Đọc truyện Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi – Chương 48
Editor: Vy Vy 1505
Vương Trạch Đức làm người hào sảng đại khí, rất là quân tử. Ông ta và Kỷ Tông Khánh niên thiếu tương giao, chí thú hợp nhau, lại cùng lúc tòng quân, bắt đầu từ tiểu giáo úy leo lên.
Tư chất của ông ta không tồi, đã hơn rất nhiều người thường, đáng tiếc lại gặp một Kỷ Tông Khánh.
Kỷ Tông Khánh thiên phú kỳ giai, mưu trí siêu quần, kiêu dũng thiện chiến, chiến công tích lũy nhanh chóng, thực mau liền một mình đảm đương một phía, trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong quân.
Mấy chục năm, làm bạn bên một người như vậy, lúc ban đầu Vương Trạch Đức là khâm phục hâm mộ, chỉ là sau này không biết từ khi nào, khâm phục hâm mộ ẩn ẩn thay đổi vị.
Ba năm trước, nhất thời tà hỏa lên não, người liền si ngốc, ông ta làm ra chuyện đầu tiên trái với lương tâm.
Vương Trạch Đức vốn tính làm bạn tốt bại trận một lần, vấp phải suy sụp, ông ta có thể thuận thế leo lên. Đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hậu quả nghiêm trọng ngoài dự đoán.
Chỉ là lên thuyền tặc liền không thể quay đầu lại, ông ta chỉ có thể căng da đầu đi tiếp.
Kỷ Tông Khánh chết trận sa trường, đáng tiếc Vương Trạch Đức cũng không có chỗ tốt gì, trong lúc hỗn chiến ông ta bị chém đứt một tay, tất cả tâm tư đen tối đều thất bại.
Ông ta thực hụt hẫng.
Bình sinh lần đầu làm chuyện trái với lương tâm, gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, kỳ thật Vương Trạch Đức không thể yên tâm thoải mái, tà hỏa đi xuống, ông ta thực hối hận, đã từng một đoạn thời gian rất dài không thể yên giấc.
Ngoài hối hận còn có thật sâu bất an, bởi vậy khi con gái của bạn tốt viết thư nhắc tới việc này, ông ta lập tức hãi hùng khiếp vía, kìm nén không được.
Ông ta nôn nóng dạo bước trong thư phòng, hồi lâu, Vương Trung rốt cuộc đã trở lại.
Vương Trạch Đức vẫy lui Vương Trung, lập tức mở ra thư nhìn kỹ.
Nhị gia ước chừng hiểu rõ tâm tư của ông ta, tuy tìm từ nghiêm khắc, nhưng giữa những hàng chữ lại chỉ đúng trọng tâm, vừa lúc trấn an nỗi lòng nôn nóng của ông ta.
Trong lòng Vương Trạch Đức trấn định, đúng vậy, Kỷ Uyển Thanh không có chứng cứ không có nhân mạch, có lẽ nàng chỉ ngẫu nhiên nghe nói, khẳng định không thể khuy phá mấu chốt trong đó.
Ông ta trăm triệu không thể tự loạn đầu trận tuyến.
Vương Trạch Đức thở ra một hơi, buông thư từ, liền muốn tiêu hủy. Nhưng ông ta mới vừa nâng tay lên lại ngừng động tác.
Dĩ vãng vì cẩn thận, mỗi khi trao đổi thư từ với nhị gia, ông ta đều lập tức tiêu hủy, chẳng qua, hiện giờ lại ma xui quỷ khiến ngừng lại.
Vương Trạch Đức rũ mắt nhìn một lát, cuối cùng gấp lại thư, bỏ vào ám cách bên trong thư phòng.
Ông ta mới vừa đóng ám cách, liền nghe thấy bên ngoài Vương Trung giương giọng bẩm báo: “Hầu gia, thế tử gia tới.”
Đông Xuyên Hầu phủ thế tử Vương Cật, rời kinh đã gần ba năm, mấy tháng trước mới trở về.
