Bạn đang đọc Con Gái Địa Chủ – Chương 53: Chữa Lành
Buổi sáng sau khi Hân rời nhà chưa lâu, Vân dọn dẹp lại nhà cửa xong cũng đứng dậy sửa soạn lại một chút rồi lấy túi cùng chìa khóa xe đi ra ngoài.
Cô ghé qua văn phòng làm việc của chị Thư, ngồi đó tám chuyện một lúc thì lại nói đến chuyện của cô, chị đưa cho cô cốc nước ấm, chị mỉm cười làm như lơ đãng hỏi chuyện tình cảm của cô, Vân hai anh chị rất để tâm đến chuyện của mình, phản ứng lúc đầu của anh Nam là tỏ ra bất ngờ sau đó rất nhanh đã chấp nhận còn chị Thư chỉ thở phào một cái, dịu dàng xoa đầu cô rồi mỉm cười, chị chẳng nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được ẩn ý trong ánh mắt chị.
“Trưa nay qua nhà chị ăn cơm đi, Chi đang kêu nhớ dì Vân rồi kìa”.
“Thế á? Vậy để em đón Chi từ trường về, tiện thể hai dì cháu đi lượn mua tí đồ luôn”.
“Em đừng có mà chiều Chi quá không nó quen đi đấy, bảo sao quý dì hơn mẹ là phải”.
Chị thở dài, không nhịn được mà lại nhớ tới chuyện cũ.
Khi đó An Chi chỉ mới được 6 tháng tuổi, vừa hết kì nghỉ thai sản chị đã muốn đi làm lại nhưng chồng cũ lại muốn chị nghỉ hẳn ở nhà nội trợ chăm con, tất nhiên là chị không đồng ý, mà hai vợ chồng đều làm kinh doanh, chị lại càng không muốn nghỉ.
Không còn cách nào khác, chị chấp nhận xuống nước trước, nhẹ nhàng đề nghị với anh, lúc cả hai vợ chồng đi làm thì gửi nhờ An Chi chỗ ông bà nội, chị yên tâm đi làm không cần phải giao con bé cho người lạ, vẹn cả đôi đường nhưng anh ta vừa nghe xong lại tỏ ra cáu gắt, gầm lên một tiếng với chị.
“Ai ở đời làm dâu người ta mà lại để mẹ chồng trông cháu suốt ngày thế kia! Từ ngày cô về đây đã lo được cho bố mẹ tôi được ngày nào chưa! Bảo cô ở nhà chăm con thì cô lại không chịu, phụ nữ ở nhà nội trợ là bình thường, đầu óc suốt ngày công việc thì lấy đâu thời gian cho gia đình”.
Thư cắn môi, hai tay chị nắm chặt đến mức trắng bệch.
“Vậy còn anh? Đã bao giờ anh quan tâm tôi hôm nay ngủ được mấy tiếng hay anh chỉ biết đi sớm về muộn, ăn xong lên giường ngủ mặc kệ mẹ con tôi, con sốt cao khóc suốt ngày, anh không đưa nó đi viện được thì thôi đi, anh để con khóc đến tím tái mặt mũi, nằm ngất ra đấy anh có đoái hoài gì đâu! Anh nói tôi không biết làm dâu vậy thì anh cũng không biết làm chồng! Làm bố!”.
Hai người to tiếng cãi vã một lúc lâu, nếu không phải Vân sang chơi thì chuyện chắc vẫn chưa dừng lại ở đó.
An Chi còn quá nhỏ mà hai vợ chồng bề bộn nhiều việc, không thể thuyết phục được anh ta, đương lúc chị Thư do dự định nghỉ việc thì Vân lại đứng ra ngăn.
Vân lúc đó còn đang học cấp 3, em vào được trường chuyên gần đây nên Vân bắt đầu chuyển lên ở cùng với chị.
“Nếu không ai chăm thì để em chăm, lúc nào em đi học thì để bảo mẫu chăm, em tan học sớm hơn anh chị tan làm, thế còn tốt hơn để Chi ở với ông bà nội từ sáng đến tối”.
Lúc này mâu thuẫn vợ chồng mới tạm ở dừng, sau đó là Vân chuyển ra khỏi kí túc xá, chị thuê được nhà bên cạnh nhà mình để Vân vào ở.
