Bạn đang đọc Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ – Chương 125: Phiên Ngoại 2 Kha Nhung 8 Tuổi 4
Tuy rằng Kha Nhung rất muốn có một cuộc trao đổi “thân thiện” về vấn đề người chim với người đối diện, nhưng nghĩ lại thì, quá trình trao đổi này có thể dẫn đến một “cuộc trao đổi thân thiện” giữa 2 mẹ con sau khi bé trở về nhà.
Thế thì mất nhiều hơn được.
Kha Nhung khụ một tiếng, sau đó nói: “Không phải, tớ là thiên thần.”
Bé gái cười ha hả: “Ba ba của tớ nói, trên thế giới này không có thiên thần, sinh vật biết bay không phải chim thì chính là người chim.”
Kha Nhung: “…”
[ Ba cậu thực tế quá ha!
Vậy ba cậu có nói với cậu rằng không nên gọi người khác là người chim không hả?!
Chết tiệt, nhỏ này quá thiếu đánh.
Tôi muốn mách mẹ rằng cậu chửi tôi! ]
Tuy rằng bất mãn vì bị gọi là người chim, nhưng Kha Nhung cũng không định nói chuyện phiếm với bé gái, vừa nãy chạy nhanh quá, chưa kịp nhìn người tiến vào là ai.
Nơi đó đã dán giấy cảnh báo, lại từng có người chết.
Bình thường chẳng ai muốn đến đó cả.
Đây là một manh mối, bé phải đi tìm camera theo dõi để xem người vào phòng là ai.
Cô bé đối diện ngoài miệng thì coi thường Kha Nhung, nhưng lại nhịn không được mà lén nhìn bé, sau đó hỏi: “Cậu từ đâu vào đây thế?”
Kha Nhung quay đầu nhìn cửa sổ rồi nói: “Tớ từ tầng dưới lên đây.”
Một tia sáng loé lên trong đôi mắt bé gái, người chim này hình như rất lợi hại.
Thế nhưng, nhỏ vẫn duy trì tư thế cao cao tại thượng mà hỏi: “Vậy cậu biết bay thật sao?”
Kha Nhung nghĩ nghĩ, tuy rằng người bên cạnh vẫn là đứa trẻ, ờm, mình cũng là đứa trẻ…!Nhưng bại lộ quá nhiều cũng không tốt.
Cho dù một đứa trẻ có nói với người lớn rằng có người đang bay trên trời thì cũng chẳng có ai tin.
Nhưng không nói vẫn tốt hơn, dù sao thì đối với nhỏ, mình chỉ là người chim mà thôi.
Kha Nhung không để ý người bên cạnh nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua tầng dưới.
Mơ hồ, bé có thể thấy lúc này cửa sổ tầng dưới đã bị khoá lại.
Người kia khóa cửa sổ, nếu là tới dọn dẹp phòng thì sẽ chẳng để ý đến việc cửa sổ mở hay không, có khi còn tự mình mở cửa sổ thông khí ấy chứ.
Tên đó chột dạ.
Nhưng đây chỉ là suy đoán, còn chưa có đủ chứng cứ.
Kha Nhung phân vân giữa việc có hay không xuống nhìn lại, hoặc trốn ở ngoài cửa sổ nhìn xem người kia là ai một lúc, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
[ Mẹ từng nói, không chắc chắn chiến thắng 100% thì không nên quay lại nơi có nguy hiểm.
Bởi vì…!người kia có khả năng đang chờ sẵn ở nơi đó.
]
Vì thế, bé không thử về tầng 14 mà chỉ nhẹ nhàng nhón mũi chân bay lên.
Bé gái kia sửng sốt, nhanh chóng chạy đến cửa sổ, nhìn ngó ra bên ngoài, chỉ thấy bóng dáng Kha Nhung càng ngày càng nhỏ, sau đó đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Nhỏ kinh ngạc đến nỗi há to miệng, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, cùng với giọng nói quen thuộc của mẹ: “Bàng Tử Di, con đang làm gì vậy?”
“Mẹ ơi, cậu ấy bay đi rồi.” Bé gái tên Bàng Tử Di quay đầu nhìn mẹ mình, giơ cánh tay ngắn nhỏ lên nghiêm túc mà chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Ai cơ?”
Bàng Tử Di vẫn nghiêm túc trả lời: “Người chim, nhưng cậu ấy không có cánh.”
Mẹ Bàng che mặt, bất lực mà nói: “Con đang nói khùng nói điên gì thế? Mơ mộng ít thôi, bây giờ nhanh chóng đi luyện giọng cho mẹ.
Nếu để mẹ phát hiện con lại tới gần cửa sổ lần nữa, mẹ sẽ treo con lên luôn.”
Tiếng dạy dỗ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất triệt để.
Kha Nhung trở lại tầng thượng, lúc này Cố Mẫn Mẫn và mẹ Cố đã rời đi.
Sân thượng không có ai cả, Kha Nhung liền cởi áo choàng tàng hình ra, sau đó nhét vào kho không gian.
Mẹ từng nói, không thể để lại nhược điểm.
Hôm nay mình đã ngồi thang máy đi lên tầng thượng, nếu không trở về từ đường cũ thì trong video theo dõi mình chính là biến mất vào không khí, cái này rất khó giải thích.
Kha Nhung thu dọn mọi thứ gọn gàng rồi mới đi vào thang máy đến tầng 1 – nơi có phòng nghỉ của bé.
Lúc Kha Nhung trở lại phòng nghỉ, Triệu Thiển đang tìm bé khắp nơi, thấy người trở về thì thở phào nhẹ nhõm, trong giọng điệu có chút giáo dục: “Em đã đi đâu? Chị tìm em khắp nơi mà không thấy, hù chết chị rồi.
Sau này đừng chạy loạn nữa, biết chưa?”
Kha Nhung vâng một tiếng: “Em đến tầng thượng.”
Triệu Thiển giật mình: “Em lên tầng thượng làm gì?”
Kha Nhung khó hiểu mà nhìn chị: “Hóng gió ạ.”
[ Chị gái này hỏi nhiều như vậy làm gì thế?
Tầng thượng là cấm địa sao? Không thể đến ư? ].
Đọc.