Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 340: Anh Có Thể Ôm Em Sao
Tô Cẩm Tinh không nói lời nào, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của anh, vị trí trái tim của cô như bị ngâm trong giấm chua, chua xót khó chịu.
“Rốt cuộc tay anh làm sao vậy?”
Tiêu Cận Ngôn bình tĩnh nói: “Không sao, Lục Tước chuyện bé xé ra to thôi, một hồi nữa sẽ ổn thôi.”
“Anh đã đến bệnh viện chưa?”
“…”
“Vẫn chưa đúng không? Vết thương trên tay phải và cổ của anh vẫn chưa lành.
Anh sợ Vương Hữu Tài sẽ phát hiện ra à.”
“…”
“Anh đợi chút.”
Tô Cẩm Tinh đi lấy hộp thuốc ra và nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Khi tìm thấy anh, anh vẫn đứng dưới cửa sổ của cô, nhưng vừa rồi ở trên lầu cô không nhìn thấy, cách đó không xa có một chiếc Augusta màu đen đang đậu.
Tô Cẩm Tinh hơi bất đồng: “Anh bị thương cả hai tay, sao còn dám lái mô tô hả?”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười: “Anh không lái xe đến, chỉ có chiếc xe máy đang đậu ở đó.
Hơn nữa… anh đã anh không sao mà, ssh—”
Khi Tô Cẩm Tinh chạm nhẹ vào cánh tay trái của anh, nghe thấy anh hít một hơi thật sâu.
Cô cau mày: “Không được, anh phải đến bệnh viện.”
“Không cần đâu, lần trước em băng bó vết thương tay cho anh rất tốt.
Trong hộp thuốc còn có bông gạc không? Nếu tiện… thì phiền em băng bó giúp anh một chút.” Trước khi nói xong, anh nhanh chóng nói thêm: “Nếu không tiện thì cũng không sao, anh có thể tự làm được.”
“Tiêu Cận Ngôn.” Cô nghiêm nghị nói: “Tôi nói, đến bệnh viện.”
Tiêu Cận Ngôn vẫn lắc đầu: “Hiện tại thật sự không được…”
“Tại sao không được? Anh đã tuyên bố trong tiệc mừng thọ rằng tôi là vợ anh, còn bế tôi ở nơi đông người.
Bây giờ mọi người đều biết mối quan hệ của chúng ta, và Vương Hữu Tài cũng biết điều đó.
Nếu ông ta muốn dùng tôi đe dọa anh, vậy thì giống như là ra tay với tôi, không liên quan đến vết thương của anh.”
“… Không giống.”
“Có gì không giống? Không phải anh chỉ sợ nếu Vương Hữu Tài phát hiện ra thì sẽ gây bất lợi cho tôi sao?”
“Tiêu Cận Ngôn không thể bị thương.” Anh nghiêm nghị nói: “Thật sự không thể.”
“Sợ cổ phiếu bị biến động sao?”
“… Dù sao thì cũng không được.” Tiêu Cận Ngôn do dự rồi nói: “Tiểu Tinh Tinh, em sẽ biết lý do sớm thôi.”
“Tôi không muốn biết!” Tô Cẩm Tinh không biết mình bị làm sao, nhưng trong lòng đột nhiên bùng lên một tia tức giận, cô kiên quyết nói: “Hôm nay anh phải đến bệnh viện, anh muốn làm Dương Quá à?”
Nói rồi, cô đặt hộp thuốc trên tay sang một bên và bước thẳng đến chỗ chiếc Augusta đen.
“Nào, tôi đưa anh đến đó.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn cô nhấc chân chống xe máy lên, tiếng ho của anh càng lớn hơn: “Tiểu Tinh Tinh, em… em có thể lái xe sao?”
“Không, cho nên anh phải dạy tôi.”
Tiêu Cận Ngôn vẫn còn đang do dự, Tô Cẩm Tinh đã cau mày thúc giục: “Nhanh lên.”
“…”
“Tiêu Cận Ngôn, anh có còn là đàn ông không thế? Có thể bớt lề mề được không? Lúc trước đỡ dao cho tôi không phải động tác của anh rất nhanh à, sao bây giờ lại ưỡn ẹo thế?”
Tiêu Cận Ngôn bị mắng một trận, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười: “Như vậy mới đúng.”
“Đúng cái gì?”
“Tiểu công chúa nhà họ Tô trước đây là thế này, cao cao tại thượng, lanh lợi thông minh.
Anh nói một câu thì em có thể nói mười câu, cuối cùng em tức giận, anh phải thấp thỏm quay qua dỗ dành em.”
Tô Cẩm Tinh liếm môi, có chút xấu hổ: “Anh nhắc tới chuyện trước đây làm gì, đã qua lâu rồi.”
“Đúng vậy, đã lâu lắm rồi, anh chỉ cảm thấy có chút hoài niệm thôi.”
“Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa.
Trên đường lúc này ít người, tôi lái xe ra ngoài sẽ an toàn hơn.”