Vân vừa phải lo chuyện trường lớp vừa phải học cách chăm trẻ, lúc đầu vì không quen, lúc nào cũng đi theo sau học hỏi chị Thư, Vân lần đầu thay bỉm cho cháu mà mặt mày xanh lét lại.
Phải công nhận là khả năng thích ứng của Vân rất tốt, từ một người còn không biết bế em bé như thế nào mà giờ đây có thể một tay bế cháu, một tay quấy bột, pha sữa, suốt ba năm liên tục Vân kiêm hết công việc chăm trẻ, Chi bám dì còn hơn cả bố mẹ, hai dì cháu chỉ tách nhau ra mỗi khi nào Vân có kì thi quan trọng.
Sau đó Vân đi du học, tuy tính cách có nhiều sự thay đổi lớn nhưng chỉ cần ở trước mặt anh chị hoặc là với Chi, là Vân sẽ lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
“Chị có nghe Nam kể là gần đây em có đi khám, thấy tình hình khả quan hơn không?”.
Khi chị hỏi ra câu này thì tâm trạng chị lúc đó cũng rất căng thẳng, Thảo từng nói với chị, thực ra bệnh tình của Vân có thể trở nên khả quan hơn nhưng sau đó Vân lại xuất hiện phản ứng kháng cự, chống đối.
Phản ứng này được gọi là trị liệu pháp tiêu cực.
Người bệnh có nhu cầu mắc bệnh hơn là khỏi bệnh, có nghĩa là cảm tưởng phạm tội chỉ tìm thỏa mãn trong bệnh tật và không muốn từ bỏ cực hình đại diện cho đau đớn.
Cảm tưởng tội phạm rất kín đáo, người bệnh sẽ chẳng biết là họ có cảm tưởng phạm tội, họ chỉ biết là họ có bệnh thế thôi, điều này lại khá đúng với tất cả các loại bệnh suy nhược thần kinh nặng, sau đó Thảo có nói thêm một đống thứ trừu tượng khác nữa nhưng mà chị không nhớ được, Thảo nói là cảm tưởng phạm tội tiềm thức ở một mức độ nào đó có thể khiến con người ta phạm tội, trong pháp luật luôn có một lỗ hổng cho người mắc bệnh tâm thần, đó là lí do vì sao một người tư duy còn không bằng một đứa trẻ lên 3 như Vân lại bị cảnh báo, bởi vì trong tiềm thức cô có khuynh hướng biến thành tội phạm.
Tuy nhiên sau đó hai từ tội phạm bị gạch ra khỏi hồ sơ rồi đổi thành bạo lực và toan tự sát.
Kết quả trên chỉ là chuẩn đoán cho số đông, sẽ có lúc Vân có thể đánh mất đi lương tri nhưng sẽ không bao giờ trở thành tội phạm, chừng nào những linh hồn vẫn còn đó, cô không dám làm ra hành động ngu ngốc gì.
“Một ngày em có thể ăn được ba bữa, lâu lâu sẽ ăn thêm bữa phụ, ít khi đau đầu, tối mặc dù vẫn hơi khó ngủ nhưng chưa đến mức mắt trợn thao láo đến sáng, liều lượng thuốc mỗi ngày đều giảm xuống, em không biết khi nào mình sẽ đỡ hơn, nhưng chưa bao giờ em cảm thấy tốt như bây giờ”.
Vân cúi đầu cười nhẹ, toàn là những chuyện nhỏ bé không đáng nói nhưng khi kể cho chị Thư nghe cô lại có cảm giác thành tựu.
“Thế á, giỏi quá nhỉ”.
Chị vươn tay ra ôm chặt lấy Vân một lúc rồi thôi, qua lời kể của em chị đã biết em nỗ lực bao nhiêu.
Lượng cơm ăn bình thường của Vân đã ít rồi nhưng ở thời điểm còn đi học Vân càng ăn ít hơn trước, một nửa bát cơm sợ là ăn không hết, Vân biếng ăn một cách rõ rệt như vậy làm chị muốn lơ cũng không được.
“Hôm nay phải ăn hết bát cơm cho chị!”.
Chị xới đầy bát rồi đặt ra trước mặt Vân, em không nói lời nào, cầm lên ăn hết thật.
