Đọc truyện Con Gái Nhà Nông – Chương 162: Chỉ có bay đi qua hả
Editor: ChieuNinh
“Nương Tiểu Bảo, bà có nghe nói không, đường từ bên ngoài đến Tú Thủy trấn chúng ta, bị lở núi, trực tiếp làm một chiếc xe ngựa đi qua vọt xuống dưới, thật thảm. Nghe nói xe ngựa kia còn rất tốt, cũng không biết là người nhà ai, cứ như vậy đã mất mệnh, thật đáng thương.”
Láng giềng Tần đại nương tới đây nói tin tức trên đường nhỏ, Thích thị vừa nghe thì sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Có biết là xe ngựa của ai hay không? Trong đó là người nào?”
Tần đại nương cũng chính là nghe bát quái, nói: “Cái này ta không biết, nhưng mà mọi người đều đang lan truyền, xe ngựa kia thoạt nhìn chính là nhà kẻ có tiền, khẳng định không phải tiểu dân chúng như chúng ta. Ài, bà nói xem, kẻ có tiền cũng không phải dễ làm, trời như vậy còn ở bên ngoài, lúc này còn gặp phải chuyện như vậy, có thể thấy được vẫn là người như nhà chúng ta thì tốt.” Tần đại nương nói xong, vừa quay đầu thế nhưng không nhìn thấy Thích thị, không khỏi kỳ quái, đại tẩu Vương gia chạy đi đâu rồi?
Thích thị là chạy tới hướng cửa hàng nhà mình, vừa rồi Tần đại nương nói, làm cho bà bị dọa mất cả hồn vía, xe ngựa? Không phải Phúc nhi ngồi xe ngựa đi sao? Còn có, không phải nói ngày hôm qua nên trở về sao? Sao hôm nay còn chưa có trở về? Có thể hay không là? Bà cũng không dám nghĩ tới hướng đó, nếu thật sự là như vậy, bà cũng không sống nổi!
Vương Đồng Tỏa thấy sắc mặt phụ nữ nhà mình trắng bệch qua đây, thì gấp không thôi. “Nương Tiểu Bảo, phát sinh chuyện gì, chúng ta không vội, từ từ nói.”
Thích thị khóc lên: “Cha bọn nhỏ, vừa rồi ta nghe Tần đại nương nói đường đến trấn trên chúng ta bị sập núi, còn lao xuống một chiếc xe ngựa, hiện tại Phúc nhi và Trường Khanh đều chưa có trở về, ta thực sợ. Cha bọn nhỏ, làm sao đây?”
Vương Đồng Tỏa cũng cả kinh trong lòng, nhưng mà hắn là nam nhân, vội khuyên nhủ: “Phúc nhi của chúng ta là có phúc khí, nhất định là không phải bọn nó, giờ ta đi tìm ông thông gia, nhìn xem chuyện làm sao. Nàng chờ ở bên này.”
“Không được, ta muốn đi theo cùng, bằng không trong lòng ta đều không an tĩnh được, Phúc nhi không có tin tức, ta ngồi không yên.”
Trong lòng Vương Đồng Tỏa cũng rối bời, tay đều có chút run rẩy, phu thê hai người hoang mang rối loạn đi Tế An Đường tìm Tống Viễn Chí, lão Vương thấy họ, cũng biết là chuyện làm sao, vội nói với bọn họ: “Ông thông gia và thân gia nãi nãi cũng đừng nóng vội, ông chủ chúng ta đi tới nha môn hỏi tình huống rồi, nếu như có thể, lập tức biết tin tức ngay.”
Đây tính là tin tức gì chứ, Thích thị vội hỏi: “Vậy có phải Phúc nhi bọn họ hay không?”
Lão Vương vội khuyên nhủ: “Sao khả năng chứ, Trường Khanh và Phúc nhi đều là mệnh tốt. Trước kia ông chủ bọn họ đều tính qua mệnh cho Trường Khanh, là người trường thọ, tuyệt đối không có khả năng. Lúc này bọn bộ khoái cũng phải đi dưới chân núi chuẩn bị kéo xe ngựa và mọi người lên, rất nhanh thôi, không có khả năng là bọn họ.” Trong lòng ông cũng không có chỗ dựa vào, nhưng mà tuyệt đối không tin hai đứa nhỏ Trường Khanh và Phúc nhi kia đã không còn, ai, ông trời ơi, cũng không thể đùa giỡn với mọi người. Chỉ là hôm nay nghe ông chủ nói, ngày hôm qua Trường Khanh bọn họ không có gấp trở về, có thể hay không chính là?
