Bạn đang đọc Con Gái Địa Chủ – Chương 15: Tương Tư
Ngày hôm sau, Hà Nội trời đổ mưa, bầu trời xám xịt, những giọt mưa nặng nề đập vào cửa kính tạo nên những tiếng lộp bộp êm tai, tiếng sấm vang rền, những tia sét rạch ngang như muốn xé đôi bầu trời, sáng nay lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, Vân có nhắn tin trò chuyện với Hân, vì em đi chuyến bay sớm nhất nên Hân không kịp đưa em đi, lúc Vân nhắn tin đến, cô cũng không trông chờ vào việc chị sẽ nhắn lại.
Có lẽ là trùng hợp, đêm đó Hân cũng chằn chọc không thôi nên sáng hôm sau Hân dậy rất sớm, vừa kịp nhìn thấy tin nhắn lúc Vân chuẩn bị lên máy bay, bên ngoài vẫn còn hơi tối, không hiểu sao hôm nay trời lại âm u như vậy, biết mình không kịp tới tiễn Vân, cô tranh thủ nhắn mấy câu dặn dò, rồi đến khi nhận được thông báo chuẩn bị lên máy bay của Vân hai người lúc này mới tạm biệt nhau, thấy trời vẫn còn sớm nhưng Hân không muốn ngủ lại nữa, cô cứ lượn lờ quanh nhà như cô hồn mất mộ, gần đến giờ hành chính Hân mới thong thả ra khỏi nhà.
Vừa đến nơi, ngoài trời liền mưa tầm tã.
Hân ngồi trong văn phòng làm việc của công ty, đôi bàn tay gõ bàn phím không ngừng.
Mặc dù mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính nhưng tâm hồn đã bay xa.
Sáng nay khi tỉnh lại, cô đã không còn thấy những thứ đó nữa, mọi thứ trở về như ban đầu, khác ở chỗ là cô không ngừng nhớ người kia.
Ngọc ngồi nhìn Hân cứ gõ bàn phím được 5p là lại đơ người ra, sau đó là gõ đầu liên tục như lên cơn động kinh rồi thở dài, cô nhịn không được nữa, liền xoay ghế của Hân ra đối diện với mình.
“Bạn tôi, mày ổn chứ?”.
“Ổn, mày lại lên cơn à?”.
Ngọc dường như đã quen với thói độc mồm độc miệng của Hân cô nhẹ nhàng nói.
“Mày cứ làm việc được 5 phút là lại ngẩn người, từ sáng đến giờ đầu óc mày cứ để đi đâu ấy.
Bạn bè với nhau, mày không tìm tao tâm sự được à?”.
Hân giật mình, bị mất tập trung đến vậy ư?
“Tao…ừ thì…”.
Ngọc nghe Hân ầm ừ như vậy là biết có chuyện, Ngọc vô cùng kiên nhất chờ, nhưng câu hỏi của Hân lại là thứ khiến Ngọc sửng sốt.
“Ê mà tại sao mày lại thích phụ nữ thế?”.
Hân hỏi một câu không đầu không đuôi, Ngọc nghe xong, khóe môi cong thành một nụ cười rạng rỡ.
“Mày hỏi thế có ý gì?”.
Hân xoa xoa mái tóc của mình, mãi vẫn không nói ra được trọng điểm.
Ngọc thở dài, cô vui vẻ giải thích.
“Đơn giản thôi, vì phụ nữ rất cuốn hút! Từ thể xác cho đến tinh thần, mọi thứ đều có sức hút!”.
“Nhưng đều là phụ nữ mà, sao lại có thể bị thu hút bởi chính giới tính của mình?”.
Ngọc vỗ vai Hân, ánh mắt nó nhìn cô như người chưa từng trải, có lẽ Hân đã bật một công tắc nào đó của Ngọc, nó bắt đầu hăng hái thuyết giảng lý do.
“Ý của tao không phải về mặt thể xác! DNA của con người có 23 cặp nhiễm sắc thể, có 46 sợi nhiễm sắc thể.
Nam nữ 44 sợi nhiễm sắc thể đầu tiên đều là thông tin di truyền, hai sợi còn lại dùng để phân biệt giới tính, nam là XY, nữ là XX.
Nhưng X có tới hai ba nghìn gene, hơn nữa lại hoạt động thường xuyên còn Y chỉ có mấy chục gene nhưng rất ít hoạt động.