Sở dĩ hắn rời kinh là vì chuyện có tiếp tục hôn ước với Tĩnh Bắc Hầu phủ hay không.
Vương phu nhân không muốn một bé gái mồ côi không cha không mẹ làm con dâu, chỉ là Vương Cật lại sớm ái mộ tiểu thanh mai, quyết chí không đổi, vì thế, mẹ con hai người bạo phát tranh chấp xưa nay chưa từng có.
Xưa nay hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, huống hồ hiếu đạo lớn hơn trời, Vương phu nhân tranh không lại con trai, cắn răng lấy chết tương bức, tuy hắn biết mẫu thân sẽ không thật sự tự sát, nhưng căn bản không thể làm gì.
Vương Cật bị kẹt ở hạ phong, hắn lại chưa từng hết hy vọng, đang muốn nghĩ cách vãn hồi. Không nghĩ tới việc làm của con trai lại làm Vương phu nhân cảm giác nguy cơ quá lớn, bà một khắc cũng không thể lại chờ, lập tức xem mắt một thiên kim khuê các, muốn đính hôn cho con.
Đương thời việc hôn nhân không cần bản thân thiếu niên nam nữ ra mặt đồng ý, có trưởng bối hai bên là đủ rồi.
Vương Cật tức giận lại bó tay không có cách nào, dưới cơn bạo nộ, đáp ứng lời đề nghị của quan trên, điều chức rời kinh thành, cũng lưu lại lời nói, nếu không có hắn đồng ý mà tự tiện đính hôn, cả đời hắn cũng không trở lại.
Vương phu nhân rốt cuộc không dám định ra việc hôn nhân, nhưng bà cũng không nhả ra, mẹ con giằng co kéo dài mấy năm, cuối cùng bà thỏa mãn tâm ý, Kỷ Uyển Thanh bị tứ hôn, Vương Cật vội vàng chạy về cũng chỉ có thể gặp nàng thoáng qua.
Vương Cật mong đợi bị vô tình tưới diệt, thiếu niên ngày xưa tinh thần phấn chấn bồng bột trở nên trầm mặc ổn trọng, ngược lại Vương phu nhân không dám bức bách hắn, e sợ lại dùng lực quá độ sẽ khiến hai mẹ con tăng thêm vết thương không thể chữa lành.
Dù sao Kỷ Uyển Thanh không có khả năng gả vào Vương gia, vậy là được.
“Thế tử gia.”
Hiện giờ Vương Cật nhậm chức ở cấm vệ quân, cách mấy ngày mới về phủ một chuyến, ngày này hắn mới vừa vào cửa, gã sai vặt bên người liền vội chạy tới.
“Chuyện gì?”
Gã sai vặt hạ giọng: “Thế tử gia, hôm nay Kỷ đại tiểu thư sai người lại đây.” Hắn biết tâm tư chủ tử, cũng không goi Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi.
“Kỷ đại tiểu thư?” Thái độ Vương Cật vốn không chút để ý lập tức biến đổi, nghiêng đầu nhìn gã sai vặt, gã sai vặt vội gật đầu.
“Hôm nay trước giờ cơm trưa, Kỷ đại tiểu thư phái người lại đây tìm hầu gia, người tới đúng là tiền Tĩnh Bắc Hầu phủ đại tổng quản Kỷ Vinh.”
Kỷ Vinh là người của Kỷ Uyển Thanh, mặc dù nàng gả vào Đông Cung, ông ta như cũ phụ trách xử lý rất nhiều của hồi môn sản nghiệp bên ngoài thay nàng.
Điểm này Vương Cật rất rõ ràng, hắn hô hấp hơi hơi dồn dập, lập tức xoay người, đi tới ngoại thư phòng.
“Phụ thân, nghe nói Thái tử phi sai người qua phủ?”
Vương Cật nói nghe là nghi vấn, thực tế lại rất chắc chắn, vừa vào cửa thỉnh an, liền lập tức hỏi phụ thân câu này.
