Con Gái Địa Chủ

Chương 1: Chuyến Xe


Bạn đang đọc Con Gái Địa Chủ – Chương 1: Chuyến Xe


Hà Nội, ngày đẹp trời.
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe rèm cửa chiếu rọi vào căn phòng tối om, đồng hồ điện tử trên bàn điểm 6h sáng, âm thanh đinh tai nhức óc từng đợt tít tít vang lên, trên giường phát ra mấy tiếng xoạt xoạt, cô gái khó chịu nhíu mày, miệng phát ra từng tiếng rên rỉ bất mãn, cô từ từ ngồi dậy, mắt vẫn không mở chỉ quay đầu về phía đồng hồ đang kêu, âm thanh vang được vài ba tiếng bỗng tiếng kêu báo thức ngừng lại.

Lúc này cô như được giải thoát, ngửa người về đằng sau xoay người đắp chăn.
10p sau đồng hồ lại tiếp tục vang lên từng đợt nhưng lần này thì âm thanh vang lên không lâu đã được cô gái trên giường tắt đi.

Trần Khả Hân lười biếng vươn vai rồi thở dài một hơi đầy thỏa mãn, cô bước xuống giường xỏ dép đi đến bên cửa sổ kéo rèm, ánh nắng rọi thẳng vào mắt khiến cô nheo mắt lại lúc sau mới mở ra.
“Nắng đẹp thật”.
Trong nhà vệ sinh vang lên từng giai điệu sôi động của mấy bản nhạc âu mỹ hiện đại, ngẫu nhiên sẽ nghe được cả tiếng hát như gà gáy của Hân, cô lắc lư theo điệu nhạc trong miệng vẫn còn ngâm nga vài tiếng, một buổi sáng sôi động như mọi ngày.
“Dạ mẹ…Vâng, con về kịp bữa trưa mà, vâng con biết rồi…Con chào mẹ”.
Tắt điện thoại, tâm trạng của cô lúc này vô cùng tốt, cô mặc quần bò áo cộc, tay đeo đồng hồ điện tử casio, mái tóc dài ngang vai được buộc gọn lên, vẻ ngoài năng động, chất phác, khoác balo lên vai rồi ra ngoài cửa.
______
Đó là buổi sáng còn bây giờ Hân mặt mày nhăn nhó đang ngồi dưới trạm xe chờ chuyến cuối cùng trong ngày, cô thở dài.

Sáng sớm vừa bước ra khỏi cửa không lâu thì điện thoại trưởng phòng gọi đến yêu cầu cô có mặt gấp, Hân sống chết xin xỏ trưởng phòng cho cô rời lịch tạm thời nhưng trưởng phòng chỉ vứt cho cô một câu vô tình.
“Không làm trừ lương tháng!”.
Vậy nên Hân đành phải lết tấm thân cằn cỗi này hục mặt ra làm cho kịp chuyến xe, tay gõ bàn phím liên tục, miệng không ngừng chửi rủa.
“Mé nó nữa, ngày đéo gì đen thế nhở!”.
Cũng may đồng nghiệp tốt luôn xung quanh cô, mọi người ai cũng giúp cô hoàn thành nốt các công việc còn lại, Hân thật sự cảm động trước tình đồng nghiệp này thầm nghĩ bữa nào sẽ đãi cả nhóm tiệc tùng.

Nhưng công việc vẫn là công việc mặc dù đã được giảm bớt vài công đoạn nhưng vẫn mất thời gian, kịp chuyến cuối đã là may lắm rồi.
Hân ban đầu chỉ xin nghỉ 3 ngày nên không có nhiều thời gian, thanh thủ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chiếc xe buýt dừng lại trước mặt cô, Hân lấy balo đeo lên lưng rồi lên xe.

