Đọc truyện Con Gái Trùm Mafia – Chương 23: Gia đình
Trong một ngôi biệt thự gần thành phố, nơi vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài khu dân cư xan sát nhau. Thảm cỏ xanh mượt trải dài khắp khu vườn. Ngôi nhà được bao phủ với các loài dây leo, đậm chất Châu Âu với lối thiết kế nhiều hoa văn, cửa sổ và cửa chính đều được lắp kính. Có tiếng gọi lí nhí của con nít.
– Mẹ ơi! – Một bé gái với đôi mắt lạ lẫm – Xanh và đen – kêu lên. Cô bé có mái tóc đen dài, cột cao lên, mái ngố nhìn rất đáng yêu. Con bé mặc một một chiếc áo sơ mi sọc, quần jean ngắn, tinh nghịch, trông khoảng 6-7 tuổi.
– Gì thế? – Người mẹ với vẻ đẹp thuần khiết, đôi mắt xanh biếc như đại dương, có thể làm người đối diện phải ngẩn người ngay khi vừa gặp.
– Con muốn khẩu này – Con bé háo hức mở to đôi mắt, đưa ẹ một tờ tạp chí, chỉ vào khẩu MG43. – Mẹ mua cho con nha?
Người mẹ xem xét cẩn trọng từng chi tiết trên tờ báo. Trên khuôn mặt thanh thoát có chút khó chịu, cô nhẹ nhàng nói:
– Con không sợ như lần trước à? Bị văng vì lực một lần không sợ ư?
– Đi mà! Con hứa sẽ không phá phách đâu! Mua đi nha mẹ! – Con bé năn nỉ, vờ mếu máo khóc.
– Hỏi ba con ấy – Cô nhăn mặt – Cứng đầu cứng cổ!
– Không thèm mẹ nữa! Con đi xin ba đây!!
Con bé liền thay đổi 180 độ, giận dỗi dậm chân thình thịch,kéo cửa rồi đóng lại cái rầm. Đi một mạch lên cầu thang, hậm hực đi dọc theo hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ cứng cáp. Nhón chân lên kéo nắm cửa, nó vờ xịu mặt, nức nở khóc bù lu bù loa. Trên chiếc ghế tựa to lớn, một người đàn ông đang nhắm nghiền mắt, thoải mái tựa lưng vào ghế, khuôn mặt điển trai, hàng mi khẽ rung lên khi nghe tiếng con bé.
– Ba ơi! Mẹ lại ăn hiếp con!!
– Chuyện gì nữa đây, Chariot? – Anh đỡ con bé lên đùi, ân cần hỏi.
– Con muốn mua khẩu này! Mà mẹ không cho! Còn nổi giận nữa chứ! – Chariot nũng nịu, ngồi trong lòng ba.
– Sao con không bình thường như mấy đứa trẻ khác nhỉ? Sao không đòi búp bê ? Sao cứ phải là súng thế?Anh lấy tay xoa bên thái dương. – Con cứ ghẹo mẹ, bả giận là ăn mì gói đấy!
– Nhưng… ba không thương con! Con méc nội!! – Nói rồi, con bé chồm lên bàn, lấy điện thoại, toan bấm số thì Da Vinci lấy tay chặn lại.
– Con làm ơn đi, đừng méc nội nhé? Đi với ba nào – Anh bồng con bé lên vai, lẩn thẩn mở cửa rồi tiến thẳng xuống sân.
Chariot được nước làm tới, vừa thấy mẹ mình thì vênh mặt như người chiến thắng vì có ba trợ giúp. Đại Tuyết lườm Da Vinci một phát, anh chợt giật mình, lạnh buốt sống lưng. Bao nhiêu lần “cứu” con khỏi cơn thịnh nộ của mẹ nó thì bấy nhiêu lần anh đều bị cô mắng, nặng nhất là bỏ đói, và tất nhiên lần nào anh cũng phải giải hòa vì cô đã đặt ra các quy định:
– Điều 1: vợ luôn luôn đúng!
– Điều 2: vợ mà sai thì xem lại điều 1, cãi là ăn tiệm!
– Em cho con bé mua đi mà – Anh năn nỉ, vẻ mặt rất đáng thương.-Nó nằng nặc đòi tội nó…
– Anh muốn tối ra phòng khách ngủ không? -Đại Tuyết chăm chú cầm cây kéo, cắt thẳng tay nhành hoa xấu số.
– Con gái à, thỏa hiệp thất bại, vô nhà đi – Da Vinci thất thủ, dỗ dành con gái.
– Con hứa tối sẽ không leo lên giường bố mẹ ngủ nữa – Chariot thản nhiên nói, vẻ mặt y chang con cáo già.
Da Vinci và Đại Tuyết chợt im lặng. Một mạch suy nghĩ chạy vụt qua đầu của cả hai như có thần giao cách cảm. Chariot ngủ riêng => không ai làm phiền => tự do. Hai vợ chồng ngay lập tức quay lại nhìn nhau chằm chằm, hình như có tia điện xoẹt ngang qua trong chốc lát. Gương mặt nghiêm túc của Cô chợt giãn ra, nở một nụ cười đằm thắm.
