Đọc truyện Con Gái Nhà Nông – Chương 22: Vương Thiết Tỏa đón dâu
Editor: ChieuNinh
Một ngày trước khi tứ thúc đón đâu thì Vương Phúc Nhi trở về, sau khi trở về, còn bởi vì chuyện làm đồng nam đồng nữ áp giường mà nổi lên tranh chấp. Vốn ý tứ của tứ thúc là để cho Vương Phúc Nhi làm đồng nữ, kết quả Triệu thị nói: “Ngươi để cho nàng áp giường làm gì, đến lúc đó sinh không được con trai, ngươi thì tốt rồi!”
Tứ thúc trực tiếp muốn gây gỗ với Triệu thị, vẫn là Thích thị chủ động nói, Phúc nhi mới trở về còn mệt, vì thế để cho Vương Chi Nhi làm đồng nữ. Làm đồng nữ còn nhận được bao lì xì, tự nhiên Nhị bá mẫu Mã thị là vui vẻ, còn muốn để cho Tam Bảo làm đồng nam. Nhưng mà Đại bá mẫu Đinh thị không đồng ý, dựa vào cái gì mà lợi ích đều cho một mình ngươi chiếm. Muốn so bì chuyện con trai, mình còn nhiều hơn mà, vì thế cuối cùng đồng nam chính là Tứ Bảo làm.
Kỳ thật có làm đồng nữ hay không thì không sao cả, chỉ là giọng điệu và thái độ kia của bà nội Triệu thị, thật sự là làm cho trong lòng người ta rất không thoải mái, cái gì mà kêu là sinh không được con trai, lời này thật sự là! Thích thị lại cảm thấy là nguyên nhân bởi vì bản thân mình mới liên lụy con gái. Đồng thời, con gái nhỏ của mình lại là đứa nhỏ nhu thuận như vậy, các ngươi không cần là ánh mắt các ngươi đều không tốt bình thường, lại ngóng trông trong bụng là một bé trai, cũng để cho mấy đứa con gái không còn bị trút giận.
Sân nhỏ của Vương gia đã sớm mượn xong băng ghế cái bàn, hương thân quê nhà quan hệ tốt, đều đến đây hỗ trợ. Trước đó Triệu thị lấy từ ba con trai được hai lượng bạc, hơn nữa trong tay có tích lũy một ít, cho nên chất lượng đồ ăn trên bàn coi như phong phú, ít nhất là có thịt.
Nhị bá mẫu Mã thị mang theo Tam Bảo và Vương Chi Nhi ở trong phòng bếp ăn đến miệng chảy đầy mỡ rồi sang bên tam phòng, Mã thị nói: “Tam đệ muội, sáng mai cháu gái ngươi phải làm đồng nữ, nhưng mà trên người nàng cũng không có bộ quần áo nào coi được. Vóc người của Phúc nhi và nàng cũng xấp xỉ với nhau, vậy thì cho cháu gái ngươi mượn một bộ mặc đi.”
Lần này Vương Phúc Nhi từ nhà dì Hai trở về, dì Hai cố ý làm hai bộ quần áo cho nàng, kết quả đã bị Mã thị nhớ thương tới rồi.
Thích thị còn chưa nói gì, Vương Hoa Nhi đã nói nói: “Không cho mượn, không cho mượn, các ngươi mà mượn, khẳng định sẽ không trả lại, trước đó một đoạn thời gian Chi nhi còn mặc một bồ quần áo mới, chúng ta đều nhìn thấy.”
Thật sự là thích chiếm tiện nghi, đây cũng không phải cái khác, mà là quần áo. Vương Phúc Nhi vốn cũng không có quần áo mới, hiện tại có được hai bộ, bọn họ liền nhớ thương rồi.
“Ta nói Hoa nhi, nương ngươi cũng còn chưa nói gì đâu, ngươi mở miệng làm cái gì? Tam đệ muội, có được hay không, ngươi nói câu, bằng không ngày mai hôn sự của Tứ đệ xử lý không viên mãn, cũng đừng trách ta nói với nương.”
Còn uy hiếp nữa, một đồng nữ mặc quần áo không tốt, thì không viên mãn? Thích thị cũng tức giận: “Nhị tẩu, quần áo của Phúc nhi là một mảnh tâm ý của dì Hai nàng, ta không thể cho Chi Nhi mượn mặc.”
Mã thị không nghĩ tới thái độ Thích thị lại kịch liệt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây ngẩn cả người, Vương Phúc Nhi cũng nói: “Chi nhi tỷ tỷ béo hơn ta, mặc quần áo của ta sẽ bị kéo căng rồi hỏng mất thì không được. Ta không cho mượn, nếu nương cho mượn, con sẽ không để ý nương!” Dù sao mình là con nít, có chơi xấu cũng bình thường, người lớn thì khó làm.
