Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 342: Cô Cũng Không Giống Cô Nữa


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 342: Cô Cũng Không Giống Cô Nữa


Khi rời đi, lưng anh hơi khòm xuống.
Tô Cẩm Tinh đột nhiên cảm thấy đáy mắt hơi nóng lên, một người cao lớn, khí phách như vậy, lại biến thành dáng vẻ thận trọng, khiêm tốn này từ khi nào chứ?
Mấy ngày trước anh còn có thể bế cao mình lên, tại sao cánh tay của anh lại đột nhiên gãy nát thế này?
Rốt cuộc là ai đã làm điều đó chứ, mà anh thì lại không nói, Lục Tước cũng không nói, anh đang bảo vệ kẻ sát nhân ư?
Tô Cẩm Tinh cảm thấy mấy ngày nay bộ não của mình dường như càng ngày càng vô dụng, rất nhiều chuyện đều không thể thông được.
Tít tít tít…
[Cẩm Tinh, dậy rồi à? Sao em không trả lời tin nhắn của anh?]
Tin nhắn của tiên sinh lại tới.
Cô liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, mới bảy giờ sáng.
Cô thở dài, ngồi xuống ghế nghỉ bên ngoài phòng bệnh, đáp hai chữ: [Dậy rồi.]
[Tối hôm qua ngủ quên sao?]
[Vâng.]
[Anh không thấy em trả lời, còn tưởng rằng em đã hối hận và không muốn quay lại với anh nữa.]
[Hiện tại em bận chút việc, ba ngày nữa chúng ta gặp nhau rồi nói được không?]
Lần này, tiên sinh trực tiếp gọi qua.
Bệnh viện rất yên tĩnh, cô muốn cúp máy, nhưng sau khi nghĩ xong liền chạy ra hành lang nghe máy: “Alo?”
“Cẩm Tinh, sao bên em nghe hơi trống trải thế, em không ở nhà à? Em ở đâu?”
Giọng điệu này…

Hơi có ý chất vấn…
Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn đáp: “Em đang ở bệnh viện.”
“Ồ, là để phẫu thuật cho đứa trẻ à.

Bác sĩ nói thế nào, có hy vọng chữa khỏi không?”
“… Mặc dù hy vọng lớn hay nhỏ, em cũng phải thử.”
“Được rồi, em cứ làm đi, nhưng nhớ là ba ngày nữa em nhất định phải đến tìm anh.

Chúng ta cùng nhau về nhà họ Tiêu lấy lại những gì ban đầu thuộc về anh.”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng, hơi nhíu mày: “Anh muốn trở về cái gì?”
“Nhà họ Tiêu,” Anh lạnh lùng nói: “Anh cũng là con cháu nhà họ Tiêu, đương nhiên anh cũng có phần tài sản của nhà họ Tiêu, hơn nữa trước đây em đã từng kết hôn với Tiêu Cận Ngôn, một nửa tài sản sau khi kết hôn cũng nên thuộc về em.

Chỉ cần hai cổ phần của chúng ta cộng lại thì sẽ là cổ đông lớn nhất của toàn bộ công ty.

Tiêu Cận Ngôn cũng phải nghe lời chúng ta.

Chúng ta bảo anh ta làm gì thì anh ta phải làm! Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, để anh ta phải trả giá.”
Cô càng khó hiểu hơn: “… Tiên sinh, anh thực sự nghĩ vậy sao?”

“Bằng không thì sao? Em không nghĩ như vậy sao? Tiêu Cận Ngôn đối xử với em như thế, em không muốn báo thù sao? Em thiện lương, không làm được thì anh sẽ giúp em.

Em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến anh ta trả giá gấp ngàn lần.”
“Em không cần anh giúp em!” Tô Cẩm Tinh ngắt lời anh bằng một tiếng gầm trầm thấp: “Tiên sinh, lần này anh quay về rốt cuộc là vì anh, hau là vì nửa tài sản của nhà họ Tiêu?”
Anh ta nở nụ cười: “Đương nhiên là vì em.

Chính là vì em mà anh mới muốn lấy đi tất cả mọi thứ của Tiêu Cận Ngôn, để em có thể nhìn thấy anh ta đau khổ, vơi đi nỗi hận trong lòng.”
“Nếu em nói em không muốn trả thù thì sao? Em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi.”
“Không được, anh nhất định phải bắt anh ta trả giá.”
“Nhưng trước đó anh đã hứa buông bỏ mọi thứ và cùng em ra nước ngoài sống những ngày bình yên của chúng ta…”
“Đó là trước đây, anh nói rồi, con người sẽ thay đổi.

Hiện tại anh không nghĩ như vậy nữa.

Tại sao Tiêu Cận Ngôn lại có thể phải chiếm hết những thứ tốt đẹp chứ? Anh ta độc chiếm tài sản của nhà họ Tiêu, em còn sinh cho anh ta hai đứa con,bọn anh là anh em ruột, dựa vào cái gì mà cuộc sống của anh ta lại viên mãn như thế, còn anh chỉ có thể ở trong bóng tối cả đời, không ai nhận ra chứ?”
Không biết có phải điều hòa nhiệt độ trong bệnh viện quá cao không, Tô Cẩm Tinh lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
“Cẩm Tinh, người hiền sẽ bị ức hiếp.


