Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 280: Đi Xin Lỗi Tổng Giám Đốc Vương
“Gì cơ?” Lưu Phấn suýt thì lăn xuống giường.
Tô Cẩm Tinh nói: “Yên tâm, cậu sẽ không chết, tôi chỉ muốn cậu cho đi một phần gan, cậu vẫn sẽ sống tốt như thường.”
“Không thể nào!”, Lưu Phấn từ chối ngay: “Cô nằm mơ đi!”
“Không thể bàn được dù chỉ một chút nào sao?”
“Không được, hoàn toàn không.”
Tô Cẩm Tinh đứng dậy với vẻ mặt âm u, toan bước ra ngoài: “Vậy thì thôi, cậu cứ ở cả đời trong cái phòng khám nhỏ không ai biết đến này đi, Vương Gia Linh không thể tự bảo vệ mình, Dương Tuyết Duyệt thì không hề quan tâm gì cậu, cậu sẽ chết ở đây, chẳng ai hốt xác cho.”
“Chờ đã…” Lưu Phấn ho khan hai tiếng, có vẻ hơi hoảng hốt, vội vàng ngăn cô lại: “Đừng đi vội, tôi còn chưa nói xong.”
Tô Cẩm Tinh dừng bước chân lại, nhưng cô không quay lại ngay, mà đứng từ xa nhìn ông ta từ trên xuống: “Nói.”
Lưu Phấn ngừng giả bộ, nói thẳng: “Muốn tôi hiến gan cũng được, tôi muốn tiền.”
“Con số.”
Bỗng Lưu Phấn lại lập tức thay đổi lời nói: “Không, tôi không muốn tiền, tiền sẽ hết, tôi muốn công ty, tôi muốn Tập đoàn Tô thị! Có công ty rồi tiền sẽ không ngừng tăng!”
Tô Cẩm Tinh mím chặt môi, không nói gì.
Mấy năm trôi qua rồi, người cậu này của cô vẫn ngu dốt, tham lam như cũ.
“Là do trong quá khứ cậu phá bậy nên công ty đến giờ vẫn chưa bù lại lỗ được.
Dù có được công ty thì cậu vẫn không có tiền.”
“Vậy tôi muốn cô, cô đến làm nhà thiết kế! Không phải cô giỏi lắm sao? Đến kiếm tiền cho tôi!”
Tô Cẩm Tinh chế nhạo: “Cậu à, cậu thật giỏi tính toán.”
Nghe vậy, Lưu Phấn trợn tròn mắt, lập tức trở nên kiêu ngạo: “Cẩm Tinh, lần này là cô cầu xin tôi.
Nếu cô tìm được cách khác, cô sẽ không van xin tôi rồi, phải không? Vậy nên bây giờ chỉ có gan của tôi là có thể cứu người, và cô rất quan tâm người đó.”
“…”
“Nếu tôi không chịu hiến tặng thì người đó sẽ phải chết! Nhưng công ty cho dù có trả lại cho tôi thì cô vẫn có thể ở lại làm việc, coi như cô đã phát triển công sức của bố cô rồi còn gì.”
Chuẩn bị tinh thần từ lâu, kết quả biết ngay sẽ thế này.
Lưu Phấn nhảy lầu là vì công ty, bây giờ ngay trước mặt còn có một cơ hội tốt thế này, ông ta ngay lúc này giống như con chó điên sắp chết đói, nhất định sẽ cắn chặt miếng thịt này không chịu buông tha.
Tô Cẩm Tinh thở một hơi dài, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy, trải ra trước mặt ông ta: “Ký tên.”
Lưu Phấn cầm mảnh giấy lên xem: “Thoả thuận đồng ý quyên góp? Cô đồng ý rồi à?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi.
“Hahahahaha, cô sẵn sàng từ bỏ cả công ty, điều này khiến tôi rất tò mò đấy, người mà cô muốn cứu là ai được nhỉ? Chẳng lẽ là Lục Đình? Tôi nghe tổng giám đốc Vương nói Lục Đình vì cô mà xông vào sân gôn tẩn cho ông ta một trận.
Giờ trên đầu vẫn còn một vết sẹo.”
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Không liên quan gì đến Lục Đình, cũng không liên quan gì đến nhà họ Lục.
Người mà tôi muốn cứu không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần ký tên.”
“Cũng đúng, nhà họ Lục là gia nghiệp lớn, nếu Lục Đình gặp chuyện gì đã nghe phong thanh rồi.
Thế cô muốn cứu ai?” Lưu Phấn cầm tờ giấy thoả thuận, nhìn kĩ dưới ánh đèn: “Thôi vậy, không hỏi thì không hỏi, tôi có thể ký, nhưng ngoài việc công ty về tay tôi và cô cũng phải đến công ty làm nhà thiết kế ra thì tôi còn có một điều kiện.”
“……Nói.”
“Đi xin lỗi tổng giám đốc Vương.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên cau mày: “Cậu nói gì?”
“Là tổng giám đốc Vương chế tạo đồng hồ ấy, không phải lúc trước các người đã gặp ở sân gôn trên núi Vân Đài rồi à, Lục Đình còn đánh người ta nữa.
Cô thì sao, phủi mông đi về, tên họ Vương đó ước gì chém chết tôi đây này.
Lâu lâu lại có người đến bệnh viện tìm tôi gây sự, cô đi nói rõ với ông ta rằng chuyện của cô không liên quan gì đến tôi, đừng để ông ta đến tìm tôi nữa.”
Cơn ác mộng lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí, hai cánh tay buông thõng bên người của Tô Cẩm Tinh nắm chặt hai nắm đấm lại.
Nếu cô đi lần này, e rằng là cừu vào hang cọp.
Thù mới hận cũ gộp lại, với tính cách thích trả thù của tổng giám đốc Vương thì cô chỉ sợ sẽ…
Với lần này không có tiên sinh, sẽ không có ai đến cứu cô kịp thời nữa.
“Sao thế, sợ à?” Lưu Phấn khiêu khích nhìn cô, ném tờ giấy ký kết xuống đất: “Không đi thì cũng được, thế tôi không hiến nữa, để người đó chết quách đi, dù gì tôi cũng không quen biết, sao tôi phải cứu?”
“…”
“Ôi chao, đúng là thảm quá, rõ ràng có thể sống được mà e là không được rồi! Một người sống sờ sờ thế mà, tiếc ghê…”
“…”
“Đến lúc đó phải tìm một miếng đất chôn cất cho tốt đấy, đất bây giờ cũng khá đắt mà…”
Đột nhiên, ông ta bị cắt lời: “Ở đâu?”
Lưu Phấn nhướn mày: “Cô muốn đi à?”
“Tôi hỏi ông đó, ông Vương bây giờ ở đâu?”
“Giờ này thì chắc đang chơi bời trăng hoa ở KTV ấy mà, cô đi xem có gặp may không.”
Tô Cẩm Tinh lạnh toát cả người, nhặt tờ giấy thoả thuận lên, ném mạnh về phía ông ta: “Tôi có thể đi, kí tên ông vào đây đi, nếu tôi quay về mà thấy ông chưa kí thì cả đời này ông cũng đừng hòng yên ổn.”.