Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 17
Không biết ai là người khởi xướng, nhưng cứ đến 8 giờ tối sẽ tắt đèn, thắp nến để cầu phúc cho các nạn nhân vô tội thiệt mạng trong vụ nổ 713 và những nạn nhân qua đời vì thuốc kém chất lượng của bệnh viện.
Người này lan qua người kia.
Hai ba ngày sau đã bao trùm cả thành phố Dương.
Đúng 8 giờ.
Cả thành phố rơi vào bóng đêm.
Từng ngọn nến tượng trưng cho ánh sáng công lý chiếu sáng màn trời tăm tối.
Sở Từ cùng mọi người bước ra khỏi Thúy Hiên Cư ngắm nhìn ánh nến phủ khắp thành phố, trông như một quả cầu lửa phát sáng, trong lòng dạt dào cảm xúc, cảnh đêm trước mắt họ còn lấp lánh hơn dải ngân hà.
Hi vọng mãi mãi trường tồn, chính nghĩa không quỵ ngã.
Bởi vì bọn họ là cảnh sát nhân dân
*
Cảnh Nguyệt lái xe đưa các sinh viên của mình về nghỉ trước, sau đó chở Hứa Mặc Bạch về khách sạn.
Dọc đường đi Cảnh Nguyệt không lên tiếng, Hứa Mặc Bạch rất hưởng thụ cảm giác chiến tranh lạnh này của bạn gái.
Anh ta quen biết Cảnh Nguyệt gần ba năm, hai người chưa từng giận hờn.
Nói dễ nghe là tình cảm hài hòa, nói khó nghe chính là không có cảm xúc mãnh liệt.
Anh ta thật sự rất có tình cảm với Cảnh Nguyệt, nhưng vì tâm lý của cô có chút vướng mắc nên dù chỉ là một cái nắm tay cũng có phần bài xích.
Hứa Mặc Bạch tự nhận mình là quý ông, trước khi quen nhau Cảnh Nguyệt cũng đã nói rất rõ ràng và anh ta đã đồng ý.
Bây giờ cho dù không thích cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải tiếp nhân mối quan hệ đơn phương này.
Lần đầu tiên bị nữ thần chiến tranh lạnh chỉ kéo dài được hai tiếng, Hứa Mặc Bạch liền buông vũ khí đầu hàng.
Anh ta viện cớ dừng xe hút thuốc, lén mua đóa hồng bán ở ven đường để tạ tội.
“Tiểu Nguyệt, đừng giận nữa được không?” Một tay Hứa Mặc Bạch chống ở cửa xe, một tay đưa nhành hoa đến vị trí ghế lái của Cảnh Nguyệt, giọng điệu dỗ dành một cô bạn gái đang cố tình gây sự.
Cảnh Nguyệt lãnh đạm nhận lấy, rồi tiện tay vứt xuống hàng ghế phía sau, mắt nhìn ra Hứa Mặc Bạch đứng ở bên ngoài xe, thờ ơ: “Hút thuốc xong chưa, mai em còn có việc.”
Nghĩa là… Mau lên xe đi!
Cảnh Nguyệt đặt vé máy bay chiều mai về thành phố Lô.
Trước khi đi cô cần đến thăm Trương Đống lần nữa.
Vì vậy, sau khi đưa Hứa Mặc Bạch về khách sạn, cô lái xe về phải chuẩn bị đầy đủ tư liệu về vụ án 713 để ngày mai giao lại cho Cục Cảnh Sát.
“Tiểu Nguyệt…” Hứa Mặc Bạch tháo mắt kính, nhìn Cảnh Nguyệt đầy chân thành.
Cảnh Nguyệt quét mắt nhìn anh ta, rồi nổ máy… Nghĩ đến chuyện đính hôn, tay cầm bánh lại chợt cứng lại, lên tiếng hỏi: “Tại sao anh lại nói tháng sau đính hôn?”
Hứa Mặc Bạch cân nhắc cách dùng từ làm sao để Cảnh Nguyệt không thể từ chối: “Tiểu Nguyệt, chúng ta quen nhau ba năm, tuổi tác của chúng ta bây giờ không còn nhỏ.
