Bạn đang đọc Cơn Gió Đến Muộn – Chương 15
Vụ án bom độc cyanua 713 phá án thành công chỉ trong vòng một tuần, nghi phạm Kim Việt Thanh phạm tội tự sát, Sở Từ và anh em trong đội hình cảnh được cấp trên và truyền thông tuyên dương và ca ngợi.
Tất cả những nhân vật liên quan trong vụ hối lộ giữa bệnh viện Nhân dân Đệ Tam và công ty Trường Sinh chờ các bộ ngành liên quan xử lý.
Để lấy lại niềm tin của người dân, công ty TNHH Trường Sinh quyết định thu hồi toàn bộ số thuốc đã bán ra thị trường.
Họ thành lập một ủy ban giám sát và kiểm nghiệm dược phẩm, toàn bộ quá trình kiểm tra này đều được công khai trên mạng, được xác định an toàn mới sản xuất ra ngoài.
Gia đình của những nạn nhân gặp vấn đề về dược phẩm của công ty cũng nhận được sự bồi thường của bệnh viện Nhân dân Đệ Tam và công ty Trường Sinh, chi tiết số tiền bồi thường đang được ba bên trao đổi.
Một kết cục coi như hoàn mỹ, nhưng Sở Từ cảm thấy không thỏa mãn.
“Vâng… vâng… Chào thị trưởng Trương!” Cục trưởng Diệp cúp máy, ngẩng đầu vẫn thấy Sở Từ ngồi ở bàn làm việc của ông, ông cười nói: “Vụ án phá đúng ngày qui định, kẻ tình nghi sợ tội tự sát, quá trình điều tra tuy có gây huyên náo tạo nên ảnh hưởng dư luận khá lớn nhưng cậu và các anh em đều có công rất lớn.
Vì vậy, trong cục quyết định mỗi người trong đội tăng ba cấp, mời mọi người tham gia tiệc mừng công.”
“Vẫn chưa hoàn toàn phá được vụ án này, tôi không đến tiệc mừng công đâu!”
Cục trưởng Diệp ngồi xuống, cau mày nhìn Sở Từ: “Cậu nói rõ ràng cho tôi nghe vì sao cậu không đi?”
“Cục trưởng Diệp, không phải Kim Việt Thanh thiêu chết Hàn Chí Viễn và 5 người kia.
Kim Việt Thanh chắc chắn cũng không phải sợ tội mà tự sát, vụ án này không thể kết luận như thế!” Sở Từ khẳng định.
Cục trưởng Diệp nhìn Sở Từ đầy nghiêm túc: “Chứng cứ đâu? Cho đến bây giờ tất cả đều là những suy đoán của cậu.
Ông chủ của Hoa Quả sơn trang đã xác thực người thuê phòng chính là Kim Việt Thanh.
Hơn nữa, cậu đã cùng đội hình sự lục soát toàn sơn trang một lần nhưng không phát hiện bất cứ điểm nào khả nghi.”
Cục trưởng Diệp lôi một phần báo cáo nghiệm thi ném cho Sở Từ: “Cậu nói Kim Việt Thanh không phải tự sát, nhưng trong báo cáo của giáo sư Cảnh viết rất rõ nạn nhân Kim Việt Thanh tử vong là do trúng độc cyanua.”
“Sở Từ, tôi biết năng lực của cậu, nhưng cảnh sát phá án phải cần chứng cứ.
Không có chứng cứ thì cho dù suy đoán hợp logic đến mức nào nó cũng chỉ là những phán đoán mang tính cá nhân mà thôi.
Vụ án 713 không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng trong tỉnh mà còn lan rộng ra cả nước, cảnh sát chỉ có thể xoa dịu sự hoảng loạn trong dân chúng bằng cách cố gắng nhanh chóng lên phương án truy bắt hung thủ, cậu hiểu điều này chứ?” Cục trưởng Diệp đánh giá rất cao năng lực làm việc của Sở Từ, cũng biết anh là người cố chấp, nên ra sức động viên và khuyên nhủ.
Đạo lý này anh hiểu!