Phụ nữ là XX, có tới hàng ngàn gene hoạt động thường xuyên, xét về mặt DNA thì phụ nữ đã ăn đứt đàn ông!”.
Hân ngớ người trước câu trả lời đầy tính logic, mé nó dị! Nhưng mà đúng! lần đầu tiên Hân cảm thấy thực ra con Ngọc cũng không ngu lắm.
Lúc này cô mới nhớ ra, hồi cấp 3 Ngọc chuyên tự nhiên, ước mơ được làm bác sĩ nhưng cuối cùng không hiểu tại sao cô lại chọn ngành kinh tế.
“Chưa hết, về mùi cơ thể của phụ nữ! Trong quá trình nghiên cứu về mùi cơ thể được thực hiện bởi Rohto, họ rất ngạc nhiên bởi mùi hương ngọt ngào của các cô gái trẻ đặc biệt là ở độ tuổi 35.
Phụ nữ còn tiết ra mùi pheromone nồng và thơm hơn androstadienone ở nam giới, họ được ví như những bông hoa vậy.
Mày cũng cảm thấy đúng không? Chả phải phụ nữ rất tuyệt sao!”.
Hai mắt Ngọc sáng lên, có lẽ chợt nhận ra mình hơi hưng phấn quá, cô ho khan hai cái rồi nói.
“Đơn nhiên là tùy cách nghĩ của mỗi người thôi, nhưng xét về nhiều lĩnh vực thì lời tao nói vẫn đúng.
Phụ nữ có nhiều mặt hấp dẫn hơn mày tưởng nhiều, cả về mặt sinh lý lẫn tinh thần”.
Hân cười gượng gạo, trọng điểm của vấn đề đi xa hơn cô nghĩ.
“Mày thích phụ nữ là ở điểm đấy ư?”.
Ngọc cười hề hề, cô ngại ngùng xoa xoa bàn tay.
“Hì hì, một phần thôi.
Mỗi người đều có một sở thích mà!”.
Hân nhướng mày, cô cười kháy đểu Ngọc một tí.
“Nghe dị vãi bạn ơi!”.
Ngọc đánh vào cánh tay Hân, rồi nghiêm mặt hỏi.
“Thế câu hỏi này có liên quan gì tới việc mày ngẩn tò te cả buổi sáng không?”.
Hân nghẹn họng, cô thở dài lắc đầu không nói.
“Mày thích ai à?”.
Ngọc vừa mở miệng là đoán đúng lý do, cô không dám nói chuyện về Vân, vội chột dạ lên tiếng ngắt lời.
“Mày điên à! Thôi không nói nữa, làm việc đi”.
“Thôi nào, nói đi”.
“È hèm…”.
Một tiếng ho khan vang lên sau lưng hai người.
Trưởng phòng kế toán xuất hiện một cách thần kì nào đó đằng sau Hân và Ngọc, hai người ăn ý cúi đầu, xoay ghế quay trở về bàn làm việc của mình.
Nhưng đến giờ ăn trưa lại không được yên ổn như thế, Hân như mọc thêm cái đuôi là Ngọc, lẽo đẽo sau lưng như cái mồm hỏi liến thoắng không ngừng.
“Nói đi, chị em, có gì mình giúp cho! Ơ hay, thế chú không tin anh thật à? Hay là mày cứ nói đại đi!”.
Một đứa là đủ rồi, đây lại thêm xuất hiện thêm đứa nữa mà Thu không biết nhảy ra từ lúc nào, rồi bắt đầu đi theo sau lưng bắt chước Ngọc hỏi chuyện.
Ba người nối đuôi nhau đi lòng vòng căn tin trông kì lạ vô cùng Hân cười khổ, cô nói.
“Tao không sao cả! Thật đấy”.
Ngọc nhăn mày, cô cảm thấy hình như Hân như đang giấu giếm điều gì đó.
Nhưng nếu Hân đã không muốn nói thì cô cũng không thể ép được, thấy không cạy được miệng nó Ngọc ỉu xìu từ bỏ.
“Nếu làm sao thì phải nói ngay nhá.
Chị em với nhau ngại ngùng cái gì”.
Hân mỉm cười gật đầu.
Hân thừa nhận là mấy ngày nay hơi mất tập trung, đa phần là đều vì Vân mà không biết tại sao lại bị như vậy nữa? Lần nào em ấy xuất hiện đều mang cho cô nỗi sợ, nhiều lúc cô tự hỏi là cô đang rung động hay là đang run sợ đây.
