Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 300: Bệnh Nặng Dùng Thuốc Mạnh


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 300: Bệnh Nặng Dùng Thuốc Mạnh


Người hầu gian xảo cười vài tiếng: “Ngài sẽ thắng ạ.”
“Ồ?”
“Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Chú Hình lại là cái gốc cây lớn, rốt cuộc thì cũng gà rồi, tuy rằng tuổi Tiêu Cận Ngôn còn trẻ, nhưng tầm mắt và thủ đoạn đều không thể coi thường.

Hai người này đều rất lợi hại, ngài cũng chỉ cần chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, đến lúc đó cái gì cũng là của ngài cả.”
Quách Khánh An không kìm lòng được mà nhếch khóe môi lên: “Đúng vạy, cậu nói đúng lắm.

Tôi vừa mới thử Tiêu Cận Ngôn, anh ta thật sự đã quên tất cả rồi, muốn để cho anh ta nhớ lại những chuyện trước đây, chỉ sợ là còn phải phí thêm công sức rồi.”
“Tông giám đốc Quách, tôi có một câu không biết có nên nói hay không.”
Quách Khánh An quay đầu nhìn cậu ta: “Nói xem nào.”
Người hầu chậm rãi ngẩng đầu, tinh quang trong mắt chợt lóe lên: “Bệnh nặng, dùng thuốc mạnh.”
Con ngươi Quách Khánh An chợt co rụt lại, anh ta nghĩ tới chuyện kia.

Ý cười trên khóe môi càng ngày càng đậm, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: “Cẩm Tinh… Tô Cẩm Tinh, cô đợi đi, tôi rất nhanh có thể đưa “tiên sinh của cô trở lại rồi.”

Nhà ăn trong biệt thự, đầu bếp nhanh chóng làm lại một bữa ăn tối đơn giản.
Nhưng hai người Tiêu Cận Ngôn và ông cụ Hình đều không có khẩu vị để ăn.
Tiêu Cận Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Chú Hình, cháu có hai việc không hiểu rõ.”
Ông cụ Hình còn tưởng rằng là việc làm ăn: “Hai việc nào cơ?”
“Việc đầu tiên là mấy chiếc xe mà cháu để ở dưới hầm để xe sau khi bị ngập nước xử lý thế nào rồi ạ?”
Trên mặt ông cụ Hình không chút dao động, chỉ cúi đầu xuống uống một ngụm canh, giống như vô tình mà nói: “Chắc là bị kéo tới bãi phế liệu xe rồi.

Hay là cháu thích mấy chiếc xe đó, mua lại lần nữa là được mà.”
“Thật sự là tất cả đều bị đưa tới bãi phế liệu ạ? Không còn một chiếc nào còn tốt ư?”
“Không có.” Ông cụ Hình ngờ vực mà nói: “Cháu nói điều này để làm gì?”
Tiêu Cận Ngôn cười cười lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là hoài niệm thứ cũ thôi ạ.”
Ông cụ Hình gắp cho anh chút đồ ăn rồi nói: “Hoài niệm thứ cũ vô ích nhất thôi, nên hướng tới điều mới mới đúng.

Cháu nói xem việc thứ hai là việc gì.”
“Cũng là xe.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Lúc trước ở trong điện thoại cháu đã từng đề cập với chú một lần, cháu cảm thấy cái chết của bố mẹ có lẽ là không đơn giản như vậy.”
Ông cụ Hình cụp mắt xuống tiếp tục ăn cơm: “Nhiều năm như vậy rồi, đều đã là quá khứ rồi, hơn nữa cháu cũng đã biết sự thật, chính là do Dương Tuyết Duyệt động tay vào mới dẫn đến tai nạn.

Cô ta làm việc ở cửa hàng 4S, hiểu rất rõ xe cộ của bố mẹ cháu, đúng rồi, thế đã nhốt cô ta vào tù chưa?”
“Gần đây hơi bận, không có thời gian để ý tới cô ta.”
“Cũng đúng, vẫn là sự nghiệp quan trọng nhất, chú sẽ giúp cháu xử lý Dương Tuyết Duyệt.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Cháu còn có chuyện muốn hỏi cô ta, không cần phiền đến chú, chờ sau khi cháu hỏi xong sẽ để luật sư xử lý chuyện này, đến lúc đó pháp luật sẽ trừng phạt cô ta.”
Ánh mắt ông cụ Hình xẹt qua tia hoảng loạn, nhưng mà cũng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi, rất nhanh đã biến mất không thấy được rồi, giọng nói vẫn trầm ổn, dáng vẻ ngay thẳng: “Loại phụ nữ như cô ta không đáng để lãng phí thời gian của cháu, chú để Quách Khánh An xử lý là được, loại người phụ nữ như cô ta cháu vẫn nên ít gặp đi thì tốt hơn.”
Trong lòng Tiêu Cận Ngôn đã có đáp án rồi, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Cả hai việc này, ông cụ Hình đều nói dối.

