Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 316: Ai Dám Động Vào Cô Ấy Thử Xem!


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 316: Ai Dám Động Vào Cô Ấy Thử Xem!


Tô Cẩm Tinh cảm thấy bàn tay to lớn đang nắm cổ tay mình đột ngột siết chặt.
Tất cả các cơ trên người anh như thắt lại.
Vương Hữu Tài tiếp tục: “Đúng lúc mọi người có mặt ở đây, hãy làm chứng cho tôi.

Cởi bỏ băng hỗ trợ trên cổ chủ tịch Tiêu, nếu bên trong có một vết đâm, chứng tỏ cậu ta chính là thủ phạm đã ra tay với tôi hai lần tạo thành thương thế nặng cho tôi!”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn đột nhiên trở nên sắc bén.

Anh buông tay Tô Cẩm Tinh, tiến lên hai bước, đến gần Vương Hữu Tài, nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Ông muốn thế nào?”
Vương Hữu Tài nhướng mày: “Chủ tịch Tiêu, cậu đã thừa nhận rồi à?”
“Đừng nói lời vô nghĩa, nói điều kiện của ông.”
“Tôi muốn một phần ngọc thô của Alexander.”
“Có thể.”
“Miễn phí.”
“Cái gì?”
Vương Hữu Tài vừa lùn vừa béo, đứng cạnh Tiêu Cận Ngôn như quả dưa lùn, ông ta mang vẻ mặt tiểu nhân đắc chí: “Tôi nói, tôi muốn những viên ngọc thô từ Alexander.

Nhưng tôi sẽ không trả tiền.

Làm phiền chủ tịch Tiêu giúp thanh toán.”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi, quai hàm vô cùng sắc bén: “Ông muốn bao nhiêu?”
“Không nhiều, chín phần.”
“Tổng giám đốc Vương cũng biết nói đùa thật đấy.


Tôi hao hết tâm sức mới đạt thành hợp đồng với Alexander, lại để làm áo cưới cho ông ư?”
“Chủ tịch Tiêu cũng có thể không đồng ý mà! Cùng lắm thì bây giờ tôi báo cảnh sát.

Chủ tịch Tiêu đến đồn cảnh sát và giải thích với cảnh sát về nguồn gốc vết sẹo trên cổ nhé?”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Ông nên hiểu rằng cho dù vào đồn cảnh sát, tôi vẫn có thể nộp tiền bảo lãnh.”
“Đúng vậy, tất nhiên tôi biết chủ tịch Tiêu có rất nhiều tiền, nộp tiền tại ngoại chỉ là một việc không đáng kể đối với cậu.

Nhưng mà chủ tịch Tiêu à, bây giờ đã khác rồi.

Hiện tại, với quy mô của tập đoàn Tân Phong hiện tại, cậu đã đắc tội với bao nhiêu người? Bao nhiêu công ty bị đóng cửa vì cậu, bao nhiêu nhân viên bị thất nghiệp vì cậu? Bọn họ đều hận không thể ăn thịt uống máu cậu! Nếu biết cậu có một cô vợ nhỏ đáng yêu, họ có để bỏ qua cho cô ta không?”
“Ông…”
“Người xưa nói hay lắm, chỉ có ngàn năm làm trộm chứ không có ngàn năm phòng trộm.

Cậu có thể bảo vệ cô ta cả đời sao? Chỉ có thể có giấu cô ta trong lồng vàng, vĩnh viễn không ra ngoài gặp người khác.

Nhưng rõ ràng mợ Tiêu không phải là người có tính cánh làm chim hoàng yến.

Nếu cậu dám làm như vậy, cô ta nhất định sẽ hận cậu.”
Tiêu Cận Ngôn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt gần như bùng cháy: “Ai dám động vào cô ấy, thử xem!”
“Aida, chủ tịch Tiêu làm gì hung dữ với tôi vậy? Cho dù tôi không làm gì thì những người mà cậu đã từng đắc tội cũng sẽ không buông tha cho cô ta.


Những người đó đều là người ở tầng lớp dưới đáy xã hội, có rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu.

Một người phụ nữ xinh đẹp như mợ Tiêu, nếu rơi vào tay bọn họ, nói là sống không bằng chết cũng không ngoa… Chủ tịch Tiêu, cậu nên suy nghĩ kỹ xem, là đá quý thô quan trọng hay là sự trong sạch của mợ Tiêu quan trọng.”
“Ông…”
“Thực ra cũng không có vấn đề gì đâu.

Tôi lấy 90% số đá quý thô, chủ tịch Tiêu còn có thể giữ lại 10% cho mình.

Con người tôi vẫn rất tốt bụng, không hề đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Hơn nữa, nếu lượt sau cậu không có đủ đá quý thô, cậu vẫn có thể mua từ chỗ tôi.”
“…”
“Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, người ngoài sẽ nghĩ cuộc sống hôn nhân của cậu với vợ không hạnh phúc, vì một cái túi xách mà cũng có thể ra tay nặng như thế, có ai biết kỳ thật cô ta là tâm can bảo bối của cậu đâu?”
“…”
“Mọi người đều biết quan hệ của hai người các người không tốt, cho nên cô ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa…”
“Thỏa thuận.” Hai chữ này như bị rít ra từ kẽ răng.

Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn sắc bén, như sắp nhìn chằm chằm đến nỗi thủng một lỗ trên đầu tổng giám đốc Vương: “Nếu hôm nay chuyện này bị truyền ra dù chỉ một chữ, vậy thì không chỉ chấn động não thôi đâu.

Từ nay về sau, thành phố H sẽ không có người tên Vương Hữu Tài nữa, ông có hiểu ý tôi không?”
Vương Hữu Tài ngạc nhiên mừng rỡ khôn xiết: “Chủ tịch Tiêu thật sảng khoái! Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói một lời nào về chuyện của ngày hôm nay…”
Còn chưa kịp nói xong, tổng giám đốc Vương đã giật mình tại chỗ, ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tô Cẩm Tinh không biết lấy dũng khí từ đâu ra, trực tiếp dùng tay móc lấy rồi kéo cổ Tiêu Cận Ngôn xuống, đồng thời ngẩng đầu lên, cúi người nhanh chóng xé bỏ băng hỗ trợ trên cổ anh bằng một tay, sau đó nhanh chóng hôn lên vết thương của anh.
“Trời ạ, tình huống gì đây… thân mật ở nơi công cộng sao?”
“Mẹ kiếp?!”
“A cái này…”
Tiêu Cận Ngôn cũng choáng váng, làn da mỏng trên hầu kết của anh bỗng trở nên nóng bỏng.
Anh không thể kìm được nuốt nước bọt, hầu kết của anh cuộn lên lăn xuống, nhưng Tô Cẩm Tinh cũng đuổi theo không buông, trực tiếp cắn lên.
“Tiểu Tinh Tinh, em… Shh…”
Vốn dĩ vết thương chưa mọc vảy hoàn toàn nên cô vừa cắn một miếng, cảm giác đau đớn truyền đến ngay lập tức.
Tô Cẩm Tinh cảm thấy bắp thịt trên toàn thân anh bỗng căng lên, trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh.
Cô nới lỏng miệng, trên môi có giọt máu đọng lại, ánh mắt có chút bối rối, nhưng lời nói ra lại rất có khí thế: “Sao nào, anh còn muốn cáo trạng với tổng giám đốc Vương à? Không phải chỉ cắn anh một cái thôi sao, ai bảo anh không đi dạo phố mua túi xách với em? Cắn anh một cái là nhẹ đấy!”
Lời của cô vừa thốt ra đã trực tiếp làm mù mắt tất cả mọi người có mặt.
Một số người trẻ tuổi đỏ mặt tránh đi, trong khi những người lớn hơn một chút thì ở lại xem cuộc vui.

Nhưng nét mặt của mọi người đều có chút hàm ý.
“Hóa ra vết thương trên cổ không phải vết dao… mà là do mợ Tiêu cắn?”
“Có một nói một, thật sự là hạ tử thủ… Không, là hạ tử khẩu.

Vết thương thật sự không nhỏ, còn đang chảy máu kìa.”
“Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bề ngoài dịu dàng như vậy, bên trong lại hung hãn thế à?”
“Hung hãn cũng không quan hệ gì nha, chỉ cần chủ tịch Tiêu thích là được, ha ha ha ha ha…”
“Không phải, không phải Tiêu Cận Ngôn được gọi là Diêm Vương mặt lạnh sao? Tại sao địa vị ở nhà lại thấp như vậy?”
“Haiz, vợ chồng son người ta, một người chịu đánh một người chịu bị đánh.

Ở bên ngoài là Diêm Vương mặt lạnh thì về nhà cũng thành chó sói nhỏ thôi! Ôi chao, nhìn vẻ mặt của chủ tịch Tiêu kìa, bị cắn một cái mà ánh mắt vui vẻ vẻ sáng ngời.


Có lẽ người ta thích kiểu cắn này đó.”
Những tiếng nghị luận xung quanh truyền vào tai Tô Cẩm Tinh, cô nghe thấy nó như một mũi nhọn đâm sau lưng mình.
Đanh đá thì cứ đanh đá đi.

Sau này có hình tượng người đàn bà đanh đá rồi thì sẽ không ai dám bắt nạt cô nữa.
Luôn tốt hơn là bị Vương Hữu Tài nắm lấy nhược điểm, đòi hỏi yêu cầu quá đáng gì đó.
Lúc này Lục Tước mới đi ra, giúp sơ tán người xem đi: “Mọi người đều ra trước nếm thử tiệc buffet đi, đầu bếp đều là mời từ Pháp về, hôm nay còn có bất ngờ.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ, là sự kiện vui vẻ, mọi người nhất định phải tận hứng.”
“Được được được, đi thôi, đi thôi.

Không ngờ tới tham gia tiệc mừng thọ mà còn có thể nhìn thấy một màn như vậy, chậc chậc…”
“Chủ tịch Tiêu đúng là khác biệt nhỉ.

Những người phụ nữ anh ấy đều có phong cách riêng.”
“Đừng nhìn nữa, tôi cảm thấy tình yêu trong mắt chủ tịch Tiêu sắp trào ra rồi.

Có thể thấy anh ấy thực sự rất thích kiểu này.”
“Bất kẻ như thế nào cũng không ngờ rằng bao nhiêu người phụ nữ uốn éo cơ thể mà chủ tịch Tiêu đều không thèm đoái hoài đến.

Không ngờ khẩu vị của anh ấy lại như thế này.

Thật tuyệt vời…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.