Nhưng ngay khi vừa đặt đôi đũa xuống, Vân che miệng chạy vào phòng tắm nôn mửa, hành vi này dần giảm bớt ngay khi Vân bắt đầu tự làm đồ ăn cho mình nhưng ngay sau đó lại đâu vào đấy bởi vì em quá mệt mỏi để nấu một bữa cơm cho mình.
Sau đó chị mới biết là em bị mắc chứng biếng ăn tâm thần, triệu chứng rối loạn né tránh (ARFID) được thể hiện bằng việc thiếu hứng thú hoặc tránh né và có ác cảm với thức ăn và chuyện ăn uống, nhạy cảm cao độ đối với các cảm nhận về thực phẩm chẳng hạn như độ thô, mùi vị, hoặc thiếu hứng thú đối với thức ăn và chuyện ăn uống.
Về mặt tâm lý, Vân không gặp vấn đề tự ti về hình thể nên lí do này không phù hợp, nhưng cũng có thể là dùng thức ăn để tự phạt mình hoặc để điều hòa cảm xúc, em dần trở nên nhạy cảm với cái lạnh, có dấu hiệu ói mửa, mệt mỏi thiếu năng lượng, ngất xỉu hoặc chóng mặt.
Thay đổi trong hành vi, xuất hiện các khuôn mẫu ám ảnh xung quanh thực phẩm hoặc cách chế biến thức ăn, uống, có những quy tắc cứng nhắc về thực phẩm.
Chứng đau nửa đầu là khó chịu nhất, những cơn đau dai dẳng xuất hiện một cách tự phát, cứ cách vài giây là đau một lần, không dùng thuốc giảm đau là không được nhưng tác dụng phụ của thuốc quá nhiều, cứ mỗi lần dùng xong thuốc là em chỉ muốn đi ngủ, trừ những lúc phải chăm Chi ra, chị hầu như chỉ thấy Vân dành cả ngày nằm ngủ trên giường, em ngủ lâu đến mức chị cứ ngỡ em sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Một ngày cơm ăn vào người cũng chả được bao nhiêu mà lúc nào cũng nằm trên giường, Vân gầy đi trông thấy, chị lúc đó chỉ biết rơi lệ, năn nỉ Vân phải biết quý trọng cơ thể mình.
“Em không sống vì chị thì cũng phải vì mẹ chứ, mẹ đã nhờ chị chăm sóc em mà em cứ như này…chị phải làm sao bây giờ”.
Nhớ lại những chuyện lúc trước, chị không nhịn được mà rơi lệ, Vân nhìn thấy thế thì nhảy dựng lên, hai tay vụng về lau nước mắt cho chị, cô không hiểu tại sao chị lại khóc nhưng trước tiên cứ phải xin lỗi trước đã!
“Sao chị lại khóc! chị đừng khóc mà, em xin lỗi”.
Vân lấy khăn giấy lau nước mắt cho chị, Thư cười gượng, một tay nhận lấy khăn giấy tay kia nhéo gò mà gầy nhom của cô.
“Ngốc thế, có phải tại em đâu mà xin lỗi, chỉ là…không hiểu sao hôm nay chị lại đa sầu đa cảm vậy, nhớ lại mấy chuyện cũ nên mới không nhịn được”.
Chị nói xong, lần này lại đến lượt Vân đa sầu đa cảm.
“Thôi xong, chị nói tự nhiên em lại muốn khóc”.
“Ừ nghe sướt mướt quá nhỉ, thôi cắt không nói nữa ha”.
Chị lấy khăn giấy chấm nước mắt, cảm xúc Vân bị dao động trong chốc lát rồi, hai chị em ngồi tâm sự một lúc lâu rồi cô mới rời đi.
Đi một đoạn ra khỏi nội thành, Vân tìm đến nhà Dương.
Nhìn thấy cô, Dương tỏ ra bất ngờ sau đó mời cô vào, không vòng vèo Dương nói qua tình hình của Hân cho cô nghe.
“Chị ấy có duyên âm lúc nào?”.
“Đáng lẽ cô phải là người biết đầu tiên chứ, hay không còn mắt âm dương nữa?”.
Vân lắc đầu, đẩy kính lên một cái.
“Được như vậy đã tốt nhưng kính của cô tốt thật, nhiều lúc tôi cứ tưởng mắt mình bình thường lại rồi, cảm ơn nhé”.