Vương Trạch Đức nhíu mày, nhìn con trai nói: “Cật nhi, phụ thân biết tâm tư của con, nhưng con và nàng có duyên không phận, con cần phải nhớ, nàng là Hoàng Thái tử phi.”
“Con chưa từng quên.” bốn chữ ‘có duyên không phận’ này làm trong miệng Vương Cật nhiều vài phần chua xót.
Đã từng, hắn và nàng là có cơ hội có duyên có phận. Kỷ thúc phụ trọng thương hồi kinh, ba ngày sau mới qua đời, khi đó nàng còn chưa cần giữ đạo hiếu, hắn e sợ cho ngày sau có biến, từng thúc giục cha mẹ nhanh chóng định thân.
Chẳng những mẫu thân chết sống không muốn, mà phụ thân lại nói Kỷ thúc phụ trọng thương nằm trên giường, phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể phí công, việc hôn nhân ngày sau lại nói.
Khi đó vẻ mặt phụ thân nghiêm túc, hắn cũng cảm thấy chính mình không đúng, phải đợi Kỷ thúc phụ khỏe lại rồi tính, đè xuống không đề cập tới.
Sau đó, hắn mới biết được, Kỷ thúc phụ bị thương rất nặng, cho dù là quân y hay là thái y, chẩn mạch xong đều nói đã không thể cứu trị.
Nói cách khác, Kỷ Tông Khánh có thể hồi kinh, toàn dựa vào ý chí. Như vậy, ông ấy khẳng định thực nhớ thương vợ con, nếu có thể kịp thời định ra việc hôn nhân, ông ấy tất nhiên sẽ vạn phần vui mừng.
Vương Cật nâng mắt nhìn phụ thân nghiêm khắc, chua xót thấm vào đáy lòng, nói vậy, phụ thân cũng giống mẫu thân, cũng không nguyện ý hắn cưới nàng.
Nếu phụ thân quyết ý muốn định ra việc hôn nhân, mẫu thân cũng không có cách gì, rốt cuộc, phụ thân mới là chủ nhân của Đông Xuyên Hầu phủ.
“Con trai không dám có nửa điểm ý tưởng không an phận với Thái tử phi nương nương.”
Điểm này là thật sự, thánh chỉ tứ hôn đã hạ, tuy hắn khó có thể dứt bỏ, nhưng lại thành tâm chúc phúc nàng, hy vọng nàng có thể hạnh phúc.
Ánh mắt Vương Cật không trốn tránh, nói: “Chỉ là bạn cũ chia tay đã lâu, không khỏi có chút nhớ thương.”
“Như thế cực tốt.”
Vương Trạch Đức gật gật đầu, ông ta vẫn thực hiểu biết con trai mình, Vương Cật chưa chắc thật có thể quên, nhưng khẳng định sẽ làm theo, ông ta yên tâm, liền nói: “Vi phụ và Thái tử phi nương nương ngẫu nhiên cũng có thư từ qua lại, lần này chẳng qua là tầm thường thăm hỏi, cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Kỷ Uyển Thanh gởi thư hỏi cái gì, ông ta đương nhiên sẽ không nói thẳng, chỉ một câu “tầm thường thăm hỏi” liền bỏ qua.
Vương Cật thực thất vọng, nhưng rồi hắn lại cảm thấy thực tốt, nàng tất cả thuận lợi thì không còn gì tốt hơn.
Nói nói mấy câu, hắn cáo lui rời đi, vừa ra cửa lớn thư phòng, liền thấy đại nha hoàn bên người mẫu thân vội vàng tới, lấy lòng cười cười nói: “Thế tử gia, phu nhân mời ngài đến hậu viện.”
Vương phu nhân lặp lại nhắc mãi, đơn giản là việc hôn nhân của con trai, Vương Cật tự giễu cười cười, lúc hắn muốn đính hôn mẫu thân không cho phép, không nghĩ tới bây giờ lại bức bách.