Không những nói dối, còn ngăn cản anh tới gặp Dương Tuyết Duyệt.
Xem ra cảm giác của anh không sai, năm đó tai nạn xe cộ của bố mẹ, chỉ sợ vẫn còn uẩn khúc bên trong…
“Chú Hình, chú định lúc nào để cháu đảm đương việc thừa kế ạ?”
“Cháu còn nhớ năm cháu hai mươi tuổi chứ, lần giúp bố cháu giải trừ khủng hoảng tài vụ của tập đoàn Tiêu Thị đấy?”
Việc này anh vẫn còn nhớ.
Lúc đó anh vừa mới bắt đầu tiếp nhận chuyện của công ty, kết quả là công ty lại gặp phải khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Làm ngành trang sức, đá quý, kim loại hiếm, những nguyên vật liệu này đều rất quý giá, nhưng bởi vì sự lơ là của bố, dùng một số tiền kếch xù để mua về một đống ngọc bích giả, trực tiếp làm cho tài chính xuất hiện vết nứt.
Sau khi anh tiếp nhận, dùng chút tài năng, thành công để kẻ lừa đảo bán ngọc bích giả đều trả lại tất cả tiền hàng, giải quyết được mối nguy của công ty.
“Sớm như vậy ạ?”
“Ừ.” Ông cụ Hình nói: “Chú theo dõi cháu vài năm, bắt đầu theo cháu từ năm hai mươi tuổi, vẫn theo dõi ba năm, xem cháu bày ra năng lực và thủ đoạn kinh doanh vượt qua tuổi tác như thế nào, cuối cùng thì để chú hạ được quyết tâm… chú không thể tìm được người thừa kế nào xuất sắc hơn cháu cả.”
Lúc này, Tiêu Cận Ngôn bắt được điểm quan trọng: “Từ năm hai mươi tuổi theo dõi cháu ba năm, nói cách khác là đến năm cháu hai mươi ba tuổi kia, chú mới quyết định ạ?”
“Đúng vậy.”
Năm hai mươi ba tuổi đó, số phận của anh xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bố mẹ và bác Tô bị tai nạn xe chết thảm, anh và Cẩm Tinh kiên quyết tách ra, Dương Tuyết Duyệt tới bên cạnh anh…
Tất cả chuyện này, không phải quá trùng hợp à.
“Chú Hình, chú có biết Dương Tuyết Duyệt không?”
“Cô ta à? Không xứng được chú biết.”
“Trước kia lúc Dương Tuyết Duyệt ở bên cạnh cháu, vì sao một câu chú cũng không nói gì, bây giờ lần này Tô Cẩm Tinh trở về, chú ngược lại như là gặp phải kẻ địch mạnh vậy.”

Ông cụ Hình thấp giọng nói: “Đó là vì chú biết, Dương Tuyết Duyệt không có khả năng có thể phối ý kiến của cháu, nhưng Tô Cẩm Tinh thì có thể.”
Anh nhíu mi.
“Nói cách khác là nếu đặt tương lai và Dương Tuyết Duyệt ở trước mặt cháu, cháu sẽ không do dự mà chọn tương lai.

Nhưng nếu đặt Dương Tuyết Duyệt và Tô Cẩm Tinh thì… Cháu sẽ quyết định thế nào, chú không biết rõ được.”
Tiêu Cận Ngôn nở một nụ cười: “Cháu hiểu rồi.

Cho nên ở trong mắt chú, cho dù là Dương Tuyết Duyệt hay là cô Ngô, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần không phải là Tô Cẩm Tinh, ai cũng đều có thể trở thành vợ của cháu, ý là như vậy ạ?”
“Nói như thế cũng có thể.”
“Vây nếu như cháu trên cơ bản có thể xử lý tốt tiền đồ sư nghiệp rồi nối lại tình xưa với Tô Cẩm Tinh thì sao?”
Ông cụ Hình nghe như vậy, quăng đôi đũa bốp một tiếng: “Cháu đừng có làm liều! Vừa mới khen cháu lợi hại xong, như thế nào mỗi lần thấy chuyện của Tô Cẩm Tinh, cháu đều bị hồ đồ thế? Tô Cẩm Tinh xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp mà thôi, đáng để cháu dành nhiầu năm nhớ mãi không quên như vậy à? Cho dù là trong lòng cô ta đã có một người đàn ông khác, cháu cũng đồng ý để bị lợi dụng à?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cười, tốt tính mà nhặt đôi đũa rơi trên mặt đất kia lên, rút giấy từ hộp ra lau sạch sẽ, đặt lại ở trước mặt ông cụ Hình: “Cháu chỉ hỏi thôi, chú Hình đừng nổi giận, không tốt cho cơ thể.”
“Vậy cháu nói cho chú biết, bây giờ tình hình của cháu với Tô Cẩm Tinh là thế nào? Chỉ là để diễn kịch cho ông nội cháu xem, hay là cháu không giữ được trái tim này của mình?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.