Vân mỉm cười chân thành nói cảm ơn, bây giờ mọi thứ đã tốt hơn trước rất nhiều, tất nhiên là không thể thiếu công sức của Dương.
“Biết ơn tôi thế thì bank chuyển khoản đi”.
Nụ cười trên mặt Vân tắt ngúm thay vào đó là ánh mắt phán xét của Vân, Dương thấy trò đùa dai của mình có tác dụng thì cười như được mùa, ngay sau đó cô thấy Vân mò tay vào trong túi, một vật nhỏ bé nhưng vô cùng sắc nhọn rơi ra, Dương ngưng cười, cô vô thức lùi về sau một bước.
Vân cúi xuống nhặt dao lên cất lại vào trong túi rồi lấy điện thoại.
Cô sẽ giả vờ như mình không nhìn thấy con dao rơi ra từ túi Vân.
Vân cúi đầu gõ chữ trên màn hình và ngay sau đó là âm thanh báo biến động số dư.
Dương theo bản năng vội vàng kiểm tra tài khoản, thấy số dư mình thêm mấy con số.
“Cái vòng lúc trước Dương cho, tôi làm vỡ rồi, từng này đã đủ cho cái kia với cái khác không?”.
“Đã nói là cho rồi mà còn trả tiền! Muốn cái khác thì chưa có luôn được nhưng khi nào có thì tôi để đấy cho cô”.
“Tôi không cần cái nữa, cô cứ cầm hết đi, đổi lại hãy có thể lưu ý Hân giúp tôi được không? Đừng để chị ấy bị làm sao là được rồi”.
Dương không hiểu sao Vân lại để tâm đến người kia nhiều như thế, sau đó Vân tỏ ra hứng thú với chuyện duyên âm của Hân.
“Tiền duyên không tính là xấu, dù sao trước kia cũng từng yêu nhau sâu đậm, nhưng người thì đã quên, người thì ôm niềm thương ấy mà lang thang khắp nơi.
Muốn cắt duyên âm thì tốt nhất là lên chùa nhờ các sư thầy cắt cho, là người trong ngành nên tôi mới khuyên vậy”.
“Cảm ơn, để tôi nói với chị ấy sau.
Tôi còn việc phải đi rồi, chào nhé”.
Ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Vân biến mất, đổi thành biểu cảm nặng nề.
________________
Thời điểm Hân về đến nhà, cô không nhìn thấy Vân đâu, tính lấy điện thoại gọi cho em thì cô chợt nghe loáng thoáng âm thanh nói chuyện rất nhỏ xuất phát từ căn phòng trong góc, đó là phòng đọc sách nhưng cô ít khi vào, Hân để túi trên sofa rồi đi đến phòng đọc sách.
Cửa không đóng nên Hân trực tiếp ngó đầu vào trong nhìn, xung quanh có rất nhiều kệ sách cùng một cái tủ, ở góc tường đặt thêm một chiếc ghế dài lót nệm, Vân ngồi trên ghế xoay chăm chú nhìn màn hình laptop, thi thoảng lại nhìn xuống máy tính bảng bên cạnh mình, Bánh Mì nằm cuộn tròn trên đùi, sau đó Hân nghe thấy Vân nói một tràng tiếng anh mà cô chỉ loáng thoáng nghe hiểu.
“Although the British pound is currently the most valuable, what about in the future? If inflation takes place, not only the UK but the whole capitalist world will be severely affected.
However, in developing countries, inflation is very well controlled, everyone understands what I mean by now, right?”
Mặc dù hiện tại đồng Anh đang có giá trị lớn nhất nhưng trong tương lai thì sao? Nếu lạm phát diễn ra thì không chỉ riêng nước Anh mà toàn giới tư bản đều sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Tuy nhiên, ở những nước đang phát triển lạm phát lại được kiểm soát rất tốt, nghe đến đây mọi người đều đã hiểu ý tôi rồi phải không?.
Vân nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình, Bánh Mì động đậy một chút rồi từ trên đùi cô nhảy xuống đi về phía cửa, Vân ngẩng đầu lên nhìn theo nó thì chợt thấy Hân đang đứng ở cửa ôm Bánh Mì, chân mày Vân thoáng dãn ra, cô mỉm cười với chị một cái rồi lại cúi xuống.