Không đúng, không đúng, nói không chừng là vì đường bị ngăn chặn, không kịp trở lại, này thật đúng là gấp chết người! Diendan~ChieuNinh
Gấp người chết còn có Lí thị và Tống nãi nãi, Tống nãi nãi liên tiếp oán trách: “Ta nói không để cho bọn nó đi ra ngoài, không phải ngươi nói có thể sao. Hiện tại tốt rồi, nếu tôn tử của ta có cái gì không hay xảy ra, ta không để yên cho các ngươi! Ta trực tiếp đâm đầu một cái chết đi cho rồi!”
Trong lòng Lí thị cũng đau khổ không thôi, cố tình bà bà còn đang oán trách: “Nương, Trường Khanh là con của con, con cũng sốt ruột hơn ai khác, con tuyệt đối tin tưởng nó và Phúc nhi không có chuyện gì! Bọn nó chỉ là chậm trễ ở trên đường, cha Trường Khanh cũng để cho nha dịch qua bên kia nhìn, nói không chừng lập tức có tin tức tốt.”
“Dù sao ta mặc kệ, ta chỉ có một tôn tử này, hắn chính là mệnh của ta, nếu hắn không còn, mạng của ta cũng sẽ không còn! Các ngươi chờ nhặt xác cho ta đi.” Tống nãi nãi rất sợ, nếu Trường Khanh đã xảy ra chuyện, sao bà không làm thất vọng liệt tổ liệt tông Tống gia chứ, lão Tống gia không phải là xong rồi sao? Chẳng lẽ thật sự phải để cho một người ngoài đến làm con thừa tự sao? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Tống Viễn Chí và Vương Đồng Tỏa còn có Thích thị đều đi tới Tống gia, Tống nãi nãi lập tức hỏi: “Viễn chí, hỏi được gì rồi? Có tin tức Trường Khanh hay không?” Tống Viễn Chí vội nói: “Nương, người đừng lo lắng, con đã nói với Đinh bộ khoái rồi, có tin tức thì lập tức truyền tin đến cho chúng ta bên này.”
Lại nói với Lí thị: “Nàng an bài một bàn thức ăn, thân gia tới đây.”
Trong lòng Lí thị cũng vừa vội vừa đau, chỉ là lúc này không thể bối rối, vội đi an bài thức ăn, còn lại cũng chính là đợi, cái này thật đúng là rất thống khổ.
Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh cũng biết người trong nhà sốt ruột, nhưng mà đường đã bị chặn, bay cũng không bay qua được, chỉ có thể là chờ đường thông rồi mới có thể đi.
Chính là tốt xấu gì cũng phải cho người trong nhà một cái tin, Vương Phúc Nhi thương lượng với Tống Trường Khanh: “Một lát bộ khoái đến, chúng ta thương lượng với bọn họ một chút, đưa cái tin trở về cho trong nhà, chàng thấy thế nào? Ngày hôm qua chúng ta vốn không có chạy trở về, trong nhà nhất định đã sốt ruột.” Còn có, đều có xe ngựa rơi xuống, khẳng định làm cho người trong nhà càng sốt ruột. Vạn nhất để cho bọn họ hiểu lầm, vậy thật đúng là tội lớn rồi.
Tống Trường Khanh nói: “Được, bên trong bộ khoái ta cũng quen biết, đến lúc đó kêu nói hai câu là được, cha bên kia biết tin tức, cũng khẳng định sẽ an bài.”
Thời đại tin tức không phát triển, chỉ có thể dựa vào kêu gọi, gặp phải thiên tai, thì chính là không có cách nào.
“May mắn lúc trước nàng để cho chúng ta hết mưa rồi mới đi, nếu không…” Thật sự là không dám tưởng tượng.
Thật ra thì hắn không sợ chết, cùng với Phúc nhi, có gì sợ đâu, chỉ là cha nương và nãi nãi trong nhà đều sẽ thương tâm khổ sở, còn có nhạc phụ nhạc mẫu, bọn họ thương Phúc nhi như vậy, nếu mình và Phúc nhi có chuyện gì, còn không phải làm nát tâm can bọn họ sao?