Cô chọn chỗ ngồi ngay lối vào mé bên phải, tại thứ nhất bên này chỉ có ghế một người, thứ hai là gần cửa sổ và thứ ba là không bị bí như những chỗ khác.
________
Trên xe không nhiều người lắm chỉ tầm 5 người là cùng, Hân nhìn ra bên ngoài, đầu dựa vào cửa kính, đôi mắt thì dõi theo bóng hình vội vã của mọi người, đường xá xe cộ tấp nập người qua lại, tiếng còi ing ỏi nhức óc, sự bí bách trong biển xe cộ luôn khó chịu, không ngờ cô đã ở đây được 8 năm rồi, âm thanh nhộn nhịp này chưa từng khiến Hân chán ghét nhưng dù có náo nhiệt thì vẫn còn sự cô đơn.

Chiếc xe bỗng dừng lại, cửa xe mở ra, bác phụ lái có giọng khàn đặc nói với người kia.
“Cô đi đâu?”.
“Cháu xuống chuyến cuối”.


Hân ngẩng đầu, theo tự nhiên là chỉ liếc nhìn thôi nhưng lúc này Hân lại ngẩn người ra vì cô này đẹp vãi chưởng!
Cô gái có làn da trắng muốt như sứ mặc dù hơi xanh xao, đứng dưới ánh đèn huỳnh quang càng làm nổi lên tông da của cô ấy, mắt 2 mí đuôi mắt dài, lông mi cong dày rủ xuống đôi đồng tử, ánh đèn chiếu vào càng làm cho hàng mi thêm phần kinh diễm mờ ảo, chân mày thanh tú toát lên vẻ dịu dàng, sống mũi cao thẳng, môi hồng hào câu lên một nụ cười mỉm, dưới hoàn cảnh như này thì trông cô có hơi lạnh lẽo nhưng vẻ đẹp này thì không thể chối cãi.
Lúc này không chỉ Hân mà toàn bộ người trên hành khách đều đang ngơ ngác, còn bác phụ xe thì đứng hình không động, cho đến khi cô gái kia lên tiếng mới chính thức kéo hồn của mọi người trên xe về trong đó có Hân.
“Chú ơi?”
Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để tỉnh táo lại, bác phụ lái gãi đầu cười ngại, rồi nhanh chóng giúp cô bê đồ lên xe, cô gái kia không nói gì cả chỉ nhìn bác, Hân thi thoảng vẫn liếc nhìn cô, nhưng rồi bỗng cả 2 chạm mắt nhau.
Khuôn mặt thanh tú hiện lên ngay trước mắt, cô gái kia đeo cặp kính gọng vàng trông có vẻ già dặn nhưng lại đem cảm giác hoài cổ, cả người toát lên vẻ đẹp trưởng thành thục nữ, tóc được búi gọn còn thừa vài sợi tóc xõa sau gáy nổi bật lên đường nét quyến rũ của cần cổ, cô gái mặc váy hai dây vải tơ tằm màu trắng dài xuông qua đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài, cô mặc một chiếc áo trắng vải lanh mỏng như ẩn như hiện hình dáng cánh tay cô, xương quai xanh lộ ngay trước mắt theo ánh đèn chiếu xuống còn đem lại cảm giác khiêu gợi khó tả.
“Chào cô”.

Một giọng nói thanh thúy, dịu dàng vang lên.
Lúc này như ý thức được điều gì, Hân ngẩng đầu lên thấy cô gái kia nhìn mình rồi mới lúng túng đáp.
“Ch…chào cô”.

Cô gái mỉm cười không nói gì rồi ngồi đồi diện cửa ra vào mé bên trái, cô đặt đồ cá nhân bên trong còn mình ngồi phía bên ngoài, chỗ ngồi của Hân cách cô gái kia một ghế, chỉ thấy được bóng lưng của cô gái, trong đầu Hân tự nói Bóng lưng trông cũng đẹp ghê.
Hân quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại, gục đầu xuống, rồi cảm giác mệt mỏi ập đến, cô thả lỏng bản thân rồi chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài trời tối đen chỉ có lác đác vài cột đèn, xung quanh vô cùng vắng lặng, hành khách xuống gần hết chắc chỉ còn mình với cô gái kia là chưa xuống.

