ở đâu?”
“Tôi ở bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam lấy thuốc cho con trai.” Trương Đại Vĩ bình tĩnh đáp lời.
Sở Từ đặt bút xuống, nhìn Trương Đại Vĩ: “Chúng tôi tìm thấy dấu vân tay của ông trong một mảnh thủy tinh bể tại sảnh bệnh viện.”
“À trong lúc lấy thuốc tôi không cẩn thận làm vỡ chai sữa.” Trương Đại Vĩ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Sở Từ, rồi lần nữa cúi đầu nhìn mặt bàn.

Phần thẩm vấn Trương Đại Vĩ cũng không thuận lợi, hỏi cái gì ông ta cũng trả lời nhưng nội dung giả giả thật thật, hình như đã luyện trước rồi, cách nói chuyện uể oải, bộ dáng như chỉ muốn được nằm ngủ ngay lập tức.
Sở Từ ra khỏi phòng thẩm vấn, theo thói quen sờ sờ bật lửa trong túi quần muốn hút một điếu nhưng nhớ ra đang cai thuốc lá nên lại cất bật lửa vào túi.
Tần Hàm thảy qua cho anh một thanh kẹo cao su: “Lão đại ăn cái này đi.”
Sở Từ liếc nhìn, là vị ô mai, anh do dự một hồi mới tháo vỏ bỏ vào miệng.
“Em đã điều tra gia cảnh nhà Trương Đại Vĩ, nhà có hai người, vợ mất sớm, có một người con trai đang học y.

Đầu năm nay mắc bệnh viêm gan, khá nặng.

Ngày hôm qua ông ta thật sự đến lãnh thuốc.

Mọi chi phí đều duy trì nhờ vào tiền chạy taxi.

Khi bọn em đến tìm ông ta, ông ta vừa giao ban, chuẩn bị về nhà ngủ.”
Tần Hàm vừa nói vừa nhìn Trương Đại Vĩ đã ngủ thiếp đi trong phòng thẩm vấn bằng ánh mắt thương cảm, anh ấy đưa ra phán đoán của mình: “Lão đại, em cho rằng ông ta không phải là hung thủ đặt bom.”
Sở Từ nhìn mấy vết xước trên cánh tay của Trương Đại Vĩ, không đáp lời Tần Hàm.

Anh nhớ trong báo cáo nghiệm thi Cảnh Nguyệt có đề cập trong móng tay của Vương Văn Hạo phát hiện một ít da và máu không thuộc về nạn nhân.

Anh dặn một cảnh viên không được vào quấy rầy Trương Đại Vĩ, cứ để ông ta ngủ một lát, sau đó anh quay sang Tần Hàm: “Cậu theo tôi qua phòng pháp y.”
Tần Hàm lập tức thu vẻ mặt đang thương cảm cho Trương Đại Vĩ lại, kêu to: “Em không đi, đánh chết em cũng không đi!”
Cả Cục Cảnh Sát đều biết Tần Hàm sợ nhất là sang phòng pháp y.
Sở Từ liếc anh ấy một cái, rồi bỏ đi.
Tần Hàm lập tức cứng người, líu ríu sau Sở Từ như chú chim cút tập đi, bước từng bước tập tễnh.

Vừa đi Tần Hàm vừa trách bản thân tại sao hôm qua lại đi nói xấu lão đại, lần này chắc chắn là bị đì chết.
Hai giờ chiều là thời khắc mặt trời tỏa nhiệt độ cao nhất nhưng trong phòng pháp y vẫn mang theo một luồng khí lạnh.

Sở Từ vẫn mặc chiếc áo thun ngày hôm qua, cánh tay lộ ra ngoài, gió lạnh thổi tới khiến anh nổi da gà.
Tần Hàm ôm chặt cánh tay Sở Từ, đi sát phía sau không dám náo loạn.
Theo yêu cầu của Sở Từ, Cảnh Nguyệt tìm thi thể của nạn nhân Vương Văn Hạo, cô mở tấm vải trắng, lộ ra gương mặt sưng phù, máu bầm tím, cô nói: “Người sống còn biết nói dối, biết ẩn giấu nhưng thi thể thì không.”
Cô đeo găng tay, cố gắng di chuyển cánh tay trái của Vương Văn Hạo, kéo ra ngoài rìa cho Sở Từ xem: “Rìa cánh tay của nạn nhân có dấu hiệu bị axit ăn.