Hắn nhăn nhăn mày, giọng điệu nhàn nhạt: “Ta còn có công vụ phải làm, ngươi trở về bẩm báo mẫu thân, lần sau ta sẽ tới.”
Nói xong, hắn đi thẳng về sân chính mình.
…..
Thanh Ninh Cung.
Từ lúc đột ngột phát hiện chân tướng đến giờ đã mấy canh giờ, được Cao Húc ôn tồn trấn an, cảm xúc Kỷ Uyển Thanh đã ổn định rất nhiều.
Sự thật phụ huynh toàn vong đã không thể sửa đổi, trong lòng nàng rối loạn ngược lại dễ dàng ra đường rẽ.
Đến lúc đó người thân đau lòng kẻ thù vui sướng, cha mẹ huynh trưởng trên trời có linh thiêng cũng không thể an bình.
Kỷ Uyển Thanh lặp lại nói cho chính mình như vậy vô số lần, rốt cuộc hoàn toàn ngừng nước mắt, chỉ lẳng lặng ngồi trên nhuyễn tháp.
Đôi mắt nàng hồng hồng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một chỗ, tăng thêm một tia yếu ớt ngày thường tuyệt đối không thấy.
Cao Húc phân phó người mang nước tới, tự mình vắt khăn, lau mặt cho nàng bằng nước ấm trước, sau đó dùng khăn lạnh đắp mắt cho nàng.
Nàng khóc nửa ngày, không đắp một chút, ngày mai đôi mắt sẽ sưng không mở ra được.
Kỷ Uyển Thanh theo bản năng nhắm mắt, ngay sau đó một trận lạnh lẽo dán lên, tuy lạnh thấu tim, nhưng lại làm cho đôi mắt cảm thấy thoải mái khôn kể.
“Điện hạ.”
Nàng thấp thấp gọi một tiếng, ôm dựa vào lòng hắn, cái ôm của hắn thực rộng mở ấm áp, cho nàng cảm giác an tâm xưa nay chưa từng có.
Cao Húc “Ừ” một tiếng, thay đổi vài lần khăn lạnh cho thê tử mới dừng tay.
“Thanh Nhi, một khi việc này bị vạch trần, có thể bắt được kẻ hại phụ huynh nàng, Sở Lập Tung cũng sẽ không hàm oan chịu khuất.”
Hai người mặt đối mặt, tay hắn đỡ vai nàng, nhìn thẳng vào nàng đôi mắt vẫn hơi sưng đỏ, nghiêm túc nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, người làm việc lớn phải trầm ổn, kiềm chế cảm xúc.”
Cao Húc nửa là khuyên nửa là dạy dỗ, giọng điệu vạn phần chắc chắn, Kỷ Uyển Thanh đột nhiên sinh ra một cổ sức lực, nàng thẳng lưng, cất cao giọng nói: “Điện hạ nói đúng lắm.”
Thê tử rốt cuộc khôi phục bộ dáng ngày thường, Cao Húc an tâm, hắn ôm nàng, chậm rãi dựa vào gối phía sau.
“Thanh Nhi, việc của phụ thân nàng không giống vụ án của Sở Lập Tung, chỉ cần có thể xác định là ai sai sử, mặc dù không có chứng cứ, cũng không sao.”
Nếu Cao Húc thuận lợi đăng cơ, tiểu phu thê tức là Đế Hậu, Hoàng đế muốn giết một người, hoặc là một đám người, căn bản không cần chứng cứ, xác định mục tiêu là được.
Lật lại bản án của Sở Lập Tung phức tạp hơn nhiều, đến lúc đó Xương Bình Đế đã thành tiên đế, muốn lật lại vụ án ông ta đã định ra, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực căn bản không có khả năng.
Hơn nữa, triều đại lấy hiếu trị thiên hạ, con không nói cha sai, mặc dù bằng chứng như núi, thanh danh Cao Húc vẫn sẽ có tổn hại.