Bác lái xe vẫn ung dung cầm lái còn bác phụ lái ngủ lúc nào không hay.

Hân móc trong túi quần lấy di động, ánh sáng từ di động phóng thẳng vào mắt làm cô phải nhắm mắt lại một lúc sau mới nhìn rõ hình ảnh, bây giờ là 10h20p còn tầm 10p nữa là xuống trạm cuối, ngẫm lại thì hình như cô gái kia cũng xuống cùng địa điểm với mình, Hân ngẩng đầu nhìn về phía cô gái.
Cô há hốc mồm, ánh sáng màn hình mặc dù không gọi là sáng nhưng dưới khung cảnh tối om như mực thì rất rõ, cộng thêm vài ánh sáng cam của đèn đường bên ngoài làm không gian bên trong xe được chiếu sáng, quan trọng hơn hết là bên cạnh cô gái còn xuất hiện thêm một người đàn ông khác!
Chỗ ngồi không hề thiếu, ấy thế mà lại chọn đứng hơn hết lại là đứng vô cùng sát giống như là dựa vào chứ không phải vịn tay nữa, Hân nhìn xung quanh rồi lúc này mới phát hiện ở đây trừ lái xe và phụ lái ra thì không còn ai khác.

Trong đầu Hân hiện lên viễn cảnh, không người, trời tối om, đây chắc chắn là Quấy rối.
Hân làm gì còn tâm trạng chú ý đến mấy thứ khác nữa, chuẩn bị lên kế hoạch chuẩn bị xông vào làm anh hùng cứu mỹ nhân, trong không gian yên ắng bỗng vang lên âm thanh âm ư như thể bị bịt miệng bé như muỗi kêu, nhưng Hân lại nghe rất rõ ràng, trong đầu Bùm một tiếng, cô đứng phắt dậy, balo bên cạnh cũng theo đó mà rơi xuống sàn, bỗng giọng nói nhẹ nhàng trong suốt vang lên trong không gian.
“Chú thả cháu xuống đoạn này là được rồi chú ơi”.
Bác phụ lái đang say giấc thì được đánh thức, bác ngồi dậy nhìn xung quanh một lát rồi nói.
“Cô xuống đoạn này làm gì, chỗ này chưa đến nhà dân đâu”.
Cô gái nhìn bác phụ lái cười cười không nói, bác phụ lái như hiểu nhầm điều gì đó, bác nhìn người đàn ông không rõ mặt mũi đứng bên cạnh cô gái còn cô ấy thì kêu dừng lại giữa đường không người qua lại, một lát sau bác mới nói.
“Hai người còn trẻ chớ làm mấy trò dại dột mất mặt”.