Mấy người Tống Viễn Chí và Vương Đồng Tỏa đang lo lắng chờ đợi, có hạ nhân nói người bên Đinh bộ khoái tới. Tống Viễn Chí vội vàng để cho người ta tiến vào, là một bộ khoái lạ mặt, hắn nói là Đinh bộ khoái kêu người đưa tin sang bên này, thiếu gia Tống gia bọn họ đều không có chuyện gì, bị chặn ở bên kia đường, hiện tại không qua được. Thích thị chỉ niệm a di đà Phật, Tống Viễn Chí lại hỏi rành mạch rõ ràng, biết là Tống Trường Khanh bên kia để cho người mang tin tức về, thì vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cho người thưởng ngân lượng cho bộ khoái, hắn nói với mọi người: “Lần này không có việc gì, Trường Khanh và Phúc nhi rất tốt, biết bộ khoái đi tới, nên để cho bọn họ mang tin về đây cho chúng ta, thân gia, thực không có việc gì.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!” Vương Đồng Tỏa cảm thấy mình giống như lại được sống lại: “Hai đứa nhỏ này rất làm cho người ta lo lắng rồi.”
Lí thị nói: “Đường này cũng không biết đến bao giờ mới có thể thông, nếu thời gian dài quá, vậy bị đói thì phải làm sao đây?” ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Tống nãi nãi và Thích thị đều có lo lắng như vậy, Tống Viễn Chí cười nói: “Mọi người thật sự là rối loạn, đường không thông, bọn họ có thể quay đầu lại đi chỗ khác ở vài ngày có đúng hay không? À, ta phải để cho Đinh bộ khoái báo cái tin, để cho Trường Khanh bọn họ cũng yên tâm, đến nơi khác ở thêm vài ngày, chờ đường chuẩn bị cho tốt rồi trở về cũng không muộn.”
“Đúng đúng đúng, xem ta này, gấp gáp hoang mang rối loạn, đây cũng là một biện pháp.” Lí thị cười nói: “Chúng ta đều không cần lo lắng, qua vài ngày bọn họ sẽ trở về rồi.”
Bên kia đường không phải là đường từ Vương gia thôn đến Tú Thủy trấn, khẳng định không thể trở về Vương gia thôn, nhưng mà Tống nãi nãi nói: “Không phải cô nãi nãi của Trường Khanh ở bên kia sao? Có thể đi nhà bọn họ ở.”
Cô nãi nãi này quan hệ cũng rất xa, Lí thị nghĩ, Trường Khanh bọn họ tình nguyện chiếu cố người xa lạ ra thêm chút tiền để ở, cũng sẽ không qua bên kia đi ở đâu. Nhưng mà bà cũng không nói ra ngoài, Tống Viễn Chí nói: “Trường Khanh đều là người lớn, chuyển tin tức cho chúng ta, bản thân nó khẳng định sẽ an bài tốt.”
Thích thị nói: “Bên kia quay đầu lại, đi đường vòng, có thể đến trong nhà mỗ mỗ Phúc nhi, chỉ là bên kia đã nhiều năm đều không có đi lại.”
Vương Đồng Tỏa nói: “Cái này chúng ta quan tâm cũng không quan tâm nổi, để cho Phúc nhi và Trường Khanh tự quyết định đi, bọn nhỏ đều đã lớn rồi, không để bản thân thiệt thòi đâu.”
Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi quả thật là muốn chuẩn bị quay lại, trên đường nhìn cái dạng này, có lẽ một ngày là không thông được. Ban đầu mọi người đều ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chuyển tảng đá đi qua, là có thể thông qua. Chỉ là trừng mắt nhìn nửa ngày cũng không được, một ít người đã muốn quay lại đi tìm địa phương khác, Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh cũng báo tin, sau khi để cho người trong nhà an tâm, thì cũng quay đầu tìm chỗ nghỉ.
Đương nhiên tốt nhất là đến trong nhà thân thích ở trọ, như vậy cũng dễ nói chuyện một chút, nhưng mà hai người suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được bên này có thân thích nào. Vương gia thôn và bên này không phải một con đường, căn bản không nghĩ được, Tống Trường Khanh từ đồng lứa gia gia hắn chính là đơn truyền, căn bản là không có thân thích gì. Nếu nói, thì phải là thật xa, có lẽ chính hắn cũng chưa từng đi qua, lúc này lờ mà lờ mờ tùy tiện tới cửa, ai nhận ra ngươi là ai, nói không chừng trở thành người xấu bị đuổi đi ra ngoài.
