Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 319: Cậu Chung Chăn Gối Với Anh Ta Ư


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 319: Cậu Chung Chăn Gối Với Anh Ta Ư


Hôm nay khách mời tới dự còn nhiều hơn cả dự đoán.
Tô Cẩm Tinh tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm thấy Hà Hiểu Hiểu và Lục Tước đang ở trong góc tiền sảnh.
Lúc cô đi qua đó thì vừa khéo nghe thấy Hà Hiểu Hiểu đang nổi nóng: “Không được, em nói không được là không được, bệnh ung thư hiện tại của Cẩm Tinh chỉ là tạm thời khối u, không biết sau này sẽ như thế nào.

Trong mấy năm cô ấy ở bên Tiêu Cận Ngôn đã chịu nhiều khổ sở như vậy, nói không chừng là do Tiêu Cận Ngôn đã khiến cô ấy bị ung thư.

Em sẽ không bao giờ đồng ý về chuyện này.”
Lục Tước đang định lên tiếng thì khóe mắt nhìn thấy Tô Cẩm Tinh, nên muốn nói lại thôi, gật đầu nói: “Cô Tô.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười coi như đáp lại anh ta: “Cũng may nhờ tổng giám đốc Lục giúp tôi giải vây chuyện ban nãy, thật sự rất cảm ơn anh.”
Hà Hiểu Hiểu không đồng ý, tức đến mức phình to như một quả bóng: “Cậu cảm ơn anh ấy làm gì? Cậu có biết anh ấy đang nghĩ gì không? Anh ấy định bảo cậu tái hợp với Tiêu Cận Ngôn đấy.”
Rõ ràng Lục Tước đang cực kỳ đau đầu: “Tôi không có ý nhất định phải cho hai người tái hợp, mà tôi chỉ cảm thấy cô Tô có thể tiếp xúc với Cận Ngôn nhiều hơn, chí ít là cho anh ấy một cơ hội rồi hẵng quyết định.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục, nhưng thật sự không cần đâu.” Tô Cẩm Tinh khẽ cười nói: “Anh là bạn của tiên sinh, cũng là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện giữa tôi và tiên sinh, bây giờ anh muốn tôi tái hợp với Tiêu Cận Ngôn, tôi có thể hiểu đây là ý của tiên sinh hay không? Anh ấy đã bảo anh nói như vậy với tôi à?”
Lục Tước phủ nhận: “Không, tiên sinh không hề nói gì với tôi cả.”
“Nói cách khác, đây là suy nghĩ riêng của tổng giám đốc Lục, đúng không?”

“… Mặc dù đây là suy nghĩ riêng của tôi, nhưng tôi cũng chỉ xuất phát từ niềm hy vọng người hiền lành có thể nhận được báo đáp.”
Tô Cẩm Tinh cười đáp: “Tôi mặc kệ đây có phải là ý của tiên sinh hay không, tôi muốn tự mình quyết định con đường tương lai của tôi.”
Lục Tước hiểu rõ nên gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn chăm sóc bọn trẻ, làm phẫu thuật cho Tiểu Thần, rồi cố gắng xử lý ổn thỏa chuyện công ty.

Tôi không muốn cân nhắc đến vấn đề tình cảm, tiên sinh đã cho một đoạn hồi ức sáng lạn như vậy, đủ để tôi chống đỡ qua mấy chục năm nữa.”
Vẻ mặt của Lục Tước hơi ngạc nhiên, rồi nghẹn ngào nói: “Thỉnh thoảng tôi thật sự rất mâu thuẫn, cảm giác giữ bí mật một mình thật sự rất đau khổ.”
“Là bí mật của tiên sinh à?”
“… Đúng vậy.”
“Nếu ngày nào đó tổng giám đốc Lục muốn nói thì tôi sẽ rửa tai lắng nghe.

Ngược lại nếu anh không bao giờ muốn nói thì tôi cũng sẽ không chủ động hỏi, nên tùy anh thôi.”
Lục Tước gượng cười: “Vậy thì tôi sẽ cân nhắc.”
“Hai người đang nói vớ vẩn gì đấy, tớ chẳng hiểu một chữ nào cả.” Hà Hiểu Hiểu đã sớm mất kiên nhẫn rồi, nên khoác tay Tô Cẩm Tinh nói: “Đi thôi, chúng ta đi nói chuyện riêng đi, đừng để tâm đến anh ấy nữa.”
Hà Hiểu Hiểu là người có tính cách nóng nảy, nên dứt khoát kéo cô quay vào biệt thự, rồi đi lên tầng hai: “Phòng ngủ của cậu là phòng nào?”

“Là phòng này.”
Vừa dứt lời, Hà Hiểu Hiểu đã không nói hai lời mở cửa phòng ngủ ra, sau khi kéo Tô Cẩm Tinh đi vào thì đóng cửa lại ngay.
Nhưng mọi thứ ở trước mắt khiến cô ấy kinh ngạc: “Mẹ kiếp! Cẩm Tinh, cậu ở nước ngoài mấy năm mà tính cách đã thay đổi quá nhiều, cậu cởi mở đến thế ư?”
Tô Cẩm Tinh thấy trong tay cô ấy đang cầm một chiếc cà vạt nam, còn có mấy chiếc áo sơ mi nam được đặt tùy ý ở trên giường.

