Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 329: Anh Đợi Em Dưới Hoa Viên Tường Vy
“Bác sĩ, hình như tình trạng bệnh của tôi đã trầm trọng hơn rất nhiều.”
Đôi mắt ngái ngủ của bác sĩ Từ không thể mở nổi, bà ta liếc nhìn người đàn ông mặc vest và đi giày da đang ngồi trước mặt mình.
Anh thực sự rất đẹp trai, nhìn rất bắt mắt, nhưng khi một người đang rất buồn ngủ, cho dù có là Kim Thành Vũ ngồi trước mặt thì họ cũng chỉ muốn đuổi anh ta ra ngoài mà thôi.
Tuy nhiên, tâm lý của bệnh nhân vẫn dễ bị tổn thương hơn những người bình thường.
Bà ta ráng vực dậy tinh thần, nhấp một ngụm nước đá để cố gắng tỉnh táo lại.
“Chủ tịch Tiêu, bây giờ là bốn giờ sáng, sớm hơn lần trước một tiếng.”
Tiêu Cận Ngôn lấy từ trong ví ra một tấm thẻ, đặt lên bàn: “Tôi thực sự xin lỗi, đây là tôi bồi thường cho bà.”
Bác sĩ Từ xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: “Chủ tịch Tiêu, cậu còn trẻ, còn tôi đã sắp năm mươi tuổi rồi, thay vì cậu cho tôi nhiều tiền thì hãy cho tôi một giấc ngủ ngon sẽ tốt hơn.”
“Được, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Tiêu Cận Ngôn mím môi: “Tôi nghi ngờ rằng tôi có nhân cách thứ hai.”
Bác sĩ Từ: “… Ồ, rồi sao nữa?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cau mày nói tiếp: “Những giấc mơ tôi từng nhắc đến với bà, đỉnh núi Vân Đài, gốc hoa hải đường, đều đã được kiểm chứng là có thật.
Tôi luôn nghĩ đó là thần giao cách cảm, có lẽ anh trai sinh đôi của tôi thực sự còn sống.
Nhưng hôm nay tôi chắc chắn 100% rằng không có người như vậy.”
Bác sĩ Từ nghe vậy đã tỉnh táo lại: “Cậu chắc chứ?”
“Chắc.” Tiêu Cận Ngôn chắc như đinh đóng cột: “Tôi không hề gạt bà, người con gái mà tôi yêu sâu đậm, sau khi cô ấy rời bỏ tôi đã gặp một người đàn ông khác, người đó yêu thương cô ấy hết mực.
Cách đây không lâu tôi mới biết người đàn ông đó chính là anh trai sinh đôi với mình.”
Bác sĩ Từ chợt bừng tỉnh: “Thảo nào cô ấy lại cố ý hỏi tôi trong điện thoại rằng trí nhớ của cặp đôi song sinh có liên thông hay không.”
“Đúng vậy, cô ấy cũng nghĩ như thế.
Nhưng hôm nay tôi đã gặp hai người, từ lời nói và biểu hiện của họ, tôi chắc chắn rằng mình không có người anh trai này.”
Bác sĩ Từ như nghĩ ra điều gì đó: “Sinh đôi, nghĩa là trông rất giống nhau.
Nếu cậu có thể chắc chắn rằng không có người nào như vậy, điều đó có nghĩa là người kia chỉ có thể là cậu.”
“Đúng, sau khi loại trừ tất cả các khả năng thì chỉ còn lại đáp án đó.” Tiêu Cận Ngôn hơi kích động, hai tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch, nhưng dường như anh không quan tâm mà ánh mắt sáng lên lạ thường: “Nếu tôi là người đó, thì có lẽ tôi… vẫn còn có cơ hội.”
Bác sĩ Từ hiểu ra: “Người con gái mà cậu yêu cũng yêu con người kia của cậu, đúng không?”
“Đây là kết quả tốt nhất, nhưng tôi vẫn cần phải kiểm chứng một vài chuyện nữa.
Tôi chỉ muốn hỏi, một người sẽ tách ra thành nhân cách thứ hai trong hoàn cảnh nào?”
Bác sĩ Từ nhớ lại và khẽ nói: “Trước mắt trong giới khoa học vẫn chưa có một kiến giải nào có hệ thống về trường hợp đa nhân cách này, nhưng có một ý kiến phổ biến cho rằng khi con người gặp phải một sự đả kích quá nặng nề thì sẽ xuất hiện nhân cách thứ hai.”
“Đặc điểm của nhân cách thứ hai sẽ như thế nào?”
“Có khuynh hướng tính cách bổ sung rất rõ ràng.
Ví dụ, nếu một người đã từng bị tổn thương trong thời thơ ấu, thì anh ta có khả năng tách thành nhân cách của một đứa trẻ, cho dù anh ta là một người trưởng thành cao lớn nhưng tính cách vẫn là một đứa trẻ ba hoặc bốn tuổi mà thôi.
Nhưng những sự phân tách này cũng không chắc chắn, tôi chỉ có thể nói rằng khả năng một nhân cách khác bổ sung cho những khiếm khuyết sẽ cao hơn những khả năng khác.