Thế nhưng Sở Từ mãi mãi không quên được tấm ảnh chụp gia đình ba người rất hạnh phúc ở trong nhà của Kim Việt Thanh.
“Cục trưởng Diệp cho tôi thêm ba ngày, tôi nhất định…”
Chưa đợi Sở Từ nói hết câu, Cục trưởng Diệp đã cắt ngang, ra lệnh: “Tiệc mừng công chiều nay nhất định cậu phải tham gia.
Cậu không tìm được chứng cứ mới nên vụ án sẽ kết thúc tại đây.”
*
Hỏa hoạn tại Hoa Quả sơn trang đã thiêu chết 6 thi thể, ngoại trừ Hàn Chí Viễn ở một gian độc lập thì năm người còn lại cần phải phân tích nhóm máu, làm xét nghiệm DNA để xác định thân phận.
Vì xét nghiệm DNA được tiến hành đầu tiên nên trời vừa sáng Cảnh Nguyệt đã có kết quả.
Cô mặc đồng phục giải phẫu, mang gang tay cao su, trùm nón y tế, gương mặt xinh đẹp cũng bị chiếc khẩu trang che khuất.
Các tử thi bị bỏng 80% trở lên, da dẻ đã bị đốt cháy khét, mấy bộ thi thể dính vào nhau nên mất rất nhiều thời gian xử lý.
Cảnh Nguyệt vừa xử lý thi thể vừa giảng các kiến thức mới cho các nghiên cứu sinh.
Tân Yến là trợ lý, thỉnh thoảng giúp cô đỡ tử thi hoặc giao y cụ.
Tháng 7 tiết trời nóng bức, dù thi thể được bảo quản trong kho đông lạnh nhưng vẫn tỏa ra một mùi rất khó chịu.
Hai nghiên cứu sinh cau mày, không dám đến gần.
Quan sát nét mặt không chút biểu cảm của Cảnh Nguyệt lấy ra từng bộ phận nội tạng, hai người bọn họ muốn nôn đến mấy lần.
“Rất khó ngửi?” Cảnh Nguyệt quay đầu nhìn hai nghiên cứu sinh.
“Vâng!” Giải phẫu thi thể trong trường và thực tế là hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ chưa từng thấy qua tử thi nào kinh khủng như thế.
Cảnh Nguyệt cụp mắt, trong lòng cô hơi thất vọng, ngữ điệu lạnh đi: “Không chịu được có thể ra ngoài!”
Hai nghiên cứu sinh mắt sáng rỡ, suýt chút nữa là họ ra ngoài thật.
Thế nhưng khi nhìn thấy Cảnh Nguyệt và sư huynh đang đứng ở đó công tác mà không kêu ca… bọn họ lại không dám.
Giáo sư Cảnh còn rất trẻ nhưng giới sinh viên trong học viện đều biết đến là vô cùng nghiêm khắc, biết bao nhiêu nghiên cứu sinh qua tay cô nhưng chỉ Tân Yến có thể lưu lại… Điều này cho thấy nếu ngày hôm nay bọn họ rời đi thật thì ngày mai giáo sư Cảnh không ngại ngần cho bọn họ thu thập hành lý rồi cuốn xéo.
Hai nghiên cứu sinh nhìn nhau, lắc đầu lia lịa, giọng chắc nịch: “Giáo sư, bọn em nhất định phải kiên trì!”
“Được!” Tay Cảnh Nguyệt cầm dao giải phẫu vẫn không ngừng nghỉ nhưng ánh mắt cô trở nên dịu đi mấy phần.
Muốn làm một pháp y tuyệt đối không sợ bẩn, sợ mệt, sợ hôi, sợ khổ.
Cảnh Nguyệt cố gắng tách năm bộ thi thể ra, sau đó tiến hành đánh số, tắm sơ tử thi, cuối cùng xử lý và tổng kết.
Cô gỡ khẩu trang, thuật lại trọng điểm cho các nghiên cứu sinh của mình:
“Nạn nhân Phong Thanh, nữ, tuổi từ 25-27, không có ngoại thương, nguyên nhân tử vong là suy hô hấp dẫn đến nghẹt thở.