Cô khẽ thở dài, nhận lấy áo sơ mi và cà vạt trong tay cô ấy, rồi xếp lại ngay ngắn ở trên giường.
Hà Hiểu Hiểu càng cạn lời hơn: “Không phải chứ? Cậu còn dẫn bác sĩ Trần về đây ở nữa ư? Nhưng đây là Nhà họ Tiêu mà, cậu to gan quá rồi đó.”
Tô Cẩm Tinh vừa nghe thì biết cô ấy đã hiểu lầm rồi, nên trầm giọng nói: “Tớ không có quan hệ mập mờ với bác sĩ Trần, nên cậu đừng nói lung tung.”
“Vậy cậu có quan hệ mập mờ với ai? Áo sơ mi và cà vạt này là của ai?”
“… Là của Tiêu Cận Ngôn.”
“Chết tiệt!!!” Hà Hiểu Hiểu nhào tới lắc mạng bả vai cô: “Cẩm Tinh, cậu mau tỉnh lại đi, tại sao cậu có thể để cho Tiêu Cận Ngôn đi vào phòng ngủ của cậu như vậy? Người cậu phải đề phòng đầu tiên trong căn nhà này chính là anh ta.”
“… Không phải, đợi đã, trước tiên cậu đừng lắc nữa, tớ chóng mặt…”
Hà Hiểu Hiểu vội buông tay, ân cần sáp tới: “Cậu không sao chứ?”
Tô Cẩm Tinh xua tay, ấn huyệt Thái Dương đang trời đất quay cuồng: “Không có gì to tát.”

“Vậy cậu có nghe thấy những lời tớ vừa nói hay không?”
“Tớ nghe thấy rồi.”
“Cậu phải đề phòng một chút.”
“Đây cũng là phòng ngủ của anh ta, nên tớ không thể nào đề phòng được.”
Hà Hiểu Hiểu run rẩy: “Cậu, cậu, cậu chung chăn gối với anh ta ư? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Bên ngoài có khách khứa đi lại, nên Tô Cẩm Tinh giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu cô ấy đừng lớn tiếng, để người ở bên ngoài khỏi nghe thấy.
Hà Hiểu Hiểu vội đè giọng xuống, nhưng vẫn rất sốt ruột, vội kéo tay cô ấy hỏi: “Cậu mau nói đi.

Cậu đừng có mà bụng đói ăn quàng được không? Tiên sinh đã đi rồi thì thôi, nhưng không được tìm Tiêu Cận Ngôn để thay thế.

Mặc dù hai anh em bọn họ rất giống nhau, nhưng anh ta không phải là tiên sinh.”
“Tớ biết rồi…”
“Nếu cậu biết rồi thì đừng bận tâm đến anh ta nữa.

Sao cậu còn ở trong Nhà họ Tiêu, không những tới đây ở, mà còn ở chung phòng với anh ta, cậu bị ngốc à?”
Chuyện này nói tới rất dài, nên Tô Cẩm Tinh chọn mấy chuyện trọng điểm rồi kể lại sơ lược với Hà Hiểu Hiểu.
Gần một tiếng sau, cuối cùng Hà Hiểu Hiểu mới hiểu rõ một số chuyện: “Ý cậu là… rất có thể Tiêu Cận Ngôn và tiên sinh là tâm linh tương thông ư?”

Cô gật đầu: “Anh ấy có thể nói ra cảnh tượng mà chỉ có tiên sinh mới có thể nhìn thấy.”
“Chuyện này… hơi thần kỳ rồi đó.”
“Tớ cũng cảm thấy rất thần kỳ, đỉnh núi Vân Đài, cây hải đường tơ rủ, đây đều là ký ức mà chỉ có tớ và tiên sinh mới có.”
“Liệu có phải tiên sinh đã lén lút liên lạc với em trai anh ta, rồi nói mấy chuyện này cho Tiêu Cận Ngôn biết hay không?”
Tô Cẩm Tinh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không đâu, hôm chúng tớ xảy ra chuyện là ngày đã ngắm xong cây hoa hải đường, rồi gặp tai nạn xe ở trên đường đi tới sân bay, nên tiên sinh hoàn toàn không có thời gian nói mấy chuyện này với bất kỳ ai.”
“Ôi mẹ ơi…” Hà Hiểu Hiểu gãi đầu nói: “Nói vậy là đây thật sự là tâm linh tương thông của cặp sinh đôi ư? Sao tớ nghe chuyện này cứ cảm thấy hơi mơ hồ vậy?”
Tô Cẩm Tinh gượng cười: “Tớ đã hỏi bác sĩ tâm lý rồi, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể nào lý giải, chỉ nói cũng có khả năng này.”
“Vậy bây giờ cậu sống cùng anh ta, lúc nãy còn thân mật như vậy… cũng là vì ông nội Tiêu ư?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “E rằng thời gian của ông nội Tiêu không còn nhiều nữa, ông ấy đối xử cực kỳ tốt với tớ, nên tớ sẽ cố gắng làm mọi chuyện cho ông cụ.

Hơn hai mươi năm qua, tớ đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, để lại rất nhiều nuối tiếc, nên tớ chỉ hy vọng lần này đừng để lại tiếc nuối nữa.”
“Ừm, cũng đúng.”
Tô Cẩm Tinh bỗng nhận ra một vấn đề: “Rõ ràng ban nãy tớ và Tiêu Cận Ngôn đã ở hậu đình, sao cậu lại biết bọn tớ… thân mật cơ chứ?”
“Hả?” Hà Hiểu Hiểu mếu máo: “Chuyện này đã đồn khắp nơi này rồi.

Nói rằng Tiêu Cận Ngôn sợ vợ, ở bên ngoài là con cọp, nhưng ở trong nhà lại là con chuột, cậu cắn cổ anh ta đến mức rách da cũng không dám nói một chữ…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.