“Thats it for today, lets continue the weekend, have a good day everyone”
Hôm nay đến đây thôi, cuối tuần chúng ta tiếp tục, chúc một ngày tốt lành.
Đợi tất cả mọi người đều thoát phòng, Vân ở lại bàn bạc với anh Nam một lúc mới tắt máy đi, cô nhìn về phía cửa thì không thấy bóng dáng Hân đâu, còn săn sóc giúp cô đóng cửa lại.
Vân đi ra ngoài, trùng hợp thấy Hân vừa thay xong quần áo ở nhà.
“Vân hết bận chưa? Có thể giúp chị làm cơm chứ?”.
“Em hết bận rồi, chị để đấy em làm cho, chị tắm rửa trước đi, tối chúng ta đi chơi”.
Vân mỉm cười đưa tay chạm lên má cô, em kiễng chân lên hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Sinh nhật vui vẻ”.
“Sáng nay em nói rồi mà”.
“Dù vậy em vẫn muốn nói”.
Vân thả tay xuống, thong thả đi vào bếp, vừa mở cửa tủ lạnh ra thì ngay sau đó bị người kia ôm chặt từ phía sau.
“Sao thế?”.
Hân không đáp lại mà chỉ ôm vậy một lúc mới chạy ra ngoài, Vân không hiểu chuyện gì cười bất đắc dĩ lắc đầu.
em chuẩn bị toàn món mà cô thích, từ vẻ ngoài cho đến hương vị đều rất chỉn chu, sau này nếu Vân có ý định đổi nghề sang đầu bếp thì cũng có triển vọng phết, một bữa cơm thôi mà cũng cẩn thận như thế.
Ở hầm để xe, Vân nhận lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu, cô vòng tay ôm lấy eo chị, cằm tựa lên vai nhìn về phía trước, Vân tò mò không biết chị dẫn cô đi đâu mặc dù trước đó mạnh miệng nói là dẫn chị đi chơi nhưng mà từ xưa nay lối sống của cô quá nhàm chán, trước đây vì bị bọn họ quấy nhiễu nên chủ yếu Vân chỉ quanh quẩn trong nhà, nếu có ra ngoài thì cũng chỉ đi mua đồ, lâu lâu cũng có thể đến nhà sách hoặc đi xem triển lãm…lại một lần nữa, Vân cảm thán cuộc sống trước kia của mình quá đơn điệu.
“Thì Vân không biết tặng chị cái gì mà đúng không? Chị muốn may đồ cho hai đứa mình, em trả tiền thế là xong vụ quà cáp”.
“Chỉ thế thôi á?”.
Hân gật đầu cười đáp lại, hai người cùng nhau bước vào một cửa tiệm bán vải, Hân một bên chọn tới chọn lui còn Vân thì chỉ mỉm cười nhìn theo cô, thỉnh thoảng quay sang hỏi Vân nhưng cũng như không, Hân đành từ bỏ ý định nhờ em mà chỉ chọn vải theo ý mình, đợi Vân thanh toán xong thì cả hai lại ghé qua tiệm bánh lúc trước Vân khen ngon, mua một cái mang về nhà.
Mong muốn trong sinh nhật của Hân quá dễ đáp ứng, Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Lại đây đi, chị cần lấy số đo của em”.
Hân tay cầm thước dây đo gọi cô qua đó, Vân đứng dậy đi đến bên cạnh chị, Hân đứng ở phía đối diện vòng thước đo quanh chân cổ rồi đến vai, lúc đo đến phần ngực Hân có hơi lúng túng một chút, eo rồi đến mông, Hân không nhịn được mà cảm thán, cô lấy điện thoại ra ghi nhớ số đo của Vân.
Cao 1m65, số đo ba vòng lần lượt là 84,5/62/88,5.
Hân lấy máy tính ra làm phép tính, ngoại trừ vòng 2 ra thì cô không ngờ Vân lại sở hữu số đo cực chuẩn như thế.
“Chà! Dạo này em đã tăng kha khá cân”.
Vân cười hì hì xoa eo mình rồi nói.
Lấy xong số đo Hân bắt tay vào vẽ rập, cô trải vải xuống sàn, Vân thấy Bánh Mì cứ đến nằm lên vải, quấy nhiễu đến Hân, em liền bế nó lên mang vào phòng ngủ rối quay lại ngồi bên cạnh nhìn cô một lúc.