Căn cứ vào độ ăn mòn có thể phán định vết thương xuất hiện trong khoảng 24 tiếng trước khi nạn nhân tử vong.

Phần mặt và bụng có xuất hiện máu tụ dưới da, tạo thành do các mạch máu bị vỡ; điều này cho thấy nạn nhân đã từng xảy ra ẩu đả tay chân trước khi chết, và ăn khớp với phần da cánh tay bị axit ăn mòn.”
“Những vết tích này không phải hoen tử thi sao?” Tần Hàm đứng sau lưng Sở Từ, ló đầu ra chỉ vào những vùng màu đỏ thẫm trên mặt và bụng của Vương Văn Hạo, hỏi.
Cảnh Nguyệt ngước cằm, liếc mắt nhìn Tần Hàm, rồi xê dịch thi thể của Vương Văn Hảo một chút, lộ ra phần lưng có hai vết màu đỏ tươi.

Cô lấy ngón tay bấm mạnh phần lưng tử thi, lên tiếng giải thích:
“Có ba điểm khác nhau cơ bản giữa vết hoen tử thi và máu bầm:
Thứ nhất là màu sắc.

Nạn nhân chết do trung độc cyanua, do vậy sau khi chết vết hoen màu đỏ tươi; còn trên bụng và mặt lại là màu đỏ thẫm, vết thương hình thành do lực tác động mạnh.
Thứ hai là vị trí.


Vết hoen thường xuất hiện ở vùng thấp của tử thi, khi bị tì đè sẽ phai đi; còn phần máu bầm có thể xuất hiện ở bất cứ vị trí nào trên cơ thể, vẫn giữ nguyên màu sắc khi bị tì vào.
Thứ ba là nguồn gốc.

Vết hoen tử thi tạo thành do máu bị ứ đọng, còn máu bầm là do ngoại lực chèn ép tạo thành, cảnh sát Tần hiểu không?”
Tần Hàm gãi gãi đầu, anh ấy cũng thuận miệng hỏi thế thôi, không ngờ giáo sư Cảnh lại giải thích cặn kẽ như vậy, đột nhiên anh ấy dâng lên cảm giác “Thụ sủng nhược kinh”.
Sở Từ thấy Tần Hàm một lúc lâu sau vẫn chưa đáp lời liền lấy mũi giày đạp nhẹ lên chân Tần Hàm, lặp lại: “Giáo sư Cảnh hỏi cậu hiểu chưa?”
“Dạ… Rồi… Rõ lắm rồi!” Tần Hàm la lên, gật đầu lia lịa.
“Có chỗ nào không hiểu anh cứ hỏi!”
Có lẽ vì thường hướng dẫn sinh viên nên đối với những người ham học hỏi tính kiên nhẫn của Cảnh Nguyệt rất cao, cô sợ Tần Hàm không hiểu nên dùng từ ngữ và phương pháp phân tích theo cách đơn giản nhất.
“Vâng, vâng!” Tần Hàm cuống quít.
Cảnh Nguyệt nói tiếp: “Từ kẽ móng tay của nạn nhân tôi tìm được phần da và máu không thuộc về người chết nên đã lấy đi xét nghiệm ADN, sẽ đối chiếu với kho dữ liệu của hệ thống công an.

Việc này hơi mất thời gian.”
Sở Từ im lặng một lát rồi lên tiếng hỏi: “Nếu như chúng tôi cung cấp mẫu máu để đối chiếu thì sao?”
“Trong vòng 6 tiếng sẽ có kết quả.” Cảnh Nguyệt đáp.
Sở Từ gật đầu, ra khỏi phòng giải phẫu vừa vặn gặp được Tân Yến và hai nghiên cứu sinh đang đến đổi ca cho Cảnh Nguyệt.
“Con trai của Trương Đại Vĩ tên gì?” Sở Từ dừng bước, quay sang hỏi Tần Hàm.
“Trương Đống.

