Bạn đang đọc Con Gái Trùm Mafia: Biến mất
– Á!!!! – Xuân Trà hét toáng lên.
– Bịt miệng lại coi!! – Gia Hân lấy 2 tay chụp chặt lấy Xuân Trà.
– Hai người có sao không? – Thanh Trúc lo lắng.
– Không sao! Cô có sao không nhóc?- Bảo Đông quay sang nó, nhanh chóng kiểm tra lại từng chút trên cơ thể nó.
– Kh..k.không..s.sa.o – Nó hoảng loạn, cả người run lên bần bật. Cảm giác này làm nó chợt nhớ về giây phút đầu tiên được cầm súng trên tay và được sử dụng khẩu súng đó để giết “đám chó hoang” mà Đại Phong đem đến.
– Tốt! Chúng ta lên xe thôi! – Anh Tuấn ngoắt chúng nó đi về phía một chiếc xe taxi đã đợi sẵn ở góc cây cách trường khoảng 15m.
– Sao không đi xe gia đình? – Gia Hân hỏi.
– Tớ không muốn để bác tài xế đợi ở ngoài khi chúng ta đi chơi đâu.
– Ừ nhỉ? Tớ thật vô tâm! Hì – Gia Hân ngờ nghệch.
Chiếc xe bắt đầu rời khỏi khuôn viên trường, băng qua một con đường. Chưa đầy 20 phút, trước mắt nó hiện ra vô số ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp. Nó mở cửa sổ xe, ngó ra. Vô số tòa nhà cao tầng dần hiện lên, dòng người đông đúc xuôi ngược trên đường. 2 bên đường có rất nhiều quán ăn, từ bình dân đến sang trọng. Các bạn trẻ vui vẻ tận hưởng cà phê ngay trên hè phố, người già thì thong thả đi tập thể dục.
– Ta đang đi tới trung tâm đấy – Gia Hân phấn khích.
– Đẹp quá! – Nó tròn xoe mắt.
– Bình tĩnh nào – Bảo Đông khẽ vỗ vai nó.
– Tớ muốn đi xem phim! – Xuân Trà đề xuất.
– Vậy ta đi Bitexco nhé! Nghe nói đang chiếu Fast and Furious 7 đấy! – Anh Tuấn đồng tình.
– Coi phim xong tụi mình đi Thế giới Sushi nha! – Gia Hân thích thú.
– Cậu rành mấy vụ ăn uống nhỉ? – Thanh Trúc cười, mắt nhìn ra cửa sổ.
– Tớ mà! – Lấy tay đẩy gọng kính, Gia Hân đáp.
Chiếc xe chạy thêm 30 phút nữa thì dừng lại ngay trước tòa nhà Bitexco. Người người ngồi hóng mát, lên mạng hay thưởng thức nhạc từ quán cà phê gần đó. Điệu nhạc Jazz nhẹ vang lên làm cho không khí thêm nhộn nhịp.
– Đi thôi!! – Xuân Trà và Gia Hân loi nhoi như 2 đứa con nít.
– Đợi ta với Gia Hân nàng ơi!! – Anh Tuấn nhanh chóng đuổi theo.
– Để tớ canh tụi nhỏ, hai cậu thong thả nhé – Thanh Trúc trêu.
– Ok, cảm ơn cậu nhiều! – Bảo Đông vui vẻ đáp.
Đại Tuyết mãi nhìn xung quanh nên không để ý cho lắm. Nó hoàn toàn choáng! Bên ngoài hoàn toàn khác so với trí tưởng tượng của nó, ánh đèn sáng làm nó hoa mắt. Mọi người đi lại đông đúc, nó hồi hộp đến quên cả thở.
– Này, ta đi thôi, nếu không trễ giờ chiếu đấy – Bảo Đông bất chợt nắm lấy tay nó và kéo đi. Nó cũng không để tâm, mải ngắm hết người này đến người khác.
– Ăn không? – Bảo Đông đưa cho nó một cây kem.
– Cảm ơn – Mắt nó vẫn nhìn đâu đâu.