Hân nằm thơ thẩn nhìn trần nhà, tất cả đều bình thường, không phải bốn bức tường đều dán kín bùa vàng ghê rợn.
Nội thất trang trí với màu sắc ấm áp, không phải là những màu đơn sắc cứng nhắc, nghiêm túc.
Trần Khả Hân ôm gối nằm, không biết từ lúc nào cô đã để ý như vậy rồi.
Hình ảnh Vân mỉm cười dịu dàng với cô như hiện lên trong tâm trí.
“Đừng sợ”.
Giọng nói trầm lắng như rót vào tai.
Người con gái dịu dàng, yếu đuối như thế nhưng lại đem cho cô cảm giác an toàn hơn bao giờ hết.
Đối mặt với nguy hiểm đều không tỏ vẻ sợ hãi, mặc dù đau đến mấy cũng không kêu ca một lời, vẫn luôn nắm chặt tay cô không rời.
Ấy vậy mà cô lại từng sợ người con gái đấy…
Hân chợt nhớ đến câu nói trước đây của Vân.
“Vì sợ nên mới không được phép sợ”.
Đó là mạnh mẽ kiêu hãnh, hay là vì quá yếu đuối nên mới phải che giấu?
Đôi mắt hiền lành nhưng bên trong không có lấy một tia sáng nào, em là đôi mắt buồn đúng nghĩa.
Hân cảm thấy bản thân bắt đầu lâm vào bế tắc, mỗi khi cô tưởng rằng mình đã hiểu em ấy thêm một chút thì mọi thứ lại trở về thời điểm ban đầu.
Vân hay cười, nhưng lúc nào cũng xa cách, chắc chỉ có đúng 2 lần là thấy em cười thật lòng.
Hân rơi vào mơ hồ, cô bắt đầu thấy nhói nhói ở trước ngực, lời của Khánh vọt qua đầu làm cô càng đau.
Bệnh viện tâm thần.
Hân có linh cảm rằng đứa bé bị đưa vào bệnh viện tâm thần là Vân, nhưng cô lại cố gắng phủ nhận nó.
Tại sao? Cô chỉ mong rằng đó không phải là em ấy.
Hân càng nghĩ càng thấy lo, trước ngực từng đợt co thắt.
Chợt trong không gian vang lên tiếng chuông ngân thanh thoát, dịu nhẹ trong đêm hè, nhưng nửa đêm mà nghe thấy tiếng chuông là điềm gì? Điềm xui!
Trần Khả Hân vội bật dậy, quay đầu nhìn cửa sổ, cánh cửa đã bị bật tung từ lúc nào không biết, Hân nhìn xuống cuối giường, mắt mở to nhìn người trước mặt.
Đằng đó có bóng của một người con gái xinh đẹp mặc áo dài màu trắng đang đứng tại nơi đó, mái tóc đen mượt theo cơn gió tung bay nhè nhẹ, rèm cửa màu trắng nửa che nửa hở, ánh trăng ngà phủ lên thân hình thướt tha trong áo dài trắng soi rọi khuôn mặt của người ấy.
Dưới hoàn cảnh này có hơi rợn gáy, nửa đêm cửa sổ bật tung, cuối giường có cô gái mặc áo dài trắng.
Bảo là vong chắc ai cũng tin! Nhưng cô gái lại mang gương mặt giống hệt người đó, Hân gần như quên mất đây không phải người.
Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, bầu không khí có chút lúng túng, người kia nhìn Hân rồi bắt đầu lăn hai hàng nước mắt, Hân hốt hoảng, tay chân lúng túng không biết phải làm gì.
“Em ơi”.
Hân khựng người, cô gái đưa tay về phía mình, nhẹ nhàng vuốt ve một cái gì đó trong không trung, chợt Hân cảm nhận được làn gió mát lạnh thổi lướt qua gò má mình rồi đến sống mũi và cuối cùng là đôi mắt, khi cô gái bỏ tay xuống, làn gió cũng dừng lại.
Cô ngồi dậy, từ từ tiến đến gần người kia, gương mặt đó như bùa mê, Hân không thể rời mắt được.
Cô vươn tay thử chạm vào hai má người ấy mà ngoài dự đoán, cô có thể chạm vào, làn da thiếu sắc, da thịt lạnh toát dù cho có truyền thân nhiệt bao lâu cũng không ấm hơn được.
“Là…Làm sao thế?”.
Hân máu liều đi lên não, cô biết đây không phải người nhưng vẫn đau lòng.
