Cơn Gió Đến Muộn

Chương 35


Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 35


Tại nơi ở của Khang Thanh đã tìm thấy được thuốc ngủ, bộ dụng cụ xăm hình, chiếc bút máy cũ, dây chuyền… Sau khi xét nghiệm những vật chứng này đã tìm được vân tay và DNA lần lượt của Triệu Nguyên, Phạm Thừa, Trần Khải Nhất và Lê Hựu.

Hung thủ vụ án tự sát liên hoàn, Khang Thanh sa lưới.
Sở Từ cầm báo cáo xét nghiệm của khoa giám chứng đi vào phòng thẩm vấn.
Toàn đội trinh sát hình sự tập trung qua ô cửa kính một chiều ở phòng quan sát bên cạnh, chờ xem cuộc tranh tài cuối cùng.
Khang Thanh vẫn mặc chiếc đầm trắng, cánh tay bị thương đã được băng bó, hai tay bị còng, cô ta nằm nhoài trên bàn, đôi mắt thỉnh thoảng đảo nhẹ, nét mặt ung dung.

Nhìn thấy Sở Từ, cô ta lập tức ngồi thẳng dậy, trông có vẻ rất hưng phấn.
Rầm…
Sở Từ ném mạnh báo cáo xét nghiệm lên bàn, trước mặt Khang Thanh: “Cảnh sát đã xét nghiệm ra vân tay và vết máu của Triệu Nguyên trên lọ thuốc ngủ, lọ thuốc này được tìm thấy ngay trong nhà cô, lần này cô không thể thoát tội.”
Khang Thanh dùng cánh tay không bị thương lật xem báo cáo, phối hợp trả lời: “Là tôi giết Triệu Nguyên.”
Cô ta tiếp tục chỉ vào ảnh của các nạn nhân trên bàn: “Mấy người này là do tôi ám thị bọn họ tự sát.”
Sở Từ tựa lưng vào thành ghế chờ Khang Thanh nói tiếp.
“Lê Hựu vốn là người có khuynh hướng tự sát từ lâu.

Đồng chí cảnh sát xem, dựa vào sự giúp đỡ của tôi mà dân mạng bây giờ ai cũng thương cảm cô ta, chẳng còn ai để ý đến chuyện cô ta chưa kết hôn đã có con.” Khang Thành hớn hở, “Cậu nam sinh đáng thương Trần Khải Nhất lại càng phải cám ơn tôi, không nhờ tôi trường học và xã hội chẳng ai thèm quan tâm đến cậu ta.

Tôi thay cậu ta đòi lại công đạo, giúp cậu ta thoát khỏi xã hội ăn thịt người này, cậu ta phải cám ơn ngược lại tôi.”
Sở Từ quan sát trạng thái kích động của Khang Thanh, anh nở nụ cười khinh khi: “Cô đã trở thành Đấng Cứu Chuộc của bọn họ, vậy tại sao còn chọn tự sát, cô không muốn cứu người nữa à?”
Sắc mặt Khang Thanh trắng bệch, phản bác: “Tôi chỉ vâng theo ý của Chúa, tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, tôi phải trở bên Chúa.”
“A!!!” Sở Từ cười gằn.
“Cô đang bạo biện cho sự tự ti của mình.

Khang Thanh, cô chỉ muốn truyền sự áp bức trong công việc của mình lên một nhóm người đang chịu sự tổn thương về mặt tâm lý.


Cô lợi dụng nỗi đau của họ để đắp nặn lên sự vĩ đại của bản thân.

Thật ra cô cũng chẳng khác gì bọn họ.

Từ bé mẹ con cô bị người cha vứt bỏ, năm cô 10 tuổi mẹ cô tái giá, không lâu sau mẹ cô sinh con, cô biến thành một đứa con ghẻ, không một ai quan tâm.

Lên đại học, cô càng bình thường hơn, học hành trung bình, cũng không xinh đẹp, thậm chí suốt bốn năm đại học cũng chẳng mấy người biết đến tên cô.