– Bao nhiêu tiền nhỉ? – Đại Tuyết hỏi – Để mẹ mua cho nhé?
– Yay! Đây là hóa đơn, hôm qua con đặt hàng rồi – Chariot lém lỉnh mỉm cười, co chân chạy thẳng vào nhà.
– Con bé… ghê thật – Da Vinci vò đầu, kéo ghế ngồi dưới hiên.
– Phải nói là quỷ non đấy chứ – Đại Tuyết cười, đến ngồi cùng anh. – Mới đây mà Chariot đã gần 7 tuổi rồi.
– Và em đã cận kề 35 rồi – Anh hạnh phúc nói.- Gìa trông thấy luôn đấy!
– Vậy à? – Cô liếc mắt nhìn chồng – Bởi thế nên ngày nào cũng đi đêm nhỉ?
– Làm gì có! Bản mặt anh vầy mà đi đêm?!
– Bản mặt anh biến thái lắm luôn đấy – Cô phì cười – Tới mức Chariot phải phát khóc khi nhìn thấy anh đấy.
Bảo Đông cứng lưỡi, vờ đánh trống lảng sang chuyện khác. Vì chắc chắn anh sẽ không bao giờ cãi lại cô. Nắng bắt đầu nóng hơn, mây rã ra khiến cho thời tiết càng thêm nóng dữ dội. Chariot hí hửng nằm trên giường, chăm chú đọc sách, lâu lâu lại ngó ra cửa, mong thùng hàng sẽ mau đến. Nhưng mãi đến chiều tối, ăn cơm, tắm rửa, học bài, xem 2 bộ phim hoạt hình, đánh cờ vua với ba, thế mà thùng thư vẫn trống rỗng. Giờ ngủ đến nơi, con bé lôi xềnh xệch mền và gối lên giường nằm trước sự bàng hoàng của 2 phụ huynh.
– Chariot, con hứa là qua phòng mình ngủ mà nhỉ? – Đại Tuyết cố kiềm nén tức giận để không quát con một trận, nhẹ nhàng đuổi khéo.
– Con có hứa mà, nhưng chỉ là khi “tiền trao cháo múc” thôi – Con bé trả treo.
– Nói nhiều, về phòng đi nhóc – Anh khoanh tay trước ngực.
– Không mà!!!
– Vậy thì dùng vũ lực đấy! – Dứt lời, Da Vinci ẵm con lên vai, mặc cho con bé đấm liên tục vào lưng, nước mắt tèm nhem ra áo.
– Bỏ con raa!!! Con méc nội cho coi!!!
– Này này, dẹp ngay cái trò đe dọa như thế nha!
– Nhớ phải cho con ngủ thì mới được về phòng đấy! – Cô ra lệnh, đóng sầm cửa lại.
Chật vật một hồi, cuối cùng con bé cũng nằm gọn trên giường, khóc la um sùm dù anh đã cố hết sức dùng mọi cách để dỗ dành. Nhõng nhẽo đến thế là cùng – anh nghĩ thầm, vò đầu con đến mức rối bù. Giờ chỉ còn cách là hoặc cho con bé ngủ chung, hoặc là tối nay nghỉ “xả hơi” tiếp. Gần 12h đêm, Chariot nhất định không ngủ, cứ nằm lăn lóc khắp giường, còn lấy chân đạp ba xuống đất, không thấy tội lỗi mà còn hả hê cười.
– Ngủ đi mà! – Anh năn nỉ – Lâu lắm rồi ba mẹ mới được ngủ riêng đấy, con nhường một đêm thôi!
– Không bao giờ! Mẹ Đại Tuyết không thương con! Ba cũng chả thương con! Nên ba xuống đất nằm đi!
– Haizz, xin con đấy, ngủ đi không mẹ sẽ thịt 2 ba con mình á!
– Con ghét mẹ! Mẹ không thương con! – Con bé ngồi trên giường, 2 hàng nước mắt chảy dài trên má trông rất đáng thương, tiếng nấc của nó làm anh mềm lòng.
– Thôi nào con gái, lại đây với ba nào – Da Vinci leo lên, ôm con vào lòng thủ thỉ – Nếu nói mẹ không thương con thì hư lắm nhé!
– Tại sao chứ! Mẹ không thương con nên mới đuổi con như thế! – Con bé leo lẻo nói.
– Mẹ thương con hơn cả ba luôn đấy, vì con mà mẹ đã bỏ luôn đống súng yêu thích lúc con bị văng do lực bắn đấy – Anh giải thích.
– Con có bảo mẹ làm thế đâu! Là vì mẹ không muốn nhường cho con thì có!
– Lì quá!! Không tin thì thôi! Chia tay đi! – Anh giận dữ quát.
– Được thôi! Về với vợ ba đi! – Chariot đứng phắt dậy, lôi anh ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.
Rầm!!!
