Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 332: Tiên Sinh Chỉ Có Thể Là Anh


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 332: Tiên Sinh Chỉ Có Thể Là Anh


Hai người đã là bạn tốt của nhau trong nhiều năm.
Kể từ khi Lục Tước khẳng định anh chính là Tiên sinh, Tiêu Cận Ngôn đã đoán được nguyên nhân vì sao anh ta lại kín tiếng đến vậy.
Xét cho cùng, trong mối quan hệ với Tiểu Tinh Tinh, Lục Tước vẫn luôn có ý tốt.
“Cảm ơn.” Anh mím môi.
Khúc mắc trong lòng Lục Tước đã được cởi bỏ, anh ta thở phào: “Nói hết cho anh nghe cũng tốt, nếu tôi vẫn cứ giữ mãi bí mật này ở trong lòng thì sẽ uất nghẹn chết mất.

Tôi đã tận mắt chứng kiến chặng đường của hai người, từ lúc anh là Tiêu Cận Ngôn, hai ngươi đã rất yêu nhau, đến khi anh là Tiên sinh, hai người cũng rất yêu nhau.

Cận Ngôn, anh và cô Tô chính là định mệnh của nhau.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Anh cúi đầu uống sữa đậu nành, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Cho dù tôi là ai, cuối cùng cô ấy cũng sẽ thuộc về tôi.”
Lục Tước mừng thay cho anh, cười nói: “Vậy giờ anh định thế nào? Đi tìm cô ấy à?”
“Không, trước tiên tôi muốn lấy lại ký ức thuộc về Tiên sinh, sau đó mang theo những ký ức này đến gặp lại cô ấy.”
“… Anh định làm thế nào?”
“Chỉ có một cách, mặc dù… có thể hơi đau, nhưng tôi muốn thử.”
Sau khi hoàn thành sứ mệnh, Lục Tước bèn chào tạm biệt.
Nói về gia đình họ Lục, họ có hai người con trai, nhưng người em trai Lục Đình là một người nổi loạn, anh ta muốn thành lập thương hiệu trang sức của riêng mình, gần đây lại còn mê đua xe mô tô nữa.

Dù sao nói một cách dễ hiểu, tài sản của nhà họ Lục đối với anh ta giống như một tai hoạ ghê gớm, là cái lồng cản trở tự do của anh ta nên nói thế nào anh ta cũng không chịu nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Nhà họ Lục to như thế, mỗi ngày có rất nhiều chuyện đều đổ lên đầu Lục Tước, còn phải phân tâm canh chừng thằng em làm mình làm mẩy kia nữa, thật là lao lực quá độ mà.
Với tư cách là một người anh em, Lục Tước đã làm hết sức mình để giúp đỡ hai người họ, còn về phương diện tình cảm thì anh ta không thể giúp được gì.

Khi Lục Tước lái xe rời đi, trong đầu anh ta vẫn còn nghĩ hy vọng ông trời sẽ đối xử nhân từ với hai người họ hơn.
Anh ta đã xuyên thủng lớp giấy mỏng trên cửa sổ, còn mọi chuyện sau này sẽ để hai người họ tự đối mặt vậy.
Sau khi Lục Tước rời đi, chủ cửa hàng điểm tâm đến thu dọn bát đĩa, cười nói: “Tổng cộng là bảy tệ.”
Tiêu Cận Ngôn lấy ví tiền ra, trong đó không có tiền lẻ, anh lấy ra một tờ một trăm màu hồng đưa cho ông chủ.
Ông chủ hơi lo lắng: “Ôi, mới sáng sớm vẫn còn chưa bán được mấy cái bánh, thật sự là tìm không có tiền lẻ…”
“Vậy thì đừng tìm, làm thêm một lồng hấp bánh bao kim sa đi.”
“Hả, được, tôi sẽ đi lấy cho cậu.”
“Bây giờ chưa cần đâu, đợi lát nữa một người bạn của tôi đến hãy dọn lên.”
Ông chủ gật đầu đầy hiểu biết: “Được.”
Nửa giờ sau, Tiêu Cận Ngôn đã đợi được người bạn này đến.
“Chủ tịch Tiêu đã nghĩ thông suốt rồi à? Anh đã suy nghĩ kỹ về đề nghị mà lần trước tôi đã nói với chưa?”
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn ra bên ngoài cửa hàng, một chiếc taxi vừa rời đi.
“Tổng giám đốc Quách gọi taxi đến à?”
Quách Khánh An ngồi xuống đối diện với anh, để nạng sang một bên: “Tôi là người tàn tật nên không thể lái xe.”
“Tổng giám đốc Quách, anh biết tôi không có ý đó.”
Đương nhiên Quách Khánh An hiểu được, anh ta mệt mỏi nói: “Đúng như anh đoán, chú Hình đã giam xe của tôi lại, thẻ cũng bị đóng băng rồi.”
“Không có gì bất ngờ cả.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh đã chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà trở mặt với chú Hình rồi à?”
Quách Khánh An xoa xoa tay, không hề khách sáo mà cầm lấy một cái bánh bao kim sa rồi nhét vào miệng.
“Thời cơ là khi nào?”
Quách Khánh An nói: “Đến lúc đạt được nguyện vọng của tôi chính là thời cơ.