-Nhìn tôi đi chứ – Bảo Đông bực mình, kéo nó quay về phía cậu.
– Hửm – Bị kéo bất ngờ, nó lao thẳng vào người Bảo Đông.
– Làm gì vậy hả!? – Nó tức giận nhìn cậu.
– Khi cô ở cạnh tôi thì không được nhìn ai khác! Nghe không? – Bảo Đông nạt.
– Chơi luật rừng hả?! Tôi sợ chắc! – Nó bướng bỉnh cãi.
Cả hai tranh cãi hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng người thắng lại không phải là nó. Mặt nó đỏ gay, thở hồng hộc. Bảo Đông đắc thắng. Nắm chặt tay nó kéo lên rạp phim.
– Đi đâu lâu vậy ?! Tụi tớ mua vé rồi này! – Xuân Trà tíu tít, vừa rút vé đưa Bảo Đông.
– Cảm ơn cậu – Đại Tuyết khẽ lên tiếng.
– Hai người tình như chocopie nhở? – Anh Tuấn nháy mắt với Bảo Đông.
– Tớ cũng mua bắp rang với nước rồi này! – Gia Hân cố nói khi tay đang ôm gần 3 hộp bắp lớn, tống thêm mấy ly nước, Anh Tuấn liền chạy đến đỡ phụ.
– Đi nào mấy đứa, để cho papa và mama riêng tư nào – Thanh Trúc phẩy phẩy tay y như bảo mẫu ra lệnh cho đám trẻ.
– Vâng! Papa và mama mau mau nhé! – Cả đám hùa theo trêu nó và Bảo Đông.
– Cô tức lắm nhỉ? – Bảo Đông cười đểu.
– Tôi sẽ giết anh – Nó siết chặt bàn tay của Bảo Đông, mím chặt môi.
Vậy điều gì đã làm cho Đại Tuyết cứng đầu cứng cổ nghe lời Bảo Đông răm rắp. Sau đây là một vài hồi tưởng trong quá khứ:
– Da Vinci đến, thưa cô chủ – Người giúp việc chậm rãi thông báo.
– Cậu đến trễ! – Một bé gái khoảng 10 tuổi, bĩu môi giận dỗi trông rất đáng yêu khi thấy một bé trai cũng tầm tuổi bước vào phòng, tay cầm một hộp sắt đựng gì đó rất lớn.
– Xin lỗi,tớ mang cho cậu khẩu Remington M870 này- Cậu bé tên Da Vinci mỉm cười, nụ cười hiền lành của cậu làm cả căn phòng sáng rực.
– Cảm ơn!! – Nó ôm chầm lấy cậu.
– Chúng ta thử xài được chứ? – Đại Tuyết háo hức hỏi.
– Tất nhiên.
Đoàng!
Tiếng súng rạch ngang không khí, gí thẳng vào tim của “con mồi”. Mắt Đại Tuyết long lanh, miệng nở nụ cười rạng rỡ.
– Khẩu này tuyệt quá!
– Này! Tụi mình chơi oẳn tù tì đi! Nếu thua sẽ làm bất cứ điều gì người thắng nói, hiệu lực mãi mãi nhé! – Da Vinci đề xuất.
– Ok! Lần nào mà tớ chẳng thắng! – Nó kiêu căng.
– Oẳn tù tì!!
– Chuyện cũng lâu rồi nhở? Lần đó cô thua tan nát luôn đấy! – Bảo Đông đơ mặt.
– Anh không coi phim thì im đi – Nó khó chịu, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cậu tạm ngưng nói, ngó xung quanh rạp phim. Gia Hân và Anh Tuấn vừa ăn bắp vừa loi nhoi tranh cãi về bộ phim, Thanh Trúc thì nghiêm túc xem, không hề nhúc nhích. Xuân Trà thì mải on facebook, lâu lâu ngó lên màn hình, xem vài phút rồi lại cắm cúi vào điện thoại.Đại Tuyết thì tuyệt đối không động vào hộp bắp, còn nước ngọt thì khát lắm nó mới hớp một miệng, sau đó lại nhợn lên.