Tốt nhất, vẫn là giải quyết việc này lúc Xương Bình Đế còn tại vị.
Môi mỏng Cao Húc hơi cong, lộ ra một ý cười trào phúng, hoàng phụ của hắn hiện giờ mới hơn bốn mươi, đối với việc này là chuyện tốt.
Kỷ Uyển Thanh vừa nghe liền hiểu ý của hắn, phu quân nguyện ý làm bảo đảm cuối cùng, đương nhiên nàng an tâm không ít, nhưng kết hợp hắn khó xử, việc này xác thật giải quyết càng sớm càng tốt.
Huống hồ, nàng cũng không hy vọng chính mình chờ lâu như vậy, để kẻ thù lại an nhàn sống mười năm hai mươi năm, nàng ngẫm lại liền không thể chịu đựng được.
“Thiếp biết.” Kỷ Uyển Thanh nắm tay hắn: “Hiện giờ bước đầu tiên là tìm được manh mối, lại tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra kẻ sai sử phía sau màn.”
Bước đầu tiên không dễ dàng, nhưng chỉ cần có thể tìm ra, liền có phương hướng, mặt sau sẽ dễ dàng có đầu mối hơn.
Vẻ mặt Kỷ Uyển Thanh kiên định, trong mắt bốc cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu, cho dù như thế nào, nàng cũng sẽ tìm ra kẻ đó, tự tay báo thù.
“Tốt lắm!”
Tiểu phu thê ý chí chiến đấu sục sôi, nói nói mấy câu, liền nghe thấy bên ngoài Trương Đức Hải bẩm báo, nói Hà ma ma đã trở lại.
Vương Trạch Đức hồi âm tới rồi.
Kỷ Uyển Thanh lập tức giương giọng, gọi Hà ma ma đưa thư vào.
Nàng lập tức mở ra, đọc nhanh như gió.
Vương Trạch Đức hồi âm có chút dày, mặt trên tỉ mỉ nói chuyện ba năm trước, nhưng tổng thể cũng không khác gì Cao Húc nói.
Nàng có chút mất mát, nhưng cũng cảm thấy nằm trong tình lý: “Điện hạ, theo lời Vương bá phụ nói, vẫn chưa thể nhìn thấy manh mối.”
Cao Húc nương tay nàng cùng nhìn thư, Vương Trạch Đức viết thư, nội dung cơ bản tương tự năm đó hắn tự mình lật xem công văn hồ sơ vụ án, hắn gật đầu: “Đúng là như thế.”
Đối với bạn tốt của phụ thân nhiều lần đưa than ngày tuyết, Kỷ Uyển Thanh rất cảm kích, nàng cũng không chút nào nghi ngờ, bởi vậy hết lòng tin theo, than một tiếng, phân phó Hà ma ma thu hồi thư.
Còn về Cao Húc, vì lúc trước đã cẩn thận điều tra, cũng chú ý đối phương hơn nửa năm, cũng không phát hiện điểm đáng ngờ. Quan trọng nhất chính là, bản thân Vương Trạch Đức là người bị hại sau tràng chiến dịch kia, mất đi một cánh tay, bị bắt tá chức nhàn rỗi.
Vô duyên vô cớ, tạm thời hắn cũng không nghi ngờ.
“Thanh Nhi đừng vội, nếu là người làm, tất nhiên có dấu vết không thể xóa đi, chỉ cần có kiên nhẫn, chung quy sẽ tìm được.” cho dù sẽ thực mịt mờ, khó khăn rất cao.
Kỷ Uyển Thanh gật đầu, nàng đồng ý điểm này: “Điện hạ nói đúng lắm.”
Nàng thật hít thở sâu, nỗ lực làm chính mình khôi phục trấn định, lo âu chỉ hại không lợi, có lẽ còn làm manh mối tới trước mắt cũng không thể phát hiện.
Đây là một trận đánh lâu dài, nàng cần kiềm chế.