Bạn đang đọc Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ – Chương 122: Phiên Ngoại 2 Kha Nhung 8 Tuổi 1
Năm Kha Nhung lên 8 tuổi đã nối nghiệp mẹ mình, trở thành một cảnh sát.
Khụ.
Đương nhiên, điều này gần như không thể xảy ra, dù sao thì bé còn quá nhỏ.
Nhưng Kha Nhung quả thật đã trở thành một người nằm vùng, trợ giúp cảnh sát giải quyết một vụ án giết người.
Mà chuyện này phải bắt đầu kể từ công việc của Liễu Nhiên…
Những năm gần đây, nàng dần dần thăng chức ở đồn cảnh sát.
Đồng nghiệp của Liễu Nhiên muốn không ghen tị cũng khó, chỉ là một nhân viên làm chứng minh thư cho người ta mà cứ cách 1 năm lại thăng một bậc, cách 1 năm thăng một bậc…!Trông nó có ngang ngược vô lý không chứ?
Cả đám đều nghi ngờ Liễu Nhiên đã đi cửa sau, hơn nữa còn đi rất trắng trợn và quá đáng, cô chuyên làm chứng minh thư thì sao lại thăng thành đội trưởng đội tuần tra hả?!
Sau khi thăng chức cho Liễu Nhiên, bọn họ còn muốn mở một đại hội khen ngợi.
Điều làm cho người ta cạn lời nhất là, lý do Liễu Nhiên được thăng chức thật sự là từ việc làm chứng minh thư cho người khác.
Này thì khen kiểu gì?
Chỉ có thể nói: Chứng minh thư mà cô gái này làm quá đẹp luôn! Tỉ lệ thuận lợi là 100%.
Biết làm sao bây giờ? Chỉ khen được như thế thôi!
Vì vậy đã có người đi khiếu nại cục trưởng.
Đây cũng không phải chuyện vặt vãnh bình thường đâu! Đơn khiếu nại này chắc chắn sẽ được chấp nhận nhỉ? Không xử lý tốt thì có khi cục trưởng cũng tiêu đời luôn.
Mọi người bắt đầu chờ đợi kết quả.
Chờ đợi mòn mỏi, chờ đến một ngày, Liễu Nhiên đột nhiên có thành tích hăng hái làm việc nghĩa.
Lúc này, cuộc gọi của bên nhận đơn khiếu nại cũng tới rồi.
Bên đó nói rằng sau khi điều tra thì phát hiện nữ cảnh sát này có thành tích rất tốt, nên thăng chức.
Mọi người: “…” Đùa nhau à:)?
Liễu Nhiên thành đội trưởng rồi, không thể làm chứng minh thư cho người khác nữa.
Nàng ngồi trong xe tuần tra, bật điều hòa và mỗi ngày phải đi vòng quanh khu phố này 2 lần.
Kể từ đó, mọi người càng ý kiến nhiều hơn.
Phải nói thế nào đây? Một người làm chứng minh thư, thẻ căn cước cho người khác mà nói thăng chức liền thăng chức, khiếu nại cũng không được gì.
Trong vòng 2 năm, Liễu Nhiên lại thăng chức.
Thăng thành đội trưởng đội điều tra, có thể xử lý các vụ án hình sự.
Mọi người hoàn toàn hết hy vọng, tốc độ thăng chức này trông không giống có ô dù chống lưng cho lắm.
Nếu không thì có thể thăng chức như vậy sao?
Đi cửa sau lấy một chức vụ nhàn rỗi còn hợp lý chứ đây là dần dần có quyền lực rồi, có thể thấy được cấp trên rất coi trọng người này!
Cơ mà, nói Liễu Nhiên không đi cửa sau á? Thăng chức nhanh như vậy, nói nàng không đi cửa sau thì ai tin?
Đương nhiên, đất nước cực kì coi trọng người tài, cũng mặc kệ suy nghĩ của người khác.
Nhưng việc này lại làm cho Quý Trường Phong tức gần chết.
Lúc trước ông đã báo cáo lên cấp trên rằng Liễu Nhiên muốn một công việc nhàn rỗi, kết quả đám người ở cục cảnh sát tỉnh kia lại thăng chức cho nàng.
Mấy người nói đi, mấy người làm thế thì tôi phải giải thích với người ta như nào hả?!!!