Sau khi tốt nghiệp, cô một lòng muốn trở thành một phóng viên mảng xã hội nhưng người ta lại đẩy cô qua mảng giải trí.

Cô không phục, không can tâm, muốn làm một chuyện gì đó để mọi người chú ý đến tài năng của cô.

Thế nhưng, cô thật sự quá bình thường.

Đồng nghiệp không ai muốn làm bạn với cô, chủ biên quên mất cô, trong bộ phận mấy năm bị người ta coi như không khí….

Như vậy, cô dựa vào điều gì để cứu độ người khác?!”
“Không, anh nói bậy, tôi là con của Chúa.

Chúa giao cho tôi nhiệm vụ cứu chuộc bọn họ, giúp bọn họ thoát khỏi đau khổ thế gian.” Khang Thanh kích động hét lên.
Sở Từ viết những cái J, F, E, C, L, K xuống.

6 chữ cái phóng to trước mặt Khang Thanh, tiếp tục đập vỡ phòng tuyến của cô ta: “Đừng tự lừa gạt bản thân.


Khang Thanh, hãy thừa nhận cô chỉ là một người bình thường, một con người bình thường và xuẩn ngốc! Cô xem đi, ngay cả kế hoạch mưu sát liên hoàn này cũng là do người khác nghĩ giúp cô… Đúng không? Người đó dạy cô cách thức ám thị tâm lý, làm sao thôi miên, làm sao có thể nói chuyện được với nạn nhân, thậm chí còn dạy cô lưu lại những chữ cái tại hiện trường.

Thế nhưng cô biết được những chữ cái này có ý nghĩa gì không?”
“Dĩ nhiên tôi biết.

Từng chữ cái đại diện cho họ của nạn nhân, chính là do tôi nghĩ ra, là do tôi!” Khang Thanh đột nhiên đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Từ.
“Cô có vẻ không muốn nói chuyện nữa!”
Sở Từ thu lại tờ giấy, đứng dậy đi ra cửa, anh quay sang Hàn Khiêm: “Cậu thông báo truyền thông tất cả các tin tức trên mạng đều không chính xác, trong đoạn clip Lê Hựu có con riêng xuất hiện một người đàn ông, người đó mới chính là hung thủ vụ án tự sát liên hoàn thật sự.

Khang Thanh là người bị hại, đang được cảnh sát bảo vệ.”
Mặt Hàn Khiêm nói dối không biến sắc: “Vừa hay phóng viên cần thông tin chính thức của cảnh sát, để em đi thông báo.”
“Không phải! Tôi mới là người phát tán clip, tất cả đều do tôi giết, các người dựa vào đâu dám nói dối với truyền thông!” Khang Thanh ầm ĩ, muốn xông lên tóm lấy Hàn Khiêm, không quan tâm chân bị trói vào ghế.
Đi được hai bước cả Khang Thanh và chiếc ghế đổ sầm trên mặt đất, chống cánh tay bị thương khiến nó tiếp tục rỉ máu.
Khang Thanh không quan tâm đến tình hình hiện tại, không ngừng kêu la Hàn Khiêm dừng lại.
Sở Từ đứng ngoài cửa lạnh mặt nhìn Khang Thanh, chờ Khang Thanh kêu la mệt mới lên tiếng: “Bây giờ muốn nói chưa?”
“Chỉ cần anh nói với phóng viên tôi mới là hung thủ lên kế hoạch cho án mạng liên hoàn này.”
Sở Từ ngồi lại vào ghế, từ tốn: “Để xem cô chuẩn bị nói những gì.”
Khang Thanh rốt cục ra quyết định: “Chỉ cần anh nói với phóng viên tôi là hung thủ, tôi sẽ khai tất cả những gì mình biết.”
Sở Từ ngoắc ngón tay về phía cửa kính, lập tức hai cảnh viên tiến vào nâng Khang Thanh dậy, ngồi vào vị trí.
Ánh đèn trong phòng thẩm vấn sáng rực đổ bóng xuống hai dáng người một thấp một cao.
Hàn Khiêm hoàn thành vai diễn, đi sang phòng bên cạnh quan sát Sở Từ thẩm vấn.
Lý Linh Ninh tóm lấy tay Hàn Khiêm: “Cậu và đội trưởng vừa diễn trò gì?”