“Được, được, keo kiệt thành như vậy, không cho mượn đúng không, còn tưởng rằng ta hiếm lạ lắm.” Mã thị nổi giận đùng đùng lôi kéo Vương Chi Nhi đi rồi, Vương Hoa Nhi nói: “Người ta đều là có vay có trả, Nhị bá mẫu từ đến giờ chỉ có mượn không có trả, ai dám cho nàng mượn đồ.”
Cũng có mời thợ thổi kèn đồng, buổi sáng ngày hôm sau đã diễn tấu sáo và trống đi cùng với lão tứ Vương Thiết Tỏa đã mặc một bộ đồ mới hoàn toàn đi đón tân nương tử. Người trong viện Vương gia càng bận rộn, tiệc rượu giữa trưa là quan trọng nhất. Mọi người đều đang nghị luận xem rốt cuộc bộ dạng của tân nương tử là cái gì dạng. Vương lão đầu và Triệu thị cũng thay bộ quần áo để dành đi thăm người thân, chờ lát nữa còn bái thiên địa và nhận quà tặng.
Lần này đón tân nương tử, còn đặc biệt đi tới nhà lý chính Vương Tài mượn một con lừa. Vương Phúc Nhi nhìn trên đầu con lừa còn đeo một đóa hoa đỏ thẫm, không khỏi nở nụ cười, thật sự là tiểu tức phụ cưỡi con lừa ha.
Gian phòng mà Tứ thúc ở cũng được sửa sang một phen, thoạt nhìn giống tân phòng. Trương thẩm cũng tới đây hỗ trợ, như khi thấy Thích thị đang mang thai còn phải làm việc, liền khuyên nàng: “Ngươi cứ nghỉ một chút thì sao, đứa nhỏ trong bụng ngươi là quan trọng nhất, hôm nay mẹ chồng ngươi cũng sẽ không tùy tiện mắng chửi người, ngươi nhìn đại tẩu và nhị tẩu ngươi xem, cũng không biết các nàng đi đâu rồi, ngươi cũng quá thành thật.”
Nói xong liền để cho Thích thị nghỉ ngơi, bà ngoại Vương Phúc Nhi thì tặng tiền biếu, người thì không có tới. Đại cô Vương Mai Hoa của Vương Phúc Nhi cũng mang theo một đôi con trai con gái và trượng phu lại đây, trước mắt cũng đang hỗ trợ.
Mà thân thích của Đinh thị và Mã thị đến đây một đống lớn, vì thế Triệu thị còn đặc biệt thầm oán, cảm thấy cho một chút tiền, nhiều người đến đây ăn như vậy, rất không biết điều.
Nhưng mà bà cũng chỉ thầm oán trong lòng, ngày vui mừng, bà sẽ không không biết nặng nhẹ, cũng sẽ không mở miệng mắng người. Nghĩ tới chờ con trai út cưới con dâu vào cửa, trong nhà lại nhiều thêm vài mẫu đất, trong lòng liền ngây ngất.
Trương gia thôn cách Vương gia thôn không tính là xa, cho nên khoảng một lúc lâu sau, đội ngũ đón dâu đã về đến đây. Vương Phúc Nhi xem náo nhiệt, chỉ thấy tân nương tử khoác một cái khăn voan màu hồng ngồi ở trên người con lừa lông ngắn, tứ thúc dắt dây đi ở một bên, thoạt nhìn thực sự có cảm giác vui vẻ.
Thời điểm bái thiên địa, Vương lão đầu và Triệu thị đều mừng rỡ cười toe tóe, đương nhiên rồi, con trai út cũng thành hôn, có thể mất hứng sao?
Theo tiếng nói đưa vào động phòng, thì tiệc rượu cũng bắt đầu, thật nhiều người tranh nhau giành vị trí, sợ không có chỗ ngồi cho mình. Một món đồ ăn mới tốt nhất được bưng lên, hơn mười đôi đũa lập tức tranh đoạt chỉ còn trống rỗng, rất uy mãnh nha. Thật sự là làm cho người ta than thở.
Vương Phúc Nhi nghĩ, may mắn đây là nhà mình làm tiệc mừng, không lo ăn không đủ no, nhưng mà nếu đi ăn tiệc ở nhà khác, vậy phải làm sao đây? Với cái thân thể nhỏ xíu này, thật đúng là sao mà tranh lại người khác.
Đinh thị và Mã thị đều chờ bao lì xì của vị Tứ đệ muội này đưa cho, kết quả hai người mở bao lì xì ra, chỉ có một văn tiền, Đinh thị nổi cáu: “Còn nói Tứ đệ muội có tiền, sao lại keo kiệt như vậy, một văn tiền cũng bỏ vô bao.” Kỳ thật đại bộ phận mọi người là bỏ vào bao một văn tiền biểu đạt chút ý tứ, nhưng mà Đinh thị kỳ vọng rất cao, cho nên thất vọng rất lớn.
