Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 297: Đưa Tay Phải Ra Cho Chú Xem


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 297: Đưa Tay Phải Ra Cho Chú Xem


Hoa hải đường.
Tiêu Cận Ngôn chưa từng nhìn thấy loài hoa đến từ phương Bắc này, thậm chí còn chưa từng nghe qua.
Thế nhưng, tên của loài hoa này thật đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà mơ màng một chút…
Có phải… anh đã từng mơ thấy một cây hoa lớn kia không?
Lúc xe dừng lại, anh thấy trước mắt như có một cây hoa lớn đứng giữa làn sương khói màu trắng, cả người anh ngẩn ra, mãi một lúc lâu cũng không nói câu gì.
Tài xế taxi đứng bên cạnh vẫn khen liên tục: “Đẹp không? Có giống như tôi nói không?”
“Mấy cô gái rất thích cái này! Nếu anh dẫn vợ anh tới đây, cô ấy chắc chắn sẽ thích!”
“Vẫn chưa có ai biết đến chỗ này, anh phải nhanh lên, đợi sau này có nhiều người biết đến thì nơi đây chắc chắn sẽ trở thành địa điểm nổi tiếng trên mạng, đến lúc đó có đến đây thì cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Tiêu Cận Ngôn ngây người nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống.
Tài xế lại gần nói: “Thưa anh, bây giờ chúng ta còn đi nữa không? Biệt thự cạnh biển rất là xa đó.”
Tiêu Cận Ngôn thu hồi ánh mắt một cách tiếc nuối rồi hỏi: “Anh có thể vẽ một tấm bản đồ cho tôi được không?”
“Bản đồ gì?”
“Bản đồ để tới đây.”
“Cũng được…” Tài xế do dự một lát rồi cười khà khà.
Dù sao ngươi đã lái xe trước, cho nên sẽ cùng nó tạm biệt?”
Anh hiểu ý, rút từ trong túi ra một xấp tiền: “Anh cầm trước chỗ này đi, lát nữa đưa số tài khoản cho tôi.


Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, nhưng tôi có một điều kiện… Không được nói cho ai biết về cây hoa này.”
Ngày thường, tài xế taxi gặp qua nhiều loại người, nhìn thấy anh ăn mặc đẹp đẽ, phong thái nổi bật, lại còn hào phóng như thế, lập tức biết anh là người có tiền.
Anh ta vừa cười hì hì vừa xoa xoa tay: “Thưa anh, cây hoa này là hạng mục bảo lưu của tôi, nếu như tôi bán nó cho bên công ty du lịch thì cũng có thể kiếm được không ít.”
“Không cần nhiều lời, ra giá đi.”
Tài xế do dự một lúc, rồi xòe ra năm ngón tay: “Từng này, được không?”
Mắt Tiêu Cận Ngôn không hề chớp lấy một cái: “Được, ngày mai tôi sẽ chuyển năm trăm vạn vào tài khoản của anh, chỉ mong anh nói được thì làm được.”
Năm trăm vạn!
Tài xế cũng choáng váng.
Anh ta vốn chỉ muốn năm vạn, ai ngờ người này lại trực tiếp cho anh ta tới năm trăm vạn!
Anh ta kinh ngạc tới mức không khép miệng lại được, liên tục chắp tay cảm ơn: “Không thành vấn đề, anh cứ yên tâm, tôi rất kín miệng, chắc chắn sẽ không hé ra nửa lời! Cây hoa lãng mạn thế này, sau này là của riêng anh và vợ của anh!”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi, liếc nhìn anh ta: “Đi thôi, đi tới biệt thự cạnh biển.”
“Được rồi.”

Ngày hôm nay, ông cụ Hình dường như vô cùng hài lòng.
Quách Khánh An đứng sau lưng ông cụ bóp vai cho ông ta, anh ta nghe thấy ông cụ ngâm nga bài “Chủ soái Mục Quế Anh” yêu thích, hai mắt ông cụ nhắm lại, trông vô cùng say sưa.
“Khánh An à.” Đột nhiên, ông cụ gọi một tiếng.

Quách Khánh An đáp: “Chú Hình, cháu đây.”
“Tới phòng bếp hỏi xem cá làm xong chưa? Cận Ngôn sắp tới rồi.”
Quách Khánh An hơi nhíu mày: “Chú Hình, chú bảo cháu đi hỏi bảy lần rồi.”
“Làm sao, không đi à?”
“… Không phải.”
Ông cụ Hình cười cười một tiếng, dường như đã nhìn thấu hết thảy tâm tư của anh ta: “Chú biết, trong lòng cháu vẫn tồn tại ý nghĩ thù địch với Cận Ngôn.”
Tay chống gậy của Quách Khánh An siết chặt lại, vẻ mặt cũng trở nên khẩn trương.
Ông cụ Hình nói tiếp: “Cháu ở bên cạnh chú nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chú không biết cháu nghĩ gì sao? Đúng là trước đây chú từng nói giao lại tất cả sản nghiệp cho cháu, thế nhưng rất rõ ràng là Cận Ngôn có tố chất hơn cháu hoàn toàn.
Sản nghiệp của chú cũng là do chú dùng cả đời đổi lấy, thế nên chú chắc chắn sẽ chọn cho mình một người thừa kế tốt nhất xuất sắc nhất trên đời.”
Quách Khánh An rũ mắt, ấm ức mà cười khổ: “Chú Hình, đây là sản nghiệp của chú, chú muốn cho ai thì cho.”
“Nghĩ một đẳng nói một nẻo.” Ông cụ Hình thở dài, bảo: “Chú biết cháu nghĩ điều gì, Cận Ngôn có năng lực hơn người, là một thương nhân thiên tài.