Hàn Khiêm quan sát nét mặt Khang Thanh sau khi bị đánh bại, rồi thu hồi tầm mắt, anh ấy lấy tay chỉ vào đầu Lý Linh Ninh, hận không thể rèn sắt thành kim: “Đầu óc của cậu chỉ tò mò mấy chuyện vớ vẩn này thôi phải không.”
Tuy rằng ghét bỏ nhưng Hàn Khiêm vẫn kiên nhẫn giải thích cho Lý Linh Ninh, “Sau khi Lê Hựu mất tích, đội trưởng đã biết được Khang Thanh sẽ là mục tiêu cuối cùng của vụ án tự sát liên hoàn này… Chỉ là đội trưởng không xác định được cô ta dùng phương thức tự sát nào.

Do đó, đội trưởng yêu cầu tôi phải theo dõi sát sao Khang Thanh.

Mãi cho đến khi chúng ta phát hiện quyển sách Cuộc Thảm Sát Nam Kinh tại hiện trường của Lê Hưu, đội trưởng mới biết được Khang Thanh sẽ tự sát bằng súng.

Tích cách Khang Thanh rất tự ti, nội tâm luôn mong muốn thu nhận được sự quan tâm của mọi người nên đội trưởng và tôi phối hợp giăng bẫy.

Tôi cố tình tiết lộ tin tức Lê Hựu tự sát với giới truyền thông, dẫn dắt một phần dư luận chú ý vào đoạn clip để toàn bộ sự chú ý của cộng đồng mạng sẽ tập trung vào Khang Thanh, từ đó thỏa mãn ước mong của cô ta.”
“Hóa ra chính cậu là người tiết lộ thông tin cho giới truyền thông… Tôi biết ngay… chứ làm sao bọn họ có thể nhận được tin nhanh như vậy!” Lý Linh Ninh kết luận.
Những người khác cũng chăm chú nghe Hàn Khiêm giải thích.
“Cô ta luôn ước thu hút được nhiều người quan tâm, làm sao cô ta chịu tỉnh ngộ khi chưa đạt được vọng tưởng.

Vì vậy, coi như đây là điều kiện đàm phán, cô ta sẽ khai ra người đứng sau giúp cô ta bày ra kế hoạch này.”
“Khoan đã… Ý của cậu là…!Sau lưng Khang Thanh còn có một hung thủ, người này chính là kẻ đã giết chết Liễu Yên?” Lý Linh Ninh cau mày.
“Nửa đúng, nửa sai!” Hàn Khiêm trả lời, “Sau lưng Khang Thanh xác thực là còn một người, nhưng cũng không phải là hung thủ giết chết Liễu Yên.”
“Ái cha… Cậu càng nói càng rối… Cậu nên nói thẳng cho tôi nghe xem rốt cục có bao nhiêu hung thủ đi!” Lý Linh Ninh lắc lắc đầu, cô ấy càng ngày càng mơ hồ.
Mấy ngày không ngủ cô ấy đã mất đi năng lực phán đoán.
“Suỵt… Nhìn vào trong đi!” Chu Huyền lên tiếng.
Khang Thanh im lặng một lúc lâu, cánh tay vẫn còn chảy máu: “Đồng chí nên gọi bác sĩ cầm máu cho tôi trước.”
“Không phải cô muốn tự sát à… Chảy máu đến chết không phải hợp ý cô sao?” Sở Từ lạnh nhạt, “Huống chi chút xíu máu ấy cũng không chết được.”
Khang Thanh tròn mắt ngạc nhiên nhìn Sở Từ: “Anh là cảnh sát, tại sao anh có thể bỏ mặc sự sống chết của tôi.”
Sở Từ cười cười, quét mắt nhìn Khang Thanh: “Cô nên vui vì tôi là cảnh sát, chứ nếu không loại người như cô…”
Sở Từ không nói tiếp, ánh mắt lạnh lùng của Sở Từ khiến cô ta không rét mà run, đáy lòng bắt đầu sợ sệt.
“Khoảng ba tháng trước, trong lúc tôi vẫn đang âm thầm điều tra tin dược phẩm bẩn của Kim Việt Thanh thì một người đàn ông có khẩu âm người Anh tìm đến tôi…” Khang Thanh bắt đầu khai.
“Người đàn ông tên gì, tướng mạo ra sao?” Sở Từ nheo mắt, tay trái đang đặt trên đùi vô thức siết chặt, tay phải cầm bút viết xuống.
Khang Thanh lắc đầu: “Tôi không biết, hắn luôn quay lưng về phía tôi, hắn rất cao khoảng 1m9, mặc áo khoác nâu đậm, tóc vàng, giọng nói sắc bén.”