Anh đã đến thăm hai bác, hai bác cũng ngỏ ý muốn anh nhanh chóng tính đến chuyện này.
Em không thích kết hôn, vậy chúng ta cứ đính hôn trước.”
Cảnh Nguyệt lặng im không nói.
Hứa Mặc Bạch phủ tay lên bàn tay cô, dịu dàng: “Hai bác luôn mong ước em có một ngôi nhà hoàn chỉnh của riêng mình.”
Có hai chiếc đèn đường bị hư mất, phía trước là một vùng tối.
Trong xe rơi vào bóng đêm.
Hứa Mặc Bạch không nhìn ra được nét mặt có phần lo lắng của cô.
Xe hơi nhanh chóng chạy qua đoạn đường tối, trong xe lại sáng trở lại.
Cảnh Nguyệt gật đầu, trả lời vọn vẻn một chữ: “Được!”
Nếu như không phải Cảnh Nguyệt đang lái xe, anh ta muốn ôm chầm lấy cô.
“Tiểu Nguyệt, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.” Hứa Mặc Bạch hứa hẹn.
Cảnh Nguyệt nhìn phía trước, nhạt nhẽo đáp: “Ừm!”
*
Ngày hôm sau trời vừa sáng Cảnh Nguyệt đã đến Cục Cảnh Sát giao toàn bộ tài liệu vụ án 713 cho Cục trưởng Diệp, sau đó chào tạm biệt mọi người.
Cảnh Nguyệt dù là người lãnh đạm, không giỏi giao tiếp nhưng rất chuyên nghiệp; dù đó có phải là sinh viên của cô hay không, một khi có thắc mắc cô đều kiên nhẫn giải thích, đám chim cút trong đội hình sự đều rất thích cô.
“Giáo sư Cảnh rảnh thì đến thành phố Dương chơi nhé!” Mắt Trần Thần lựng đỏ, chạy lên ôm chầm lấy Cảnh Nguyệt, nghẹn ngào: “Giáo sư Cảnh, bọn em sẽ nhớ chị lắm!”
Cảnh Nguyệt đứng đờ người, cô không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, cô giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Trần Thần theo bản năng, giọng dịu dàng: “Tôi cũng nhớ mọi người!”
Những người anh hùng ở đầu chiến tuyến.
Mặt trời chói chang, không gợn chút mây, trời trong như ngọc.
Có cơn gió nhẹ thổi ngang qua, cành lá đung đưa, tiếng ve sầu râm ran.
Sở Từ đưa tay che ánh sáng chói mắt, than thầm: Trời thật đẹp, thích hợp nói lời tạm biệt!
Cảnh Nguyệt chào từng người trong đội hình sự, cuối cùng đến trước Sở Từ, ánh mắt trong veo: “Tạm biệt đội trưởng Sở!”
Sở Từ lấy một hộp kẹo cao vị ô mai trong túi quần, lấy ra hai viên bỏ vào miệng, xoay người đi về hướng xe của mình.
Thấy Cảnh Nguyệt không đi theo, anh quay đầu vẫy tay: “Không phải tính qua nhà Trương Đống sao, tôi đi cùng giáo sư Cảnh.”
Không đành lòng ly biệt, muốn tiễn thêm đoạn đường.
Sở Từ cụp mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đắng ngắt, vị đắng của tương tư.
Tự dung anh nhớ tới một câu:
Cả đời nào biết đến tương tư,
Mới thấu được tương tư, liền bị tương tư hại.(1)
(1) trích trong Chiết Quế Lệnh – Xuân Tình của Từ Tái Tư
Cảnh Nguyệt cho rằng Sở Từ tìm Trương Đống vì vụ án Trương Đại Vĩ nên không từ chối, cầm một xập tài liệu lên xe của Sở Từ.
Lần này Trương Đống trông tốt hơn trước, cậu ấy không còn trốn trong phòng ăn năn hối hận mà đang ngồi trên chiếc ghế bành đọc sách, tắm nắng.