“Em à”.
Người kia vươn tay, chạm vào gương mặt Hân, thân thể lạnh lẽo truyền vào khiến cả người Hân như muốn đóng băng, cô giật mình một cái hoảng hốt nhìn người kia.
“Cô thương em nhiều lắm”.
Người kia cúi đầu xuống, đặt lên trán của Hân một nụ hôn đằm thắm, mùi hương bồ kết với mùi hoa bưởi phả vào cánh mũi, đôi môi yêu kiều, đỏ chót lạnh như băng.
Người con gái ấy mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng rực rỡ trong màn đêm, nhan sắc xinh đẹp rung động lòng người.
Nụ cười tựa gió xuân dịu nhẹ làm trái tim cô đập rộn ràng, Hân bất ngờ đến quên cả thở và chỉ trong nháy mắt, người kia mất tăm mất hút, chỉ còn lại tiếng chuông ngân vẫn vang vọng trong màn đêm, cánh cửa sổ bị bật tung như nhắc nhở mọi thứ là thật.
Hân mặt đỏ đến tận mang tai, cô đóng cửa sổ vào rồi chui vào chăn.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?!?!
________
Vân nhăn mày, cô cắn răng chịu đựng cảm giác đau rát ở đầu ngón tay, ấn dây đàn được có 10 giây Vân đã hạ tay xuống.
Trên trán lấm tấm mồ hôi cô thở dài.
Vết thương vẫn chưa lành nhưng xung quanh đã bớt sưng tấy, cô tháo băng cá nhân ra rồi bôi thuốc, mong vết thương sẽ hồi phục kịp lúc.
Một ngày ở London rất sôi động, cô dùng bữa sáng ở một quán ăn bên ven sông gần Tower Brigde.
Cô gọi một suất bánh mì kẹp cùng với trứng ốp và nước hoa quả, Vân không uống được cafe,vì khi uống cafe cô sẽ buồn ngủ.
Trong hệ thần kinh trung ương có chứa chất Adenosine, chất này giúp điều chỉnh chu kì giấc ngủ.
Ban ngày, chất này sẽ tăng lên, giúp tỉnh táo hơn.
Khi tối muộn, chất này sẽ giảm đi và có cảm giác buồn ngủ.
Caffeine trong cà phê chặn các thụ thể adenosine của não không nhận được adenosine, nhưng nó không thể ngăn cản việc sản xuất adenosine hoặc ngược lại là tạo ra thụ thể adenosine bổ sung.
Khi các tác dụng của caffeine giảm đi, adenosine sẽ gắn kết với các thụ thể của nó.
Điều này có thể dẫn đến mệt mỏi.
Ban đầu, chính cô cũng khá bất ngờ vì càng uống cafe thì càng buồn ngủ, cô từng dùng cách này để có thể chìm vào giấc ngủ thay vì dùng thuốc, nhưng khi phát hiện ra điều này, bác sĩ điều trị của Vân đã cấm cô uống cafe, về sau Vân phát hiện ra việc uống trà đen có thể giữ mình tỉnh táo.
Dùng xong bữa sáng, Vân bắt xe đến Primrose Hill, một công viên xinh đẹp ở London.
Vân dành cả ngày để ngồi trên ghế lăng ở công viên để hưởng gió, ngắm mây trời và đọc sách, mỗi ngày đều trôi qua một cách yên bình.
Ở đâu cũng có thứ đó nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cô, chẳng qua ở nơi này không có quá nhiều vong hồn đáng sợ, chỉ loanh quanh mấy người, miễn không để cho chúng biết mình nhìn thấy chúng là được.
Đến tối thì chọn một chỗ nào đó ngắm nhìn Big Ben và thưởng thức bữa tối, gần đến 9h thì lại bắt xe về khu nhà của mình rồi ngồi xem tin tức gần đây, cuộc sống hằng ngày ở London chỉ đơn giản như thế, Vân như đã quen một mình, cô cảm thấy như thế này không gọi là cô đơn.
Vân mặc váy ngủ màu đỏ rượu, mái tóc dài được xõa xuống, tóc mai được vén gọn sau tai, Vân như nhớ ra điều gì đó, cô lấy laptop rồi bật trang mạng xã hội, nhớ không nhầm là mình và Hân đã kết bạn với nhau rồi.
Ấn vào trang cá nhân của Hân, cô bắt đầu xem tường nhà của chị ấy.