Lúc này, Nhạc An nói chuyện: “Nếu thiếu gia thiếu phu nhân không ghét bỏ, đường thúc của ta cũng ngụ ở gần đây, có thể đi qua tá túc vài ngày.” Vị đường thúc này của hắn làm người cũng không tệ lắm, không giống người khác, là nhìn đến tiện nghi thì chiếm, cho nên hắn mới nói ra.
“Cái gì mà ghét bỏ với không ghét bỏ, tiểu tử ngươi cũng không nói sớm một chút, không thấy chúng ta đều vội đầu đầy mồ hôi sao? Còn không nhanh chóng dẫn đường.”
Vương Phúc Nhi cũng cười, Nhạc An này thật đúng là thú vị.
Nhạc An vội vui vẻ hớn hở dẫn đường ở phía trước, Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh cảm thấy tay không đi qua như vậy cũng thật sự rất kỳ cục, vẫn còn không biết phải ở lại mấy ngày đâu, liền hỏi Nhạc An bên này có tiệm tạp hoá gì hay không, mua chút này nọ mang đi qua.
Nhạc An nói: “Ở cửa thôn có một tiệm tạp hoá, thiếu gia cũng không cần mua gì, trực tiếp mua một bình rượu cho đường thúc ta thì hắn rất cao hứng. Đường thúc ta không thích cái khác, chỉ thích uống hai ngụm, làm người tốt lắm.”
Vương Phúc Nhi lại hỏi Nhạc An tình huống và nhân khẩu trong nhà đường thúc, biết vị đường thúc này chỉ có đường thẩm hắn còn có cái tiểu nhi tử sống cùng nhau, khuê nữ sớm lập gia đình. Nhân khẩu tương đối đơn giản.
Đến tiệm tạp hoá kai, Vương Phúc Nhi đều mua vài thứ cho mỗi người trong nhà đường thúc Nhạc An, người tiệm tạp hoá thấy vài người này thì không khỏi rất ngạc nhiên. Bởi vì trong thôn này rất ít thấy xe ngựa, chỉ là bộ dáng mấy người này mặc cũng không giống như tốt lắm, nhưng mà người ta mua đồ đạc cũng đã mua xong, làm cho chủ tiệm rất mừng rỡ. Nhạc An là từ nhỏ thì đã bán cho Tống gia, cho nên người này cũng không biết, có lẽ gặp cũng không có gặp qua Nhạc An. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Trong thôn bát quái khẳng định lại có chuyện mới rồi, tiệm tạp hoá cũng là chong chóng bát quái đo chiều gió, người ra ra vào vào phải đi qua từ bên này, cũng không biết bọn họ đi thăm ai.
Nhạc An cũng rất kích động, lại đi vào trong nhà đường thúc, thật sự là thật không ngờ, từ nhỏ hắn đã mất cha, sau đó nương lại tái giá, sau đó nãi nãi cũng đã chết. Thân thúc thúc và thân thẩm thẩm đương nhiên cho rằng hắn đứa ăn không ngồi rồi, cho nên liền bắt hắn bán đi, lúc trước đường thúc còn từng lý luận qua với thúc thúc mình, chỉ là rốt cuộc không có biện pháp.
Mấy năm nay sống ở Tống gia rất tốt, thiếu gia cũng đối tốt với mình, hắn có thời gian, cũng về đây thăm qua đường thúc. Đường thúc và đường thẩm đều coi mình trở thành thân nhi tử mà nhìn.
Một phụ nữ nông thôn gần ba bốn mươi tuổi mở cửa: “Ai đó?”
“Đường thẩm, là con, Nhạc An!” Nhạc An kích động nói.
“Cha bọn nhỏ, mau ra đây, Nhạc An đã trở về!” Đường thẩm Nhạc An rất kích động nói với bên trong.
Chỉ trong chốc lát, đường thúc và tiểu đường đệ của Nhạc An đều đi ra, Nhạc An nói rõ tình huống với đường thúc, Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi mỉm cười với hai người này.
Đường thúc và đường thẩm của Nhạc An có chút run run, lặng lẽ nói với Nhạc An: “Chúng ta là địa phương nghèo, thiếu gia và thiếu phu nhân nhà con sao ở được chứ. Đến lúc đó chúng ta chậm trễ, cũng không tốt.”
Nhạc An cười nói: “Đường thúc, đường thẩm, hai người cứ yên tâm đi, thiếu gia và thiếu phu nhân chúng ta đều là người dễ nói chuyện, sẽ không trách móc, nghe con không có sai đâu.”
Hết chương 162.