Nạn nhân Ngạc Xuyên, nam, tuổi từ 30-35, nguyên nhân tử vong là ngạt thở… Nạn nhân Thái Tiểu Cầm… Nạn nhân Lý Thư… Nạn nhân Kha Liên Ba…”
Sau khi tổng kết, Cảnh Nguyệt kiểm tra lại một lần nữa mới đặt bút ký rồi thay quần áo rời khỏi phòng giải phẫu.
Phòng pháp y rất ít người, không gian rất rộng nên cảm giác lạnh lẽo hơn bình thường.
Cảnh Nguyệt mặc bộ đồ công sở màu đen, tóc buông xõa bờ vai, da cô trắng hồng, dung mạo thanh tú, đeo mắt kính trắng gọng vàng, ngồi làm việc ở đó rất nghiêm túc và thận trọng, cả người đều toát ra khí chất cấm dục mạnh mẽ.
Khi Sở Từ đẩy cửa bước vào chính là cảnh tượng tươi đẹp ấy.
Thình thịch, thình thịch!
Anh nghe thấy trái tim mình đang đập dồn dập.
“Khụ khụ!” Sở Từ ho khan hai tiếng, rồi làm như không có chuyện gì, tay cầm báo cáo nghiệm thi của Kim Việt Thanh đặt trên bàn làm việc của Cảnh Nguyệt, “Giáo sư Cảnh, phần báo cáo này là do cô viết?”
Cảnh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn báo cáo rồi gật đầu: “Vâng!”
Cặp kính tròn to che hầu như gần nửa khuôn mặt, Sở Từ ước chừng mặt của Cảnh Nguyệt không to hơn lòng bàn tay anh… cũng giống như vòng eo của cô vậy, rất nhỏ nhắn.
“Giáo sư Cảnh cho rằng Kim Việt Thanh tự sát?”
Cảnh Nguyệt khá bất ngờ khi Sở Từ hỏi cô câu này, cô thành thật trả lời: “Lúc đầu suy đoán của tôi và đội trưởng Sở giống nhau, nhưng thi thể của Kim Việt Thanh lại nói cho tôi biết chính ông ta tự sát.”
“Quả táo mang từ hiện trường về xét nghiệm có thành phần độc cyanua, thi thể ông ta không xuất hiện những vết thương có tính phòng ngự.
Sau khi giải phẫu xác thực là do trúng độc cyanua tử vong.
Mấu chốt chính là mọi vật chứng thu được từ nhà của Kim Việt Thanh không thu được vân tay của bất kỳ người lạ mặt nào.
Đội trưởng Sở, không có chứng cứ nào chứng minh tồn tại hung thủ thứ hai.” Cảnh Nguyệt bình tĩnh phân tích.
Sở Từ: “Lời phân tích của giáo sư hoàn toàn hợp lý, nhưng vụ án này còn tồn tại một số điểm đáng khả nghi.”
“Thứ nhất, ngoại trừ Hàn Chí Viễn thì năm nạn nhân còn lại đều mất tích từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng cùng ngày.
Thời gian tan ca của năm người là khác nhau, cũng không có bất kỳ điểm giao nhau nào.
Bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam và công ty Trường Sinh cách nhau nửa tiếng lái xe.
Nếu như chỉ một mình Kim Việt Thanh bắt cóc năm người… khả năng này không cao.
Thứ hai, nếu Kim Việt Thanh muốn báo thù bệnh viện và công ty Trường Sinh thì có thể làm theo cách trước, ném bom cyanua.
Hắn hoàn toàn không cần phải liều lĩnh đi bắt cóc năm người không hề có liên quan đến vụ án.
Năm nạn nhân dù là giới tính, tuổi tác, sở thích hay nếp sống đều không hề giống nhau.
Nếu đó là sự lựa chọn ngẫu nhiên, vậy thì đâu cần phải chết.
Vậy mà năm người đều bị tưới xăng… Hung thủ rõ ràng muốn chết đâu cần nguyên do.
Vậy mà, năm người đều bị tưới xăng, rõ ràng hung thủ muốn giết hết bọn họ.
Hành vi trước sau đều tồn tại mâu thuẫn, không hợp lẽ thường.