Chủ tịch Tiêu, mạo muội hỏi cậu một câu, có phải lúc ấy cậu cũng đã…”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Đã xảy ra chuyện rất tồi tệ, bố mẹ tôi qua đời, người tôi yêu thương nhất cũng bỏ tôi mà đi, bởi vậy tôi mới bị căn bệnh lưỡng cực này.”
Bác sĩ Từ hỏi: “Vậy trước khi cậu đến tìm tôi có đi khám bác sĩ nào chưa?”
“Có…”
Chờ đã, đột nhiên Tiêu Cận Ngôn nhớ ra điều gì đó.
Trước đó anh đã từng đi khám bác sĩ Triệu, nếu anh đã từng bị bệnh phân liệt nhân cách thì có lẽ bác sĩ Triệu là người biết rõ nhất.
Hơn nữa!
Người nhắc anh đổi một vị bác sĩ tâm lý khác lại chính là chú Hình!
Tiêu Cận Ngôn cảm thấy trái tim mình đột nhiên trống rỗng.
Bác sĩ Từ lo lắng hỏi: “Chủ tịch Tiêu, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao, tôi còn có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ?”
Bác sĩ Từ gật đầu nói: “Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, nếu cô gái mà cậu yêu cho rằng nhân cách thứ hai của cậu chính là anh trai cậu, cho dù cậu có chứng minh đó là nhân cách thứ hai của mình thì hiện giờ anh ta đã không còn tồn tại nữa.”
“…”
“Nói cách khác, cô ấy yêu một nhân cách khác của cậu chứ không phải chủ tịch Tiêu.”
“Có cách nào khiến tôi trở lại tính cách đó không?”
Bác sĩ Từ lắc đầu: “Nhân cách phân liệt xuất hiện và biến mất đều ngay tức khắc.”
“Không có cách nào để dẫn dắt sao?”
“Có thể thử theo cách này xem, chắc chắn núi Vân Đài và gốc hoa hải đường chính là hai nơi quan trọng nhất với cậu, vậy cậu hãy tự mình đến đó xem sao.
Hoặc là cậu có thể nhớ tới những trải nghiệm mà anh ta đã trải qua và trải nghiệm thử, kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng lớn thì khả năng tính cách quay về càng lớn.”
…
Một đêm không ngủ.
Sau khi trở về từ căn biệt thự bên bờ biển, cô không thể ngủ được.
Cô biết rằng Tiêu Cận Ngôn đã nhẹ nhàng ra ngoài vào lúc ba giờ sáng.
Động tác của anh thực sự rất nhẹ nhàng, hầu như không thể nghe thấy.
Cô luôn luôn ngủ rất nông, chỉ cần một tiếng động khe khẽ cũng đủ để đánh thức cô dậy.
Chỉ có hai người luôn lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi cô khi cô đang ngủ.
Một người là Tiên sinh và một người là Tiêu Cận Ngôn.
Tiêu Cận Ngôn đi đâu, cô không muốn hỏi.
Cô cũng có bí mật trong lòng, vì vậy cô không có tư cách để yêu cầu Tiêu Cận Ngôn nói cho cô biết tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa, hiện tại cô và Tiêu Cận Ngôn hữu danh vô thực nên cô không thể vượt qua giới hạn.
Cô mở mắt cho đến bình minh, cho đến khi bầu trời chuyển sang màu xanh đậm thì cơn buồn ngủ mới lờ mờ kéo đến.
Quá khứ và hiện thực đan xen lẫn lộn, cô không thể phân biệt được đó là mơ hay thực.
Có lúc lại là cảnh chỉ có cô và Tiên sinh tổ chức đám cưới dưới gốc hoa hải đường, lúc lại là bữa tiệc sinh nhật ồn ào, Tiêu Cận Ngôn ôm cô, rồi lại trở về nhiều năm trước đây, cô ngồi sau xe đạp của Tiêu Cận Ngôn, góc váy tung bay.
Rù rù rù.
Tiếng điện thoại rung lên đột ngột, giấc mơ của cô lập tức tan tành.
Tin nhắn?
[Cẩm Tinh, anh đang đợi em ở dưới hoa viên Tường Vy.]
Tô Cẩm Tinh chợt tỉnh giấc.
Đúng rồi, hoa viên Tường Vy!
Hoa viên Tường Vy chính là nơi mà cô và Tiên sinh đã trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất!
Có phải là anh không?
Hay là… Anh lại chia sẻ trí nhớ với Tiêu Cận Ngôn?
Bàn tay đánh máy hơi run, Tô Cẩm Tinh suýt nữa đã không cầm được điện thoại.
Phản ứng đầu tiên là nhìn vào số điện thoại, hoàn toàn xa lạ, không có ấn tượng gì.
Không phải của Tiêu Cận Ngôn, cũng không phải là số trước đây của Tiên sinh.
Trong khi cô còn đang do dự thì tin nhắn thứ hai lại gửi đến.
“Còn nhớ con chó Samoyed bé nhỏ mà chúng ta đã cùng nhau nuôi nấng không? Sau khi em bỏ đi, nó vẫn luôn ở bên cạnh anh.”.