Tiêu Cận Ngôn không thể chống lại cô, anh thở dài, đi tới ngồi phía sau cô: “… Tay cầm bên phải là chân ga, lực vặn có thể điều khiển độ lớn nhỏ của chân ga, dưới chân trái là phanh.”
Tô Cẩm Tinh học rất nhanh, Tiêu Cận Ngôn hướng dẫn cô một chút, cô đại khái đã hiểu cách lái xe.
“Ôm chặt tôi đi.” Cô khởi động xe, chuẩn bị xuất phát.
“Anh…có thể ôm em sao?”
“Cho anh ôm thì cứ ôm đi, ngộ nhỡ có ngã xuống tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Anh cười nhẹ: “… Được.”
Cánh tay trái bị thương không thể làm gì được nên anh chỉ có thể ôm chặt eo cô bằng cánh tay phải.
Cô cảm giác được một cánh tay to khỏe ôm lấy eo mình, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm cô đau.
Tô Cẩm Tinh nghiêng người: “Đi thôi.”
Cô chưa bao giờ học lái xe mô tô.
Nhắc đến chuyện ngồi, thì cô mới chỉ ngồi vài lần.
Tuy nhiên vẫn coi như không tệ, tốc độ không quá nhanh nhưng ổn định.
Lúc cô đến bệnh viện còn rất sớm, đại sảnh bệnh viện không có một bóng người, cô bận rộn với việc đăng ký và thanh toán phí rồi tìm bác sĩ, quay cuồng như con quay nhỏ.
“Đi thôi, bác sĩ bảo anh trực tiếp vào phòng thay thuốc.”
Tiêu Cận Ngôn chờ tại chỗ một hồi, liền thấy cô vội vàng chạy lại, nhẹ nhàng đỡ lấy tay phải cùng anh đi vào phòng thay thuốc.
Sau khi vào cửa, bác sĩ ngồi trên ghế đẩu trước mặt gật đầu một cái: “Anh ngồi đi, tôi sẽ xem xét vết thương của anh trước.”
Nhưng khi miếng gạc được mở ra, ngay cả bác sĩ vốn đã quen nhìn cảnh máu me cũng sửng sốt, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh có muốn tôi giúp anh gọi cảnh sát không?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Không cần đâu, phiền nah băng bó lại giúp tôi.”
“Quá liều lĩnh!” Bác sĩ phẫn nộ: “Bị thương nặng như vậy, vừa nhìn là biết muốn hạ tử thủ, xương cốt đã vỡ vụn, sao bây giờ các người mới đến? Vết thương này xem ra đã bị một đoạn thời gian rồi, ngộ nhỡ bị uốn ván thì phải làm sao? Đúng là gϊếŧ người mà, mau cởi đồ ra, phải nhanh chóng tiêu độc khử trùng rồi thay thạch cao mới!”
Tiêu Cận Ngôn sững sờ trong giây lát.
“Sao còn thất thần ra đó?” Bác sĩ đứng dậy đi chuẩn bị đồ y tế, nhìn lại thấy anh bất động, lập tức nóng nảy: “Mau cởϊ qυầи áo ra! Khắp người anh đều có máu, đừng nghĩ rằng mặc đồ đen là tôi không thấy, cả tay áo đều bị nhiễm máu rồi.”
“Bác sĩ, tôi không thể cởi ra, tôi có thể xắn tay áo lên được không?”
“Vậy thì để vợ anh cởi ra cho anh! Nhanh lên!”
“Cô ấy không…”
Trước khi anh nói xong, Tô Cẩm Tinh đã bắt đầu cởi cúc áo vest của anh.
Khi cởi ra mới phát hiện ra bên trong anh còn không mặc áo sơ mi, chỉ cởi trần như vậy.
Áo sơ mi ôm sát cơ thể, một mình anh mặc không được, chỉ có thể mặc tạm áo vest.
Bác sĩ chuẩn bị đồ nghề rồi bước lại, thầm than: “Một người đàn ông mà không dứt khoát bằng vợ nữa.
Nào, bây giờ tôi sẽ khôi phục vị trí và cô định xương, sẽ rất đau đấy, nếu anh không nhịn được… vậy thì cũng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “… Được.”
Vết thương quá lớn, toàn bộ khuỷu tay đã thấm máu, nhiều chỗ đã đóng vảy, cần phải bóc ra và rửa bằng cồn cho sạch vết thương.”
Bác sĩ đổ trực tiếp một chai cồn lên đó và dùng bông gòn chà rửa liên tục.
Tuy nhiên, xương cánh tay của anh đã nát thành từng mảnh, mỗi lần bác sĩ chà mạnh vào vết vảy máu, các cơ toàn thân anh như thắt lại ngay lập tức, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Mồ hôi như hạt đậu chảy dài từ trán xuống cằm, cả người phát run.
“Có chịu được không?”
“… Tôi có thể… tôi có thể.
Ưm…”
Đôi môi mềm lạnh bỗng chặn miệng anh lại..