Trong lòng Mã thị cũng mắng vài tiếng, còn tưởng rằng có thể được hơi nhiều tiền chút, lại chỉ có một văn tiền như vậy, cũng không biết xấu hổ mà lấy ra nữa. Hai người đều cho rằng Sở thị là quỷ hẹp hòi, về sau muốn mò chút lợi ích cũng không dễ làm.
Ngày hôm sau đến thời điểm nhận người thân, Vương Phúc Nhi nhìn thấy Tứ thẩm của mình, một gương mặt tròn tròn, thoạt nhìn rất hòa thuận, không giống với quả phụ trong cảm nhận của Vương Phúc Nhi. Vương lão đầu làm người đứng đầu một gia đình, cũng dặn dò vài câu, đơn giản chính là hiếu kính trưởng bối, hòa thuận ở chung với huynh đệ chị em dâu.
Triệu thị nói muốn khai chi tán diệp, sau đó lại nhắc tới nếu đã là người của Vương gia, như vậy đất ở trong tay cũng là của Vương gia, nên giao ra đây, mọi người cũng quyết định an bài ra sao.
Sở thị nói thẳng: “Nương, ba mẫu đất kia, ta đã sớm cho thuê, trực tiếp thu tiền thuê là được.”
“Gì? Tiền thuê? Cho thuê đất không phải thu địa tô sao?” Triệu thị hỏi.
“Nương, ta có một mình cũng ăn không hết nhiều lương thực như vậy. Dù sao thu địa tô xong cuối cùng cũng phải bán thành tiền, cho nên liền trực tiếp thu tiền thuê, ta cũng đã thỏa thuận xong với người ta rồi. Nếu ta đổi ý, vậy phải đền gấp đôi.” Sở thị nói.
“Vậy ngươi giao tiền thuê cho ta, để ta bảo quản, trong nhà này đều giao tiền cho ta ở đây.” Triệu thị nói.
“Gì? Nương, người đang nói chuyện cười đi, làm sao có chuyện đồ cưới của con dâu giao cho mẹ chồng? Ta nghe cũng chưa từng nghe qua, nương, ta không muốn người bị người ta trạc cột sống, cho nên ta không thể giao.” (trạc cột sống: gièm pha chế giễu)
Triệu thị còn muốn nói gì nữa, Vương lão đầu ho khan một cái, nói: “Đã là lúc nào rồi, nên ăn cơm sáng thôi.”
Cả nhà vây quanh cùng nhau ăn điểm tâm, Sở thị hết sức nhăn mặt, nói: “Nương, ăn bữa sáng thân thể mới có thể tốt, chẳng lẽ trong nhà chúng ta không có gà sao? Làm canh trứng cũng tốt mà.”
Triệu thị tức tới nỗi cái mũi cũng muốn lệch, đồ đàn bà phá sản! Sáng sớm còn muốn ăn trứng gà! Cho rằng trong nhà này giàu lắm hả.
“Thật ra ta cũng muốn mỗi ngày được ăn trứng gà, nhưng mà không có cái mệnh kia, ta còn muốn để dành trứng gà mua dầu muối.”
Sở thị gật gật đầu, nói: “Ta sẽ dùng tiền của chính mình bồi bổ cho Thiết Khóa là được. Cả ngày hắn còn phải làm việc, ăn không đủ no đến lúc đó dễ dàng gặp chuyện không may.”
Vương Thiết Tỏa nghĩ muốn ngăn cản nương tử, nhưng mà cũng đã không còn kịp rồi.
Triệu thị mắng: “Miệng ngươi nói xúi quẩy, ta mỗi ngày đều như vậy, cũng không thấy có ai gặp chuyện không may, ngươi mở miệng rủa con ta làm gì?”
Sở thị rất kỳ quái nhìn Triệu thị: “Nương, ta chỉ nói dễ dàng gặp chuyện không may, cũng không có nói nhất định phải gặp chuyện không may à. Lại nói, ta dùng tiền của mình, cũng không xài một văn tiền nào của nương, sao nương lại kích động như vậy chứ.”
Bà có thể không kích động sao, ở trong mắt Triệu thị, tiền của con dâu chính là tiền của mình, Sở thị này, vừa mới đến liền khiêu chiến với Triệu thị, làm cho Triệu thị tức giận đến muốn ngất đi, chỉ có điều là cố tình hôn mê.
Vương Phúc Nhi thực chờ mong với Tứ thẩm nha, có thể làm cho bà nội tức giận mà lại nói không ra lời, thực sự không phải là người bình thường à.
Hết chương 22.