“Trương Đại Vĩ hại người là có tội, nhưng xét thấy vụ án phát sinh đều có nguyên nhân của nó nên gia đình Vương Văn Hạo không truy cứu, Viện Kiểm Sát quyết định không truy tố Trương Đại Vĩ, ngày mai cậu có thể đến đón ba mình về.” Sở Từ báo tin cho Trương Đống.
Trương Đống không tin vào tai mình, vui sướng tột độ: “Đội trưởng Sở, anh nói thật không, ba em không phải ngồi tù sao?”
Sở Từ gật đầu.
“Giáo sư Cảnh, giáo sư nghe thấy không, đội trưởng Sở nói ba em không cần ngồi tù.” Đây là tin tức tốt lành nhất từ lúc cậu ấy ngã bệnh cho đến giờ.
“Tôi nghe thấy rồi!” Cảnh Nguyệt mỉm cười gật đầu.
“Tuy nhiên, cậu nhớ khuyên ba mình từ nay đừng hành động lỗ mãng.
Mọi người phải tin tưởng có cảnh sát, có chính phủ, công lý không bao giờ là muộn!” Sở Từ nhắc nhở.
“Vâng ạ!”
Cảnh Nguyệt đưa một tập tài liệu cho Trương Đống, động viên: “Bệnh viện và công ty Trường Sinh sẽ chịu toàn bộ chi phí chữa bệnh của cậu.
Cậu cố gắng dưỡng bệnh, sau khi mạnh khỏe đến thi làm nghiên cứu sinh của tôi.”
Trương Đống nhận một xấp tài liệu nặng trịch, nước mắt rơi lã chã.
Ai nói đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa chạm đến đau thương của họ.
Còn Trương Đống cảm thấy đây là nước mắt của sự sung sướng.
Rời khỏi nhà Trương Đống, Sở Từ rủ Cảnh Nguyệt cùng anh đến một nơi.
Là một nghĩa trang cách Trương Gia thôn không xa.
Đây là nơi an táng tất cả những người bị hại do dược phẩm kém chất lượng.
Từng nấm mồ xếp sát bên nhau, không được xây dựng cầu kỳ, chỉ là một nắm đất cùng bia mộ khắc tên, năm sinh, năm mất.
Có mộ có nến, có hoa; có mộ hoa đã héo khô; cũng có mộ vừa cúng xong, chưa cháy hết nhang đèn; có mộ còn tỏa lên mùi rượu… còn có vô số nước mắt.
Sở Từ hái một đám cúc dại ven đường, đặt vào từng bia mộ, cúi gập người nói lời xin lỗi.
Anh thấy có lỗi vì mình đã không sớm phát hiện vụ án, thấy có lỗi vì đã không tận trách, thấy có lỗi vì đã không thể cứu được tính mạng của bọn họ.
Cảnh Nguyệt yên lặng nhìn những hành động này của Sở Từ, có ngạc nhiên, có kính nể, còn có một chút cảm động.
Cô muốn khen Sở Từ một câu: Thật đúng nghĩa là một người cảnh sát nhân dân.
Cũng đáng để từng cảnh viên trong đội kính nể anh.
Cô nên có những nhận xét khác đi về Sở Từ.
Anh không chỉ là một thượng cấp tốt, mà còn là một tấm gương tốt.
Đến phần mộ cuối cùng, Sở Từ cầm trong tay hai bó cúc dại đặt xuống.
Đây là phần mộ của hai mẹ con, mộ lớn bao lấy mộ nhỏ.
Tấm bia khắc vài chữ xiêu vẹo: Vợ và con trai.
Ký tên: Người chết tâm, Việt Thanh.
Sở Từ quỳ xuống, thành tâm dập đầu lạy ba cái.
Làm xong anh đứng dậy, phủi đất trên đầu gối, liếc nhìn một mảnh nghĩa trang im lặng không một bóng người, rồi như đóa hướng dương đứng thẳng người, dứt khoát rời đi, không quay đầu lại.
Làm người như đóa hướng dương, cứ hướng về phía mặt trời mà sống tiếp.
Bất kể con đường dài đằng đẵng phía trước, anh cứ bước đi có mục đích và tràn đầy nhiệt huyết.