Cục cảnh sát tỉnh còn đi khoe khoang khắp nơi, Liễu Nhiên không muốn tới đây ư? Cô nghĩ rằng cứ không muốn tới là không tới sao? Thăng chức lên thì kiểu gì chẳng phải tới chứ?
Bởi vậy, sau khi Liễu Nhiên được thăng chức đến chỗ cục cảnh sát tỉnh liền nhận được vụ án đầu tiên, là vụ án tự sát của một minh tinh.
Tuy là tự sát và không có ngoại thương, nhưng trước khi nữ minh tinh xảy ra chuyện, cô ấy đã thu dọn đồ đạc vào vali để chuẩn bị đi du lịch.
Điều này khiến cho cảnh sát nghi ngờ.
Bọn họ cần điều tra tình hình của nữ minh tinh trong mấy ngày gần đây.
Thế nhưng, chuyện Liễu Nhiên là cảnh sát đã được công khai trên báo chí từ lâu, khi còn nhỏ lại từng tham gia gameshow, vì thế, nàng không thể làm nằm vùng vào giới giải trí để điều tra tình huống.
Bọn họ muốn để cảnh sát khác đi nhưng không chọn được người thích hợp.
Căn cứ vào những nguyên nhân trên, một ngày đẹp trời nào đó, Liễu Nhiên đột nhiên làm đơn gửi lên cấp trên, xin chon con gái mình đi vào điều tra.
Bởi vì gần đây có một gameshow tên là “tiểu thiên vương Hoa Quốc” – một cuộc thi ca hát dành cho thiếu nhi.
Đúng lúc Kha Nhung có thể tham gia thi đấu, mượn cơ hội này mà đến gần chân tướng vụ án.
Phía trên không yên tâm lắm, nhưng Liễu Nhiên nói không sao cả.
Thấy nàng nói như thế, vì tin tưởng nàng nên bọn họ mới đồng ý phê duyệt.
Liễu Nhiên đã suy xét đến dị năng của Kha Nhung.
Theo bản năng, nàng hy vọng con gái sẽ có thêm năng lực bảo vệ bản thân, năng lực điều tra nhạy bén và sự bình tĩnh để đối mặt với đủ loại tình huống.
Nếu không thì, thân làm dị năng giả, những ngày tháng sau này của Kha Nhung sẽ rất khó khăn.
Vì thế, đoàn phim của chương trình “tiểu thiên vương Hoa Quốc” đã nhận được thông báo đăng ký dự thi của Kha Nhung.
Hôm đó, Kha Nhung kéo vali nhỏ đứng trước một tòa nhà lớn, bé ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản nhìn toà nhà cao tầng trước mắt, trong lòng lại nhịn không được mà than thở: Chúc mừng nha, mình đã thành công bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ, không bị đuổi vào hôm nay thì cũng là ngày mai.
Cái số mình khổ ghê, con cái nhà ai có năng lực đặc biệt mà ba mẹ lại không vui chứ?!
Ồ wow, sự thật chứng minh, ba mẹ nhà mình sẽ không vui.
Mấy dòng phía trên đều là lời phàn nàn chạy liên tục trong lòng Kha Nhung.
Đúng vậy, bé là một đứa nhóc nhìn bên ngoài thì lạnh nhạt yên tĩnh, nhưng trên thực tế nội tâm cực kì phong phú, trong lòng luôn lảm nhảm không ngừng.
Ngay sau đó liền có người đại diện từ đại sảnh ra nghênh đón.
Anh ta thấy Kha Nhung liền cười, hỏi: “Em là Kha Nhung đúng không?”
Bé gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
Trước ngực mình không phải đang dán hai chữ “Kha Nhung” sao? Không biết đọc chữ à?
Thật phiền phức! Mình không thích kiểu rèn luyện như này tí nào!
Mình đã không để lộ cảm xúc ra bên ngoài rồi mà, còn muốn che giấu cảm xúc như thế nào nữa?! Chê mình không đủ bình tĩnh sao?
Người đại diện cười, nói: “Chào em, anh tên Triệu Thiển, là người đại diện của em trong khoảng thời gian này.
Hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn nha.”
Kha Nhung bình tĩnh mà vươn tay nhỏ ra, hai người bắt tay nhau.
Mình thật thảm, còn trẻ đã phải xử lý mấy việc này rồi, cũng không biết có tiền lương hay không.
Người đại diện kia cũng vui vẻ mà nghĩ: Quả nhiên rất cao lãnh..