Cô gái kia nghe xong không nói gì, lát sau xe dừng hẳn cả cô gái cùng người đàn ông kia cùng lúc đi xuống, cô ấy lúc đi qua Hân thì dừng lại, cô ấy nhìn Hân rồi mỉm cười, không hiểu sao cô ấy lại cười với mình nữa, người đàn ông đi qua Hân cũng rất lạ trong miệng còn vài tiếng âm ư không rõ như thể bị bịt miệng.
Cả hai đều đi xuống, không rõ có phải do bên ngoài có vẻ sáng hơn chút hay không nhưng cô có thể mờ mờ thấy khuôn mặt cô gái, xuyên qua cây cỏ bên đường, bỗng có làn gió thổi đến âm thanh xoạt xoạt của cành cây đong đưa ghê rợn gần bên tai, ánh trăng bị che khuất dần dần lộ ra chiếu xuống mặt đường soi sáng một vùng, trên khuôn mặt cô gái nở một nụ cười, không phải một nụ cười mỉm hiền lành mà nhìn ghê rợn, dưới ánh trăng ngà làm cho khung cảnh thêm phần kinh dị, cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng làm Hân không rét mà run.
Cô gái kia nhìn thẳng vào Hân qua cửa kính xe, làn gió làm vài sợi tóc mai cô bay lung tung che khuất vài phần trên gương mặt thanh tú, ánh sáng xanh từ trăng chiếu xuống làm nổi bật tông da trắng muốt như thiếu sắc của cô gái, đôi môi hồng duy trì nụ cười mỉm bí ẩn như lúc Trần Khả Hân nhìn cô, cô gái đưa tay trái còn cầm dao găm còn vương sắc đỏ lên để trước môi như muốn nói “Im lặng”.
Lúc này Hân triệt để sợ hãi rồi, người gặp nguy hiểm không phải là cô gái mà là gã đàn ông xấu số kia, lúc này mây lại che khuất đi ánh trăng, nhường mọi thứ cho bóng tối nguyên thủy, bác phụ lái có vẻ không nhìn thấy hành động của cô gái, bác lúc này lên tiếng nói.
“Thanh niên bây giờ bồng bột quá, cái cô kia cũng dễ dãi mà, nhìn thì rõ xinh còn bản chất thì…haiz”.
Hân quay lại chỗ ngồi cố gắng tránh ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, xe chầm chậm chuyển bánh, cô có thể nhìn thấy bóng dáng hai người kia dần bị bóng đêm bao chùm, cô ôm chặt balo trước ngực, cả người run cầm cập.

Xe buýt chầm chậm chuyển bánh nhưng chưa được bao lâu bỗng Hân hô to.
“Chú cho cháu xuống chỗ này đi ạ!”.
Giọng nói to của cô làm bác phụ lái giật mình, bác nhíu mày nói.
“Cả cái cô này nữa, tôi khuyên cô nên bỏ đi”.
“Chú cho cháu xuống gấp!!!”.
Bị giọng nói của cô hù cho khiếp vía bác phụ lái cũng dừng lại mở cửa xe ra, ngay lập tức Hân như ngựa đứt cương lao về phía ngược lại của xe, mấy bác lái xe nhìn hình ảnh này thì thầm lắc đầu.
“Chuyện thanh niên, tôi với ông không hiểu được đâu, lái tiếp đi”.

Hân chạy thục mạng về phía trước, cảm giác sợ hãi bủa vây khiến cô không thể thở được, tim đập nhanh dồn dập, càng đến gần thì âm thanh càng rõ, là một giọng hát cùng với tiếng khóc than.

Trong màn đêm thanh vắng, bài hát thiếu nhi vang lên, giai điệu chậm rãi, ngây thơ vui nhộn từ giọng cô gái.
“London bridge is falling down, falling down, falling down, London bridge is falling down, my fair lady”.

“London bridge is falling down”, là bài hát đồng dao ngày xưa, là nhạc thiếu nhi nhưng sự thật lại khá kinh dị.

Đồn rằng khi người ta vừa hoàn thành một kiến trúc nào đó, nếu nhốt một đứa trẻ còn sống vào trong kiến trúc đó và để nó chết dần bên trong kiến trúc, vậy linh hồn đứa trẻ đó sẽ bảo vệ để kiến trúc trường tồn với thời gian, “my fair lady” là vị hoàng hậu thứ hai của vua Henry VIII – Anne Boleyn.

Người phụ nữ từng bị buộc tội thông dâm và loạn luân, cuối cùng bị xử tử vì tội phản quốc, một bài hát dành cho thiếu nhi nhưng ý nghĩa lại bệnh hoạn.
Hân cao giọng, quát lớn.
“Dừng tay! Không tôi báo công an!”.
Bóng dáng cô gái chợt khựng lại, Hân không thấy khuôn mặt cô gái chỉ nhìn thấy bóng lưng cô gái đối diện thẳng với mình, người đàn ông như thấy được vị cứu tinh bèn chồm dậy chạy vòng qua cô gái rồi lao đến phía Hân, thấy hắn chạy về phía này, nước mũi nước mắt tèm nhem khiến hắn trông vô cùng thảm hại.