Thế nhưng lúc trước nó lại bị người phụ nữ đó quấn lấy, không những từ chối chú vì người phụ nữ đó, mà còn vứt bỏ những thứ vốn là của nó.

Nếu là cháu thì chắc chắn cháu sẽ không bị phụ nữ ràng buộc.”
Dáng vẻ tươi cười của Quách Khánh An dường như hơi nứt ra: “Chú Hình, chú biết tất cả, vậy thì việc gì phải làm như vậy? Tuy năng lực của cháu không bằng Tiêu Cận Ngôn, nhưng cháu vẫn có thể quản lý sản nghiệp của chú một cách ổn thỏa.


Tiêu Cận Ngôn thích người phụ nữ kia thì cứ để bọn họ thành đôi là được, cần gì phải hao tâm tổn sức để lôi kéo anh ta trở về làm gì.”
“Bởi vì chú là một người có chủ nghĩa hoàn mỹ, đã có Gia Cát Lượng thì sao phải tìm Chu Du? Khánh An à, người sống trên đời, phải biết chấp nhận số mệnh.

Xưa có câu “Đã sinh Du sao còn sinh Lượng”.

Nay, có Cận Ngôn ở đây, cháu không bao giờ có thể bằng cậu ấy.”
Quách Khánh An cười khẩy một tiếng: “Nhưng bây giờ Tô Cẩm Tinh đã trở về, sao chú biết được anh ta sẽ không làm gì hồ đồ? Hẳn là chú cũng nghe nói, hiện tại Tô Cẩm Tinh và hai đứa trẻ kia đều đang ở tại nhà cũ của Nhà họ Tiêu.”
Ánh mắt ông cụ Hình bỗng trở nên sắc bén: “Cậu ấy nói với chú, đấy chỉ là diễn kịch cho người ông sắp mất của cậu ấy mà thôi.”
“Chú Hình, chú tin sao?”
“…”
Ông cụ Hình còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy tiếng cửa biệt thự bị mở ra, có người đi vào.
Lúc Tiêu Cận Ngôn tới, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt mà cất lên: “Chú Hình, cháu tới muộn, Tổng giám đốc Quách đã ở đây rồi sao?”
Ông cụ Hình vừa nhìn thấy anh đã cười ha ha: “Cận Ngôn tới rồi đấy à, vừa lúc, chắc cá cũng xong rồi.”
“Vậy hôm nay cháu có lộc ăn rồi.”
“Đương nhiên rồi, là cá hoa tiêu đấy, chưa có ai từng câu được, chú cũng là người đầu tiên của thành phố H đấy.”
Tiêu Cận Ngôn đi tới, đẩy Quách Khánh An ra, tự mình đẩy xe lăn của ông cụ Hình tới phòng ăn, vừa đi vừa nói: “Dạo gần đây có hơi nhiều việc nên lâu rồi không tới thăm chú, sức khỏe của chú thế nào rồi?”
Ông cụ Hình thở dài đầy thỏa mãn: “Cận Ngôn à, đây là lần đầu tiên cháu đẩy xe lăn giúp chú.”
“Thật ạ? Trước đây là cháu không hiểu chuyện, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm chú hơn.”
Ông cụ Hình hơi bất ngờ: “Hôm nay cháu bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế, vậy mà lại đổi tính à? Lúc trước, cháu tới đây đều chẳng khác nào cấp dưới của chú, báo cáo công việc xong thì vội vàng muốn rời đi, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.”

“Chắc là… do lần trước lúc nói chuyện điện thoại bị chú mắng cho tỉnh ra.”
Ông cụ Hình gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Lần trước, lúc nói chuyện qua điện thoại, chú cũng hơi nặng lời, nhưng cũng chỉ là muốn tốt cho cháu.

Phụ nữ, đều là…”
“Đều hại người.” Tiêu Cận Ngôn giúp ông cụ bổ sung nốt nửa câu sau, thở dài nói: “Cháu biết rồi mà chú Hình, chú đã nói với cháu rất nhiều lần rồi.”
“Chú sợ cháu không chịu nghe, trước kia cháu đã làm quá nhiều chuyện ngu ngốc vì cô ta, sau này nhất định không được như thế nữa.”
“Vâng, sẽ không thế nữa.”
Tiêu Cận Ngôn đẩy ông cụ Hình tới vị trí chủ vị ở bàn ăn thì dừng lại, sau đó tìm một vị trí thích hợp rồi cố định xe lăn thật chắc.
“Được rồi.” Ông cụ Hình đột nhiên bảo: “Chú bỗng nhiên nhớ tới một việc, muốn hỏi cháu một chút.”
“Chuyện gì thế? Chú Hình cứ hỏi.”
“Lần trước, Tô Cẩm Tinh đi tìm cậu của cô ta suýt nữa đã bị bắt nạt, có phải cháu đi cứu không?”
Tiêu Cận Ngôn cười nhạt, nhưng cũng không trực tiếp trả lời: “Trong lòng cô ấy đã có người đàn ông khác, cho dù cháu có tới thì cô ấy cũng không thay đổi thái độ.”
Giọng nói của anh mang ba phần tự giễu bốn phần thoải mái, ngược lại cũng có hơi đáng tin.
Ông cụ Hình gật đầu, lại hỏi: “vậy cháu cháu nghĩ đó là ai?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Cháu cũng không biết, bọn cháu đã bốn năm không gặp nhau rồi.

Bên cạnh cô ấy xuất hiện thêm một người đàn ông cũng chẳng có gì lạ.”
“Chú nghe nói người đàn ông bị dao chém vào tay phải…” Ánh mắt của ông cụ Hình bỗng rơi xuống tay phải của Tiêu Cận Ngôn: “Cận Ngôn, cháu đưa tay ra đây cho chú xem.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.