Lần này em không thể nhân từ được, em không cần ra tay, anh sẽ tự giúp em lấy lại công đạo…”
“Đủ rồi!” Rốt cuộc, Tô Cẩm Tinh không thể nghe được nữa: “Tiên sinh, bên này em còn có việc, mọi thứ cứ để ba ngày nữa rồi nói, em cúp máy trước đây.”
Không đợi tiên sinh đáp lời, cô đã nhanh chóng ấn nút cúp máy.
Giọng điệu quen thuộc truyền đến, nhưng tại sao mỗi câu lại xa lạ như vậy?
Tiên sinh đã tính toán tài sản của nhà họ Tiêu từ khi nào chứ?
Mặc dù bọn họ định đi nước ngoài và cần tiền, anh đã bán hết xe và đưa hết tiền vào tài khoản của cô.
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Cái quái gì đang xảy ra trên thế giới này vậy?
Tiên sinh không giống tiên sinh, Tiêu Cận Ngôn không giống Tiêu Cận Ngôn, ngay cả cô… cũng không giống cô nữa.
Cô nên hận Tiêu Cận Ngôn, ít nhất là không nên dây dưa với anh, nhưng tại sao…
Khi vừa nhìn thấy anh cuộn mình vì đau đớn và run rẩy, trái tim của cô lại quặn thắt theo chứ?
“Hóa ra em trốn ở đây.”
Khi Tô Cẩm Tinh quay lại, thấy Tiêu Cận Ngôn đang đứng cách đó không xa trên hành lang, cánh tay trái được bọc bằng thạch cao rất tốt, và có một miếng gạc dài quấn quanh cổ để giúp cố định tay.
Cô sụt sịt bước tới: “Mọi việc xong rồi à?”
“Ừ, xong hết rồi.” Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng nói, coi như không có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi, chúng ta về đón bọn nhỏ đi.

Trước đó anh đã đông ý với Tiểu Thần sẽ đưa con bé đi chơi sân chơi vào cuối tuần.

Ngày mai ca phẫu thuật sẽ diễn ra, hãy giúp con bé đạt được ước nguyện này trước khi phẫu thuật đi.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu một cách máy móc: “… Ồ, được.”
Trên đường về, họ trực tiếp bắt taxi.

Dù sao thì chiếc Augusta quá chói mắt, lúc này đã có rất nhiều người trên đường và tỷ lệ quay đầu khi họ lái xe này ra ngoài là 300%.
Trở lại nhà cũ, bác Lâm đang đưa bọn nhỏ đi ăn sáng.
Tiểu Dương vừa mới ăn một miếng điểm tâm, trên ngực đã dính khá nhiều vụn bã, ông cụ Tiêu nhẹ nhàng đưa tay phủi cho cậu bé.
Thấy bọn họ trở lại, ông vội vàng nói: “Các cháu về đúng lúc lắm, bọn nhỏ đang lo lắng đây, các cháu đã đồng ý dẫn bọn nhỏ đi chơi, bọn nhỏ vừa dậy đã náo nhiệt đi tìm các cháu, kết quả lại không thấy các cháu đâu, còn tưởng các cháu đã quên rồi chứ.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Làm sao quên được chứ, Tiểu Tinh Tinh muốn họ lái xe, buổi sáng có ít người nên cháu muốn dạy cho cô ấy.”
“Đi xe rất nguy hiểm, vẫn cứ để đàn ông lái thôi, Cận Ngôn, tay cháu sao vậy?”
“Ồ, không sao đâu.

Hôm qua cháu không cẩn thận nên bị va chạm, vết thương cũ tái phát, không sao đâu ạ.”
Tiểu Viên Nguyệt bước đôi chân ngắn tới, ngẩng đầu nhìn anh: “Bố có đau không?”
Nhìn đôi mắt ngấn nước như thế này của con gái, trái tim của Tiêu Cận Ngôn như muốn tan ra, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đau.”
Tiểu Viên Nguyệt tiến lên thổi nhẹ: “Con thổi vù vù cho bố thì bố sẽ không đau nữa.”
“… Được.”
“Anh trai, em gái, chúng ta cùng thổi cho bố đi, bố sẽ không đau nữa!”
Tiểu Dương vừa nghe xong liền đánh rơi miếng bánh ăn dở trong tay rồi chạy tới, Tiểu Thần còn nhỏ nên chạy chậm nhất, Tiểu Dương đã bảo vệ cô bé suốt chặng đường, ba đứa nhỏ cùng nhau đứng trước cánh tay bị thương của Tiêu Cận Ngôn, sắp xếp từ cao đến thấp, giống như sóng tín hiệu điện thoại di động vậy.
Cả ba cùng phồng má thổi, giống như ba con cá nóc nhỏ.
“Bố…” Tiểu Viên Nguyệt lưu luyến mà hôn nhẹ lên thạch cao: “Mau khỏe lại nhé, con muốn bố ôm con giơ lên cao.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Viên Nguyệt, tay của bố bị thương rất nặng, sợ là sau này không thể bế con lên cao được, để mẹ bế con được không?”
Vành mắt Tiểu Viên Nguyệt lập tức đỏ lên: “Bố…”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, đừng làm đứa nhỏ sợ hãi.” Tiêu Cận Ngôn vỗ vỗ tay cô bé, nhẹ giọng nói: “Được rồi, bố hứa với con sẽ mau khỏi bệnh, để bế con lên cao.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.