Hắn lao đến phía Hân tay nắm chặt cánh tay cô rồi đẩy Hân về phía cô gái!?!

“Mẹ ơi! cứu con với” Hắn chạy đi rồi hét lớn.

Hân bị đẩy đến ê ẩm đầu óc, loạng choạng ngã về phía trước, di động trên người rơi đến chân của cô gái, Hân cho là thôi xong rồi, người kia không lên tiếng, cô cũng sợ hãi không dám mở miệng vẫn giữ nguyên tư thế bò dưới mặt đất.

Tiếng bước chân vang lên trên nền đất sần sùi từng bước từng bước như rót vào tim, khiến Hân như muốn ngất xỉu tại chỗ luôn cho rồi.
Cho đến khi nhìn thấy rõ mũi chân của cô gái ngay trước mặt mình, cô gái lùi phía sau một bước rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh sáng cam chiếu xuống đường lộ lên bóng hình của mình, cả hai không nói gì vẫn duy trì tư thế hồi lâu, tim cô đập liên hoàn như trống rền, cả hai như chơi thử thách kiên nhẫn không ai nói với ai câu nào.
“Chào cô”.

Cô gái kia nói.
Hân im lặng không dám nói nhiều, thân thể như mất hoàn toàn sức lực không dám ngồi dậy cũng không dám bỏ chạy chỉ giữ nguyên như vậy không lời đáp lại, cô gái kia trông không giống như mất bình tĩnh, ôn tồn nói.
“Cô đứng lên đi tôi không làm gì đâu”.
Hân vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng thấy mình như vậy mãi cũng không phải là cách hay để chạy trốn, trong lòng Hân nguyền rủa gã kia 7749 lần, cô vì cứu hắn mới gặp tình trạng khúm núm như này vậy mà hắn quăng cô cho cọp là sao!?!
Nói xong cô gái đặt điện thoại trước mặt cô rồi từ từ lùi về phía sau đứng im như tượng, nhân cơ hội Hân cầm lấy điện thoại rồi chạy về hướng ngược lại, cô chạy lướt qua từng chùm sáng cam trên đường, Hân quay đầu lại nhìn, cô không thể thấy rõ khuôn mặt của cô gái, chỉ thấy cô ấy đứng im bất động nhìn cô chạy về phía trước.

Lời bài hát vẫn vang lên trên con đường vắng lặng nhưng lời lại được thay đổi.
“Lizzie Borden took an axe and gave her mother forty whacks.

When she saw what she had done.

She gave her father forty-one”.

Cũng là một bản đồng dao khác dựa trên một câu chuyện có thật và lời dịch là.

Lizzie Borden cầm cây rìu lên chém mẹ mình 40 nhát.

Khi cô nhận ra mình đang làm gì.

Cô chém cha mình 41 nhát nữa.
Đang chạy cô bỗng dưng dừng lại nhìn về phía cô gái, lời ca bằng tiếng Anh, giọng hát cô gái nhẹ nhàng nhưng nếu Hân nghe hiểu được lời ca thì cô sẽ chạy càng xa càng tốt.

Lý trí cô mách bảo hãy chạy đi nhưng đôi chân lại tiến về phía cô gái từng bước từng bước cho đến khi Hân dừng lại trước mặt cô gái, cô ấy ngước đầu lên nhìn cô mỉm cười rồi nói.
“Chào cô”.

Hân không đáp một lát sau mới nói.
“Ban nãy cô tính làm gì anh ta”.