Tôi đã nói rồi, tôi có cách khiến Tô Cẩm Tinh trở về bên cạnh anh, chỉ cần anh đồng ý với điều kiện của tôi… ”
Tiêu Cận Ngôn ngắt lời anh ta: “Chắc anh cũng biết sản nghiệp của chú Hình đối với tôi mà nói giống như một sợi dây thừng, một đầu cột chặt tôi, còn một đầu ông ta lại nắm chặt.

Ông ta muốn tôi cam tâm tình nguyện làm việc cho ông ta, bán mạng cho ông ta.”
“Đúng vậy, chúng ta cứ làm theo nhu cầu của bản thân, chẳng phải rất tốt sao?”

Tiêu Cận Ngôn khẽ cười: “… Đúng vậy, nhưng có vẻ tổng giám đốc Quách không có thành ý lắm thì phải? Anh đã hứa sẽ nói sự thật cho tôi, nhưng hóa ra lại là giả dối.

Cái gì mà tôi có một người anh trai, tôi có anh trai nào đâu chứ?”
Động tác cắn bánh bao của Quách Khánh An hơi dừng lại.
“Tôi đã biết rồi, tôi chính là Tiên sinh.

Cách mà anh nói rằng sẽ khiến Tiểu Tinh Tinh ở bên cạnh tôi chính là cái này sao?”
“Anh đã nhớ ra rồi à?”
“Không có.” Anh nói: “Vì vậy tôi cần sự giúp đỡ của anh.

Nếu anh có thể khiến tôi nhớ lại quãng thời gian đó thì tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn.”
Lúc này Quách Khánh An không còn tâm trạng ăn bánh bao nữa, anh ta nghiêng đầu nhổ ra, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sao anh biết?”
Anh khẽ cười: “Tiểu Tinh Tinh nói rằng Tiên sinh là do chú Hình nhặt về nuôi.

Tôi và anh không phải mới biết chú Hình được một hai năm, chưa hề nghe nói ông ta nuôi ai bao giờ cả.

Hơn nữa, nghe nói chú Hình chia rẽ Tiểu Tinh Tinh và Tiên sinh là vì muốn để Tiên sinh kế thừa sản nghiệp của ông ta.”
“Mà hiện tại, sau khi tổng hợp tất cả thông tin trên, tôi chắc chắn Tiên sinh chính là tôi.”
“Đúng vậy, như vậy dựa theo tất cả thông tin thì Tiên sinh chỉ có thể là tôi.”
Quách Khánh An phá lên cười: “Thật không hổ danh là chủ tịch Tiêu, kéo tơ lột kén, trùng trùng tiến bước, không có gì có thể đánh bại anh.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Hôm nay tôi gọi anh đến không phải để nghe anh khen ngợi.


Khi tôi còn là Tiên sinh rất ít người biết, chắc chắn chú Hình sẽ không muốn để tôi nhớ lại khoảng thời gian này, cho nên tôi chỉ có thể tìm anh.”
Quách Khánh An chớp mắt: “Anh muốn tôi giúp như thế nào?”
Tiêu Cận Ngôn giơ cánh tay trái lên: “Tại sao cánh tay này của tôi lại bị thương như vậy? Khi tôi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe, tôi phát hiện ra rằng anh cũng bị gãy chân, thời gian trùng với khoảng thời gian Tiên sinh còn sống nên tôi đã đoán… cái chân này của anh có liên quan đến cánh tay này của tôi, nếu không chú Hình sẽ không ra tay độc ác với anh như thế.”
Nói đến cái chân bị gãy của mình, vẻ mặt của Quách Khánh An thay đổi dữ dội, trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng hàm răng lại nghiến chặt: “Quả không hổ danh là người do chú Hình đích thân chọn, hai người là loại người giống nhau nên vô cùng hiểu rõ nhau.”
“Vậy thì, cánh tay của tôi đã làm thế nào mà biến thành như vậy? Trước đây làm thế nào thì bây giờ hãy làm y như thế.”
Quách Khánh An nhướng mày: “Anh chắc chứ?”
“Ừ.”
“Anh không sợ mình sẽ trở thành người tàn tật sao? Cánh tay của anh có thể khôi phục lại như bây giờ là do chú Hình đã phải bỏ ra rất nhiều công sức đấy.

Tôi sợ rằng anh sẽ không có được may mắn như vậy nữa đâu.”
“… Không thành vấn đề.”
Quách Khánh An đột nhiên thích thú: “Sao tự nhiên lại muốn tôi làm như thế? Chẳng lẽ… anh muốn kích hoạt nhân cách thứ hai theo cách này ư?”
Tiêu Cận Ngôn không nói gì, như ngầm đồng ý.
Quách Khánh An đột nhiên phì cười nói: “Vậy thì không cần tôi phải ra tay đâu, vì cánh tay này là do anh tự mình đánh gãy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.