Hôm nay không có thời gian nên Hân chỉ vẽ rập áo, khi nào rảnh sẽ cắt vải sau, Hân thở phào ngồi thu dọn một hồi thì lúc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vân đang đứng cách đó không xa, trong tay cầm theo một tượng gỗ phi hành gia ôm một hộp quà rất dễ thương.
“Hân có thích không?”.
Vân đi đến gần đặt tượng gỗ phi hành gia vào lòng cô, Hân ngơ ngác cầm tượng gỗ lên ngắm nghía một lúc lâu, chi tiết được xử lí rất tốt, màu vẽ không bị tô chườm ra ngoài, chứng tỏ người làm ra nó đã vô cùng cẩn thận.
“Chị mở hộp quà ra đi, bên trong còn nữa đấy”.
Hân quan sát tượng gỗ thấy ở đầu sau hộp quà có cái bản lề mini, mở nắp hộp ra, bên trong đặt một đôi hoa tai hình hình giọt nước màu xanh nhạt, Vân đưa tay vén một sợi tóc buông lơi lên vành tai, em lấy một cái hoa tai trong hộp ra thử ướm lên tai cô, Vân khẽ cười gật đầu nói.
“Đẹp như trong tưởng tượng, Hân thích kh- ưm”.
không đợi Vân kịp hỏi chị có thích không thì Hân đã nhào đến ôm chặt lấy em hôn lấy hôn để, một tay cô đặt lên eo em, Vân vòng hai tay đặt lên vai cô, dịu dàng đáp lại.
“Em làm cái này từ lúc nào vậy?”.
Vân ngồi trong lòng cô, đầu tựa lên vai cô, nghe vậy em chậm rãi mở mắt ra nhìn tượng gỗ rồi lại lười biếng nhắm mắt lại.
“Khoảng mấy ngày sau khi về Anh, em có một người bạn chuyên làm đồ thủ công, mỗi ngày em đều dành ra 1-2 tiếng ở đó khắc tượng, có ảnh lưu niệm nữa đấy, chị muốn xem không?”.
Hân gật đầu giúp Vân lấy điện thoại trên bàn, Vân tìm mấy bức ảnh trong thư viện rồi đưa máy lại cho cô xong lại tựa đầu lên vai chị lim dim nhắm mắt, từ hôm qua đến giờ Vân lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, nhất là những lúc có Hân ở quanh cô lại càng không chịu được.
Hân nhìn người trong ảnh mặc trên người áo sơ mi trắng, tay áo vén cao lộ ra cẳng tay thon thả trắng nõn, mái tóc dài buộc đuôi ngựa vắt sang một bên, lúc này viết thương ở mu bàn tay Vân chưa lành, một tay quấn vải trắng tay còn lại cầm dụng cụ khắc gỗ, biếu cảm vô cùng nghiêm túc, cô hình như không biết mình bị chụp lén lúc nào.
Ảnh chụp của Vân rất ít, có mấy bức chụp chính diện còn lại đều là góc nghiêng.
“Cho chị hình này được không?”.
Vân gật gù đồng ý sau đó không nhịn được ngáp mấy cái, lấy được ảnh rồi, cả hai cùng đi đánh răng rửa mặt rồi cùng nằm lên giường, Hân ôm em từ đằng sau, hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, càng nhích đến gần mùi ngọt càng trở nên rõ ràng, trong lúc mơ màng Vân cảm nhận được hơi ấm từ phía sau nhẹ nhàng bao trọn lấy thân mình lại có tác dụng khiến tinh thần được thả lỏng, trước khi ngủ quên, Vân lẩm bẩm hỏi chị.
“Hôm nay Hân có vui không?”.
Chị không đáp mà chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía sau.
“Em mong rằng sau này, mỗi ngày chị đều vui vẻ như hôm nay”.
Nói xong, trả lời cô là một khoảng tĩnh lặng, Vân lầm tưởng chị đã ngủ rồi nên không nói nữa, tìm một tư thế thoải mái Vân bắt đầu mơ.
Hai người ôm nhau ngủ say, hiếm khi cả hai đều có một giấc ngủ như hôm nay.
______________
Lời của Author và Editor: Giáng Sinh vui vẻ nhé mọi người!.