– Không uống được thì cố làm gì?
– Kệ tôi!
– Cô hỗn là tôi hun cô đó – Bảo Đông đe dọa, bản tính dê cụ trong cậu nổi lên.
– Thử đi! Tôi chắc chắn sẽ tát thẳng vào cái mặt khó ưa của anh! – Nó rống lên.
– Suỵt! – Mấy người ngồi sau nhắc nhở.
– Xi..xin.l..- Nó chưa kịp nói hết thì bị một nụ hôn chặn lại, Bảo Đông nắm chặt tay nó.
Chát!
– Tớ ra ngoài trước! Xin lỗi! – Nó đỏ lựng mặt mày, bước nhanh ra khỏi rạp.
– Kho…khoan!! – Cả đám nhảy dựng lên thì bị cả rạp phim “biểu tình” thì ngậm ngùi ngồi xuống, cố xem nốt bộ phim mà lo rằng không biết nó đi đâu.
– Papa làm gì mama vậy? – Xuân Trà thì thầm.
– Papa chỉ ghẹo mama thôi mà – Bảo Đông tối sầm mặt.
Đại Tuyết chạy ra ngoài, tìm nhà vệ sinh rồi nhốt mình trong đó. Nó sợ đến run người, nước mắt nó chảy giàn giụa. Từng hồi nấc lên, nó kinh tởm. Kinh tởm thế giới này!! Ai đến với nó đều vì mục đích gì đó! Chắc chắn là thế! Từ khi sinh ra nó được tồn tại trên trần đời này đều đã được sắp đặt cả rồi!
Ting!
Lấy tay lau vội hàng nước mắt, Đại Tuyết móc điện thoại ra rồi chầm chầm nhìn vào màn hình. Đột nhiên, trên đôi môi lạnh như băng của nó nở một nụ cười đáng sợ đến run người.
Bên ngoài.
– Đại Tuyết đâu mất rồi!? – Gia Hân nhốn nháo.
– Có khi nào cậu ấy về trường không? – Thanh Trúc bình tĩnh nói.
– Không đâu, cô ấy bị mù đường mà – Bảo Đông thêm vào.
– Gọi điện cho Đại Tuyết đi!
– Gọi nhiều rồi nhưng cậu ấy không nhấc máy.
– Vậy phải mau đi kiếm cậu ấy thôi!!- Xuân Trà hốt hoảng.
– Để tớ đi báo cho bộ phận an ninh! Chắc cậu ấy còn trong tòa nhà thôi! – Anh Tuấn dứt lời rồi chạy vụt đi.
Đại Tuyết cầm điện thoại, bình thản lẫn vào dòng người đông đúc, đi lướt qua Anh Tuấn.
– Tớ sẽ tìm ở tầng trên – Sắc mặt Bảo Đông bỗng tái đi, anh nhanh chóng chạy đi.
– Thiệt tình!!! – Gia Hân rưng rưng – Lỡ cậu ấy có chuyện gì thì sao?!!
– Không sao đâu! Cậu đừng lo quá!- Thanh Trúc lạc giọng.
Thế nhưng, dù bao công sức đổ ra thì Đại Tuyết vẫn biến mất, không nhân viên an ninh nào tìm được cô. Bảo Đông cũng quay về tay không. Cả đêm hôm đó cả đám ngay lập tức trở về trường học, mặc cho thầy cô mắng té tát. Lần lượt từng đứa kể lại sự việc, cô Mai Anh liền thông báo cho công an, bắt đầu cuộc tìm kiếm dài đằng đẳng.
– Mừng em trở lại! – Đại Phong mỉm cười hiền từ.
– Chào anh hai! Nhà đẹp đấy! – Nó tươi tắn, ngồi gọn gàng trên ghế sô pha.
– May là anh đón em kịp trước khi tên Da Vinci đó …
– Kẻ thù thì mãi là kẻ thù, không bao giờ là bạn được nhất là kẻ đã phá hoại gia đình mình! – Với giọng nói đầy hận thù, đôi mắt nó hằn rõ sự căm phẫn.