Nói xong Hân muốn tự vả, hỏi câu đấy xong có bị giết người diệt khẩu không? mà tại sao mình còn quay lại đây làm gì, người này để mình đi mà.
Cô gái kia không đáp lại luôn mà giống như hỏi ngược lại Hân.
“Vậy cô nghĩ tôi tính làm gì?”.

Hân nhíu mày vào, ánh đèn cam ấm áp chiếu lên người cô gái, vẻ ngoài vô hại, nhưng lúc này không phải là lúc thích hợp.
“Đừng đánh trống lảng, hỏi gì thì trả lời vậy đi”.
“Tại sao?”.
Cô phục người này rồi, cứ như 1 giây trước vẻ mặt man rợ đó không phải từ cô gái này vậy, Hân xoa xoa đôi mắt bộ dạng mệt mỏi rõ ràng.

Bỗng âm thanh quẹt quẹt vang lên như âm thanh 2 vật cứng va vào nhau, Hân đưa mắt nhìn xuống, giờ đây cảm giác sợ hãi lại ùa về từng đợt làm cô run lẩy bẩy.
Đôi tay thon dài của cô gái cầm con dao găm vương sắc đỏ quẹt lên mặt đường, hành động kì quái này càng khiến tim Hân như muốn rớt ra ngoài, cô gái tay cầm dao vẫn quẹt mặt đường, âm thanh chói tai làm toàn thân cô da gà da vịt đua nhau nổi lên, cô gái nói.
“Tôi không làm gì anh ta cả, tôi chỉ muốn dọa anh ta một tí thôi”.
“Đó là…máu ư?”.

Cô gái ngẩng đầu nhìn cô rồi cười, Hân giật mình lùi về sau mấy bước, cô thậm chí còn giơ hai nắm đấm lên để ngang tầm mắt làm thế phòng thủ, chỉ cần cô kia có manh động gì còn kịp đánh lại, cô gái kia gật đầu rồi nói.
“Ừ, là máu đấy, nhưng không phải như cô nghĩ đâu, tay tôi có một ít này”.

Cô gái xòe lòng bàn tay trái ra cho cô xem, tay cô ấy đúng là có vết cắt nhưng không sâu lắm, như thể chỉ bị cắt xoẹt qua thôi, vậy nên vết máu trên dao tám chín phần là của anh ta nhưng Hân không dám hỏi cho ra lẽ, cô không tin cái vết cắt bé tí ti như vậy đủ để nhuốm đỏ cả thân dao, Hân cạn lời không biết phải đáp lại kiểu gì, cô gái rút tay về rồi lấy trong người một cái khăn tay để lau đi vết máu dính trên lưỡi dao, cô gái đeo kính lên chậm rãi nói.
“Anh ta quấy rối tôi, chẳng nhẽ tôi không thể tự vệ sao?”.

Hân nghe cô nói thế tất nhiên là không tin lời giải thích qua loa của cô gái, trong trường hợp đấy cô gái có thể la lên hoặc đuổi hắn xuống xe là được rồi, cần gì phải lôi anh ta xuống một nơi đồng không mông quạnh này chỉ để dọa dẫm.
“Anh ta chỉ bị thương ngoài da thôi, không chết được đâu, yên tâm đi”.
“Tôi biết”.
“Cô biết?”.

Cô gái nghe xong cười cười nói.
“Thế mà tôi cứ tưởng cô xuống là để cứu anh ta”.

Cô ấy đứng lên, phủi phủi đằng sau, tay cô cầm túi hành lý đi về phía Hân, đến trước mặt, cô gái nói.
“Cùng đi chứ?”.

Hân do dự, sự thật là cô không muốn đi cùng người này một chút nào nhưng cả hai lại dừng cùng địa điểm, Hân không đáp, quay người cố gắng đi xa nhất có thể, duy trì khoảng cách an toàn.

Cô ấy đứng tại chỗ nhìn theo Hân rồi mỉm cười..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.