Thứ ba, tại hiện trường tử vong của Kim Việt Thanh, một chiếc di động có phát một đoạn nhạc nước ngoại đã bị cấm.
Đồng nghiệp và hàng xóm của hắn cho biết hắn không nghe nhạc, có thể chứng minh được điều này khi trong nhà hay chỗ làm không hề có dĩa CD hay đồ vật gì có liên quan đến âm nhạc; hơn nữa, đoạn nhạc này vừa mới được tải xuống điện thoại Kim Việt Thanh vào cùng ngày, và chỉ có một ca khúc.
Thứ tư, cũng tại hiện trường phát hiện một tấm thẻ chữ J, con trai Kim Huy của Kim Việt Thanh đã qua thời gian học ghép vần, trong nhà hắn cũng không có bộ ghép chữ giống như vậy.
Tấm thẻ này có độ mài mòn cao, có nghĩa đã được sử dụng trong một thời gian rất dài.
Vì vậy, chữ J này là cố tình để lại tại hiện trường.
Nếu như Kim Việt Thanh muốn tự sát tại sao phải cần lưu lại một tấm thẻ có mang tên của hắn?
*Kim [phiên âm: jin]
Thứ năm, cắn quả táo có cyanua tự sát, đây là phương thức tự sát theo kiểu của Alan Turing.
Tôi nghĩ cái chết của Kim Việt Thanh chỉ mới là sự khởi đầu.”
“Đội trưởng Sở sẽ từ bỏ hay tiếp tục điều tra?” Cảnh Nguyệt không ngờ Sở Từ sẽ nghĩ đến những điều này, trong lòng cô thêm khâm phục anh bội phần.
Sở Từ nhìn Cảnh Nguyệt, khẽ nở nụ cười: “Giáo sư Cảnh nghĩ sao?”
Cảnh Nguyệt thản nhiên đối diện ánh mắt của Sở Từ hai giây, trong lòng dường như có thể đọc được nội tâm của Sở Từ.
Rõ ràng cô chỉ được biết về con người của anh qua lời đồn của các anh em trong sở, nhưng chỉ mấy ngày làm việc chung, cô cảm thấy hai người khá hợp nhau.
Cảnh Nguyệt hiểu ý, khẽ mỉm cười, đúng là lần đầu tiên cô nhận ra được mình và Sở Từ đều nhất trí trong phán đoán.
Là một đồng nghiệp tốt.
Sở Từ còn muốn nói thêm gì nữa thì di động của Cảnh Nguyệt rung lên.
Sở Từ mắt cú vọ, chỉ cần liếc sơ màn ảnh đã nhận thấy người gọi đến.
Hứa Mặc Bạch.
Sở Từ hừ thầm trong lòng, quan sát biểu hiện của Cảnh Nguyệt khi nhận điện thoại.
“Là em… Anh đến thành phố Dương rồi sao? Được… Tối gặp.” Cảnh Nguyệt cúp máy, đưa mắt nhìn Sở Từ, hỏi: “Đội trưởng Sở tối nay có rảnh không?”
Rồi sợ Sở Từ hiểu lầm, Cảnh Nguyệt giải thích thêm: “Mặc Bạch đến thành phố Dương công tác.
Nghe nói đã phá án thành công nên muốn mời mọi người trong đội cùng nhau ăn cơm.”
Nghe hai chữ “Mặc Bạch” bỗng nhiên Sở Từ vô thức nhìu mày, nhưng nhanh chóng che lấp biểu cảm này.
Anh đút hai tay vào túi quần, nở nụ cười tuấn lãng: “Bạn trai giáo sư Cảnh đến thành phố Dương, tôi với vai trò là chủ làm sao lại để khách mời cơm chứ?!”
Ha Ha Ha.
Sở Từ lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Thần.
Mười phút sau.
Group chat của đội hình sự suýt chút nữa thì nổ tung.
Tần Hàm: Ôi “chời” đất ơi… Tối nay lão đại mời cả đội mình ăn tối ở Thúy Hiên Cư!!! Tôi chưa tỉnh ngủ phải không?!.