Hân ít đăng bài hơn cô nghĩ, đa phần là đăng vào mấy dịp đặc biệt.
Vân nằm trên giường, tay chống cằm lướt nhìn từng bài viết.
Bài đăng đầu trang là ở quê, thời gian này cùng thời điểm Vân gặp chị.
Hân trong ảnh mỉm cười, tay giơ chữ V đang cùng vài người bạn bên cạnh cùng nhau tạo dáng dễ thương.
Vân phì cười, tiếp tục lướt xuống.
Vân nằm xem từng hình ảnh một, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một vài dòng bình luận tán tỉnh Hân, cô sẽ thầm lặng report từng cái một.
Xem từng bài viết của chị, cô cười lên từ lúc nào không biết, đôi mắt nhu hòa như nước.
Lướt xuống một lần, Vân ngẩn ngơ nhìn.
Hân đứng giữa vườn hoa cúc họa mi, đôi mắt xinh đẹp cong thành lưỡi liềm, nếp nhăn khóe mắt hiện ra, nụ cười rạng rỡ tựa như ánh nắng chiều tà, mái tóc dài được bao chùm bởi màu vàng cam ấm áp, vài sợi tóc tung bay dán lên gương mặt đẹp đẽ của chị.
Đồng tử nâu sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, tà váy dài màu trắng tôn lên con người thục nữ của Hân.
Vân đưa tay vuốt ve đôi mắt Hân, ngón tay rời xuống má lúm đồng tiền mờ nhạt bên khóe miệng chị, Vân cười ra tiếng, mắt híp thành một đường thẳng.
Cô chậm rãi bình luận một câu tiếng Đức dưới bức ảnh.
“Hân, es ist entzückend” – Hân, rất dễ thương.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của chị, Vân âm thầm bổ sung thêm.
“Du bist so reizend wie sonnenuntergang” – Người đẹp như hoàng hôn.
Vân trầm ngâm một lát rồi cài màn hình chính của laptop là hình ảnh Hân ở cánh đồng cúc họa mi.
Dù gì laptop cũng có cài mật khẩu, ngoài mình ra thì ai nhìn vào bên trong được.
Thoát ra màn hình chủ máy tính, Vân chống cằm nhìn giao diện mình mới đặt, mãi về sau Vân mới tự hỏi chính mình lúc đó tại sao lại làm vậy? Có chắc là vì yêu cái đẹp?
Lần đầu tiên gặp chị ở trên xe buýt, Vân bất ngờ lắm, đến giờ vẫn nhớ hình ảnh lúc đó.
Cô gái ngồi gần cửa ra vào, mặc áo nâu sồng, tóc được thả xõa xuống vai, gương mặt thanh tú với đôi mắt nâu sáng như ánh nắng ấm áp, người đó mỉm cười hiền lành với Vân, rồi gật đầu xem như chào hỏi.
Vân sửng sốt, nhìn chăm chú một lát mới nhận ra đó là người sống, còn cô vừa thẫn thờ, cô như có cảm giác mình đã gặp Hân ở đâu đó nhưng không tài nào nhớ ra.
Có lẽ là…tiền kiếp chăng?
“Chào cô”.
Sau đó hình ảnh trở về thực tại, rồi Hân quay lại phá đám trò vui của cô, nhìn chị ấy sợ hãi đến bất động, Vân muốn cười.
Tên kia đã chạy mất rồi, nên Hân thay thế hắn, trên đường cô làm đủ trò kì quái, nào là hát đồng ca với những ý nghĩa đen tối để chọc cho chị hét lên sợ hãi hoặc có thể khiến chị buông lời mắng mỏ cũng vui.
Nhưng chị không hét cũng không mắng, thì ra chị cũng không nhát như cô tưởng.
Tại sao lại quay trở lại? Cô tự hỏi rất nhiều lần.
“Chị có sợ em không?”.
Hân trả lời với biểu cảm nghiêm túc, Vân không nhìn thấy sự giả dối nào ở đôi mắt ấy.
Còn nói cô rất tốt, thật buồn cười khi cô lại để tâm đến lời của một người mới quen biết.
Rồi chị nắm lấy tay cô khi đó.
Vân đặt tay lên vị trí trái tim.
Chỗ này đập hơi nhanh rồi, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen.
Vân thở dài, trái tim đập rộn ràng dần trở nên bình thường, Hân đối với cô là một điều mới mẻ, thật lạ khi cô lại thấy vui vẻ vì sự xuất hiện của chị..