*
Nửa tháng sau.
Khoa Y, đại học thành phố Lô.
Giờ học “Lý Luận Luật Học” chật ních giảng đường.
Sinh viên đều đến tham dự, giảng đường sức chứa hơn 200 người vẫn không đủ, sinh viên phải ngồi lan xuống các bậc tam cấp.
Tân Yến phụ Cảnh Nguyệt chuyển các slide ảnh trên bài giảng Powerpoint, lâu lâu đảo mắt nhìn sinh viên phía dưới.
Trong lòng cậu ấy thầm khâm phục giáo sư Cảnh, cô có thể khiến môn học đại cương tẻ nhạt trở nên thú vị.
Vì Cảnh Nguyệt còn là cố vấn pháp y cho đội hình sự của tỉnh nên cô thường lồng vào những dẫn chứng thực tiễn minh họa cho các kiến thức cơ bản, đưa môn Lý luận khô khan vào thực tế trong quá trình pháp y điều tra hình sự.
Cảnh Nguyệt giảng có trật trự, rõ ràng, cộng thêm ngoại hình thanh tú, xinh đẹp, giọng nói cuốn hút nên sinh viên đều lắng nghe rất chăm chú.
“Được rồi, hôm nay kết thúc tại đây, bạn nào có câu hỏi xin mời giơ tay.” Cảnh Nguyệt mặc bộ đồ tây màu đen, mái tóc dài cột cao, trang điểm nhạt, rất nghiêm túc.
Khi trả lời các câu hỏi sinh viên nét mặt cô rất chân thành.
“Thưa giáo sư, tất cả các ví dụ cô đưa ra đều đã từng trải qua sao? Cô có sợ những thi thể ấy không?” Một sinh viên đưa tay hỏi.
“Tất cả những vụ án tôi lấy làm ví dụ đều tự mình trải qua.
Tôi không sợ thi thể, vì trong mắt tôi, bọn họ và chúng ta không khác nhau, chỉ là họ không còn thở và trái tim không còn đập mà thôi; thế nhưng, thi thể lại thành thật hơn chúng ta, họ không biết nói dối.”
“Giáo sư, tại sao cô lại chọn là một pháp y ạ?”
Cảnh Nguyệt cũng tự hỏi mình, tại sao cô lại trở thành một pháp y.
Cô rơi vào hồi ức.
Sau đó tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cảnh Nguyệt hoàn hồn.
Đây là tiếng chuông cô cài riêng cho số máy của đội trinh sát hình sự.
Cô ra hiệu cho Tân Yến trợ giúp, rồi rời đi.
*
Đại lộ Việt Hải – Khu nhà ở của người nổi tiếng.
Cảnh Nguyệt vừa xuống xe, Lão Tù, đội phó đội hình sự vừa đi vừa thuật lại tình hình căn bản của vụ án.
“Có hai sinh viên đến đây muốn khám phá cảnh tượng khu vực này về đêm.
Họ uống say quá nên ngủ qua đêm ở đây.
Sáng hôm sau thức giấc thì trông thấy thi thể.”
Lão Tù gần 50 tuổi, diện mạo chính nghĩa, mặc cảnh phục, bước đi tuy không còn nhanh nhẹn nhưng âm thanh vẫn rất khí khái, ông trịnh trọng cảnh báo: “Giáo sư Cảnh chuẩn bị tâm lý, hiện trường thực sự….”
Từ rất xa Cảnh Nguyệt đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, trong lòng đã âm thầm suy đoán.
Cô đeo găng tay, kéo đường cảnh giới tiến vào hiện trường án mạng.
Cảnh Nguyệt trước tiên quan sát tỉ mỉ, hàng lông mày nhíu chặt.
Cô im lặng nhìn phần đầu bị chặt đứt đặt bên cạnh tử thi, chữ cái E được viết bằng phấn ở sát bên, trên tường là một bài thơ được viết bằng máu tươi.
“Khúc Ca Người Tự Sát” của Hải Tử (2)
(2) Đây là bài thơ trong thể loại thơ mới của nhà thơ – Hải Tử.