Sao vậy lão đại?” – Tần Hàm thắc mắc.
Sở Từ không đáp lời Tần Hàm mà hỏi Tân Yến: “Trợ lý Tân có quen sinh viên nào học cùng trường tên Trương Đống không?”
“Trương Đống?” Tân Yến lặp lại cái tên này, cảm thấy hơi quen.
“À! Trương Đống! Cậu ấy là sinh viên xuất sắc, đang học năm tư khoa dược, là chủ tịch hội học sinh, chủ lực của đội bóng rổ trường em.


Cậu ấy còn đang dự tính thi lên nghiên cứu sinh của giáo sư Cảnh, có đến tìm em mượn sách.

Thế nhưng từ học kỳ hai không còn thấy đi học, chẳng biết có xảy ra chuyện gì hay không.” – Một nam nghiên cứu sinh trả lời.
Tân Yến bỗng nhiên nhớ ra, cậu ấy nhớ năm ngoái quả thật có một nam sinh dáng người dong dỏng cao chạy qua hỏi cách thức để có thể trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư Cảnh.
Cảnh Nguyệt sát trùng xong xuôi cũng bước ra khỏi phòng pháp y, nghe bọn họ đang nhắc đến cái tên Trương Đống, cô cũng có chút ấn tượng: “Giáo sư Từ bên khoa dược có đề cử cậu ấy với tôi, nói với tôi đây là một sinh viên rất chăm chỉ thật thà, tôi đã từng đọc qua thành tích học tập của cậu ấy, rất tốt!”
Yêu cầu của Cảnh Nguyệt khá nghiêm ngặt, một người có thể khiến cho cô đưa ra được nhận định như vậy cho thấy thành tích cũng rất đáng nể.
Sở Từ nghe xong chỉ im lặng, rồi đột nhiên hỏi Cảnh Nguyệt một vấn đề.
*
3 tiếng sau.
ADN của Trương Đại Vĩ và mẫu ADN của vật chứng lấy từ cơ thể của nạn nhân Vương Văn Hạo đều hoàn toàn đồng nhất.
Sở Từ một lần nữa đi vào phòng thẩm vấn.
Trương Đại Vĩ đã tỉnh ngủ, tinh thần của ông ta cũng tốt hơn một chút, trông thấy Sở Từ và Trần Thần đi vào, ông ta gật đầu chào.
Sở Từ kéo ghế ngồi xuống đối diện Trương Đại Vĩ, cầm hai phần báo cáo đặt trước mặt ông ta: “Một là vân tay thu từ mảnh thủy tinh ở sảnh bệnh viện, cái kia là kết quả ADN lấy được từ kẽ móng tay của Vương Văn Hạo, qua kiểm tra tất cả đều thuộc về ông.”
Sở Từ chỉ vào vết cào trên cánh tay của Trương Đại Vĩ: “Hay ông đợi chúng tôi giám định vết thương này so sánh với móng tay của Vương Văn Hạo thì ông mới chịu khai thật?”
Trương Đại Vĩ thở hắt ra một hơi: “Axit là tôi tạt, bom cũng do tôi đặt.

Sáng hôm qua vốn dĩ không phải tôi đi lấy thuốc, mà là đi giết người.

Tôi muốn giết đám khốn hại người Vương Văn Hạo đó.”
“Vì Trương Đống con trai của ông?” Sở Từ lên tiếng hỏi.
Trương Đại Vĩ ngẩng đầu nhìn Sở Từ, tròng mắt đỏ ngầu, ông ta mở miệng hỏi: “Có thể cho tôi một điếu thuốc được không?”
Sở Từ ra ngoài tìm người lấy thuốc lá cho Trương Đại Vĩ.
Ông ta tìm bật quẹt một lúc lâu vẫn không thấy, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, giọng nói khàn khàn, mái tóc bạc hơn một nửa, gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn không giống với người đàn ông chỉ mới năm mươi tuổi.

Ông ta lại hỏi Sở Từ: “Có quẹt không?”
Sở Từ lấy bật lửa ra đốt thuốc cho ông ta.
Trương Đại Vĩ hút hai hơi, môi run run: “Tiểu Đống vốn định sẽ không về ăn tết.

Thằng bé nói với tôi muốn ở trường ôn bài.


Nó bảo muốn trở thành nghiên cứu sinh của một nữ giáo sư nào đó rất giỏi trong trường, tương lai cũng muốn là một pháp y giống cô ấy, giúp người bị hại lấy lại công bằng.”
“Vậy mà, thằng bé vẫn trở về.