Khai xong toàn bộ những gì mình biết, bản thân Khang Thanh cũng nghi ngờ: “Tôi muốn biết vì sao anh có thể đoán được có người giúp tôi lên kế hoạch vụ án liên hoàn này?”
“Phác họa tâm lý của cô và hung thủ trong vụ án Kim Việt Thanh hoàn toàn không phù hợp.”
“Có ý gì?”
“Hung thủ giết Kim Việt Thanh là một cao thủ IT, cô thì không.” Sở Từ chỉ nói ra một điểm, anh cũng không có hứng thú giải đáp toàn bộ thắc mắc của cô ta.
Anh đứng dậy kết thúc quá trình thẩm vấn Khang Thanh, vo tròn tờ giấy rồi cầm lấy nhanh chân ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Đồng chí cảnh sát, anh phải nhớ đáp ứng điều kiện của tôi!” Khang Thanh nhắc nhở.
Sở Từ ra khỏi phòng, một cảnh sát hình sự giao cho anh một lá thư: “Đội trưởng, thư của anh ạ!”
Sở Từ kiểm tra phong thư, gửi từ thành phố Lô, không có địa chỉ người gửi, phong thư là loại phổ biến.
Anh mở phong thư, rút lá thư ở bên trong, giấy viết thư là loại bình thường, trên giấy chỉ viết duy nhất một từ.
Judge (Thẩm Phán).
Sở Từ cứng người, làm như không có chuyện gì xảy ra, anh nhét thư lại vào trong túi quần, đi thẳng đến văn phòng của Cục trưởng Thành.
Anh giao lời khai của Khang Thanh và toàn bộ suy đoán của mình cho Cục trưởng.
“Cháu chắc chắn?”
Sở Từ cầm tờ giấy bị vo viên, vuốt thẳng nếp rồi đưa cho Cục trưởng Thành: “Đây là sáu chữ cái J, F, E, C, L, K, xuất hiện trong vụ án tự sát liên hoàn, dùng 35 vẫn mẫu quy đổi sang hệ thuật toán thập phân ta có 10, 21, 04, 07, 05 ứng với các ký tự là J-U-D-G-E.”
Sở Từ khẳng định: “Cục trưởng Thành, Kim Việt Thanh và Khang Thanh đều tiếp nhận kế hoạch phạm tội của hắn.

Hắn đã vượt ngục.”
Hung thủ vụ án “Judge” hai năm trước đã trốn thoát khỏi nhà tù Kansai.
Cục trưởng Thành liếc nhìn tờ giấy nhăn nheo ở trên bàn, lập tức cầm điện thoại: “Chú lập tức gọi cho bên trại giam Kansai* để kiểm chứng.”
Sở Từ gật đầu, đứng trước bàn làm việc của ông chờ kết quả.
10 phút sau, Cục trưởng nhận được báo cáo.
“Bên phía nhà giam Kansai thông báo khoảng ba tháng trước xác thực xảy ra một cuộc bạo loạn, năm nhân viên cai ngục tử vong nhưng không có tội phạm nào vượt ngục thành công.”
Sở Từ lắc đầu: “Cháu đi Kansai* một chuyến.”
“Được!”
– – – – – –
* Kansai là tên D tạm dịch từ raw, nếu vụ án sau có nhầm tên D sẽ sửa lại sau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.