Đứng bên ngoài, ban đầu thì anh ngùn ngụt sát khí, đấm liên tục vào vách tường để xả giận. Nhưng một hồi sau mới nhận ra nhiệm vụ Đại Tuyết giao vẫn chưa được hoàn thành, có khi con bé đang mở tivi rồi thức suốt đêm trong phòng. Thế thì chắc chắn anh sẽ không được vào phòng ngủ, chẳng lẽ tối nay ngủ ngoài phòng khách!?
– Chariot, con ngủ chưa? – Anh gõ cửa hỏi.
– Chưa! Đi đi!! Ba chia tay con rồi mà!
– Xin lỗi vợ bé mà! Con tắt tivi ngủ đi không th…
– Con bé chưa ngủ à? – Giọng nói lạnh tanh của nhân vật quyền lực nhất trong nhà khiến hai cha con lạnh xương sống.
Chuyện là, cô vợ lớn nằm đợi chồng dỗ cô vợ nhỏ ngủ rồi về, nhưng gần nửa tiếng sau mà chẳng thấy động tĩnh gì nên mò ra xem. Chồng thì đứng ngoài nhìn cánh cửa một cách bất lực, còn con vợ bé thì la lối um sùm mặc dù đã nửa đêm rồi. Cộng thêm tường nhà không cách âm, nếu người bên ngoài vô tình nghe thấy thì chắc nghĩ có đứa trẻ to mồm bị bắt cóc, nhưng may thay hàng xóm trong khu đều quen thuộc nên chẳng ai phàn nàn gì. Da Vinci đảo mắt nhìn lên trần nhà, cố tránh ánh mắt như muốn thiêu đốt của vợ.
– Sao không lấy chìa khóa mở cửa? – Cô mở cửa, rút chìa khóa ra bỏ vào túi, nhìn chồng như đang mỉa mai – Anh ngốc thật!
– Vậy em dỗ con bé đi, anh nhức đầu lắm rồi!
– Dỗ được thì em dỗ rồi! Đâu có cần nhờ anh!
– Em dám lớn tiếng với anh hả?!
– Thì sao? Dám làm gì không?!
– Ba mẹ ồn quá! – Chariot hét lên, mở toang cửa. – Đừng cãi nhau nữa mà!
Nó bắt đầu lưng tròng nước mắt, đây là lần đầu nó thấy ba mẹ cãi nhau, vừa thấy hâm mộ sự dũng cảm của ba, vừa sợ mẹ sẽ “bầm” ba nát thành tương vì dám quát mẹ. Nhưng 2 người chỉ im lặng, chăm chú nhìn nó. Một loạt suy nghĩ phóng ngang qua đầu của Chariot bé bỏng, chẳng lẽ ba mẹ sẽ giận nhau ư?, hay sẽ li dị giống trên tivi?!!, bà nội sẽ giết ba mất!. Bỗng nhiên Đại Tuyết ngồi xổm xuống trước mặt con, thở dài thườn thượt:
– Con ngủ sớm đi, lỡ mai khẩu súng được đem tới mà con không đủ sức vác nó thì sao?
– Nhưng…ba mẹ đang cãi nhau đấy! – Nó thút thít, hai má đỏ bừng lên, lấy hai tay quàng lấy cổ mẹ.
– Làm gì có, ba chỉ nóng tính chút thôi – Anh tỏ vẻ ăn năn.
– Con qua phòng ngủ chung với ba mẹ đi – Cô ẵm con lên, nhè nhẹ vỗ về.
– Vợ lớn giận ba rồi – Con bé trêu anh, phồng má lên rồi le lưỡi ra.
– Em giận anh à?
– Không, chỉ là buồn ngủ thôi – Đại Tuyết tựa đầu vào con, chẳng thèm đoái hoài đến anh.
– Đừng giận anh nữa mà ~ – Da Vinci ôm lấy 2 mẹ con, hôn liên tiếp vào má vợ lớn mong cô sẽ tha lỗi,kẹp vợ nhỏ vào chính giữa đến mức nghẹt thở.
– Biết rồi mà, anh ôm chặt quá làm con bé ngạt thở bây giờ! – Cô đạp anh ra, hất mặt lên đầy uy quyền- Đi ngủ thôi!
– Rõ thưa vợ lớn – Hai cha con đồng thanh đáp.
Sáng ngày hôm sau, mọi việc đều diễn ra như thường ngày. Chariot được mẹ chuẩn bị để đi học, Da Vinci đến công ti từ sáng sớm. Xong việc nhà thì Đại Tuyết ra ngoài đi chợ, đồng thời nhận món hàng mà con gái đặt ngày hôm qua, nhưng cô chả biết làm cách nào mà họ lại có thể tự do giao những thứ vũ khí như vậy. Vừa đi học về, con bé chạy thẳng đến bên mẹ để khoe về thành tích bài kiểm tra, đồng thời được mẹ hướng dẫn cách sử dụng khẩu MG48. Tội cho anh vì chẳng được ai chào đón khi về nhà. Đó là câu chuyện về cuộc đời của hai vợ chồng mafia khi về hưu cùng cô vợ nhỏ bé bỏng Chariot.