Nó sợ tôi một mình cô quạnh, ngày 29 tháng chạp nó ngồi ghế cứng xe lửa hơn mười bảy tiếng về ăn tết cùng tôi… Tôi trách nó phải cố gắng học, về nhà làm gì.

Tết năm nào chả có, tết nào chẳng giống nhau.

Tiểu Đống trả lời tôi việc học hành, tri thức cả đời học cũng không hết, nhưng cùng người thân vui vẻ lại có hạn.” Viền mắt ông ta ngấn lệ, ông ta nhìn Sở Từ, khoa tay: “Đúng rồi, Tiểu Đống dùng tiền học bổng mua cho tôi chiếc áo này nè, dày lắm, bỏ ra cả trăm tệ, mặc thật ấm áp.”
“Mẹ Tiểu Đống mất sớm, hai bố con tôi nương tựa nhau mười mấy năm nay.

Nó từ nhỏ đã nghe lời, lại hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi xin tôi mua đồ chơi như những đứa con nít khác.

Việc học tập của nó tôi cũng chẳng cần bận tâm, từ cấp hai đã có học bổng, lần nào họp phụ huynh đều được các giáo viên tuyên dương, mấy vị phụ huynh khác nhìn tôi bằng cặp mắt ước ao… Trương Đại Vĩ tôi chưa từng được đi học, cũng chẳng có của cải, lại không có cống hiến cho xã hội nhưng có được đứa con trai như Tiểu Đống chính là niềm kiêu hãnh nhất của đời tôi!”
“Thế nhưng… đồng chí cảnh sát, cậu nói xem đứa con trai của tôi tốt đến như thế, vậy mà… Mẹ kiếp… Đi khám cảm cúm hai lần ở bệnh viện lại mắc viêm gan?!!!”
Điếu thuốc của Trương Đại Vĩ đã đốt hết, ngọn lửa cháy đến tay nhưng ông ta không cảm thấy nóng, nước mắt giàn dụa, không thể thốt thành lời.
Sở Từ lẳng lặng lắng nghe, tựa như một hốc cây cổ thụ.
Sự việc không khác với suy đoán của anh là bao.
Trương Đống bị cảm, đến bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam truyền dịch nhưng thuốc mà bệnh viện cung cấp xảy ra vấn đề khiến gan thận của Trương Đống bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến mắc bệnh viêm gan rất nặng.
Chuỗi ngày sau đó của Trương Đống chính là nghỉ học nằm trên giường bệnh chờ có tiền để cấy ghép gan.
“Ông có kiện không? Tìm viện trưởng hoặc cơ quan có thẩm quyền để khiếu nại?” Trần Thần siết chặt cây bút trong tay, tức giận.
“Kiện? Khiếu nại???” Trương Đại Vĩ nở nụ cười châm biến, đã không còn muốn nhắc đến con đường ông ta đã đi suốt nửa năm qua nữa rồi.
Ông ta năm lần bảy lượt đến bệnh viện kiện tụng.
Nhưng mà… bánh xe ông ta bị người ta đâm thủng lốp, nhà bị ném đá vỡ kính, bị trùm bao bố đánh, bị hành khách khiếu nại suýt chút nữa mất luôn công việc, bị tạm giam, bị gãy ba cái xương sườn, điếc một bên tai, vết thương nhỏ vết thương lớn không chỗ nào là không có.
Ông ta… chỉ còn lại nửa cái mạng.
Làm sao ông ta còn dám kiện?
Làm sao ông ta còn dám kêu oan?
“Đồng chí! Tôi nhận tội, mọi người không cần điều tra, bom là do tôi ném, các anh cứ bắt tôi đi! Nhưng đám người khốn kiếp trong bệnh viện kia đã hại chết bao nhiêu mạng người, bọn chúng chết cũng không hết tội.” Trương Đại Vĩ lau nước mặt, giơ hai tay ra trước mặt Sở Từ.
Sở Từ đứng lên nhìn xuống Trương Đại Vĩ, giọng nói trầm ấm vang lên: “Ông ngồi tù, Trương Đống phải làm sao bây giờ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.